Mộc Lan Đi Theo Kỹ
Chương 1-2
Tuyết phu hoa mạo lả lướt dáng người Mê người say mê càng mê người phạm tội. Tiếng kêu chít chít lại chít chít của khung cửi mà Mộc Lan đang dệt vải. Không nghe thấy tiếng gió thổi chỉ nghe thấy có người thở dài. “ Aishhh …"
Một tiếng buồn bất đắc dĩ thở dài từ bên trong Hoa gia truyền đến, trong đó có sự áp lực, phẫn hận giống như ông trời có thể nghe thấy. “ Aishhhh.."
Lại một âm thanh thở dài trầm trọng nối gót nhẹ nhàng mà ra, âm thanh bi thương hình như cảnh ngộ gặp phải thật thảm thương cực độ. “ Mộc Lan."
tiếng thứ ba kế tiếp nhưng không phải là than thở, mà là giọng thé thé:"
Con dệt vải không tốt còn chưa tính, ngang nhiên còn nghĩ ngàn năm nhà ta mới bị hỏng phưởng tuyến. Ôi, ông trời của ta ơi ….."
Nhâm Doanh Tâm che mặt, không đành lòng nhìn cuộn vải kia bị xé khỏi khung cửi. “ Mẹ …"
Hoa Mộc Lan bày ra ánh mắt trong veo hiện lên nhìn hai người trước mặt vẻ mặt không dễ chịu cho lắm, bình tĩnh nhìn Nhâm Doanh Tâm nói:"
Mộc Lan không phải cố ý, chỉ là Mộc Lan thấy tấm tơ lụa ( tơ dùng để dệt thành vải gọi là phưởng tuyến) rất đẹp, nghĩ rằng nếu dùng nó để tạo lên tấm vải dệt, làm cho vải dệt ra không được đẹp, căn bản những sợi vải không bị cọ xát, nhưng Mộc Lan kéo tơ có vài cái, nó lại bị đứt."
Aishhh! Làm sao nàng biết lại xảy ra tình hình này? Phưởng tuyến rất nhỏ cũng không phải lỗi của nàng đâu! “ Hoa Mộc Lan!"
Nhâm Doanh Tâm sau khi nghe nàng giải thích, sắc mặt người quá mức phẫn nộ mà đỏ lên:"
Rõ ràng con nghi ngờ tằm ở Thiên Sơn nhả tơ thành phưởng tuyến rất nhỏ? Con …"
Trong đầu bà một trận bất tỉnh, suýt nữa ngã nhào xuống. Hoa Vô Cực duỗi cánh tay cường tráng ra, đem thê tử sắp ngã ôm vào trong lòng. “ Đều là tại chàng!"
Nhâm Doanh Tâm đấm Hoa Vô Cực:"
Chàng không nên chạm vào thiếp! Đều là tại chàng làm hại, hại thiếp sinh ra loại này chuyên đi phá hoại, hơn nữa còn là nữ nhi ngu xuẩn, thiếp không thừa nhận nó là do thiếp sinh, chàng cho thiếp hủy bỏ đi."
(HNN:cười lăn lộn với đoạn này) Hoa Vô Cực cực khổ hé ra mặt:"
Doanh Tâm, sinh ra nó cũng không phải chỉ có nàng chịu khổ …"
Những năm gần đây, hắn không biết bị làm hỏng bao nhiêu bảo kiếm, mấy bức họa quý bị hủy, mấy quyển bí kíp võ công tiêu cùng, hắn cũng là một trong những người bị hại. “ Mặc kệ, thiếp mặc kệ!"
Bàn tay mềm mại của Nhâm Doanh Tâm chỉ vào người chuyên gây họa kia."
Buổi sáng mới làm cháy một góc phòng bếp của thiếp xong, làm hỏng chậu hoa lan do thiếp cẩn thận trồng, bây giờ còn dám làm hỏng tơ lụa mà thiếp yêu thích. Thiếp chịu đựng đã đủ, chàng mau xử lý nó nhanh lên!"
Nhưng nó là con gái của mình, không được! “ Muốn đem xử lý nó đến chỗ nào?"
Hoa Vô Cực sắc mặt khổ đến nỗi không thể khổ thêm được nữa:"
Nữ nhi như vậy, ngay cả đưa cho người khác có thể bị trả lại, nàng muốn ta xử lý nó như thế nào?"
Bọn họ cũng không phải chưa từng nghĩ qua đem Mộc Lan đưa cho người khác nuôi dưỡng, hắn là tiền nhiệm võ lâm minh chủ, ngay từ đầu đã có một đoàn người muốn thu nhận Mộc Lan, nhưng được một thời gian lại khóc sướt mướt đến trả người, cầu xin hắn đừng dùng phương pháp này để ngược đãi võ lâm nhân sĩ ( người võ lâm), ngay cả nhẫn tâm đem Mộc Lan quăng cho con sói mẹ nuôi dưỡng, đều bị con sói quăng trở về, hại hắn đành phải bản thân chấp nhận cái tai hoạ này! Aishhh ….. Có phải ông trời thấy đôi phu thê hắn quá mức ân ái. Cho nên mới phái sao chổi đến phá hoại bọn họ? Hoa Vô Cực nghĩ như vậy, hơi thở nặng nhọc chậm rãi thở ra. “ Đem gả nó đi."
Đôi môi đỏ mọng cong của Nhâm Doanh Tâm phun ra bốn chữ này. “ Khuôn mặt kiều diễm như hoa như ngọc của nó, gả cho người khác là tốt nhất!"
Nhìn toàn thân trên dưới Mộc Lan, chỉ có khuôn mặt là chấp nhận được, nàng lợi dụng điểm này, nhanh chóng gả Mộc Lan đi, để tránh Mộc Lan khi già thành hàng ế, lúc đó thật sự thảm hại!"
“ Vấn đề là …"
Giọng nói của Hoa Vô Cực có chút không rõ ràng:"
Phương pháp này chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị tận gốc! Nàng nghĩ sau khi gả nó cho người khác, liệu có bị trả lại không?"
Hắn đã trải qua muôn ngàn thử thách nguy hiểm, bị trả lại đã có kinh nghiệm để nói chuyện! “ Con nói đi, con muốn tự xử trí mình thế nào?"
Nhâm Doanh Tâm nhìn Hoa Vô Cực không nghĩ ra phương pháp hoàn hảo, rõ ràng đang muốn chĩa mũi nhọn vào kẻ đầu sỏ gây nên. “ Con?"
Cảm xúc Mộc Lan khôi phục cực nhanh tâm trạng, khuôn mặt vừa mới có chút nao núng đã chuyển sang thành khuôn mặt tươi cười trong sáng."
Con quyết định tiếp tục cố gắng học tập, rửa sạch nhục nhã, tục ngữ nói ông trời không phụ lòng người, con nghĩ nhất định con sẽ biến phưởng tuyến thành một tấm vải đẹp hảo hạng nhất."
Nàng chỉ vào phưởng tuyến duy nhất mà nói. “ Con đừng nằm mơ!"
Nhâm Doanh Tâm vội vàng thoát khỏi lòng Hoa Vô Cực, cứu vớt phưởng tuyến cuối cùng đem vào trong lòng. Hoa Mộc Lan chu cái miệng nhỏ nhắn:"
Mẹ, đúng là người không biết suy nghĩ, ngay cả một cơ hội cũng không cho Mộc Lan."
“ Cơ hội?"
Nhâm Doanh Tâm cười lạnh:"
Cơ hội không biết đã cho con bao nhiêu lần rồi."
“ Sao mẹ lại nói như vậy?"
Hoa Mộc Lan khổ sở chớp chớp lông mi dài cong vút:"
Chỉ là Mộc Lan không cẩn thận thôi."
Nhâm Doanh Tâm cắt ngang lời nàng:"
Con không cẩn thận thật sự là rất hiếm có hơi quá đáng!"
Nếu sớm biết đức hạnh nữ nhi của mình kém như vậy, nàng nhất định tại thời điểm sinh nữ nhi, liền động thủ bóp chết nữ nhi, để tránh đem phiền toái cho mình bị tức đến chết mất!(HNN:ác quá ="
=) Hoa Mộc Lan môi đỏ mọng hé mở, trong khi đang muốn nói cái gì đó, lỗ tai nhạy bén đột nhiên nghe tiếng khóc thê lương. Đương nhiên Hoa Vô Cực cùng Nhâm Doanh Tâm cũng sẽ không bỏ qua âm thanh này. “ Có phải con lại lén lút chạy xuống núi?"
Vợ chồng cùng nhau trợn mắt nhìn Hoa Mộc Lan, đồng thanh hỏi cùng một câu. Âm thanh này là từ dưới chân núi truyền đến, liệu có phải ngày hôm qua Mộc Lan xuống núi gây chuyện, bị nó phá hỏng bây giờ mới phát hiện? “ Con nào có?"
Vẻ mặt vô tội của Hoa Mộc Lan lắc lắc đầu. Tại sao sự việc gì cha mẹ cũng đổ lên người nàng? Thoát khỏi đôi mắt của quản gia còn không xong, làm gì con có tinh lực vụng trộm đi xuống núi nữa? “ Thế sao họ lại khóc thê thảm như vậy?"
Hoa Vô Cực cùng Nhâm Doanh Tâm thể hiện rõ không tin nữ nhi của mình, đồng thời trong lòng nghĩ, khó trách ngày hôm qua bọn họ không bị hỏng thứ gì, hóa ra là Mộc Lan đem bàn tay quỷ dữ đến dưới chân núi đi chọc người khác! “ Làm sao con biết được?"
Hoa Mộc Lan buông tay, nhìn ánh mắt Hoa Vô Cực và Nhâm Doanh Tâm không tin tưởng mình, nàng lên giọng:"
Các người đều không tin con, vậy để tự con đi xuống núi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Nói xong, cô cúi đầu cha mẹ, xoay người muốn trốn. “ Khoan đã!"
Hoa Vô Cực quát nàng dừng lại, thân ảnh chợt bay tới ngoài cửa. Muốn cho nữ nhi của hắn đi xuống núi? Chỉ sợ tiếng khóc càng ngày càng thể thảm! Tự mình suy nghĩ, hắn vẫn là tự mình đi một chuyến. “ Doanh Tâm, chúng ta được cứu rồi!"
Hoa Vô Cực hưng phấn gào to vang dội truyền vào trong phòng. Nhâm Doanh Tâm đang luyến tiếc phưởng tuyến của mình có chút không hiểu ngẩng mặt lên tò mò, không biết Hoa Vô Cực có chút cao hứng cái gì. Haizzz Trong nhà đã có nữ nhi rước họa là đủ rồi, trăm ngàn lần không cần phu quân của nàng điên nữa, như vậy nàng chịu đựng không nổi! “ Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Nàng nhìn về phía giống như một trận gió xoáy đang đi vào trong cửa, Hoa Vô Cực hưng phấn quá, không làm sao có hứng thú nổi. Chỉ cần nghĩ đến cái siêu vô địch phá hoại điên cuồng còn ở bên cạnh mình một ngày, nàng không có cách nào cao hứng nổi. “ Chúng ta được cứu rồi!"
Hoa Vô Cực mừng rỡ như điên ôm lấy Nhâm Doanh Tâm."
Ta có biện pháp đem Mộc Lan đi ra ngoài!"
“ Phương pháp gì?"
Vừa nghe Hoa Vô Cực nói như vậy, ý định muốn đuổi nữ nhi ra khỏi nhà đã tuyệt vọng, nội tâm Nhâm Doanh Tâm nhất thời dấy lên hy vọng.
Hoa Vô Cực quá mức sung sướng ôm nàng xoay xung quanh, nửa chữ cũng không nói nên lời. “ Chàng nói mau, đừng ôm thiếp nữa! Chàng làm thiếp chóng mặt đến bất tỉnh rồi!"
Đầu Nhâm Doanh Tâm choáng váng muốn nổ tung thúc giục Hoa Vô Cực. “ Hoàng Thượng tuyển dụng binh, muốn chiêu mộ nam tử nhập ngũ!"
Hoa Vô Cực cười đến thoải mái. “ Chuyện này thì có gì mà cao hứng?"
Sắc mặt Nhâm Doanh Tâm trầm xuống, nói:"
Đừng nói là chàng muốn mang gánh nặng nhận đi tòng quân nhé, để tự thiếp xử lý nữ nhi của chàng!"
Nghĩ đến có khả năng này, nàng có cười được không? Nữ nhi của chàng? Cách đối đáp của nàng khiến Hoa Vô Cực cười khổ. Đẩy nữ nhi sang cho hắn, nếu nếu có thể, hắn thật sự rất là không muốn thừa nhận nàng. “ Không phải như thế, Doanh Tâm."
Hoa Vô Cực giải thích cho thê tử bảo bối, để tránh nàng tức giận:"
Ta với lão hoàng đế là huynh đệ tốt, trong cuốn sách điều binh cơ bản không có tên của ta."
Nhưng …. Khà khà, có thể lợi dụng quan hệ này, cho nên …… “ Sau đó thì sao?"
Nhâm Doanh Tâm muốn biết Hoa Vô Cực sẽ nói ra điều gì. “ Ý ta là, Mộc Lan nhà chúng ta cùng với Mộc Lan thời xưa có cùng tên, Mộc Lan người ta có thể thay cha tòng quân, Mộc Lan chúng ta tại sao không được?"
Hoa Vô Cực nghĩ đến giải quyết chuyện nữ nhi của mình, khuôn mặt tuấn tú đầy ý cười. “ Ý của chàng là?"
Nhâm Doanh Tâm xuất hiện hy vọng. “ Ta muốn ghi tên của mình đi nhập ngũ! tuy rằng Mộc Lan nhà chúng ta có ngực, nhưng chỉ cần bó chặt bộ ngực đi, cho nó trà trộn vào trong quân, người khác cũng không phát hiện ra …"
Hoa Vô Cực dừng lại một chút, vừa cười nói:"
Dù sao chờ bọn họ phát hiện ra, muốn đem Mộc Lan trở về, đại quân cũng đã ở xa biên cương, không kịp nữa rồi!"
“ Phương pháp này tuyệt quá!"
Nhâm Doanh Tâm ôm lấy cổ Hoa Vô Cực, cười nói:"
Tướng công, thiếp thật yêu chàng!"
Hoa Vô Cực bị Nhâm Doanh Tâm kéo lại ôm, càng đắc ý tự mình có thể nghĩ ra hảo kế tuyệt diệu như vậy. Hiện tại chỉ còn chờ đem Mộc Lan đuổi ra khỏi cửa, hai vợ chồng bọn họ có thể hưởng thụ cuộc sống thanh nhàn mong ước đã lâu, thật sự là người làm người ta mong đợi. Vợ chồng Hoa Vô Cực còn lo lắng Hoa Mộc Lan không đồng ý quyết định hai người bọn họ, định bí mật đóng gói Mộc Lan, trực tiếp đưa đến quân doanh. Không nghĩ tới Hoa Mộc Lan vừa nghe lời đề nghị thay cha tòng quân, lại rất hưng trí đồng ý ngay. “ Được, được!"
Hoa Mộc Lan liều mình gật đầu. Nàng rất sớm đã muốn đi ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống! Hơn nữa chuyện thay cha tòng quan dường như không quá khó khăn, thấy tiền bối Hoa Mộc Lan thời xưa thành công như vậy, nàng cũng sẽ không thất bại đâu nhỉ?
Nàng có thể lợi dụng cơ hội này thoát khỏi danh hiệu “ sao chổi"
, thành quả một phen ra trò.
“ Con đi ra ngoài nhanh đi!"
Hoa Vô Cực và Nhâm Doanh Tâm vừa nghĩ có thể nhanh chóng thoát khỏi đứa phiền toái này, ngay cả tiệc tiễn đưa cũng bỏ bớt, hai vợ chồng sớm đã chuẩn bị hành lý của Mộc Lan cho thật tốt, chỉ cầu mong mau mau đem tống nàng ra khỏi nhà.
Vì sợ nữ nhi đổi ý, bọn họ còn đau lòng tặng con ngựa tốt đi được ngàn dặm Thất Bảo Mã cho Mộc Lan cưỡi, hy vọng con ngựa kia có thể mau chóng chở Hoa Mộc Lan rời đi, hơn nữa cách bọn họ càng xa càng tốt, nếu Hoa Mộc Lan muốn quay về, cũng không biết mình ở nơi nào!
“ Cha mẹ."
Hoa Mộc Lan nhìn tuấn mã trước mắt, cảm động vạn phần, khóe môi giương lên cười sáng lạn như hoa: “Các người cũng không phải không tin tưởng Mộc Lan, cho nên ban tuấn mã cho Mộc Lan?"
“ Đúng, đúng, đúng."
Hai vợ chồng lười cãi lại, quyết định mặc kệ Mộc Lan hiểu lầm.
Dù sao nữ nhi phải đi rồi, thật sự bọn họ cũng không đành lòng đâm thủng ảo tưởng của nàng trước khi đi!
“ Cha, mẹ. Hẹn gặp lại!"
Hoa Mộc lan một tay nắm dây cương, một tay ôm hành lý, tạm biệt cha mẹ.
Hoa Vô Cực và Nhâm Doanh Tâm mỉm cười gật đầu, trong mắt có lệ quang, vạn phần không muốn nói hẹn gặp lại.
Gặp lại? Tốt nhất đừng gặp lại!
“ Té ra cha mẹ không nỡ bỏ ta."
Hoa Mộc Lan một bên dắt ngựa đi, một bên nghĩ lại vẻ mặt của cha mẹ trước khi, cảm động lầm bầm lầu bầu.
Nàng không biết là, hai vợ chồng bọn họ căn bản đúng là chờ mong nàng rời đi quá mức, hai tròng mắt ứa ra lệ quang thỏa mãn.
“ Bọn họ rất buồn khi Mộc Lan đi, mi thấy đúng không?"
Lầm bầm lầu bầu còn chưa đủ, Hoa Mộc Lan bắt đầu nói chuyện với ngựa
Chỉ thấy con ngựa kia buồn không hé răng, mặc kệ nàng.
“ Không nói lời nào tức là ngầm thừa nhận."
Hoa Một Lan thản nhiên cười, vỗ vỗ tuấn mã."
Xem ra mi đồng ý ta!"
Tương lai sau này nàng cùng với con ngựa nhất định có thể ở chung vui vẻ.
Mới nghĩ như vậy, con tuấn mã kia đột nhiên chạy xuống chân núi với tốc độ như điên, dường như muốn thoát khỏi nàng.
“ Này, mi đợi ta với!"
Hoa Mộc Lan xách theo hành lý, chật vật đuổi theo con ngựa. "
Ta biết mi chạy rất nhanh, nhưng không cần chứng minh hiện tại cho ta xem."
Nàng ở phía sau hô to gọi nhỏ, nhưng con ngựa nào có để ý đến nàng? Hơn nữa dù sao nó cũng là Thất Bảo Mã, tốc độ chạy đi chạy vội, nàng cũng không đuổi kịp.
Híc … Học nghề chưa được ngựa đã chạy mất, ngay cả quân doanh nàng còn chưa thấy, vừa mới được cho một con Bảo mã đã bị đánh mất!
May mắn là đi tòng quân, nếu không không tìm thấy ngựa. Về nhà khẳng định nàng bị cha mẹ giáo huấn một hồi!
“ Chợ phía đồng mua tuấn mã, phía Tây mua yên ngựa, phía Nam mua hàm thiếc và dây cương, phía Bắc trường tiên ( trường tiên là cái roi da dùng để quất ngựa) …"
Trong miệng Hoa Mộc Lan lẩm bẩm cầm một cái yên ngựa hảo hạng, còn cảm thấy đắc ý vì mình rất thông minh.
Nhớ hồi xưa tiền bối Hoa Mộc Lan chạy ngược chạy xuôi mới mua được một đống linh kiện này, nhưng với nàng tất cả các chợ phải được công bằng
Tuy rằng đã đánh mất Thất Bảo Mã, nhưng bây giờ tâm trạng của nàng lại rất tốt.
Cũng bởi vì thật sự quá hưng phấn, nàng không chú ý đến phía sau có một đám người ánh mắt như hổ rình mồi cùng với nhà buôn rên rỉ đau xót.
“ Cô nương ….. cô nương …"
Đoàn người la lên đã muốn náo loạn ở chợ, Hoa Mộc Lan đang chìm đắm trong mộng tưởng bị tiếng gọi tỉnh lại.
Nghe được tiếng kêu mọi người gọi Hoa Mộc Lan nhẹ nhàng dừng lại cước bộ, chỉ có quay đầu, hai tròng mắt nhìn rất nhiều gương mặt, môi nở nụ cười sáng lạn đủ để mê đảo mọi người, hỏi mọi người ở phía sau nàng: "
Có chuyện gì sao?"
Ngoái đầu nhìn lại sơ sơ là bộ dạng nhất tiếu bách mị sinh ( Một cười trăm vẻ thiên nhiên)? Chỉ thấy tất cả mọi người trừng mắt nhìn dung nhan xinh đẹp khuynh thành của nàng, suýt chút nữa đã quên bản thân muốn nói cái gì.
“ Cô nương …."
Rốt cuộc tiền bạc vẫn là quan trọng nhất, có người hoa mắt bỗng chốc tỉnh táo: "
Ngựa của cô dẫm nát toàn bộ rau quả của tôi."
Lời vừa nói ra, bắt đầu có người liên tiếp tỉnh táo lại.
“ Ngựa của cô còn ăn trộm một miếng thịt của tôi, không ăn lại nôn ra!"
Người bán thịt tiếp tục nôn mật vàng.
“ Cô nương, cô vừa đi qua quầy của tôi, làm đổ hết thóc hết rồi!"
“ Cô nương …."
Nhiều người bị hại ở phía sau trực tiếp kể lại tình hình tai nạn cho nàng gây ra.
“ A?"
Hoa Mộc Lan chớp chớp đôi mắt bối rối: "
Các ngươi mau tránh ra cho tôi xem?"
Bọn họ thật sự thảm hại như vậy sao? Nàng còn chưa có làm cái gì nha!
Mọi người nghe theo lời nói của nàng, tự động rời khỏi cho nàng xem cảnh tượng bi thảm này.
“ Không thể nào?"
Hoa Mộc Lan nhìn trước mắt cảnh tượng tan hoang, lộn xộn, ấp úng giải thích: "
Tôi không cố ý …"
“ Chúng tôi cũng biết cô không phải cố ý …."
Mọi người chìm đắm trước dung nhan xinh đẹp cảu nàng:"
Nhưng cô là người đã phá hỏng thứ của bọn tôi là sự thật! Dù sao cô cũng phải giải quyết?"
Giọng điệu đoàn người là ôn hòa cầu xin, nếu có người không biết còn tưởng đang nũng nịu với một cô nương.
“ Giải quyết?"
Hoa Mộc Lan tràn đầy ý cười: "
Mọi chuyện là do tôi làm, đương nhiên tôi sẽ giải quyết. Các ngươi muốn tôi giải quyết thế nào? Các người muốn có thảo luận chút không, rồi nói cho tôi?"
Nếu như không nói, nàng có thể là một người nghe, nhưng hiện tại nàng muố đi tòng quân, thật sự là không có thời gian rảnh rỗi để giải quyết chuyện này.
Những người bị hại thì thầm với nhau trong chốc lát, rốt cuộc cũng thảo luận xong đều vừa lòng đáp án:"
Cô nương, cô đền tiền đi!"
“ Đền tiền?"
Không dễ dàng đâu? Hoa Mộc Lan cười, hỏi: "
Tiền thật sự tính rất khó! Tôi chỉ có vòng ngọc này không biết có đủ không?"
Nàng cười, cởi vòng ngọc màu phấn tím, đưa cho mọi người.
“ Này …"
Đoàn người vây lạ xem vòng ngọc, liền òa lên:"
Đây là ngọc tử từ Tây Vực được chế thành vòng tay, vô giá đấy!"
“ Tôi gđeo nó nhiều năm mà không biết giá trị của nó! Nhà tôi có nhiều lắm, đếm đi đếm lại còn không xong, các người lấy đi!"
Hoa Mộc Lan cười yếu ớt, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "
Đợi chút, nếu vòng ngọc này không đủ đền, các ngườii muốn cái gì khác không?"
Nàng vừa nói vừa tính cởi bỏ hành lý của mình ra.
Mọi người muốn bảo nàng đừng làm như vậy, đột nhiên có giọng nói lẳng lơ không đứng đắn xen vào.
“ Đại gia ta muốn ngươi."
Tên Sở Đại ác bá đột nhiên xuất hiện, đứng trước mặt Hoa Mộc Lan la ầm ĩ.
Tất cả mọi ngưởi ở đây đã từng bị thế lực của Sở Đại sợ hãi, bởi vậy không ai dám ra mặt ngăn cản hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn Hoa Mộc Lan, sợ nàng sẽ bị Sở Đại nuốt vào trong bụng.
“ Ngươi muốn ta?"
Hoa Mộc Lan cười duyên, đôi con ngươi trừng mắt thật lớn, không thể tin được có người nói như vậy.
“ Đúng vậy, bổn đại gia muốn ngươi."
Sở Đại cười dâm đãng lấy ngón trỏ muốn chạm vào Hoa Mộc Lan, lại bị nàng nhẹ nhàng né tránh.
“ Nghĩ tới ta bị phụ thân không yêu, mẫu thân không thương, đuổi ra khỏi nhà lại có người muốn?"
Hoa Mộc Lan mỉm cười, giả vờ bộ dáng rất là kinh ngạc."
Ta rất là muốn đi theo ngươi,hiếm thấy có người muốn ta! Nhưng ta còn có việc quan trọng phải làm!"
Nàng chớp chớp ánh mắt trong trẻo:"
Thật xin lỗi, đại gia, ta phải đi trước."
Nàng đem vòng ngọc đưa cho mọi người, chuẩn bị chạy đi tòng quân.
“ Được đại gia coi trọng, ngươi nói đi là đi sao?"
Sở Đại ngăn Hoa Mộc Lan lại, không cho nàng rời đi.
“ Như vậy người kiên trì muốn ta vào nhà người?"
Hoa Mộc Lan nhăn đôi mi thanh tú, không thoải mái lắm hỏi.
Người này thật không biết phân biệt, nàng đã ám chỉ rõ ràng, nàng là phụ thân không yêu, mẫu thân không thương, hắn còn muốn đùa giỡn nàng?
Nhìn dân chúng đều sợ hắn không dám hé răng, xem ra nàng cần phải giúp mọi người trừ bỏ tai họa này!
“ Đúng!"
Sở Đại gật đầu, khẩu khí quả quyết.
“ Do ngươi nói đấy!"
Nàng chuyển động đồng tử tròn đen như mực, cười tươi như hoa nói: "
Ngươi đừng hối hận!"
Một tiếng buồn bất đắc dĩ thở dài từ bên trong Hoa gia truyền đến, trong đó có sự áp lực, phẫn hận giống như ông trời có thể nghe thấy. “ Aishhhh.."
Lại một âm thanh thở dài trầm trọng nối gót nhẹ nhàng mà ra, âm thanh bi thương hình như cảnh ngộ gặp phải thật thảm thương cực độ. “ Mộc Lan."
tiếng thứ ba kế tiếp nhưng không phải là than thở, mà là giọng thé thé:"
Con dệt vải không tốt còn chưa tính, ngang nhiên còn nghĩ ngàn năm nhà ta mới bị hỏng phưởng tuyến. Ôi, ông trời của ta ơi ….."
Nhâm Doanh Tâm che mặt, không đành lòng nhìn cuộn vải kia bị xé khỏi khung cửi. “ Mẹ …"
Hoa Mộc Lan bày ra ánh mắt trong veo hiện lên nhìn hai người trước mặt vẻ mặt không dễ chịu cho lắm, bình tĩnh nhìn Nhâm Doanh Tâm nói:"
Mộc Lan không phải cố ý, chỉ là Mộc Lan thấy tấm tơ lụa ( tơ dùng để dệt thành vải gọi là phưởng tuyến) rất đẹp, nghĩ rằng nếu dùng nó để tạo lên tấm vải dệt, làm cho vải dệt ra không được đẹp, căn bản những sợi vải không bị cọ xát, nhưng Mộc Lan kéo tơ có vài cái, nó lại bị đứt."
Aishhh! Làm sao nàng biết lại xảy ra tình hình này? Phưởng tuyến rất nhỏ cũng không phải lỗi của nàng đâu! “ Hoa Mộc Lan!"
Nhâm Doanh Tâm sau khi nghe nàng giải thích, sắc mặt người quá mức phẫn nộ mà đỏ lên:"
Rõ ràng con nghi ngờ tằm ở Thiên Sơn nhả tơ thành phưởng tuyến rất nhỏ? Con …"
Trong đầu bà một trận bất tỉnh, suýt nữa ngã nhào xuống. Hoa Vô Cực duỗi cánh tay cường tráng ra, đem thê tử sắp ngã ôm vào trong lòng. “ Đều là tại chàng!"
Nhâm Doanh Tâm đấm Hoa Vô Cực:"
Chàng không nên chạm vào thiếp! Đều là tại chàng làm hại, hại thiếp sinh ra loại này chuyên đi phá hoại, hơn nữa còn là nữ nhi ngu xuẩn, thiếp không thừa nhận nó là do thiếp sinh, chàng cho thiếp hủy bỏ đi."
(HNN:cười lăn lộn với đoạn này) Hoa Vô Cực cực khổ hé ra mặt:"
Doanh Tâm, sinh ra nó cũng không phải chỉ có nàng chịu khổ …"
Những năm gần đây, hắn không biết bị làm hỏng bao nhiêu bảo kiếm, mấy bức họa quý bị hủy, mấy quyển bí kíp võ công tiêu cùng, hắn cũng là một trong những người bị hại. “ Mặc kệ, thiếp mặc kệ!"
Bàn tay mềm mại của Nhâm Doanh Tâm chỉ vào người chuyên gây họa kia."
Buổi sáng mới làm cháy một góc phòng bếp của thiếp xong, làm hỏng chậu hoa lan do thiếp cẩn thận trồng, bây giờ còn dám làm hỏng tơ lụa mà thiếp yêu thích. Thiếp chịu đựng đã đủ, chàng mau xử lý nó nhanh lên!"
Nhưng nó là con gái của mình, không được! “ Muốn đem xử lý nó đến chỗ nào?"
Hoa Vô Cực sắc mặt khổ đến nỗi không thể khổ thêm được nữa:"
Nữ nhi như vậy, ngay cả đưa cho người khác có thể bị trả lại, nàng muốn ta xử lý nó như thế nào?"
Bọn họ cũng không phải chưa từng nghĩ qua đem Mộc Lan đưa cho người khác nuôi dưỡng, hắn là tiền nhiệm võ lâm minh chủ, ngay từ đầu đã có một đoàn người muốn thu nhận Mộc Lan, nhưng được một thời gian lại khóc sướt mướt đến trả người, cầu xin hắn đừng dùng phương pháp này để ngược đãi võ lâm nhân sĩ ( người võ lâm), ngay cả nhẫn tâm đem Mộc Lan quăng cho con sói mẹ nuôi dưỡng, đều bị con sói quăng trở về, hại hắn đành phải bản thân chấp nhận cái tai hoạ này! Aishhh ….. Có phải ông trời thấy đôi phu thê hắn quá mức ân ái. Cho nên mới phái sao chổi đến phá hoại bọn họ? Hoa Vô Cực nghĩ như vậy, hơi thở nặng nhọc chậm rãi thở ra. “ Đem gả nó đi."
Đôi môi đỏ mọng cong của Nhâm Doanh Tâm phun ra bốn chữ này. “ Khuôn mặt kiều diễm như hoa như ngọc của nó, gả cho người khác là tốt nhất!"
Nhìn toàn thân trên dưới Mộc Lan, chỉ có khuôn mặt là chấp nhận được, nàng lợi dụng điểm này, nhanh chóng gả Mộc Lan đi, để tránh Mộc Lan khi già thành hàng ế, lúc đó thật sự thảm hại!"
“ Vấn đề là …"
Giọng nói của Hoa Vô Cực có chút không rõ ràng:"
Phương pháp này chỉ có thể trị phần ngọn, không thể trị tận gốc! Nàng nghĩ sau khi gả nó cho người khác, liệu có bị trả lại không?"
Hắn đã trải qua muôn ngàn thử thách nguy hiểm, bị trả lại đã có kinh nghiệm để nói chuyện! “ Con nói đi, con muốn tự xử trí mình thế nào?"
Nhâm Doanh Tâm nhìn Hoa Vô Cực không nghĩ ra phương pháp hoàn hảo, rõ ràng đang muốn chĩa mũi nhọn vào kẻ đầu sỏ gây nên. “ Con?"
Cảm xúc Mộc Lan khôi phục cực nhanh tâm trạng, khuôn mặt vừa mới có chút nao núng đã chuyển sang thành khuôn mặt tươi cười trong sáng."
Con quyết định tiếp tục cố gắng học tập, rửa sạch nhục nhã, tục ngữ nói ông trời không phụ lòng người, con nghĩ nhất định con sẽ biến phưởng tuyến thành một tấm vải đẹp hảo hạng nhất."
Nàng chỉ vào phưởng tuyến duy nhất mà nói. “ Con đừng nằm mơ!"
Nhâm Doanh Tâm vội vàng thoát khỏi lòng Hoa Vô Cực, cứu vớt phưởng tuyến cuối cùng đem vào trong lòng. Hoa Mộc Lan chu cái miệng nhỏ nhắn:"
Mẹ, đúng là người không biết suy nghĩ, ngay cả một cơ hội cũng không cho Mộc Lan."
“ Cơ hội?"
Nhâm Doanh Tâm cười lạnh:"
Cơ hội không biết đã cho con bao nhiêu lần rồi."
“ Sao mẹ lại nói như vậy?"
Hoa Mộc Lan khổ sở chớp chớp lông mi dài cong vút:"
Chỉ là Mộc Lan không cẩn thận thôi."
Nhâm Doanh Tâm cắt ngang lời nàng:"
Con không cẩn thận thật sự là rất hiếm có hơi quá đáng!"
Nếu sớm biết đức hạnh nữ nhi của mình kém như vậy, nàng nhất định tại thời điểm sinh nữ nhi, liền động thủ bóp chết nữ nhi, để tránh đem phiền toái cho mình bị tức đến chết mất!(HNN:ác quá ="
=) Hoa Mộc Lan môi đỏ mọng hé mở, trong khi đang muốn nói cái gì đó, lỗ tai nhạy bén đột nhiên nghe tiếng khóc thê lương. Đương nhiên Hoa Vô Cực cùng Nhâm Doanh Tâm cũng sẽ không bỏ qua âm thanh này. “ Có phải con lại lén lút chạy xuống núi?"
Vợ chồng cùng nhau trợn mắt nhìn Hoa Mộc Lan, đồng thanh hỏi cùng một câu. Âm thanh này là từ dưới chân núi truyền đến, liệu có phải ngày hôm qua Mộc Lan xuống núi gây chuyện, bị nó phá hỏng bây giờ mới phát hiện? “ Con nào có?"
Vẻ mặt vô tội của Hoa Mộc Lan lắc lắc đầu. Tại sao sự việc gì cha mẹ cũng đổ lên người nàng? Thoát khỏi đôi mắt của quản gia còn không xong, làm gì con có tinh lực vụng trộm đi xuống núi nữa? “ Thế sao họ lại khóc thê thảm như vậy?"
Hoa Vô Cực cùng Nhâm Doanh Tâm thể hiện rõ không tin nữ nhi của mình, đồng thời trong lòng nghĩ, khó trách ngày hôm qua bọn họ không bị hỏng thứ gì, hóa ra là Mộc Lan đem bàn tay quỷ dữ đến dưới chân núi đi chọc người khác! “ Làm sao con biết được?"
Hoa Mộc Lan buông tay, nhìn ánh mắt Hoa Vô Cực và Nhâm Doanh Tâm không tin tưởng mình, nàng lên giọng:"
Các người đều không tin con, vậy để tự con đi xuống núi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Nói xong, cô cúi đầu cha mẹ, xoay người muốn trốn. “ Khoan đã!"
Hoa Vô Cực quát nàng dừng lại, thân ảnh chợt bay tới ngoài cửa. Muốn cho nữ nhi của hắn đi xuống núi? Chỉ sợ tiếng khóc càng ngày càng thể thảm! Tự mình suy nghĩ, hắn vẫn là tự mình đi một chuyến. “ Doanh Tâm, chúng ta được cứu rồi!"
Hoa Vô Cực hưng phấn gào to vang dội truyền vào trong phòng. Nhâm Doanh Tâm đang luyến tiếc phưởng tuyến của mình có chút không hiểu ngẩng mặt lên tò mò, không biết Hoa Vô Cực có chút cao hứng cái gì. Haizzz Trong nhà đã có nữ nhi rước họa là đủ rồi, trăm ngàn lần không cần phu quân của nàng điên nữa, như vậy nàng chịu đựng không nổi! “ Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Nàng nhìn về phía giống như một trận gió xoáy đang đi vào trong cửa, Hoa Vô Cực hưng phấn quá, không làm sao có hứng thú nổi. Chỉ cần nghĩ đến cái siêu vô địch phá hoại điên cuồng còn ở bên cạnh mình một ngày, nàng không có cách nào cao hứng nổi. “ Chúng ta được cứu rồi!"
Hoa Vô Cực mừng rỡ như điên ôm lấy Nhâm Doanh Tâm."
Ta có biện pháp đem Mộc Lan đi ra ngoài!"
“ Phương pháp gì?"
Vừa nghe Hoa Vô Cực nói như vậy, ý định muốn đuổi nữ nhi ra khỏi nhà đã tuyệt vọng, nội tâm Nhâm Doanh Tâm nhất thời dấy lên hy vọng.
Hoa Vô Cực quá mức sung sướng ôm nàng xoay xung quanh, nửa chữ cũng không nói nên lời. “ Chàng nói mau, đừng ôm thiếp nữa! Chàng làm thiếp chóng mặt đến bất tỉnh rồi!"
Đầu Nhâm Doanh Tâm choáng váng muốn nổ tung thúc giục Hoa Vô Cực. “ Hoàng Thượng tuyển dụng binh, muốn chiêu mộ nam tử nhập ngũ!"
Hoa Vô Cực cười đến thoải mái. “ Chuyện này thì có gì mà cao hứng?"
Sắc mặt Nhâm Doanh Tâm trầm xuống, nói:"
Đừng nói là chàng muốn mang gánh nặng nhận đi tòng quân nhé, để tự thiếp xử lý nữ nhi của chàng!"
Nghĩ đến có khả năng này, nàng có cười được không? Nữ nhi của chàng? Cách đối đáp của nàng khiến Hoa Vô Cực cười khổ. Đẩy nữ nhi sang cho hắn, nếu nếu có thể, hắn thật sự rất là không muốn thừa nhận nàng. “ Không phải như thế, Doanh Tâm."
Hoa Vô Cực giải thích cho thê tử bảo bối, để tránh nàng tức giận:"
Ta với lão hoàng đế là huynh đệ tốt, trong cuốn sách điều binh cơ bản không có tên của ta."
Nhưng …. Khà khà, có thể lợi dụng quan hệ này, cho nên …… “ Sau đó thì sao?"
Nhâm Doanh Tâm muốn biết Hoa Vô Cực sẽ nói ra điều gì. “ Ý ta là, Mộc Lan nhà chúng ta cùng với Mộc Lan thời xưa có cùng tên, Mộc Lan người ta có thể thay cha tòng quân, Mộc Lan chúng ta tại sao không được?"
Hoa Vô Cực nghĩ đến giải quyết chuyện nữ nhi của mình, khuôn mặt tuấn tú đầy ý cười. “ Ý của chàng là?"
Nhâm Doanh Tâm xuất hiện hy vọng. “ Ta muốn ghi tên của mình đi nhập ngũ! tuy rằng Mộc Lan nhà chúng ta có ngực, nhưng chỉ cần bó chặt bộ ngực đi, cho nó trà trộn vào trong quân, người khác cũng không phát hiện ra …"
Hoa Vô Cực dừng lại một chút, vừa cười nói:"
Dù sao chờ bọn họ phát hiện ra, muốn đem Mộc Lan trở về, đại quân cũng đã ở xa biên cương, không kịp nữa rồi!"
“ Phương pháp này tuyệt quá!"
Nhâm Doanh Tâm ôm lấy cổ Hoa Vô Cực, cười nói:"
Tướng công, thiếp thật yêu chàng!"
Hoa Vô Cực bị Nhâm Doanh Tâm kéo lại ôm, càng đắc ý tự mình có thể nghĩ ra hảo kế tuyệt diệu như vậy. Hiện tại chỉ còn chờ đem Mộc Lan đuổi ra khỏi cửa, hai vợ chồng bọn họ có thể hưởng thụ cuộc sống thanh nhàn mong ước đã lâu, thật sự là người làm người ta mong đợi. Vợ chồng Hoa Vô Cực còn lo lắng Hoa Mộc Lan không đồng ý quyết định hai người bọn họ, định bí mật đóng gói Mộc Lan, trực tiếp đưa đến quân doanh. Không nghĩ tới Hoa Mộc Lan vừa nghe lời đề nghị thay cha tòng quân, lại rất hưng trí đồng ý ngay. “ Được, được!"
Hoa Mộc Lan liều mình gật đầu. Nàng rất sớm đã muốn đi ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống! Hơn nữa chuyện thay cha tòng quan dường như không quá khó khăn, thấy tiền bối Hoa Mộc Lan thời xưa thành công như vậy, nàng cũng sẽ không thất bại đâu nhỉ?
Nàng có thể lợi dụng cơ hội này thoát khỏi danh hiệu “ sao chổi"
, thành quả một phen ra trò.
“ Con đi ra ngoài nhanh đi!"
Hoa Vô Cực và Nhâm Doanh Tâm vừa nghĩ có thể nhanh chóng thoát khỏi đứa phiền toái này, ngay cả tiệc tiễn đưa cũng bỏ bớt, hai vợ chồng sớm đã chuẩn bị hành lý của Mộc Lan cho thật tốt, chỉ cầu mong mau mau đem tống nàng ra khỏi nhà.
Vì sợ nữ nhi đổi ý, bọn họ còn đau lòng tặng con ngựa tốt đi được ngàn dặm Thất Bảo Mã cho Mộc Lan cưỡi, hy vọng con ngựa kia có thể mau chóng chở Hoa Mộc Lan rời đi, hơn nữa cách bọn họ càng xa càng tốt, nếu Hoa Mộc Lan muốn quay về, cũng không biết mình ở nơi nào!
“ Cha mẹ."
Hoa Mộc Lan nhìn tuấn mã trước mắt, cảm động vạn phần, khóe môi giương lên cười sáng lạn như hoa: “Các người cũng không phải không tin tưởng Mộc Lan, cho nên ban tuấn mã cho Mộc Lan?"
“ Đúng, đúng, đúng."
Hai vợ chồng lười cãi lại, quyết định mặc kệ Mộc Lan hiểu lầm.
Dù sao nữ nhi phải đi rồi, thật sự bọn họ cũng không đành lòng đâm thủng ảo tưởng của nàng trước khi đi!
“ Cha, mẹ. Hẹn gặp lại!"
Hoa Mộc lan một tay nắm dây cương, một tay ôm hành lý, tạm biệt cha mẹ.
Hoa Vô Cực và Nhâm Doanh Tâm mỉm cười gật đầu, trong mắt có lệ quang, vạn phần không muốn nói hẹn gặp lại.
Gặp lại? Tốt nhất đừng gặp lại!
“ Té ra cha mẹ không nỡ bỏ ta."
Hoa Mộc Lan một bên dắt ngựa đi, một bên nghĩ lại vẻ mặt của cha mẹ trước khi, cảm động lầm bầm lầu bầu.
Nàng không biết là, hai vợ chồng bọn họ căn bản đúng là chờ mong nàng rời đi quá mức, hai tròng mắt ứa ra lệ quang thỏa mãn.
“ Bọn họ rất buồn khi Mộc Lan đi, mi thấy đúng không?"
Lầm bầm lầu bầu còn chưa đủ, Hoa Mộc Lan bắt đầu nói chuyện với ngựa
Chỉ thấy con ngựa kia buồn không hé răng, mặc kệ nàng.
“ Không nói lời nào tức là ngầm thừa nhận."
Hoa Một Lan thản nhiên cười, vỗ vỗ tuấn mã."
Xem ra mi đồng ý ta!"
Tương lai sau này nàng cùng với con ngựa nhất định có thể ở chung vui vẻ.
Mới nghĩ như vậy, con tuấn mã kia đột nhiên chạy xuống chân núi với tốc độ như điên, dường như muốn thoát khỏi nàng.
“ Này, mi đợi ta với!"
Hoa Mộc Lan xách theo hành lý, chật vật đuổi theo con ngựa. "
Ta biết mi chạy rất nhanh, nhưng không cần chứng minh hiện tại cho ta xem."
Nàng ở phía sau hô to gọi nhỏ, nhưng con ngựa nào có để ý đến nàng? Hơn nữa dù sao nó cũng là Thất Bảo Mã, tốc độ chạy đi chạy vội, nàng cũng không đuổi kịp.
Híc … Học nghề chưa được ngựa đã chạy mất, ngay cả quân doanh nàng còn chưa thấy, vừa mới được cho một con Bảo mã đã bị đánh mất!
May mắn là đi tòng quân, nếu không không tìm thấy ngựa. Về nhà khẳng định nàng bị cha mẹ giáo huấn một hồi!
“ Chợ phía đồng mua tuấn mã, phía Tây mua yên ngựa, phía Nam mua hàm thiếc và dây cương, phía Bắc trường tiên ( trường tiên là cái roi da dùng để quất ngựa) …"
Trong miệng Hoa Mộc Lan lẩm bẩm cầm một cái yên ngựa hảo hạng, còn cảm thấy đắc ý vì mình rất thông minh.
Nhớ hồi xưa tiền bối Hoa Mộc Lan chạy ngược chạy xuôi mới mua được một đống linh kiện này, nhưng với nàng tất cả các chợ phải được công bằng
Tuy rằng đã đánh mất Thất Bảo Mã, nhưng bây giờ tâm trạng của nàng lại rất tốt.
Cũng bởi vì thật sự quá hưng phấn, nàng không chú ý đến phía sau có một đám người ánh mắt như hổ rình mồi cùng với nhà buôn rên rỉ đau xót.
“ Cô nương ….. cô nương …"
Đoàn người la lên đã muốn náo loạn ở chợ, Hoa Mộc Lan đang chìm đắm trong mộng tưởng bị tiếng gọi tỉnh lại.
Nghe được tiếng kêu mọi người gọi Hoa Mộc Lan nhẹ nhàng dừng lại cước bộ, chỉ có quay đầu, hai tròng mắt nhìn rất nhiều gương mặt, môi nở nụ cười sáng lạn đủ để mê đảo mọi người, hỏi mọi người ở phía sau nàng: "
Có chuyện gì sao?"
Ngoái đầu nhìn lại sơ sơ là bộ dạng nhất tiếu bách mị sinh ( Một cười trăm vẻ thiên nhiên)? Chỉ thấy tất cả mọi người trừng mắt nhìn dung nhan xinh đẹp khuynh thành của nàng, suýt chút nữa đã quên bản thân muốn nói cái gì.
“ Cô nương …."
Rốt cuộc tiền bạc vẫn là quan trọng nhất, có người hoa mắt bỗng chốc tỉnh táo: "
Ngựa của cô dẫm nát toàn bộ rau quả của tôi."
Lời vừa nói ra, bắt đầu có người liên tiếp tỉnh táo lại.
“ Ngựa của cô còn ăn trộm một miếng thịt của tôi, không ăn lại nôn ra!"
Người bán thịt tiếp tục nôn mật vàng.
“ Cô nương, cô vừa đi qua quầy của tôi, làm đổ hết thóc hết rồi!"
“ Cô nương …."
Nhiều người bị hại ở phía sau trực tiếp kể lại tình hình tai nạn cho nàng gây ra.
“ A?"
Hoa Mộc Lan chớp chớp đôi mắt bối rối: "
Các ngươi mau tránh ra cho tôi xem?"
Bọn họ thật sự thảm hại như vậy sao? Nàng còn chưa có làm cái gì nha!
Mọi người nghe theo lời nói của nàng, tự động rời khỏi cho nàng xem cảnh tượng bi thảm này.
“ Không thể nào?"
Hoa Mộc Lan nhìn trước mắt cảnh tượng tan hoang, lộn xộn, ấp úng giải thích: "
Tôi không cố ý …"
“ Chúng tôi cũng biết cô không phải cố ý …."
Mọi người chìm đắm trước dung nhan xinh đẹp cảu nàng:"
Nhưng cô là người đã phá hỏng thứ của bọn tôi là sự thật! Dù sao cô cũng phải giải quyết?"
Giọng điệu đoàn người là ôn hòa cầu xin, nếu có người không biết còn tưởng đang nũng nịu với một cô nương.
“ Giải quyết?"
Hoa Mộc Lan tràn đầy ý cười: "
Mọi chuyện là do tôi làm, đương nhiên tôi sẽ giải quyết. Các ngươi muốn tôi giải quyết thế nào? Các người muốn có thảo luận chút không, rồi nói cho tôi?"
Nếu như không nói, nàng có thể là một người nghe, nhưng hiện tại nàng muố đi tòng quân, thật sự là không có thời gian rảnh rỗi để giải quyết chuyện này.
Những người bị hại thì thầm với nhau trong chốc lát, rốt cuộc cũng thảo luận xong đều vừa lòng đáp án:"
Cô nương, cô đền tiền đi!"
“ Đền tiền?"
Không dễ dàng đâu? Hoa Mộc Lan cười, hỏi: "
Tiền thật sự tính rất khó! Tôi chỉ có vòng ngọc này không biết có đủ không?"
Nàng cười, cởi vòng ngọc màu phấn tím, đưa cho mọi người.
“ Này …"
Đoàn người vây lạ xem vòng ngọc, liền òa lên:"
Đây là ngọc tử từ Tây Vực được chế thành vòng tay, vô giá đấy!"
“ Tôi gđeo nó nhiều năm mà không biết giá trị của nó! Nhà tôi có nhiều lắm, đếm đi đếm lại còn không xong, các người lấy đi!"
Hoa Mộc Lan cười yếu ớt, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "
Đợi chút, nếu vòng ngọc này không đủ đền, các ngườii muốn cái gì khác không?"
Nàng vừa nói vừa tính cởi bỏ hành lý của mình ra.
Mọi người muốn bảo nàng đừng làm như vậy, đột nhiên có giọng nói lẳng lơ không đứng đắn xen vào.
“ Đại gia ta muốn ngươi."
Tên Sở Đại ác bá đột nhiên xuất hiện, đứng trước mặt Hoa Mộc Lan la ầm ĩ.
Tất cả mọi ngưởi ở đây đã từng bị thế lực của Sở Đại sợ hãi, bởi vậy không ai dám ra mặt ngăn cản hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng nhìn Hoa Mộc Lan, sợ nàng sẽ bị Sở Đại nuốt vào trong bụng.
“ Ngươi muốn ta?"
Hoa Mộc Lan cười duyên, đôi con ngươi trừng mắt thật lớn, không thể tin được có người nói như vậy.
“ Đúng vậy, bổn đại gia muốn ngươi."
Sở Đại cười dâm đãng lấy ngón trỏ muốn chạm vào Hoa Mộc Lan, lại bị nàng nhẹ nhàng né tránh.
“ Nghĩ tới ta bị phụ thân không yêu, mẫu thân không thương, đuổi ra khỏi nhà lại có người muốn?"
Hoa Mộc Lan mỉm cười, giả vờ bộ dáng rất là kinh ngạc."
Ta rất là muốn đi theo ngươi,hiếm thấy có người muốn ta! Nhưng ta còn có việc quan trọng phải làm!"
Nàng chớp chớp ánh mắt trong trẻo:"
Thật xin lỗi, đại gia, ta phải đi trước."
Nàng đem vòng ngọc đưa cho mọi người, chuẩn bị chạy đi tòng quân.
“ Được đại gia coi trọng, ngươi nói đi là đi sao?"
Sở Đại ngăn Hoa Mộc Lan lại, không cho nàng rời đi.
“ Như vậy người kiên trì muốn ta vào nhà người?"
Hoa Mộc Lan nhăn đôi mi thanh tú, không thoải mái lắm hỏi.
Người này thật không biết phân biệt, nàng đã ám chỉ rõ ràng, nàng là phụ thân không yêu, mẫu thân không thương, hắn còn muốn đùa giỡn nàng?
Nhìn dân chúng đều sợ hắn không dám hé răng, xem ra nàng cần phải giúp mọi người trừ bỏ tai họa này!
“ Đúng!"
Sở Đại gật đầu, khẩu khí quả quyết.
“ Do ngươi nói đấy!"
Nàng chuyển động đồng tử tròn đen như mực, cười tươi như hoa nói: "
Ngươi đừng hối hận!"
Tác giả :
Lam Cầm