May Mà Em Cũng Thích Anh

Chương 19: Đi chơi

Edit: An Tĩnh
Mặc dù Tần Tương Nam bận rộn công việc, nhưng vẫn dành ra chút thời gian để quay về nhà ba mẹ một lần.

Những năm này cô lựa chọn dọn ra ngoài ở ngoại trừ liên quan đến công việc của mình thì còn một nguyên nhân khác là Triệu Mai luôn thúc giục cô kết hôn, cô cảm thấy rất phiền nên cũng rất ít khi về nhà.

Không ngờ rằng mới vừa về nhà, Triệu Mai vẫn giống như trước đây, mở ra hình thức giục cưới kiểu khác.

“Tiểu Nam à, gần đây nhà lão Lưu cách vách lại có thêm cháu, đứa con của ông ấy còn nhỏ hơn con hai tuổi đấy."

“Phải không? Vậy thì quá tốt ạ."

“Mấy ngày trước, dì Trần còn đến đây phát kẹo mừng cho chúng ta đó, con gái của dì ấy, vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn ngay. Ôi trời, đúng là rất nhanh."

“Nhanh như vậy ạ."

“Vậy còn thì sao. Lúc nào mới đưa bạn trai con về nhà ra mắt mẹ đây."

“Con không gấp đâu, gần đây con bận việc lắm mẹ."

Triệu Mai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mỗi lần nói đến những chuyện này với con gái mình, Tần Tương Nam lại còn giả ngơ với bà.

“Tiểu Nam. Nói thật với con nhé, dì Trần của con, mấy ngày trước có giới thiệu một đối tượng hẹn hò cho con đó. Mẹ cảm thấy đúng là không tệ chút nào, nghe nói còn mở một công ty nhỏ, có quy mô. Mẹ lập tức đồng ý, cuối tuần này, con đến gặp mặt người ta nhé."

“Mẹ, sao chuyện này mẹ không nói với con một tiếng mà đã đồng ý với người ta." Tần Tương Nam nổi giận.

“Chỉ là xem mặt mà thôi, cũng không phải bắt ép con kết hôn ngay lập tức đâu. Mẹ đã đồng ý với người ta rồi. Đến gặp mặt một lúc cũng không tổn thất gì đâu."

Tần Tương Nam tức giận nói: “Con không có thời gian rảnh đâu mẹ."

“Mẹ nói cái con bé này, con muốn mẹ tức chết đúng không, con cũng bao lớn rồi, mỗi ngày ngoại trừ công việc cũng chỉ có công việc. Còn không ở chung với ba mẹ, bên cạnh lại không có ai chăm sóc, ăn cơm thì có bữa trước không có bữa sau. Con nói xem làm sao mẹ và ba con yên tâm về con được đây? Con thật sự muốn chọc giận cho mẹ tức chết mới vui phải không? Con với em trai con đấy, từ nhỏ đến lớn, không thể để ba mẹ yên tâm được. Không nghĩ đến chính là đã đi làm, biết kiếm tiền, cũng đã lớn như vậy nhưng vẫn phải để ba mẹ bận tâm. Mẹ sinh hai đứa ra làm gì, để đến đòi nợ sao?"

Triệu Mai càng nói càng kích động, đúng thật là bà đã bị con gái mình chọc tức.

“Con nói đi, cuối tuần này con có đi hay không, nếu con không muốn đi, sau này  mẹ sẽ không thèm quản con nữa. Cọ muốn bận rộn thì cứ bận rộn, không cần về đây thăm mẹ với ba con nữa." Cuối cùng Triệu Mai buông lời cay độc nói.

“Mai Mai, sao bà lại nói như vậy làm gì, bà không muốn Tiểu Nam về đây thăm bà thì tôi không có ý kiến. Nhưng Tiểu Nam là con gái bảo bối của tôi, tôi phải thường xuyên gặp con bé." Lúc này Tần Siêu Minh ngồi xem ti vi bên cạnh đột nhiên nói một câu như vậy.

Tần Siêu Minh lớn tuổi đã ngây ngốc nhiều năm nay, tình trạng sức khỏe lúc tốt lúc xấu, cuộc sống luôn mơ màng hồ đồ, có lúc ngay cả người cũng không nhận ra được. Nhưng dù ông đang ở trong trạng thái mơ hồ, nhưng vẫn luôn nhớ Tần Tương Nam là con gái bảo bối của mình.

Nhìn thấy Tần Siêu Minh lúc này cũng xem như tỉnh táo, mùi thuốc súng trong cuộc cãi vả của Tần Tương Nam và Triệu Mai vừa nãy cũng tan tành mây khói rất nhanh.

“Mẹ, mẹ xem ba nói muốn gặp con kìa, mẹ cứ như vậy không hoan nghênh con gái mình à?"

“Vậy con nói đi, cuối tuần nay con có đi hay không? Không đi thì không cần về đây nữa." Triệu Mai vẫn chưa hết tức giận.

“Đi đi đi, con đi là được chứ gì, mẹ đừng nóng giận nữa." Tần Tương Nam đấm lưng cho Triệu Mai, mặt đầy vẻ nịnh hót, nói với giọng lấy lòng.

Tần Tương Nam không thể làm gì khác, nếu cô đã đồng ý với Triệu Mai cuối tuần này đi gặp mặt đối tượng hẹn hò, cô cũng chỉ đến đó một lúc, cùng lắm thì vừa gặp mặt, mượn cớ chuồn đi là được.

Cô cũng không quá chú tâm đến cách ăn mặc trong ngày ngày, cứ giống bình thường rồi ra ngoài luôn.

Đi đến địa điểm đã được hẹn trước, Tần Tương Nam gặp được đối tượng hẹn hò của cô. Đôi phương đeo mắt kính, tóc húi cua, vẻ ngoài cũng tạm được, nhưng hình như có vẻ hơi già dặn. Từ cái nhìn đầu tiên, Tần Tương Nam đã xếp anh ta vào nhóm kiểu người đáng tin cậy và biết điều.

“Xin chào, tôi là Tần Tương Nam, xin hỏi anh là Vương Minh Nham sao?" Cô hỏi đối phương.

Vương Minh Nham nhìn thấy Tần Tương Nam thì đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng bảo cô ngồi xuống.

Vương Minh Nham nhìn Tần Tương Nam, mỉm cười nói: “Cô Tần, cô thật sự rất xinh đẹp. Sao tôi có cảm giác hình như đã gặp cô ở đâu rồi."

Tần Tương Nam nghĩ thầm người tên Vương Minh Nham này nhìn thành thật thế này mà còn biết mấy chiêu thức này.

Hai người ngồi trò chuyện câu được câu mất, chỉ đơn giản nói về công việc, học trường đại học nào, học ngành gì, vân vân.

Tần Tương Nam biết được hóa ra Vương Minh Nham trông già dặn thế nhưng lại cùng tuổi với mình. Sau đó còn biết năm cấp ba, anh học tại trường trung học D, là trường cấp ba kế bên trường mình.

Lúc Vương Minh Nham biết được Tần Tương Nam học tại trường trung học C, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, ánh mắt lại sáng rực lên.

“Thảo nào tôi lại cảm thấy hình như đã gặp cô ở đâu. Không phải cô là Tần Tương Nam học ở trường trung học C sao?"

Tần Tương Nam kinh ngạc, làm sao mà danh tiếng của cô lại lớn như vậy rồi, ngay cả học sinh trường trung học D cũng biết cô, hơn nữa cô cũng không phải nhân vật nổi tiếng hay hoa khôi của trường học.

“Trước kia chúng ta đã gặp nhau chưa?" Tần Tương Nam hỏi.

“Gặp rồi gặp rồi, cô còn nhớ năm lớp mười hai cô có tham gia một cuộc thi biện luận không?"

Dĩ nhiên Tần Tương Nam nhớ rõ, còn không phải là lần cô bị xấu mặt đó à?

“Tôi nhớ chứ. Chẳng lẽ anh cũng tham gia sao?" Cô nhất thời không nhớ nổi anh là ai.

“Tôi là người bên phe đối nghịch đó, bạn học cùng lớp với Thẩm Chi Dươnng. Lúc đó tôi lập tức có ấn tượng với cô ngay."

Tần Tương Nam ồ một tiếng, nội tâm như sóng gió kinh hoàng. Tại sao gần đây luôn nghe đến cái tên Thẩm Chi Dương này nhỉ. Đầu tiên là Từ Sướng nhắc đến, sau đó lại bị Tần Hướng Bắc mắng một trận. Lần này thì hay rồi, còn đụng phải bạn học cũ của Thẩm Chi Dương.

Vương Minh Nham nói tiếp: “Tôi nhớ, sau này cô và Thẩm Chi Dương có trở thành bạn bè. Sau đó hai người…." Anh ta có hơi ngượng ngùng hỏi tiếp.

“Chúng tôi đã chia tay từ lâu rồi." Tần Tương Nam nói.

“Dĩ nhiên tôi biết rồi, nếu không hôm nay cô cũng không đến đây tiếp chuyện tôi, ha ha." Vương Minh Nham cười ngây ngô một tiếng, “Tôi nghe nói lúc lên đại học cậu ấy lập tức xuất ngoại. Đúng là cậu ấy vẫn như vậy, luôn giỏi giang lợi hại giống như hồi học cấp ba."

Tần Tương Nam ừ ừ mấy tiếng qua loa lấy lệ.

Thấy cô không vui vẻ trò chuyện với anh về Thẩm Chi Dương, Vương Minh Nham cũng không nói tiếp nữa.

Tần Tương Nam hoàn thành nhiệm vụ Triệu Mai đưa cho, gặp mặt đối tượng hẹn hò một lần. Trong lòng cô biết rất rõ, phát triển tiếp với Vương Minh Nham vốn là chuyện không thể nào, không nói đến việc cô có thích anh ta hay không, chỉ với mối quan hệ bạn học cùng lớp của anh ta với Thẩm Chi Dương, trong lòng cô đã chán ghét không thôi rồi.

Không nghĩ đến chính là đêm đó Triệu Mai lập tức gọi điện thoại cho Tần Tương Nam để hỏi thăm tình hình.

“Tiểu Nam, con cảm thấy đối tượng ngày hôm nay như thế nào, mẹ nghe dì Trần nói đối phương rất hài lòng với con đấy, còn muốn có thể tiếp tục phát triển mối quan hệ. Mẹ thấy người này cũng rất chân thành, con thử tiến tới xem sao, có được không?"

Tần Tương Nam cười ha hả, đồng ý với bà, cô biết nếu cô từ chối lời này của Triệu mai, đoán chừng sẽ bị mắng một trận, tiếp theo thể nào cũng liên tục giới thiệu đối tượng mới cho cô, như thế thì làm sao cô chịu nổi được.

Cô không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý trước mặt Triệu Mai, chờ qua mấy ngày nếu Triệu Mai lại hỏi đến chuyện này, cô sẽ nói rằng tính cách không hợp nhau nên không thể tiếp tục tiến tới được. Tóm lại, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.

Qua mấy ngày sau, vào một buổi sáng, Tần Tương Nam bất ngờ nhận được điện thoại của bạn thân Lý Tô Tô."Lý Tô Tô, không phải cậu đang hưởng tuần trăng mật sao? Không phải bảo muốn được một lần đi chơi nửa vòng trái đất mới quay về à. Lúc này mới bao lâu đâu, nhanh như vậy đã chơi chán rồi sao? Hay là không có tiền ta, ha ha ha."

“Trời ạ, Tần Tương Nam, cậu cảm thấy dáng vẻ của tớ giống không có tiền lắm sao? Đúng thật là không giống, bây giờ Lý Tô Tô là một bà chủ rồi, năm năm trước, cô ấy mở ra một tiệm lẩu, không nghĩ đến là vừa mới khai trương không bao lâu đã làm ăn rất tốt, mấy năm ngắn ngủi, đã mở đến bảy tám chi nhánh khác. Cô ấy thật sự trở thành một bà chủ giàu có. Thực hiện được lý tưởng của cô ấy lúc còn đi học.

“Vậy sao cậu trở về sớm vậy? Chẳng lẽ lại cãi vả với Tô Minh Hiên à?" Lý Tô Tô và Tô Minh Hiên là cặp đôi hoan hỉ oan gia từ thời còn học cấp ba, không ngờ rằng va chạm đụng độ nhiều năm như vậy, ồn áo náo động đến lúc kết hôn. Tần Tương Nam thật lòng chúc phúc, hai người đó đã ở bên nhau mười năm, mặc dù cô phải ở trung gian giúp họ hòa giải không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn tu thành chính quả.

Nhớ lại mấy tháng trước, lúc tham gia buổi lễ kết hôn của hai người họ, khi ấy người dẫn chương trình giới thiệu về quá trình tình yêu của hộ, đoạn phim chiếu các bức hình trong mười năm hai người ở bên nhau, Tần Tương Nam đã khóc không dứt.

“Tớ không rảnh rỗi để cãi vả với anh ấy đâu, không phải trong tiệm lẩu có rất nhiều chuyện đang chờ tớ xử lí đo sao, nên cũng không thể không quay về được. Còn nữa, tớ thật sự nhớ cậu đó, Tần Tương Nam."

Nghe thấy giọng nói sến súa của Lý Tô Tô, mặc dù ngoài miệng Tần Tương Nam nói ghét nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.

“Mấy ngày nữa tớ muốn thả lỏng để nghỉ ngơi một chút, hay là chúng ta đến vùng ngoại ô mở tiệc nướng được không?" Lý Tô Tô đề nghị.

“Đi với ai vậy?" Tần Tương Nam hỏi cô ấy.

“Còn có thể là ai nữa, cậu, tớ, còn và Tô Minh Hiên nữa."

“Tớ đây không cần làm kì đà cản mũi giữa hai người các cậu đâu." Tần Tương Nam hừ một tiếng.

“Hai người là ai với ai, mà phải nói rằng nhiều năm như vậy, cậu làm kì đà cản mũi vẫn chưa đủ nhiều sao?" Lý Tô Tô cười nhạo cô.

“Cậu…Còn không phải là vì cậu luôn quấn lấy tớ à, ai mà thèm làm kì đà cản mũi giữa hai người chứ."

“Được rồi, tớ không quan tâm. Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó tớ sẽ sắp xếp, tìm một biệt thự ở ngoại ô để nghỉ qua một đêm. Cậu nhất định phải đến đó."

Tần Tương Nam nhanh chóng bảo đã biết.

Hiệu suất làm việc của Lý Tô Tô rất cao, không đến mấy ngày, cô ấy đã sắp xếp xong xuôi.

Ngày hôm nay, bởi vì hiếm khi được ra ngoài dạo chơi. Tần Tương Nam cố ý chọn mặc một chiếc váy. Mấy năm nay, vì lí do công việc, nên cô rất ít khi mặc váy, bình thường chủ mặc áo phông với quần jean.

Thêm nữa ngày hôm nay cô đã xin lãnh đạo nghỉ phép hai ngày, cho nên chắc chắn sẽ không có tình huống xảy ra đột xuất quấy rầy ngày nghỉ của cô. Vì thế cô trang điểm cho mình thật xinh đẹp. Còn lục tung tủ đồ để tìm hai chiếc váy, một cái mặc ngày hôm nay, một cái để ngày mai thay.

Sáng sớm, Tô Minh Hiên và Lý Tô Tô đến dưới lầu nhà cô để đón người.

Lý Tô Tô thấy hôm nay cô ăn mặc xinh đẹp, lập tức khen ngợi: “Tần Tương Nam, đúng là cậu vừa thay đổi cách ăn mặc là giống với phụ nữ ngay. Bình thường cậu chẳng khác gì một thằng đàn ông cả."

“Có phải cậu đang khen tớ không thế. Nghe rất chi là kì lạ luôn đó."

“Đương nhiên là khen cậu rồi, Tần Tương Nam của chúng ta là một đại mĩ nữ."

Tần Tương Nam bĩu môi, nói câu này thì cũng xem như tạm được đi.

Tô Minh Hiên đang lái xe cũng chen lời: “Tần Tương Nam, hôm nay cậu ăn mặc thế là đúng rồi. Một lát nữa sẽ cho cậu gặp một người rất đẹp trai."

“Ai vậy?" Tần Tương Nam hỏi: “Không phải chỉ có ba người chúng ta đi thôi sao?"

“Đúng vậy, Tô Minh Hiên, sao anh đưa thêm người khác đi cùng mà không nói với em. Trong mắt anh có còn có em không vậy." Lý Tô Tô tức giận.

“Trời ạ, là anh không tốt, em đừng nóng giận. Em tức giận lên trông rất xấu xí đó nha." Tô Minh Hiên dỗ ngọt vợ mình, nói: “Người đẹp trai này có quen biết hai người đấy, vốn muốn dành sự bất ngờ này cho hai người mà."

“Ai vậy?" Hai người Tần Tương Nam và Lý Tô Tô đồng thanh hỏi anh.

Tô Minh Hiên cảm thấy chắc chắn anh không thể chọc nổi hai người phụ nữ này, không thể làm gì khác ngoài nói sự thật: “Là bạn học cấp ba của chúng ta đó, Từ Sướng."

Tần Tương Nam vừa nghe thấy tên Từ Sướng, cảm giác có gì đó ngoài ý muốn.

Trái lại là Lý Tô Tô mừng rỡ không thôi: “Anh nói là Từ Sướng sao? Thật hay giả vậy, không phải cậu ấy ở thành phố B à?"

“Cậu ấy mới trở về mấy tháng trước. Anh vừa nghe tin cậu ấy trở về, lập tức liên lạc ngay. Đã không gặp nhau nhiều năm như vậy, anh muốn tìm một cơ hội gặp mặt. Vừa khéo, anh nói về chuyến đi hôm nay cho cậu ấy, đã đồng ý rồi."

“Không ngờ đó nha Tô Minh Hiên, Từ Sướng mà anh cũng có thể hẹn được. Vậy em phải chỉnh trang lại một chút mới được, Tần Tương Nam, cậu nhìn tớ thử xem, hôm nay tớ ăn mặc vậy đã được chưa?" Lý Tô Tô quay đầu hỏi cô.

“Này, Lý Tô Tô, không phải em còn có ý gì với Từ Sướng đó chứ? Em đừng quên. Bây giờ em là vợ anh đó!"

Lý Tô Tô liếc anh ấy một cái.

Tô Minh Hiên nói tiếp: “Cũng không phải Từ Sướng cho anh mặt mũi gì đâu, vốn dĩ cậu ấy đã từ chối anh rồi, nhưng anh nói chuyến đi này còn có đại mĩ nữ phóng viên Tần của chúng ta, cậu ấy mới đồng ý."

Tần Tương Nam nghe vậy, khuôn mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ, không biết nên nói gì mới phải.

“Làm sao biết được Từ Sướng tham gia là vì Tần Tương Nam chứ? Cô ấy không thích nhất là Từ Sướng đó. Hai người họ lúc còn học cấp ba ngay cả nói chuyện cũng chưa đến được mấy câu nữa mà. Có phải không, Tần Tương Nam?" Lý Tô Tô hỏi cô.

Tần Tương Nam cảm thấy lúng túng, ừ một tiếng.

Mặc dù Tần Tương Nam và Lý Tô Tô là bạn thân, nhưng cô không nói cho cô ấy biết chuyện Từ Sướng dạy bổ túc cho mình. Bởi vì miệng Lý Tô Tô rất rộng, cô sợ nếu chuyện này được tiết lộ ra bên ngoài, cô sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn bộ nữ sinh trong trường mất. Sau đó mọi người cũng đường ai nấy đi, vốn dĩ cũng không nhất thiết phải nói cho ấy biết.

Tô Minh Hiên lái xe đến đón Từ Sướng, Tần Tương Nam có hơi khẩn trương. Mặc dù mấy ngày qua, cô và Từ Sướng cũng dần dần thân thiết hơn, nhưng thỉnh thoảng lại nhớ đến những lời nói của Tần Hướng Bắc hôm đó, hôm nay lại nghe Tô Minh Hiên bảo rằng Từ Sướng đồng ý tham gia là vì cô, trong lòng cô cũng có đôi chút thấp thỏm.

Nếu như sớm biết Từ Sướng cũng đi, chắc chắn cô sẽ không trang điểm làm đẹp như vậy đâu.

Chờ đến khi Tô Minh Hiên lái xe đến dưới lầu nhà Từ Sướng, Tần Tương Nam nhìn cảnh vật xung quanh tiểu khu nhà anh, hình như là căn hộ cao cấp đắt tiền, nghĩ đến những năm này, vị bác sĩ Từ Sướng này làm ăn không tệ nha! Lại nghĩ đến tiểu khu mình ở, nửa đêm còn có biến thái xông vào. Tần Tương Nam thầm thở dài.

Tô Minh Hiên gọi điện thoại cho Từ Sướng, không lâu sau, Tần Tương Nam đã nhìn thấy tên bác sĩ Từ đẹp trai chết người đó vội vã chạy đến chỗ xe đậu.

Lý Tô Tô không thèm che giấu chút nào, vừa nhìn thấy Từ Sướng lập tức bày ra dáng vẻ si mê với anh.

“Anh đẹp trai ơi, có còn nhớ em không?" Lý Tô Tô bày tư thế diêm dúa lòe loẹt, đứng ở cửa xe.

“Dĩ nhiên nhớ chứ, Lý Tô Tô mà. Không ngờ rằng cậu với Tô Minh Hiên đã kết hôn rồi đấy." Từ Sướng nói.

Lý Tô Tô đắc ý cười một tiếng.

Lúc Từ Sướng quay đầu nhìn về phía Tần Tương Nam đang đứng bên cạnh, tim anh bỗng nhiên đập thiếu một nhịp.

Hôm nay Tần Tương Nam không giống như bình thường, cô mặc một chiếc đầm màu xanh nhạt, ôm sát cơ thể cô, khiến thân hình cô được phác họa rõ nét với các đường cong đầy đủ, tà váy xòe ra, không mất đi sự hoạt bát đáng yêu. Lớp trang điểm trên khuôn mặt cô xinh đẹp, vô cùng quyến rũ. Trước đây cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng, trông có phần thanh thuần, dễ thương. Đây là hai vẻ đẹp hoàn toàn khác nhau.

Từ Sướng nhìn Tần Tương Nam, ngây người trong chốc lát…

__

**

Hết chương 19
Tác giả : Cố Kiều
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại