Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 56-57

Chương 56:


10-12-2006 - 17: 29: 00
Tôi thậm chí không biết có gì đáng để vui cả, ngược lại còn thấy rất rối.
Hay là em gái cùng phòng tôi nói đúng, đây là kiếp nạn của tôi, chứ không phải của chị.
11-12-2006 - 09: 24: 17
Đây là do chị Thẩm Phương không biết lên mạng, nên chỉ có thể dùng cách chơi đùa với tôi để giải trí.
Ban đầu sáng nay định đi bơi, nhưng trời lạnh muốn chết, nên về nhà, tắm táp, đọc bài đăng, rồi định viết tiếp.

Nhưng cô em cùng phòng cứ đòi đi cho vịt với thiên nga ăn ở chỗ khu đất hoang gần nhà, nhân tiện định câu cá mùa đông (đúng là ý tưởng quá hay quá sáng tạo, tôi nghe mà muốn xỉu ngang với đôi mắt thâm đen.)
Sau đó chúng tôi mang đống bánh mì còn thừa và cần câu cá ra bãi đất.

Thực tế đã chứng minh, rằng hầu hết những người ngồi trong phòng thí nghiệm một khi đã muốn thử những chuyện mang tính lãng mạn, đều có kết cục thảm thương không nỡ mở mắt chứng kiến.

Chúng tôi vừa đến đã phát hiện nước đọng từ tối qua còn nhiều đến mức đất ở đây đã biến thành bùn.
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn hành quân lặn lộn đất bùn chỗ nông chỗ sâu ra đến bờ ao với tinh thần Hồng quân không ngại vượt khó và yêu thương động vật.

Thời tiết lúc đó có gió bắc thổi, mưa phùn lất phất ~~.

Em gái cùng phòng nói, dù sao biệt danh của chị bây giờ cũng là Thuý Hoa, hay gọi là Hỉ đi.

Tôi nói, được, cái tên này nghe hoan hỉ thật, dù sao chúng ta cũng đều sống được đến thời kỳ giải phóng mà đúng không?
Chúng tôi run rẩy, mau mau chóng chóng cho thiên nga ăn, sau đó em gái cùng phòng nhanh chóng tạo dáng câu cá, thực chất mục đích chính là để chụp ảnh.

Khi chụp được khoảng 18 tấm thì hết pin.


Em gái cùng phòng rất hụt hẫng, xua tay nói, thôi vậy, hết nói nổi chị.

Sau đó bỏ đồ đạc xuống hiên ngang bước đi, quăng cho tôi một câu nói, mau về nhà xem chị bị mắng đến đâu rồi.

Tôi nhìn bóng lưng em ấy, nói, hay là đi bơi mùa đông đi?
Chắc là vì tôi đã làm tụt hứng chụp ảnh của em gái cùng phòng, nên đành xách theo bộ câu cá lon ton chạy theo, ráng chiều lòng em ấy, hỏi ăn kem không? Ăn KFC không? Đi siêu thị không?
Chúng tôi cứ bước đi một cách thương tâm như vậy.

Vừa vào khu dân cư, bà cụ non (em gái cùng phòng) bỗng quay đầu lại nói: "Này, không phải chị Thẩm của chị đến đấy chứ." Tôi nhìn về phía trước, thấy một chiếc ô tô màu đen to lớn đang từ trên dốc cao lao xuống, trông rất giống chiếc Porsche.

Chiếc xe ấy bỗng nhiên vụt ~~ qua ~~ chúng tôi chỉ trong phút chốc.
Nhưng tôi và bà cụ non đều nhìn thấy người bên trong đang điều khiển xe rồi.
Lúc đó tôi rất sầu, mắt bà chị này làm sao còn kém hơn tôi vậy? Đường dài như vậy, tính ra chỉ có mỗi 1 chiếc ô tô và 2 người đi bộ, tôi lại còn rất bắt mắt với chiếc khăn bông đỏ quấn quanh cổ và chiếc cần câu to tướng phía sau, thế mà chị vẫn thản nhiên chạy vụt qua với khoảng cách chỉ vỏn vẹn 1 mét rưỡi.
Tôi vội vẫy chiếc cần câu từ phía sau và hét lên, NÀY, NÀY.

Bà cụ non cũng hét lên từ phía sau tôi, TRỜI ƠI CHỊ NGỐC NHƯ LỢN ẤY, người ta có nghe thấy đâu?! Gọi điện đi!
Tôi vội vàng lần mò, má nó, không mang điện thoại.

Tôi hỏi mượn bà cụ non, bà cụ non còn chưa móc điện thoại ra, tôi đã nói, thôi bỏ đi, chị không nhớ số của chị ấy.

Sau đó, bà cụ non ra lệnh, ĐUỔI THEO! CHẶN CHỊ ẤY LẠI!
Tôi bắt đầu chạy theo sau chiếc xe.

Các bạn nói xem, đang giữa chiều, có ai tập thể dục như vậy không? Tôi vừa chạy đến block đầu tiên đã thấy chiếc xe đó rẽ ngay trước mặt rồi lên đường cái.

Thấy vậy tôi nhanh chóng rẽ phải, đoạn đường tôi đang đi là đường cụt trong khu dân cư, người đi bộ có thể đi qua, nhưng ô tô thì không được, vào ngõ cụt là lối đi rộng 2m ngăn cách bởi hai hàng rào, xuống dốc là bến xe.
Tôi tính chắc là đã đủ thời gian, vì xe của chị phải đi vòng lại nếu muốn ra đường chính.

Hơn nữa cũng chỉ có một đường chính duy nhất trong vùng ngoại ô hoang vu chỗ nhà tôi.
Tôi lao ra khỏi hàng rào, từ trên dốc thấy chiếc xe đang quay lại, tôi đi vừa xuống dốc vừa vẫy tay, đến bên đường chính, dừng lại một lúc, thấy chiếc xe đang chuẩn bị sang đường, lại thấy nó két~~~ vượt qua tôi.
Lúc đó tôi thực sự bất ngờ và lạnh lẽo.

Ôm eo gào thét hổn hển ở bên đường, bỗng thấy chiếc xe dừng lại cách đó khoảng 200 mét, hoá ra vẫn có ý thức tham gia an toàn giao thông, mặc dù đã đi lên vạch vàng nhưng cũng biết đèn vàng đang sáng.
Tôi chỉ đành chạy tiếp.

Vừa chạy vừa nghĩ, mẹ nó mới vài ngày trước vừa ngọt ngào hồi tưởng lại buổi tối ngày xưa chạy 100 mét vì chị, giờ thì hay, buổi tập mùa đông không chỉ chuyển sang ban ngày, mà còn phải chạy gần 805 mét.
Tôi thở hổn hển.

Khi đến bên hông xe, tôi kéo cửa xe, trời ạ, cửa chốt.

Tôi gần như đứt hơi, dựa vào cửa xe, gõ lên cửa sổ, chị không phản ứng lại.

Tôi thấy trái tim lạnh giá, ngó vào bên trong xem sao, bà chị này vẫn đang ngồi với vẻ mặt kiên cường chính trực, nhìn về phía cánh đồng trước mắt.
Tôi thực sự không biết phải hình dung như thế nào khi thấy vẻ mặt chị như vậy, chỉ cảm thấy buồn cười lắm luôn.

Tôi gõ mạnh vào cửa sổ, lúc ấy chị mới hạ cửa xuống một nửa cho tôi, sau đó lại làm mặt lạnh.

Tôi không nhịn được cười, tôi nói: "Ở đây không được phép dừng xe như vậy, chị không thấy đây là đường một chiều sao, còn không thèm nhìn xe chị rộng như thế."
Nhưng, chị ấy không nói gì, rất biết giả vờ, xị mặt ra.

Tôi thực sự bái phục, hôm nay nhất định là đại hung, không cần nhìn lịch cũng biết, ban đầu là dân cư mạng gây khó dễ cho tôi, sau đó em gái cùng phòng giận dỗi tôi, bây giờ người chị mà được các bạn khen là thấu tình đạt lý này cũng tham gia vào cuộc vui.
Tuy nhiên, thành thật mà nói, cảm giác bị lơ đi không dễ chịu lắm.

Tôi nói với chị: "Vừa rồi chị cố ý không nhìn thấy em đúng không?" Chị thẳng thắn nói: "Đúng." Tôi bắt đầu hơi giận, nói: "Có phải chị muốn chơi đùa với em đến chết mới hả giận sao?" Chị lại nói: "Phải."
Tôi bắt đầu vô cùng nóng máu, nhưng tôi vẫn bình tĩnh nói: "Nếu chị muốn chơi đùa với em đến chết, được, nhưng đừng chơi đùa với bản thân chị, có được không?" Chị không nói gì, chỉ nhìn tôi.

Tôi lại nói: "Chị đến đây chưa ăn gì đúng không?" Chị không nói.

Tôi lại nói: "Cho em lên xe nhé?" Qua một lúc rất lâu vô cùng lâu sau, cánh cửa xe mới bật mở.
Lên xe, tôi nói: "Em cũng chưa ăn gì, hay là gọi cả bạn cùng phòng em, chúng ta cùng đi ăn KFC nhé?" Ban đầu ý định của tôi là, thấy thương chị lái xe từ xa đến quá, nghĩ ăn xong vừa hay cũng là lúc thôn mua sắm vẫn mở, định đi dạo mua sắm cùng chị cho thả lỏng tâm tình.

Thế nhưng tôi lại nhận về một cái trừng mắt.

Tôi nói: "Thẩm Phương, em đã nói hết lời từ hôm qua, ý em là gì chị cũng hiểu.

Được, chị muốn sao thì chị nói, em sẽ nghe chị."
Sau đó, chiếc xe bắt đầu lăn bánh...!lược đi mấy đoạn riêng tư.
Sau đó, ôm bụng đói đến hơn 9h tối, lái xe đến khu dịch vụ bên đường, ăn đồ ăn nhanh.

Sau đó, chị đưa tôi về nhà, rồi tự mình lái xe về.


Xem ra chị rất vui, tôi chỉ có thể nói vậy thôi.
11-12-2006 - 09: 40: 34
Các bạn bảo muốn đọc tiếp những thứ ở trên, tôi sẽ viết sau.

Nhưng hai ngày nay đã bị giày vò đủ rồi.

Vừa nãy chị ấy không nhận điện thoại, chắc vẫn đang trên đường.

Để tôi nghĩ rồi viết sau.

Bây giờ chị nóng tính hơn tôi, nghe nói là do làm sếp.

Tôi cũng mới thăng chức, nhưng chỉ là trả tiền, kiểm định thí nghiệm cho cấp dưới, nên giờ tôi nhìn ai cũng như ông chủ bà chủ.

Chắc là do tiền lương vẫn thế.

Tuy nhiên, tôi rất khó hiểu, sao chính sách của Anh kiểu gì vậy? Tại sao tăng chức mà lương lại không tăng?
Tôi muốn xem đang viết đến đâu rồi, nhưng mà lướt không nổi.

Các bạn đợi nhé.

Ngủ một giấc cái đã.

Cả đêm qua không ngủ, hôm nay lại nói chuyện cả chiều, cảm giác như chỉ cần cho tôi một chiếc hộp các tông, tôi có thể lấp đầy nó thành công viên Hyde Park với chỗ nước bọt của mình.

Vì thế nên lúc ăn cơm, phục vụ hỏi chúng tôi gọi đồ gì, Thẩm Phương vừa nói: "Pls, can we have..." tôi lập tức nói: "A bottle of coke." Sau đó, tôi đã uống khoảng 1,5 lít, chị ấy uống nước, định lượng là glass..

Chương 57:


Nhưng việc một người có thể sống đến tuổi này mà vẫn có sự nhẫn nhịn lớn như vậy, có lẽ đó cũng là một trong những yếu tố cần thiết để Ji Shang có thể hòa mình từ làng chài ven biển vào chốn đô thị Hong Kong. Tuy nhiên, lúc đó tôi có nghĩ qua, nếu như tôi đến tuổi như chú ấy, ăn một bữa nói một câu, lời còn chưa nói hết mà đối phương đã quay sang nói chuyện với người khác, vậy thì tôi chắc chắn sẽ lật cái bàn và rời đi.


Thậm chí tôi còn hơi lung lay, là sự lung lay trước đồng tiền. Chưa chắc tiền bạc có thể đổi lấy những điều khác có tầm quan trọng tương đương với nó, thậm chí, chủ nhân sở hữu nó còn phải chịu sự khinh miệt và coi thường mà đến cả những người bình thường cũng không thể chịu được. Có lẽ, nói chung, thứ duy nhất có thể bảo tồn giá trị chính là xuất thân của chúng ta, thứ mà không ai có thể tự ý định đoạt. Có điều, "xuất thân" là một thứ mà cho dù bạn có cố gắng đến đâu cũng không thể lựa chọn và thay đổi.


Vô số nhân vật tầm cỡ huênh hoang đi lên từ điều kiện bình thường phần đông đều liều mạng che giấu hoặc giả dối về xuất thân của mình, có người còn gào mồm lên rằng: "Tôi tự hào vì là con trai/con gái XX", nhưng đằng sau là bao nhiêu xót xa và bối rối mà không ai nhận ra. Cần cù, chịu khó, chăm chỉ, tu dưỡng, trí tuệ, giáo dục bậc cao, tiền bạc, quyền lực,... những điều này mãi mãi không thể đem lên bàn cân với hai chữ "xuất thân" đơn giản mà hào nhoáng (thậm chí, nhiều khi đó là thứ khiến người ta phải bi quan). Dù sao, nói như vậy, đặc biệt là ở Trung Quốc, có khá nhiều người nghe xong sẽ phủ nhận điều này, nhưng đây là sự thật.


Tôi bắt đầu nhớ về những điều mà trước đây đã nói đùa cùng với Thẩm Phương, ông của chị hồi Cách mạng Văn hoá đã bị người ta bóc trần và phải sửa lại xuất thân của mình, thật nực cười, từ "địa chủ" sửa thành "bần nông trung nông", điều đó đã gây ra tranh cãi một thời gian rất lâu sau mới có thể dịu lại được. Lúc đó tôi không thấy làm lạ, vì bà tôi lúc nào cũng nói ông tôi sau giải phóng cũng lập tức đổi từ "phú nông" thành "bần nông trung nông" khi đi khai báo xuất thân.


Những điều vĩ đại xa vời này đều trở thành bí mật xa vời. Có điều đối với mối quan tâm về "xuất thân" này chỉ thay đổi theo sự chuyển biến của thời đại chứ mãi mãi không thể mất đi. Để mà đến sau này, tôi bắt đầu hoảng loạn khi nhìn các bạn lần lượt có con có cái, còn tôi, phải nỗ lực thế nào mới có thể cho con cái đời sau một "xuất thân" mà chúng không bị tự ti khi có người nhắc đến, có thể tự hào từ xương đến tuỷ đây?


Ji Shang có vẻ rất tò mò về "xuất thân" của tôi, hỏi tôi, bố mẹ ra sao, tôi học theo giọng điệu của "người làm ăn", chỉ đơn giản nói: "Bố cháu làm kinh doanh nhỏ lẻ, mẹ là giáo viên. "Ji Shang lại thăm dò, hỏi quê quán ở đâu? Tôi đang do dự thì Thẩm Phương ở phía đối diện tiếp lời: "Chúng cháu cùng quê."


Ji Shang đột nhiên hào hứng không thôi bởi sự coi trọng bất ngờ từ những người đối diện luôn chỉ nhìn chú bằng một góc mắt: "Ồ, hoá ra là thế, chẳng trách khẩu âm của mấy đứa giống nhau, không giống người phương Nam như chú, nói chuyện..." Ji Shang lại một lần nữa còn chưa nói xong đã bị lơ đi. Ở phía bên kia bàn, Thẩm Phương đã bị mời một ly rượu đầy bởi người đàn ông ngồi bên cạnh, bắt đầu cụng ly với mọi người.


Có vẻ như Ji Shang cũng muốn cụng ly, nhưng sự chú ý của mọi người đều đặt hết vào phía đối diện, nên chú có hơi ngập ngừng. Tôi nâng ly của mình lên, đưa ra và nói: "Chú ơi, con mượn hoa cúng Phật, cụng với chú một ly, sau này có cơ hội con sẽ học hỏi nhiều hơn từ chú." Ji Shang cười rạng rỡ như rút được gánh nặng: "Ôi, tre già măng mọc, người trẻ các cháu giỏi hơn nhiều, người già chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị đá lại phía sau, đặc biệt là cô Cảnh đây, vừa nhìn cũng biết là nhân tài..."


Hôm đó, không biết Ji Shang có xem tử vi trước khi ra ngoài không, không biết trên tử vi có viết là "không nên họp hội" không? Chú ấy lại một lần nữa bị bơ, lần này, người bơ chú ấy là Thẩm Phương, Thẩm Phương dường như không biết chú ấy đang nói chuyện với tôi, tôi thấy chị nâng ly lên từ phía đối diện, hướng về phía tôi, nói: "Cảnh Minh, nào."


