Hoàng Đế Hắc Hóa

Chương 68 Chương 68

Chương 68
Nói thật thì, đối với chuyện mưu phản của Tạ gia và nhị hoàng tử Tân Nhất Lai hoàn toàn không để trong lòng, người bên cạnh Từ Long đã bị Từ Canh sắp xếp hết, phỏng chừng ngay cả “Kế hoạch tác chiến" cũng đã đưa đến bàn của Từ Canh, như vậy còn có thể tạo ra cái bọt nước gì nữa? Từ Canh gọi hắn qua đó, nói là muốn hắn giúp đỡ, kỳ thật là muốn đưa công lao này vào Tân gia, ý đồ này không cần nói cũng biết, là hướng vào khuê nữ nhà mình đi.
Hồ ly giảo hoạt, muốn chơi cùng hắn, còn phải tu thêm mươi mấy năm nữa.
Tân Nhất Lai về viện, lập tức cho người gọi hai huynh đệ Thụy Hòa đến nghị sự “Đại sự", không nghĩ đến theo sau hai huynh đệ này còn là cái đuôi nhỏ, Đại Trân vẻ mặt tò mò mà đi vào phòng, rất không vui vẻ mà nói: “Đại sự gì mà chỉ có thể nói với đại huynh và nhị lang, ta cũng không thể nghe sao? Cha thật bất công."
Tân Nhất Lai cứng nhắc mà cười dỗ nàng: “Còn không phải là chính sự trong triều sao, con là một cô nương gia, sao có thể nghe cái này được? Không phải nói muốn đi ngắm hoa sao, trong hành cung này có không ít loài hoa lạ, nở rất đẹp, kêu tẩu tử của con đi cùng đi, đừng ở chỗ này bướng bỉnh."

Đại Trân lại mẫn cảm nhận thấy có chút khác thường, “Cha hôm nay rất kỳ quái, trước kia ngài luôn nói thân là người Đại Lương nên chú ý một chút đến chuyện triều chính, đặc biệt là ta làm ăn buôn bán, như thế mới có thể ứng phó với các chính sách mới của triều đình, hôm nay tại sao lại muốn tống cổ ta đi. Người đây là đang muốn nói chuyện gì thiếu niên không thể nghe với đại huynh đi?"
“Con nói bừa cái gì?" Tân Nhất Lai tức giận hộc máu mà đuổi Đại Trân ra ngoài, “chuyện cơ mật của triều đình, nói không thể nghe thì chính là không thể nghe, mau ra ngoài. Lại nói bừa nữa, cẩn thận ta đánh con."
Thụy Xương chớp chớp mắt, cảm thấy chính mình đoán ra được là chuyện gì, cũng hát đệm theo: “Còn không đúng ư, chuyện cơ mật triều đình, há để cho một cô nương có thể nghe, mau ra ngoài chơi đi, đừng ở chỗ này quấy rối." Vừa mới dứt lời, liền phát hiện ánh mắt bất thiện của Đại Trân đang nhìn mình, “Nói như mình là trọng thần triều đình không bằng."
Đại Trân nhìn Thụy Xương, lại nhìn Tân Nhất Lai, thấy Tân Nhất Lai mất tự nhiên mà tránh ánh mắt của nàng, Đại Trân càng thêm hoài nghi, mày nhăn lại, trong đầu chợt lóe lên, ngộ ra, a lên một cái thật dài, gật gật đầu nói: “Ta biết rồi, mấy người không phải là thương lượng chuyện hôn nhân của ta sao."
Thụy Xương kinh hãi, “Sao ngươi lại đoán được?"
Thụy Hòa đỡ trán lắc đầu, cảm giác áp lực trên người ngày càng lớn.
Tân Nhất Lai tức giận mà trừng mắt nhìn Thụy Xương một cái, thấp giọng mắng “Ngu xuẩn", lại thay đổi gương mặt hiền lành mà nói với Đại Trân, “Con đoán không sai, quả thật là vì chuyện hôn sự của con mới gọi hai đứa nói đến đây. Nhưng mà, vẫn còn chưa chọn được người đâu, cho nên không tiện nói cùng con."
“Này có cái gì khó nói." Đại Trân nói đương nhiên: “Người phải gả đi là con, vốn nên là con tự xem. Con cũng không phải là tiểu nương tử ngượng ngùng giống người khác, yên tâm, các người cứ việc nói, con sẽ không thấy ngượng ngùng đỏ mặt."
Tân Nhất Lai với nữ nhi này một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể dùng sức ra hiệu cho Thụy Hòa, bảo hắn nói hộ, Thụy Hòa mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, eo thẳng tắp mà đứng ở chỗ cũ, trên mặt tràn đầy đoan chính và nghiêm túc, xem như không thấy ánh mắt của Tân Nhất Lai. Thụy Xương cũng không hé răng, mất tự nhiên mà sờ sờ mũi, nhìn đông nhìn tây, tránh né ánh mắt của Tân Nhất Lai.
Hai hài tử đều không thể trông cậy được, Tân Nhất Lai cũng không có cách, chỉ có thể căng da đầu nói: “Kia…. A Trân nghe một chút cũng được." Hắn nói thanh thanh, hận sắt không thể thành thép mà liếc hai nhi tử một cái, nghiêm mặt nói: “A Trân năm nay đã mười sáu rồi, nên nói đến chuyện hôn sự rồi, tuy nói không vội vã thành hôn, lại qua hai năm nữa, những thiếu niên phù hợp đều đính hôn hết thì không tốt. Hai đứa hay ở bên ngoài đi lại, nhận thức nhiều người, nói xem thiếu niên nhà nào không tồi, chúng ta xem tướng một chút."

Thụy Hòa nghĩ nghĩ, “Không biết cha có yêu cầu cụ thể gì?"
“Yêu cầu?" Tân Nhất Lai liếc mắt nhìn Đại Trân đang ở bên cạnh, tiểu nha đầu này mặt mày thanh thản mà ngồi trên giường, hoàn toàn không có vẻ thẹn thùng của mấy nữ hài tử tầm tuổi này, “A Trân có yêu cầu gì?"
“A?" Đại Trân sửng sốt, chợt dừng lại lắc đầu, “Nữ nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện này, cha ngài định đoạt đi."

Vẫn là nữ nhi là tri kỉ, việc hôn nhân đại sự này đều để cho hắn làm chủ, trong lòng Tân Nhất Lai cảm thấy an ủi lại thấy áp lực như núi, hắn vuốt vuốt bộ râu cắt tỉa thành hình, nghiêm túc nói: “Con nghĩ như vậy là rất đúng, cha rốt cuộc tuổi lớn, gặp qua nhiều người, tự nhiên đáng tin cậy hơn tiểu cô nương như con nhiều."
Thụy Xương nhịn không được hỏi: “Trong lòng cha nghĩ như thế nào?"

Vấn đề này tối qua Tân Nhất Lai suy nghĩ cả đêm, nghe vậy lập tức nói: “Gả chồng sao, quan trọng nhất vẫn phải là tâm tính của nam hài tử, tâm tư phải đoan chính, nhân phẩm phải chính trực, nhưng cũng không thể quá khờ---“ Hắn liếc nhìn Thụy Xương, chậm rì rì nói: “Như nhị lang là không được."
 
Thụy Xương rất ủy khuất, “Cha lại khi dễ người, ta thì làm sao, ta chính là người thông minh nhất Quốc Tử Giám, mấy vị sư phó có ai không khen ta, như thế nào đến miệng người ta lập tức biến thành một tên ngu xuẩn không có đầu óc."
Đại Trân che miệng mà cười, sung sướng khi người khác gặp họa, Tân Nhất Lai hừ một tiếng không để ý đến hắn, Thụy Hòa làm bộ không nghe thấy gì.
Thụy Xương còn định nói thêm, bị Thụy Hòa che miệng, “Đừng ồn."
Thụy Xương vẻ mặt đưa đám, “Các người đều khi dễ người khác, một hai cái chỉ biết khi dễ ta, như thế nào không nói huynh? Cả ngày bày bộ mặt như quan tài, một chút tình thú cũng không có, cha, như đại huynh cũng tuyệt đối không được. A Trân nếu như phải gả cho một người gỗ, còn không phải là nghẹn muốn chết sao."
Tân Nhất Lai suy nghĩ một chút, thế nhưng lại cảm thấy rất có đạo lý, gật gật đầu: “Ngươi nói đúng, cái thứ hai chính là biểu tình phải phong phú một chút, nếu như A Trân gả cho một hũ nút đánh cũng không ra thì rất khó chịu."
Đại Trân nhếch miệng cười, “Cha minh giám!"
Thụy Hòa tức giận liếc bọn họ một cái, hừ lạnh. Mặt hắn khi nào là quan tài, hơn nữa một chút cũng không buồn, trong kinh thành ai không khen hắn tiêu sái lỗi lạc, phong độ nhẹ nhàng, còn nói hắn đối nhân xử thế làm cho người ta như tắm trong gió xuân, tức phụ của hắn không phải bị hắn mê hoặc đến đảo điên thần hồn sao?

“Còn có còn có…" Thụy Xương thấy ý kiến của mình được tiếp thu, lập tức hứng thú, lớn tiếng nói: “Còn phải tuấn tú, nếu không cả ngày đối mặt với một tên xấu, tâm tình cũng không tốt. Chỉ lớn lên tuấn tú cũng không được, trong lòng sẽ có ý nghĩ khác, cũng không thể là một cái gối thuê hoa. Muốn làm tỷ phu của ta, phải thi trước, lấy bốn đề thi số lý mà lần trước cha đưa cho ta làm đề thi, ít nhất cũng phải làm được tám bài…"
“Gia thế cũng phải tốt, không nói đến môn đăng hộ đối, cũng nên xuất thân trong sạch, tốt nhất trong nhà không có huynh đệ lung tung gì đó, đặc biệt còn có em chồng tâm tư không tốt, nếu như có chị em chồng không dễ ở chung cũng không được, sau này A Trân gả qua không phải sẽ bị ủy khuất à."
“Nếu ta thấy, quan trọng nhất là thiếu niên khi cũng phải có khí chất nam tử, bản thân có thể xử lý mấy chuyện không sạch sẽ trong phủ, đừng để cho A Trân phải hao tâm tổn sức…."
Hai huynh đệ càng nói càng hăng say, Đại Trân ngồi bên cạnh cười không ngừng, còn liên tục nói đệm, “Đại huynh nói đúng.", “Vẫn là nhị lang suy nghĩ chu toàn."
Tân Nhất Lai rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đột nhiên vỗ bàn, quát một tiếng: “Hai đứa ngươi câm miệng cho lão tử! Ý kiến ai cũng không nói, kêu các ngươi qua đây là vì cái này hả? Yêu cầu của lão tử còn nhiều hơn các ngươi đó! Nhanh chóng suy nghĩ một chút, nói ra những thanh niên tuấn tú đứng đắn trong kinh thành này!"
“Chỉ muốn kinh thành thôi sao?" Thụy Xương sờ sờ ót có chút đau đầu, “Kinh thành tuy rằng lớn, nhưng những nam hài tử độ tuổi thích hợp không nhiều lắm, muốn thảo mãn điều kiện như vậy là quá khó!"
“Ngươi chịu được việc gả A Trân đi xa?" Tân Nhất Lai cả giận nói: “Gả đến nơi cách xa ngàn dặm, cả đời này không nhìn thấy được vài lần, ngày sau ủy khuất thì tìm ai chống lưng? Còn nói bản thân mình thông minh, trong đầu toàn là tường."
Thụy Xương đặc biệt tò mò hỏi: “Tường là cái gì?"
Thụy Hòa nhanh chóng tiến lên khuyên bảo, “Cha nói đúng, ta luyến tiếc gả Đại Trân đi xa. Chỉ tưởng tượng một hai năm mới gặp được A Trân một lần, trong lòng liền vô cùng khó chịu, đừng nói đến gả xa, theo như ta thấy, tốt nhất là không gả chồng."
Tân Nhất Lai bị hắn nói thế trong lòng cũng rất khó chịu, lau mặt nói: “Nói như vậy, đơn giản là ta tìm một người đến ở rể."
“Được được." Đôi mắt hai huynh đệ Thụy Hòa đồng thời sáng lên, “Ở rể cũng tốt, vào cửa nhà chúng ta, còn sợ ai dám khi dễ A Trân."
Chính là người ở rể dễ dàng kiếm như vậy sao, nhân phẩm tài học tướng mạo xuất chúng ai không có chí tiến thủ, ai nguyện ý đi ở rể.
“Dù sao các người cứ quăng lưới ra thật xa, lấy nhiều trước, tuyển rồi lại nói, có được hay không thì chúng ta xem xét lại, cuối cùng mới là do A Trân chân chính chọn. A Trân con xem như thế có được không?"
Đại Trân không tim không phổi mà cười, “Cha làm chủ là được."
Ngày hôm sau, huynh đệ Tân gia hạ thấp phong độ ngày thường, chủ động đi kết giao bằng hữu, hô bằng gọi hữu, rất náo nhiệt. Tin tức này truyền đến tai Từ Canh, Từ Canh cơ hồ đã đoán được nguyện nhân, trong lòng tức khắc lạnh lùng, hận không thể lập tức đến nói đạo lý với Tân Nhất Lai.
Cũng may Từ Canh không phải là một thiếu niên xúc động, tuy rằng trong lòng rất thất vọng, nhưng cũng không làm ra chuyện gì ngu xuẩn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tạm thời giả vờ không biết. Tính nết Đại Trân ít nhiều hắn có hiểu, những thiếu niên tầm thường không thể lọt vào mắt nàng, chỉ cần nàng không thích, mặc kệ người Tân gia lăn lộn như thế nào cũng không thể được.

Cái này gọi là nhỉ, hắn cường thì mặc kệ hắn cường, gió xanh vẫn thổi trên đồi núi! So sánh với mấy thiếu niên chưa đủ lông đủ cánh trong kinh thành, Từ Canh cảm thấy mặc kệ trên phương diện nào, hắn cũng mạnh hơn nhiều!
Lui một bước mà nói, kết thân là chuyện không dễ dàng, chơi xấu còn không dễ dàng sao, chỉ cần hắn cho người nhìn chằm chằm, mặc kệ là tiểu tử nhà nào đều có thể kéo tật xấu ra. Cho dù không có tật xấu, hắn cũng có thể làm ra tật xấu. Hắn chính là không biết xấu hổ như vậy đó, thì sao nào!
Từ Canh hợp tình hợp lý mà nghĩ thông suốt, sau đó lại thay đổi y phục, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà tìm Đại Trân đi hẹn hò.
Đương nhiên, hẹn hò chính là ý nguyện của hắn, còn nói với Đại Trân lại là lý do khác, cái gì như xưởng đóng tàu, hải mậu, tùy tiện lấy một cái cớ liền thành. Vì không để cho Tân Nhất Lai chơi xấu ngăn cản, hắn cho gọi Hoàng gia nhị lang ra mặt. Hoàng gia nhị lang có chút ngốc, “Điện hạ muốn tìm tiểu tam lang, cho cung nhân đi truyền nói một lời là được, sao còn phải thuộc hạ tự mình đi."
Từ Canh hừ không nói chuyện, Kim Tử tiến lên thấp giọng nói bên tai Hoàng gia nhị lang, Hoàng gia nhị lang có thể đoán ra, nhưng lại có chút do dự, “Cái này…. Có phải là có chút không tốt?" Tuy nói Thái Tử điện hạ nhìn trúng là chuyện tốt, nhưng xem tình huống trước mắt này, Tân gia tựa hồ như không nguyện ý lắm, nếu như dượng biết hắn ăn cây táo rào cây sung, về sau không biết sẽ chỉnh hắn như thế nào đâu. So sánh với Thái Tử “Ôn hòa thiện lương" Hoàng gia nhị lang vẫn cảm thấy người dượng cáo già của mình đáng sợ hơn nhiều.
“Ngươi không đi?" Từ Canh liếc xéo hắn một cái, trên mặt không được tốt, “Ngươi không đi tự nhiên ta sẽ đi tìm người khác, ngươi cho rằng không có ngươi ta liền không có người hỗ trợ hay sao? Ngươi nếu như giúp ta làm bà mai, về sau ta còn kính ngươi một ly rượu, nếu như không giúp, hừ hừ…"
Hắn liên tiếp uy hiếp, cười đến nỗi làm hai chân Hoàng gia nhị lang nhũn ra, Thái Tử nói được là được, hắn không giúp, Thái Tử điện hạ có nhiều biện pháp tìm người khác đến giúp. Nhưng nhìn thái độ của Thái Tử, rõ ràng là nhìn trúng A Trân không chịu buông tay, kết quả trái phải không phải là đều giống nhau sao, sao không….
“Cái kia, về sau nếu dượng muốn đánh ta, điện hạ phải đến hỗ trợ đó." Hoàng gia nhị lang cẩn thận mà nói điều kiện. Từ Canh thầm nghĩ, lão tử còn sợ hắn đánh đó, nào có bản lĩnh mà giúp ngươi, trên mặt lại làm bộ đương nhiên cười, “Đó là tất nhiên."
Vì thế Hoàng gia nhị lang đã bị Từ Canh trói lên thuyền giặc, cho thư đồng đi đến Tân gia thỉnh người, chỉ trong chốc lát Đại Trân mặc nam trang tiêu sái mà bước tới.
“Điện hạ sao cũng ở chỗ này?" Đại Trân nhìn thấy Từ Canh rất sửng sốt, trong lòng liền động, bỗng nhiên nhớ tới hành động khác thường của Tân Nhất Lai ngày hôm qua, trong đầu đột nhiên lóe lên cái gì đó, trái tim vô cớ đập liên hồi.
Từ Canh bày ra bộ mặt chính trực, nghiêm túc nói: “Lúc trước Thụy Xương cho ta một tập đề thi, bên trong có vài câu rất thú vị, ta làm phân nửa, lại có vài đề không biết làm. Tân tiên sinh vội vàng chính sự, ta không dám quấy rầy, không nghĩ tìm Thụy Xương thỉnh giáo, cho nên đặc biệt mời đệ đến đây hỗ trợ."
Vừa nói đến bài làm, Đại Trân liền nghĩ đến phương pháp khảo hạch hôm qua của Thụy Xương, trên mặt không khỏi hơi đỏ lên, biểu tình lại vô cùng tự nhiên, “Là đề gì vậy, lấy ra đây ta nhìn xem. Nhưng mà số lý ta cũng không tính là quá tốt, nếu không giúp được gì, ngài đừng thất vọng."
“Sẽ không sẽ không, đệ chịu hỗ trợ ta rất cao hứng." Hắn mặt mày hớn hở mà lấy xấp đề thi từ trong ngực ra bộ đề thi đã bị làm đến không nhận ra, giấy cũng đã sớm chuẩn bị. Tất cả những đề trong này hắn đều đã làm qua, biết đề nào đơn giản đề nào khó, hắn đặc biệt chọn một đề không quá khó và cũng không quá dễ, vừa không thể hiện hắn quá ngốc, cũng sẽ không làm khó Đại Trân, có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Quả nhiên Đại Trân cầm lấy sách nhìn nhìn, thoáng suy nghĩ liền nói: “Đề này cũng không nói là quá khó, chính là hơi phiền toái một chút, huynh nghe ta nói tỉ mỉ…." Nàng cúi đầu, lấy một tờ giấy tinh tế giải.
Tất cả tâm tư của nàng đều đặt trên bài giảng, nhất thời quên mất che dấu thanh âm của chính mình, lộ ra âm thanh hơi thấp nhu hòa, thanh âm thiếu nữ như khe suối trong rừng, lại như gió nhẹ mùa xuân phảng phất, ôn nhu mà say mê. Từ Canh chỉ cảm thấy lỗ tai của mình ngứa ngứa, trong đầu loạn thành bùn, căn bản không biết được Đại Trân đang nói cái gì.
Đại Trân nói sau một lúc không thấy Từ Canh có phản ứng gì, không khỏi nhướng mi hỏi: “Đã hiểu chưa?"
“A?" Từ Canh ngây ngốc mà ngẩng đầu nhìn nàng, sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, vội vàng nói: “Hiểu… Đã hiểu, khụ khụ, cái kia…. Nguyên lai là như vậy, đệ nói rất dễ hiểu."
“Đúng không?" Đại Trân nhìn hắn, “Vậy huynh làm thử xem."

Từ Canh nhe răng cười, “Được nha." May mắn là chính mình đã làm rồi, bằng không hôm nay nhất định sẽ xấu mặt. Nhưng mà, Thái Tử điện hạ vui mừng quá sớm, đợi đến khi hắn đắc ý dạt dào mà đưa bài của mình cho Đại Trân xem, thấy Đại Trân nhíu mày, trong lòng hắn có cảm giác bất an mơ hồ, “Như thế nào, sai rồi sao?"
Đại Trân nhìn hắn, muốn nói lại thôi. Tâm tình Từ Canh càng thêm đi xuống, ngượng ngùng cười, “Rốt cuộc làm sao vậy?"
“Không sai, làm rất đúng." Đại Trân liếc xéo hắn một cái, “Tuy rằng cách giải không giống nhau, nhưng mà phương pháp này của huynh còn đơn giản hơn."
Từ Canh lập tức nghẹn lại.
Trên mặt hắn hồng hồng, trong lúc nhất thời không nói lời nào, ấp úng nửa ngày,trong lòng lại đang đấu tranh có nên thổ lộ với Đại Trân hay không, chính là, nếu Đại Trân không vui, về sau có phải là cơ hội gặp mặt còn không có không? Nếu Đại Trân trốn tránh hắn, hắn phải làm sao bây giờ.
Ngược lại Đại Trân rất trấn định, sắc mặt như thường hỏi: “Còn đề khác không?"
“Không… Đã không còn…."
“Vậy ra ngoài một chút đi, trong phòng ngột ngạt quá." Đại Trân nhìn ra ngoài cửa sổ, mây không biết đã bị ép xuống khi nào, không khí bị đè nén đến lợi hại, càng thêm nóng, không biết lúc nào trời muốn mưa.
“Được… Được nha." Từ Canh đỏ mặt, xấu hổ mà nói, sau đó hai người song song đi ra ngoài.
Hoàng gia nhị lang tránh ở trong phòng, vươn đầu ngón tay chọc thủng giấy dán cửa lặng lẽ nhìn ra ngoài xem, thấy hai người bọn họ đi ra, lập tức kích động không nhịn được, đè thấp giọng mà nói với Kim Tử, “Mau nhìn, điện hạ ra rồi."
Kim Tử bất động, “Đừng nhìn, cẩn thận điện hạ sẽ tìm ngươi tính sổ."
“Điện hạ sao biết ta nhìn lén a." Hoàng gia nhị lang cười, vừa mới dứt lời, lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Từ Canh lướt qua đây, Hoàng gia nhị lang chỉ cảm thấy mình như bị lưỡi dao sắc bén cứa qua, chân mềm nhũn ngã xuống, “Thật là qua cầu rút ván, xem ngài về sau tìm ai hỗ trợ."
Bên này Từ Canh cùng Đại Trân ra cửa, dọc theo hành lang chậm rì rì mà đi, Từ Canh cảm thấy hình như Đại Trân đoán được gì đó, muốn mở miệng nói một câu, sợ nàng nói ra lời quyết tuyệt, đồng thời lại có chút chờ mong, nói không chừng trong lòng Đại Trân cũng giống hắn.
Bão táp trong không trung yên lặng tiến đến đáng sợ, phảng phất như ấp ủ một cơn gió lốc lớn, Từ Canh cũng có chút ấp ủ trong lòng….
“Cái kia…." Hắn lấy dũng khí hồi lâu, rốt cuộc chuẩn bị mở miệng, đầu hành lang bên kia lại đi đến một đám người, mênh mông cuồn cuộn, phô trương không nhỏ.
Cái gì không có mắt dám cản trở hắn thổ lộ vậy! Từ Canh không vui mà trừng mắt nhìn bên kia, đang muốn mở miệng quát lớn, lại liếc mắt thấy người cầm đầu đám người kia chính là Hồng Gia đế, người mau chóng điên rồi, lão gia tử không ở yên một chỗ, sao lại chạy ra đây làm gì, này không phải cố ý quấy rối sao!
“Phụ…. Phụ hoàng?" Từ Canh ủy khuất mà lên tiếng đón tiếp.
Hồng Gia đế cũng rất bất ngờ, nhìn Từ Canh đang xụ mặt, lại nhìn thoáng qua tiểu cô nương giả trai bên cạnh, trong lòng lập tức minh bạch phân nửa, nha, tới không đúng thời điểm?

Tác giả : Tú Cẩm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại