Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản
Chương 61: Kết thúc trận chiến

Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 61: Kết thúc trận chiến

Tai ương ngập đầu trong tưởng tượng cũng không có đến.

Một chút hàn quang giống như ngôi sao bình minh, lẻ loi tắt sáng trong bạch quang. 

Một chút ánh sáng ấy dường như tùy thời đều có thể bị bạch quang cuồng bạo đập chết, nhưng kỳ tích là, khó khăn lắm chặn lại đột kích của bạch quang.

Ôn Thanh Lan đứng trước sơn môn Đạo Tông, mặt không thay đổi lơ lửng giữa không trung, cầm trong tay Cô Phong Kiếm đối kháng với bạch quang.

Lúc này uy áp đại năng Hợp Thể của hắn hoàn toàn hiện ra, thậm chí mơ hồ tới gần Đại Thừa Kỳ, quanh thân nồng đậm linh lực trực tiếp đè nén không gian xung quanh, chư phong Đạo Tông trong nháy mắt mở ra hai đoạn không gian tại chỗ của Công Tây Tuấn Vũ.

Nhưng dù sao Ôn Thanh Lan chỉ là thực lực Hợp Thể Kỳ, chung quy kém Công Tây Tuấn Vũ rất nhiều, bạch quang dần dần đè ép hàn quang, mắt thấy sẽ áp đỉnh.

Tiêu Cảnh chẳng biết lúc nào xuất hiện đằng sau Công Tây Tuấn Vũ, hai tròng mắt y phiếm hồng, quanh thân mơ hồ tràn ngập huyết sắc, hắc ám âm lãnh như bóng với hình, hóa thành cái miệng khổng lồ tùy thời có thể cắn nuốt sinh vật trong khu vực, ngón tay dài của Tiêu Cảnh biến thành nhọn hoắc, khoét tới lưng Công Tây Tuấn Vũ.

Hai cánh thánh quang vỗ theo biên độ nhỏ, Công Tây Tuấn Vũ trong nháy mắt di chuyển vị trí, hai tròng mắt màu bạc lạnh băng nhìn về phía Tiêu Cảnh, giống như nhìn loài bò sát trên mặt đất.

“Tà ma, dám xúc phạm thần, tiếp nhận lửa giận của thần đi!"

Bạch quang áp đỉnh tiêu tán, nhưng còn chưa kết thúc nguy cơ, bầu trời trên đỉnh đầu mọi người đột nhiên biến đổi, xuất hiện một vòng rồi lại một vòng xoáy đáng sợ.

Thân là tu giả đứng đầu Thiên Vũ Đại Lục, tất cả mọi người nhạy bén cảm nhận được linh lực toàn bộ đại lục đều hỗn độn.

Tiếp theo truyền đến một cảm xúc khó chịu khi linh lực Thiên Vũ Đại Lục bị rút sạch, không đợi mọi người phản ứng kịp, một giây sau đó một đường cột sáng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nện xuống.

Sắc mặt Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh đồng thời thất kinh, thầy trò hai người đồng thời đón nhận cột sáng.

Mặc dù thầy trò hai người đều là thực lực Hợp Thể Kỳ, nhưng hai người cộng lại cũng không có nghĩa là cảnh giới gấp bội.

Trên thực tế, tu chân một đường, kém một cảnh giới là khác nhau một trời một vực, nhất là Nguyên Anh trở lên, tu sĩ Đại Thừa Kỳ trên cơ bản có thể nghiền ép Hợp Thể Kỳ, huống chi hiện giờ Công Tây Tuấn Vũ đã gần bằng thực lực của tiên nhân, thậm chí còn mơ hồ vượt lên trước.

Cho nên cột sáng mang tính hủy diệt này sau khi nện xuống, tuy rằng hai người miễn cưỡng đỡ được, thế nhưng cũng đều mặt như giấy vàng, thần sắc thảm đạm, thậm chí khóe miệng Tiêu Cảnh còn chảy xuống một chút máu tươi.

Mắt thấy hai người đứng đầu Tu Chân Giới đều là kết quả này, vô luận là đệ tử còn sót lại của Đạo Tông Linh Lung Phường hay Quy Nhất Môn, mặt đều lộ vẻ kinh hãi, thậm chí mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

Công Tây Tuấn Vũ hơi vỗ hai cánh phía sau, gã nghiêng đầu nhìn hai người phía dưới, ánh mắt lộ ra một chút hứng thú.

Cảnh giới và năng lượng của gã lúc này đã vượt qua giới hạn của Thiên Vũ Đại Lục, vùng trời của chư phong Đạo Tông lắc lư bất ổn, toàn bộ không gian bị cắt thành bảy tám mảnh, mỗi bước giống như vượt qua một vách ngăn không gian nhỏ bé.

Ôn Thanh Lan âm thầm nuốt xuống một ngụm máu tươi, nhíu mày nhìn về phía Công Tây Tuấn Vũ: “Năng lượng ngươi có thể sử dụng cũng có hạn, một khi vượt qua giới hạn có thể chịu cực hạn, nhất định sẽ bị quy tắc của Thiên Vũ Đại Lục bài xích, Công Tây Tuấn Vũ, ngươi khẳng định còn muốn tiếp tục à?"

“Vì sao không?" Công Tây Tuấn Vũ đột nhiên cười cười, nụ cười của gã vẫn ngọt ngào như thế, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng dọa người, làm cho người ta khó chịu không nói nên lời.

“Chỉ cần giết các ngươi thì tốt rồi, chỉ cần giết hết các ngươi, sẽ không còn người có thể ngăn cản ta, khi đó, chỉ cần rời đi trước khi bị quy tắc phát hiện và phong ấn năng lượng, ta sẽ không bị Thiên Vũ Đại Lục bài xích ra ngoài."

“Thật là cách tốt." Ôn Thanh Lan nhẹ nhàng thở hổn hển, một lần nữa nắm chặt Cô Phong Kiếm trong tay.

Hiện giờ chỉ có thể nghĩ biện pháp kéo dài thời gian, làm Công Tây Tuấn Vũ tiêu hao hết năng lượng, mới có thể tìm ra lỗ hổng của quy tắc bài xích.

Công Tây Tuấn Vũ hiển nhiên cũng nghĩ đến biện pháp này, ánh mắt gã nhìn về phía đệ tử Quy Nhất Môn sớm đã bị gã khống chế.

Nhưng mà còn chưa kịp hấp thụ sinh mệnh lực của đối phương, có một người so với tốc độ của gã nhanh hơn.

Chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt Tiêu Cảnh đã lấy đi toàn bộ tính mệnh của đệ tử Quy Nhất Môn, y liếm liếm đầu ngón tay sắc bén còn đang rỉ máu, âm lãnh nhìn về phía Công Tây Tuấn Vũ, trên mặt hiện ra nụ cười vặn vẹo: “Không chỉ có ngươi mới ăn."

“Ồ ồ ồ, thú vị thú vị." Công Tây Tuấn Vũ bị chọc giận, nhưng gã lại cười phá lên, con ngươi màu bạc băng lãnh híp lại thành khe hẹp, gã nhìn về phía Ôn Thanh Lan, điềm nhiên nói: “Ôn ca ca, ngươi biết đồ đệ mình thú vị như vậy không, y cái dạng này, cũng không phải là đệ tử đi ra từ danh môn chính tông gì đó, mà giống như là ma vật yêu nghiệt nha."

Nói xong, Công Tây Tuấn Vũ đột nhiên vỗ tay, vui vẻ nói: “Được rồi, chờ ta nắm trong tay mảnh đại lục này, đem ngươi tới cho điển tịch của thần thanh tẩy trấn áp ma quỷ là được rồi."

Ôn Thanh Lan ghét bỏ nhìn hình tượng lúc này của tiểu đồ đệ, nhưng đại chiến còn phía trước, hắn cũng không có lãng phí nước bọt nói cái gì.

Nhận thấy ánh mắt của sư tôn, con ngươi Tiêu Cảnh rét lạnh, u ám nhìn Công Tây Tuấn Vũ giữa không trung: “Nhiều lời vô ích như vậy làm cái gì, muốn đánh cứ đánh, đừng dong dài!"

“Ồ, tức giận." Công Tây Tuấn Vũ cười khanh khách đứng lên, một lát, gã có chút phiền muộn nói: “Tiếc nhỉ, không muốn chơi tiếp với các ngươi nữa, cho nên, đi chết đi ha?"

Một loại dự cảm nguy hiểm vô cùng mãnh liệt xẹt qua trong lòng Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh, khiến cho hai người lập tức cảnh giác nhìn về phía Công Tây Tuấn Vũ.

Đôi mắt của Công Tây Tuấn Vũ hoàn toàn bị màu bạc chiếm cứ, hai cánh phía sau trong nháy mắt mở lớn, hóa ra là sáu cặp cánh kép, lông vũ sáng bóng mộng ảo rơi xuống từ trên hai cánh của gã, vừa rơi xuống đất thì đập ra một cái hố lõm.

Xem ra Công Tây Tuấn Vũ là tính mạnh tay đánh một trận, muốn đánh cược một kèo có thể giải quyết Ôn Thanh Lan và Tiêu Cảnh trước khi quy tắc bài xích xuất hiện hay không.

Gã lần thứ hai thở dài, buồn bã nhìn Ôn Thanh Lan: “Ôn ca ca, Tiểu Vũ sẽ nhớ ngươi, gặp lại sau."

Một vùng bạch quang hủy diệt phô thiên cái địa, song lần này bạch quang yên lặng không tiếng động, lại mang đến hậu quả càng thêm đáng sợ, bạch quang lướt qua, che trời lấp đất, Công Tây Tuấn Vũ đây là định đem Ôn Thanh Lan và Đạo Tông, xóa sổ khỏi thế giới này.

Còi báo động của hệ thống kêu lên chói tai ở trong đầu: “Cảnh báo ___ Cảnh báo____

Thế giới 《 Chí Thần Truyện 》sắp sụp đổ, thế giới 《 Chí Thần Truyện 》sắp sụp đổ….

Đếm ngược sụp đổ ….

Đếm ngược sinh mệnh kí chủ….

Đếm ngược sinh mệnh mục tiêu công lược …..

Thế giới 《 Chí Thần Truyện 》hỏng…..

Lỗ hổng trong tính toán…."

Ôn Thanh Lan: “…"

Nếu như hệ thống có thể hóa thành thực thể, hắn chắc chắn sẽ không khách khí đánh một trận, lúc này nêu ra thời gian đếm ngược gì đó có ích không?

Cũng may hệ thống vẫn ý thức được một chút, chắc hẳn nó cũng biết nếu như thế giới này sụp đổ, nhân vật chính nhân vật phản diện đều chết hết, thì nhiệm vụ cũng khỏi cần làm nữa.

Vì vậy một giây sau chợt nghe âm thanh nhắc nhở gấp rút của hệ thống: “Nguyệt Hạ Điệp, Nguyệt Hạ Điệp, Nguyệt Linh Nhi….. Nguyệt Linh Nhi….."

Hộ sơn đại trận từ lâu đã bị bạch quang hòa tan, một giây sau sẽ hoàn toàn bị bao trùm.

Ôn Thanh Lan phản ứng hết sức nhanh chóng, hắn cũng không quay đầu lại quát: “Linh Nhi, đến bây giờ còn muốn giấu diếm bí mật Linh Lung Phường của Nguyệt gia muội ư, hoặc là nói bí mật của bản thân muội?"

Nguyệt Linh Nhi sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng kịp, nàng cắn răng, không chút do dự tung người nhảy một cái, trong nháy mắt hóa thành một cái cung nhỏ tinh xảo lưu chuyển ánh sáng màu xanh thẫm.

Trên cánh cung nhỏ có khắc minh văn phức tạp, phát sáng rực rỡ, không cần nhiều lời, cũng có thể cảm nhận được thân cung tỏa ra áp lực đáng sợ.

Cánh cung nhỏ nhẹ nhàng ngoan ngoãn bay đến lòng bàn tay Ôn Thanh Lan, thân cung khẽ run, một dòng nước ấm kỳ dị chảy về phía thân thể Ôn Thanh Lan, lại từ lòng bàn tay của hắn lưu chuyển đi ra.

Không cần bất luận kẻ nào đi dạy, giống như trời sinh đã biết nên làm thế nào, Ôn Thanh Lan theo bản năng kéo dây cung.

Một mũi tên nhỏ lưu chuyển ánh sáng xanh thẫm xuất hiện ở trên dây cung.

Một mũi tên xé trời, chính xác là một mũi tên xé trời!

Ôn Thanh Lan chỉ nhẹ nhàng bắn ra một mũi tên, mũi tên này đã trực tiếp xuyên thấu  qua Công Tây Tuấn Vũ, đem bầu trời phía sau gã kéo rách ra một khe nứt màu đen.

Công Tây Tuấn Vũ muốn ngăn cũng không thể ngăn, chỉ có thể vẻ mặt dữ tợn nhìn một mũi tên này bắn ra.

Mắt thường có thể thấy được thời không chảy loạn đáng sợ chảy ra từ trong khe, sức hút to lớn ngay cả Công Tây Tuấn Vũ gần thành tiên cũng không thể chống lại, vô lực phản kháng mà kêu thảm từng tiếng bị kéo vào trong khe nứt.

Theo vết nứt thời không xuất hiện, bạch quang đè ép hủy diệt cũng tiêu tán.

Công Tây Tuấn Vũ ánh mắt đáng sợ nhìn Ôn Thanh Lan: “Ôn ca ca, ta không cam lòng, ta không cam lòng, ta không muốn đi, ta còn chưa làm xong chuyện ta muốn làm……"

“Không! Là ngươi hại ta thành thế này, ta muốn ngươi cùng chết với ta!"

Công Tây Tuấn Vũ nói xong vẻ mặt trở nên khủng khiếp, gã lăng không một trảo, không cam lòng bại dưới sức mạnh cường đại trực tiếp bắt Ôn Thanh Lan.

Bởi vì hắn bắn ra một mũi tên xé trời, Ôn Thanh Lan sớm đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực, hoàn toàn không cách nào chống lại một trảo cuối cùng của Công Tây Tuấn Vũ, cứ như vậy bị Công Tây Tuấn Vũ bắt vào trong khe nứt.

Thấy biến cố này, tất cả mọi người không thể phản ứng kịp, chỉ có thể ngây ngốc há to mồm.

Chỉ có Tiêu Cảnh thần sắc đại biến, hô lớn: “Sư tôn!" Rồi vọt vào trong khe nứt.

Uy lực của một mũi tên rất nhanh thì tiêu tán, không đợi người phía dưới phản ứng, hắc động của vết nứt thời không trong nháy mắt đã bị quy tắc của Thiên Vũ Đại Lục tu phục (*).

(*) sửa chữa phục hồi

“Này…… Cái này….. Đều chết hết?"

Hơn nửa ngày trong đám người mới có người thì thào lên tiếng hỏi.

“Không thể nào, tôn tọa và đạo tôn tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may." Tức thời có đệ tử Đạo Tông căm giận phản bác.

“Nói không sai, hai người hắn biến mất ở đây, hẳn là chỉ bị đưa đến nơi khác, Đạo Tông chúng ta ở chỗ này chờ chưởng môn và Tiêu Cảnh trở về." Nhạc Uyên chắp tay thản nhiên nói: “Hôm nay xảy ra chuyện lớn, Đạo Tông ta cũng cần tu dưỡng, sẽ không tiễn đạo hữu Linh Lung Phường."

Về phần người của Quy Nhất Môn, không còn lại ai, tất nhiên không cần quan tâm.

Tịch Dung nhìn người của Linh Lung Phường lại nhìn người của Đạo Tông, lặng yên rời khỏi ngoại phong Đạo Tông, không có người quen Ôn huynh đệ và Nguyệt cô nương, ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì.

*

Ôn Thanh Lan khó khăn mở mắt ra, cảm thấy xương cốt cả người đều vỡ nát, hắn giật giật cánh tay, cảm giác cũng có thể nghe được âm thanh đầu khớp xương phát ra.

Nguyệt Hạ Điệp thì ra chính là Nguyệt Linh Nhi, quả nhiên là ngoài dự liệu của hắn, mà hiện giờ thần cung này đang an tĩnh nằm bên trong túi trữ vật của hắn.

“Ngươi đã tỉnh?" Không đợi Ôn Thanh Lan suy nghĩ kĩ càng, cửa phòng bị người không lễ phép mở ra, một người nam nhân trung niên cao gầy mặc áo đen đi đến, lạnh lùng đánh giá hắn, giống như quan sát vật gì đó.

Ôn Thanh Lan không lên tiếng, mà yên lặng nhìn đối phương.

Hắn thế này khiến người ta cảm thấy thái độ vô cùng dịu ngoan, trong mắt nam nhân áo đen lộ ra vẻ hài lòng.

Sau đó nam nhân cao gầy áo đen gật đầu, gã nói: “Nếu đã tỉnh, không còn vấn đề gì, nhanh nhanh chuẩn bị, Ma quân muốn tuyển phi."
Tác giả : U Linh Ái CP
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại