Tinh Tế Chi Tình Cũ Khó Truy
Chương 61 Biết Gì Nói Hết
Chương 61 biết gì nói hết
Tần Duệ đợi rất nhiều ngày, thật vất vả mới chờ đến lúc Lục Vân Sơ nghỉ phép.
Lục Vân Sơ mới vừa bước ra khỏi cửa tập đoàn Đỉnh Thiên, tinh xe của Tần Duệ liền ngừng trước mặt Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ nhìn tinh xe đậu phía trước, không khỏi trầm mặt.
Tần Duệ mở cửa xe, cười với Lục Vân Sơ, nói: “Nghe nói em nghỉ phép."
Lục Vân Sơ gật đầu, bực bội nói: “Đúng vậy, ta nghỉ phép, Tần thiếu ta đang rất mệt, không muốn đối phó với anh."
“Ở cùng ta em rất mệt sao?" Tần Duệ không khỏi hỏi.
Lục Vân Sơ gật đầu, có chút vô lực nói: “Đúng vậy! Rất mệt, rất mệt."
“Xin lỗi." Tần Duệ cô đơn nói.
Lục Vân Sơ nghiêng đầu, nhìn Tần Duệ trầm mặc.
Tần Duệ thở ra một hơi, nói: “Em muốn đi đâu, ta đưa em đi."
“Đi sơn trang suối nước nóng." Lục Vân Sơ nghĩ nghĩ nói.
Lục Vân Sơ vừa lên Tinh xe, liền đem ghế ngồi mở rộng một ít, nhắm hai mắt nằm tựa vào ghế.
“Ta có đến đưa cơm cho em, nhưng không thấy người, ta đem đồ ăn đặt ở chỗ Trình Dự." Tần Duệ nói.
Lục Vân Sơ lười biếng nói: “Ta biết."
“Mấy món đó không ngon miệng sao?" Tần Duệ nhịn không được hỏi.
“Anh chọn đồ ăn theo khẩu vị của ai, thì đưa cho người đó, đừng lúc nào cũng gửi nhầm." Lục Vân Sơ lạnh lùng nói.
Tần Duệ không khỏi sửng sốt, “Em đang nói cái gì?"
“Ta không thích ăn ngọt, ta thích ăn cay, anh chọn đồ ăn theo khẩu vị của ai, trong lòng anh hẳn là hiểu rõ." Lục Vân Sơ có chút bực bội nói.
“Nhưng em cũng thích ăn ngọt mà." Tần Duệ nói.
“Khẩu vị của ta đã thay đổi từ lâu rồi." Lục Vân Sơ không kiên nhẫn nói, đồ ăn của Tần Duệ thiên ngọt, cậu coi đó là khẩu vị của Tần Duệ, liền sửa lại khẩu vị theo Tần Duệ.
Lục Vân Sơ mở mắt ra, trong mắt hiện lên vài phần xem thường, “Tần thiếu, đang muốn hưng sư vấn tội sao?"
“Không có, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút tình huống." Tần Duệ nói.
Lục Vân Sơ cười lạnh, nói: “Nếu Tần thiếu đã hỏi, ta tất nhiên sẽ nói hết những gì mình biết, không giấu giếm nữa lời, lúc trước thời điểm cùng anh ở bên nhau, ta vô duyên vô cớ đắc tội với quá nhiều người, chuyện đã qua ta không để bụng, nhưng những người đó lại tới cửa tìm phiền toái, thực đúng là phiền phức."
“Tuy rằng hiện tại ta có hậu đài, những thứ kia không thể làm gì được ta, nhưng mà chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có ngàn ngày phòng cướp, bất đắc dĩ ta chỉ có thể gϊếŧ gà dọa khỉ, còn chọn con gà nào thì phải xem con nào ngu dốt nhảy ra trước, Tần thiếu còn có chỗ nào không hiểu không? Nếu anh không hiểu, ta có thể nói cho anh biết ……"
“Không có thì tốt, nếu anh muốn hỏi thì hỏi một lần cho rõ ràng, đừng luôn mang mấy thứ rác rưởi đó tới làm phiền ta, ta chính là rất bận." Lục Vân Sơ thiếu kiên nhẫn nói.
"Em tính toán khi nào thu tay lại?" Tần Duệ chần chờ hỏi.
“Yên tâm, Phương Vân Kiệt là người làm ăn
đứng đắn, sẽ không làm sinh ý gϊếŧ người cướp của, nhiều lắm là làm cho hắn ta không lăn lộn được trong thương trường mà thôi." Lục Vân Sơ lười biếng nói. Lão ca sẽ không muốn mạng hắn, còn những người khác có muốn mạng hắn hay không, thì khó nói.
Tần Duệ cúi đầu, Thi gia là thương nghiệp thế gia, Thi Huyền nếu không lăn lộn được trong thương trường, sớm muộn gì cũng sẽ thất sủng, mẫu thân hắn không có hậu trường, phụ thân Thi Huyền nếu từ bỏ hắn, vậy mẫu thân hắn sớm muộn gì cũng sẽ xuống đài, Thi Huyền tương đương bị phế đi.
Tần Duệ lập tức trầm mặc hồi lâu, nói: “Ta vẫn luôn cho rằng em tính tình ôn hòa nhất."
“Tần thiếu thật đúng là không có ánh mắt, ta tâm nhãn nhỏ, có thù tất báo, trước kia ta không động thủ là bởi vì không nắm chắc mà thôi, hiện giờ ta có người chống lưng, ta liền muốn tính sổ những kẻ đắc tội ta, không nhảy ra thì thôi, nếu dám nhảy ra, ta sẽ khiến cho cả đám bọn họ đều chết không có chỗ chôn." Lục Vân Sơ hì hì cười nói.
Tần Duệ nhìn nụ cười xán lạn trên mặt Lục Vân Sơ, tâm tình không khỏi có chút kỳ quái.
“Phương Vân Kiệt là người âm ngoan, tốt hơn hết em vẫn nên rời khỏi hắn sớm một chút." Tần Duệ nói.
Tần Duệ cau mày, hắn điều tra tư liệu Phương Vân Kiệt, người từng cùng Phương Vân Kiệt kết giao không ít, khi yêu thì tình nồng ý mật, không còn hứng thú thì Phương Vân Kiệt liền mặc kệ, đối phương có thất vọng hắn cũng mặc kệ.
“Ta đã lên thuyền giặc của anh ta rồi, sao có thể xuống dễ dàng như vậy, một khi bước xuống liền có cả một đống người đang chờ bỏ đá xuống giếng." Lục Vân Sơ lười biếng nói.
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, nói: “Ta có thể bảo hộ em."
Lục Vân Sơ bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt toát ra vài phần tươi cười châm chọc, “Dựa vào anh, ta còn chưa sống đủ lâu đâu."
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ nhìn lại Tần Duệ, nói: “Ta không phải chưa từng lên thuyền của Tần thiếu, nên lên chiếc thuyền nào trong lòng ta hiểu rõ."
“Thực xin lỗi." Tần Duệ mở miệng nói.
Ánh mắt Lục Vân Sơ nhìn thẳng phía trước, nói: “Tới sơn trang suối nước nóng rồi, để ta xuống đi."
Tần Duệ nhìn Lục Vân Sơ biểu tình tràn đầy bực bội, trơ mắt nhìn Lục Vân Sơ đi xuống tinh xe bước vào sơn trang suối nước nóng.
Tần Duệ vô lực dựa vào tay lái, rõ ràng là muốn hòa hoãn quan hệ, nhưng hắn lại luôn đem sự tình xử lý hỏng bét.
..........