Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu
Chương 67: Mất rồi có lại
Dạ Tầm Hoan bay đến chỗ tôi như một luồng sáng, một tay vung ra, liền đánh hai tên đàn ông kia bay đi rất xa.
Hoa Thanh Lâm vô cùng kinh hãi, liền đóng chặt cửa tự nhốt mình bên trong.
“Người đâu, có thích khách."
“Nương nương, hãy cẩn thận."
“Bảo vệ nương nương."
Hai tên thái giám nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng kinh hãi, không ngừng thét lớn tiếng.
Dạ Tầm Hoan đỡ tôi dậy, khuôn mặt đầy lo lắng, đôi tay hắn chạm nhẹ vào thân thể tôi. Tôi chẳng khác nào người đi lâu trong sa mạc, sắp chết vì khát nước, đột nhiên lại nhìn thấy dòng suối trong xanh, liều mạng ôm chặt lấy cổ của hắn.
Tuy biết rằng không được làm vậy, thế nhưng tôi lại không thể nào khống chế nổi bản thân, thứ thuốc này phát tác quá mãnh liệt, hoàn toàn không giống như cảm giác khi ở Hoàng lăng trước kia. Thứ thuốc năm đó chỉ khiến cho người ta thần trí không tỉnh táo, còn thứ thuốc hôm nay lại kích thích phản ứng mãnh liệt theo bản năng của con người trong khi vẫn để cho người trúng độc đầu óc tỉnh táo, biết rằng bản thân đang làm gì nhưng không thể không làm, như vậy mới càng khiến cho con người khó chịu.
Trước tiên tôi phải rời khỏi đây đã, sau đó nghĩ cách khác, nhất định phải có cách khác.
Hắn nhìn hai quả cầu sắt xích chân tôi, vô cùng tức giận, dùng nội lực đánh nát cả xích sắt.
“Lạc…" Hắn khẽ gọi tên tôi.
Tiếng nói quen thuộc vang bên tai, đây chính là sự mê hoặc lớn nhất, tôi cố gắng nhẫn nhịn, tựa trán vào cổ của hắn, không ngừng cọ sát rồi thì thầm bên tai: “Mau đưa ta tới nơi nào có nước."
Hắn do dự một hồi rồi lại nói: “Nàng hãy cố gắng chịu đựng một chút, ta lập tức đưa nàng rời khỏi nơi này."
“Mau bảo Hoắc Vô Ảnh đưa cô ấy đến chỗ của Tư Hành Phong." Tôi run rẩy đưa tay chỉ về phía Phẩm Dư đang vùng vẫy trên mặt đất.
Vừa nói dứt lời, chúng tôi đã bị đám hộ vệ bao vây trùng trùng, Tư Hành Phong lạnh lùng xuất hiện. Sắc mặt hắn sầm sì, tức giận, sau khi liếc nhìn mọi thứ, hắn nhìn chăm chăm về phía tôi và Dạ Tầm Hoan.
Sắc mặt Dạ Tầm Hoan cũng chẳng hề kém cạnh.
“Mau bắt hết bọn chúng lại cho ta." Tư Hành Phong lớn tiếng ra lệnh, đám hộ vệ xông tới chỗ chúng tôi.
Hoắc Vô Ảnh bay đến trước chỗ tôi và Dạ Tầm Hoan, rút kiếm khỏi vỏ, chém dọc về phía trước, ánh kiếm sắc lạnh khiến bọn chúng lui lại phía sau. Dạ Tầm Hoan còn phải chăm sóc, lo lắng cho tôi nên cũng thận trọng, chỉ chặn đánh vài tên mà thôi.
Bên này còn chưa kịp ứng phó, bên kia lại xuất hiện thêm một đội cung thủ.
“Sầm, ngài mau đưa nàng ấy đi trước, hãy giao lại đám này cho ta." Hoắc Vô Ảnh tự tin lên tiếng.
Ánh mắt Tư Hành Phong sắc lạnh, tức giận, hắn nghiến răng quát lớn: “Phóng tiễn."
Vụt vụt vụt! Những mũi tên không ngừng bay về phía chúng tôi.
Dạ Tầm Hoan ôm lấy tôi, một tay vung lên gạt đi số tên bắn đến, nhìn Hoắc Vô Ảnh gật đầu, khẽ nhún người, nhảy mấy bước liền đưa tôi thoát khỏi nơi này.
Trong khu rừng trúc vắng vẻ, hoang sơ, gió khẽ luồn qua những khóm lá trúc tạo nên những âm thanh vui tai. Sao bất cứ tiếng động nào vang bên tai đều khiến tôi phát cuồng thế này?
Dạ Tầm Hoan vừa đặt tôi xuống đất, tôi liền dùng chút sức lực sau cùng trong người đẩy hắn ra rồi nói: “Người đừng có lại đây, đừng có lại đây."
“Lạc…" Hắn chẳng hề do dự, đôi mày nhíu lại, áp lại gần, hai tay lại đưa về phía tôi, thấy cả người tôi không ngừng run rẩy, liền lo lắng thét lớn: “Rốt cuộc bọn chúng đã cho nàng uống thuốc gì? Tại sao thân người nàng lại lúc nóng lúc lạnh thế?"
“Không phải ta đã bảo ngươi đừng tới đây sao?" Tôi định gạt tay hắn ra, nhưng chẳng còn chút sức lực nào, đoán chắc lúc này dù muốn giết chết một con muỗi cũng khó.
Hắn nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nóng rực của tôi, lặng người nhìn tôi lại đang bắt đầu phát nhiệt, mặt mày sầm sì hỏi: “Tại sao mặt nàng lại đỏ thế, bàn tay cũng nóng rực? Nàng… nàng trúng xuân dược sao?"
“Ngươi mau cút đi cho ta, đừng có động đến ta." Tôi liền đưa tay đấm vào lồng ngực hắn, sau đó lại tựa vào đó bật khóc thành tiếng: “Ta không muốn ngươi chết… hu hu hu…"
Tôi muốn thoát khỏi cảnh khó xử, liên miệng đuổi hắn rời đi, thế nhưng lúc hắn ôm lấy tôi, hai bàn tay tôi lại tóm chặt lấy y phục của hắn, đưa mặt nép vào trước ngực hắn, không ngừng cọ sát, huyết dịch trong người càng lúc càng dâng trào, dục vọng trong lòng càng lúc càng rạo rực.
Ngước mắt nhìn vào đôi mắt mê li, đen nhánh, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, tôi thực sự không chịu đựng nổi nữa, đưa tay ôm lấy cổ hắn, kéo đầu hắn xuống, áp môi lại gần, trao hắn một chiếc hôn nồng cháy.
Hắn nuốt nước miếng, nhanh chóng hồi đáp lại tôi. Nụ hôn mãnh liệt này khiến cho nỗi đau đớn truyền trong thân người vì lúc nóng lúc lạnh thuyên giảm đôi chút. Dần dần, cảm giác đôi lưỡi quyến luyến không còn đáp ứng đủ nhu cầu của tôi, tôi chẳng còn thẹn thùng, bắt đầu đưa tay kéo y phục ngoài của Dạ Tầm Hoan xuống.
Cùng lúc này, giọng nói của hắn càng trở nên thâm trầm: “Lạc, chúng ta đổi sang chỗ khác đi."
Câu đề nghị của hắn đã khiến tôi tỉnh trí, liền áp chế dục vọng đang trào dâng trong người. Năm đó, lần đầu tiên của tôi với Tầm ở Hoàng lăng cũng bắt đầu từ nụ hôn nồng nàn, yêu cầu đổi chỗ, rồi cây cổ thụ khiến người ta lưu luyến đó, vào buổi chiều tươi đẹp đó…
Không thể được, làm sao tôi lại có thể phản bội Tầm vì nhu cầu sinh lý nhất thời được chứ? Không thể được, tuyệt đối không thể được. Lần đó, tôi đã mượn cớ trúng xuân dược để mê hoặc chàng.
Thân thể của Hạ Chi Lạc rất kì lạ, sau khi bị thương, khả năng phục hồi nhanh hơn người thường rất nhiều, trúng phải xuân dược cũng có thể tự mình kiềm nén lại. Lại cả lần trước khi cùng Dạ Tầm Hoan gặp phải hắc điếm, hắn nói trong tâm đèn có thuốc mê, thế nhưng tôi lại không trúng phải thuốc mê.
Đúng thế, lần này tôi nhất định có thể chống chọi qua được, có thể chịu đựng được. Tôi không thể làm hại hắn, không thể hại chết hắn giống như Hoắc Vô Ảnh đã nói, không thể nào…
Tôi vận hết sức, đẩy mạnh hắn ra, sau đó lùi lại phía sau vài bước, không biết do dùng lực quá lớn hay là toàn thân lạnh giá, cả người tôi yếu ớt, ngã xuống mặt đất.
“Lạc." Hắn hét lớn rồi lại gần đỡ lấy tôi.
Trán tôi lúc này bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cố gắng chịu đựng cảm giác lạnh giá dâng trào trong người, tôi từ từ dịch chuyển về phía cây trúc cách sau khoảng hai, ba mươi centimet. Tôi dựa vào thân cây, lấy cây trâm hồ điệp trên tóc xuống kề vào cổ mình rồi nói: “Ngươi mau cút đi cho ta, đừng có lại đây, ngươi mà còn lại gần, ta sẽ ấn mạnh xuống."
Hắn dừng bước lại, nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin, giọng nói trở nên đau khổ, hắn hỏi: “Tại sao nàng lại làm thế?"
Tôi nấc nghẹn đáp lại: “Bởi vì ta không muốn ngươi phải chết, trong người ta có chất độc của Hắc quả phụ, ta không thể vì dục vọng nhất thời mà hại chết ngươi được." Nói xong nước mắt tôi càng lăn dài trên má.
Sau khi nghe xong, hắn tức giận thét lớn: “Nàng không muốn làm tổn hại đến ta? Không muốn ta phải chết? Nếu như ta để tâm đến chuyện sống chết thì đã không bám riết lấy nàng suốt từ khách điếm đến tận bây giờ. Từ khách điếm tới nơi này, cả dọc đường, nàng có thấy ta nhìn ngắm hay nói chuyện cùng người phụ nữ nào khác chưa? Bởi vì trong lòng ta, nàng chính là độc nhất vô nhị. Tại sao ta thà để cho nàng mắng nhiếc thậm tệ, cũng quyết phải bám riết lấy nàng chứ? Bởi vì ta thích ngắm dáng vẻ của nàng, thích nghe giọng nói của nàng, muốn tìm hiểu thêm về nàng. Tại sao ta giữ cây trâm của nàng đến tận bây giờ vẫn chưa trả lại? Bởi vì chỉ cần ngày nào cây trâm còn ở chỗ ta thì nàng sẽ còn ở lại cạnh bên ta."
“Có còn nhớ đêm đầu tiên lên đường, chúng ta gặp phải hắc điếm không? Ngay từ khi tiểu nhị xuất hiện, nhiệt tình dắt ngựa cho chúng ta, ta đã biết đây là một hắc điếm, tại sao ta vẫn cứ dắt nàng vào bên trong? Bởi vì nàng quá quật cường, chuyện gì cũng muốn gánh vác, ta hi vọng nàng có thể yếu mềm đôi chút, giống một người phụ nữ yếu đuối một chút, chủ động sà vào vòng tay của ta."
“Kể từ khi bị rơi xuống sơn động kia, tại sao đi suốt hơn hai mươi ngày, khoảng thời gian dài như vậy, mà sơn cốc ấy cứ như thể không bao giờ đi hết được chứ? Là bởi vì ta không muốn đưa nàng ra khỏi đó, chỉ muốn được sống cùng nàng, làm một cặp tình nhân như thần tiên trên trời."
“Tại sao suốt cả dọc đường gặp bất cứ ai ta cũng nói nàng là thê tử của ta, riêng lần gặp Hàng Mẫn lại gọi nàng là biểu muội, hơn nữa đêm đó lại còn bỏ mặc nàng để đến Hoa Vũ Viên cùng với Hàng Mẫn? Ngoài việc muốn khơi dậy lòng đố kị trong nàng, nguyên nhân quan trọng hơn cả là vì cô ấy tới đây không có ý tốt, ta không muốn mạo hiểm để nàng chịu bất cứ tổn hại nào. Lạc, bao nhiêu đêm ta ôm nàng, nàng đã quên hết những lời ta thì thầm bên tai rồi sao? Ngay từ lần đầu tiên ôm nàng ngủ trong căn phòng của nàng, ta càng ngày càng lún sâu, chẳng thể kiềm chế được tình yêu dành cho nàng. Ta muốn nàng theo ta về Điệp cung là bởi vì ta muốn nàng làm thê tử của ta, ta muốn chăm sóc nàng suốt đời suốt kiếp. Tại sao đến tận bây giờ nàng vẫn không hiểu tấm lòng của ta? Ta cho rằng lần từ biệt ngắn ngủi sau sự cố trên hồ Hoa Thần đó có thể khiến nàng nhận thấy bản thân mình muốn gì, tại sao nàng vẫn cố chấp như vậy?"
Bàn tay nắm lấy cây trâm của tôi bất giác hạ xuống.
Hắn nắm lấy hai vai tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình, bày tỏ hết tâm can, khiến tôi tạm thời quên đi nỗi đau đớn do Băng hỏa lưỡng trùng thiên gây ra, nhưng tôi lại càng đau đớn vì hắn, tâm trạng cũng trở nên kích động hơn.
“Đừng nói thêm nữa, ngươi đừng nói gì nữa, chúng ta không thể nào đâu. Ta không thể có lỗi với chàng. Ngươi có biết không, chính ta đã hại chết chàng, nếu như lúc đó ta không nông nổi chạy tới, chàng cũng không rớt xuống vực thẳm vì cứu ta, là chàng đã dùng toàn bộ sức lực đẩy ta lên đỉnh núi. Khi ngươi nói với ta, muốn nhìn thấy chàng thì phải giữ gìn sức khỏe, người biết câu nói đó đã mang lại động lực to lớn cho ta thế nào không? Ta biết, ta thấu hiểu tâm ý ngươi dành cho ta. Thế nhưng ngươi biết không? Từ năm mười ba tuổi cho tới khi mười chín tuổi, cô ấy đã yêu chàng cuồng nhiệt suốt sáu năm trời, vào năm mười chín tuổi, cô ấy chết đi, ngược lại, chính ta đã mượn xác hoàn hồn, bá chiếm lấy cơ thể cô ấy, cũng kế thừa toàn bộ ký ức cùng tình yêu mãnh liệt của cô ấy. Ta lại phải lòng chàng một lần nữa, cũng tiếp tục tình yêu cô ấy dành cho chàng, mãi cho tới năm ta hai lăm tuổi, lại khoảng cách sáu năm nữa. Suốt mười hai năm trời, chẳng có tình cảm nào có thể vượt qua tình yêu sâu đậm kéo dài như vậy. Trọn đời trọn kiếp này, ngoài chàng ra, ta tuyệt đối không yêu bất cứ ai khác nữa. Hu hu hu, ta không muốn phản bội chàng, ta cũng không được phép làm vậy, ta không thể, không thể… hu hu… hu hu…"
“Ngốc quá, nàng đúng là ngốc nghếch…" Hắn ôm chặt tôi vào lòng.
Tuy rằng dục vọng trong cơ thể không còn mãnh liệt như trước đó, nhưng khí khái nam nhi tản phát ra từ cơ thể của Dạ Tầm Hoan vẫn cứ kích thích thần kinh của tôi. Tôi nằm gọn trong vòng tay hắn, vùng vẫy, rồi nói: “Mau buông ta ra, không phải lo cho ta, chỉ kiên trì thêm một chút nữa là có thể vượt qua được thôi. Ta đã từng trúng thứ xuân dược này rồi, chỉ cần cố chịu là sẽ không sao cả đâu."
“Lần đó nàng không hề tự chống chọi vượt qua, là người ấy đã giải giúp nàng." Hắn lên tiếng nói.
Tôi kinh hãi ngước mắt lên nhìn hắn chằm chằm rồi lặng người đi. Tại sao hắn lại biết được chuyện xảy ra giữa tôi và Tầm?
Hắn đỡ lấy vai tôi rồi lắc tôi nói: “Lạc, nàng nhìn vào ta. Ta hỏi nàng, nếu dung mạo của người ấy thay đổi, tính cách thay đổi, cái gì cũng thay đổi hết, thậm chí còn quên mất nàng, khi gặp lại người ấy, nàng còn có thể nhận ra được không?"
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, đang chảy nước mắt, tóm lấy cánh tay của hắn rồi nói: “Ngươi đang nói gì hả?"
“Nếu dung mạo của người ấy thay đổi, tính cách thay đổi, cái gì cũng thay đổi hết, mất đi trí nhớ, tóm lại biến thành một con người hoàn toàn khác, nàng còn có thể nhận ra được người ấy không?"
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh giá của tôi từ từ đưa lên khuôn mặt của mình, để tôi xé rách chiếc mặt nạ da người hắn đã đeo bao nhiêu lâu nay.
Bao nhiêu lâu nay, tôi đã nhiều lần tưởng tượng về tướng mạo thực sự của hắn.
Khi gương mặt giả khiến tôi nghi hoặc được gỡ xuống, tôi trợn to đôi mắt đẫm lệ, cuối cùng đã có thể nhìn thấy khuôn mặt thực sự được giấu giếm bấy lâu, ngọn lửa rạo rực dâng trào khắp cơ thể tôi.
Tôi đưa bàn tay phải lên, tát mạnh vào mặt hắn một cái.
Năm năm rồi, người đàn ông khiến tôi ngày nhớ đêm mong đó không ngờ xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
Chàng vẫn siêu phàm thoát tục như xưa, mày kiếm, mũi thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm, đôi mắt thẳm sâu động hồn, khuôn mặt đó như muốn đoạt hết mọi dưỡng khí quanh tôi. Thời gian năm năm qua chỉ khiến cho chàng trông đen hơn xưa, điều duy nhất không giống chính là con hồ điệp màu bạc nhỏ bằng móng tay ở dưới mắt phải cùng với nốt ruồi son ở giữa hai chân mày. Có điều, sức quyến rũ của chàng vẫn không hề suy giảm.
Vào buổi tối uống rượu say cùng Hoắc Vô Ảnh, tôi mơ màng nhìn thấy Tầm bế tôi quay về phòng, cùng nằm một giường với chàng. Thì ra không phải tôi nằm mơ, cũng không phải say rượu mà đó thực sự là chàng.
Mấy tháng nay, người đàn ông mặt dày mày dạn ở cạnh bên tôi, bá đạo, vô lễ nằm bên cạnh tôi, khiến tôi mâu thuẫn, khiến tôi phát cuồng, khiến tôi động lòng, bị tôi coi là kẻ lưu manh, háo sắc lại chính là người mà tôi ngày nhớ đêm mong bao năm nay.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Chàng đã coi tôi là gì chứ?
Nước mắt như suối nguồn tuôn chảy, đầm đìa trên hai má.
“Tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Ta vẫn luôn mơ tưởng rằng chàng chưa chết, năm nào, vào ngày chàng bị rơi xuống vực thẳm, ta đều bỏ thời gian một tháng đến Âm Dương Cốc tìm chàng, hi vọng có thể gặp lại chàng ở đó. Năm năm rồi, dù chưa từng gặp được nhưng ta cũng chưa bao giờ từ bỏ, buông xuôi. Vì lời hứa với chàng, vì đã nói với chàng sẽ sống thật vui vẻ, ta đành phải chịu đựng sống tới tận hôm nay. Những năm tháng đó, chàng đang làm những gì? Định chơi trò mèo vờn chuột sao? Trước kia là như vậy, có chuyện gì chàng cũng giấu kín trong lòng không nói ra, bây giờ vẫn cứ như vậy. Cái gì là đã quên mất ta rồi? Quên rồi mà chàng vẫn còn tìm được ta sao? Quên rồi mà chàng vẫn còn biết được ta là ai hả? Quên rồi mà chàng lại biết được chuyện ta bị trúng xuân dược năm đó sao? Chàng coi ta là thứ gì chứ? Thượng Quan Tầm…" Phẫn nộ khiến cho xuân dược lại phát tác trong tôi, tôi chỉ muốn bóp chết người đàn ông trước mặt mình mà thôi.
“Lạc, ta…"
“Gọi cái gì mà gọi? Ngoài gọi tên ta, chàng còn biết nói gì nữa hả? Rốt cuộc chàng coi ta là thứ gì? Tại sao lại có thể giương mắt nhìn ta đau khổ, mâu thuẫn, vật vã vì hai người đàn ông là Thượng Quan Tầm và Dạ Tầm Hoan, sau cùng lại là một người, chàng cảm thấy thú vị lắm sao? Lẽ nào đây là số phận của ta, sinh ra là để chàng ngược đãi? Trước kia ác độc, bây giờ vẫn cứ ác độc như thế. Nếu như chàng sớm nói hết mọi chuyện, ta có cần phải tưởng nhầm Tư Hành Phong là chàng rồi đuổi theo như một kẻ điên, sau cùng còn bị hắn hành hạ, ép phải chứng kiến cảnh tượng ghê rợn trong lầu xanh, khiến bệnh tim tái phát thêm lần nữa? Nếu như không phải ta liều mạng đối chọi, người chịu nhục nhã, dày vò ở trong căn phòng đó đã là ta rồi." Tôi càng nói lại càng thêm kích động, gần như thét lên với tất cả sức lực đang có, còn chàng, không hề lên tiếng.
“Thượng Quan Tầm, chàng là đồ khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp…" Tôi đấm như điên vào lồng ngực của người đàn ông khiến tôi yêu đến chết đi sống lại này.
“Hu hu hu…"
Năm năm chờ đợi, năm năm thương nhớ, năm năm uất ức, tất cả đều bùng phát vào giây phút này.
Mãi cho tới khi trút giận xong, rệu rã quá, tôi mới nép trong lòng chàng thút thít, bàn tay chàng không ngừng vuốt lên mái tóc tôi.
“Lạc…" Chàng nhẹ nâng khuôn mặt tôi lên, đôi môi quyến rũ của chàng khẽ cất tiếng gọi tên tôi, mang theo biết bao niềm dịu dàng kinh động lòng người, hôn lên từng giọt lệ của tôi.
Chàng bây giờ đã khác biệt nhiều so với trước kia, da mặt cực dày, vẫn ăn nói ghê gớm, nhưng đã học được chiêu dỗ ngọt tôi rồi. Tôi vẫn tức giận né tránh, nhưng lại không cam nguyện liền cắn chiếc cằm của chàng, cứ cắn vậy sau cùng đôi môi của hai người lại gặp nhau.
Không biết do tác dụng của Băng hỏa lưỡng trùng thiên, hay là do tôi đã quá mong chờ ngày hôm nay, hay do tức giận vì chàng đã giấu giếm, lừa dối, thế là tôi chẳng khác nào một người phụ nữ háo sắc, nhu cầu không đủ, quyến luyến mãi không rời khỏi đôi môi gợi cảm khiến tôi khao khát bấy lâu của chàng.
Tầm của tôi đã quay trở về thật rồi, thực sự trở về cạnh bên tôi rồi! Cho dù chàng là ai, tôi cũng không cần phải chịu đựng nỗi dằn vặt, day dứt trước kia nữa rồi. Cảm giác yêu cùng một lúc hai người thực sự là đau khổ.
Bây giờ, mỗi giọt lệ rơi xuống đều là hạnh phúc, cảm giác được ôm lấy chàng lần nữa khiến trái tim tôi lâng lâng mừng rỡ.
“Thượng Quan, thực sự là chàng sao?" Tôi thì thầm, ôm chặt lấy chàng, thực sự muốn mãi mãi không bao giờ phải buông tay nhau nữa.
“Là ta." Chàng nhẹ nhàng đáp lại.
Lại cắn yêu đôi môi của chàng, hai tay tôi bất giác xấu xa luồn vào phía trong y phục, không ngừng sờ nắn từng thớ thịt rắn chắc của chàng.
Đúng là đồ xấu xa tà ác, tại sao phải luyện cho thân hình đẹp như vậy chứ, so với trước kia lại càng khiến cho phụ nữ vượt rào phạm tội. Lần trước khi ở núi Vọng Liên đã khiến cho tôi cảm thấy rung rinh khá lâu. Tên đàn ông đáng ghét, không ngờ lại nhẫn tâm để tôi phải chờ đợi lâu như vậy. Tôi xấu tính báo thù chàng bằng cách nhéo mạnh vào hai đầu ngực săn chắc của chàng.
Chàng thở hắt ra, tiếng hơi thở mê hoặc càng lúc càng thêm rõ rệt, cùng với những cơ thịt càng lúc càng nóng rực lên, ngược lại trông chàng giống như người vừa uống phải xuân dược vậy.
Chàng bắt đầu phản kích mạnh mẽ.
Tôi nhớ đến chất độc Hắc quả phụ trên người mình, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng: “Thượng Quan, chúng ta không thể, trong người ta có…"
“Suỵt, ba tháng, chỉ cần vượt qua được ba tháng là được…" Chàng ngậm vành tai của tôi, đưa đầu lưỡi ra khiêu khích.
“Ta không muốn… chàng mạo hiểm…" Tôi thực sự đã chống chọi lại được Băng hỏa lưỡng trùng thiên, thế nhưng lúc này nó lại bắt đầu phát tác.
“Suỵt, ta không muốn làm hòa thượng…"
“Thượng Quan…" Tôi khẽ lên tiếng.
“Suỵt, chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết. Trước đó ta không làm là vì không muốn ép nàng làm chuyện nàng không thích, mỗi đêm ôm nàng trong lòng, nàng có biết ta phải chịu dày vò thế nào không? Hãy tin ta, không sao đâu."
Chàng đổi sang công kích vòm cổ, chết mất, ngứa quá, thì ra chỗ này của tôi khá mẫn cảm.
“Thế nhưng…" Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
“Suỵt, chúng ta đổi chỗ khác đi…"
“…" Chút do dự sau cùng của tôi cuối cùng cũng tan biến sau khi hai đôi môi chạm nhau lần nữa.
Khi biết được chàng chính là Tầm, cũng chính là Dạ Tầm Hoan, ‘tấm bảng trinh tiết rạng ngời’ trong lòng tôi lập tức đổ nát ngay tức thì, điều này thực sự khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Tầm mất đi rồi lại có được, so với trước kia nhiệt tình, cởi mở hơn nhiều. Kể từ khi bị tôi gọi là Dạ Tầm Hoan liền thi triển món công phu bám riết thượng hạng của mình sau khi trùng sinh.
Dưới lời gợi ý của chàng, chúng tôi lại thay đổi chỗ khác.
Không biết là do chàng đã dự liệu từ trước hay là do trùng hợp mà chúng tôi may mắn gặp được một căn nhà trúc hoang phế ngay lúc đang vô cùng ‘khát khao’. Căn nhà này nhanh chóng trở thành địa điểm ‘hành sự’ của chúng tôi trong lần thứ hai ở bên ngoài trời.
“Đây là thứ gì?" Tay chàng đang nắm viên đá Bạch Hổ rơi từ trong áo tôi ra.
“Đồ tốt." Tôi đáp lại.
“Đợi chút đã, viên đá này sao lại quen mắt thế nhỉ?" Chàng khẽ cau nhẹ đôi mày, nghĩ một hồi, sau đó lấy cây trâm đã tặng cho tôi vào năm năm trước ra, giơ lên rồi hỏi: “Nàng nhìn xem đây là cái gì? Trông có giống không?"
Tôi đưa mắt nhìn vào, thì ra viên đá quái dị trên đầu cây trâm của tôi lại tương tự với viên đá Bạch Hổ này. Cộng thêm đá Chu Tước mà sau đó tôi đã tặng cho Tiếu Tiếu dùng, vậy là tôi đã có đến ba viên rồi sao? Trời đất ơi! Một cô hồn dã quỷ siêu cấp xui xẻo như tôi bắt đầu từ lúc nào lại may mắn như vậy? Những thứ mà cả thiên hạ đang ngày đêm mơ tưởng, giành giật, lại để cho tôi chiếm được ba phần tư, chỉ cần tìm thêm một hòn đá cuối cùng là có thể biết được điều huyền diệu ẩn chứa trong này.
Bốn đá giao hợp, càn khôn chuyển nghịch, nhất thống thiên hạ.
Nói không chừng, bốn viên đá này hợp nhất – theo những tiểu thuyết võ hiệp tôi đọc trước kia – nếu không phải là tuyệt học võ công thì chính là bản đồ truy tìm kho báu. Mà thứ có thể khiến cho người ta nhất thống thiên hạ thì chẳng còn gì khác ngoài kho báu tuyệt thế.
Tôi hưng phấn nói với Tầm: “Đây là đá Bạch Hổ, ta còn một viên đá Chu Tước nữa, có điều đang ở chỗ Tiếu Tiếu, còn thứ mà chàng tặng cho ta rốt cuộc là đá Thanh Long hay là đá Huyền Vũ?"
Tôi lắc lư viên đá Bạch Hổ trước mặt chàng, chờ đợi đáp án của chàng.
“Ta không nhớ nổi." Chàng khẽ lắc đầu, ánh mắt sáng lóa lên rồi lên tiếng năn nỉ: “Lạc, đợi chút nữa ngắm hai viên đá này sau, chuyện quan trọng phải làm trước mắt…"
Chuyện quan trọng phải làm trước mắt? Còn chuyện gì quan trọng hơn cả phát hiện được kho báu?
Tôi nhướng cao đôi mày, đang định đưa ánh mắt từ hai viên đá sang khuôn mặt chàng thì đôi môi đã bị phong kín.
Ưm… ưm! Thì ra đây chính là chuyện quan trọng hơn phải làm trước mắt!
Sau khi y phục trên người chúng tôi rơi xuống hết, chàng nhìn thấy hai vết răng sâu hoắm trên ngực tôi, lập tức cuồng nộ lên tiếng: “Là hắn cắn sao? Cánh tay của nàng bị thứ gì gây tổn thương vậy? Dây thừng?"
Đau lòng, xót thương, tức giận, điên cuồng, đây là những tin tức tôi đọc được từ khuôn mặt của chàng.
Tôi liền chu miệng nói: “Còn không phải tại chàng sao? Chàng sớm bày tỏ hết cùng người ta thì ta có cần phải chịu những sự hành hạ khốc liệt này không? Chàng cùng Hoắc hái hoa, hai người đúng là ngốc như heo vậy, tìm một người sống sờ sờ ra như ta mà cũng phải mất tới hai ngày trời, Điệp cung các người chẳng phải tự xưng là thiên hạ đệ nhất cung sao? Không phải rất lợi hại sao? Nếu hôm nay mà chàng còn không xuất hiện, sau này muốn gặp ta thì cứ tới thẳng Bách Hoa Đường mà tìm bảng tên của ta…" Chàng không nói thì thôi, cứ nhắc đến là tôi lại tức run cả người.
Hoa Thanh Lâm đáng chết, không ngờ lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu đó, nếu không phải chàng tìm tới kịp thời, lần này tôi thực sự phải đến gặp Diêm La Vương rồi, lần trước không thành công, lần này có lẽ là sẽ gặp được.
“Lạc, xin lỗi nàng…" Chàng đau đớn thốt lên một câu.
Chàng đặt môi lên vết thương của tôi, từ từ hôn nhẹ lên.
Thực ra tôi đã không còn đau nữa, tất cả phải cảm tạ khả năng lành lặn kinh người của cơ thể Hạ Chi Lạc.
Con người tôi đúng là vừa lên da non đã quên đau, lúc trước tức giận chỉ muốn bóp chết chàng, bây giờ lại vui đến mức muốn ‘nuốt trọn’ chàng. Cả cuộc đời này, tôi thực sự đã nằm gọn trong tay chàng rồi, dù trong người có chất độc Hắc quả phụ thì cũng đã bị quên lãng tận chín tầng mây sau chiếc hôn đắm đuối đó.
Tôi cũng không muốn làm ni cô, làm gì có lí mỡ treo miệng mèo còn không ăn, huống hồ chi, đây còn là một miếng thịt mỡ bóng nhẫy, tràn đầy sức hút, làm sao có thể từ bỏ cho được? Khi củi khô gặp lửa, bùng phát rực rỡ là chuyện đương nhiên, thứ đầu tiên gặp phải nạn kiếp chính là chiếc giường trúc kia, kết cục chính là ngũ mã phanh thây.
Tầm kể cho tôi nghe, lúc bị rơi xuống vực thẳm, chàng khá là may mắn, được cây cối chặn lại, rơi trúng vào một sơn động ở lưng chừng núi, được sư phụ vô tình ‘nhặt về’, thuận đường ‘nhặt’ về tận Điệp cung. Chàng quá đỗi xuất sắc, nhanh chóng trở thành Dạ Sứ của Điệp cung.
Có lẽ do bị đập đầu vào đá núi trước khi rơi xuống cho nên chàng đã quên hết mọi chuyện trước kia, cũng chính vào lúc gặp lại tôi, những ký ức kia mới từ từ hiện lên trong đầu chàng.
Vốn dĩ hai người chúng tôi còn định kể cho nhau nghe về những chuyện xảy ra trong năm năm nay, nhưng lại nhận ra có quá nhiều chuyện, không biết phải bắt đầu kể từ đâu. Sau khi thương lượng, chúng tôi quyết định sau này, mỗi ngày nói một chuyện, nói hết cả cuộc đời này.
“Thượng Quan, chàng nói sau khi rơi xuống vực thẳm, bị mất trí nhớ, đến nay mới chỉ nhớ lại một vài chuyện trước kia, vậy chàng biết được mối quan hệ… của hai chúng ta từ lúc nào? Từ lúc ở khách điếm?" Tôi suy ngẫm rồi đưa lời hỏi Tầm vẫn còn đang đắp thuốc lên vết thương cho mình.
“Là bức họa ở trong căn phòng của nàng, ta vẫn chưa đến mức không nhận ra bản thân mình. Rồi thì, biết được nàng chính là thê tử của ta." Chàng hôn trộm tôi một cái. “Là do chính nàng nói cho ta biết, thực sự có hơi bất ngờ. Cho nên, sau đó người tướng công là ta đương nhiên không thể nhường ai hết cả."
Trời đất ơi! Da mặt của chàng đúng là quá dày.
Tôi lại cắn yêu chàng một cái rồi nói: “Chàng đúng là quá đáng, biết mọi chuyện từ sớm như vậy, tại sao lại không chịu cho ta biết?"
Đôi mắt chàng không ngừng lóe sáng, liếc nhìn đi chỗ khác, sau đó lại nhìn vào mặt tôi rồi nói: “Không muốn nhớ lại quá khứ, kí ức trước kia không còn tồn tại nữa, hà tất phải cưỡng ép bản thân nhớ lại, chi bằng nắm chắc lấy hiện tại. Ai ngờ, dù ta có cố gắng đến mức độ nào cũng vô dụng, gặp phải nàng, một nàng ngốc cứng đầu cứng cổ."
“Chàng nói gì chứ? Ta là nàng ngốc thì chàng là cái gì? Tướng công ngốc nghếch." Tôi bật cười, học theo chàng trước kia, đưa tay cốc vào trán chàng một cái.
Chàng lại giở chiêu nịnh nọt, áp trán mình lại gần trán tôi, thi thoảng lại còn hôn trộm.
“Ha ha ha, tính cách của chàng thực sự đã phóng khoáng hơn trước nhiều rồi, người đàn ông cởi mở, chàng đã học theo ai thế?" Tôi nhướng cao đôi mày, bắt đầu sử dụng quyền hành của người thê tử, để lại mấy dấu ấn của riêng của tôi trên lồng ngực chàng.
“Một người phiền phức đến độ cứ nghĩ đến là cảm thấy điên cuồng, khi nào tới Điệp cung thì nàng sẽ biết thôi." Chàng nói một cách thần bí.
Lại không nói, điểm này thì chẳng thay đổi chút nào.
“Là phụ nữ?" Tôi nheo mắt lại.
“Sai, đàn ông, một người đàn ông lớn tuổi có chút biến thái theo như nàng vẫn nói." Nói đến người đàn ông lớn tuổi này, đôi mắt tuyệt đẹp của chàng lại tràn đầy mừng rỡ.
“Chính là người thích đoán quân mạt chược đó hả?" Tôi vỗ nhẹ tay rồi nói.
Chàng mỉm cười gật đầu, lại ghé sát vào người tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy kinh ngạc và tò mò, đoán chắc vị sư phụ này của chàng là một người ‘bình thường’, nếu không làm sao có thể dạy dỗ ra được chàng hiện nay chứ?
“À đúng rồi, nhớ ra rồi, hôm ta bị nhốt trong mật thất ở Bách Hoa Đường, ta đã nhìn thấy chàng cùng Hoắc hái hoa ở trong căn phòng đối diện, cũng nghe thấy những lời hai người nói với nhau. Hoắc hái hoa nói tất cả phụ nữ ở trong cốc, ngoài cốc đều ngoan ngoãn nghe theo chàng răm rắp. Nói mau, trong năm năm nay, chàng có nhân lúc ta không ở cạnh bên mà làm bậy bạ gì không? Ngoại trừ người phụ nữ kia, chàng còn lăng nhăng cùng mấy người nữa?"
“Ta nói bao nhiêu câu như vậy, nàng chỉ nghe được mỗi câu đó thôi hả?" Chàng hỏi lại quyết không chịu thua thiệt.
Làm sao lại chỉ nghe được mỗi một câu đấy, câu nói “Trọn đời trọn kiếp này, ta chỉ có duy nhất môt người thê tử, đó chính là nàng ấy, tất cả những người phụ nữ khác đều là hư vô." Đã khiến cho tôi bật khóc vì cảm động nữa. Lúc đó, tôi chỉ cho rằng đó là lời bộc bạch tình cảm của Dạ Tầm Hoan dành cho mình, chẳng thể ngờ được, nó còn ẩn chứa tầng nghĩa sâu xa hơn nữa.
Tôi thực sự là một kẻ ngốc nghếch, ai có thể đảm bảo tính cách cả đời không thay đổi chứ, không phải tôi cũng thay đổi nhiều rồi sao? Bắt đầu từ khi mất chàng, tôi liền trở nên trầm lặng, u sầu, ủ dột hơn trước. Ăn uống tùy tiện, tính cách ấu trĩ thi thoảng bộc phát, tất cả mọi thứ đều thay đổi theo không gian và thời gian. Chữ viết không giống nhau, cũng có thể luyện ra được, hơn nữa, so sánh nét chữ của tôi so với năm năm trước, cũng khó lòng nhận ra là của cùng một người.
Giọng nói giống nhau, khí khái giống nhau, nụ hôn giống nhau, lại còn cả những chi tiết nhỏ bất giác lộ ra, tại sao tôi lại không nhận ra chứ? Tại sao lại có thể ngốc nghếch đến mức không chú ý được?
Tôi vừa nhéo yêu chàng, vừa đưa lời trách móc: “Hừm! Đồ đàn ông đáng ghét, vẫn cứ độc ác như trước kia, bỏ qua quãng thời gian năm năm nay, chàng vẫn cứ khiến ta đau lòng nhiều như thế. Đồ đàn ông đáng ghét, cái gì mà mất trí nhớ, chẳng phải vẫn giống như trước kia sao, thích chơi trò mèo vờn chuột cùng ta? Đồ đàn ông đáng ghét, miệng thì nói người phụ nữ chết tiệt kia đến không thiện chí, không muốn ta gặp bất trắc gì, lại còn dùng đôi tay có mang dấu tích của Lạc Bảo này đi ôm người phụ nữ đó, lại còn đưa đôi môi thuộc sở hữu của ta cho cô ta mớm rượu? Ta đã bảo chàng phải giữ thân như ngọc, chàng coi như nước đổ lá khoai sao? Đáng ghét, cắn chết chàng."
“Ưm… đau… ta đâu có, rõ ràng là do nàng nhìn nhầm. Hôm đó trời tốt như thế, nàng lại đứng xa như vậy, nên nhìn nhầm rồi, thực ra là ta dùng cây trâm chống vào cổ cô ấy." Chàng đưa lưỡi liếm qua đôi môi vì bị tôi cắn đến độ sưng tấy, ửng đỏ, rồi đưa lời kháng nghị.
Thực sự chỉ là dùng cây trâm chống vào cổ người phụ nữ đó sao? Biết được chân tướng, tôi cảm thấy vui sướng vô cùng.
“Được lắm, chàng biết rõ rằng ta đang đứng ở chỗ tối, lại còn… đợi đã, cây trâm? Cây trâm của ta? Có phải là cây trâm chàng đã tặng cho ta năm năm trước không?" Nhìn thấy chàng gật đầu, tôi liền chu miệng nói thêm: “Mau lên, mau đem loại rượu mạnh nhất tiêu độc cho ta."
Đúng là đồ đàn ông ác độc, biết rõ rằng tôi đang đứng ở chỗ tối, vậy mà còn để ta phải chứng kiến màn kịch ám muội đó. Chàng đã cố tình mà.
“Tiêu độc?"
“Đương nhiên là phải tiêu độc rồi, ai biết được cô ta có mắc bệnh chó dại, dịch SARS hay các chứng lây nhiễm nào khác?" Chuyện lần trước đẩy tôi xuống nước, tôi sẽ ghi khắc trong tim. Tên là Hàng Mẫn đúng không, sau này, khi nào tới Điệp cung, ta nhất định sẽ bảo Tướng Quân ‘hầu hạ’ cô ta một trận tử tế.
“Trước đây rất lâu ta đã cảm thấy lời nói, hành động của nàng khác với người thường, lời nói hôm nay lại càng khác biệt." Tầm đưa tay đặt lên trán tôi, rồi bình thản thốt ra câu này.
Đây chẳng phải ám chỉ tôi bị thần kinh sao? Đáng ghét!
Có điều câu nói tiếp theo của chàng lại khiến người ta cảm thấy ấm lòng mát dạ: “Thời gian sau này còn dài, nàng hãy từ từ kể chuyện của nàng cho ta nghe, nhé!"
Tôi mỉm cười mãn nguyện, lại nhớ đến câu nói Hoắc Vô Ảnh hỏi chàng ngày hôm đó, cảm thấy lo lắng, rồi hỏi: “Tại sao Hoắc Vô Ảnh lại nói ta sẽ hại chết chàng?"
Ánh mắt của chàng lại tỏ ra âm u, bất định, trầm tư một lúc lâu rồi cầm lấy một lọn tóc của tôi, cười nói: “Sợ ta không được thỏa nguyện, sớm muộn cũng bị yêu tinh như nàng ép bức thành điên dại."
Đây là câu trả lời gì chứ?
Ngước lên nhìn vào ánh mắt chan chứa tình cảm của chàng, khuôn mặt tôi bỗng đỏ rực lên, trọn đời trọn kiếp này tôi quyết không buông tay chàng lần nữa. Thế là liền nói cùng chàng: “Từ nay về sau, cho dù trời đất hợp nhất, chàng tuyệt đối không được bỏ ta lại một mình. Cho dù có chết, cũng phải chết bên nhau, ta chẳng thể nào chịu đựng nổi thêm lần sinh li tử biệt nào khác nữa."
Tôi lại nép vào lòng chàng bật khóc lớn tiếng.
Chàng khẽ đáp một câu dịu dàng lau nước mắt cho tôi rồi đưa lời chọc ghẹo: “Ừm, thê tử đại nhân, để cho người tướng công này hầu hạ nàng mặc y phục lại nhé."
Hầy, nếu chàng vẫn còn đeo chiếc mặt nạ của Dạ Tầm Hoan, tôi nhất định sẽ đấm cho chàng một quyền.
Tuy rằng gương mặt của Dạ Tầm Hoan là do chính chàng sáng tạo ra, thế nhưng dù thế nào đi nữa, khuôn mặt đó cũng đã in sâu trong trái tim tôi, trước đó, phòng tuyến trái tim tôi suýt chút nữa là bị phá vỡ trước khuôn mặt này. May thay, hai người họ đều là Tầm, cũng chỉ có người đàn ông này mới có thể khiến phòng tuyến trái tim tôi hoàn toàn bị sụp đổ.
“Thượng Quan, thực ra, ta cũng cảm thấy khá nhớ khuôn mặt chàng sau khi dịch dung thành Dạ Tầm Hoan." Tôi không nhịn được đưa lời nói.
Đôi mắt của Tầm đột nhiên sáng rực lên, đưa mặt lên góc độ tuyệt đẹp rồi nói: “Vậy được, nếu như nàng thích, buổi sáng ta dùng gương mặt này, buổi tối dùng gương mặt kia nhé? Hay là buổi sáng dùng gương mặt này, buổi tối dùng gương mặt kia? Hay là hôm nay dùng gương mặt này, ngày mai dùng gương mặt kia?"
“…" Tôi thực sự chẳng biết nói gì cùng chàng.
Đây là mặt người chứ đâu phải da lợn? Hoặc có lẽ, đối với Điệp cung mà nói mặt người với da lợn chẳng có gì khác biệt.
Cảm giác được người đàn ông của mình hầu hạ cũng khá là tuyệt vời, huống hồ chi đó lại còn là một mĩ nam trước kia vô cùng gia trưởng, độc đoán và thẹn thùng.
Sau khi chàng thắt dây buộc áo ngực phía sau lưng, tôi đang mừng thầm chờ chàng mặc tiếp y phục khác cho mình, thế nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh gì. Đang lúc chán nản, quay đầu nhìn lại, tôi bỗng phát hiện sắc mặt chàng trắng bệch, thân thể lắc lư, nét mặt tỏ ra vô cùng đau đớn, cứ như thể đang nhẫn nhịn nỗi đau đớn thấu trời.
Tôi hoảng loạn mặc y phục vào, đỡ lấy chàng rồi căng thẳng lên tiếng: “Thượng Quan, chàng làm sao vậy?"
Đột nhiên, chàng nôn ra máu đen, màu sắc càng đậm hơn so với lần tôi nhìn thấy ở phủ họ Dương. Bộ dạng chàng lúc này yếu ớt y hệt như lần ở Hoàng lăng, rệu rã ngã vào lòng tôi, sau đó thều thào nói một câu: “Lạc, nốt ruồi son ở sau lưng của nàng thực sự rất đẹp." Nói xong, chàng liền hôn mê bất tỉnh.
Nốt ruồi son? Hơn năm năm trước, ở trong căn từ đường rách nát, Tề ca cũng đã từng nói câu tương tự với tôi, thế nhưng tôi chẳng vô vị đến độ tự xem xem nốt ruồi đó rốt cuộc như thế nào. Tại sao Tầm lại nhắc đến chuyện này?
“Thượng Quan, chàng tỉnh lại đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chàng mau mở mắt ra nhìn ta đi, ta là Lạc Bảo đây. Lần trước ở phủ họ Dương, chàng cũng bị thế này, rốt cuộc là bị làm sao? Có phải chàng còn chuyện gì giấu giếm không?"
Lúc ở Hoàng lăng, chàng nôn ra máu đỏ, nguyên do là bị tôi quấy rầy khi đang luyện công, bị nội thương nên nôn ra máu, tại sao bây giờ lại nôn ra máu đen, hơn nữa lại còn vô duyên vô cớ. Chàng nhất định còn chuyện gì đó chưa nói cho tôi biết, Hoắc hái hoa nói tôi sẽ hại chết chàng, nhất định là vì chuyện gì đó, chứ không phải như lời nói đùa của chàng là bị sự cố chấp của tôi ép thành điên cuồng.
Lần này, dù cho tôi có đánh vào mặt chàng thế nào, chàng vẫn cứ nhắm nghiền hai mắt lại.
Trái tim tôi quặn thắt lại vì sợ hãi, thấp thỏm, lo lắng không nguôi. Tại sao thế? Rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào ông trời thực sự tàn nhẫn như vậy, để tôi tận mắt chứng kiến chàng rời khỏi mình? Rốt cuộc kiếp trước tôi đã gây ra nghiệp gì?
“Thượng Quan, chàng đã hứa với ta, sẽ không bỏ lại ta một mình…"
“Dạ Sứ đại nhân ở chỗ này."
Tôi khóc đến độ kinh động trời đất, dẫn tới bốn người lạ hoắc lạ huơ, ba người đàn ông và một cô bé tầm mười mấy tuổi, tất cả đều mặc đồ màu tím. Đàn ông, hai người cao to, vạm vỡ, một người thân hình cao nhưng hơn gầy guộc, đều đeo chiếc mặt nạ hồ điệp màu bạc. Cô bé kia thì dùng mạng che mặt, dáng vẻ thấp nhỏ như nhi đồng, thế nhưng hành động cử chỉ chẳng khác gì so với phụ nữ trưởng thành. Bọn họ đều là người của Điệp cung.
Hoắc Vô Ảnh cũng tới cùng, ánh mắt nhìn tôi trở nên lạnh lùng khác trước.
Bọn họ đều tới đây để cứu Tầm sao? Tầm không sao rồi, nhất định sẽ không có việc gì cả. Tôi kích động gạt nước mắt, đỡ lấy thân người của Tầm, để cho cô bé kia bắt mạch cho chàng.
Sau khi bắt mạch cho Tầm, cô bé kia liền lấy một viên đan dược từ lọ thuốc trong người cho Tầm uống, sau đó quay sang gật đầu cùng ba người đàn ông kia, sau đó lại đưa tay về phía một trong hai người đàn ông đó. Người đàn ông này không nói lời nào liền lấy mấy tờ ngân phiếu từ trong người ra đặt lên bàn tay của cô bé. Sau khi nhìn thấy ngân phiếu, ánh mắt cô bé sáng rực lạ thường, lấy một lọ thuốc từ trong lòng ra, đưa cho người đàn ông kia rồi đi ra khỏi căn nhà trúc.
Theo kinh nghiệm của tôi mà nói, hành động khác thường của cô bé chính là ra ngoài đếm ngân phiếu. Con tiểu nha đầu này, vào những lúc như thế này mà còn rảnh rỗi để đếm ngân phiếu.
Người trong Điệp cung đúng là… khiến người ta chẳng biết phải nói sao. Không khí lúc này khiến cho người ta có cảm giác bức bách, khó chịu vô cùng. Người đàn ông kia liền đổ đan dược trong lọ thuốc kia vào miệng của Tầm, sau đó lại quay sang hai người đàn ông còn lại gật đầu, rồi đoạt mắt Tầm khỏi vòng tay của tôi, hai người khác vội vã ngăn cản tôi lại.
Tôi vô cùng kinh ngạc, thế nhưng nhìn hành động của họ thì biết đang muốn đưa Tầm đi, hơn nữa không cho phép tôi được động vào Tầm. Phản ứng bản năng của tôi chính là chạy đến ngăn cản đường họ đi, rồi thét lớn: “Rốt cuộc các ngươi định làm gì hả? Các ngươi muốn làm cái gì? Muốn đưa chàng ấy đi đâu?"
Chẳng thể nhìn được nét mặt của ba người này, thế nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt không thân thiện ẩn chứa sau những chiếc mặt nạ kia.
“Tránh ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí." Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng nói với tôi.
Câu nói này chẳng những thiếu thân thiện mà còn như thể coi tôi là kẻ thù vậy. Tôi nhìn Hoắc Vô Ảnh với ánh mắt thảng thốt, kì lạ. Hắn cũng bất lực, chẳng biết phải làm gì. Sau khi đưa mắt nhìn tôi, hắn lại quay mặt đi chỗ khác, khẽ ho vài tiếng. Cho dù bọn họ muốn cứu Tầm thì cũng không cần thiết phải đối xử với tôi như vậy, lại còn cưỡng ép đưa Tầm rời khỏi tôi.
Tôi nghiến răng, nghiêm mặt lại rồi tức giận nói: “Mau thả chàng ra."
Người đàn ông khác liền nói: “Hỏa Điệp, không cần phải để tâm đến cô ta, chúng ta đi thôi." Người đàn ông đó nói rồi đẩy tôi sang một bên, đưa Tầm đi cùng với một người đàn ông được gọi là Hỏa Điệp.
Tôi loạng choạng lùi lại phía sau nhiều bước, may mà được Hoắc Vô Ảnh đỡ lấy.
Hoắc Vô Ảnh nhẹ nhàng lên tiếng bằng giọng bất lực: “Nàng… hãy buông tha cho ngài ấy đi…"
“Hoắc Vô Ảnh, rốt cuộc ngươi đang ăn nói linh tình gì thế? Người có biết rằng chàng chính là tướng công của ta không? Bảo ta buông tha cho chàng? Tại sao ngươi lại không bảo mấy tên đàn ông vô lí kia buông tha cho chàng?" Tôi thét lớn, đẩy mạnh Hoắc Vô Ảnh ra, đang định xông lên, chưa kịp ra ngoài thì đã bị giữ lại trong căn phòng trúc, người đàn ông cao gầy kia dùng một cây trúc tiêu điểm lên huyệt đạo của tôi.
“Giao lại cô ta cho ngươi, chúng ta đi trước một bước." Tên đàn ông điểm huyệt tôi nói với Hoắc Vô Ảnh rồi quay người bước đi.
“Đợi khi nào họ đưa Sầm đi xa rồi, ta sẽ thả nàng ra." Hoắc Vô Ảnh mỉm cười dịu nhẹ.
Bất lực nhìn mấy người đàn ông kia rời khỏi căn nhà trúc, tôi vẫn bị giữ lại bên trong, chẳng thể nào động đậy nổi. Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoắc Vô Ảnh. Hóa ra, lúc chúng tôi gặp Tư Hành Phong ở nước Bạch Hổ, hắn đã biết Dạ Tầm Hoan chính là Tầm, nhưng lại không nói cho tôi biết, bây giờ lại còn giúp sức cho mấy người đàn ông vô lí kia.
Tôi thét lớn vào mặt hắn: “Hoắc hái hoa, rốt cuộc mấy người các ngươi muốn làm gì? Chàng ấy là tướng công của ta, là người đàn ông đã mất tích năm năm trời của ta, ngươi có biết không? Các ngươi là thứ gì chứ? Định chia loan rẽ thúy sao?"
“Ta…" Hoắc Vô Ảnh khựng lại, không biết nói thêm gì.
Tôi quắc mắt tức giận rồi thét: “Hoắc hái hoa, coi như ta mắt mù, nên mới coi ngươi là bạn bè."
“Nàng cho rằng ta thích làm chuyện này lắm sao?" Khuôn mặt Hoắc Vô Ảnh nhăn nhó lại, thét vào mặt tôi một câu, sau đó lại hạ giọng nói: “Lạc Lạc, xin lỗi, đây là nhiệm vụ của bọn ta. Vì Sầm, vì Điệp cung, cho dù mất mạng nơi hoàng tuyền, chúng ta cũng không tiếc nuối, nàng… hãy cứ để cho bọn họ đi đi."
“Hoắc Vô Ảnh, ngươi mau nói rõ mọi chuyện cho ta biết, các người hãy đứng lại cho ta." Tôi liền thét lớn về phía ba người đàn ông đoạt mất Tầm đi.
Hoắc Vô Ảnh nói mấy câu không đầu không đuôi, lại càng khiến tôi thêm tức giận. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, đau khổ, sau cùng chẳng nói thêm gì, quay người bước ra khỏi căn nhà trúc. Không biết hắn nói gì đó cùng ba người đàn ông kia, còn tôi chỉ có thể ở lại trong căn phòng này gào thét điên loạn.
Không bao lâu, bọn họ đã nói chuyện xong, ba người đàn ông kia thực sự đưa Tầm đi mất.
Đồ chết tiệt, không thể nào! Lần này, cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng quyết không phân li cùng Tầm. Cho dù là lí do gì đi nữa thì cũng không thể được. Cho dù là ai, cũng đừng hòng làm vậy.
Tôi không biết thế nào được gọi là ‘khí tụ Đan điền’, tôi chỉ biết tôi phải ngăn cản bọn họ lại, tôi chỉ biết tôi không thể để Tầm rời xa tôi thêm lần nữa.
“Á… a…"
Bọn chúng đã đi được hai, ba chục mét, tôi liền dùng ý niệm dẫn phát nội lực, giải được các huyệt đạo bị phong bế. Vừa cử động được, tôi liền xông ra khỏi căn nhà trúc, Hoắc Vô Ảnh cùng cô bé kia nhìn thấy tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi cũng chẳng thèm nói chuyện cùng tên Hoắc Vô Ảnh vô tình vô nghĩa kia nữa, nhìn ba tên đàn ông kia thét lớn tiếng: “Các ngươi đứng lại đó cho ta."
Ba người kia đồng loạt quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tôi lại đuổi theo phía trước vài bước, lớn tiếng thét: “Đặt chàng xuống."
Hỏa Điệp lạnh lùng lên tiếng: “Đừng tưởng có Dạ Sứ bảo vệ cô thì chúng ta không làm gì được hết."
“Cho dù các ngươi muốn đối phó với ta thế nào cũng được, thế nhưng hôm nay ta tuyệt đối không giương mắt để các ngươi đưa chàng đi đâu cả." Tôi lại thét lớn.
“Khuyên cô tốt nhất đừng ép ta phải động thủ, nếu không, cho dù phải đắc tội với Dạ Sứ, Hỏa Điệp ta có phải bỏ mạng nơi hoàng tuyền, cũng sẽ giết chết cô ngay. Mộc Điệp, chúng ta đi."
Lí trí là thứ gì? Tôi không biết, tôi chỉ biết bọn họ sắp sửa đoạt mất người tôi yêu thương nhất trên cuộc đời này đi mất. Luồng nội lực tiềm ẩn trong người tiếp tục trào dâng, nhất thời bộc phát ra ngoài.
Nhân lúc Hoắc Vô Ảnh còn đang kinh hãi, tôi liền xông đến trước mặt hắn, nhanh chóng đoạt lấy thanh kiếm trên tay, xông về phía ba người kia.
Năm đó, ở trước căn phòng gỗ tại Dương Sơn, hằng ngày nhìn thấy Tề ca luyện Tư thần kiếm, mỗi chiêu mỗi thức được múa ra đều ghi sâu trong tâm trí tôi. Có lẽ không phải bắt đầu từ lúc ấy mà có thể còn trước đó rất lâu, ngay trong ký ức của Hạ Chi Lạc, bản thân đã từng nhìn thấy những chiêu thức kiếm pháp này. Nếu không chỉ dựa vào kẻ vô tri, chẳng biết một chiêu thức võ công nào như tôi làm sao có thể nhìn một lần đã thấu?
Tôi từ từ nhắm mắt lại, nhớ lại chiêu thức trong Tư thần kiếm, bốn con động vật đó từ từ xuất hiện trong đầu tôi với các tư thế khác nhau. Trong khoảnh khắc, luồng nội lực kia phát ra từ bụng chạy đi khắp nơi trong cơ thể, khi mở mắt ra, tôi đã cầm thanh kiếm trong tay lên, học theo dáng vẻ của Tề ca năm đó, múa ra vài chiêu, như thể đã chém tung luồng không khí trước mặt. Luồng khí lưu xung quanh cũng xoay chuyển theo, mái tóc đang xõa sau lưng của tôi cũng theo thế mà tung bay lên.
Tôi từ từ đọc lớn chiêu thức: “Tứ thần hợp nhất."
Đúng vào lúc thanh kiếm chuẩn bị vung ra, Hoắc Vô Ảnh liền kích động thét lớn sau lưng: “Nàng sẽ giết chết Sầm đấy."
Cái gì? Tôi sẽ giết chết Tầm? Chiêu thức này sẽ giết chết chàng sao?
Trong Tư thần kiếm pháp, chiêu thức cuối cùng có tên ‘Tứ thần hợp nhất’, chính là tập hợp sức mạnh của bốn thần thú lại, hóa thành kiếm chiêu, sức sát thương của nó rốt cuộc to lớn đến mức độ nào? Nhớ lại năm đó, tôi đã trúng phải chiêu này, hôn mê gần nửa năm trời, nếu như không phải Tề ca liên tục truyền nội lực liệu thương thì tôi… Tôi bất giác trợn trừng mắt, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Không! Tôi hoàn tòan không muốn mọi chuyện thành ra thế này.
Tôi chẳng thể nào thu lại được nguồn sức mạnh to lớn đó, trong lúc gấp gáp, đành cố gắng hướng thân người mình sang trái, truyền nguồn sức mạnh đó vào rừng trúc gần đó. Chỉ thấy một khoảng rừng trúc gãy nát tan hoang, các cây trúc rụng xuống liên tục, cảnh tượng vô cùng đáng sợ và không thể lường trước được.
Mọi người có mặt đương nhiên vô cùng kinh hãi, ngay bản thân tôi cũng bị khiếp sợ. Nếu như chiêu kiếm vừa rồi thực sự tấn công về phía mấy người đó cùng với Tầm, tôi thực sự chẳng thể nào lường được hậu quả…
Kiếm khí đã phát ra rồi, thế nhưng nguồn nội lực to lớn kia vẫn cuồn cuộn trong cơ thể tôi, tràn đi khắp nơi, nóng rực mà cuồng điên. Toàn thân tôi run rẩy, mồ hôi đầm đìa, dường như bị xé nát, vô cùng đau đớn. Cơ thể lắc lư như sắp ngã, để trụ vững cơ thể, tôi liền cắm thanh kiếm xuống đất làm trụ, quỵ gối dưới mặt đất.
“Ụ…" Bỗng nhiên luồng huyết lưu nóng hổi truyền lên cổ họng, ngay sau đó tôi thổ huyết.
Thì ra, cảm giác thổ huyết là như thế này. Tầm, chàng đã thổ huyết nhiều lần như vậy, mỗi lần đều phải chịu đựng cảm giác đau đớn kịch liệt như vậy sao?
“Lạc Lạc." Hoắc Vô Ảnh phi thân tới gần chỗ tôi, hai tay đỡ lấy bờ vai, đồng thời dùng tay áo lau máu trên miệng cho tôi. Tôi chẳng hề do dự gạt phăng bàn tay của hắn đi.
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực, sau đó quay đầu nói cùng ba người kia: “Các người đi trước đi, ta sẽ xử lí nốt những việc còn lại."
Hoắc Vô Ảnh đáng chết! Tôi ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn hắn đầy phẫn uất, cố gắng hết sức đứng dậy để ngăn cản họ, nhưng chẳng hề có cơ hội. Hoắc Vô Ảnh đã điểm huyệt tôi, bế bổng lên rồi đi vào trong căn nhà trúc.
“Hoắc Vô Ảnh, đừng có để ta phải hận ngươi." Tôi nhịn đau thét lớn tiếng.
Hắn không nói gì, đi vào bên trong, đặt tôi lên chiếc giường đã bị tôi với Tầm làm tan nát hồi sáng, sau đó quay sang nói với cô bé cổ quái vẫn chưa rời khỏi: “Đến lượt cô rồi đấy."
Cô bé nhỏ đó từ từ tiến lại gần, ngồi xuống, cầm bàn tay phải của tôi lên xem.
Tôi chẳng thể nào kiềm chế nối, bật khóc thành tiếng, mới tương ngộ cùng Tầm chưa được đầy hai canh giờ, đã bị mấy tên khốn khiếp này phá bĩnh. Bắt đầu từ khi bị Hoắc Vô Ảnh điểm huyệt đạo, tôi không ngừng lên tiếng mắng chửi, hắn đều coi như không nghe thấy.
“Hoắc Vô Ảnh, ngươi là tên khốn kiếp, ta vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ngươi. Ta hận ngươi, ta hận ngươi, hận ngươi…"
Tôi vẫn còn muốn mắng thêm, cô bé cổ quái lại nhét một viên đan dược vào miệng, khiến tôi phải ngậm miệng lại. Thứ thuốc này vô cùng đắng miệng, tôi quay đầu sang muốn nhổ ra, cô bé bịt miệng tôi lại, ép tôi phải nuốt viên đan dược đó vào trong.
Cô bé phớt lờ nước mắt của tôi, bàn tay phải vẫn cứ bịt chặt vào miệng tôi, tay trái thì giơ lên, nhét ngân phiếu vào trong người rồi lại đưa tay ra trước mặt Hoắc Vô Ảnh.
Hoắc Vô Ảnh hiển nhiên không vui, lên tiếng: “Cô đã thay đổi giá cả từ khi nào thế hả? Không phải là năm trăm lạng sao?"
“Hừm, quy tắc của Yêu Yêu Điệp ta chỉ có ‘tam bất trị’: không tiền không trị, người không thích không trị, khi tâm trạng không vui không trị. Xưa nay chưa từng có quy định trong mức giá, hiện nay tâm trạng không vui, muốn để cho tâm trạng ta vui vẻ thì nhất định phải có nhiều ngân phiếu, như vậy ta mới có thể cười tít mắt được. Giá mọi khi, nhân hai lần. Còn về việc có đưa hay không, ngươi hãy nghĩ cho thật kỹ, trước khi ngân lượng được đưa tới, Yêu Yêu Điệp ta chỉ cho người bệnh dùng phân nửa số thuốc cần uống." Cô bé có tên Yêu Yêu Điệp lên tiếng, giọng nói dõng dạc lại giống với âm sắc cuả người phụ nữ đã trưởng thành.
“Ta thấy cô nên đổi tên thành Yêu Điệp hút máu mới đúng." Hoắc Vô Ảnh lẩm bẩm nói rồi lấy thêm mấy tờ ngân phiếu đưa ra trước mặt cô bé.
“Vẫn còn thiếu một trăm lạng nữa." Cô ấy không nhận, một tay vẫn chìa ra, một tay còn lại thì bịt chặt lấy miệng tôi.
Tôi chẳng thể nào động đậy được, chỉ đành lặng lẽ chảy nước mắt, trợn trừng mắt nhìn hai con người kia.
Bỉ ổi, vô sỉ.
“Cô…" Hoắc Vô Ảnh chỉ thốt ra được một chữ ‘cô’ rồi dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Coi như cô độc! Trước mắt ta không mang theo nhiều ngân phiếu trong người như vậy, khi nào về cung ta sẽ trả cho cô."
Cô bé Yêu Yêu Điệp liền lấy một chiếc bàn tính bằng vàng từ trong người ra, lắc trước mặt Hoắc Vô Ảnh rồi nói: “Được, lãi cộng lãi. Mau đưa thẻ bài ở thắt lưng cho ta, khi nào về cung đem ngân lượng đến đổi lại."
Hoắc Vô Ảnh mặt mày sầm sịt lấy tấm thẻ đồng hình hồ điệp ở thắt lưng, lưu luyến mãi mới đưa cho Yêu Yêu Điệp. Yêu Yêu Điệp nhận lấy tấm thẻ, liếc mắt nhìn, nhoẻn miệng mỉm cười rồi cất vào trong người.
Cuối cùng cô ấy cũng bỏ tay ra, lại lấy một lọ thuốc khác từ trong người ra. Nhân cơ hội này, tôi lại định mở miệng quát lớn, thế nhưng tốc độ của cô bé này còn nhanh hơn, tôi chẳng thể làm được gì khác. Sau đó cô bé liền lấy một viên đan dược ra, nhanh chóng nhét vào miệng t
Hoa Thanh Lâm vô cùng kinh hãi, liền đóng chặt cửa tự nhốt mình bên trong.
“Người đâu, có thích khách."
“Nương nương, hãy cẩn thận."
“Bảo vệ nương nương."
Hai tên thái giám nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng kinh hãi, không ngừng thét lớn tiếng.
Dạ Tầm Hoan đỡ tôi dậy, khuôn mặt đầy lo lắng, đôi tay hắn chạm nhẹ vào thân thể tôi. Tôi chẳng khác nào người đi lâu trong sa mạc, sắp chết vì khát nước, đột nhiên lại nhìn thấy dòng suối trong xanh, liều mạng ôm chặt lấy cổ của hắn.
Tuy biết rằng không được làm vậy, thế nhưng tôi lại không thể nào khống chế nổi bản thân, thứ thuốc này phát tác quá mãnh liệt, hoàn toàn không giống như cảm giác khi ở Hoàng lăng trước kia. Thứ thuốc năm đó chỉ khiến cho người ta thần trí không tỉnh táo, còn thứ thuốc hôm nay lại kích thích phản ứng mãnh liệt theo bản năng của con người trong khi vẫn để cho người trúng độc đầu óc tỉnh táo, biết rằng bản thân đang làm gì nhưng không thể không làm, như vậy mới càng khiến cho con người khó chịu.
Trước tiên tôi phải rời khỏi đây đã, sau đó nghĩ cách khác, nhất định phải có cách khác.
Hắn nhìn hai quả cầu sắt xích chân tôi, vô cùng tức giận, dùng nội lực đánh nát cả xích sắt.
“Lạc…" Hắn khẽ gọi tên tôi.
Tiếng nói quen thuộc vang bên tai, đây chính là sự mê hoặc lớn nhất, tôi cố gắng nhẫn nhịn, tựa trán vào cổ của hắn, không ngừng cọ sát rồi thì thầm bên tai: “Mau đưa ta tới nơi nào có nước."
Hắn do dự một hồi rồi lại nói: “Nàng hãy cố gắng chịu đựng một chút, ta lập tức đưa nàng rời khỏi nơi này."
“Mau bảo Hoắc Vô Ảnh đưa cô ấy đến chỗ của Tư Hành Phong." Tôi run rẩy đưa tay chỉ về phía Phẩm Dư đang vùng vẫy trên mặt đất.
Vừa nói dứt lời, chúng tôi đã bị đám hộ vệ bao vây trùng trùng, Tư Hành Phong lạnh lùng xuất hiện. Sắc mặt hắn sầm sì, tức giận, sau khi liếc nhìn mọi thứ, hắn nhìn chăm chăm về phía tôi và Dạ Tầm Hoan.
Sắc mặt Dạ Tầm Hoan cũng chẳng hề kém cạnh.
“Mau bắt hết bọn chúng lại cho ta." Tư Hành Phong lớn tiếng ra lệnh, đám hộ vệ xông tới chỗ chúng tôi.
Hoắc Vô Ảnh bay đến trước chỗ tôi và Dạ Tầm Hoan, rút kiếm khỏi vỏ, chém dọc về phía trước, ánh kiếm sắc lạnh khiến bọn chúng lui lại phía sau. Dạ Tầm Hoan còn phải chăm sóc, lo lắng cho tôi nên cũng thận trọng, chỉ chặn đánh vài tên mà thôi.
Bên này còn chưa kịp ứng phó, bên kia lại xuất hiện thêm một đội cung thủ.
“Sầm, ngài mau đưa nàng ấy đi trước, hãy giao lại đám này cho ta." Hoắc Vô Ảnh tự tin lên tiếng.
Ánh mắt Tư Hành Phong sắc lạnh, tức giận, hắn nghiến răng quát lớn: “Phóng tiễn."
Vụt vụt vụt! Những mũi tên không ngừng bay về phía chúng tôi.
Dạ Tầm Hoan ôm lấy tôi, một tay vung lên gạt đi số tên bắn đến, nhìn Hoắc Vô Ảnh gật đầu, khẽ nhún người, nhảy mấy bước liền đưa tôi thoát khỏi nơi này.
Trong khu rừng trúc vắng vẻ, hoang sơ, gió khẽ luồn qua những khóm lá trúc tạo nên những âm thanh vui tai. Sao bất cứ tiếng động nào vang bên tai đều khiến tôi phát cuồng thế này?
Dạ Tầm Hoan vừa đặt tôi xuống đất, tôi liền dùng chút sức lực sau cùng trong người đẩy hắn ra rồi nói: “Người đừng có lại đây, đừng có lại đây."
“Lạc…" Hắn chẳng hề do dự, đôi mày nhíu lại, áp lại gần, hai tay lại đưa về phía tôi, thấy cả người tôi không ngừng run rẩy, liền lo lắng thét lớn: “Rốt cuộc bọn chúng đã cho nàng uống thuốc gì? Tại sao thân người nàng lại lúc nóng lúc lạnh thế?"
“Không phải ta đã bảo ngươi đừng tới đây sao?" Tôi định gạt tay hắn ra, nhưng chẳng còn chút sức lực nào, đoán chắc lúc này dù muốn giết chết một con muỗi cũng khó.
Hắn nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nóng rực của tôi, lặng người nhìn tôi lại đang bắt đầu phát nhiệt, mặt mày sầm sì hỏi: “Tại sao mặt nàng lại đỏ thế, bàn tay cũng nóng rực? Nàng… nàng trúng xuân dược sao?"
“Ngươi mau cút đi cho ta, đừng có động đến ta." Tôi liền đưa tay đấm vào lồng ngực hắn, sau đó lại tựa vào đó bật khóc thành tiếng: “Ta không muốn ngươi chết… hu hu hu…"
Tôi muốn thoát khỏi cảnh khó xử, liên miệng đuổi hắn rời đi, thế nhưng lúc hắn ôm lấy tôi, hai bàn tay tôi lại tóm chặt lấy y phục của hắn, đưa mặt nép vào trước ngực hắn, không ngừng cọ sát, huyết dịch trong người càng lúc càng dâng trào, dục vọng trong lòng càng lúc càng rạo rực.
Ngước mắt nhìn vào đôi mắt mê li, đen nhánh, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, tôi thực sự không chịu đựng nổi nữa, đưa tay ôm lấy cổ hắn, kéo đầu hắn xuống, áp môi lại gần, trao hắn một chiếc hôn nồng cháy.
Hắn nuốt nước miếng, nhanh chóng hồi đáp lại tôi. Nụ hôn mãnh liệt này khiến cho nỗi đau đớn truyền trong thân người vì lúc nóng lúc lạnh thuyên giảm đôi chút. Dần dần, cảm giác đôi lưỡi quyến luyến không còn đáp ứng đủ nhu cầu của tôi, tôi chẳng còn thẹn thùng, bắt đầu đưa tay kéo y phục ngoài của Dạ Tầm Hoan xuống.
Cùng lúc này, giọng nói của hắn càng trở nên thâm trầm: “Lạc, chúng ta đổi sang chỗ khác đi."
Câu đề nghị của hắn đã khiến tôi tỉnh trí, liền áp chế dục vọng đang trào dâng trong người. Năm đó, lần đầu tiên của tôi với Tầm ở Hoàng lăng cũng bắt đầu từ nụ hôn nồng nàn, yêu cầu đổi chỗ, rồi cây cổ thụ khiến người ta lưu luyến đó, vào buổi chiều tươi đẹp đó…
Không thể được, làm sao tôi lại có thể phản bội Tầm vì nhu cầu sinh lý nhất thời được chứ? Không thể được, tuyệt đối không thể được. Lần đó, tôi đã mượn cớ trúng xuân dược để mê hoặc chàng.
Thân thể của Hạ Chi Lạc rất kì lạ, sau khi bị thương, khả năng phục hồi nhanh hơn người thường rất nhiều, trúng phải xuân dược cũng có thể tự mình kiềm nén lại. Lại cả lần trước khi cùng Dạ Tầm Hoan gặp phải hắc điếm, hắn nói trong tâm đèn có thuốc mê, thế nhưng tôi lại không trúng phải thuốc mê.
Đúng thế, lần này tôi nhất định có thể chống chọi qua được, có thể chịu đựng được. Tôi không thể làm hại hắn, không thể hại chết hắn giống như Hoắc Vô Ảnh đã nói, không thể nào…
Tôi vận hết sức, đẩy mạnh hắn ra, sau đó lùi lại phía sau vài bước, không biết do dùng lực quá lớn hay là toàn thân lạnh giá, cả người tôi yếu ớt, ngã xuống mặt đất.
“Lạc." Hắn hét lớn rồi lại gần đỡ lấy tôi.
Trán tôi lúc này bắt đầu lấm tấm mồ hôi, cố gắng chịu đựng cảm giác lạnh giá dâng trào trong người, tôi từ từ dịch chuyển về phía cây trúc cách sau khoảng hai, ba mươi centimet. Tôi dựa vào thân cây, lấy cây trâm hồ điệp trên tóc xuống kề vào cổ mình rồi nói: “Ngươi mau cút đi cho ta, đừng có lại đây, ngươi mà còn lại gần, ta sẽ ấn mạnh xuống."
Hắn dừng bước lại, nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin, giọng nói trở nên đau khổ, hắn hỏi: “Tại sao nàng lại làm thế?"
Tôi nấc nghẹn đáp lại: “Bởi vì ta không muốn ngươi phải chết, trong người ta có chất độc của Hắc quả phụ, ta không thể vì dục vọng nhất thời mà hại chết ngươi được." Nói xong nước mắt tôi càng lăn dài trên má.
Sau khi nghe xong, hắn tức giận thét lớn: “Nàng không muốn làm tổn hại đến ta? Không muốn ta phải chết? Nếu như ta để tâm đến chuyện sống chết thì đã không bám riết lấy nàng suốt từ khách điếm đến tận bây giờ. Từ khách điếm tới nơi này, cả dọc đường, nàng có thấy ta nhìn ngắm hay nói chuyện cùng người phụ nữ nào khác chưa? Bởi vì trong lòng ta, nàng chính là độc nhất vô nhị. Tại sao ta thà để cho nàng mắng nhiếc thậm tệ, cũng quyết phải bám riết lấy nàng chứ? Bởi vì ta thích ngắm dáng vẻ của nàng, thích nghe giọng nói của nàng, muốn tìm hiểu thêm về nàng. Tại sao ta giữ cây trâm của nàng đến tận bây giờ vẫn chưa trả lại? Bởi vì chỉ cần ngày nào cây trâm còn ở chỗ ta thì nàng sẽ còn ở lại cạnh bên ta."
“Có còn nhớ đêm đầu tiên lên đường, chúng ta gặp phải hắc điếm không? Ngay từ khi tiểu nhị xuất hiện, nhiệt tình dắt ngựa cho chúng ta, ta đã biết đây là một hắc điếm, tại sao ta vẫn cứ dắt nàng vào bên trong? Bởi vì nàng quá quật cường, chuyện gì cũng muốn gánh vác, ta hi vọng nàng có thể yếu mềm đôi chút, giống một người phụ nữ yếu đuối một chút, chủ động sà vào vòng tay của ta."
“Kể từ khi bị rơi xuống sơn động kia, tại sao đi suốt hơn hai mươi ngày, khoảng thời gian dài như vậy, mà sơn cốc ấy cứ như thể không bao giờ đi hết được chứ? Là bởi vì ta không muốn đưa nàng ra khỏi đó, chỉ muốn được sống cùng nàng, làm một cặp tình nhân như thần tiên trên trời."
“Tại sao suốt cả dọc đường gặp bất cứ ai ta cũng nói nàng là thê tử của ta, riêng lần gặp Hàng Mẫn lại gọi nàng là biểu muội, hơn nữa đêm đó lại còn bỏ mặc nàng để đến Hoa Vũ Viên cùng với Hàng Mẫn? Ngoài việc muốn khơi dậy lòng đố kị trong nàng, nguyên nhân quan trọng hơn cả là vì cô ấy tới đây không có ý tốt, ta không muốn mạo hiểm để nàng chịu bất cứ tổn hại nào. Lạc, bao nhiêu đêm ta ôm nàng, nàng đã quên hết những lời ta thì thầm bên tai rồi sao? Ngay từ lần đầu tiên ôm nàng ngủ trong căn phòng của nàng, ta càng ngày càng lún sâu, chẳng thể kiềm chế được tình yêu dành cho nàng. Ta muốn nàng theo ta về Điệp cung là bởi vì ta muốn nàng làm thê tử của ta, ta muốn chăm sóc nàng suốt đời suốt kiếp. Tại sao đến tận bây giờ nàng vẫn không hiểu tấm lòng của ta? Ta cho rằng lần từ biệt ngắn ngủi sau sự cố trên hồ Hoa Thần đó có thể khiến nàng nhận thấy bản thân mình muốn gì, tại sao nàng vẫn cố chấp như vậy?"
Bàn tay nắm lấy cây trâm của tôi bất giác hạ xuống.
Hắn nắm lấy hai vai tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình, bày tỏ hết tâm can, khiến tôi tạm thời quên đi nỗi đau đớn do Băng hỏa lưỡng trùng thiên gây ra, nhưng tôi lại càng đau đớn vì hắn, tâm trạng cũng trở nên kích động hơn.
“Đừng nói thêm nữa, ngươi đừng nói gì nữa, chúng ta không thể nào đâu. Ta không thể có lỗi với chàng. Ngươi có biết không, chính ta đã hại chết chàng, nếu như lúc đó ta không nông nổi chạy tới, chàng cũng không rớt xuống vực thẳm vì cứu ta, là chàng đã dùng toàn bộ sức lực đẩy ta lên đỉnh núi. Khi ngươi nói với ta, muốn nhìn thấy chàng thì phải giữ gìn sức khỏe, người biết câu nói đó đã mang lại động lực to lớn cho ta thế nào không? Ta biết, ta thấu hiểu tâm ý ngươi dành cho ta. Thế nhưng ngươi biết không? Từ năm mười ba tuổi cho tới khi mười chín tuổi, cô ấy đã yêu chàng cuồng nhiệt suốt sáu năm trời, vào năm mười chín tuổi, cô ấy chết đi, ngược lại, chính ta đã mượn xác hoàn hồn, bá chiếm lấy cơ thể cô ấy, cũng kế thừa toàn bộ ký ức cùng tình yêu mãnh liệt của cô ấy. Ta lại phải lòng chàng một lần nữa, cũng tiếp tục tình yêu cô ấy dành cho chàng, mãi cho tới năm ta hai lăm tuổi, lại khoảng cách sáu năm nữa. Suốt mười hai năm trời, chẳng có tình cảm nào có thể vượt qua tình yêu sâu đậm kéo dài như vậy. Trọn đời trọn kiếp này, ngoài chàng ra, ta tuyệt đối không yêu bất cứ ai khác nữa. Hu hu hu, ta không muốn phản bội chàng, ta cũng không được phép làm vậy, ta không thể, không thể… hu hu… hu hu…"
“Ngốc quá, nàng đúng là ngốc nghếch…" Hắn ôm chặt tôi vào lòng.
Tuy rằng dục vọng trong cơ thể không còn mãnh liệt như trước đó, nhưng khí khái nam nhi tản phát ra từ cơ thể của Dạ Tầm Hoan vẫn cứ kích thích thần kinh của tôi. Tôi nằm gọn trong vòng tay hắn, vùng vẫy, rồi nói: “Mau buông ta ra, không phải lo cho ta, chỉ kiên trì thêm một chút nữa là có thể vượt qua được thôi. Ta đã từng trúng thứ xuân dược này rồi, chỉ cần cố chịu là sẽ không sao cả đâu."
“Lần đó nàng không hề tự chống chọi vượt qua, là người ấy đã giải giúp nàng." Hắn lên tiếng nói.
Tôi kinh hãi ngước mắt lên nhìn hắn chằm chằm rồi lặng người đi. Tại sao hắn lại biết được chuyện xảy ra giữa tôi và Tầm?
Hắn đỡ lấy vai tôi rồi lắc tôi nói: “Lạc, nàng nhìn vào ta. Ta hỏi nàng, nếu dung mạo của người ấy thay đổi, tính cách thay đổi, cái gì cũng thay đổi hết, thậm chí còn quên mất nàng, khi gặp lại người ấy, nàng còn có thể nhận ra được không?"
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, đang chảy nước mắt, tóm lấy cánh tay của hắn rồi nói: “Ngươi đang nói gì hả?"
“Nếu dung mạo của người ấy thay đổi, tính cách thay đổi, cái gì cũng thay đổi hết, mất đi trí nhớ, tóm lại biến thành một con người hoàn toàn khác, nàng còn có thể nhận ra được người ấy không?"
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh giá của tôi từ từ đưa lên khuôn mặt của mình, để tôi xé rách chiếc mặt nạ da người hắn đã đeo bao nhiêu lâu nay.
Bao nhiêu lâu nay, tôi đã nhiều lần tưởng tượng về tướng mạo thực sự của hắn.
Khi gương mặt giả khiến tôi nghi hoặc được gỡ xuống, tôi trợn to đôi mắt đẫm lệ, cuối cùng đã có thể nhìn thấy khuôn mặt thực sự được giấu giếm bấy lâu, ngọn lửa rạo rực dâng trào khắp cơ thể tôi.
Tôi đưa bàn tay phải lên, tát mạnh vào mặt hắn một cái.
Năm năm rồi, người đàn ông khiến tôi ngày nhớ đêm mong đó không ngờ xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
Chàng vẫn siêu phàm thoát tục như xưa, mày kiếm, mũi thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm, đôi mắt thẳm sâu động hồn, khuôn mặt đó như muốn đoạt hết mọi dưỡng khí quanh tôi. Thời gian năm năm qua chỉ khiến cho chàng trông đen hơn xưa, điều duy nhất không giống chính là con hồ điệp màu bạc nhỏ bằng móng tay ở dưới mắt phải cùng với nốt ruồi son ở giữa hai chân mày. Có điều, sức quyến rũ của chàng vẫn không hề suy giảm.
Vào buổi tối uống rượu say cùng Hoắc Vô Ảnh, tôi mơ màng nhìn thấy Tầm bế tôi quay về phòng, cùng nằm một giường với chàng. Thì ra không phải tôi nằm mơ, cũng không phải say rượu mà đó thực sự là chàng.
Mấy tháng nay, người đàn ông mặt dày mày dạn ở cạnh bên tôi, bá đạo, vô lễ nằm bên cạnh tôi, khiến tôi mâu thuẫn, khiến tôi phát cuồng, khiến tôi động lòng, bị tôi coi là kẻ lưu manh, háo sắc lại chính là người mà tôi ngày nhớ đêm mong bao năm nay.
Chuyện này rốt cuộc là sao? Chàng đã coi tôi là gì chứ?
Nước mắt như suối nguồn tuôn chảy, đầm đìa trên hai má.
“Tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Ta vẫn luôn mơ tưởng rằng chàng chưa chết, năm nào, vào ngày chàng bị rơi xuống vực thẳm, ta đều bỏ thời gian một tháng đến Âm Dương Cốc tìm chàng, hi vọng có thể gặp lại chàng ở đó. Năm năm rồi, dù chưa từng gặp được nhưng ta cũng chưa bao giờ từ bỏ, buông xuôi. Vì lời hứa với chàng, vì đã nói với chàng sẽ sống thật vui vẻ, ta đành phải chịu đựng sống tới tận hôm nay. Những năm tháng đó, chàng đang làm những gì? Định chơi trò mèo vờn chuột sao? Trước kia là như vậy, có chuyện gì chàng cũng giấu kín trong lòng không nói ra, bây giờ vẫn cứ như vậy. Cái gì là đã quên mất ta rồi? Quên rồi mà chàng vẫn còn tìm được ta sao? Quên rồi mà chàng vẫn còn biết được ta là ai hả? Quên rồi mà chàng lại biết được chuyện ta bị trúng xuân dược năm đó sao? Chàng coi ta là thứ gì chứ? Thượng Quan Tầm…" Phẫn nộ khiến cho xuân dược lại phát tác trong tôi, tôi chỉ muốn bóp chết người đàn ông trước mặt mình mà thôi.
“Lạc, ta…"
“Gọi cái gì mà gọi? Ngoài gọi tên ta, chàng còn biết nói gì nữa hả? Rốt cuộc chàng coi ta là thứ gì? Tại sao lại có thể giương mắt nhìn ta đau khổ, mâu thuẫn, vật vã vì hai người đàn ông là Thượng Quan Tầm và Dạ Tầm Hoan, sau cùng lại là một người, chàng cảm thấy thú vị lắm sao? Lẽ nào đây là số phận của ta, sinh ra là để chàng ngược đãi? Trước kia ác độc, bây giờ vẫn cứ ác độc như thế. Nếu như chàng sớm nói hết mọi chuyện, ta có cần phải tưởng nhầm Tư Hành Phong là chàng rồi đuổi theo như một kẻ điên, sau cùng còn bị hắn hành hạ, ép phải chứng kiến cảnh tượng ghê rợn trong lầu xanh, khiến bệnh tim tái phát thêm lần nữa? Nếu như không phải ta liều mạng đối chọi, người chịu nhục nhã, dày vò ở trong căn phòng đó đã là ta rồi." Tôi càng nói lại càng thêm kích động, gần như thét lên với tất cả sức lực đang có, còn chàng, không hề lên tiếng.
“Thượng Quan Tầm, chàng là đồ khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp…" Tôi đấm như điên vào lồng ngực của người đàn ông khiến tôi yêu đến chết đi sống lại này.
“Hu hu hu…"
Năm năm chờ đợi, năm năm thương nhớ, năm năm uất ức, tất cả đều bùng phát vào giây phút này.
Mãi cho tới khi trút giận xong, rệu rã quá, tôi mới nép trong lòng chàng thút thít, bàn tay chàng không ngừng vuốt lên mái tóc tôi.
“Lạc…" Chàng nhẹ nâng khuôn mặt tôi lên, đôi môi quyến rũ của chàng khẽ cất tiếng gọi tên tôi, mang theo biết bao niềm dịu dàng kinh động lòng người, hôn lên từng giọt lệ của tôi.
Chàng bây giờ đã khác biệt nhiều so với trước kia, da mặt cực dày, vẫn ăn nói ghê gớm, nhưng đã học được chiêu dỗ ngọt tôi rồi. Tôi vẫn tức giận né tránh, nhưng lại không cam nguyện liền cắn chiếc cằm của chàng, cứ cắn vậy sau cùng đôi môi của hai người lại gặp nhau.
Không biết do tác dụng của Băng hỏa lưỡng trùng thiên, hay là do tôi đã quá mong chờ ngày hôm nay, hay do tức giận vì chàng đã giấu giếm, lừa dối, thế là tôi chẳng khác nào một người phụ nữ háo sắc, nhu cầu không đủ, quyến luyến mãi không rời khỏi đôi môi gợi cảm khiến tôi khao khát bấy lâu của chàng.
Tầm của tôi đã quay trở về thật rồi, thực sự trở về cạnh bên tôi rồi! Cho dù chàng là ai, tôi cũng không cần phải chịu đựng nỗi dằn vặt, day dứt trước kia nữa rồi. Cảm giác yêu cùng một lúc hai người thực sự là đau khổ.
Bây giờ, mỗi giọt lệ rơi xuống đều là hạnh phúc, cảm giác được ôm lấy chàng lần nữa khiến trái tim tôi lâng lâng mừng rỡ.
“Thượng Quan, thực sự là chàng sao?" Tôi thì thầm, ôm chặt lấy chàng, thực sự muốn mãi mãi không bao giờ phải buông tay nhau nữa.
“Là ta." Chàng nhẹ nhàng đáp lại.
Lại cắn yêu đôi môi của chàng, hai tay tôi bất giác xấu xa luồn vào phía trong y phục, không ngừng sờ nắn từng thớ thịt rắn chắc của chàng.
Đúng là đồ xấu xa tà ác, tại sao phải luyện cho thân hình đẹp như vậy chứ, so với trước kia lại càng khiến cho phụ nữ vượt rào phạm tội. Lần trước khi ở núi Vọng Liên đã khiến cho tôi cảm thấy rung rinh khá lâu. Tên đàn ông đáng ghét, không ngờ lại nhẫn tâm để tôi phải chờ đợi lâu như vậy. Tôi xấu tính báo thù chàng bằng cách nhéo mạnh vào hai đầu ngực săn chắc của chàng.
Chàng thở hắt ra, tiếng hơi thở mê hoặc càng lúc càng thêm rõ rệt, cùng với những cơ thịt càng lúc càng nóng rực lên, ngược lại trông chàng giống như người vừa uống phải xuân dược vậy.
Chàng bắt đầu phản kích mạnh mẽ.
Tôi nhớ đến chất độc Hắc quả phụ trên người mình, đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng: “Thượng Quan, chúng ta không thể, trong người ta có…"
“Suỵt, ba tháng, chỉ cần vượt qua được ba tháng là được…" Chàng ngậm vành tai của tôi, đưa đầu lưỡi ra khiêu khích.
“Ta không muốn… chàng mạo hiểm…" Tôi thực sự đã chống chọi lại được Băng hỏa lưỡng trùng thiên, thế nhưng lúc này nó lại bắt đầu phát tác.
“Suỵt, ta không muốn làm hòa thượng…"
“Thượng Quan…" Tôi khẽ lên tiếng.
“Suỵt, chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết. Trước đó ta không làm là vì không muốn ép nàng làm chuyện nàng không thích, mỗi đêm ôm nàng trong lòng, nàng có biết ta phải chịu dày vò thế nào không? Hãy tin ta, không sao đâu."
Chàng đổi sang công kích vòm cổ, chết mất, ngứa quá, thì ra chỗ này của tôi khá mẫn cảm.
“Thế nhưng…" Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
“Suỵt, chúng ta đổi chỗ khác đi…"
“…" Chút do dự sau cùng của tôi cuối cùng cũng tan biến sau khi hai đôi môi chạm nhau lần nữa.
Khi biết được chàng chính là Tầm, cũng chính là Dạ Tầm Hoan, ‘tấm bảng trinh tiết rạng ngời’ trong lòng tôi lập tức đổ nát ngay tức thì, điều này thực sự khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Tầm mất đi rồi lại có được, so với trước kia nhiệt tình, cởi mở hơn nhiều. Kể từ khi bị tôi gọi là Dạ Tầm Hoan liền thi triển món công phu bám riết thượng hạng của mình sau khi trùng sinh.
Dưới lời gợi ý của chàng, chúng tôi lại thay đổi chỗ khác.
Không biết là do chàng đã dự liệu từ trước hay là do trùng hợp mà chúng tôi may mắn gặp được một căn nhà trúc hoang phế ngay lúc đang vô cùng ‘khát khao’. Căn nhà này nhanh chóng trở thành địa điểm ‘hành sự’ của chúng tôi trong lần thứ hai ở bên ngoài trời.
“Đây là thứ gì?" Tay chàng đang nắm viên đá Bạch Hổ rơi từ trong áo tôi ra.
“Đồ tốt." Tôi đáp lại.
“Đợi chút đã, viên đá này sao lại quen mắt thế nhỉ?" Chàng khẽ cau nhẹ đôi mày, nghĩ một hồi, sau đó lấy cây trâm đã tặng cho tôi vào năm năm trước ra, giơ lên rồi hỏi: “Nàng nhìn xem đây là cái gì? Trông có giống không?"
Tôi đưa mắt nhìn vào, thì ra viên đá quái dị trên đầu cây trâm của tôi lại tương tự với viên đá Bạch Hổ này. Cộng thêm đá Chu Tước mà sau đó tôi đã tặng cho Tiếu Tiếu dùng, vậy là tôi đã có đến ba viên rồi sao? Trời đất ơi! Một cô hồn dã quỷ siêu cấp xui xẻo như tôi bắt đầu từ lúc nào lại may mắn như vậy? Những thứ mà cả thiên hạ đang ngày đêm mơ tưởng, giành giật, lại để cho tôi chiếm được ba phần tư, chỉ cần tìm thêm một hòn đá cuối cùng là có thể biết được điều huyền diệu ẩn chứa trong này.
Bốn đá giao hợp, càn khôn chuyển nghịch, nhất thống thiên hạ.
Nói không chừng, bốn viên đá này hợp nhất – theo những tiểu thuyết võ hiệp tôi đọc trước kia – nếu không phải là tuyệt học võ công thì chính là bản đồ truy tìm kho báu. Mà thứ có thể khiến cho người ta nhất thống thiên hạ thì chẳng còn gì khác ngoài kho báu tuyệt thế.
Tôi hưng phấn nói với Tầm: “Đây là đá Bạch Hổ, ta còn một viên đá Chu Tước nữa, có điều đang ở chỗ Tiếu Tiếu, còn thứ mà chàng tặng cho ta rốt cuộc là đá Thanh Long hay là đá Huyền Vũ?"
Tôi lắc lư viên đá Bạch Hổ trước mặt chàng, chờ đợi đáp án của chàng.
“Ta không nhớ nổi." Chàng khẽ lắc đầu, ánh mắt sáng lóa lên rồi lên tiếng năn nỉ: “Lạc, đợi chút nữa ngắm hai viên đá này sau, chuyện quan trọng phải làm trước mắt…"
Chuyện quan trọng phải làm trước mắt? Còn chuyện gì quan trọng hơn cả phát hiện được kho báu?
Tôi nhướng cao đôi mày, đang định đưa ánh mắt từ hai viên đá sang khuôn mặt chàng thì đôi môi đã bị phong kín.
Ưm… ưm! Thì ra đây chính là chuyện quan trọng hơn phải làm trước mắt!
Sau khi y phục trên người chúng tôi rơi xuống hết, chàng nhìn thấy hai vết răng sâu hoắm trên ngực tôi, lập tức cuồng nộ lên tiếng: “Là hắn cắn sao? Cánh tay của nàng bị thứ gì gây tổn thương vậy? Dây thừng?"
Đau lòng, xót thương, tức giận, điên cuồng, đây là những tin tức tôi đọc được từ khuôn mặt của chàng.
Tôi liền chu miệng nói: “Còn không phải tại chàng sao? Chàng sớm bày tỏ hết cùng người ta thì ta có cần phải chịu những sự hành hạ khốc liệt này không? Chàng cùng Hoắc hái hoa, hai người đúng là ngốc như heo vậy, tìm một người sống sờ sờ ra như ta mà cũng phải mất tới hai ngày trời, Điệp cung các người chẳng phải tự xưng là thiên hạ đệ nhất cung sao? Không phải rất lợi hại sao? Nếu hôm nay mà chàng còn không xuất hiện, sau này muốn gặp ta thì cứ tới thẳng Bách Hoa Đường mà tìm bảng tên của ta…" Chàng không nói thì thôi, cứ nhắc đến là tôi lại tức run cả người.
Hoa Thanh Lâm đáng chết, không ngờ lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu đó, nếu không phải chàng tìm tới kịp thời, lần này tôi thực sự phải đến gặp Diêm La Vương rồi, lần trước không thành công, lần này có lẽ là sẽ gặp được.
“Lạc, xin lỗi nàng…" Chàng đau đớn thốt lên một câu.
Chàng đặt môi lên vết thương của tôi, từ từ hôn nhẹ lên.
Thực ra tôi đã không còn đau nữa, tất cả phải cảm tạ khả năng lành lặn kinh người của cơ thể Hạ Chi Lạc.
Con người tôi đúng là vừa lên da non đã quên đau, lúc trước tức giận chỉ muốn bóp chết chàng, bây giờ lại vui đến mức muốn ‘nuốt trọn’ chàng. Cả cuộc đời này, tôi thực sự đã nằm gọn trong tay chàng rồi, dù trong người có chất độc Hắc quả phụ thì cũng đã bị quên lãng tận chín tầng mây sau chiếc hôn đắm đuối đó.
Tôi cũng không muốn làm ni cô, làm gì có lí mỡ treo miệng mèo còn không ăn, huống hồ chi, đây còn là một miếng thịt mỡ bóng nhẫy, tràn đầy sức hút, làm sao có thể từ bỏ cho được? Khi củi khô gặp lửa, bùng phát rực rỡ là chuyện đương nhiên, thứ đầu tiên gặp phải nạn kiếp chính là chiếc giường trúc kia, kết cục chính là ngũ mã phanh thây.
Tầm kể cho tôi nghe, lúc bị rơi xuống vực thẳm, chàng khá là may mắn, được cây cối chặn lại, rơi trúng vào một sơn động ở lưng chừng núi, được sư phụ vô tình ‘nhặt về’, thuận đường ‘nhặt’ về tận Điệp cung. Chàng quá đỗi xuất sắc, nhanh chóng trở thành Dạ Sứ của Điệp cung.
Có lẽ do bị đập đầu vào đá núi trước khi rơi xuống cho nên chàng đã quên hết mọi chuyện trước kia, cũng chính vào lúc gặp lại tôi, những ký ức kia mới từ từ hiện lên trong đầu chàng.
Vốn dĩ hai người chúng tôi còn định kể cho nhau nghe về những chuyện xảy ra trong năm năm nay, nhưng lại nhận ra có quá nhiều chuyện, không biết phải bắt đầu kể từ đâu. Sau khi thương lượng, chúng tôi quyết định sau này, mỗi ngày nói một chuyện, nói hết cả cuộc đời này.
“Thượng Quan, chàng nói sau khi rơi xuống vực thẳm, bị mất trí nhớ, đến nay mới chỉ nhớ lại một vài chuyện trước kia, vậy chàng biết được mối quan hệ… của hai chúng ta từ lúc nào? Từ lúc ở khách điếm?" Tôi suy ngẫm rồi đưa lời hỏi Tầm vẫn còn đang đắp thuốc lên vết thương cho mình.
“Là bức họa ở trong căn phòng của nàng, ta vẫn chưa đến mức không nhận ra bản thân mình. Rồi thì, biết được nàng chính là thê tử của ta." Chàng hôn trộm tôi một cái. “Là do chính nàng nói cho ta biết, thực sự có hơi bất ngờ. Cho nên, sau đó người tướng công là ta đương nhiên không thể nhường ai hết cả."
Trời đất ơi! Da mặt của chàng đúng là quá dày.
Tôi lại cắn yêu chàng một cái rồi nói: “Chàng đúng là quá đáng, biết mọi chuyện từ sớm như vậy, tại sao lại không chịu cho ta biết?"
Đôi mắt chàng không ngừng lóe sáng, liếc nhìn đi chỗ khác, sau đó lại nhìn vào mặt tôi rồi nói: “Không muốn nhớ lại quá khứ, kí ức trước kia không còn tồn tại nữa, hà tất phải cưỡng ép bản thân nhớ lại, chi bằng nắm chắc lấy hiện tại. Ai ngờ, dù ta có cố gắng đến mức độ nào cũng vô dụng, gặp phải nàng, một nàng ngốc cứng đầu cứng cổ."
“Chàng nói gì chứ? Ta là nàng ngốc thì chàng là cái gì? Tướng công ngốc nghếch." Tôi bật cười, học theo chàng trước kia, đưa tay cốc vào trán chàng một cái.
Chàng lại giở chiêu nịnh nọt, áp trán mình lại gần trán tôi, thi thoảng lại còn hôn trộm.
“Ha ha ha, tính cách của chàng thực sự đã phóng khoáng hơn trước nhiều rồi, người đàn ông cởi mở, chàng đã học theo ai thế?" Tôi nhướng cao đôi mày, bắt đầu sử dụng quyền hành của người thê tử, để lại mấy dấu ấn của riêng của tôi trên lồng ngực chàng.
“Một người phiền phức đến độ cứ nghĩ đến là cảm thấy điên cuồng, khi nào tới Điệp cung thì nàng sẽ biết thôi." Chàng nói một cách thần bí.
Lại không nói, điểm này thì chẳng thay đổi chút nào.
“Là phụ nữ?" Tôi nheo mắt lại.
“Sai, đàn ông, một người đàn ông lớn tuổi có chút biến thái theo như nàng vẫn nói." Nói đến người đàn ông lớn tuổi này, đôi mắt tuyệt đẹp của chàng lại tràn đầy mừng rỡ.
“Chính là người thích đoán quân mạt chược đó hả?" Tôi vỗ nhẹ tay rồi nói.
Chàng mỉm cười gật đầu, lại ghé sát vào người tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy kinh ngạc và tò mò, đoán chắc vị sư phụ này của chàng là một người ‘bình thường’, nếu không làm sao có thể dạy dỗ ra được chàng hiện nay chứ?
“À đúng rồi, nhớ ra rồi, hôm ta bị nhốt trong mật thất ở Bách Hoa Đường, ta đã nhìn thấy chàng cùng Hoắc hái hoa ở trong căn phòng đối diện, cũng nghe thấy những lời hai người nói với nhau. Hoắc hái hoa nói tất cả phụ nữ ở trong cốc, ngoài cốc đều ngoan ngoãn nghe theo chàng răm rắp. Nói mau, trong năm năm nay, chàng có nhân lúc ta không ở cạnh bên mà làm bậy bạ gì không? Ngoại trừ người phụ nữ kia, chàng còn lăng nhăng cùng mấy người nữa?"
“Ta nói bao nhiêu câu như vậy, nàng chỉ nghe được mỗi câu đó thôi hả?" Chàng hỏi lại quyết không chịu thua thiệt.
Làm sao lại chỉ nghe được mỗi một câu đấy, câu nói “Trọn đời trọn kiếp này, ta chỉ có duy nhất môt người thê tử, đó chính là nàng ấy, tất cả những người phụ nữ khác đều là hư vô." Đã khiến cho tôi bật khóc vì cảm động nữa. Lúc đó, tôi chỉ cho rằng đó là lời bộc bạch tình cảm của Dạ Tầm Hoan dành cho mình, chẳng thể ngờ được, nó còn ẩn chứa tầng nghĩa sâu xa hơn nữa.
Tôi thực sự là một kẻ ngốc nghếch, ai có thể đảm bảo tính cách cả đời không thay đổi chứ, không phải tôi cũng thay đổi nhiều rồi sao? Bắt đầu từ khi mất chàng, tôi liền trở nên trầm lặng, u sầu, ủ dột hơn trước. Ăn uống tùy tiện, tính cách ấu trĩ thi thoảng bộc phát, tất cả mọi thứ đều thay đổi theo không gian và thời gian. Chữ viết không giống nhau, cũng có thể luyện ra được, hơn nữa, so sánh nét chữ của tôi so với năm năm trước, cũng khó lòng nhận ra là của cùng một người.
Giọng nói giống nhau, khí khái giống nhau, nụ hôn giống nhau, lại còn cả những chi tiết nhỏ bất giác lộ ra, tại sao tôi lại không nhận ra chứ? Tại sao lại có thể ngốc nghếch đến mức không chú ý được?
Tôi vừa nhéo yêu chàng, vừa đưa lời trách móc: “Hừm! Đồ đàn ông đáng ghét, vẫn cứ độc ác như trước kia, bỏ qua quãng thời gian năm năm nay, chàng vẫn cứ khiến ta đau lòng nhiều như thế. Đồ đàn ông đáng ghét, cái gì mà mất trí nhớ, chẳng phải vẫn giống như trước kia sao, thích chơi trò mèo vờn chuột cùng ta? Đồ đàn ông đáng ghét, miệng thì nói người phụ nữ chết tiệt kia đến không thiện chí, không muốn ta gặp bất trắc gì, lại còn dùng đôi tay có mang dấu tích của Lạc Bảo này đi ôm người phụ nữ đó, lại còn đưa đôi môi thuộc sở hữu của ta cho cô ta mớm rượu? Ta đã bảo chàng phải giữ thân như ngọc, chàng coi như nước đổ lá khoai sao? Đáng ghét, cắn chết chàng."
“Ưm… đau… ta đâu có, rõ ràng là do nàng nhìn nhầm. Hôm đó trời tốt như thế, nàng lại đứng xa như vậy, nên nhìn nhầm rồi, thực ra là ta dùng cây trâm chống vào cổ cô ấy." Chàng đưa lưỡi liếm qua đôi môi vì bị tôi cắn đến độ sưng tấy, ửng đỏ, rồi đưa lời kháng nghị.
Thực sự chỉ là dùng cây trâm chống vào cổ người phụ nữ đó sao? Biết được chân tướng, tôi cảm thấy vui sướng vô cùng.
“Được lắm, chàng biết rõ rằng ta đang đứng ở chỗ tối, lại còn… đợi đã, cây trâm? Cây trâm của ta? Có phải là cây trâm chàng đã tặng cho ta năm năm trước không?" Nhìn thấy chàng gật đầu, tôi liền chu miệng nói thêm: “Mau lên, mau đem loại rượu mạnh nhất tiêu độc cho ta."
Đúng là đồ đàn ông ác độc, biết rõ rằng tôi đang đứng ở chỗ tối, vậy mà còn để ta phải chứng kiến màn kịch ám muội đó. Chàng đã cố tình mà.
“Tiêu độc?"
“Đương nhiên là phải tiêu độc rồi, ai biết được cô ta có mắc bệnh chó dại, dịch SARS hay các chứng lây nhiễm nào khác?" Chuyện lần trước đẩy tôi xuống nước, tôi sẽ ghi khắc trong tim. Tên là Hàng Mẫn đúng không, sau này, khi nào tới Điệp cung, ta nhất định sẽ bảo Tướng Quân ‘hầu hạ’ cô ta một trận tử tế.
“Trước đây rất lâu ta đã cảm thấy lời nói, hành động của nàng khác với người thường, lời nói hôm nay lại càng khác biệt." Tầm đưa tay đặt lên trán tôi, rồi bình thản thốt ra câu này.
Đây chẳng phải ám chỉ tôi bị thần kinh sao? Đáng ghét!
Có điều câu nói tiếp theo của chàng lại khiến người ta cảm thấy ấm lòng mát dạ: “Thời gian sau này còn dài, nàng hãy từ từ kể chuyện của nàng cho ta nghe, nhé!"
Tôi mỉm cười mãn nguyện, lại nhớ đến câu nói Hoắc Vô Ảnh hỏi chàng ngày hôm đó, cảm thấy lo lắng, rồi hỏi: “Tại sao Hoắc Vô Ảnh lại nói ta sẽ hại chết chàng?"
Ánh mắt của chàng lại tỏ ra âm u, bất định, trầm tư một lúc lâu rồi cầm lấy một lọn tóc của tôi, cười nói: “Sợ ta không được thỏa nguyện, sớm muộn cũng bị yêu tinh như nàng ép bức thành điên dại."
Đây là câu trả lời gì chứ?
Ngước lên nhìn vào ánh mắt chan chứa tình cảm của chàng, khuôn mặt tôi bỗng đỏ rực lên, trọn đời trọn kiếp này tôi quyết không buông tay chàng lần nữa. Thế là liền nói cùng chàng: “Từ nay về sau, cho dù trời đất hợp nhất, chàng tuyệt đối không được bỏ ta lại một mình. Cho dù có chết, cũng phải chết bên nhau, ta chẳng thể nào chịu đựng nổi thêm lần sinh li tử biệt nào khác nữa."
Tôi lại nép vào lòng chàng bật khóc lớn tiếng.
Chàng khẽ đáp một câu dịu dàng lau nước mắt cho tôi rồi đưa lời chọc ghẹo: “Ừm, thê tử đại nhân, để cho người tướng công này hầu hạ nàng mặc y phục lại nhé."
Hầy, nếu chàng vẫn còn đeo chiếc mặt nạ của Dạ Tầm Hoan, tôi nhất định sẽ đấm cho chàng một quyền.
Tuy rằng gương mặt của Dạ Tầm Hoan là do chính chàng sáng tạo ra, thế nhưng dù thế nào đi nữa, khuôn mặt đó cũng đã in sâu trong trái tim tôi, trước đó, phòng tuyến trái tim tôi suýt chút nữa là bị phá vỡ trước khuôn mặt này. May thay, hai người họ đều là Tầm, cũng chỉ có người đàn ông này mới có thể khiến phòng tuyến trái tim tôi hoàn toàn bị sụp đổ.
“Thượng Quan, thực ra, ta cũng cảm thấy khá nhớ khuôn mặt chàng sau khi dịch dung thành Dạ Tầm Hoan." Tôi không nhịn được đưa lời nói.
Đôi mắt của Tầm đột nhiên sáng rực lên, đưa mặt lên góc độ tuyệt đẹp rồi nói: “Vậy được, nếu như nàng thích, buổi sáng ta dùng gương mặt này, buổi tối dùng gương mặt kia nhé? Hay là buổi sáng dùng gương mặt này, buổi tối dùng gương mặt kia? Hay là hôm nay dùng gương mặt này, ngày mai dùng gương mặt kia?"
“…" Tôi thực sự chẳng biết nói gì cùng chàng.
Đây là mặt người chứ đâu phải da lợn? Hoặc có lẽ, đối với Điệp cung mà nói mặt người với da lợn chẳng có gì khác biệt.
Cảm giác được người đàn ông của mình hầu hạ cũng khá là tuyệt vời, huống hồ chi đó lại còn là một mĩ nam trước kia vô cùng gia trưởng, độc đoán và thẹn thùng.
Sau khi chàng thắt dây buộc áo ngực phía sau lưng, tôi đang mừng thầm chờ chàng mặc tiếp y phục khác cho mình, thế nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh gì. Đang lúc chán nản, quay đầu nhìn lại, tôi bỗng phát hiện sắc mặt chàng trắng bệch, thân thể lắc lư, nét mặt tỏ ra vô cùng đau đớn, cứ như thể đang nhẫn nhịn nỗi đau đớn thấu trời.
Tôi hoảng loạn mặc y phục vào, đỡ lấy chàng rồi căng thẳng lên tiếng: “Thượng Quan, chàng làm sao vậy?"
Đột nhiên, chàng nôn ra máu đen, màu sắc càng đậm hơn so với lần tôi nhìn thấy ở phủ họ Dương. Bộ dạng chàng lúc này yếu ớt y hệt như lần ở Hoàng lăng, rệu rã ngã vào lòng tôi, sau đó thều thào nói một câu: “Lạc, nốt ruồi son ở sau lưng của nàng thực sự rất đẹp." Nói xong, chàng liền hôn mê bất tỉnh.
Nốt ruồi son? Hơn năm năm trước, ở trong căn từ đường rách nát, Tề ca cũng đã từng nói câu tương tự với tôi, thế nhưng tôi chẳng vô vị đến độ tự xem xem nốt ruồi đó rốt cuộc như thế nào. Tại sao Tầm lại nhắc đến chuyện này?
“Thượng Quan, chàng tỉnh lại đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chàng mau mở mắt ra nhìn ta đi, ta là Lạc Bảo đây. Lần trước ở phủ họ Dương, chàng cũng bị thế này, rốt cuộc là bị làm sao? Có phải chàng còn chuyện gì giấu giếm không?"
Lúc ở Hoàng lăng, chàng nôn ra máu đỏ, nguyên do là bị tôi quấy rầy khi đang luyện công, bị nội thương nên nôn ra máu, tại sao bây giờ lại nôn ra máu đen, hơn nữa lại còn vô duyên vô cớ. Chàng nhất định còn chuyện gì đó chưa nói cho tôi biết, Hoắc hái hoa nói tôi sẽ hại chết chàng, nhất định là vì chuyện gì đó, chứ không phải như lời nói đùa của chàng là bị sự cố chấp của tôi ép thành điên cuồng.
Lần này, dù cho tôi có đánh vào mặt chàng thế nào, chàng vẫn cứ nhắm nghiền hai mắt lại.
Trái tim tôi quặn thắt lại vì sợ hãi, thấp thỏm, lo lắng không nguôi. Tại sao thế? Rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào ông trời thực sự tàn nhẫn như vậy, để tôi tận mắt chứng kiến chàng rời khỏi mình? Rốt cuộc kiếp trước tôi đã gây ra nghiệp gì?
“Thượng Quan, chàng đã hứa với ta, sẽ không bỏ lại ta một mình…"
“Dạ Sứ đại nhân ở chỗ này."
Tôi khóc đến độ kinh động trời đất, dẫn tới bốn người lạ hoắc lạ huơ, ba người đàn ông và một cô bé tầm mười mấy tuổi, tất cả đều mặc đồ màu tím. Đàn ông, hai người cao to, vạm vỡ, một người thân hình cao nhưng hơn gầy guộc, đều đeo chiếc mặt nạ hồ điệp màu bạc. Cô bé kia thì dùng mạng che mặt, dáng vẻ thấp nhỏ như nhi đồng, thế nhưng hành động cử chỉ chẳng khác gì so với phụ nữ trưởng thành. Bọn họ đều là người của Điệp cung.
Hoắc Vô Ảnh cũng tới cùng, ánh mắt nhìn tôi trở nên lạnh lùng khác trước.
Bọn họ đều tới đây để cứu Tầm sao? Tầm không sao rồi, nhất định sẽ không có việc gì cả. Tôi kích động gạt nước mắt, đỡ lấy thân người của Tầm, để cho cô bé kia bắt mạch cho chàng.
Sau khi bắt mạch cho Tầm, cô bé kia liền lấy một viên đan dược từ lọ thuốc trong người cho Tầm uống, sau đó quay sang gật đầu cùng ba người đàn ông kia, sau đó lại đưa tay về phía một trong hai người đàn ông đó. Người đàn ông này không nói lời nào liền lấy mấy tờ ngân phiếu từ trong người ra đặt lên bàn tay của cô bé. Sau khi nhìn thấy ngân phiếu, ánh mắt cô bé sáng rực lạ thường, lấy một lọ thuốc từ trong lòng ra, đưa cho người đàn ông kia rồi đi ra khỏi căn nhà trúc.
Theo kinh nghiệm của tôi mà nói, hành động khác thường của cô bé chính là ra ngoài đếm ngân phiếu. Con tiểu nha đầu này, vào những lúc như thế này mà còn rảnh rỗi để đếm ngân phiếu.
Người trong Điệp cung đúng là… khiến người ta chẳng biết phải nói sao. Không khí lúc này khiến cho người ta có cảm giác bức bách, khó chịu vô cùng. Người đàn ông kia liền đổ đan dược trong lọ thuốc kia vào miệng của Tầm, sau đó lại quay sang hai người đàn ông còn lại gật đầu, rồi đoạt mắt Tầm khỏi vòng tay của tôi, hai người khác vội vã ngăn cản tôi lại.
Tôi vô cùng kinh ngạc, thế nhưng nhìn hành động của họ thì biết đang muốn đưa Tầm đi, hơn nữa không cho phép tôi được động vào Tầm. Phản ứng bản năng của tôi chính là chạy đến ngăn cản đường họ đi, rồi thét lớn: “Rốt cuộc các ngươi định làm gì hả? Các ngươi muốn làm cái gì? Muốn đưa chàng ấy đi đâu?"
Chẳng thể nhìn được nét mặt của ba người này, thế nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt không thân thiện ẩn chứa sau những chiếc mặt nạ kia.
“Tránh ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí." Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng nói với tôi.
Câu nói này chẳng những thiếu thân thiện mà còn như thể coi tôi là kẻ thù vậy. Tôi nhìn Hoắc Vô Ảnh với ánh mắt thảng thốt, kì lạ. Hắn cũng bất lực, chẳng biết phải làm gì. Sau khi đưa mắt nhìn tôi, hắn lại quay mặt đi chỗ khác, khẽ ho vài tiếng. Cho dù bọn họ muốn cứu Tầm thì cũng không cần thiết phải đối xử với tôi như vậy, lại còn cưỡng ép đưa Tầm rời khỏi tôi.
Tôi nghiến răng, nghiêm mặt lại rồi tức giận nói: “Mau thả chàng ra."
Người đàn ông khác liền nói: “Hỏa Điệp, không cần phải để tâm đến cô ta, chúng ta đi thôi." Người đàn ông đó nói rồi đẩy tôi sang một bên, đưa Tầm đi cùng với một người đàn ông được gọi là Hỏa Điệp.
Tôi loạng choạng lùi lại phía sau nhiều bước, may mà được Hoắc Vô Ảnh đỡ lấy.
Hoắc Vô Ảnh nhẹ nhàng lên tiếng bằng giọng bất lực: “Nàng… hãy buông tha cho ngài ấy đi…"
“Hoắc Vô Ảnh, rốt cuộc ngươi đang ăn nói linh tình gì thế? Người có biết rằng chàng chính là tướng công của ta không? Bảo ta buông tha cho chàng? Tại sao ngươi lại không bảo mấy tên đàn ông vô lí kia buông tha cho chàng?" Tôi thét lớn, đẩy mạnh Hoắc Vô Ảnh ra, đang định xông lên, chưa kịp ra ngoài thì đã bị giữ lại trong căn phòng trúc, người đàn ông cao gầy kia dùng một cây trúc tiêu điểm lên huyệt đạo của tôi.
“Giao lại cô ta cho ngươi, chúng ta đi trước một bước." Tên đàn ông điểm huyệt tôi nói với Hoắc Vô Ảnh rồi quay người bước đi.
“Đợi khi nào họ đưa Sầm đi xa rồi, ta sẽ thả nàng ra." Hoắc Vô Ảnh mỉm cười dịu nhẹ.
Bất lực nhìn mấy người đàn ông kia rời khỏi căn nhà trúc, tôi vẫn bị giữ lại bên trong, chẳng thể nào động đậy nổi. Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoắc Vô Ảnh. Hóa ra, lúc chúng tôi gặp Tư Hành Phong ở nước Bạch Hổ, hắn đã biết Dạ Tầm Hoan chính là Tầm, nhưng lại không nói cho tôi biết, bây giờ lại còn giúp sức cho mấy người đàn ông vô lí kia.
Tôi thét lớn vào mặt hắn: “Hoắc hái hoa, rốt cuộc mấy người các ngươi muốn làm gì? Chàng ấy là tướng công của ta, là người đàn ông đã mất tích năm năm trời của ta, ngươi có biết không? Các ngươi là thứ gì chứ? Định chia loan rẽ thúy sao?"
“Ta…" Hoắc Vô Ảnh khựng lại, không biết nói thêm gì.
Tôi quắc mắt tức giận rồi thét: “Hoắc hái hoa, coi như ta mắt mù, nên mới coi ngươi là bạn bè."
“Nàng cho rằng ta thích làm chuyện này lắm sao?" Khuôn mặt Hoắc Vô Ảnh nhăn nhó lại, thét vào mặt tôi một câu, sau đó lại hạ giọng nói: “Lạc Lạc, xin lỗi, đây là nhiệm vụ của bọn ta. Vì Sầm, vì Điệp cung, cho dù mất mạng nơi hoàng tuyền, chúng ta cũng không tiếc nuối, nàng… hãy cứ để cho bọn họ đi đi."
“Hoắc Vô Ảnh, ngươi mau nói rõ mọi chuyện cho ta biết, các người hãy đứng lại cho ta." Tôi liền thét lớn về phía ba người đàn ông đoạt mất Tầm đi.
Hoắc Vô Ảnh nói mấy câu không đầu không đuôi, lại càng khiến tôi thêm tức giận. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, đau khổ, sau cùng chẳng nói thêm gì, quay người bước ra khỏi căn nhà trúc. Không biết hắn nói gì đó cùng ba người đàn ông kia, còn tôi chỉ có thể ở lại trong căn phòng này gào thét điên loạn.
Không bao lâu, bọn họ đã nói chuyện xong, ba người đàn ông kia thực sự đưa Tầm đi mất.
Đồ chết tiệt, không thể nào! Lần này, cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng quyết không phân li cùng Tầm. Cho dù là lí do gì đi nữa thì cũng không thể được. Cho dù là ai, cũng đừng hòng làm vậy.
Tôi không biết thế nào được gọi là ‘khí tụ Đan điền’, tôi chỉ biết tôi phải ngăn cản bọn họ lại, tôi chỉ biết tôi không thể để Tầm rời xa tôi thêm lần nữa.
“Á… a…"
Bọn chúng đã đi được hai, ba chục mét, tôi liền dùng ý niệm dẫn phát nội lực, giải được các huyệt đạo bị phong bế. Vừa cử động được, tôi liền xông ra khỏi căn nhà trúc, Hoắc Vô Ảnh cùng cô bé kia nhìn thấy tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi cũng chẳng thèm nói chuyện cùng tên Hoắc Vô Ảnh vô tình vô nghĩa kia nữa, nhìn ba tên đàn ông kia thét lớn tiếng: “Các ngươi đứng lại đó cho ta."
Ba người kia đồng loạt quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tôi lại đuổi theo phía trước vài bước, lớn tiếng thét: “Đặt chàng xuống."
Hỏa Điệp lạnh lùng lên tiếng: “Đừng tưởng có Dạ Sứ bảo vệ cô thì chúng ta không làm gì được hết."
“Cho dù các ngươi muốn đối phó với ta thế nào cũng được, thế nhưng hôm nay ta tuyệt đối không giương mắt để các ngươi đưa chàng đi đâu cả." Tôi lại thét lớn.
“Khuyên cô tốt nhất đừng ép ta phải động thủ, nếu không, cho dù phải đắc tội với Dạ Sứ, Hỏa Điệp ta có phải bỏ mạng nơi hoàng tuyền, cũng sẽ giết chết cô ngay. Mộc Điệp, chúng ta đi."
Lí trí là thứ gì? Tôi không biết, tôi chỉ biết bọn họ sắp sửa đoạt mất người tôi yêu thương nhất trên cuộc đời này đi mất. Luồng nội lực tiềm ẩn trong người tiếp tục trào dâng, nhất thời bộc phát ra ngoài.
Nhân lúc Hoắc Vô Ảnh còn đang kinh hãi, tôi liền xông đến trước mặt hắn, nhanh chóng đoạt lấy thanh kiếm trên tay, xông về phía ba người kia.
Năm đó, ở trước căn phòng gỗ tại Dương Sơn, hằng ngày nhìn thấy Tề ca luyện Tư thần kiếm, mỗi chiêu mỗi thức được múa ra đều ghi sâu trong tâm trí tôi. Có lẽ không phải bắt đầu từ lúc ấy mà có thể còn trước đó rất lâu, ngay trong ký ức của Hạ Chi Lạc, bản thân đã từng nhìn thấy những chiêu thức kiếm pháp này. Nếu không chỉ dựa vào kẻ vô tri, chẳng biết một chiêu thức võ công nào như tôi làm sao có thể nhìn một lần đã thấu?
Tôi từ từ nhắm mắt lại, nhớ lại chiêu thức trong Tư thần kiếm, bốn con động vật đó từ từ xuất hiện trong đầu tôi với các tư thế khác nhau. Trong khoảnh khắc, luồng nội lực kia phát ra từ bụng chạy đi khắp nơi trong cơ thể, khi mở mắt ra, tôi đã cầm thanh kiếm trong tay lên, học theo dáng vẻ của Tề ca năm đó, múa ra vài chiêu, như thể đã chém tung luồng không khí trước mặt. Luồng khí lưu xung quanh cũng xoay chuyển theo, mái tóc đang xõa sau lưng của tôi cũng theo thế mà tung bay lên.
Tôi từ từ đọc lớn chiêu thức: “Tứ thần hợp nhất."
Đúng vào lúc thanh kiếm chuẩn bị vung ra, Hoắc Vô Ảnh liền kích động thét lớn sau lưng: “Nàng sẽ giết chết Sầm đấy."
Cái gì? Tôi sẽ giết chết Tầm? Chiêu thức này sẽ giết chết chàng sao?
Trong Tư thần kiếm pháp, chiêu thức cuối cùng có tên ‘Tứ thần hợp nhất’, chính là tập hợp sức mạnh của bốn thần thú lại, hóa thành kiếm chiêu, sức sát thương của nó rốt cuộc to lớn đến mức độ nào? Nhớ lại năm đó, tôi đã trúng phải chiêu này, hôn mê gần nửa năm trời, nếu như không phải Tề ca liên tục truyền nội lực liệu thương thì tôi… Tôi bất giác trợn trừng mắt, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Không! Tôi hoàn tòan không muốn mọi chuyện thành ra thế này.
Tôi chẳng thể nào thu lại được nguồn sức mạnh to lớn đó, trong lúc gấp gáp, đành cố gắng hướng thân người mình sang trái, truyền nguồn sức mạnh đó vào rừng trúc gần đó. Chỉ thấy một khoảng rừng trúc gãy nát tan hoang, các cây trúc rụng xuống liên tục, cảnh tượng vô cùng đáng sợ và không thể lường trước được.
Mọi người có mặt đương nhiên vô cùng kinh hãi, ngay bản thân tôi cũng bị khiếp sợ. Nếu như chiêu kiếm vừa rồi thực sự tấn công về phía mấy người đó cùng với Tầm, tôi thực sự chẳng thể nào lường được hậu quả…
Kiếm khí đã phát ra rồi, thế nhưng nguồn nội lực to lớn kia vẫn cuồn cuộn trong cơ thể tôi, tràn đi khắp nơi, nóng rực mà cuồng điên. Toàn thân tôi run rẩy, mồ hôi đầm đìa, dường như bị xé nát, vô cùng đau đớn. Cơ thể lắc lư như sắp ngã, để trụ vững cơ thể, tôi liền cắm thanh kiếm xuống đất làm trụ, quỵ gối dưới mặt đất.
“Ụ…" Bỗng nhiên luồng huyết lưu nóng hổi truyền lên cổ họng, ngay sau đó tôi thổ huyết.
Thì ra, cảm giác thổ huyết là như thế này. Tầm, chàng đã thổ huyết nhiều lần như vậy, mỗi lần đều phải chịu đựng cảm giác đau đớn kịch liệt như vậy sao?
“Lạc Lạc." Hoắc Vô Ảnh phi thân tới gần chỗ tôi, hai tay đỡ lấy bờ vai, đồng thời dùng tay áo lau máu trên miệng cho tôi. Tôi chẳng hề do dự gạt phăng bàn tay của hắn đi.
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực, sau đó quay đầu nói cùng ba người kia: “Các người đi trước đi, ta sẽ xử lí nốt những việc còn lại."
Hoắc Vô Ảnh đáng chết! Tôi ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn hắn đầy phẫn uất, cố gắng hết sức đứng dậy để ngăn cản họ, nhưng chẳng hề có cơ hội. Hoắc Vô Ảnh đã điểm huyệt tôi, bế bổng lên rồi đi vào trong căn nhà trúc.
“Hoắc Vô Ảnh, đừng có để ta phải hận ngươi." Tôi nhịn đau thét lớn tiếng.
Hắn không nói gì, đi vào bên trong, đặt tôi lên chiếc giường đã bị tôi với Tầm làm tan nát hồi sáng, sau đó quay sang nói với cô bé cổ quái vẫn chưa rời khỏi: “Đến lượt cô rồi đấy."
Cô bé nhỏ đó từ từ tiến lại gần, ngồi xuống, cầm bàn tay phải của tôi lên xem.
Tôi chẳng thể nào kiềm chế nối, bật khóc thành tiếng, mới tương ngộ cùng Tầm chưa được đầy hai canh giờ, đã bị mấy tên khốn khiếp này phá bĩnh. Bắt đầu từ khi bị Hoắc Vô Ảnh điểm huyệt đạo, tôi không ngừng lên tiếng mắng chửi, hắn đều coi như không nghe thấy.
“Hoắc Vô Ảnh, ngươi là tên khốn kiếp, ta vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ngươi. Ta hận ngươi, ta hận ngươi, hận ngươi…"
Tôi vẫn còn muốn mắng thêm, cô bé cổ quái lại nhét một viên đan dược vào miệng, khiến tôi phải ngậm miệng lại. Thứ thuốc này vô cùng đắng miệng, tôi quay đầu sang muốn nhổ ra, cô bé bịt miệng tôi lại, ép tôi phải nuốt viên đan dược đó vào trong.
Cô bé phớt lờ nước mắt của tôi, bàn tay phải vẫn cứ bịt chặt vào miệng tôi, tay trái thì giơ lên, nhét ngân phiếu vào trong người rồi lại đưa tay ra trước mặt Hoắc Vô Ảnh.
Hoắc Vô Ảnh hiển nhiên không vui, lên tiếng: “Cô đã thay đổi giá cả từ khi nào thế hả? Không phải là năm trăm lạng sao?"
“Hừm, quy tắc của Yêu Yêu Điệp ta chỉ có ‘tam bất trị’: không tiền không trị, người không thích không trị, khi tâm trạng không vui không trị. Xưa nay chưa từng có quy định trong mức giá, hiện nay tâm trạng không vui, muốn để cho tâm trạng ta vui vẻ thì nhất định phải có nhiều ngân phiếu, như vậy ta mới có thể cười tít mắt được. Giá mọi khi, nhân hai lần. Còn về việc có đưa hay không, ngươi hãy nghĩ cho thật kỹ, trước khi ngân lượng được đưa tới, Yêu Yêu Điệp ta chỉ cho người bệnh dùng phân nửa số thuốc cần uống." Cô bé có tên Yêu Yêu Điệp lên tiếng, giọng nói dõng dạc lại giống với âm sắc cuả người phụ nữ đã trưởng thành.
“Ta thấy cô nên đổi tên thành Yêu Điệp hút máu mới đúng." Hoắc Vô Ảnh lẩm bẩm nói rồi lấy thêm mấy tờ ngân phiếu đưa ra trước mặt cô bé.
“Vẫn còn thiếu một trăm lạng nữa." Cô ấy không nhận, một tay vẫn chìa ra, một tay còn lại thì bịt chặt lấy miệng tôi.
Tôi chẳng thể nào động đậy được, chỉ đành lặng lẽ chảy nước mắt, trợn trừng mắt nhìn hai con người kia.
Bỉ ổi, vô sỉ.
“Cô…" Hoắc Vô Ảnh chỉ thốt ra được một chữ ‘cô’ rồi dừng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Coi như cô độc! Trước mắt ta không mang theo nhiều ngân phiếu trong người như vậy, khi nào về cung ta sẽ trả cho cô."
Cô bé Yêu Yêu Điệp liền lấy một chiếc bàn tính bằng vàng từ trong người ra, lắc trước mặt Hoắc Vô Ảnh rồi nói: “Được, lãi cộng lãi. Mau đưa thẻ bài ở thắt lưng cho ta, khi nào về cung đem ngân lượng đến đổi lại."
Hoắc Vô Ảnh mặt mày sầm sịt lấy tấm thẻ đồng hình hồ điệp ở thắt lưng, lưu luyến mãi mới đưa cho Yêu Yêu Điệp. Yêu Yêu Điệp nhận lấy tấm thẻ, liếc mắt nhìn, nhoẻn miệng mỉm cười rồi cất vào trong người.
Cuối cùng cô ấy cũng bỏ tay ra, lại lấy một lọ thuốc khác từ trong người ra. Nhân cơ hội này, tôi lại định mở miệng quát lớn, thế nhưng tốc độ của cô bé này còn nhanh hơn, tôi chẳng thể làm được gì khác. Sau đó cô bé liền lấy một viên đan dược ra, nhanh chóng nhét vào miệng t
Tác giả :
Hoa Thanh Thần