Nhìn sắc mặt chị có chút phiếm hồng, nhưng biểu cảm vẫn rất bình thường. Thần sắc ấy của chị khiến tôi không nhớ nổi đã từng chứng khiến cách đây không lâu là khi nào, thần sắc đó, vừa mang sự khách sáo xa lạ trên thương trường, vừa nhìn không ra bất cứ sự thân mật nào, hình như chúng tôi chưa từng...


Việc nâng ly của Thẩm Phương đã thu hút sự chú ý của những người khác vào tôi, vì vậy tôi đứng dậy, cụng ly với từng người một, đương nhiên, tôi cụng ly với Ji Shang trước.


Đương nhiên, tôi cũng cụng ly với anh trai Thẩm Phương, anh ấy thậm chí còn không hề có ý định đứng dậy, tôi hơi sợ. Cuối cùng mới cụng ly với Thẩm Phương, tay tôi bắt đầu run lên, cũng có thể do cái bàn quá rộng. Thẩm Phương cũng chỉ ngồi, không có dấu hiệu sẽ đứng dậy. Sự run rẩy từ tay tôi dường như đã bị phát hiện, tôi thấy khoé miệng chị nở nụ cười.


Sau ba lần rượu, bàn nhậu được chia thành hai phe. Những người còn lại tán gẫu về "chủ đề thượng tầng" mà họ quan tâm, tôi và Ji Shang cũng tìm được chủ đề mà cả hai cùng hứng thú. Tôi nhớ rằng, ban đầu chúng tôi nói về chiếc đồng hồ mà Thẩm Phương đã tặng cho tôi. Người đẹp vì lụa, câu này rất đúng. Hãng của chiếc đồng hồ mà Thẩm Phương tặng cho tôi đã khiến Ji Shang có những niềm tôn kính vô tận về tôi. Đúng là đó là một chiếc đồng hồ tốt, nhưng có vẻ người dân Trung Quốc đã thần thánh hoá nó lên. Lúc đó tôi mặc dù rất chột dạ, nhưng trăm lời không bằng im lặng, tôi cũng không nói gì nhiều, chú cứ hiểu ra sao thì hiểu, đều được. Không tính là cháu lừa chú đâu nhé.


Bắt đầu với chiếc đồng hồ, sau đó chúng tôi nói rất nhiều về những thứ khác. Chúng tôi mời rượu, cùng tâng bốc lẫn nhau. May mà tôi đã cùng đi ăn một số bữa tiệc với bố tôi, đã biết một vài thứ, tôi nói một nửa, cố ý để lại một nửa, cười một cách thâm sâu với những thứ mà mình không biết, điều này là tôi học từ Vi Tiểu Bảo


Gốc gác của Ji Shang cũng dần dần rõ ràng. Nói một cách đơn giản, chú ấy là một con chuột lớn trên thị trường chứng khoán, tức là một con ruồi lớn trong số hàng chục nghìn công ty tài chính ở Thẩm Quyến mà bố tôi vừa đề cập với tôi. Chú cùng làm ăn với anh trai của Thẩm Phương ở Hong Kong, nhưng hình như chú ấy không đi trên con đường đó. Ba đầu bố của Thẩm Phương cũng khởi nghiệp trên lĩnh vực chứng khoán, nhưng ông ấy không đi cùng đường với Ji Shang. Những thứ chi tiết hơn tôi sẽ không nói thêm.





Tôi cao hứng, ra ngoài sau bữa ăn, trên tay nắm số điện thoại của Ji Shang, mồ hôi trên tay suýt nữa thì làm rách tờ giấy. Tôi vui mừng đến nỗi, khi tôi ra ngoài, Thẩm Phương nói với tôi: "Chị không về khách sạn nữa, chị sang ở nhà anh trai." Tôi trả lời mà không thèm nghĩ: "Được, vậy chúng ta liên lạc sau." Thẩm Phương thấy tôi đang như người mất hồn, hỏi: "Em không uống say chứ? Em lái xe được không? "Tôi vội vàng nói: "Không sao." Chị thấy tôi muốn đi trong trạng thái hồn xìa khỏi xác (thật ra là tôi muốn mau chóng tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ một chút. May mà tôi còn biết bản thân cần sự yên tĩnh) chị nói: "Em, em không cần đưa chị đi."


Lúc đó tôi như thể bừng tỉnh: "Ơ, chị không có xe sao?"


Hình như Thẩm Phương thở dài một hơi, lạnh lùng nói: "Có xe thì sao?"


Tôi nhận ra mình thất lễ, nghĩ dù sao chị cũng là sếp, nên tôi nói: "Em đưa chị đi thì hơn." Thẩm Phương không để ý tôi nữa, đứng sang bên cạnh anh trai và nói lời tạm biệt với những nhân vật quan trọng. Sau khi tiễn xong những người họ, anh trai Thẩm Phương bước xuống cầu thang, đến gần tôi và nói: "Em đưa XXX đi?" Tôi ngơ ngác một lúc, nói: "Vâng, em đưa T tổng đi, anh đi xe chậm nhé, em không quen đường."


Anh trai của chị liếc nhìn tôi, dùng cách nói khách sáo nghe là đã biết không chân thành: "Ban nãy đều là những người bạn làm ăn đến, có nhiều người, chưa có dịp nói chuyện với em, để sau có cơ hội chúng ta nói chuyện nhé?"


Tôi nghe như có ngụ ý gì đó, nên tôi nói: "Đợi anh có thời gian, nhất định sẽ thỉnh giáo." Anh trai chị lại nhìn tôi, nhìn những người đằng sau vẫn còn hàn huyên với Thẩm Phương, rồi ánh mắt lại liếc lên mặt tôi, chậm rãi nói: "Em, chú ý một chút."


Tim tôi thịch một cái rồi nhảy lên loạn xạ. Anh trai chị có vẻ nhìn ra tôi không hiểu lắm, bèn bổ sung một câu: "Uống rượu xong nên lái xe cẩn thận." Sau đó lên xe. Tôi đứng tại nơi ánh nắng chiếu đến, mồ hôi toát ra khỏi lưng, tôi tự nhủ: "Cái đồ tên trộm chột dạ như ngươi, người ta chỉ làm gió thổi cỏ bay mà ngươi cũng sợ hãi hoang tưởng cái gì. Không sao, không sao, nghĩ nhiều rồi."


Tôi lái xe, trái tim vẫn cuộn trào, 80% tôi đang nghĩ về Ji Shang và bố tôi, 18% tôi nghĩ về anh trai Thẩm Phương có vẻ như là một người khá thủ đoạn, 2% còn lại nghĩ về rất nhiều việc khác, về buổi tối ăn cơm với cô Ninh, về việc đính hôn, về mẹ và bạn trai, về rượu vang Cabernet, về xì gà Romeo, về đồng hồ Thụy Sĩ, về giá nhà đất ở Thượng Hải, về đất đai ở Bắc Kinh, tin tức lặt vặt về chính trị... Tất nhiên, cũng có Thẩm Phương.


Tôi lái xe, không nói gì, cho đến khi Thẩm Phương hỏi từ phía sau: "Em đang nghĩ gì?"


Lúc đó tôi chỉ trả lời cho qua: "Không nghĩ gì."


Thẩm Phương lại hỏi: "Em thấy anh của chị thế nào?"


Tôi cười nói: "Không phải chị định giới thiệu em làm vợ bé cho anh ấy đấy chứ?"


Qua kính chiếu hậu, Thẩm Phương lắc đầu. Chị nhìn ra ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới nói: "Anh của chị rất biết làm ăn, giỏi hơn chị rất nhiều. Thương trường thực ra chính là nhân trường, anh ấy rất biết hoà giải," lại nói: "Có người bạn chỉ điểm, tay trắng lập nghiệp thì dễ hơn biết bao."


Tôi không hiểu ý chị là gì, trong đầu chỉ nghĩ mãi về Ji Shang, vừa gật đầu, vừa ậm ừ: "Đúng vậy, đúng vậy."





Có lẽ vì thái độ nước đổ đầu vịt của tôi, Thẩm Phương vừa nói vài lời rồi không nói nữa.


Tôi cứ lái xe về phía trước, lái xe một đoạn, đến một khu đất của thành phố mà sau này nghe cô Ninh nói đó là khu vực của người giàu. Xe tiến vào một khu chung cư, tôi nhìn quy mô nơi đây mà nghĩ, không cần phải nói, gia đình Thẩm Phương quả đúng là kiếm chắc không ít.


Mẹ tôi cũng sống trong một căn nhà do bố tôi mua khi ông ấy phất lên. Đối với những người bình thường, việc đó đã là quá tuyệt vời. Nhưng dù bây giờ có tiền cũng không ở khu đó nữa. Nghe nói bố tôi lại mua căn nhà khác ở khu mới, nghĩ đến đây tôi lại thấy tức trong lòng. Tuy nhiên, cơn giận dữ ngày đó dường như đã mơ hồ tìm được lối thoát, chỉ là bản thân tôi không rõ lắm, chỉ cảm thấy vậy thôi.


Tôi đỗ xe bên ngoài nhà chị, Thẩm Phương xuống xe, bị anh trai kéo đi khoe nhà, còn nói: "Thượng Hải bây giờ không kém hơn London nhiều là bao, gọi em về mà em không về, qua đây xem này..."


Thẩm Phương bị anh trai kéo đi, tôi vội nói: "Thẩm Tổng, em về trước đây." Tôi thấy Thẩm Phương quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt đó khiến tôi không biết phải hình dung như thế nào, tôi lại nói thêm: "Nếu cần xe, hãy gọi điện cho em."


- --------


13-12-2006 - 08:23:46


Thẩm Phương và tôi đều đang rất tốt, nhưng không tốt như các bạn nghĩ. Tôi muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, chị ấy cũng vậy; tôi không muốn bị giày vò, chị ấy cũng vậy. Chúng ta đều là người lớn rồi, không trẻ con như bạn học bà cụ non đâu.


Hơn nữa, đúng vậy, tôi đã "ăn chay" được hai năm, nhưng vẫn tốt hơn một số người ăn chay 24 năm mà phải không? Haha, tức chết X nào đó.


Còn về việc phân tích dựa theo chòm sao, tôi chưa từng nghiên cứu, nên cũng không biết có đúng không. Thẩm Phương là cung Bạch Dương, trông rất hiền lành ngoan ngoãn, hai năm trước cũng như vậy. Bây giờ, nói sao nhỉ, tôi không dám bừa bãi khiêu khích chị ấy nữa, có lẽ do chị là sếp. Hai năm trước, tôi rất ít khi thấy chị khóc, lúc đó và kể cả bây giờ, tôi đều rất thích tính cách mạnh mẽ và bướng bỉnh hồi đó của chị, lúc đó tôi khóc rất nhiều. Nhưng hình như giờ thì ngược lại, thấy chị rơi nước mắt, tôi rất buồn, cũng thấy nếu như hai đứa khóc cùng nhau thì sẽ càng phù hợp với tình cảnh hơn. Nhưng dù cho hai ngày nay có sóng gió đến mấy, dù tôi có đau lòng đến thế nào, tôi cũng không thể khóc được.


Làm sao để an ủi, khiến chị ấy bình tĩnh lại đây? Lần nào thấy chị khóc hoặc nghe chị khóc qua điện thoại, đầu óc tôi đều trở nên trống rỗng, không thể nói ra được bất cứ điều gì. Nên chỉ đành buồn bã khiến chị bình tĩnh lại, có lẽ tôi lại làm sai rồi. Các bạn cứ mắng đi, nếu như không có lời tỏ tình đêm đó, có lẽ cuộc sống vẫn sẽ bình yên như ban đầu.


Chị ấy, có chút giống một cô gái nhỏ, ngang như cua, luyên thuyên mãi không thôi, thiếu tự tin, thực sự thay đổi rất nhiều so với thời điểm tôi gặp chị 3 năm về trước. Chị của lúc đó chính là hoá thân của nữ thần trong lòng tôi: xinh đẹp, tao nhã, thông minh, bao dung. Bây giờ, chị vẫn đẹp như vậy, bề ngoài tao nhã, ngốc nghếch khiến người ta xót xa, và thận trọng khiến người ta bất lực.


Tôi hy vọng qua một vài ngày sau chị ấy có thể quay trở lại làm chính mình. Nhưng cũng rất khó nói, chị ấy nói hiện tại chị cảm thấy rất ổn. Tuỳ thôi, chỉ cần chị vui là được.


Tôi sẽ tiếp tục viết hồi ức. Những chuyện quá khứ thực ra chính là một giấc mơ, tương lai ngày mai chỉ là một viễn cảnh, chỉ có ánh sáng của từng phút từng giây ở hiện tại đang trôi qua trên đầu ngón tay tôi mới được coi là cảm nhận thực tế.


Tuy nhiên, một số người nói rằng nếu đi đường chỉ cúi gằm mặt nhìn vào bàn chân ắt sẽ bị lạc đường. Có lẽ vậy.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại