Học Trưởng Không Thể Trêu
Chương 27: Rốt cuộc là ai muốn . .
Tuy rằng tạm thời không cần đi học, nhưng Hạ Mộ vẫn là rất chăm chỉ, mỗi ngày đều ở nhà đọc sách vẽ tranh.
Căn nhà của Hứa gia có một ban công lớn, mặt trên có không ít hoa hoa cỏ cỏ, cho dù mùa đông rất lạnh, nhưng vẫn có đám hoa Jasmine (hoa nhài) màu vàng nhạt um tùm, đua nhau nở rộ.
Hạ Mộ thích nhất là chỗ này, nhất là vào buổi chiều, còn sẽ có ánh nắng ấm áp chiếu vào.
Vì thế Hạ tiểu thụ sẽ thường xuyên ôm một quyển sách chạy tới ban công, ngồi ở trên xích đu đung đưa, nói là đọc sách, thật ra là ngủ gà ngủ gật.
Ánh mặt trời ấm áp, bụi hoa vàng nhạt, xích đu cũ kỹ, thiếu niên xinh đẹp, quả thực chính là cảnh tượng giống như bức tranh sơn dầu!
Bạch Tiểu Mộng tan vỡ, trời ạ, loại cảnh tượng này quá đáng yêu… Chẳng qua Hứa Đình đâu? !
“Đình Đình đâu?" Mẹ Hứa cũng rất bất mãn, thời điểm này, chính là lúc con trai nên ra tay, sau đó cúi đầu ôn nhu hôn nhẹ mới đúng a!
Chính là Hứa tiểu công rất bận, Hứa tiểu công không ở nhà.
Thời gian nhà họ Vương ở D thị không lâu, nhưng dựa vào quan hệ với Tôn Sở Dương, sản nghiệp liên quan cũng không tính là ít, tư liệu thu thập được nếu thật muốn xem hết, cũng phải mất một thời gian.
Một ngày này, Hứa Đình lại ở công ty hao tổn đến rất khuya, chờ tới khi về nhà, thì đã sắp rạng sáng.
Ngọn đèn trong phòng ngủ mờ nhạt, Hạ Mộ đang nằm sấp ở trên giường, tô tô vẽ vẽ vào một cuốn sổ nhỏ.
“Sao còn chưa ngủ?" Hứa Đình ngồi bên giường hỏi cậu.
“Ngủ không được." Hạ Mộ đem vở đưa cho hắn xem, “Có thích hay không?"
Hứa Đình nhận lấy nhìn thoáng qua, lập tức vui vẻ.
“Có cái gì buồn cười chứ." Hạ Mộ đoạt lấy vở lườm hắn một cái, mình rõ ràng đang hỏi rất nghiêm túc a!
“Nhẫn rất đẹp." Hứa Đình cách tấm chăn ôm lấy cậu, mờ ám cắn tai cậu, “Nhưng mà lần sau còn thức khuya không chịu ngủ, cẩn thận anh trừng phạt em."
Hơi thở nóng ẩm từ bên tai truyền đến, Hạ tiểu thụ lại bắt đầu đỏ mặt như trong dự liệu.
Kỳ thật vốn là buồn ngủ rồi, nhưng không có cái người quen thuộc kia ở bên cạnh, bất kể như thế nào cũng ngủ không được, cho nên đành phải dựa vào vẽ tranh giết thời gian.
Lý do này nếu nói cho Hứa Đình nghe, anh ấy nhất định sẽ kiêu ngạo lại đắc ý, sau đó nói không chừng còn có thể nhân cơ hội ăn đậu hủ mình!
Hạ Mộ chui đầu vào trong chăn, quyết định đánh chết cũng sẽ không nói cho anh ấy biết!
Anh ấy không về nhà, mình thế mà lại liền mất ngủ, này cũng quá mất mặt rồi !
“Cùng tắm đi?" Ngữ điệu Hứa Đình rất mờ ám.
Hạ tiểu thụ chìa một bàn tay từ trong chăn ra, thị uy nhéo nhéo hắn.
Hứa Đình cầm móng vuốt của cậu, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó tâm tình rất tốt đi tắm rửa.
Hạ Mộ ở trên giường mặt bốc hơi, hôn tay thôi mà cũng có thể hôn sắc tình như vậy… Người này thật sự là hết thuốc chữa!
Nhưng mà nếu Hứa Đình đã về nhà, Hạ tiểu thụ cũng có thể an tâm mà ngủ, lười cả đem quyển sách vẽ về phòng sách, vì thế mở ngăn kéo nhỏ ở đầu giường ra muốn để tạm, lại bị thứ gì đó trong ngăn kéo dọa giật mình.
Cái kia, vì sao lại có mấy thứ này!
Không phải mình mua, vậy nhất định là Hứa Đình mua !
Hạ Mộ lúng túng, “Phanh–" một tiếng đóng ngăn kéo, túng lúng vô cùng.
Hứa Đình ngay cả những thứ này đều đã chuẩn bị, vậy hai người chân chính… Cái kia, cũng sẽ không quá nữa đi?
Hạ tiểu thụ chui cả người vào trong chăn, muốn làm cho mình bình tĩnh lại, trong đầu lại không ngoan ngoãn xuất hiện bộ dạng Hứa Đình không mặc quần áo, vì thế liền quấn chăn lăn qua lăn lại, chán nản muốn gào khóc.
Rõ ràng dáng người tốt như vậy, còn mỗi ngày đều không mặc áo ôm mình ngủ, đây quả thực chính là sắc dụ đê tiện!
Càng không xong hơn chính là, mình hoàn toàn không qua được dụ hoặc (dụ dỗ + mê hoặc)! Mỗi lần đều hâm mộ vô cùng, cũng thích vô cùng, thường xuyên không tự giác cọ vào.
Hạ Mộ tự mình kiểm điểm, tui là một người không có lập trường đẳng cấp!
Hứa Đình hoàn toàn không biết lão bà đang vô cùng rối rắm, sau khi tắm xong mặc quần lót ra khỏi phòng tắm, tóc ngắn còn đang nhỏ nước, đường cong cơ thể gọn gàng linh hoạt, còn mang theo hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm.
Hạ tiểu thụ tuôn lệ, làm sao bây giờ, người này hình như có xu thế càng mặc càng ít, lần sau nếu anh ấy hoàn toàn *** từ phòng tắm đi ra, mình phải ứng đối như thế nào? !
Hứa tiểu công sau khi lau khô tóc liền chui vào chăn, thực tự nhiên ôm lão bà vào trong lòng.
Hạ Mộ thực khẩn trương, nhưng mà sau một lúc khẩn trương lại phát hiện, Hứa Đình đã sớm ngủ.
Ai? Sao lại ngủ như vậy rồi… Vậy thứ trong ngăn kéo là mua về để làm cái gì ?
Hạ tiểu thụ che hai má nóng lên của mình, mình vừa nãy mới không có rất mong chờ!
Ngày hôm sau thức dậy, Hạ Mộ phờ phạc, vừa đánh răng vừa ngáp.
“Em xem, anh bảo em đừng thức đêm cơ mà!" Hứa Đình cằn nhằn.
Hạ Mộ dựng thẳng ngón giữa ở trong lòng, rõ ràng cũng là bởi vì anh bỉ ổi sắc dụ em, mới ngủ không ngon !
“Dậy rồi sao?" Nhìn thấy bộ dạng Hạ Mộ vẻ mặt mỏi mệt, tâm tình mẹ Hứa rất tốt, “Đi ăn điểm tâm đi, chúng ta đều đã ăn rồi ."
Nhà ăn dưới lầu đã dọn xong bữa sáng, cháo trắng nhẹ nhàng rắc thêm tôm nhỏ ngọt ngọt mặn mặn, ngon không chịu được.
Hứa Đình vừa giúp Hạ Mộ gắp cải thìa, vừa rất buồn bực nhìn đồng hồ treo tường, hôm nay mình thức dậy cũng không muộn lắm a, vì sao tất cả mọi người đã ăn xong bữa sáng rồi?
Trong phòng ngủ trên lầu, mẹ Hứa cùng Bạch Tiểu Mộng kéo ngăn kéo ra thất vọng vô cùng, sao lại một chút cũng không nhúc nhích, còn tưởng rằng đã bị dùng sạch rồi chứ.
Bạch Tiểu Mộng quả thực rất khó hiểu, nhìn Hứa Đình cũng không giống kiểu cấm dục hệ, mỗi buổi tối ôm vợ đẹp như vậy, sao lại có thể chịu được?
Mẹ Hứa trái nghĩ phải nghĩ vô cùng lo lắng, ai nha Đình Đình sẽ không phải là phương diện kia không được chứ, có cần hầm chút canh cho nó uống…
Tới gần buổi trưa, chuông cửa đột nhiên vang lên, Bạch Tiểu Mộng tưởng “Tình địch" lại không sợ chết tìm tới cửa, vì thế trong nháy mắt ý chí chiến đấu sục sôi, mặ một cái áo sơmi nam rộng, lộ ra bả vai chân dài phong tình vạn chủng chạy tới mở cửa.
Ngoài cửa là một nam tử trẻ tuổi đeo kính, mặc một bộ đồng phục chuyển phát nhanh màu vàng, trong tay ôm một cái hòm lớn, tuy rằng trên mặt có chút bẩn, nhưng vẫn không thể che hết khuôn mặt vốn thanh tú nhã nhặn.
Tươi cười của Bạch Tiểu Mộng cứng đờ trên mặt.
Trong khoảnh khắc vừa trông thấy Bạch Tiểu Mộng, vẻ mặt của nam tử trẻ tuổi cũng có chút cổ quái, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, xoay người đặt hòm trong tay trên mặt đất, lấy bút bi ra nói cô à, phiền cô ký nhận.
Bạch Tiểu Mộng nhận lấy phiếu chuyển phát nhanh, có chút run rẩy ký tên tên mình ở mặt trên, lại nắm chặt không chịu trả lại cho y.
Nhìn thấy khu biệt thự xa hoa phía sau Bạch Tiểu Mộng, nam tử trẻ tuổi cười tự giễu, cũng không thèm nhìn cô một cái, xoay người kiên quyết rời đi.
Đã từng ngốc một lần, ai sẽ ngốc lần thứ hai chứ.
Bóng lưng người kia mảnh khảnh, nhìn qua tựa hồ sắp bị đống đồ chuyển phát nhanh đè ngã, cái mũi Bạch Tiểu Mộng lên men nhịn không được, ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất khóc thành tiếng.
Sau đó mặc kệ những người khác có hỏi như thế nào, cô cũng không chịu mở miệng nói.
Hứa Đình tự trách, sớm biết thế thì tự mình đã đi nhận đồ chuyển phát rồi.
Hạ Mộ ảo não, tại sao mình lại muốn hỏi anh trai muốn cái hòm đồ này.
Mẹ Hứa đau lòng vô cùng, nhìn con gái khóc.
“Con không sao." Bạch Tiểu Mộng sau khi khóc đủ, rút khăn tay ra lau mũi, “Anh ấy bạn trai trước của con."
Một câu vừa ra, tất cả mọi người bị chấn động.
“Nhưng mà bọn con đã chia tay rồi." Bạch Tiểu Mộng phất phất tay, “Con chỉ buồn bực như vậy một lúc mà thôi, hiện tại đã không sao rồi ."
“Không sao, em sẽ giới thiệu cho chị một người khác." Hạ tiểu thụ tìm ảnh chụp trong di động, “Chị xem, người này là anh trai của em, chị có thích hay không? Anh ấy biết làm vịt muối tiêu rất ngon, còn có thể nướng bánh ngọt, bánh sôcola hình tháp cũng rất ngon!"
“Chị cũng không phải tìm đầu bếp." Bạch Tiểu Mộng nín khóc mỉm cười, “Mới không cần."
Hạ Mộ chưa từ bỏ ý định, lén lút ở trên lầu gọi điện thoại, anh gần đây anh có muốn yêu đương hay không?
“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?" Hạ Dịch bật cười.
“Chỗ này của em có một chị, vô cùng xinh đẹp." Hạ Mộ liều mạng tiến cử.
Hạ Dịch dở khóc dở cười.
“Anh tới nhìn xem sao." Hạ Mộ nói dối không chớp mắt, “Tính cách rất tốt ."
“…" Hạ Dịch không nói gì.
“Anh cũng hai mươi tám rồi!" Hạ Mộ lo âu, “Vẫn chưa có một người bạn gái, làm sao bây giờ nha…"
“Được rồi được rồi, càng nói càng hăng hái." Hạ Dịch thật sự không muốn lại tiếp tục cái đề tài này.
Thật sự không được sao? Hạ tiểu thụ rất tiếc nuối, rõ ràng chính là rất xứng đôi a.
“Đúng rồi, trong cái hòm anh gửi cho em có một tờ phiếu báo danh, nhớ kĩ sau khi điền xong quét hình gửi cho anh ." Hạ Dịch đột nhiên nhớ tới một việc.
“Phiếu gì?" Hạ Mộ dùng dao trang trí mở thùng ra, lật lật tìm bên trong.
“Một cuộc thi thiết kế đồ trang sức, dù sao em gần đây không có việc gì, thử xem đi." Hạ Dịch cười cười, “Nếu như có thể vào vòng chung kết, anh sẽ mang chị dâu về nhà cho em."
Chị dâu? Điều kiện này rất có lực hấp dẫn, mắt Hạ Mộ sáng lên, không cần suy nghĩ liền đáp ứng.
Trong cái hòm Hạ Dịch gửi tới đều là vật liệu bản thảo loạn thất bát tao, từ đồ đá cho đến cái kìm đều không thiếu, quả thực chính là một cái tiệm tạp hóa.
Hứa Đình sửa sang lại chừa ra một căn phòng trống, tốn hai ngày giúp Hạ Mộ bố trí một cái phòng làm việc, mặc dù có chút đơn giản, thứ nên có lại đều có, ngay cả vách tường cũng dán giấy dán tường màu xanh nhạt, còn lắp đèn tường cá nhỏ màu vàng.
Đương nhiên, Hứa tiểu công cũng bởi vậy quang vinh bị thương, tay trái liền bị quấn thành bánh chưng.
“Sao lại vậy?" Hạ tiểu thụ ôm tay hắn vô cùng áy náy.
“Lúc đóng giá sách, không cẩn thận bị nện xuống." Hứa Đình nhíu mày, “Bác sĩ nói một tuần không thể dính nước."
Hạ Mộ gật đầu, không thể dính nước a.
Vì thế vào buổi tối, Hứa tiểu công có hứng thú với tắm uyên ương buồn nôn rốt cục được thỏa mãn.
Cho đến rất nhiều ngày sau Hạ tiểu thụ mới phát hiện, kỳ thật tay người nào đó chẳng qua là trầy chút da mà thôi.
“Anh thực nhàm chán!" Hạ Mộ đỏ mặt dùng gối đầu đập hắn.
Hứa Đình vừa trốn vừa nghĩ, lúc em giúp anh tắm, cũng sờ vào rất hăng say, ngay cả bông tắm cũng không dùng, trực tiếp đổ sữa tắm vào tay cọ khắp nơi, không phải lợi dụng thì là cái gì!
Hạ Mộ thực chột dạ, em mới không có cố ý muốn sờ anh, xúc cảm cái gì chứ, mới không có nghiện!
Náo loạn một trận xong, Hạ tiểu thụ bị Hứa Đình đặt ở dưới thân, từ khuôn mặt hôn đến miệng.
“Không được náo loạn." Hứa Đình cắn một ngụm trên chóp mũi cậu, “Anh có chuyện muốn nói với em."
“Cái gì?" Hạ Mộ lau nước miếng trên mặt.
“Cuối tuần có một bữa tiệc trên du thuyền, anh sẽ đi cùng Tiểu Bạch." Hứa Đình nhìn cậu, “Đại khái khoảng một tuần."
Hạ tiểu thụ tuy rằng không nói gì, nhưng mà cũng có thể nhìn ra vô cùng hâm mộ rất muốn đi.
“Chờ chuyện liên quan đến nhà họ Vương giải quyết xong, tùy em muốn đi đâu anh đều sẽ đi cùng." Hứa Đình ghé vào lỗ tai cậu an ủi, “Hiện tại trước ủy khuất một chút, được không?"
Hạ Mộ ấm áp trong lòng, ôm cổ của hắn nói em mới không ủy khuất.
Có thể được anh nâng niu trong tay, cảm kích còn không kịp, làm sao còn có tâm tình khác.
Căn nhà của Hứa gia có một ban công lớn, mặt trên có không ít hoa hoa cỏ cỏ, cho dù mùa đông rất lạnh, nhưng vẫn có đám hoa Jasmine (hoa nhài) màu vàng nhạt um tùm, đua nhau nở rộ.
Hạ Mộ thích nhất là chỗ này, nhất là vào buổi chiều, còn sẽ có ánh nắng ấm áp chiếu vào.
Vì thế Hạ tiểu thụ sẽ thường xuyên ôm một quyển sách chạy tới ban công, ngồi ở trên xích đu đung đưa, nói là đọc sách, thật ra là ngủ gà ngủ gật.
Ánh mặt trời ấm áp, bụi hoa vàng nhạt, xích đu cũ kỹ, thiếu niên xinh đẹp, quả thực chính là cảnh tượng giống như bức tranh sơn dầu!
Bạch Tiểu Mộng tan vỡ, trời ạ, loại cảnh tượng này quá đáng yêu… Chẳng qua Hứa Đình đâu? !
“Đình Đình đâu?" Mẹ Hứa cũng rất bất mãn, thời điểm này, chính là lúc con trai nên ra tay, sau đó cúi đầu ôn nhu hôn nhẹ mới đúng a!
Chính là Hứa tiểu công rất bận, Hứa tiểu công không ở nhà.
Thời gian nhà họ Vương ở D thị không lâu, nhưng dựa vào quan hệ với Tôn Sở Dương, sản nghiệp liên quan cũng không tính là ít, tư liệu thu thập được nếu thật muốn xem hết, cũng phải mất một thời gian.
Một ngày này, Hứa Đình lại ở công ty hao tổn đến rất khuya, chờ tới khi về nhà, thì đã sắp rạng sáng.
Ngọn đèn trong phòng ngủ mờ nhạt, Hạ Mộ đang nằm sấp ở trên giường, tô tô vẽ vẽ vào một cuốn sổ nhỏ.
“Sao còn chưa ngủ?" Hứa Đình ngồi bên giường hỏi cậu.
“Ngủ không được." Hạ Mộ đem vở đưa cho hắn xem, “Có thích hay không?"
Hứa Đình nhận lấy nhìn thoáng qua, lập tức vui vẻ.
“Có cái gì buồn cười chứ." Hạ Mộ đoạt lấy vở lườm hắn một cái, mình rõ ràng đang hỏi rất nghiêm túc a!
“Nhẫn rất đẹp." Hứa Đình cách tấm chăn ôm lấy cậu, mờ ám cắn tai cậu, “Nhưng mà lần sau còn thức khuya không chịu ngủ, cẩn thận anh trừng phạt em."
Hơi thở nóng ẩm từ bên tai truyền đến, Hạ tiểu thụ lại bắt đầu đỏ mặt như trong dự liệu.
Kỳ thật vốn là buồn ngủ rồi, nhưng không có cái người quen thuộc kia ở bên cạnh, bất kể như thế nào cũng ngủ không được, cho nên đành phải dựa vào vẽ tranh giết thời gian.
Lý do này nếu nói cho Hứa Đình nghe, anh ấy nhất định sẽ kiêu ngạo lại đắc ý, sau đó nói không chừng còn có thể nhân cơ hội ăn đậu hủ mình!
Hạ Mộ chui đầu vào trong chăn, quyết định đánh chết cũng sẽ không nói cho anh ấy biết!
Anh ấy không về nhà, mình thế mà lại liền mất ngủ, này cũng quá mất mặt rồi !
“Cùng tắm đi?" Ngữ điệu Hứa Đình rất mờ ám.
Hạ tiểu thụ chìa một bàn tay từ trong chăn ra, thị uy nhéo nhéo hắn.
Hứa Đình cầm móng vuốt của cậu, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó tâm tình rất tốt đi tắm rửa.
Hạ Mộ ở trên giường mặt bốc hơi, hôn tay thôi mà cũng có thể hôn sắc tình như vậy… Người này thật sự là hết thuốc chữa!
Nhưng mà nếu Hứa Đình đã về nhà, Hạ tiểu thụ cũng có thể an tâm mà ngủ, lười cả đem quyển sách vẽ về phòng sách, vì thế mở ngăn kéo nhỏ ở đầu giường ra muốn để tạm, lại bị thứ gì đó trong ngăn kéo dọa giật mình.
Cái kia, vì sao lại có mấy thứ này!
Không phải mình mua, vậy nhất định là Hứa Đình mua !
Hạ Mộ lúng túng, “Phanh–" một tiếng đóng ngăn kéo, túng lúng vô cùng.
Hứa Đình ngay cả những thứ này đều đã chuẩn bị, vậy hai người chân chính… Cái kia, cũng sẽ không quá nữa đi?
Hạ tiểu thụ chui cả người vào trong chăn, muốn làm cho mình bình tĩnh lại, trong đầu lại không ngoan ngoãn xuất hiện bộ dạng Hứa Đình không mặc quần áo, vì thế liền quấn chăn lăn qua lăn lại, chán nản muốn gào khóc.
Rõ ràng dáng người tốt như vậy, còn mỗi ngày đều không mặc áo ôm mình ngủ, đây quả thực chính là sắc dụ đê tiện!
Càng không xong hơn chính là, mình hoàn toàn không qua được dụ hoặc (dụ dỗ + mê hoặc)! Mỗi lần đều hâm mộ vô cùng, cũng thích vô cùng, thường xuyên không tự giác cọ vào.
Hạ Mộ tự mình kiểm điểm, tui là một người không có lập trường đẳng cấp!
Hứa Đình hoàn toàn không biết lão bà đang vô cùng rối rắm, sau khi tắm xong mặc quần lót ra khỏi phòng tắm, tóc ngắn còn đang nhỏ nước, đường cong cơ thể gọn gàng linh hoạt, còn mang theo hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm.
Hạ tiểu thụ tuôn lệ, làm sao bây giờ, người này hình như có xu thế càng mặc càng ít, lần sau nếu anh ấy hoàn toàn *** từ phòng tắm đi ra, mình phải ứng đối như thế nào? !
Hứa tiểu công sau khi lau khô tóc liền chui vào chăn, thực tự nhiên ôm lão bà vào trong lòng.
Hạ Mộ thực khẩn trương, nhưng mà sau một lúc khẩn trương lại phát hiện, Hứa Đình đã sớm ngủ.
Ai? Sao lại ngủ như vậy rồi… Vậy thứ trong ngăn kéo là mua về để làm cái gì ?
Hạ tiểu thụ che hai má nóng lên của mình, mình vừa nãy mới không có rất mong chờ!
Ngày hôm sau thức dậy, Hạ Mộ phờ phạc, vừa đánh răng vừa ngáp.
“Em xem, anh bảo em đừng thức đêm cơ mà!" Hứa Đình cằn nhằn.
Hạ Mộ dựng thẳng ngón giữa ở trong lòng, rõ ràng cũng là bởi vì anh bỉ ổi sắc dụ em, mới ngủ không ngon !
“Dậy rồi sao?" Nhìn thấy bộ dạng Hạ Mộ vẻ mặt mỏi mệt, tâm tình mẹ Hứa rất tốt, “Đi ăn điểm tâm đi, chúng ta đều đã ăn rồi ."
Nhà ăn dưới lầu đã dọn xong bữa sáng, cháo trắng nhẹ nhàng rắc thêm tôm nhỏ ngọt ngọt mặn mặn, ngon không chịu được.
Hứa Đình vừa giúp Hạ Mộ gắp cải thìa, vừa rất buồn bực nhìn đồng hồ treo tường, hôm nay mình thức dậy cũng không muộn lắm a, vì sao tất cả mọi người đã ăn xong bữa sáng rồi?
Trong phòng ngủ trên lầu, mẹ Hứa cùng Bạch Tiểu Mộng kéo ngăn kéo ra thất vọng vô cùng, sao lại một chút cũng không nhúc nhích, còn tưởng rằng đã bị dùng sạch rồi chứ.
Bạch Tiểu Mộng quả thực rất khó hiểu, nhìn Hứa Đình cũng không giống kiểu cấm dục hệ, mỗi buổi tối ôm vợ đẹp như vậy, sao lại có thể chịu được?
Mẹ Hứa trái nghĩ phải nghĩ vô cùng lo lắng, ai nha Đình Đình sẽ không phải là phương diện kia không được chứ, có cần hầm chút canh cho nó uống…
Tới gần buổi trưa, chuông cửa đột nhiên vang lên, Bạch Tiểu Mộng tưởng “Tình địch" lại không sợ chết tìm tới cửa, vì thế trong nháy mắt ý chí chiến đấu sục sôi, mặ một cái áo sơmi nam rộng, lộ ra bả vai chân dài phong tình vạn chủng chạy tới mở cửa.
Ngoài cửa là một nam tử trẻ tuổi đeo kính, mặc một bộ đồng phục chuyển phát nhanh màu vàng, trong tay ôm một cái hòm lớn, tuy rằng trên mặt có chút bẩn, nhưng vẫn không thể che hết khuôn mặt vốn thanh tú nhã nhặn.
Tươi cười của Bạch Tiểu Mộng cứng đờ trên mặt.
Trong khoảnh khắc vừa trông thấy Bạch Tiểu Mộng, vẻ mặt của nam tử trẻ tuổi cũng có chút cổ quái, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, xoay người đặt hòm trong tay trên mặt đất, lấy bút bi ra nói cô à, phiền cô ký nhận.
Bạch Tiểu Mộng nhận lấy phiếu chuyển phát nhanh, có chút run rẩy ký tên tên mình ở mặt trên, lại nắm chặt không chịu trả lại cho y.
Nhìn thấy khu biệt thự xa hoa phía sau Bạch Tiểu Mộng, nam tử trẻ tuổi cười tự giễu, cũng không thèm nhìn cô một cái, xoay người kiên quyết rời đi.
Đã từng ngốc một lần, ai sẽ ngốc lần thứ hai chứ.
Bóng lưng người kia mảnh khảnh, nhìn qua tựa hồ sắp bị đống đồ chuyển phát nhanh đè ngã, cái mũi Bạch Tiểu Mộng lên men nhịn không được, ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất khóc thành tiếng.
Sau đó mặc kệ những người khác có hỏi như thế nào, cô cũng không chịu mở miệng nói.
Hứa Đình tự trách, sớm biết thế thì tự mình đã đi nhận đồ chuyển phát rồi.
Hạ Mộ ảo não, tại sao mình lại muốn hỏi anh trai muốn cái hòm đồ này.
Mẹ Hứa đau lòng vô cùng, nhìn con gái khóc.
“Con không sao." Bạch Tiểu Mộng sau khi khóc đủ, rút khăn tay ra lau mũi, “Anh ấy bạn trai trước của con."
Một câu vừa ra, tất cả mọi người bị chấn động.
“Nhưng mà bọn con đã chia tay rồi." Bạch Tiểu Mộng phất phất tay, “Con chỉ buồn bực như vậy một lúc mà thôi, hiện tại đã không sao rồi ."
“Không sao, em sẽ giới thiệu cho chị một người khác." Hạ tiểu thụ tìm ảnh chụp trong di động, “Chị xem, người này là anh trai của em, chị có thích hay không? Anh ấy biết làm vịt muối tiêu rất ngon, còn có thể nướng bánh ngọt, bánh sôcola hình tháp cũng rất ngon!"
“Chị cũng không phải tìm đầu bếp." Bạch Tiểu Mộng nín khóc mỉm cười, “Mới không cần."
Hạ Mộ chưa từ bỏ ý định, lén lút ở trên lầu gọi điện thoại, anh gần đây anh có muốn yêu đương hay không?
“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?" Hạ Dịch bật cười.
“Chỗ này của em có một chị, vô cùng xinh đẹp." Hạ Mộ liều mạng tiến cử.
Hạ Dịch dở khóc dở cười.
“Anh tới nhìn xem sao." Hạ Mộ nói dối không chớp mắt, “Tính cách rất tốt ."
“…" Hạ Dịch không nói gì.
“Anh cũng hai mươi tám rồi!" Hạ Mộ lo âu, “Vẫn chưa có một người bạn gái, làm sao bây giờ nha…"
“Được rồi được rồi, càng nói càng hăng hái." Hạ Dịch thật sự không muốn lại tiếp tục cái đề tài này.
Thật sự không được sao? Hạ tiểu thụ rất tiếc nuối, rõ ràng chính là rất xứng đôi a.
“Đúng rồi, trong cái hòm anh gửi cho em có một tờ phiếu báo danh, nhớ kĩ sau khi điền xong quét hình gửi cho anh ." Hạ Dịch đột nhiên nhớ tới một việc.
“Phiếu gì?" Hạ Mộ dùng dao trang trí mở thùng ra, lật lật tìm bên trong.
“Một cuộc thi thiết kế đồ trang sức, dù sao em gần đây không có việc gì, thử xem đi." Hạ Dịch cười cười, “Nếu như có thể vào vòng chung kết, anh sẽ mang chị dâu về nhà cho em."
Chị dâu? Điều kiện này rất có lực hấp dẫn, mắt Hạ Mộ sáng lên, không cần suy nghĩ liền đáp ứng.
Trong cái hòm Hạ Dịch gửi tới đều là vật liệu bản thảo loạn thất bát tao, từ đồ đá cho đến cái kìm đều không thiếu, quả thực chính là một cái tiệm tạp hóa.
Hứa Đình sửa sang lại chừa ra một căn phòng trống, tốn hai ngày giúp Hạ Mộ bố trí một cái phòng làm việc, mặc dù có chút đơn giản, thứ nên có lại đều có, ngay cả vách tường cũng dán giấy dán tường màu xanh nhạt, còn lắp đèn tường cá nhỏ màu vàng.
Đương nhiên, Hứa tiểu công cũng bởi vậy quang vinh bị thương, tay trái liền bị quấn thành bánh chưng.
“Sao lại vậy?" Hạ tiểu thụ ôm tay hắn vô cùng áy náy.
“Lúc đóng giá sách, không cẩn thận bị nện xuống." Hứa Đình nhíu mày, “Bác sĩ nói một tuần không thể dính nước."
Hạ Mộ gật đầu, không thể dính nước a.
Vì thế vào buổi tối, Hứa tiểu công có hứng thú với tắm uyên ương buồn nôn rốt cục được thỏa mãn.
Cho đến rất nhiều ngày sau Hạ tiểu thụ mới phát hiện, kỳ thật tay người nào đó chẳng qua là trầy chút da mà thôi.
“Anh thực nhàm chán!" Hạ Mộ đỏ mặt dùng gối đầu đập hắn.
Hứa Đình vừa trốn vừa nghĩ, lúc em giúp anh tắm, cũng sờ vào rất hăng say, ngay cả bông tắm cũng không dùng, trực tiếp đổ sữa tắm vào tay cọ khắp nơi, không phải lợi dụng thì là cái gì!
Hạ Mộ thực chột dạ, em mới không có cố ý muốn sờ anh, xúc cảm cái gì chứ, mới không có nghiện!
Náo loạn một trận xong, Hạ tiểu thụ bị Hứa Đình đặt ở dưới thân, từ khuôn mặt hôn đến miệng.
“Không được náo loạn." Hứa Đình cắn một ngụm trên chóp mũi cậu, “Anh có chuyện muốn nói với em."
“Cái gì?" Hạ Mộ lau nước miếng trên mặt.
“Cuối tuần có một bữa tiệc trên du thuyền, anh sẽ đi cùng Tiểu Bạch." Hứa Đình nhìn cậu, “Đại khái khoảng một tuần."
Hạ tiểu thụ tuy rằng không nói gì, nhưng mà cũng có thể nhìn ra vô cùng hâm mộ rất muốn đi.
“Chờ chuyện liên quan đến nhà họ Vương giải quyết xong, tùy em muốn đi đâu anh đều sẽ đi cùng." Hứa Đình ghé vào lỗ tai cậu an ủi, “Hiện tại trước ủy khuất một chút, được không?"
Hạ Mộ ấm áp trong lòng, ôm cổ của hắn nói em mới không ủy khuất.
Có thể được anh nâng niu trong tay, cảm kích còn không kịp, làm sao còn có tâm tình khác.
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San