Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản
Chương 63: Ái phi là tổ tông của Ma quân
“Quân Ám Hoa, xứng hay không xứng cũng không phải do ngươi nói."
Nam nhân trung niên thực sự đã làm như đã nói trước đó, không đợi Ôn Thanh Lan nói gì, đã chắn trước mặt Ôn Thanh Lan, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Quân Ám Hoa.
Đôi mắt Quân Ám Hoa hơi đổi, hiển nhiên là nhận ra người này, gã không chút lưu tình mà mỉa mai nói: “Đây không phải là Cổ Thi ma tướng của Cựu lục bộ sao, sao vậy, chủ tử cũ không được, liền nghĩ biện pháp tới lấy lòng Ma quân?"
“Không phải chuyện của ngươi." Nam nhân trung niên cũng chính là Cổ Thi ma tướng sắc mặt âm trầm nói.
“Nhưng ta cố tình muốn xen vào."
Quân Ám Hoa nói, tóc dài bay vút, giống như vô số quỷ trảo không khách khí chụp tới Ôn Thanh Lan.
Đôi mắt Ôn Thanh Lan hơi trầm xuống, đầu ngón tay thoáng hiện hàn quang, Cô Phong Kiếm rời tay mà ra.
Cùng lúc đó Cổ Thi ma tướng cũng gọi ra một đoàn cổ sí trùng nhằm về phía Quân Ám Hoa.
Tuy rằng nơi đây là Ma Đạo Giới, có áp chế to lớn đối với tu sĩ chính đạo, Ôn Thanh Lan lúc này thậm chí trọng thương chưa lành.
Nhưng vạn vật tương sinh tương khắc, khí tức Ma Đạo Giới sinh ra áp chế đối với hắn, nhưng công pháp chính đạo trước nay lại là khắc tinh của ma đạo, đặc biệt là lệ quỷ giống như Quân Ám Hoa.
Lúc Cô Phong Kiếm bay ra, cũng không đụng tới Quân Ám Hoa, thần quang chói lọi khiến Quân Ám Hoa kêu thảm một tiếng, hàng vạn sợi tóc hóa thành tro tàn.
Lần này một đám yêu quỷ ma vật trong đại điện sợ ngây người, đúng lúc này cổ trùng của Cổ Thi ma tướng cũng vọt tới trước mặt Quân Ám Hoa.
Từ khi đến Ma Đạo Giới, Quân Ám Hoa đã không còn gặp hạo nhiên chính khí, nên quẫn bách mà bị Cô Phong Kiếm đuổi theo liên tục lui về phía sau, bởi vậy cũng không thể đúng lúc phòng bị cổ trùng của Cổ Thi ma tướng.
Cổ trùng trong nháy mắt bổ nhào vào mặt Quân Ám Hoa, một diễm quỷ trong chớp mắt bong ra từng mảng huyết nhục, trên mặt chỉ còn lại hài cốt.
Quân Ám Hoa che lại khuôn mặt xương xẩu trắng bệch, chỉ dư một con mắt ở trong hốc mắt oán độc trừng hai người: “Giỏi, giỏi, giỏi, Cổ Thi ma tướng, ngươi dám cấu kết tu sĩ chính đạo xông vào ma cung ta, rắp tâm làm gì."
“Không dám." Cổ Thi ma tướng thấy bức lui Quân Ám Hoa, không thừa thắng xông lên, mà là thu hồi cổ trùng lãnh đạm nói: “Bọn ta chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi, Quân công tử vẫn nên đi về tĩnh dưỡng đi, còn lời cáo buộc này, bọn ta cũng không dám gánh."
Quân Ám Hoa nghe cũng không nghe, trực tiếp cất giọng nói: “Ma vệ ma cung nghe lệnh, nhốt hai người này vào đại lao."
Không ít ma vệ cầm đao kích trong tay dũng mãnh ùa vào bốn phía đại điện ma cung, bao vây đại điện.
“Ha ha, xem ra kế hoạch của ngươi thất bại." Ôn Thanh Lan thấy thế thấp giọng cười khẩy nói: “Tình huống hiện giờ chỉ có thể đánh ra."
Sắc mặt của Cổ Thi ma tướng cũng không được tốt, gã dẫn theo Ôn Thanh Lan tới ma cung là muốn cầu chỗ tốt, cục diện hôm nay là trăm triệu không muốn nhìn thấy, nghe Ôn Thanh Lan nói, Cổ Thi ma tướng còn có chút do dự, không muốn triệt để xé rách mặt với Quân Ám Hoa.
Ôn Thanh Lan nhẹ nhàng a một tiếng, móng tay ngón cái nhẹ nhàng cắt qua ngón trỏ, lặng lẽ đem một giọt máu bắn tới người Quân Ám Hoa, sau đó hai ngón tay chắp lại, vừa mau vừa nhanh kết thủ ấn, trong miệng cũng rất nhanh niệm chú văn.
Thanh âm của hắn vừa nhẹ vừa dễ nghe, nhưng lại làm cho rất nhiều yêu quỷ ở đại sảnh cau mày, Quân Ám Hoa đứng mũi chịu sào càng kêu thảm thiết liên tục, chỉ trong thời gian ngắn đã hóa thành một cụm sáng màu tím sậm bay tới lòng bàn tay Ôn Thanh Lan.
Lần này cả Cổ Thi ma tướng cũng trợn mắt há mồm.
Ôn Thanh Lan lại vừa lòng cười cười: “Còn phải đa tạ ngươi báo cho biết thân phận của Quân Ám Hoa, bằng không trong chốc lát còn chưa nghĩ ra pháp quyết thích hợp."
Cổ Thi ma tướng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Ôn Thanh Lan, khàn giọng nói: “Ngươi trước đây rốt cuộc là có thân phận gì, thu hồn chú thượng cổ cũng không phải người bình thường nào cũng có thể sử dụng thuần thục được?"
“Hiện tại mới nhớ tới hỏi cái này không cảm thấy muộn sao?" Ôn Thanh Lan cười cười, không màng cụm sáng tím sậm phản kháng trong lòng bàn tay, trực tiếp nhét đối phương vào trong tay áo.
Tiếp theo hắn cao giọng nói với đám ma vệ: “Nếu không muốn Quân Ám Hoa hồn phi phách tán, tốt nhất nhường ra cho chúng ta một con đường, chờ chúng ta rời khỏi tự nhiên sẽ thả Quân Ám Hoa."
Nhóm ma vệ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là một đầu lĩnh ma vệ cầm đầu tránh ra nửa bước.
Ôn Thanh Lan không dừng lại mà lách mình rời khỏi đại điện ma cung, Cổ Thi ma tướng do dự một chút cũng đi theo phía sau Ôn Thanh Lan.
Nhưng sau khi hai người rời đại điện ma cung mới phát hiện, bọn họ không biết đi tới chỗ nào, nơi này hoàn toàn là cảnh tượng xa lạ, đã không phải là con đường lúc bọn họ đi tới.
Ôn Thanh Lan nhìn về phía Cổ Thi ma tướng, Cổ Thi ma tướng cũng lắc đầu, gã nói: “Ma cung trải qua cải tạo của Ma quân, đã khác với trước đây, ta cũng chỉ biết ma cung mà thôi."
Suy nghĩ một chút, Ôn Thanh Lan thả cụm sáng tím sậm trong tay áo ra, hắn không khách khí dùng đầu ngón tay búng cụm sáng, cụm sáng co rút một trận nhảy lên, Cổ Thi ma tướng bên cạnh sợ hết hồn.
Chợt nghe Ôn Thanh Lan lạnh lùng nói: “Rơi vào trong tay ta chắc hẳn ngươi cũng biết hậu quả, khuyên ngươi tốt nhất thành thật một chút, dẫn đường."
Trong cụm sáng màu tím sậm hiện ra Quân Ám Hoa nho nhỏ, gã oán độc nhìn Ôn Thanh Lan châm chọc nói: “Muốn trốn ra ma cung, nằm mơ!"
Một giây kế tiếp, mưa linh khí màu vàng tưới xuống đỉnh đầu Quân Ám Hoa, trực tiếp đem Quân Ám Hoa tưới nhỏ một vòng, Ôn Thanh Lan khẽ cười: “Ta thấy ngươi lệ khí quá nặng, cho ngươi giảm nhiệt."
Ai cũng biết lệ khí chính là gốc rễ tu luyện của lệ quỷ, Ôn Thanh Lan tưới như thế, chỗ nào là giảm lửa, căn bản là muốn phế Quân Ám Hoa.
Mắt thấy Ôn Thanh Lan lại muốn tưới một trận mưa linh lực, thân hình Quân Ám Hoa chợt sáng chợt tắt, gã cắn răng, sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng hiện lên nói: “Đi theo ta."
Cổ Thi ma tướng bên cạnh sắc mặt càng thêm phức tạp, yên lặng đi theo Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan, Cổ Thi ma tướng rời đại điện ma cung không biết mò tới nơi nào, thoạt nhìn giống như là một hoa viên.
Tuy rằng Ma giới ma khí tung hoành, nhưng cũng luôn có chút hoa cỏ có thể sinh trưởng ở chỗ này.
Chẳng qua so với Thiên Vũ Đại Lục linh khí dồi dào tiên thảo mọc dài, hoa cỏ nơi này đều có chút ma khí, cũng coi như là yêu hoa quỷ thảo.
Hoa viên này rất lớn, cũng rất vắng lặng, đưa mắt nhìn lại không thấy một bóng người.
Quân Ám Hoa dẫn bọn họ đi cả buổi, vẫn ở trong hoa viên như trước.
Cổ Thi ma tướng nhăn mày: “Ngươi tốt nhất đừng nảy sinh tâm tư gì khác, Quân Ám Hoa."
“Là đường không đúng sao?" Ôn Thanh Lan cảnh giác dừng bước.
Cụm sáng tím sậm nhảy lên nhảy xuống, thanh âm Quân Ám Hoa từ trong truyền đến: “Nếu không tin bảo ta dẫn đường làm gì."
Suy nghĩ một chút, đại khái là sợ mưa linh lực của Ôn Thanh Lan, Quân Ám Hoa nói bổ sung: “Đi về phía trước chính là sông ngầm trong hoa viên, theo con sông kia đi, là có thể ra khỏi ma cung."
Quả nhiên, lại đi thêm một đoạn đường, phía trước đúng là có một con sông nhỏ, an tĩnh chảy qua hoa viên, trái lại cũng hơi có chút thú vị.
Bên dòng chảy có một cái đình ngắm cảnh, một nam nhân gầy mặc áo đen ngồi trong đình, nam nhân nâng má phát ngốc nhìn dòng chảy, mặt bên của y vô cùng tuấn mỹ, giống như bức tượng thiên thần.
Ôn Thanh Lan và Cổ Thi ma tướng đều nhận thấy không đúng.
Nhưng Quân Ám Hoa đã sớm nhanh chóng xông vào lương đình, thanh âm âm lãnh của gã vang vọng: “Ta cũng không có lừa các ngươi nha, dọc theo con sông này quả thật có thể đi ra khỏi ma cung, chỉ là Ma quân cũng yêu thích ở lương đình bên bờ sông ngắm cảnh mà thôi."
Cổ Thi ma tướng sắc mặt đại biến, nhưng lúc này Ma quân tuấn mỹ áo đen đã phát hiện hai vị khách xa lạ.
Y hiển nhiên cũng nhìn thấy Quân Ám Hoa biến thành cụm tím, nhất thời cau mày nói: “Quân Ám Hoa, ngươi đây là có chuyện gì?"
“Quân thượng, có tặc nhân mượn cơ hội tuyển phi xông vào ma cung, mưu đồ gây rối!"
Còn có việc này?
Ma quân giương mắt nhìn về phía người xâm nhập, đối phương một thân áo bào trắng thấy thế nào cũng giống như tới tham gia tuyển phi, hơn nữa…..
Y nhìn mặt mày lạnh lùng của đối phương, chỉ liếc mắt một cái Ma quân đã cảm thấy tim đập như trống, có loại cảm giác vô cùng đặc biệt.
Người cao khiết ngạo nghễ như vậy, làm sao có thể xông vào ma cung nho nhỏ này, nhất định là có cái gì hiểu lầm đi.
Người khí độ tao nhã như vậy, y tuyệt không tin đối phương sẽ là hạng người bất chính gì, huống chi tính tình Quân Ám Hoa y cũng hiểu, để gã đi xử lý tuyển phi cũng chỉ là muốn yên tĩnh một mình, có lẽ đối phương phát sinh xung đột gì đó với Quân Ám Hoa…..
Lại nói Ma quân vừa nhấc mắt, chẳng những không tức giận như trong tưởng tượng, ngược lại còn si ngốc nhìn về phía Ôn Thanh Lan, Quân Ám Hoa và Cổ Thi ma tướng đồng thời biến sắc.
Cổ Thi ma tướng đầu tiên là nghi hoặc sau đó là mừng như điên, mà Quân Ám Hoa lại triệt để u ám.
Còn Ôn Thanh Lan, sắc mặt của hắn cũng không tốt lắm, bởi vì vị Ma quân hiện ra trước mắt hắn, đúng là tiểu đồ đệ Tiêu Cảnh của hắn.
Cho nên cái cuộc tuyển phi này rốt cuộc là đang làm gì?
Không đợi Ôn Thanh Lan giáo huấn đồ đệ.
Tiểu đồ đệ tự biến mình thành Ma quân kia hai ba bước đã đi tới, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười vô cùng quen thuộc, Ma quân Tiêu Cảnh nắm tay Ôn Thanh Lan, thâm tình nói: “Vương phi, từ hôm nay trở đi ngươi chính là ái phi của bổn quân, người trong mộng của ta, chỉ có duyên phận mới có thể trùng hợp như vậy đưa ngươi đến trước mặt ta."
Ôn Thanh Lan đột nhiên cảm thấy vô cùng ngứa tay.
Chợt nghe Ma quân Tiêu Cảnh tiếp tục nhu tình như nước nói: “Ái phi có thể nói cho bổn quân ngươi tên là gì không?"
Ôn Thanh Lan rốt cuộc không thể nhịn được một kiếm đánh tới lưng Tiêu Cảnh, nhấc chân đá nói: “Bản tôn là tổ tông của ngươi."
Một kiếm này Ma quân cư nhiên không né, mà là vô cùng vang dội quất lên người y.
Ngay cả Cổ Thi ma tướng cũng thay đổi sắc mặt, liên tục lùi mấy bước, hòng né lửa giận của Ma quân.
Quân Ám Hoa càng trách mắng the thé: “Cuồng đồ, ngươi đang làm cái gì, dám cả gan thương tổn Ma quân!"
Không ngờ Ma quân chỉ phất phất tay, vẫy lui Quân Ám Hoa, sau đó y bưng kín mặt, ủy khuất nhìn về phía Ôn Thanh Lan: “Ái phi, bổn quân làm sai chỗ nào sao, có phải là vì không nhớ kỹ tên của ái phi không?"
Người có bộ dáng ngu ngốc này là đồ đệ của hắn sao, đột nhiên vô cùng không muốn thừa nhận làm sao bây giờ.
Ôn Thanh Lan nhịn không được xoa thái dương.
Hệ thống yếu ớt lên tiếng nói: “Ký chủ, đừng bạo lực như vậy, tuy Ma quân là Tiêu Cảnh thực khiến người ta ngoài ý muốn, nhưng ngài có phải nên suy nghĩ một chút không, Tiêu Cảnh có phải ở thời không chảy loạn đụng hỏng đầu rồi không?"
Ôn Thanh Lan thở phào một cái, hỏi y: “Tại sao lại muốn tuyển phi?"
“Đương nhiên là…." Ma quân cố ý dừng một chút, con ngươi màu đen thâm tình chân thành nhìn Ôn Thanh Lan: “Vì gặp được ngươi."
“Tuy ái phi ngươi xuất hiện trong mộng của bổn quân, nhưng quá mơ hồ, bổn quân liền nghĩ tới tuyển phi, những tiện nhân ngoài kia muốn dựa thế bản quân, bản quân căn bản không muốn gặp, cho nên để Quân Ám Hoa đi xử lý, ái phi, chỉ có ngươi mới có thể phong hoa vô song thanh thuần cao khiết như thế, lòng bổn quân đối với ngươi thiên địa chứng giám, bổn quân tuyệt không hai lòng."
Đầu ngón tay Ôn Thanh Lan lóe lóe lãnh quang của Cô Phong Kiếm, phí rất nhiều sức lực mới khắc chế mình không đánh đồ đệ.
Khóe miệng hắn giật giật, nghĩ đến Tiêu Cảnh trong thời không chảy loạn là vì che chở mình, mới trúng vài cú, có lẽ đúng như hệ thống nói, cho nên mới biến thành bộ dáng hiện tại.
Nếu là vậy, hắn vẫn không nên tùy tiện đánh Tiêu Cảnh, miễn cho vết thương cũ của Tiêu Cảnh không khỏi được.
Ma quân Tiêu Cảnh lại như hiểu lầm cái gì, vội vàng giải thích nói: “Ái phi nếu là chê những người đó chướng mắt, bổn quân liền phân phó người dọn sạch đại điện."
Ôn Thanh Lan vô lực khoát tay áo, tuy rằng tìm được đồ đệ là chuyện cao hứng, nhưng đồ đệ biến thành cái dạng này một chút cũng không tốt.
Tiêu Cảnh hận không thể lập tức cùng người trong mộng một chỗ, nhanh chóng đuổi Quân Ám Hoa, vẻ mặt Quân Ám Hoa đã không phải dùng đáng sợ để hình dung, nhưng Tiêu Cảnh một bộ làm như không thấy, thậm chí tâm tình tốt mà nhìn về phía Cổ Thi ma tướng nói: “Ngươi vì bổn quân tìm được người trong mộng, nếu muốn ban thưởng cái gì cứ việc mở miệng."
Cổ Thi ma tướng nghe vậy mừng rỡ, lập tức nửa quỳ nói: “Tiểu nhân không cầu phú quý, nhưng cầu vinh hoa, chỉ nguyện có chức vị trong người giống như Quân Ám Hoa, theo cạnh Ma quân, hầu hạ tả hữu."
Tiêu Cảnh suy nghĩ một chút: “Quân Ám Hoa là hữu tướng ma cung, bên người còn thiếu trợ thủ, đã như vậy ngươi cứ nhậm chức tả tướng đi."
Cổ Thi ma tướng nghe vậy vui vẻ nói: “Đa tạ Ma quân."
Nói xong liền rất có ánh mắt mà rời đi.
Người chướng mắt đều đã rời đi, hoa viên ma cung cũng chỉ còn lại Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan.
Không biết có phải là vì mất ký ức hay không, Tiêu Cảnh so với u ám trước kia sinh ra vài phần nhẹ nhàng thoải mái, dính hắn dính cũng càng thêm chặt.
Đợi thuộc hạ rời khỏi, Tiêu Cảnh liền lôi kéo hắn hăng hái bừng bừng dạo ma cung, còn muốn xây một Ái Liên Cung cho Ôn Thanh Lan, nói là cảm thấy ái phi cao khiết như liên.
Nghĩ đến tình huống hiện giờ của đồ đệ, Ôn Thanh Lan cũng ráng nhịn, lại không biết, danh tiếng yêu phi hoặc quân đã truyền khắp Ma Đạo Giới.
Nam nhân trung niên thực sự đã làm như đã nói trước đó, không đợi Ôn Thanh Lan nói gì, đã chắn trước mặt Ôn Thanh Lan, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Quân Ám Hoa.
Đôi mắt Quân Ám Hoa hơi đổi, hiển nhiên là nhận ra người này, gã không chút lưu tình mà mỉa mai nói: “Đây không phải là Cổ Thi ma tướng của Cựu lục bộ sao, sao vậy, chủ tử cũ không được, liền nghĩ biện pháp tới lấy lòng Ma quân?"
“Không phải chuyện của ngươi." Nam nhân trung niên cũng chính là Cổ Thi ma tướng sắc mặt âm trầm nói.
“Nhưng ta cố tình muốn xen vào."
Quân Ám Hoa nói, tóc dài bay vút, giống như vô số quỷ trảo không khách khí chụp tới Ôn Thanh Lan.
Đôi mắt Ôn Thanh Lan hơi trầm xuống, đầu ngón tay thoáng hiện hàn quang, Cô Phong Kiếm rời tay mà ra.
Cùng lúc đó Cổ Thi ma tướng cũng gọi ra một đoàn cổ sí trùng nhằm về phía Quân Ám Hoa.
Tuy rằng nơi đây là Ma Đạo Giới, có áp chế to lớn đối với tu sĩ chính đạo, Ôn Thanh Lan lúc này thậm chí trọng thương chưa lành.
Nhưng vạn vật tương sinh tương khắc, khí tức Ma Đạo Giới sinh ra áp chế đối với hắn, nhưng công pháp chính đạo trước nay lại là khắc tinh của ma đạo, đặc biệt là lệ quỷ giống như Quân Ám Hoa.
Lúc Cô Phong Kiếm bay ra, cũng không đụng tới Quân Ám Hoa, thần quang chói lọi khiến Quân Ám Hoa kêu thảm một tiếng, hàng vạn sợi tóc hóa thành tro tàn.
Lần này một đám yêu quỷ ma vật trong đại điện sợ ngây người, đúng lúc này cổ trùng của Cổ Thi ma tướng cũng vọt tới trước mặt Quân Ám Hoa.
Từ khi đến Ma Đạo Giới, Quân Ám Hoa đã không còn gặp hạo nhiên chính khí, nên quẫn bách mà bị Cô Phong Kiếm đuổi theo liên tục lui về phía sau, bởi vậy cũng không thể đúng lúc phòng bị cổ trùng của Cổ Thi ma tướng.
Cổ trùng trong nháy mắt bổ nhào vào mặt Quân Ám Hoa, một diễm quỷ trong chớp mắt bong ra từng mảng huyết nhục, trên mặt chỉ còn lại hài cốt.
Quân Ám Hoa che lại khuôn mặt xương xẩu trắng bệch, chỉ dư một con mắt ở trong hốc mắt oán độc trừng hai người: “Giỏi, giỏi, giỏi, Cổ Thi ma tướng, ngươi dám cấu kết tu sĩ chính đạo xông vào ma cung ta, rắp tâm làm gì."
“Không dám." Cổ Thi ma tướng thấy bức lui Quân Ám Hoa, không thừa thắng xông lên, mà là thu hồi cổ trùng lãnh đạm nói: “Bọn ta chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi, Quân công tử vẫn nên đi về tĩnh dưỡng đi, còn lời cáo buộc này, bọn ta cũng không dám gánh."
Quân Ám Hoa nghe cũng không nghe, trực tiếp cất giọng nói: “Ma vệ ma cung nghe lệnh, nhốt hai người này vào đại lao."
Không ít ma vệ cầm đao kích trong tay dũng mãnh ùa vào bốn phía đại điện ma cung, bao vây đại điện.
“Ha ha, xem ra kế hoạch của ngươi thất bại." Ôn Thanh Lan thấy thế thấp giọng cười khẩy nói: “Tình huống hiện giờ chỉ có thể đánh ra."
Sắc mặt của Cổ Thi ma tướng cũng không được tốt, gã dẫn theo Ôn Thanh Lan tới ma cung là muốn cầu chỗ tốt, cục diện hôm nay là trăm triệu không muốn nhìn thấy, nghe Ôn Thanh Lan nói, Cổ Thi ma tướng còn có chút do dự, không muốn triệt để xé rách mặt với Quân Ám Hoa.
Ôn Thanh Lan nhẹ nhàng a một tiếng, móng tay ngón cái nhẹ nhàng cắt qua ngón trỏ, lặng lẽ đem một giọt máu bắn tới người Quân Ám Hoa, sau đó hai ngón tay chắp lại, vừa mau vừa nhanh kết thủ ấn, trong miệng cũng rất nhanh niệm chú văn.
Thanh âm của hắn vừa nhẹ vừa dễ nghe, nhưng lại làm cho rất nhiều yêu quỷ ở đại sảnh cau mày, Quân Ám Hoa đứng mũi chịu sào càng kêu thảm thiết liên tục, chỉ trong thời gian ngắn đã hóa thành một cụm sáng màu tím sậm bay tới lòng bàn tay Ôn Thanh Lan.
Lần này cả Cổ Thi ma tướng cũng trợn mắt há mồm.
Ôn Thanh Lan lại vừa lòng cười cười: “Còn phải đa tạ ngươi báo cho biết thân phận của Quân Ám Hoa, bằng không trong chốc lát còn chưa nghĩ ra pháp quyết thích hợp."
Cổ Thi ma tướng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Ôn Thanh Lan, khàn giọng nói: “Ngươi trước đây rốt cuộc là có thân phận gì, thu hồn chú thượng cổ cũng không phải người bình thường nào cũng có thể sử dụng thuần thục được?"
“Hiện tại mới nhớ tới hỏi cái này không cảm thấy muộn sao?" Ôn Thanh Lan cười cười, không màng cụm sáng tím sậm phản kháng trong lòng bàn tay, trực tiếp nhét đối phương vào trong tay áo.
Tiếp theo hắn cao giọng nói với đám ma vệ: “Nếu không muốn Quân Ám Hoa hồn phi phách tán, tốt nhất nhường ra cho chúng ta một con đường, chờ chúng ta rời khỏi tự nhiên sẽ thả Quân Ám Hoa."
Nhóm ma vệ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là một đầu lĩnh ma vệ cầm đầu tránh ra nửa bước.
Ôn Thanh Lan không dừng lại mà lách mình rời khỏi đại điện ma cung, Cổ Thi ma tướng do dự một chút cũng đi theo phía sau Ôn Thanh Lan.
Nhưng sau khi hai người rời đại điện ma cung mới phát hiện, bọn họ không biết đi tới chỗ nào, nơi này hoàn toàn là cảnh tượng xa lạ, đã không phải là con đường lúc bọn họ đi tới.
Ôn Thanh Lan nhìn về phía Cổ Thi ma tướng, Cổ Thi ma tướng cũng lắc đầu, gã nói: “Ma cung trải qua cải tạo của Ma quân, đã khác với trước đây, ta cũng chỉ biết ma cung mà thôi."
Suy nghĩ một chút, Ôn Thanh Lan thả cụm sáng tím sậm trong tay áo ra, hắn không khách khí dùng đầu ngón tay búng cụm sáng, cụm sáng co rút một trận nhảy lên, Cổ Thi ma tướng bên cạnh sợ hết hồn.
Chợt nghe Ôn Thanh Lan lạnh lùng nói: “Rơi vào trong tay ta chắc hẳn ngươi cũng biết hậu quả, khuyên ngươi tốt nhất thành thật một chút, dẫn đường."
Trong cụm sáng màu tím sậm hiện ra Quân Ám Hoa nho nhỏ, gã oán độc nhìn Ôn Thanh Lan châm chọc nói: “Muốn trốn ra ma cung, nằm mơ!"
Một giây kế tiếp, mưa linh khí màu vàng tưới xuống đỉnh đầu Quân Ám Hoa, trực tiếp đem Quân Ám Hoa tưới nhỏ một vòng, Ôn Thanh Lan khẽ cười: “Ta thấy ngươi lệ khí quá nặng, cho ngươi giảm nhiệt."
Ai cũng biết lệ khí chính là gốc rễ tu luyện của lệ quỷ, Ôn Thanh Lan tưới như thế, chỗ nào là giảm lửa, căn bản là muốn phế Quân Ám Hoa.
Mắt thấy Ôn Thanh Lan lại muốn tưới một trận mưa linh lực, thân hình Quân Ám Hoa chợt sáng chợt tắt, gã cắn răng, sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng hiện lên nói: “Đi theo ta."
Cổ Thi ma tướng bên cạnh sắc mặt càng thêm phức tạp, yên lặng đi theo Ôn Thanh Lan.
Ôn Thanh Lan, Cổ Thi ma tướng rời đại điện ma cung không biết mò tới nơi nào, thoạt nhìn giống như là một hoa viên.
Tuy rằng Ma giới ma khí tung hoành, nhưng cũng luôn có chút hoa cỏ có thể sinh trưởng ở chỗ này.
Chẳng qua so với Thiên Vũ Đại Lục linh khí dồi dào tiên thảo mọc dài, hoa cỏ nơi này đều có chút ma khí, cũng coi như là yêu hoa quỷ thảo.
Hoa viên này rất lớn, cũng rất vắng lặng, đưa mắt nhìn lại không thấy một bóng người.
Quân Ám Hoa dẫn bọn họ đi cả buổi, vẫn ở trong hoa viên như trước.
Cổ Thi ma tướng nhăn mày: “Ngươi tốt nhất đừng nảy sinh tâm tư gì khác, Quân Ám Hoa."
“Là đường không đúng sao?" Ôn Thanh Lan cảnh giác dừng bước.
Cụm sáng tím sậm nhảy lên nhảy xuống, thanh âm Quân Ám Hoa từ trong truyền đến: “Nếu không tin bảo ta dẫn đường làm gì."
Suy nghĩ một chút, đại khái là sợ mưa linh lực của Ôn Thanh Lan, Quân Ám Hoa nói bổ sung: “Đi về phía trước chính là sông ngầm trong hoa viên, theo con sông kia đi, là có thể ra khỏi ma cung."
Quả nhiên, lại đi thêm một đoạn đường, phía trước đúng là có một con sông nhỏ, an tĩnh chảy qua hoa viên, trái lại cũng hơi có chút thú vị.
Bên dòng chảy có một cái đình ngắm cảnh, một nam nhân gầy mặc áo đen ngồi trong đình, nam nhân nâng má phát ngốc nhìn dòng chảy, mặt bên của y vô cùng tuấn mỹ, giống như bức tượng thiên thần.
Ôn Thanh Lan và Cổ Thi ma tướng đều nhận thấy không đúng.
Nhưng Quân Ám Hoa đã sớm nhanh chóng xông vào lương đình, thanh âm âm lãnh của gã vang vọng: “Ta cũng không có lừa các ngươi nha, dọc theo con sông này quả thật có thể đi ra khỏi ma cung, chỉ là Ma quân cũng yêu thích ở lương đình bên bờ sông ngắm cảnh mà thôi."
Cổ Thi ma tướng sắc mặt đại biến, nhưng lúc này Ma quân tuấn mỹ áo đen đã phát hiện hai vị khách xa lạ.
Y hiển nhiên cũng nhìn thấy Quân Ám Hoa biến thành cụm tím, nhất thời cau mày nói: “Quân Ám Hoa, ngươi đây là có chuyện gì?"
“Quân thượng, có tặc nhân mượn cơ hội tuyển phi xông vào ma cung, mưu đồ gây rối!"
Còn có việc này?
Ma quân giương mắt nhìn về phía người xâm nhập, đối phương một thân áo bào trắng thấy thế nào cũng giống như tới tham gia tuyển phi, hơn nữa…..
Y nhìn mặt mày lạnh lùng của đối phương, chỉ liếc mắt một cái Ma quân đã cảm thấy tim đập như trống, có loại cảm giác vô cùng đặc biệt.
Người cao khiết ngạo nghễ như vậy, làm sao có thể xông vào ma cung nho nhỏ này, nhất định là có cái gì hiểu lầm đi.
Người khí độ tao nhã như vậy, y tuyệt không tin đối phương sẽ là hạng người bất chính gì, huống chi tính tình Quân Ám Hoa y cũng hiểu, để gã đi xử lý tuyển phi cũng chỉ là muốn yên tĩnh một mình, có lẽ đối phương phát sinh xung đột gì đó với Quân Ám Hoa…..
Lại nói Ma quân vừa nhấc mắt, chẳng những không tức giận như trong tưởng tượng, ngược lại còn si ngốc nhìn về phía Ôn Thanh Lan, Quân Ám Hoa và Cổ Thi ma tướng đồng thời biến sắc.
Cổ Thi ma tướng đầu tiên là nghi hoặc sau đó là mừng như điên, mà Quân Ám Hoa lại triệt để u ám.
Còn Ôn Thanh Lan, sắc mặt của hắn cũng không tốt lắm, bởi vì vị Ma quân hiện ra trước mắt hắn, đúng là tiểu đồ đệ Tiêu Cảnh của hắn.
Cho nên cái cuộc tuyển phi này rốt cuộc là đang làm gì?
Không đợi Ôn Thanh Lan giáo huấn đồ đệ.
Tiểu đồ đệ tự biến mình thành Ma quân kia hai ba bước đã đi tới, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười vô cùng quen thuộc, Ma quân Tiêu Cảnh nắm tay Ôn Thanh Lan, thâm tình nói: “Vương phi, từ hôm nay trở đi ngươi chính là ái phi của bổn quân, người trong mộng của ta, chỉ có duyên phận mới có thể trùng hợp như vậy đưa ngươi đến trước mặt ta."
Ôn Thanh Lan đột nhiên cảm thấy vô cùng ngứa tay.
Chợt nghe Ma quân Tiêu Cảnh tiếp tục nhu tình như nước nói: “Ái phi có thể nói cho bổn quân ngươi tên là gì không?"
Ôn Thanh Lan rốt cuộc không thể nhịn được một kiếm đánh tới lưng Tiêu Cảnh, nhấc chân đá nói: “Bản tôn là tổ tông của ngươi."
Một kiếm này Ma quân cư nhiên không né, mà là vô cùng vang dội quất lên người y.
Ngay cả Cổ Thi ma tướng cũng thay đổi sắc mặt, liên tục lùi mấy bước, hòng né lửa giận của Ma quân.
Quân Ám Hoa càng trách mắng the thé: “Cuồng đồ, ngươi đang làm cái gì, dám cả gan thương tổn Ma quân!"
Không ngờ Ma quân chỉ phất phất tay, vẫy lui Quân Ám Hoa, sau đó y bưng kín mặt, ủy khuất nhìn về phía Ôn Thanh Lan: “Ái phi, bổn quân làm sai chỗ nào sao, có phải là vì không nhớ kỹ tên của ái phi không?"
Người có bộ dáng ngu ngốc này là đồ đệ của hắn sao, đột nhiên vô cùng không muốn thừa nhận làm sao bây giờ.
Ôn Thanh Lan nhịn không được xoa thái dương.
Hệ thống yếu ớt lên tiếng nói: “Ký chủ, đừng bạo lực như vậy, tuy Ma quân là Tiêu Cảnh thực khiến người ta ngoài ý muốn, nhưng ngài có phải nên suy nghĩ một chút không, Tiêu Cảnh có phải ở thời không chảy loạn đụng hỏng đầu rồi không?"
Ôn Thanh Lan thở phào một cái, hỏi y: “Tại sao lại muốn tuyển phi?"
“Đương nhiên là…." Ma quân cố ý dừng một chút, con ngươi màu đen thâm tình chân thành nhìn Ôn Thanh Lan: “Vì gặp được ngươi."
“Tuy ái phi ngươi xuất hiện trong mộng của bổn quân, nhưng quá mơ hồ, bổn quân liền nghĩ tới tuyển phi, những tiện nhân ngoài kia muốn dựa thế bản quân, bản quân căn bản không muốn gặp, cho nên để Quân Ám Hoa đi xử lý, ái phi, chỉ có ngươi mới có thể phong hoa vô song thanh thuần cao khiết như thế, lòng bổn quân đối với ngươi thiên địa chứng giám, bổn quân tuyệt không hai lòng."
Đầu ngón tay Ôn Thanh Lan lóe lóe lãnh quang của Cô Phong Kiếm, phí rất nhiều sức lực mới khắc chế mình không đánh đồ đệ.
Khóe miệng hắn giật giật, nghĩ đến Tiêu Cảnh trong thời không chảy loạn là vì che chở mình, mới trúng vài cú, có lẽ đúng như hệ thống nói, cho nên mới biến thành bộ dáng hiện tại.
Nếu là vậy, hắn vẫn không nên tùy tiện đánh Tiêu Cảnh, miễn cho vết thương cũ của Tiêu Cảnh không khỏi được.
Ma quân Tiêu Cảnh lại như hiểu lầm cái gì, vội vàng giải thích nói: “Ái phi nếu là chê những người đó chướng mắt, bổn quân liền phân phó người dọn sạch đại điện."
Ôn Thanh Lan vô lực khoát tay áo, tuy rằng tìm được đồ đệ là chuyện cao hứng, nhưng đồ đệ biến thành cái dạng này một chút cũng không tốt.
Tiêu Cảnh hận không thể lập tức cùng người trong mộng một chỗ, nhanh chóng đuổi Quân Ám Hoa, vẻ mặt Quân Ám Hoa đã không phải dùng đáng sợ để hình dung, nhưng Tiêu Cảnh một bộ làm như không thấy, thậm chí tâm tình tốt mà nhìn về phía Cổ Thi ma tướng nói: “Ngươi vì bổn quân tìm được người trong mộng, nếu muốn ban thưởng cái gì cứ việc mở miệng."
Cổ Thi ma tướng nghe vậy mừng rỡ, lập tức nửa quỳ nói: “Tiểu nhân không cầu phú quý, nhưng cầu vinh hoa, chỉ nguyện có chức vị trong người giống như Quân Ám Hoa, theo cạnh Ma quân, hầu hạ tả hữu."
Tiêu Cảnh suy nghĩ một chút: “Quân Ám Hoa là hữu tướng ma cung, bên người còn thiếu trợ thủ, đã như vậy ngươi cứ nhậm chức tả tướng đi."
Cổ Thi ma tướng nghe vậy vui vẻ nói: “Đa tạ Ma quân."
Nói xong liền rất có ánh mắt mà rời đi.
Người chướng mắt đều đã rời đi, hoa viên ma cung cũng chỉ còn lại Tiêu Cảnh và Ôn Thanh Lan.
Không biết có phải là vì mất ký ức hay không, Tiêu Cảnh so với u ám trước kia sinh ra vài phần nhẹ nhàng thoải mái, dính hắn dính cũng càng thêm chặt.
Đợi thuộc hạ rời khỏi, Tiêu Cảnh liền lôi kéo hắn hăng hái bừng bừng dạo ma cung, còn muốn xây một Ái Liên Cung cho Ôn Thanh Lan, nói là cảm thấy ái phi cao khiết như liên.
Nghĩ đến tình huống hiện giờ của đồ đệ, Ôn Thanh Lan cũng ráng nhịn, lại không biết, danh tiếng yêu phi hoặc quân đã truyền khắp Ma Đạo Giới.
Tác giả :
U Linh Ái CP