Lâm Thị Lang Cố
Chương 28 C28 Chương 028 - Giải Phong Tình

Lâm Thị Lang Cố

Chương 28 C28 Chương 028 - Giải Phong Tình




"Cậu đoán xem mình có đoán hay không?" Ngữ điệu Lâm Duyệt Vi hết sức ôn hòa mà nói.

"..." Giang Tùng Bích biết nàng không kiên nhẫn trước giọng điệu này, âm thầm chửi một câu, nói, "Không đoán thì thôi, mình nói cho cậu nghe là được chứ gì."

"Ai?"

"Lúc đầu các ngành nghề có liên quan đều muốn tuân thủ quy tắc bảo mật, nhưng công ty hải quân mạng mình tìm lại trùng với công ty do kim chủ thần bí kia tìm, trùng hợp quá nhỉ?"

Lâm Duyệt Vi "Hả?"

Giang Tùng Bích hét to vào đầu dây bên kia điện thoại "Sao cậu lại bộp chộp như vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Lâm Duyệt Vi sửng sốt, nói "Mình mà bộp chộp á?"

Giang Tùng Bích chỉ trích nàng như lời thề son sắt "Cậu bộp chộp, hơn nữa còn rất bộp chộp, đặc biệt dễ dàng không kiên nhẫn, mình mới cùng cậu nói có mấy câu, cậu đã mất kiên nhẫn."

Lâm Duyệt Vi bật thốt lên: "Ai bảo cậu ăn nói lung tung."

Giang Tùng Bích "Mình nói cái gì lung tung, còn không phải là --" Cô nói đến đây đột nhiên ngừng lại, tròng mắt đảo vài vòng, kéo dài âm, ý chế nhạo nồng đậm, "À, mình hiểu rồi..."

Lâm Duyệt Vi ngắt lời cô "Hiểu đúng rồi cái gì mà cậu chẳng hiểu, luận văn viết đã viết xong chưa?"

"Đừng hòng nói lảng sang chuyện khác, còn không phải bởi vì mình có ý với lão bà của cậu sao?" Nếu giờ khắc này Giang Tùng Bích nói những lời này ở trước mắt Lâm Duyệt Vi, thì nói không chừng cô sẽ thu liễm một chút, bận tâm về sự an toàn của chính mình, nhưng hiện tại khoảng cách giữa cô và Lâm Duyệt Vi xa như vậy, nên cô cũng không còn kiêng nể gì.

"Giang, Tùng, Bích."

"Dạ, mình sai rồi." Muốn đổ thêm dầu vào lửa thì phải biết chừng mực, Giang Tùng Bích hiểu rõ đạo lý này.

"Mình cúp."

Lâm Duyệt Vi vừa dứt lời, đã nghe tiếng tút tút tút truyền đến.

Giang Tùng Bích nghe xong vội gọi trở về, nhưng gọi liên tiếp ba lần Lâm Duyệt Vi mới chịu tiếp chuyện.

"Lâm tỷ tỷ em sai rồi."Một câu vô nghĩa Giang Tùng Bích cũng không dám có, trực tiếp nói, "Mình chỉ biết kim chủ ấy họ Lâm."

"Lâm?" ngón tay Lâm Duyệt Vi giữ ở phím cúp máy dừng lại một chút, rồi dời đi, "Còn gì nữa?"

"Hết rồi. Vốn dĩ chuyện này không thể nói, mình phải thật vất vả mới hỏi ra được," Giang Tùng Bích à một tiếng, "Đúng rồi, họ còn nói là nữ."

"Lâm..." Lâm Duyệt Vi cuốn lưỡi, ngậm lấy chữ trong miệng trầm thấp đọc một lần, trong lòng nàng đã có suy tính. Xem ra mẹ nàng vẫn không nỡ thấy nàng ở trên mạng bị mắng thành ra như vậy, hoặc có lẽ họ không cẩn thận mắng cả nhà nàng, khiến mẹ nàng tức quá, trong sự giận dữ bèn mua thuỷ quân về tẩy rữa.

Giang Tùng Bích cũng đại khái đoán ra, nói "Cậu nói xem có phải mẹ cậu không?"

Lâm Duyệt Vi "Không biết."

Giang tùng bích "Nếu không hay cậu gọi điện thoại về nhà hỏi một chút?"

Lâm Duyệt Vi "Để mình suy nghĩ một chút."

Giang Tùng Bích "Ừm, cậu có chủ ý rồi thì tốt. Mình đã để lộ không ít thông tin về quá khứ của cậu ra ngoài, Fan hâm mộ của cậu hiện tại trên cơ bản đã ở vào trạng thái cực kỳ máu gà, nhưng bầu chọn trên mạng lại không được cải thiện, bất quá theo mình quan sát được, thì đều do một số người qua đường và cơn sốt anti, account marketing lợi dụng cậu để kiếm tiền thôi. Từ từ sẽ đến, xem ra phải chờ khiến sau khi tiết mục kết thúc mới có thể trở mình hoàn toàn, xuất đạo vẫn quan trọng nhất."

"Ừm, mình cảm ơn."

"Này, giữa hai chúng ta còn nói cám ơn gì nữa chứ, bất quá tính tình của cậu càng lúc càng nóng nảy, khắc chế một chút đi, giao lưu thêm với một số bạn mới, sau này trong giới giải trí cũng dễ thở hơn."

"Biết rồi."

Giang Tùng Bích còn nói với nàng thêm một số chuyện, như tác động về trò chơi trên Hot Search, sau lại nói cô phải viết cho xong luận án, Lâm Duyệt Vi lại cùng cô nói thêm vài câu rồi kết thúc cuộc nói chuyện.

Nàng đứng lên, dựa vào tường nghĩ đến những gì Giang Tùng Bích vừa nói, gần đây nàng thật càng ngày càng nóng nảy sao?

Cánh tay rủ xuống của Lâm Duyệt Vi bỗng siết thành quyền.

Có lẽ đúng không. Do nàng nghĩ nhiều thôi.

Về phần tại sao, trong nội tâm nàng hoặc ít hoặc nhiều cũng hiểu rõ, chỉ là bây giờ không phải lúc cân nhắc những thứ này.

Nàng không có ý định gọi điện thoại về cho bà Lâm, nếu mẹ nàng đã bí mật an bài thuỷ quân hỗ trợ cho nàng, thì nói lên rằng bà không muốn nàng biết, hơn nữa dựa trên tính tình ấy của bà, lật tẩy bà cũng không có gì tốt đẹp, không bằng ghi tạc trong lòng, sau này hảo hảo báo đáp bà là được.


Lâm Duyệt Vi kéo ký lục trò chuyện trên điện thoại, trong lòng nàng biết số điện thoại của người nào đó đã bị xóa, nhưng vẫn muốn dò từ trên xuống dưới một lần, như mong sẽ tìm ra thứ gì đó.

Thiệu Nhã Tư cũng mới vừa cùng cha mẹ gọi xong điện thoại, hình như cô nàng mới khóc, mắt vẫn còn phiếm hồng. Cô nhớ nhà tới sốt ruột, còn cho rằng Lâm Duyệt Vi cũng giống mình, bèn vỗ vỗ bả vai nàng an ủi "Chờ tiết mục kết thúc là có thể về nhà."

Lâm Duyệt Vi để tùy cô hiểu lầm, cũng không thèm giải thích, đặt di động bên gối -- lát nữa mọi người đều cùng ra ngoài, điện thoại chỉ có thể lưu lại tạm thời trên tay, nàng nằm xuống giường mở mắt ngẩn người hồi lâu.

Tận đến khi Thiệu Nhã Tư gọi nàng: " Duyệt Vi, cậu còn chưa thay quần áo, suy nghĩ gì vậy?"

Lâm Duyệt Vi nháy mắt, nhìn về phía cô.

Thiệu Nhã Tư: "Hôm nay chúng ta phải đi chụp tạp chí mà."

Lâm Duyệt Vi ngồi dậy.

Phải rồi, hôm nay phải tới chụp quảng cáo nội y cho một tờ tập chí nổi danh thời thượng 《E》, top 12 được cử đi, sau khi tiết mục được phát sóng, Thiệu Nhã Tư xếp hạng mười hai, vừa đạt chỉ tiêu. Khi công bố danh sách thí sinh tham dự lần đầu tiên Thiệu Nhã Tư chỉ xếp hạng 50 từ dưới đếm lên, về sau làm gì chắc đó từ từ bò lên từng hạng một, thành công vượt qua hai lần đào thải, bây giờ thì càng leo càng cao, cơ hồ có thể còn vào được trận chung kết, trận chung kết chỉ lấy top 10 hạng đầu.

Lâm Duyệt Vi lấy quần áo, vừa muốn vào toilet, đã nghe Thiệu Nhã Tư nói "Toilet có người, để mình che camera lại, cậu cứ thay ở đây đi."

Lâm Duyệt Vi nhìn góc tường, đang treo ba chiếc áo khoác.

"Cảm ơn."

Mười hai nữ thí sinh tập hợp ở hành lang, rồi nhân viên công tác của ban tổ chức sẽ dẫn cả đội tới studio chụp hình. Trong hành lang mười hai thí sinh mặt đối mặt thì thầm chào hỏi, về sau thì thành tốp năm tốp ba thảo luận với nhau, đây đều là lần đầu tiên các cô chụp tạp chí, chứ đừng nói chi tới tập chi 《E》có tầm ảnh hưởng thế giới, cho dù là chụp nội y, thì cũng đủ khiến cả đám tiểu cô nương hưng phấn, nhỏ nhất trong các cô chỉ mới mười lăm tuổi, đường đường chính chính có xuất thân ngôi sao nhí, không chỉ nhân khí khá cao, mà hiện tại còn được lọt vào top 5, rất có khả năng được chọn xuất đạo.

Lâm Duyệt Vi lại bình tĩnh đến có chút thất thần.

Thiệu Nhã Tư nắm tay nàng, lo lắng thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Lâm Duyệt Vi lắc đầu, rồi nở một nụ cười nhạt.

Lâm Duyệt Vi bỗng nhớ tới một chuyện, rất có khả năng một trong các thí sinh này đã ra tay, tiết mục tổ nếu muốn tạo hiệu ứng, không cần thiết phải chọn lúc này, hơn nữa Lâm Duyệt Vi bị bôi đen đến không thể đen hơn, một chút xấu hổ ở hiện trường lại bị so sánh với "Kỹ thuật diễn nát" "lục trà kỹ nữ" vân vân mây mây, dìm tới độ hơi lố, ban tổ chức học sâu hiểu rộng, biết rõ đạo lý vật cực tất phản, xác suất càng lớn thì phản pháo càng to.

Mười một người trước mặt này, ngoại trừ Thiệu Nhã Tư, ai cũng đều có khả năng ở phía sau quạt gió thêm củi. Những người xếp hạng cao hơn nàng thì có thể muốn địa vị của mình càng vững trải, những người xếp hạng thấp hơn thì chỉ ước gì có thể kéo nàng xuống ngựa, để mình được thượng vị, Lâm Duyệt Vi thì thấy những người xếp hạng sau nàng có lẽ có khả năng cao hơn. Nếu thật muốn kéo nàng xuống ngựa, hẳn là sẽ còn có hậu chiêu.

Lâm Duyệt Vi thừa dịp những người khác không sẵn sàng nhẹ nói vào bên tai Thiệu Nhã Tư mấy câu, Thiệu Nhã Tư chậm rãi nhíu mày một cái, nhẹ gật đầu.

Vì thế giữa lúc tất cả mọi người đều đang vui vẻ, Lâm Duyệt Vi lặng lẽ dụi mắt, đầu ngón tay vẽ ra một giọt nước mắt trong suốt.

Thiệu Nhã Tư vội la lên "Mọi người ai có khăn giấy"

"Mình có mang theo." Một nữ thí sinh lấy từ trong túi xách ra một bao khăn giấy chưa khui, nhỏ giọng hỏi Thiệu Nhã Tư : "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại khóc."

Thiệu Nhã Tư vội giúp Lâm Duyệt Vi lau nước mắt, lắc lắc đầu, ý bảo mọi người đừng hỏi.

Có người châu đầu ghé tai "Có phải do bị rớt hạng hay không?"

Trong kỳ công bố bảng xếp hạng mới nhất Lâm Duyệt Vi xếp thứ sáu, từ lúc này cho đến khi kết thúc cuộc thi còn loại thêm ba người, để vừa đủ số người được xuất đạo, tiết mục chỉ còn lại bốn tập, nếu chẳng may bị loại vào lúc này, thì đối với người bị loại ấy đả kích có thể xem như không hề nhẹ, khóc cũng là chuyện bình thường.

Thiệu Nhã Tư thở dài, nói "Không phải bởi vì chuyện này, mấy hôm trước Duyệt Vi không phải đã cùng hạng nhất hạng nhì đi tham gia hoạt động quảng cáo sao, còn cùng một Fan hâm mộ..."

Thiệu Nhã Tư dừng lại, không ai nói tiếp, cô bèn đưa lưng về phía Lâm Duyệt Vi, thấp giọng nói "Bị chửi trên Hot Search."

Mặc dù ban tổ chức quy định các thí sinh giao nộp điện thoại di động, nhưng chắc chắn sẽ vẫn có người có thể chơi di động, Thiệu Nhã Tư biết có một người, được ban tổ chức đặc biệt chiếu cố, lần trước cô lên sân thượng hóng gió đã ngẫu nhiên nhìn thấy, còn đáp ứng bảo mật giúp người đó. Mọi người bao gồm cả Fan hâm mộ cho rằng cô cái gì cũng không biết, kỳ thật cái gì cô cũng biết.

Quả nhiên Thiệu Nhã Tư vừa nói xong lời này, trong số bọn họ thế mà không có mấy người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có cô gái hạng hai, ngôi sao nhí hạng năm và hạng tám, hạng chín thì hơi mở to mắt.

"Có gì lạ đâu, mấy người trên mạng đều ăn no rửng mỡ mà." Hạng chín là người ngay thẳng, không có lòng ham muốn công danh lợi lộc nhất, cô không có ý định xuất đạo, tới thi đấu chỉ cho vui thôi, nói, "Cậu phải biết bọn họ không có não chữi cậu cũng có mục đích, chính là vì không muốn cho cậu xuất đạo, sao cậu dễ dàng mắc mưu vậy, chẳng phải đã thỏa mãn ý định của họ sao?"

Những lời này của cô chọc trúng không ít người ở đây một đao, ngoại trừ cô, không ai không muốn xuất đạo, mà chỗ thì chỉ có năm, chắc chắn sẽ có những người không được tuyển.

Lâm Duyệt Vi rưng rưng nước mắt, gật gật đầu.

"Đúng vậy," Cô gái hạng hai phụ họa nói, "Hảo hảo luyện tập mới là lẽ phải, cậu nhiều fan như vậy, lần trước lúc mình tan tầm trở về còn thấy fans của cậu ở bên ngoài chờ, bọn họ còn hỏi cậu khi nào mới tan việc."

Ngôi sao nhí hạng năm nói "Cố lên."

Những người khác cũng hoặc thiệt tình hoặc giả ý an ủi nàng, Lâm Duyệt Vi cùng Thiệu Nhã Tư đem biểu tình của tất cả mọi người thu vào đáy mắt.

Đoàn người leo lên chiếc xe do tổ tiết mục chuẩn bị, xuyên qua cửa sổ xe cùng các Fan hâm mộ ở bên ngoài chờ chào tạm biệt, các fan hò hét, kêu đến khàn cả giọng, cả nhóm tiểu thần tượng ở bên trong phất tay chào bọn họ, có người còn hà hơi viết chữ lên cửa kính, có người thì há mồm nói cái gì đó.

Ngoài ô cửa sổ đã lất phất mưa phùn, mà không ai chịu rời đi.


Lâm Duyệt Vi hỏi Thiệu Nhã Tư đang ngồi kế bên, "Cậu có mang notebook không?"

"Có."

"Cho mình mượn giấy bút một chút tốt nhất là loại bút ký tên."

Thiệu Nhã Tư vừa hay có bút ký tên, rồi lấy notebook ra đưa cho nàng, tò mò hỏi "Cậu muốn làm gì?"

Lâm Duyệt Vi dùng bút viết trên giấy hai chữ to bằng bút màu đen: Về đi.

Rồi mới đem giấy có viết chữ dán lên mặt kính ô tô.

Bên ngoài cách một tầng thanh âm, tuy không nghe rõ ràng, nhưng phảng phất như ai cũng đang kêu gào "Lâm Duyệt Vi" giọng mỗi lúc một lớn hơn. Lâm Duyệt Vi lại dán thêm một tờ khác viết chữ: Mau.

Nàng đội mũ lưỡi trai, ngũ quan tinh xảo, fans nhìn xuyên qua tấm cửa kính xe bị nước mưa xóa nhòa, thấy được vẻ mặt tức giận của nàng.

Lâm Duyệt Vi lại viết: ba dấu chấm than (!!!).

Trong đám người dần dần có người ra về, bọn họ nước mắt quanh tròng, nghe theo sự khuyên bảo của Lâm Duyệt Vi. Rất khó lý giải một loại tình cảm như thế này, bọn họ sẽ đối với một người có biểu hiện như vậy mà tuyệt đối trung thành, nghĩa vô phản cố, bất kể được mất.

Lâm Duyệt Vi đã đọc chủ đề liên quan tới mình, theo fans nói, giữa bầu trời đen tối đầy Anti, đây là nơi duy nhất bọn họ có thể ôm nhau sưởi ấm, bởi vì cùng yêu thương một người. Bọn họ sẽ bởi vì tỏ thái độ công khai yêu thích Lâm Duyệt Vi mà bị anti-fan mắng mấy trăm điều, hết sức nhục mạ, nhưng vẫn quyết chí không thay đổi, sẽ vì vãn hồi hình ảnh đang bị bôi đen của nàng, mà thức đêm cùng người lý luận, ngày hôm sau lại mang cặp mắt sưng đi hoàn thành công tác của bản thân. Từ khi nàng bị anti cho tới bây giờ, chưa từng từ bỏ nàng, vẫn luôn giữ gìn nàng.

Thẳng thắn mà nói Lâm Duyệt Vi vào giới giải trí không phải chủ yếu muốn kỹ thuật diễn thượng của mình trở nên cao siêu, mà còn vì mục đích khác. Nhưng đối mặt với một đám người xa lạ ủng hộ nàng như vậy, khiến lòng nàng tự nhiên cũng có một cỗ nhiệt huyết dâng trào, tức chính vì mọi người, nàng sẽ dùng hết toàn lực.

Lâm Duyệt Vi vẫy tay ép những Fan hâm mộ cuối cùng rời đi, xe buýt vài phút sau cũng khởi động, Lâm Duyệt Vi chớp chớp đôi mắt đã sớm cay cay, trả bút ký tên cùng notebook lại cho Thiệu Nhã Tư, chỉ thấy Thiệu Nhã Tư đã đỏ cả mắt tự lúc nào.

Lâm Duyệt Vi: "..."

Vị đại tiểu thư này tựa hồ quá tình cảm rồi.

Thiệu Nhã Tư nức nở nói: "Làm fans của cậu quá hạnh phúc."

Lâm Duyệt Vi: "..."

Thiệu Nhã Tư nói: "Trước kia mình cũng từng truy tinh, cậu không biết được thần tượng phản hồi dù chỉ một chút cũng khiến Fan hâm mộ điên đảo tới cỡ nào."

Lâm Duyệt Vi không truy tinh, không thể hiểu được cảm giác của cô, cách làm của nàng chẳng qua do cảm thấy Fan hâm mộ quá cực khổ, cho nên muốn đối với bọn họ tốt một chút.

"Người cậu truy cũng mỗi ngày bị chửi như mình sao"

"Mắng nhiều, mắng thảm luôn." Thiệu Nhã Tư nói, "Hiện tại có minh tinh hot nào không bị mắng, cây to thì đón gió. Mắng thì chúng ta co lại, có thể tranh thủ được một người thì đỡ một người, về sau minh tinh mình thích ấy dùng tác phẩm vả vào mặt họ, bây giờ vinh quang tột đỉnh. Nhưng vẫn rất hoài niệm khi anh ấy vừa nổi, khi không có nhiều Fan hâm mộ, bây giờ cách Fan hâm mộ càng ngày càng xa vời, tất cả đều là quảng cáo Weibo, aizzz."

"Ừm." Lâm Duyệt Vi không biết nên trả lời ra sao, dứt khoát đáp cứ như vậy.

Thiệu Nhã Tư vừa nhìn đã biết không giống sẽ truy tinh, cũng không nắm nàng vẫn luôn nói, liền nói "Chờ sau này cậu nổi tiếng, thì sẽ không cần để ý những Fan hâm mộ đó, nhiều lắm, để ý không tới."

Lâm Duyệt Vi "Ừm."

Đi một đoạn đường nữa mới tới studio chụp ảnh, ngày thường các tuyển thủ đều không có giấc ngủ ngon, ríu rít mà nói một lát, thì từng người từng người nghiêng đầu ngủ. Thiệu Nhã Tư quan sát một vòng, hạ giọng nói với Lâm Duyệt Vi ngồi ở đối diện cửa sổ: "Mình vừa mới quan sát qua, không thích hợp có..."

Cô nói mấy cái tên, lại thêm "Những người này đều có hiềm nghi."

Lại căn cứ bối cảnh gia đình, mười người loại bỏ một nửa, còn dư lại một nửa số người.

Lâm Duyệt Vi có rất nhiều biện pháp chậm rãi từ từ điều tra, chờ nàng điều tra ra ai ở sau lưng phá rối, thì cũng đừng trách nàng, sẽ không chỉ giở âm mưu quỷ kế đáp trả một lần.

Lâm Duyệt Vi cắm tai nghe vào di động, rồi mang lên tai, hai tay ôm ngực, nhắm mắt dưỡng thần. Thiệu Nhã Tư nhìn trước sau thùng xe một chút, rồi cũng nhắm mắt lại ngủ.

***

Tạp chí thời trang là đô thị phong mỹ nhân, Lâm Duyệt Vi ngồi trước bàn hoá trang, chuyên viên trang điểm ngắm nghía mặt của nàng, tựa hồ không biết bắt đầu từ đâu, anh ta nhìn hồi lâu, rồi cứ thế mà bỏ đi.

Lâm Duyệt Vi: "???"

Không bao lâu người nọ trở lại, dẫn theo một người khác, lúc vừa vào studio Lâm Duyệt Vi đã từng thấy người này, là nhiếp ảnh gia chính của lần chụp hình này. Chuyên viên trang điểm cùng nhiếp ảnh gia cùng nhau xoi mói nàng, mắt chuyên viên trang điểm thì sáng lên, ánh mắt phát quang, làm Lâm Duyệt Vi có một loại cảm giác nguy hiểm.

Ngay khi nàng tính mở miệng ngăn cản hai người, thì hai người ấy đạt thành nhất trí.

Chuyên viên trang điểm xoa tay vào nhau, khiến Lâm Duyệt Vi rụt cả hai bả vai, hắn cười nói "Còn chưa làm gì, em trốn gì chứ?"


"Ánh mắt hai người giống như muốn giải phẫu tôi vậy." Lâm Duyệt Vi nói.

Chuyên viên trang điểm bị nàng chọc đến bật cười, nói "Bọn tôi không ăn thịt người, cũng không thích chơi trò phân thây, chỉ là với ý tưởng trang điểm của tôi, cần yêu cầu tiến hành một chút thảo luận."

"Trang điểm?" ngũ quan Lâm Duyệt Vi không một tì vết, vốn chỉ cần trang điểm nhẹ một chút là được, chuyên viên trang điểm nói những lời này tựa hồ đang muốn chơi lớn.

"Ừm hmm."

Lâm Duyệt Vi hỏi lại đối phương cũng không trả lời, chuyên chú hoá trang cho nàng, to to nhỏ nhỏ đủ loại đồ dùng hoá trang không ngừng chào hỏi trên mặt nàng, Lâm Duyệt Vi không thể không nhắm mắt lại phối hợp.

Nàng được hóa trang lâu nhất, chờ đến khi nàng mở mắt ra, thì phát hiện bên ngoài trời đã tối rồi, lúc các nàng đến chỉ mới giữa trưa. Chuyên viên trang điểm nhìn nàng, giống như một tác phẩm nghệ thuật trân quý, nhẹ nhàng mà nói "Nhìn mình trong gương đi."

Lâm Duyệt Vi nhìn vào gương.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Duyệt Vi đã biết mình xinh đẹp hơn rất nhiều người, nhưng nàng chưa bao giờ biết mình còn có thể có bộ dáng hiện tại trong gương. Vẫn nét mặt ấy, vẫn gương mặt kia, chuyên viên trang điểm phảng phất như không điểm trang gì nhiều, không có biến hóa rõ ràng, nhưng gương mặt trong gương lại toát ra mị lực bức người.

Mày như mực vẽ, môi như điểm son, mắt hiện hoa đào, giống như là nàng, nhưng lại không phải là nàng. Nếu nhất định phải dùng một từ để hình dung, thì chính là tuấn mỹ, là một loại xinh đẹp đến khiến người mơ hồ về giới tính, trực tiếp thẳng đánh thẳng vào nhân tâm người nhìn.

Chuyên viên trang điểm nói: " Thế nào? "

Lâm Duyệt Vi nhìn chính mình trong gương, khóe môi khẽ nhếch đầy khinh bạc, ngũ quan thánh khiết thoáng chốc trở nên vô lại.

Lâm Duyệt Vi "..."

Rốt cuộc là hóa trang cái kiểu gì vậy?

Chuyên viên trang điểm chọc nàng nói " Trong tiểu thuyết đều viết cái gì tà mị cuồng quyến mê hoặc nhân tâm, nụ cười của em bây giờ trông rất tà mị cuồng quyến, cười một cái xem nào?"

Sắc mặt Lâm Duyệt Vi lúc này chỉ có nghiêm nghị, cứng rắn.

Nàng không cười, nàng không muốn làm bá tổng.

Chuyên viên trang điểm cười ha ha, nói "Chờ lát nữa chụp ảnh, em không cười cũng phải cười."

Tạo hình lấy tới cho Lâm Duyệt Vi một bộ quần áo, hình như không giống mọi khi, Lâm Duyệt Vi hỏi: "Tất cả đều đã thay quần áo rồi à?"

Chuyên viên trang điểm nói "Còn chờ một mình em thôi đó."

Lâm Duyệt Vi "..."

***

Sau khi chụp xong tạp chí suốt cả chặn đường trở về, cánh tay Lâm Duyệt Vi suýt bị Thiệu Nhã Tư kéo gãy, cô lay nàng, không cho nàng động, ở bên tai nàng thét to "Mình muốn bò tường"

"Bò tường gì chứ"

"Bò tường qua chỗ cậu." Thiệu Nhã Tư nói, "Cậu không biết tạo hình ấy của cậu có bao nhiêu đẹp, ảnh chụp lần này mà phát hành, khẳng định sẽ hút một đống lớn fans, fans đều là nhan cẩu."

Lâm Duyệt Vi nhìn trời, nàng cảm thấy Thiệu Nhã Tư quá khoa trương rồi.

Thiệu Nhã Tư "Cậu lại không tin mình, mình tốt xấu gì cũng có xuất thân chính quy, trong trường học có rất nhiều mỹ nữ, nhưng chưa có ai xinh đẹp như cậu, nếu kỹ thuật diễn của cậu tốt hơn một chút, xem chừng không chỉ đứng hạng ba đâu."

Lâm Duyệt Vi sâu kín mà nói: "Hai người họ còn ngồi ngay phía sau cậu đó."

"Đừng lừa mình, hai người họ rõ ràng ở phía trước." Thiệu Nhã Tư nói xong, tuy mạnh miệng, nhưng vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy phía sau không có một bóng người, cô bèn nhéo cánh tay Lâm Duyệt Vi một phen.

Lâm Duyệt Vi ăn đau, thừa dịp rút cánh tay ra, bị Thiệu Nhã Tư ôm một đường, mệt chết nàng.

Thiệu Nhã Tư còn nói: "Mình cảm thấy dung mạo cậu khí khái hào hùng, thích hợp diễn nhân vật nữ cải nam trang, như Đông Phương Bất Bại ấy."

Lâm Duyệt Vi: "..."

Nàng coi như đây là khích lệ đi.

Thiệu Nhã Tư vừa cẩn thận nhìn nàng vài lần dưới ánh đèn đường, vừa nói "Cảm giác càng giống nhân vật Tuyết Thiên Tầm của Vương Tổ Hiền, cậu xem ánh mắt này của cậu, trong nhu có cương, có phải đặc biệt giống hay không?"

Lâm Duyệt Vi vào tai này ra tai kia, mới một lát, Thiệu Nhã Tư đã kêu nàng giống vài vị tiền bối nổi tiếng đã lâu, rồi lại nói với fan trong giới, chẳng khác gì gọi lên mặt trăng ăn vạ.

Thiệu Nhã Tư tiếp tục phân tích con đường diễn xuất sau này, Lâm Duyệt Vi ậm ừ lung tung đối đáp. Vào giới giải trí rồi thì vai diễn chọn người, chứ không phải người chọn vai diễn, hiện tại ôm quá lớn hy vọng, tương lai sẽ không dễ dàng nhận nổi thất bại.

" Hai người ở phía sau lề mề gì vậy?" Phía trước có bóng người ngừng lại, thúc giục các nàng. Các nàng ở phía sau lải nhải thầm thì, lãng phí không ít thời gian.

Lâm Duyệt Vi bước lên xe buýt, quay cuồng trở về ký túc xá vào rạng sáng, vẫn còn fan đang đợi như mọi khi, khiến tay Lâm Duyệt Vi treo đầy quà tặng, bước chân nặng về đi vào ký túc xá.

Thiệu Nhã Tư tắm rửa trước, nàng tắm sau, đổi áo ngủ nằm ở trên giường, mò được điện thoại dưới gối -- nhân viên công tác không biết do quên hay do thông cảm, lùi lại đến buổi sáng ngày mai mới bắt giao nộp.

Lâm Duyệt Vi vừa sờ được điện thoại di động đã tỉnh cả ngủ, nàng ấn sáng màn hình, trong bóng tối chiếu ra mặt mình, giường bên trên truyền đến tiếng trở mình, nàng bèn giảm ánh sáng xuống thấp nhất.

Phảng phất như tinh lực dư thừa, nhưng cầm được di động rồi lại không biết nên tìm ai nói chuyện, Giang Tùng Bích? buổi sáng đã nói chuyện rồi, hơn nữa cùng Giang Tùng Bích nói chuyện phiếm dễ dàng tâm sự tận đến hừng đông, đặc biệt nói rất nhiều; những bạn bè khác thì lại không có hứng thú; xem Weibo rồi tới diễn đàn, dễ dàng bị thấy người ta chửi mình; Muốn nói chuyện một chút với mẹ nàng, nhưng hai người đang trong giai đoạn không ai để ý tới ai, sau khi nói sau bốn tháng kết thúc nàng sẽ về nhà, thì không còn lời gì để nói.

Nàng lang thang không có mục tiêu mà không ngừng mở app, mở rồi lại tắt, tắt rồi lại mở, liên tiếp vài cái tên hiện ra, nhưng không có ai để nói chuyện phiếm. Nàng click mở QQ app không thường dùng, từ hội thoại gần nhất kéo xuống, chạm đến một đoạn chat ngừng từ một tháng trước.

【 ngắm nhìn bầu trời: trong nhà có một chút chuyện, nên quay về 】


【 vi thảo: có đi nước ngoài nữa không?? 】

【 ngắm nhìn bầu trời: không 】

Lâm Duyệt Vi mở to mắt, sau hôm cùng Cố Nghiên Thu tới Cục Dân Chính lãnh giấy kết hôn, nàng đã gởi một tin nhắn hỏi đối phương sao lại về nước, đối phương hơn một tháng sau mới trả lời nàng nói trong nhà có chút chuyện, Lâm Duyệt Vi lại hỏi đối phương có đi nước ngoài nữa hay không, thì đối phương không trả lời nữa.

Bây giờ click mở mới biết hóa ra một tháng trước người ấy có nhắn trả lời, nhưng hệ thống không thông báo nàng.

Lâm Duyệt Vi như ma xui quỷ khiến ấn mở khung chat, gởi tin nhắn cho con người xa lạ chỉ quen biết hai ba năm ấy: 【 có rảnh không? 】

Lâm Duyệt Vi khóa màn hình đặt xuống bên gối, tâm nói với chính mình đếm tới mười giây, nếu sau mười giây không có người trả lời nàng sẽ an tâm ngủ.

Một, hai, ba...

***

Cố Nghiên Thu nắm chặt thành ghế, bỗng nhiên mở bừng mắt dậy, tầm mắt có chút mơ hồ, cô nhìn lại vị trí xung quanh mình, vẫn là thư phòng, màn hình vi tính trước mặt tối xầm.

Bốn phía yên tĩnh.

Ngón tay khẽ chạm lên con chuột, ting một tiếng, máy chủ vận chuyển, màn hình máy tính theo tiếng mà phát sáng, Cố Nghiên Thu rút một miếng khăn giấy lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, nhìn màn hình máy tính rồi từ từ bình tĩnh lại.

***

Ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám...

Một mảnh huỳnh quang bỗng chiếu sáng góc giường.

Lâm Duyệt Vi cầm lấy di động.

【 ngắm nhìn bầu trời: có rảnh, chơi một ván chứ?? 】

Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm hàng chữ trên màn hình, vừa vui vừa giận, vui vì người này vạn năm nói chuyện không đến một lần, lần này thế mà vừa triệu hồi đã liền xuất hiện, giận vì dường như câu cửa miệng lúc nào cũng là chơi một ván chứ?, hoặc chỉ là tôi mời bạn, dường như trong lòng chỉ có trò chơi. Đều do Giang Tùng Bích luôn tẩy não nàng bằng hình ảnh đối phương là gã trung niên otaku béo phì, bây giờ vừa đọc được những dòng này, thì cả người tưởng tượng cũng không ổn.

Lâm Duyệt Vi trả lời: 【 bây giờ không có máy tính 】

【 ngắm nhìn bầu trời: tôi giúp được gì không? 】

Lâm Duyệt Vi trả lời: 【 nói chuyện phiếm, có rảnh không? 】

Nàng nói xong câu đó đối phương liền biến mất, Lâm Duyệt Vi: ". . ."

Cố Nghiên Thu vừa đi xuống lầu rót chén nước, đặt nó xuống bàn sách, nhìn tin nhắn trên màn hình máy tính trước mắt, chần chờ một lúc, trả lời: 【 Được, tôi cũng vừa tỉnh ngủ 】 dù sao cũng nhàn rỗi, cô vừa mới mở trò chơi chuẩn bị chơi.

【 Vi Thảo: mình cũng không biết nói gì, ngủ không được, bạn có chuyện gì muốn nói đều có thể nói? 】

Cố Nghiên Thu trả lời: 【 ngủ không được có thể đếm cừu 】

Lâm Duyệt Vi trợn trắng mắt, đánh chữ nhanh chóng: 【Bạn là trai thẳng à? 】

Cố Nghiên Thu trả lời: 【trai thẳng? 】

Có ý gì? Cô không thẳng, nhưng cũng không phải nam.

Khung chat tiếp tục nhảy ra tin nhắn: 【 ý nói bạn không hiểu phong tình 】

Cố Nghiên Thu thực không thể hiểu được, quan hệ của hai người đại khái không cần đến trình độ phong tình.

【 hệ thống thông báo: Vi Thảo rút về một tin nhắn 】

Lâm Duyệt Vi nhắn lại: 【 không có gì, mình kể cho bạn chuyện xưa 】

Cố Nghiên Thu: 【Ừm 】

Lâm Duyệt Vi cùng Cố Nghiên Thu cách một lớp màn hình không mặn không nhạt hàn huyên nửa tiếng, hơn phân nửa thời gian là do Lâm Duyệt Vi nói, Cố Nghiên Thu chỉ nghe, ngẫu nhiên trả lời hai câu ngắn gọn.

Nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Duyệt Vi cùng Ngắm Nhìn Bầu Trời nói chuyện bên ngoài chủ đề trò chơi lâu như vậy, tận đến khi hai người nói tạm biệt Lâm Duyệt Vi vẫn chưa thỏa mãn, trợn tròn mắt nhìn ván giường trên đỉnh đầu, yên lặng suy đoán xem người bạn trên mạng thần bí ấy đến cùng là nam hay là nữ, tuổi tác bao nhiêu?

Cách một lớp internet đều sẽ làm người ta không tự giác điểm tô người khác cho đẹp, ngón tay Lâm Duyệt Vi ở trên không trung miêu tả, nếu là nam, nàng tưởng tượng ra một chàng trai hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi anh tuấn nhã nhặn, người mặc đồ tây trang, đeo caravat, mỉm cười ôn nhu chín chắn; nếu là nữ . . . thì hẳn sẽ xinh đẹp, chừng hai mươi lăm tuổi, áo sơmi, áo khoác, phong thái yểu điệu, chỉ là nét mặt, nàng vẫn luôn không tưởng tượng ra được.

Ánh mắt nàng thoáng nhìn bên cạnh, trong đầu như điện quang hỏa thạch hiện lên khuôn mặt thanh lãnh của Cố Nghiên Thu, hoàn mỹ gắn lên hình tượng nữ nhân trong tưởng tượng.

Lâm Duyệt Vi giật nảy mình, vội vàng kéo một phát khiến chiếc chăn che kín cả đầu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tui có một ý nghĩ táo bạo, mọi người nhất định nghĩ không ra. . .

Cố tiểu thư: Ai có thể đếm rõ tôi có bao nhiêu bí danh ha, ngay cả tôi cũng không biết nữa mà →_→

Kỳ thật Lâm tiểu thư mém tí đã yêu online thành công, đáng tiếc Cố tiểu thư một mực không cho nàng cơ hội này ~



Tác giả : Huyền Tiên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại