Thiên Tứ Kỳ Duyên
Chương 49
CHƯƠNG 49
Tiên giới
“Thái Thượng Lão Quân gia gia, dược làm xong chưa?” Bạch Vô Thường vừa bắt tay lão vừa hỏi.
“Xong rồi xong rồi.” Thái Thượng Lão Quân thấy bộ xương già của mình sắp bị lay đến rụng rời, “Các ngươi cũng vậy nữa, đây đã là lần thứ hai lão phu giúp các ngươi luyện chế mẫu tử đan, các ngươi lại gây ra hoạ gì rồi a? Sai, hẳn là hỏi ngươi Bạch Vô Thường lại gây hoạ gì nữa a?” Hắc Vô Thường là hoàng tử của ngọc đế, tinh quân trên trời, là lão nhìn lớn lên, tính tình hắn thế nào, Thái Thượng Lão Quân rất rõ ràng, nhưng không hiểu sao hắn lại đi coi trọng con tiểu miêu thoát tuyến này (thực thân của Bạch Vô Thường).
Bạch Vô Thường vuốt mông ngựa nói: “Thái Thượng Lão Quân gia gia thật lợi hại nha, không cần đoán cũng biết là ta gây hoạ.”
Tên ngu ngốc này, Hắc Vô Thường thật muốn đào một cái động chôn mình xuống, hắn đã tự hỏi mình N lần, đến tột cùng thích con tiểu miêu này ở điểm nào ? Thân là ái nhân hắn cũng nhịn không được phải nói: “Ngươi chuyên môn gặp rắc rối, chuyện này đã truyền khắp tam giới, còn cần đoán nữa sao?”
Thấy Hắc Vô Thường không giúp mình giục Thái Thượng Lão Quân lấy dược thì thôi, thế nhưng còn nói như vậy! Bạch Vô Thường tức giận bổ nhào vào người Hắc Vô Thường, mở miệng cắn vào cánh tay hắn, ta cắn, ta cắn, ta cắn cắn cắn. . . . . .
“Ha ha ha. . . . . .” Thấy thế, Thái Thượng Lão Quân phát ra một trận cười to, nói: “Hình thức ở chung của các ngươi vẫn không hề thay đổi a.” Lão từ trong tay áo rộng rãi của mình lấy một cái hộp gấm đưa cho Hắc Vô Thường, ” Mẫu tử đan các ngươi muốn ở trong này, Tiểu Bạch a, nhớ rõ sau này bớt gây hoạ đi.”
Hắc Vô Thường nhận dược, “Tạ Thái Thượng Lão Quân.”
“Thái Thượng Lão Quân gia gia, chúng ta đi , tái kiến!” Trước khi đi, Bạch Vô Thường xoay người phất tay hô với Thái Thượng Lão Quân
Thái Thượng Lão Quân cũng phất tay đáp lại, hài tử Bạch Vô Thường này, thật là làm người ta vừa yêu vừa hận.
Trên đường về nhân gian, Bạch Vô Thường hỏi: “Chúng ta bây giờ phải đi đưa mẫu tử đan cho Thịnh Đại hoàng đế sao?”
“Đương nhiên, nếu không phải vì ngươi, thái tử của Thịnh Đại hoàng triều đã sinh ra từ lâu rồi.” Nói tới đây, Hắc Vô Thường nhịn không được trợn mắt nhìn Bạch Vô Thường, nói tiếp: “Hoàn hảo chỉ sai có một năm, nếu sai hơn hai ba năm thì phiền toái lớn rồi, dù sao cũng là hạ nhâm thiên tử a.”
“Ta có cách gì chứ a.” Bạch Vô Thường đô đô miệng nén giận nói: “Vốn có thể đúng giờ giao mẫu tử đan giao cho Thịnh Đại hoàng đế, ai biết Thái Thượng Lão Quân gia gia lại lải nhải nhiều như vậy a, chúng ta ước chừng bị lão lải nhải nửa ngày, phải biết trên trời nửa ngày dưới nhân gian chỉ sợ đã là nửa năm, nếu là chờ cứu mạng vậy hẳn người nọ cũng đã đi đầu thai rồi.”
Nếu không phải ngươi thường xuyên gặp rắc rối như thế, người ta sao lại phải liên tục lải nhải nhắc nhở ngươi a, Hắc Vô Thường ở trong lòng hô. Hắn không nói ra không phải không dám nói, mà là hắn quá rõ tính cách của bầu bạn, nếu như mình nói như thế, y sẽ không ngừng, liều mạng giải thích nguyên nhân mình gặp rắc rối.
Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện phi thường đột nhiên, ngay lúc đó Mạc Dương Thần cùng Tương Hiểu Vũ đang ngồi trên giường. . . . . . Ngạch. . . . . . làm một ít chuyện nhi đồng không nên nhìn, bất quá hoàn hảo họ không phải nhi đồng. . . . . . Ngạch, nói sai rồi. Nói về chính đề, họ xuất hiện làm Tương Hiểu Vũ vốn bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, đôi mắt đầy sương mù tỉnh táo lại, y trừng lớn mắt, thích khách! Hai tay hơi chút dùng sức đẩy Mạc Dương Thần còn chưa biết chuyện ra, xoay người ngồi trước Mạc Dương Thần, ngăn trở hắn chất vấn nói: “Người nào? !” Muốn ám sát Hoàng Thượng, trước tiên phải bước qua thi thể của y.
Nghe Tương Hiểu Vũ nói ra câu”Là ai phái các ngươi tới “, Mạc Dương Thần không cần quay đầu xem cũng biết có thích khách , bởi vì không có sự cho phép của hắn, bất luận kẻ nào trong cung cũng không dám mạo muội tiến vào tẩm phòng của hắn. Hắn rất cảm động hành động của ái nhân, khi phát hiện thích khách, phản ứng như thế là phát ra từ nội tâm, vì căn bản không có thời gian để Tương Hiểu Vũ tự hỏi sau khi phát hiện thích khách phải làm thế nào.
Hai gã ‘ thích khách ’ này xuất hiện nếu không không làm kinh động thị vệ cùng ám vệ trong cung, mà ngay cả nếu ái nhân không lên tiếng thì mình cũng không phát hiện, xem ra võ công bọn họ rất cao cường, cho dù không trên mình, thì cũng là ngang nhau.
Mạc Dương Thần xoay người, chỉnh lại vạt áo đã mở ra của Tương Hiểu Vũ, sửa xong đẩy ái nhân ra sau lưng mình, đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn hai người một đen một trắng trước mặt, “Là ai phái các ngươi tới?” thanh âm lãnh khốc làm người nghe như đang đứng trong băng tuyết, Mạc Dương Thần nhíu mày, tuy rằng mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tràn ngập nghi vấn: xảy ra động tĩnh lớn thế này đừng nói ám vệ cùng thị vệ , cho dù là thái giám cung nữ chờ đợi ngoài tẩm phòng đều phải nghe thấy, vì sao họ lại không nghe được? Chẳng lẽ hai gã thích khách này trước khi vào phòng đã giải quyết hết mọi người ? Mạc Dương Thần đoán họ dùng dược, nguyên nhân là vì nếu họ dùng võ, bất luận là cao thủ võ công cao cường cỡ nào đều đã phát ra tiếng vang.
“Ba ba ba!” Hắc Vô Thường vỗ tay nói: “Không tồi, không tồi, trăm ngàn năm qua, ta đã thấy không ít quân vương, nhưng giống ngươi dưới tình huống thế này mà còn có thể giữ bình tĩnh xử sự thế này, là lần đầu tiên nhìn thấy.” quân vương bình thường nhìn thấy thích khách phản ứng đầu tiên cho dù không biểu hiện thập phần kích động cũng sẽ sắc mặt đại biến, mà sắc mặt hắn tới giờ vẫn chưa biến đổi vẫn ung dung mà đối diện với mình.
Trăm ngàn năm? Nghe ba chữ này, Tương Hiểu Vũ bị ái nhân bảo hộ phía sau, nhịn không được mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi là quỷ? !” Y nói lời này không phải sử dụng ngữ khí sợ hãi run rẩy, mà là dùng ngữ khí kinh hỷ.
Y vốn rất nhát, trước giờ đều nghe lão nhân gia nói, quỷ có một mài tóc dài hỗn độn che khuất mặt, mặc một thân bạch y, hai mắt toả ánh sáng xanh, toàn thân toả ra khí chất âm trầm. Nhưng hai con ‘ quỷ ’ trước mặt hoàn toàn không giống với lời lão nhân gia, nguyên nhân y không sợ hãi hai con ‘ quỷ ’ này là vì một điều quan trọng hơn, thì phải là ái nhân đang ở cạnh y, đừng nói là hai, cho dù là một trăm con ‘ quỷ ’ thế này y cũng không sợ.
Nếu nhìn thấy được, Tương Hiểu Vũ nhất định sẽ nhìn thấy trên trán Mạc Dương Thần cùng Hắc vì lời của y mà lộ ra hắc tuyết cùng chảy mồ hôi. Bị y nói một câu như thế, thân hình đang buộc chặt của Mạc Dương Thần thả lỏng không ít.
“Ngạch, chúng ta xem như quỷ.” Bạch Vô Thường sử dũng ngữ khí không chắc chắn nói xong còn không quên quay đầu nhìn Hắc Vô Thường xác định: “Đúng không?” Không có cách nào, tuy rằng trước khi họ bị biếm đến địa phủ công tác là thần tiên, nhưng từ lúc trở thành Hắc Bạch Vô Thường, mỗi lần phụng mệnh đi thu hồn, Quỷ Hồn này đều tự xem họ là đồng loại, thời gian dài quá, chính y cũng không phân biệt nổi mình là thần tiên hay quỷ.
Bạch Vô Thường vừa nói xong, nụ cười hoàn mỹ trên môi Hắc Vô Thường giật giật vài cái, mà ngay cả Mạc Dương Thần cũng nhịn không cười thả lỏng bản thân, mà Tương Hiểu Vũ thì cất tiếng cười ha hả không chừa ai mặt mũi.
“Được rồi, nhàn thoại cũng đã nói quá nhiều, nói thêm nữa sẽ trễ công tác tiếp theo.” Hắc Vô Thường từ trong lòng lấy ra một cái hộp gấm nói: “Bởi vì ở hai mươi năm trước ( hiện tại Tương Hiểu Vũ đã hai mươi tuổi ) xảy ra một ít sai lầm, cho nên vì bồi thường các ngươi, hôm nay chúng ta đưa tới một viên mẫu tử đan. . . . . .”
“Mẫu tử đan?” Mạc Dương Thần cùng Tương Hiểu Vũ trăm miệng một lời hỏi.
“Đúng, tác dụng của đan dược này như tên của nó, mẫu tử đan là tiên đan, chỉ cần rời khỏi thiên đình nhất định phải dùng trong mười hai canh giờ, nếu không sẽ mất đi công hiệu.” Hắc Vô Thường bổ sung nói, “Phương pháp sử dụng chúng ta đã viết bỏ vào hộp gấm, cho nên các ngươi phải sử dụng trong đêm nay.”
Mạc Dương Thần dùng ngữ khí nghi hoặc hỏi: “Tại sao phải cho chúng ta mẫu tử đan?” Tiên đan? Chẳng lẽ hắn thật sao sao?
“Đương nhiên là để các ngươi dùng để sinh hài tử, vì hai mươi năm trước chúng ta ngô. . . . . . Ngô ngô. . . . . .” Hắc Vô Thường đã kịp che miệng Bạch Vô Thường trước khi y kịp nói thêm cái gì, “Ngươi ngốc à, ngươi muốn để càng nhiều người biết ngươi gây hoạ sao?” Hắn thì thầm bên tai Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường nghe xong lập tức ngừng giãy giụa, vẫn là ái nhân nói đúng. Vì thế y nhìn Mạc Dương Thần cùng Tương Hiểu Vũ cười cười nói: “Thời gian không còn sớm, ta cùng tiểu Hắc không quấy rầy các ngươi, nhớ sử dụng viên mẫu tử đan.”
Hắc Vô Thường ném hộp gấm cho Mạc Dương Thần, Mạc Dương Thần một tay tiếp được, “Ái nhân của sư huynh Lôi Hạo Nhiên của ngươi cũng từng sử dụng, nếu ta nhớ không lầm, hai tháng nữa hắn sẽ làm phụ thân.” Ném lại một câu này hắn ôm thắt lưng Bạch Vô Thường cùng nhau biến mất.
Hết đệ tứ thập cửu chương
Tiên giới
“Thái Thượng Lão Quân gia gia, dược làm xong chưa?” Bạch Vô Thường vừa bắt tay lão vừa hỏi.
“Xong rồi xong rồi.” Thái Thượng Lão Quân thấy bộ xương già của mình sắp bị lay đến rụng rời, “Các ngươi cũng vậy nữa, đây đã là lần thứ hai lão phu giúp các ngươi luyện chế mẫu tử đan, các ngươi lại gây ra hoạ gì rồi a? Sai, hẳn là hỏi ngươi Bạch Vô Thường lại gây hoạ gì nữa a?” Hắc Vô Thường là hoàng tử của ngọc đế, tinh quân trên trời, là lão nhìn lớn lên, tính tình hắn thế nào, Thái Thượng Lão Quân rất rõ ràng, nhưng không hiểu sao hắn lại đi coi trọng con tiểu miêu thoát tuyến này (thực thân của Bạch Vô Thường).
Bạch Vô Thường vuốt mông ngựa nói: “Thái Thượng Lão Quân gia gia thật lợi hại nha, không cần đoán cũng biết là ta gây hoạ.”
Tên ngu ngốc này, Hắc Vô Thường thật muốn đào một cái động chôn mình xuống, hắn đã tự hỏi mình N lần, đến tột cùng thích con tiểu miêu này ở điểm nào ? Thân là ái nhân hắn cũng nhịn không được phải nói: “Ngươi chuyên môn gặp rắc rối, chuyện này đã truyền khắp tam giới, còn cần đoán nữa sao?”
Thấy Hắc Vô Thường không giúp mình giục Thái Thượng Lão Quân lấy dược thì thôi, thế nhưng còn nói như vậy! Bạch Vô Thường tức giận bổ nhào vào người Hắc Vô Thường, mở miệng cắn vào cánh tay hắn, ta cắn, ta cắn, ta cắn cắn cắn. . . . . .
“Ha ha ha. . . . . .” Thấy thế, Thái Thượng Lão Quân phát ra một trận cười to, nói: “Hình thức ở chung của các ngươi vẫn không hề thay đổi a.” Lão từ trong tay áo rộng rãi của mình lấy một cái hộp gấm đưa cho Hắc Vô Thường, ” Mẫu tử đan các ngươi muốn ở trong này, Tiểu Bạch a, nhớ rõ sau này bớt gây hoạ đi.”
Hắc Vô Thường nhận dược, “Tạ Thái Thượng Lão Quân.”
“Thái Thượng Lão Quân gia gia, chúng ta đi , tái kiến!” Trước khi đi, Bạch Vô Thường xoay người phất tay hô với Thái Thượng Lão Quân
Thái Thượng Lão Quân cũng phất tay đáp lại, hài tử Bạch Vô Thường này, thật là làm người ta vừa yêu vừa hận.
Trên đường về nhân gian, Bạch Vô Thường hỏi: “Chúng ta bây giờ phải đi đưa mẫu tử đan cho Thịnh Đại hoàng đế sao?”
“Đương nhiên, nếu không phải vì ngươi, thái tử của Thịnh Đại hoàng triều đã sinh ra từ lâu rồi.” Nói tới đây, Hắc Vô Thường nhịn không được trợn mắt nhìn Bạch Vô Thường, nói tiếp: “Hoàn hảo chỉ sai có một năm, nếu sai hơn hai ba năm thì phiền toái lớn rồi, dù sao cũng là hạ nhâm thiên tử a.”
“Ta có cách gì chứ a.” Bạch Vô Thường đô đô miệng nén giận nói: “Vốn có thể đúng giờ giao mẫu tử đan giao cho Thịnh Đại hoàng đế, ai biết Thái Thượng Lão Quân gia gia lại lải nhải nhiều như vậy a, chúng ta ước chừng bị lão lải nhải nửa ngày, phải biết trên trời nửa ngày dưới nhân gian chỉ sợ đã là nửa năm, nếu là chờ cứu mạng vậy hẳn người nọ cũng đã đi đầu thai rồi.”
Nếu không phải ngươi thường xuyên gặp rắc rối như thế, người ta sao lại phải liên tục lải nhải nhắc nhở ngươi a, Hắc Vô Thường ở trong lòng hô. Hắn không nói ra không phải không dám nói, mà là hắn quá rõ tính cách của bầu bạn, nếu như mình nói như thế, y sẽ không ngừng, liều mạng giải thích nguyên nhân mình gặp rắc rối.
Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện phi thường đột nhiên, ngay lúc đó Mạc Dương Thần cùng Tương Hiểu Vũ đang ngồi trên giường. . . . . . Ngạch. . . . . . làm một ít chuyện nhi đồng không nên nhìn, bất quá hoàn hảo họ không phải nhi đồng. . . . . . Ngạch, nói sai rồi. Nói về chính đề, họ xuất hiện làm Tương Hiểu Vũ vốn bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, đôi mắt đầy sương mù tỉnh táo lại, y trừng lớn mắt, thích khách! Hai tay hơi chút dùng sức đẩy Mạc Dương Thần còn chưa biết chuyện ra, xoay người ngồi trước Mạc Dương Thần, ngăn trở hắn chất vấn nói: “Người nào? !” Muốn ám sát Hoàng Thượng, trước tiên phải bước qua thi thể của y.
Nghe Tương Hiểu Vũ nói ra câu”Là ai phái các ngươi tới “, Mạc Dương Thần không cần quay đầu xem cũng biết có thích khách , bởi vì không có sự cho phép của hắn, bất luận kẻ nào trong cung cũng không dám mạo muội tiến vào tẩm phòng của hắn. Hắn rất cảm động hành động của ái nhân, khi phát hiện thích khách, phản ứng như thế là phát ra từ nội tâm, vì căn bản không có thời gian để Tương Hiểu Vũ tự hỏi sau khi phát hiện thích khách phải làm thế nào.
Hai gã ‘ thích khách ’ này xuất hiện nếu không không làm kinh động thị vệ cùng ám vệ trong cung, mà ngay cả nếu ái nhân không lên tiếng thì mình cũng không phát hiện, xem ra võ công bọn họ rất cao cường, cho dù không trên mình, thì cũng là ngang nhau.
Mạc Dương Thần xoay người, chỉnh lại vạt áo đã mở ra của Tương Hiểu Vũ, sửa xong đẩy ái nhân ra sau lưng mình, đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn hai người một đen một trắng trước mặt, “Là ai phái các ngươi tới?” thanh âm lãnh khốc làm người nghe như đang đứng trong băng tuyết, Mạc Dương Thần nhíu mày, tuy rằng mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại tràn ngập nghi vấn: xảy ra động tĩnh lớn thế này đừng nói ám vệ cùng thị vệ , cho dù là thái giám cung nữ chờ đợi ngoài tẩm phòng đều phải nghe thấy, vì sao họ lại không nghe được? Chẳng lẽ hai gã thích khách này trước khi vào phòng đã giải quyết hết mọi người ? Mạc Dương Thần đoán họ dùng dược, nguyên nhân là vì nếu họ dùng võ, bất luận là cao thủ võ công cao cường cỡ nào đều đã phát ra tiếng vang.
“Ba ba ba!” Hắc Vô Thường vỗ tay nói: “Không tồi, không tồi, trăm ngàn năm qua, ta đã thấy không ít quân vương, nhưng giống ngươi dưới tình huống thế này mà còn có thể giữ bình tĩnh xử sự thế này, là lần đầu tiên nhìn thấy.” quân vương bình thường nhìn thấy thích khách phản ứng đầu tiên cho dù không biểu hiện thập phần kích động cũng sẽ sắc mặt đại biến, mà sắc mặt hắn tới giờ vẫn chưa biến đổi vẫn ung dung mà đối diện với mình.
Trăm ngàn năm? Nghe ba chữ này, Tương Hiểu Vũ bị ái nhân bảo hộ phía sau, nhịn không được mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi là quỷ? !” Y nói lời này không phải sử dụng ngữ khí sợ hãi run rẩy, mà là dùng ngữ khí kinh hỷ.
Y vốn rất nhát, trước giờ đều nghe lão nhân gia nói, quỷ có một mài tóc dài hỗn độn che khuất mặt, mặc một thân bạch y, hai mắt toả ánh sáng xanh, toàn thân toả ra khí chất âm trầm. Nhưng hai con ‘ quỷ ’ trước mặt hoàn toàn không giống với lời lão nhân gia, nguyên nhân y không sợ hãi hai con ‘ quỷ ’ này là vì một điều quan trọng hơn, thì phải là ái nhân đang ở cạnh y, đừng nói là hai, cho dù là một trăm con ‘ quỷ ’ thế này y cũng không sợ.
Nếu nhìn thấy được, Tương Hiểu Vũ nhất định sẽ nhìn thấy trên trán Mạc Dương Thần cùng Hắc vì lời của y mà lộ ra hắc tuyết cùng chảy mồ hôi. Bị y nói một câu như thế, thân hình đang buộc chặt của Mạc Dương Thần thả lỏng không ít.
“Ngạch, chúng ta xem như quỷ.” Bạch Vô Thường sử dũng ngữ khí không chắc chắn nói xong còn không quên quay đầu nhìn Hắc Vô Thường xác định: “Đúng không?” Không có cách nào, tuy rằng trước khi họ bị biếm đến địa phủ công tác là thần tiên, nhưng từ lúc trở thành Hắc Bạch Vô Thường, mỗi lần phụng mệnh đi thu hồn, Quỷ Hồn này đều tự xem họ là đồng loại, thời gian dài quá, chính y cũng không phân biệt nổi mình là thần tiên hay quỷ.
Bạch Vô Thường vừa nói xong, nụ cười hoàn mỹ trên môi Hắc Vô Thường giật giật vài cái, mà ngay cả Mạc Dương Thần cũng nhịn không cười thả lỏng bản thân, mà Tương Hiểu Vũ thì cất tiếng cười ha hả không chừa ai mặt mũi.
“Được rồi, nhàn thoại cũng đã nói quá nhiều, nói thêm nữa sẽ trễ công tác tiếp theo.” Hắc Vô Thường từ trong lòng lấy ra một cái hộp gấm nói: “Bởi vì ở hai mươi năm trước ( hiện tại Tương Hiểu Vũ đã hai mươi tuổi ) xảy ra một ít sai lầm, cho nên vì bồi thường các ngươi, hôm nay chúng ta đưa tới một viên mẫu tử đan. . . . . .”
“Mẫu tử đan?” Mạc Dương Thần cùng Tương Hiểu Vũ trăm miệng một lời hỏi.
“Đúng, tác dụng của đan dược này như tên của nó, mẫu tử đan là tiên đan, chỉ cần rời khỏi thiên đình nhất định phải dùng trong mười hai canh giờ, nếu không sẽ mất đi công hiệu.” Hắc Vô Thường bổ sung nói, “Phương pháp sử dụng chúng ta đã viết bỏ vào hộp gấm, cho nên các ngươi phải sử dụng trong đêm nay.”
Mạc Dương Thần dùng ngữ khí nghi hoặc hỏi: “Tại sao phải cho chúng ta mẫu tử đan?” Tiên đan? Chẳng lẽ hắn thật sao sao?
“Đương nhiên là để các ngươi dùng để sinh hài tử, vì hai mươi năm trước chúng ta ngô. . . . . . Ngô ngô. . . . . .” Hắc Vô Thường đã kịp che miệng Bạch Vô Thường trước khi y kịp nói thêm cái gì, “Ngươi ngốc à, ngươi muốn để càng nhiều người biết ngươi gây hoạ sao?” Hắn thì thầm bên tai Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường nghe xong lập tức ngừng giãy giụa, vẫn là ái nhân nói đúng. Vì thế y nhìn Mạc Dương Thần cùng Tương Hiểu Vũ cười cười nói: “Thời gian không còn sớm, ta cùng tiểu Hắc không quấy rầy các ngươi, nhớ sử dụng viên mẫu tử đan.”
Hắc Vô Thường ném hộp gấm cho Mạc Dương Thần, Mạc Dương Thần một tay tiếp được, “Ái nhân của sư huynh Lôi Hạo Nhiên của ngươi cũng từng sử dụng, nếu ta nhớ không lầm, hai tháng nữa hắn sẽ làm phụ thân.” Ném lại một câu này hắn ôm thắt lưng Bạch Vô Thường cùng nhau biến mất.
Hết đệ tứ thập cửu chương
Tác giả :
Tự băng Tự Thủy