Dòm Ngó Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 3
#03
Không biết có phải tại vì Hiệu Sách Triệu Gia nằm đối diện cửa hàng Hải Sản Ngô Gia nhà chúng tôi hay không mà khách đến mua hải sản cũng đông hơn hẳn, nước dâng thì thuyền lên.
Ngày hôm sau, mới sớm tinh mơ, tôi đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại inh ỏi. Bà nội gọi tôi ra cửa hàng hỗ trợ gấp.
Tôi lập tức bò dậy khỏi giường, ba chân bốn cẳng phi ra ngoài chợ.
Hôm nay khách tới thực sự quá đông, một mình bà tôi vừa cân cá vừa đánh vảy, lo không xuể được.
Thế là tôi cũng phải cắn răng tảng lờ nỗi sợ bẩm sinh với đống cá tôm nảy tanh tách. Sau khi mặc áo cao su, tôi căng da đầu lên phụ trách việc cân hàng và tính tiền.
Bận rộn không ngơi nghỉ đến tận ba bốn giờ chiều, cuối cùng cũng kịp thở được một hơi. Ngẩng đầu lên, tôi trông thấy hiệu sách đối diện vẫn đông nườm nượp như cũ. Triệu Thiên Thụ bị người ta xin chụp ảnh chung, cười trông giả dối y chang một cái danh lam thắng cảnh, hoàn toàn bán đứng cơ thể của mình.
Tôi bĩu môi khinh thường, vừa lúc chạm phải ánh mắt của cậu ta phóng lại đây.
Từ ánh mắt cậu ta, tôi có thể nhìn ra một thứ gì đó tựa như “khiêu khích".
Đầu tôi bốc hỏa ngùn ngụt. Tôi cởi găng tay, bước thẳng sang phía bên ấy, cao giọng hỏi trước mặt rất nhiều người đẹp: “Anh chàng đẹp trai, có thể chụp chung một tấm được không?"
Triệu Thiên Thụ rõ ràng là không ngờ tôi sẽ xài tới chiêu này, nhưng vẻ kinh ngạc trên mặt chỉ vụt qua rồi biến mất.
Cậu ta nhìn tôi, vẫn còn chưa kịp đáp lời thì đã bị tôi chặn họng.
Tôi nói: “Không phải là mua sách rồi mới được chụp ảnh đấy chứ?" Tôi kiên quyết muốn làm khó cậu ta trước mặt đám người đẹp này.
Triệu Thiên Thụ bất ngờ, cười nói: “Không cần mua sách, cậu chỉ cần xếp hàng thôi." Nói xong, cậu ta lại nhìn các mỹ nữ sau lưng tôi.
Tôi cũng quay đầu lại nhìn. Đám người đẹp này dường như đã bị cậu ta mê hoặc, đều giương mắt nhìn lại tôi với chút không vui trên mặt.
Những ánh mắt đó khiến cho mặt tôi đỏ lên. Tôi bàng hoàng nhận ra mình đã thua thêm một ván, lại chỉ có thể thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn Triệu Thiên Thụ, sau đó ngại ngùng di chuyển về phía cuối hàng.
Đã bị hạ nhục như vậy, tôi đây càng phải chụp ảnh chung với cậu ta một phen, hơn nữa lúc chụp ảnh chung còn phải giày vò cậu ta nữa.
Chờ đợi suốt một hồi lâu, rốt cuộc cũng tới lượt tôi.
Cậu ta liếc tôi một cái, vặn vặn cổ, thấp giọng hỏi tôi với một vẻ mặt đến là ghê tởm: “Tôi trông thực sự tuấn tú lắm sao?"
Tôi há hốc mồm kinh hãi, chỉ thấy buồn nôn cực độ, trực tiếp “ọe" một tiếng trước mặt cả hội người đẹp.
Nụ cười của Triệu Thiên Thụ suýt chút nữa thì vỡ nát, nhưng cậu ta vẫn duy trì hình tượng trước mặt đám người đẹp kia.
Cậu ta dùng một giọng nói chỉ hai chúng tôi nghe thấy, nghiến răng hỏi: “Thế là còn chụp nữa không?"
Tôi gật đầu: “Đương nhiên phải chụp chứ! Nếu không mấy chục phút đứng đợi của tôi là công cốc à?"
Cậu ta bất chợt dẹp thói tự luyến sang một bên, cúi đầu nhẹ giọng hỏi tôi: “Chụp như thế nào?"
Khuôn mặt cậu ta đột nhiên dí sát khiến cho tôi thấy hoảng hồn. Tôi nhích sang bên một bước, rút điện thoại ra, đưa cho người đẹp đứng gần tôi nhất: “Có thể chụp giùm chúng tôi một tấm được không?"
Người đẹp tức khắc nhận lời.
Triệu Thiên Thụ không biết tôi đang tính giở trò gì, chỉ nhìn tôi đầy hoài nghi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lại cậu ta, cười một cái rất thân thiện, sau đó tới gần, vươn tay khoác lấy cánh tay cậu ta, trìu mến dựa vào người cậu ta.
Không chỉ mỗi Triệu Thiên Thụ ngẩn người, mà cả hội người đẹp xung quanh cũng phải tròn xoe mắt nhìn động tác thân mật không đâu vào đâu của tôi.
Tôi có thể cảm giác được người Triệu Thiên Thụ cứng đờ lại như tảng đá.
Tôi cực kỳ hài lòng, gắng sức ôm chặt lấy tay cậu ta, cố ý cọ nước rửa cá lên bộ đồ sạch sẽ cậu ta đang mặc, lại còn lớn tiếng hỏi người đẹp kia: “Chụp xong chưa?"
Triệu Thiên Thụ cuối cùng cũng có phản ứng, có thể là bị giọng nói oang oang của tôi gọi cho hồi hồn.
Cậu ta toan đẩy tôi ra.
Tôi nhỏ giọng nói: “Cậu đẩy fan mình như thế có vẻ không thích hợp lắm thì phải?"
Triệu Thiên Thụ nghe ra giọng điệu uy hiếp của tôi, hít sâu vài hơi rồi mắng: “Dở hơi."
Người đẹp cũng sốt ruột, tùy tiện bấm đại hai phát rồi nói: “Xong rồi xong rồi."
Cô nàng vừa mới dứt lời, tôi và Triệu Thiên Thụ đã đồng thời buông đối phương ra, thậm chí còn so tài xem ai nhảy được xa hơn nữa.
Chỉ trong chớp mắt, chúng tôi đã cách nhau hàng mấy mét.
Cậu ta không thèm nhìn tôi, còn xoay lưng về phía tôi, như thể đang điều chỉnh lại cái tâm trạng ruồi bu của mình. Trông thấy cậu ta cúi xuống sửa sang quần áo bị tôi cọ ướt, lòng tôi dâng lên một niềm phấn khích tột độ.
Tôi biết mình làm vậy có chút trẻ con. Nhưng mà đối phó với loại trẻ ranh như Triệu Thiên Thụ, cũng chỉ có thể dùng biện pháp trẻ con này thôi.
Tôi cúi đầu nhìn ảnh chụp.
Khá ổn.
Tôi rất xinh đẹp, cười rất rạng rỡ.
Vẻ mặt Triệu Thiên Thụ thì lại vô cùng ảm đạm, cau mày mím môi, một bên bả vai đang liều mạng tránh khỏi tôi.
Ừm, hay lắm, tốt lắm.
Tra tấn Triệu Thiên Thụ, khiến cho cậu ta đau đầu nhức óc, quả thực là quá thích luôn.
Tôi nói với lưng cậu ta: “Ảnh chụp đẹp lắm, ngày mai tôi sẽ in ra, tặng cho cậu một tấm nhá."
Triệu Thiên Thụ rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn tôi với một ánh mắt không sao hiểu nổi. Cậu ta dùng khẩu hình miệng để nói: “Tâm thần."
Sau khi quấy rối thành công, tâm trạng tôi rất vui vẻ, chỉ “hừ" một tiếng rồi lại chuẩn bị quay về cửa hàng hải sản nhà mình. Trong lúc vô tình, tôi phát hiện tai Triệu Thiên Thụ đỏ lừ.
Không biết có phải tại vì Hiệu Sách Triệu Gia nằm đối diện cửa hàng Hải Sản Ngô Gia nhà chúng tôi hay không mà khách đến mua hải sản cũng đông hơn hẳn, nước dâng thì thuyền lên.
Ngày hôm sau, mới sớm tinh mơ, tôi đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại inh ỏi. Bà nội gọi tôi ra cửa hàng hỗ trợ gấp.
Tôi lập tức bò dậy khỏi giường, ba chân bốn cẳng phi ra ngoài chợ.
Hôm nay khách tới thực sự quá đông, một mình bà tôi vừa cân cá vừa đánh vảy, lo không xuể được.
Thế là tôi cũng phải cắn răng tảng lờ nỗi sợ bẩm sinh với đống cá tôm nảy tanh tách. Sau khi mặc áo cao su, tôi căng da đầu lên phụ trách việc cân hàng và tính tiền.
Bận rộn không ngơi nghỉ đến tận ba bốn giờ chiều, cuối cùng cũng kịp thở được một hơi. Ngẩng đầu lên, tôi trông thấy hiệu sách đối diện vẫn đông nườm nượp như cũ. Triệu Thiên Thụ bị người ta xin chụp ảnh chung, cười trông giả dối y chang một cái danh lam thắng cảnh, hoàn toàn bán đứng cơ thể của mình.
Tôi bĩu môi khinh thường, vừa lúc chạm phải ánh mắt của cậu ta phóng lại đây.
Từ ánh mắt cậu ta, tôi có thể nhìn ra một thứ gì đó tựa như “khiêu khích".
Đầu tôi bốc hỏa ngùn ngụt. Tôi cởi găng tay, bước thẳng sang phía bên ấy, cao giọng hỏi trước mặt rất nhiều người đẹp: “Anh chàng đẹp trai, có thể chụp chung một tấm được không?"
Triệu Thiên Thụ rõ ràng là không ngờ tôi sẽ xài tới chiêu này, nhưng vẻ kinh ngạc trên mặt chỉ vụt qua rồi biến mất.
Cậu ta nhìn tôi, vẫn còn chưa kịp đáp lời thì đã bị tôi chặn họng.
Tôi nói: “Không phải là mua sách rồi mới được chụp ảnh đấy chứ?" Tôi kiên quyết muốn làm khó cậu ta trước mặt đám người đẹp này.
Triệu Thiên Thụ bất ngờ, cười nói: “Không cần mua sách, cậu chỉ cần xếp hàng thôi." Nói xong, cậu ta lại nhìn các mỹ nữ sau lưng tôi.
Tôi cũng quay đầu lại nhìn. Đám người đẹp này dường như đã bị cậu ta mê hoặc, đều giương mắt nhìn lại tôi với chút không vui trên mặt.
Những ánh mắt đó khiến cho mặt tôi đỏ lên. Tôi bàng hoàng nhận ra mình đã thua thêm một ván, lại chỉ có thể thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn Triệu Thiên Thụ, sau đó ngại ngùng di chuyển về phía cuối hàng.
Đã bị hạ nhục như vậy, tôi đây càng phải chụp ảnh chung với cậu ta một phen, hơn nữa lúc chụp ảnh chung còn phải giày vò cậu ta nữa.
Chờ đợi suốt một hồi lâu, rốt cuộc cũng tới lượt tôi.
Cậu ta liếc tôi một cái, vặn vặn cổ, thấp giọng hỏi tôi với một vẻ mặt đến là ghê tởm: “Tôi trông thực sự tuấn tú lắm sao?"
Tôi há hốc mồm kinh hãi, chỉ thấy buồn nôn cực độ, trực tiếp “ọe" một tiếng trước mặt cả hội người đẹp.
Nụ cười của Triệu Thiên Thụ suýt chút nữa thì vỡ nát, nhưng cậu ta vẫn duy trì hình tượng trước mặt đám người đẹp kia.
Cậu ta dùng một giọng nói chỉ hai chúng tôi nghe thấy, nghiến răng hỏi: “Thế là còn chụp nữa không?"
Tôi gật đầu: “Đương nhiên phải chụp chứ! Nếu không mấy chục phút đứng đợi của tôi là công cốc à?"
Cậu ta bất chợt dẹp thói tự luyến sang một bên, cúi đầu nhẹ giọng hỏi tôi: “Chụp như thế nào?"
Khuôn mặt cậu ta đột nhiên dí sát khiến cho tôi thấy hoảng hồn. Tôi nhích sang bên một bước, rút điện thoại ra, đưa cho người đẹp đứng gần tôi nhất: “Có thể chụp giùm chúng tôi một tấm được không?"
Người đẹp tức khắc nhận lời.
Triệu Thiên Thụ không biết tôi đang tính giở trò gì, chỉ nhìn tôi đầy hoài nghi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lại cậu ta, cười một cái rất thân thiện, sau đó tới gần, vươn tay khoác lấy cánh tay cậu ta, trìu mến dựa vào người cậu ta.
Không chỉ mỗi Triệu Thiên Thụ ngẩn người, mà cả hội người đẹp xung quanh cũng phải tròn xoe mắt nhìn động tác thân mật không đâu vào đâu của tôi.
Tôi có thể cảm giác được người Triệu Thiên Thụ cứng đờ lại như tảng đá.
Tôi cực kỳ hài lòng, gắng sức ôm chặt lấy tay cậu ta, cố ý cọ nước rửa cá lên bộ đồ sạch sẽ cậu ta đang mặc, lại còn lớn tiếng hỏi người đẹp kia: “Chụp xong chưa?"
Triệu Thiên Thụ cuối cùng cũng có phản ứng, có thể là bị giọng nói oang oang của tôi gọi cho hồi hồn.
Cậu ta toan đẩy tôi ra.
Tôi nhỏ giọng nói: “Cậu đẩy fan mình như thế có vẻ không thích hợp lắm thì phải?"
Triệu Thiên Thụ nghe ra giọng điệu uy hiếp của tôi, hít sâu vài hơi rồi mắng: “Dở hơi."
Người đẹp cũng sốt ruột, tùy tiện bấm đại hai phát rồi nói: “Xong rồi xong rồi."
Cô nàng vừa mới dứt lời, tôi và Triệu Thiên Thụ đã đồng thời buông đối phương ra, thậm chí còn so tài xem ai nhảy được xa hơn nữa.
Chỉ trong chớp mắt, chúng tôi đã cách nhau hàng mấy mét.
Cậu ta không thèm nhìn tôi, còn xoay lưng về phía tôi, như thể đang điều chỉnh lại cái tâm trạng ruồi bu của mình. Trông thấy cậu ta cúi xuống sửa sang quần áo bị tôi cọ ướt, lòng tôi dâng lên một niềm phấn khích tột độ.
Tôi biết mình làm vậy có chút trẻ con. Nhưng mà đối phó với loại trẻ ranh như Triệu Thiên Thụ, cũng chỉ có thể dùng biện pháp trẻ con này thôi.
Tôi cúi đầu nhìn ảnh chụp.
Khá ổn.
Tôi rất xinh đẹp, cười rất rạng rỡ.
Vẻ mặt Triệu Thiên Thụ thì lại vô cùng ảm đạm, cau mày mím môi, một bên bả vai đang liều mạng tránh khỏi tôi.
Ừm, hay lắm, tốt lắm.
Tra tấn Triệu Thiên Thụ, khiến cho cậu ta đau đầu nhức óc, quả thực là quá thích luôn.
Tôi nói với lưng cậu ta: “Ảnh chụp đẹp lắm, ngày mai tôi sẽ in ra, tặng cho cậu một tấm nhá."
Triệu Thiên Thụ rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn tôi với một ánh mắt không sao hiểu nổi. Cậu ta dùng khẩu hình miệng để nói: “Tâm thần."
Sau khi quấy rối thành công, tâm trạng tôi rất vui vẻ, chỉ “hừ" một tiếng rồi lại chuẩn bị quay về cửa hàng hải sản nhà mình. Trong lúc vô tình, tôi phát hiện tai Triệu Thiên Thụ đỏ lừ.
Tác giả :
Lãng Nam Hoa