Học Trưởng Không Thể Trêu
Chương 26: Bưu hãn không giải thích . .
Tính cách Bạch Tiểu Mộng tuy rằng rất nóng nảy, bộ dáng lại vô cùng vô tội, khóe mắt còn có chút hơi cụp xuống, lại mặc một thân váy bông, đó quả thực là ta thấy còn thương.
Chẳng qua những người quen cô đều biết, loại lỗi giác lừa đảo này, tuyệt đối sẽ biến mất sạch sau khi cô mở miệng nói chuyện.
Vương Tư Tiệp ấn chuông cửa hồi lâu, mới có người ra mở cửa, vốn đã chứa một bụng tức giận, càng huống hồ ra mở cửa còn là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
“Xin hỏi cô tìm ai?" Bạch Tiểu Mộng hỏi.
“Tôi tìm Hứa Đình." Vương Tư Tiệp nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Tiểu Mộng trên dưới đánh giá lướt qua cô một lượt, nghiêng người tránh ra: “Vào đi."
“Anh ấy đâu?" Vương Tư Tiệp ngồi trên ghế sa lon phòng khách, ngữ khí rất hung hăng.
“Anh ấy đang bàn chuyện với ba, chút nữa sẽ xuống." Bạch Tiểu Mộng mở cửa tủ, “Cô ngồi một lát đi, tôi đi pha trà, cô thích trà lài hay là mật hồng trà?"
“Không cần."Vương Tư Tiệp lạnh lùng cự tuyệt, tuy rằng trong lòng hận không thể khiến cô lập tức biến mất, nhưng rốt cuộc vẫn là không ngốc đến mức động thủ ở Hứa gia.
“Vậy sao được, cô là khách, tôi không thể chậm trễ thiết đãi cô, bằng không Đình Đình sẽ tức giận." Bạch Tiểu Mộng chớp chớp mắt, nhấn mạnh từ “khách", sau đó không đợi cô ta kịp phản ứng, liền cười híp mắt cầm hộp trà phiêu vào phòng bếp.
Đồ nhóc con, chơi chết ngươi.
Vương Tư Tiệp ở phòng khách nổi trận lôi đình, nữ nhân này quả thực đạt tới múc độ đê tiện.
Trà lài thơm ngào ngạt sau khi pha xong, Bạch Tiểu Mộng bưng khay đặt trên bàn, áo trắng cổ rất thấp, cong thắt lưng liền lộ cảnh xuân.
Vương Tư Tiệp bị tư thế ba đào mãnh liệt kia dọa kinh ngạc một trận, sao lại lớn như vậy.
“Đừng nhìn mà , kỳ thật cô cũng có." Bạch Tiểu Mộng hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua trước ngực cô ta, “Chỉ là của cô không rõ ràng, cần cẩn thận tìm." (chết cười đoạn này =]]]]]])
Vương Tư Tiệp bị nghẹn suýt nữa tắt thở, gặp quỷ a, tại sao lại có người miệng mồm khiếm khuyết như vậy chứ?
“Tôi nhớ hồi nhỏ hình như bà tôi đã từng nói, con gái sẽ dậy thì rất lâu." Ngữ khí Bạch Tiểu Mộng thực chân thành.
Nhìn thấy cô đầy vẻ chân thành trên mặt, Vương Tư Tiệp nhất thời cũng không rõ cô rốt cục có ý gì, vì thế đành phải lấy lệ một câu: “Đúng a, mẹ của tôi cũng nói vậy với tôi."
“Sau đó cô liền tin a?" Bạch Tiểu Mộng rất kinh ngạc, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn cô ta, “Này rõ ràng là nói linh tinh a!"
“…"
Vương Tư Tiệp nhẫn nhịn, mới không có đem chén trà trong tay ném vào mặt cô.
“Nhưng mà cô có thể thử làm mát xa, hoặc là có thể biến lớn một chút." Bạch Tiểu Mộng thực đồng tình nhìn cô ta, “Ngàn vạn lần đừng tuyệt vọng."
“Hứa Đình đâu? !" Vương Tư Tiệp không muốn tiếp tục cùng cô dây dưa, cắn răng từng chữ từng chữ, “Có thể phiền cô hay không, gọi anh ấy xuống?"
“Không thể, Đình Đình đang bàn chuyện với ba." Bạch Tiểu Mộng thực vô tội nhìn cô ta, “Cô là người ngoài thì không sao, nhưng mà tôi không thể khiến ba tức giận."
“Sao cô biết tôi là người ngoài?"Vương Tư Tiệp cười lạnh, “Tôi tới tìm Hứa Đình, nói không chừng là có chuyện khác."
“Không thể."Bạch Tiểu Mộng khẽ cười, “Cô lớn lên khó coi như vậy, anh ấy sao có thể để ý."
“Cô đừng có quá phận!" Vương Tư Tiệp giận tím mặt.
“Tôi sao lại quá phận, rõ ràng chính là ăn ngay nói thật, mặt mũi cô bẹt như vậy thì quên đi, còn ngay cả trang điểm cũng không biết, cô xem cô hun khói bức tranh, thật giống như bị khói hun qua, xương quai xanh nên có cô không có, hầu kết không nên có ngược lại lại đầy đủ , còn không có ngực, nói cô A (*) cũng là nể cô rồi, ai làm bạn trai cô thật sự là xui xẻo , tắt đèn đi ngay cả trước sau đều sờ không ra(**), chân ngắn như vậy còn đi giày, đã từng trông thấy tinh tinh rồi đi?" Bạch Tiểu Mộng vô cùng trơn tru mắng người xong, ghé vào bên tai cô ta cười, “Tôi cho cô biết, tôi chính là mồm miệng đê tiện như vậy, nhưng Hứa gia đều không biết, bởi vì tôi biết diễn, tôi sẽ ở trước mặt bọn họ giả bộ cô gái ngoan ngoãn, cô cho là ai cũng sẽ giống với cô, giả bộ cũng không biết giả bộ? Cô vừa vào cửa tôi liền nhìn ra, cô thích anh ấy, tôi liền một mực chơi đùa với cô, thế nào?"
(*) A : chính là ngực cup A a =)))))
(**) “tắt đèn đi ngay cả trước sau đều sờ không ra" : chung quy vẫn là chuyện “bộ ngực khiêm tốn" =))) phẳng quá nên trước sau như một, sờ vào không biết là ngực hay lưng =))))))))
Vương Tư Tiệp từ nhỏ đến lớn, luôn là đi bắt nạt người khác, vẫn là lần đầu tiên bị người trêu đùa như vậy, trong nhất thời tức giận đến thiếu chút nữa đã bất tỉnh, nâng tay đánh tới.
“Mắng không được liền muốn đánh nhau?" Bạch Tiểu Mộng cầm cổ tay của cô, dễ dàng vứt qua một bên, “Nói cô ngốc cô thật đúng là ngốc, có tin tôi hiện tại tự đánh mình một bạt tai hay không, sau đó nói là cô đánh, Hứa Đình tuyệt đối sẽ đánh chết cô?"
“Đồ tiện nhân!" Vương Tư Tiệp tức giận đến hốc mắt phiếm hồng.
“Cô ngược lại không tiện, đáng tiếc Hứa Đình chính là không thích." Bạch Tiểu Mộng chỉa chỉa ra cửa, “Biến, cách nam nhân của tôi xa một chút."
“Dựa vào cái gì!" Vương Tư Tiệp nghiến răng nghiến lợi.
“Xin cô, cô trang điểm mắt xấu vô cùng, trông như gấu mèo, tôi là vì muốn tốt cho cô mới bảo cô đi về." Bạch Tiểu Mộng dùng vẻ mặt nhìn kẻ yếu kém nhìn cô ta, “Nếu cô không để ý Hứa Đình trông thấy, tôi cầu còn không được."
Vương Tư Tiệp ngày hôm nay liên tiếp bị người ta công kích, từ trên tới dưới bị nhục nhã một lần lại một lần, lại không tiện ở Hứa gia nổi bão, vì thế hung tợn trừng cô.
Bạch Tiểu Mộng không khách khí trừng trở lại, bà đây sẽ sợ mi sao.
“Tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu!" Đối phương rõ ràng không phải người tốt, còn dây dưa nữa đối với mình sẽ không hề có lợi , bởi vậy Vương Tư Tiệp sau khi ném lại một câu, liền xoay người rời khỏi Hứa gia.
Vậy là đi sao? Bạch Tiểu Mộng khinh thường, còn tưởng rằng có bao nhiêu khó khăn, hóa ra chính là cái đồ bỏ đi sức chiến đấu có 5 phần.
Sau khi trải qua trận này, địa vị của Bạch Tiểu Mộng ở Hứa gia thẳng tắp thăng lên, nhất là Hạ tiểu thụ, quả thực muốn coi cô giống như thần mà cúng bái.
“Sau này chị đừng một mình ra ngoài, có biết không?" Hứa Đình có chút bận tâm, đặc tính của người nhà họ Vương mình không thể không hiểu rõ, Bạch Tiểu Mộng ngày hôm nay nháo như vậy, Vương Tư Tiệp chắc chắn sẽ không cứ cho qua chuyện như vậy.
“Đương nhiên, sau này tôi đi ra ngoài đã định là sẽ kéo theo cậu, không kéo cậu thì làm sao kích thích được cô ta?" Bạch Tiểu Mộng ôm bả vai Hạ Mộ, “Cho chị mượn nam nhân của em tạm thời nhé?"
Hạ Mộ ra sức gật đầu, cứ tùy chị dùng!
Lòng yêu vật manh của Bạch Tiểu Mộng bị trọc thủng thành cái sàng, nhóc này và nhóc béo vù vù kia, đều muốn mang về nhà nha…
….
Buổi tối sau khi tắm xong, Hạ Mộ nằm ở trên giường đọc manga, Hứa Đình ngồi ở một bên lên mạng.
Lúc mười một giờ, Hạ tiểu thụ ngáp mấy cái, nói Hứa Đình chúng ta ngủ đi.
Sau đó Hứa tiểu công chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng hoan hô kiềm nén.
“Ai nha mẹ người đừng kêu ra a." Bạch Tiểu Mộng che miệng mẹ Hứa.
Mẹ Hứa chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chính là, vừa rồi nhịn không được.
Hai người vừa mới chuẩn bị nằm bò về chỗ cũ nghe lén một lần nữa, cửa phòng ngủ đã bị mở ra.
“Nha!" Bạch Tiểu Mộng hoảng sợ.
“Đình Đình." Mẹ Hứa cũng rất khẩn trương.
“Con đếm tới ba, quay về ngủ." Hứa Đình nghiến răng nghiến lợi, “Một, hai…"
Bạch Tiểu Mộng chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Mẹ Hứa lưu luyến, kết quả bị Hứa Đình cưỡng chế khiêng về phòng ngủ, nhét vào trong chăn Hứa tiên sinh.
“Em không cần thằng con này nữa." Mẹ Hứa thực tức giận.
“Được được được, không cần nữa." Ba Hứa phụ hoạ, “Chúng ta ném nó về đống rác."
“Ừm, ném tới vùng ngoại thành kia." Mẹ Hứa ngay cả địa điểm đều nghĩ xong.
Hứa Đình bị nhắc tới hắt xì một cái, Hạ Mộ đưa tay sờ sờ trán của hắn, cảm thấy hắn không phải bị cảm.
“Không sao." Hứa Đình cầm tay cậu, đem điều hòa tăng thêm mười độ, “Nằm sấp xuống anh bôi thuốc cho em."
Hạ Mộ ngoan ngoãn cởi áo, nằm im trên giường để lộ lưng cho hắn.
Mặc dù biết nhất định là vẫn rất xấu rất dữ tợn, nhưng một chút cũng không lo lắng sẽ bị Hứa Đình trông thấy.
Bởi vì trong lòng biết, cho dù mình trở nên xấu xí lần nữa, anh ấy cũng nhất định sẽ không ghét bỏ!
Thuốc thoa hơi lạnh bôi lên lưng, Hạ Mộ run một cái.
“Lạnh a?" Hứa Đình bật cười, chậm rãi giúp cậu bôi.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng lướt qua da thịt nhẵn nhụi, thân thể rất nhanh liền ửng lên một tầng hồng nhạt, ngay cả cổ và tai đều hồng.
“Em còn có thể mẫn cảm thêm chút nữa không?" Hứa Đình mang theo ý xấu hỏi bên tai cậu.
Hạ Mộ vùi đầu vào gối, quyết định coi bản thân như đã chết rồi.
Bị anh ấy sờ một chút toàn thân liền bắt đầu nóng lên, có cần phải mất mặt xấu hổ như vậy không…
Cảm giác có tay vươn vào quần của mình, toàn thân Hạ Mộ xù lông, ra sức bò về trước.
“Ngoan nào, bảo bối." Hứa Đình ngăn cậu lại, “Anh phục vụ em không tốt sao?"
“Tốt em gái anh!" Hạ Mộ đá một cước qua, lại bị hắn vươn tay nắm lấy, sau đó đưa đến bên miệng hôn một cái.
A a biến thái nha! Hạ Mộ khóc không ra nước mắt.
Hứa Đình hai ba kéo rớt quần của cậu, cúi đầu hôn cái vật nhỏ ủ rũ kia một cái.
Hạ Mộ quả nhiên đầu óc liền trống rỗng.
Nhìn thấy bộ dạng ngốc hồ hồ của cậu, Hứa Đình cười cười, sau đó cúi đầu ngậm toàn bộ vào miệng liếm lộng.
" Hứa Đình!" Hạ Mộ sợ không nhẹ, giãy dụa muốn chạy trốn.
Hứa Đình đè nặng không cho lộn xộn, miệng liên tục mút vào.
Cảm giác tê dại theo tuỷ sống xông thẳng lên đỉnh đầu, thắt lưng Hạ Mộ vô lực, cả người mềm nhũn ở trong chăn.
Thấy cậu không lộn xộn nữa, Hứa Đình cười, cúi đầu tận lực khiến cho cậu thoải mái.
Bình tĩnh mà xem xét, lần phục vụ đầu tiên của Hứa tiểu công cực kỳ cẩu thả, cũng cơ bản không có kỹ thuật gì đáng nói, nhưng mà thân thể Hạ tiểu thụ rất mẫn cảm, cho nên vẫn là cho Hứa Đình đủ mặt mũi, rên rỉ vô cùng mất hồn, cao trào cũng tới vô cùng mãnh liệt.
Trong nháy mắt trước khi Hạ Mộ lên đỉnh, thật ra là đã nghĩ muốn đẩy Hứa Đình ra, tiếc rằng cánh tay mềm nhũn không còn khí lực, động tác của người nào đó lại quá mức chấp nhất, cho nên không cẩn thận một cái, liền lưu tại toàn bộ thứ gì đó trong miệng hắn.
“Hứa Đình." Hạ Mộ luống cuống, “Xin, xin lỗi."
Hứa tiểu công nhướn mày, đem thứ trong miệng nuốt cả xuống.
“Anh…" Hạ Mộ xấu hổ nói năng lộn xộn, “Sao lại… Bẩn chết."
“Thứ của bảo bối, sao lại bẩn được."Hứa Đình mờ ám hôn cậu, “Ngọt mà."
Hạ Mộ mặt đỏ sắp cháy đến nơi, hận không thể chui xuống dưới giường.
“Tiểu Mộ, giúp anh một chút a." Hứa Đình nắm tay cậu ấn vào thân dưới của mình, “Tay là tốt rồi, ngoan."
Nghe ra khó nhịn cùng ẩn nhẫn trong thanh âm của hắn, Hạ Mộ nhắm mắt lại, thuận theo nhẹ nhàng cầm.
Sau vài cái động tác, bên tai truyền đến tiếng thở dốc mê loạn, Hạ Mộ trộm mở mắt ra, liền trông thấy Hứa Đình đang nhắm mắt lại, nhìn qua dường như… Thực thoải mái.
Toàn thân Hạ Mộ nóng lên, đầu óc cũng loạn muốn chết, trong lòng đã có chút đắc ý, chỉ có ở trước mặt mình, anh ấy mới có loại biểu tình mê loạn này, người khác cả đời cũng đừng mong nhìn thấy!
Đầu óc Hạ Mộ nóng lên, trong lòng tràn ngập đều là ý nghĩ muốn cho hắn càng thoải mái, cư nhiên chủ động thụt người xuống, há mồm ngậm vào vật thể cứng rắn nóng bỏng kia.
“Tiểu Mộ!" Hứa Đình nằm mơ cũng không nghĩ đến, Hạ Mộ sẽ chủ động vì mình mà làm loại chuyện này.
Hạ Mộ có chút khó chịu, nhưng vẫn học bộ dạng lúc trước của hắn, vụng về lấy lòng hắn.
Nơi mẫn cảm nhất bị khoang miệng ấm áp ướt át sít sao bao trùm, chỉ cảm thấy một cỗ máu xông thẳng lên não, mười ngón Hứa Đình sáp nhập tóc của cậu, mặc cho *** chìm ngập bao phủ lấy mình.
Hồi lâu sau, Hứa Đình mới đẩy Hạ Mộ ra, phóng xuất ra dục vọng đã kìm nén hồi lâu.
Hạ Mộ hé mở miệng, trong mắt lấp lánh ánh nước, thanh âm ho khan có chút khàn khàn.
“Đồ ngốc." Hứa Đình mềm lòng sắp tan chảy, vươn tay ôm cậu thật chặt vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ cánh môi hơi sưng của cậu, “Không cần ủy khuất bản thân mình như vậy."
Hạ Mộ lắc đầu, vươn tay ôm cổ hắn: " Làm cái gì cho anh cũng không ủy khuất… Là chính em tự nguyện."
Lời tâm tình có chút ngại ngùng, nhưng khiến Hứa Đình nghe thấy mũi có chút cay cay.
Đồ ngốc đáng yêu như vậy, ai sẽ cam lòng không cần em ấy chứ.
Chẳng qua những người quen cô đều biết, loại lỗi giác lừa đảo này, tuyệt đối sẽ biến mất sạch sau khi cô mở miệng nói chuyện.
Vương Tư Tiệp ấn chuông cửa hồi lâu, mới có người ra mở cửa, vốn đã chứa một bụng tức giận, càng huống hồ ra mở cửa còn là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
“Xin hỏi cô tìm ai?" Bạch Tiểu Mộng hỏi.
“Tôi tìm Hứa Đình." Vương Tư Tiệp nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Tiểu Mộng trên dưới đánh giá lướt qua cô một lượt, nghiêng người tránh ra: “Vào đi."
“Anh ấy đâu?" Vương Tư Tiệp ngồi trên ghế sa lon phòng khách, ngữ khí rất hung hăng.
“Anh ấy đang bàn chuyện với ba, chút nữa sẽ xuống." Bạch Tiểu Mộng mở cửa tủ, “Cô ngồi một lát đi, tôi đi pha trà, cô thích trà lài hay là mật hồng trà?"
“Không cần."Vương Tư Tiệp lạnh lùng cự tuyệt, tuy rằng trong lòng hận không thể khiến cô lập tức biến mất, nhưng rốt cuộc vẫn là không ngốc đến mức động thủ ở Hứa gia.
“Vậy sao được, cô là khách, tôi không thể chậm trễ thiết đãi cô, bằng không Đình Đình sẽ tức giận." Bạch Tiểu Mộng chớp chớp mắt, nhấn mạnh từ “khách", sau đó không đợi cô ta kịp phản ứng, liền cười híp mắt cầm hộp trà phiêu vào phòng bếp.
Đồ nhóc con, chơi chết ngươi.
Vương Tư Tiệp ở phòng khách nổi trận lôi đình, nữ nhân này quả thực đạt tới múc độ đê tiện.
Trà lài thơm ngào ngạt sau khi pha xong, Bạch Tiểu Mộng bưng khay đặt trên bàn, áo trắng cổ rất thấp, cong thắt lưng liền lộ cảnh xuân.
Vương Tư Tiệp bị tư thế ba đào mãnh liệt kia dọa kinh ngạc một trận, sao lại lớn như vậy.
“Đừng nhìn mà , kỳ thật cô cũng có." Bạch Tiểu Mộng hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua trước ngực cô ta, “Chỉ là của cô không rõ ràng, cần cẩn thận tìm." (chết cười đoạn này =]]]]]])
Vương Tư Tiệp bị nghẹn suýt nữa tắt thở, gặp quỷ a, tại sao lại có người miệng mồm khiếm khuyết như vậy chứ?
“Tôi nhớ hồi nhỏ hình như bà tôi đã từng nói, con gái sẽ dậy thì rất lâu." Ngữ khí Bạch Tiểu Mộng thực chân thành.
Nhìn thấy cô đầy vẻ chân thành trên mặt, Vương Tư Tiệp nhất thời cũng không rõ cô rốt cục có ý gì, vì thế đành phải lấy lệ một câu: “Đúng a, mẹ của tôi cũng nói vậy với tôi."
“Sau đó cô liền tin a?" Bạch Tiểu Mộng rất kinh ngạc, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn cô ta, “Này rõ ràng là nói linh tinh a!"
“…"
Vương Tư Tiệp nhẫn nhịn, mới không có đem chén trà trong tay ném vào mặt cô.
“Nhưng mà cô có thể thử làm mát xa, hoặc là có thể biến lớn một chút." Bạch Tiểu Mộng thực đồng tình nhìn cô ta, “Ngàn vạn lần đừng tuyệt vọng."
“Hứa Đình đâu? !" Vương Tư Tiệp không muốn tiếp tục cùng cô dây dưa, cắn răng từng chữ từng chữ, “Có thể phiền cô hay không, gọi anh ấy xuống?"
“Không thể, Đình Đình đang bàn chuyện với ba." Bạch Tiểu Mộng thực vô tội nhìn cô ta, “Cô là người ngoài thì không sao, nhưng mà tôi không thể khiến ba tức giận."
“Sao cô biết tôi là người ngoài?"Vương Tư Tiệp cười lạnh, “Tôi tới tìm Hứa Đình, nói không chừng là có chuyện khác."
“Không thể."Bạch Tiểu Mộng khẽ cười, “Cô lớn lên khó coi như vậy, anh ấy sao có thể để ý."
“Cô đừng có quá phận!" Vương Tư Tiệp giận tím mặt.
“Tôi sao lại quá phận, rõ ràng chính là ăn ngay nói thật, mặt mũi cô bẹt như vậy thì quên đi, còn ngay cả trang điểm cũng không biết, cô xem cô hun khói bức tranh, thật giống như bị khói hun qua, xương quai xanh nên có cô không có, hầu kết không nên có ngược lại lại đầy đủ , còn không có ngực, nói cô A (*) cũng là nể cô rồi, ai làm bạn trai cô thật sự là xui xẻo , tắt đèn đi ngay cả trước sau đều sờ không ra(**), chân ngắn như vậy còn đi giày, đã từng trông thấy tinh tinh rồi đi?" Bạch Tiểu Mộng vô cùng trơn tru mắng người xong, ghé vào bên tai cô ta cười, “Tôi cho cô biết, tôi chính là mồm miệng đê tiện như vậy, nhưng Hứa gia đều không biết, bởi vì tôi biết diễn, tôi sẽ ở trước mặt bọn họ giả bộ cô gái ngoan ngoãn, cô cho là ai cũng sẽ giống với cô, giả bộ cũng không biết giả bộ? Cô vừa vào cửa tôi liền nhìn ra, cô thích anh ấy, tôi liền một mực chơi đùa với cô, thế nào?"
(*) A : chính là ngực cup A a =)))))
(**) “tắt đèn đi ngay cả trước sau đều sờ không ra" : chung quy vẫn là chuyện “bộ ngực khiêm tốn" =))) phẳng quá nên trước sau như một, sờ vào không biết là ngực hay lưng =))))))))
Vương Tư Tiệp từ nhỏ đến lớn, luôn là đi bắt nạt người khác, vẫn là lần đầu tiên bị người trêu đùa như vậy, trong nhất thời tức giận đến thiếu chút nữa đã bất tỉnh, nâng tay đánh tới.
“Mắng không được liền muốn đánh nhau?" Bạch Tiểu Mộng cầm cổ tay của cô, dễ dàng vứt qua một bên, “Nói cô ngốc cô thật đúng là ngốc, có tin tôi hiện tại tự đánh mình một bạt tai hay không, sau đó nói là cô đánh, Hứa Đình tuyệt đối sẽ đánh chết cô?"
“Đồ tiện nhân!" Vương Tư Tiệp tức giận đến hốc mắt phiếm hồng.
“Cô ngược lại không tiện, đáng tiếc Hứa Đình chính là không thích." Bạch Tiểu Mộng chỉa chỉa ra cửa, “Biến, cách nam nhân của tôi xa một chút."
“Dựa vào cái gì!" Vương Tư Tiệp nghiến răng nghiến lợi.
“Xin cô, cô trang điểm mắt xấu vô cùng, trông như gấu mèo, tôi là vì muốn tốt cho cô mới bảo cô đi về." Bạch Tiểu Mộng dùng vẻ mặt nhìn kẻ yếu kém nhìn cô ta, “Nếu cô không để ý Hứa Đình trông thấy, tôi cầu còn không được."
Vương Tư Tiệp ngày hôm nay liên tiếp bị người ta công kích, từ trên tới dưới bị nhục nhã một lần lại một lần, lại không tiện ở Hứa gia nổi bão, vì thế hung tợn trừng cô.
Bạch Tiểu Mộng không khách khí trừng trở lại, bà đây sẽ sợ mi sao.
“Tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu!" Đối phương rõ ràng không phải người tốt, còn dây dưa nữa đối với mình sẽ không hề có lợi , bởi vậy Vương Tư Tiệp sau khi ném lại một câu, liền xoay người rời khỏi Hứa gia.
Vậy là đi sao? Bạch Tiểu Mộng khinh thường, còn tưởng rằng có bao nhiêu khó khăn, hóa ra chính là cái đồ bỏ đi sức chiến đấu có 5 phần.
Sau khi trải qua trận này, địa vị của Bạch Tiểu Mộng ở Hứa gia thẳng tắp thăng lên, nhất là Hạ tiểu thụ, quả thực muốn coi cô giống như thần mà cúng bái.
“Sau này chị đừng một mình ra ngoài, có biết không?" Hứa Đình có chút bận tâm, đặc tính của người nhà họ Vương mình không thể không hiểu rõ, Bạch Tiểu Mộng ngày hôm nay nháo như vậy, Vương Tư Tiệp chắc chắn sẽ không cứ cho qua chuyện như vậy.
“Đương nhiên, sau này tôi đi ra ngoài đã định là sẽ kéo theo cậu, không kéo cậu thì làm sao kích thích được cô ta?" Bạch Tiểu Mộng ôm bả vai Hạ Mộ, “Cho chị mượn nam nhân của em tạm thời nhé?"
Hạ Mộ ra sức gật đầu, cứ tùy chị dùng!
Lòng yêu vật manh của Bạch Tiểu Mộng bị trọc thủng thành cái sàng, nhóc này và nhóc béo vù vù kia, đều muốn mang về nhà nha…
….
Buổi tối sau khi tắm xong, Hạ Mộ nằm ở trên giường đọc manga, Hứa Đình ngồi ở một bên lên mạng.
Lúc mười một giờ, Hạ tiểu thụ ngáp mấy cái, nói Hứa Đình chúng ta ngủ đi.
Sau đó Hứa tiểu công chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng hoan hô kiềm nén.
“Ai nha mẹ người đừng kêu ra a." Bạch Tiểu Mộng che miệng mẹ Hứa.
Mẹ Hứa chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chính là, vừa rồi nhịn không được.
Hai người vừa mới chuẩn bị nằm bò về chỗ cũ nghe lén một lần nữa, cửa phòng ngủ đã bị mở ra.
“Nha!" Bạch Tiểu Mộng hoảng sợ.
“Đình Đình." Mẹ Hứa cũng rất khẩn trương.
“Con đếm tới ba, quay về ngủ." Hứa Đình nghiến răng nghiến lợi, “Một, hai…"
Bạch Tiểu Mộng chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Mẹ Hứa lưu luyến, kết quả bị Hứa Đình cưỡng chế khiêng về phòng ngủ, nhét vào trong chăn Hứa tiên sinh.
“Em không cần thằng con này nữa." Mẹ Hứa thực tức giận.
“Được được được, không cần nữa." Ba Hứa phụ hoạ, “Chúng ta ném nó về đống rác."
“Ừm, ném tới vùng ngoại thành kia." Mẹ Hứa ngay cả địa điểm đều nghĩ xong.
Hứa Đình bị nhắc tới hắt xì một cái, Hạ Mộ đưa tay sờ sờ trán của hắn, cảm thấy hắn không phải bị cảm.
“Không sao." Hứa Đình cầm tay cậu, đem điều hòa tăng thêm mười độ, “Nằm sấp xuống anh bôi thuốc cho em."
Hạ Mộ ngoan ngoãn cởi áo, nằm im trên giường để lộ lưng cho hắn.
Mặc dù biết nhất định là vẫn rất xấu rất dữ tợn, nhưng một chút cũng không lo lắng sẽ bị Hứa Đình trông thấy.
Bởi vì trong lòng biết, cho dù mình trở nên xấu xí lần nữa, anh ấy cũng nhất định sẽ không ghét bỏ!
Thuốc thoa hơi lạnh bôi lên lưng, Hạ Mộ run một cái.
“Lạnh a?" Hứa Đình bật cười, chậm rãi giúp cậu bôi.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng lướt qua da thịt nhẵn nhụi, thân thể rất nhanh liền ửng lên một tầng hồng nhạt, ngay cả cổ và tai đều hồng.
“Em còn có thể mẫn cảm thêm chút nữa không?" Hứa Đình mang theo ý xấu hỏi bên tai cậu.
Hạ Mộ vùi đầu vào gối, quyết định coi bản thân như đã chết rồi.
Bị anh ấy sờ một chút toàn thân liền bắt đầu nóng lên, có cần phải mất mặt xấu hổ như vậy không…
Cảm giác có tay vươn vào quần của mình, toàn thân Hạ Mộ xù lông, ra sức bò về trước.
“Ngoan nào, bảo bối." Hứa Đình ngăn cậu lại, “Anh phục vụ em không tốt sao?"
“Tốt em gái anh!" Hạ Mộ đá một cước qua, lại bị hắn vươn tay nắm lấy, sau đó đưa đến bên miệng hôn một cái.
A a biến thái nha! Hạ Mộ khóc không ra nước mắt.
Hứa Đình hai ba kéo rớt quần của cậu, cúi đầu hôn cái vật nhỏ ủ rũ kia một cái.
Hạ Mộ quả nhiên đầu óc liền trống rỗng.
Nhìn thấy bộ dạng ngốc hồ hồ của cậu, Hứa Đình cười cười, sau đó cúi đầu ngậm toàn bộ vào miệng liếm lộng.
" Hứa Đình!" Hạ Mộ sợ không nhẹ, giãy dụa muốn chạy trốn.
Hứa Đình đè nặng không cho lộn xộn, miệng liên tục mút vào.
Cảm giác tê dại theo tuỷ sống xông thẳng lên đỉnh đầu, thắt lưng Hạ Mộ vô lực, cả người mềm nhũn ở trong chăn.
Thấy cậu không lộn xộn nữa, Hứa Đình cười, cúi đầu tận lực khiến cho cậu thoải mái.
Bình tĩnh mà xem xét, lần phục vụ đầu tiên của Hứa tiểu công cực kỳ cẩu thả, cũng cơ bản không có kỹ thuật gì đáng nói, nhưng mà thân thể Hạ tiểu thụ rất mẫn cảm, cho nên vẫn là cho Hứa Đình đủ mặt mũi, rên rỉ vô cùng mất hồn, cao trào cũng tới vô cùng mãnh liệt.
Trong nháy mắt trước khi Hạ Mộ lên đỉnh, thật ra là đã nghĩ muốn đẩy Hứa Đình ra, tiếc rằng cánh tay mềm nhũn không còn khí lực, động tác của người nào đó lại quá mức chấp nhất, cho nên không cẩn thận một cái, liền lưu tại toàn bộ thứ gì đó trong miệng hắn.
“Hứa Đình." Hạ Mộ luống cuống, “Xin, xin lỗi."
Hứa tiểu công nhướn mày, đem thứ trong miệng nuốt cả xuống.
“Anh…" Hạ Mộ xấu hổ nói năng lộn xộn, “Sao lại… Bẩn chết."
“Thứ của bảo bối, sao lại bẩn được."Hứa Đình mờ ám hôn cậu, “Ngọt mà."
Hạ Mộ mặt đỏ sắp cháy đến nơi, hận không thể chui xuống dưới giường.
“Tiểu Mộ, giúp anh một chút a." Hứa Đình nắm tay cậu ấn vào thân dưới của mình, “Tay là tốt rồi, ngoan."
Nghe ra khó nhịn cùng ẩn nhẫn trong thanh âm của hắn, Hạ Mộ nhắm mắt lại, thuận theo nhẹ nhàng cầm.
Sau vài cái động tác, bên tai truyền đến tiếng thở dốc mê loạn, Hạ Mộ trộm mở mắt ra, liền trông thấy Hứa Đình đang nhắm mắt lại, nhìn qua dường như… Thực thoải mái.
Toàn thân Hạ Mộ nóng lên, đầu óc cũng loạn muốn chết, trong lòng đã có chút đắc ý, chỉ có ở trước mặt mình, anh ấy mới có loại biểu tình mê loạn này, người khác cả đời cũng đừng mong nhìn thấy!
Đầu óc Hạ Mộ nóng lên, trong lòng tràn ngập đều là ý nghĩ muốn cho hắn càng thoải mái, cư nhiên chủ động thụt người xuống, há mồm ngậm vào vật thể cứng rắn nóng bỏng kia.
“Tiểu Mộ!" Hứa Đình nằm mơ cũng không nghĩ đến, Hạ Mộ sẽ chủ động vì mình mà làm loại chuyện này.
Hạ Mộ có chút khó chịu, nhưng vẫn học bộ dạng lúc trước của hắn, vụng về lấy lòng hắn.
Nơi mẫn cảm nhất bị khoang miệng ấm áp ướt át sít sao bao trùm, chỉ cảm thấy một cỗ máu xông thẳng lên não, mười ngón Hứa Đình sáp nhập tóc của cậu, mặc cho *** chìm ngập bao phủ lấy mình.
Hồi lâu sau, Hứa Đình mới đẩy Hạ Mộ ra, phóng xuất ra dục vọng đã kìm nén hồi lâu.
Hạ Mộ hé mở miệng, trong mắt lấp lánh ánh nước, thanh âm ho khan có chút khàn khàn.
“Đồ ngốc." Hứa Đình mềm lòng sắp tan chảy, vươn tay ôm cậu thật chặt vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ cánh môi hơi sưng của cậu, “Không cần ủy khuất bản thân mình như vậy."
Hạ Mộ lắc đầu, vươn tay ôm cổ hắn: " Làm cái gì cho anh cũng không ủy khuất… Là chính em tự nguyện."
Lời tâm tình có chút ngại ngùng, nhưng khiến Hứa Đình nghe thấy mũi có chút cay cay.
Đồ ngốc đáng yêu như vậy, ai sẽ cam lòng không cần em ấy chứ.
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San