Độc Sủng Xấu Phu
Chương 72: Về nhà bán gà vịt
Tưởng Chấn sau khi từ Trịnh gia đi ra, liền đi đến bến tàu.
Trên hai chiếc thuyền này hàng hóa đã chuyển đi không sai biệt lắm, sau đó một số khoản tiền còn lại hắn phải đi thu, kế tiếp có một số chuyện cũng cần hắn đi xử lý.
Bận rộn lần này trời cũng đã tối rồi, Tưởng Chấn cũng không vội vã về nhà, mà ở trên thuyền ngủ một buổi tối, mà người lựa chọn như vậy, cũng không chỉ có mình hắn, trên thực tế, ngoại trừ số ít có nhà ở huyện thành, những người khác cơ bản đều lưu lại.
Thời đại này mọi người đều không thích đi đêm.
Xuất môn đi một chuyến, làm một đơn sinh ý, Tưởng Chấn tâm tình không tệ, đi mua ngay mấy con gà trở về, ở bên bờ bất cái nồi sắt lớn luộc gà ăn.
Hắn kỳ thực càng muốn mua thịt heo hơn, bất quá trời đã quá muộn, căn bản không còn ai bán thịt heo.
Thịt gà được cắt thành khối nhỏ bỏ vào nồi sắt luộc, luộc được nồi nước canh lớn, trong một cái nồi khác thì lại nấu nước nấu mì sợi, một bát mì sợi luộc chín sau đó chan hai vá canh gà lên mặt trên, thì có mì gà nóng hầm hập ăn.
Tưởng Chấn ăn hai bát, để đũa xuống, liền phát hiện những người trước mặt mình cũng đã hàn huyên với nhau rồi.
Những người này đều là nam nhân, trước đây chưa từng đi ra ngoài thì cũng chẳng có ý nghĩ gì, mà lần này cùng Tưởng Chấn đi ra ngoài đi một chuyến, bọn họ cũng ngóng trông đối với thế giới bên ngoài hơn, thậm chí cảm thấy cả người mình đều bất đồng hơn.
Những người bên cạnh bọn họ, cơ bản đều chưa từng rời khỏi huyện Hà Thành, bọn họ thì sao? Bọn họ từng đến phủ thành!
Những người này trò chuyện hưng khởi, tất cả đều mặt mày hớn hở, cao hứng vô cùng, đối với đội ngũ này, cũng càng thêm trung tâm.
Người thời đại này, kỳ thực so với hiện đại dễ gạt gẫm hơn nhiều, Tưởng Chấn cảm thấy, hắn cần phải trước khi xuất phát đi kinh thành, liền khiến những người này đối với mình khăng khăng một mực.
Ân… Cái từ hình dung này không đúng, phải nói trung thành tuyệt đối.
“Lại qua mười ngày nữa, ta mang bọn ngươi đi kinh thành." Tưởng Chấn đột nhiên nói.
“Kinh thành?" Vương Hải Sinh sửng sốt, kém chút cả người nhảy dựng lên. Tưởng Chấn nói cái gì? Hắn muốn dẫn bọn họ đi kinh thành?
Đây chính là kinh thành a… Bọn họ có thể đi kinh thành?
“Lão đại?" Những người khác cũng sửng sốt, hoài nghi mình nghe lầm.
Kinh thành chính là nơi hoàng đế ở, nghe nói hoàng cung còn được làm bằng vàng đó! Bọn họ cư nhiên có thể đi kinh thành? !
“Đúng là kinh thành. Trịnh đại thiếu nhờ ta đưa hắn đi kinh thành, các ngươi nếu biểu hiện tốt sẽ được đi, nếu như biểu hiện không tốt thì quên đi." Tưởng Chấn nói.
“Lão đại, chúng ta nhất định biểu hiện tốt hơn!"
“Ta… Lão đại ngươi nói cái gì ta đều nghe!"
“Lão đại ta vẫn luôn rất nghe lời!"
…
Những người kia vây quanh ở bên người Tưởng Chấn, tất cả đều kích động không thôi, liền ngay cả Lưu Hắc Đầu, cũng bắt đầu len lén đánh giá Tưởng Chấn —— gã hiện tại bắt đầu nghe lời, vẫn còn kịp sao?
Lưu Hắc Đầu trước đây ở trong thôn làm ác bá, liền cảm thấy mình đã phi thường lợi hại, nhưng bây giờ… Hắn đột nhiên phát hiện mình trước đây kỳ thực chẳng là cái thá gì…
“Đều yên tĩnh chút, lại ầm ĩ nữa, các ngươi sẽ không được đi." Tưởng Chấn cười nói, liền dặn dò vài câu: “Còn có, việc này các ngươi chớ nói lung tung, bằng không… Cẩn thận ta lột da các ngươi."
Những người này nhất thời im bật, từng đôi mắt ở dưới ánh lửa chiếu rọi lại đặc biệt sáng bừng.
Hôm sau, Tưởng Chấn trước đi trả hai chiếc thuyền, sau đó mới cùng Triệu Kim Ca và đám người Vương Hải Sinh đồng thời đi về hướng thôn Hà Tây.
Tưởng Chấn đã đem tiền công nên trả phát xuống, đám người Vương Hải Sinh cầm bạc cũng rất cao hứng, mà bản thân Tưởng Chấn lại thiệt thòi hơn mười lượng bạc, hắn không để trong lòng nhưng Triệu Kim Ca lại có chút lo lắng đau lòng.
“Kim Ca, đừng quá để ý, bất quá chỉ là hơn mười lượng bạc mà thôi." Tưởng Chấn nói.
Triệu Kim Ca há miệng không lên tiếng, đây chính là hơn mười lượng bạc a! Nhà bọn họ trước đây toàn bộ gia sản cũng chỉ hơn mười lượng mà thôi.
“Làm ăn, tổng sẽ có lời có lỗ, ai cũng không thể bảo đảm nhất định sẽ kiếm lời." Tưởng Chấn nói: “Huống chi, lần sau ta nhất định có thể kiếm lời."
Triệu Kim Ca rốt cục được trấn an: “Ân, ta tin tưởng ngươi."
Tưởng Chấn lợi hại như vậy, sau đó nhất định có thể kiếm bộn tiền!
Tưởng Chấn sau khi nói mấy câu như thế Triệu Kim Ca liền được trấn an, nhưng một người khác nói ra mấy câu như thế gia đình hắn lại một người cũng không tin.
“Làm ăn tóm lại sẽ có lời có lỗ, hơn nữa ta còn chưa có lỗ đâu! Các ngươi gấp làm gì? Ta nhất định có thể kiếm lời!" Tưởng Thành Tài nói với người trong nhà.
“Ngươi dựa vào cái gì kiếm tiền? Liền dựa vào một phòng hàng hải sản kia? Có bản lĩnh ngươi nhanh chóng bán chúng a!" Tưởng Thành Tường đầy mặt trào phúng mà nhìn ca ca mình.
Tưởng Thành Tài lúc trước thời điểm nhập vào một thuyền hàng hải sản, đắc ý vô cùng, khắp nơi nhìn không lọt mắt Tưởng Thành Tường, ở nhà không ít lần chèn ép Tưởng Thành Tường, nhưng mà, hắn cũng chỉ đắc ý được chừng mười ngày mà thôi.
Mấy ngày đầu, dưới sự của tuyên truyền Tưởng lão thái, người thôn Hà Tây, còn có người mấy thôn phụ cận, đều đến Tưởng gia mua hàng hải sản, hàng hải sản của Tưởng gia bán được rất đắc, không bao lâu liền bán được hơn ba lượng bạc.
Sau đó… Rồi cũng không có ai đến mua nữa.
Rong biển cá mặn thứ này, đều có thể giữ rất lâu, mọi người cũng không thường ăn, người cùng Tưởng gia quen biết nhìn thấy Tưởng gia làm sinh ý này, sau khi mua vào một ít, mấy tháng cũng không cần mua nữa cũng sẽ không mua nữa, hàng hóa của Tưởng Thành Tài tự nhiên cũng không bán ra được.
Mà những thứ đó để như thế cũng không phải chuyện hay, cũng không thể vẫn luôn giữ lại không bán đi?
Người nhà họ Tưởng mắt thấy chừng mấy ngày đều bán không được một cộng rong biển, liền cuống lên, nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ học theo cách làm của những thương gia ở huyện thành, đem rong biển ngâm nở, một đồng tiền một đồng tiền mà bán.
Nhưng mà sau khi bọn họ làm thế, bán được cũng không nhiều… Thôn bọn họ tổng cộng được bao nhiêu người? Chớ nói chi trong số đó đã có rất nhiều người đã mua rong biển khô.
Tưởng Thành Tài hết cách rồi, chỉ có thể mang đến huyện thành bán, mà này qua lại rất vất vả không nói, bán được cũng không nhiều…
Huyện thành lại có người khác đang bán rồi!
Tưởng Thành Tài người này vốn rất lười, ban đầu hắn vì kiếm tiền còn có thể chịu khó mấy ngày, sau khi mệt mỏi vài ngày liền không vui.
Hàng này ngược lại đặt ở nhà, trong thời gian ngắn cũng sẽ không hỏng, không bán được liền không bán được, bất quá chậm rãi bán… Nghĩ như vậy, Tưởng Thành Tài liền lười đi huyện thành bán nữa.
Nhưng hắn cảm thấy hàng giữ lại không phải chuyện lớn lao, những người khác của Tưởng gia lại không thấy như vậy —— cá mặn cùng rong biển có thể để lâu hơn nữa, cũng không thể vẫn luôn để đó không bán a!
Ngày hôm nay, Tưởng Thành Tường về đến nhà không chịu được mùi cá trong nhà, nói Tưởng Thành Tài một trận, kết quả hai người liền rùm beng.
“Được rồi, chớ ồn ào!" Tưởng đồ tể hô.
“Cha, các ngươi dự định cứ dung túng Nhị ca như vậy? Không sợ hắn đem tiền trong nhà tiêu xài hết sao?" Tưởng Thành Tường nói.
“Ta nơi nào tiêu xài tiền? Ta lấy hai mươi lượng bạc, ít nhất hàng hóa còn ở nơi này ? Ngươi thì sao? Ngươi lấy hai mươi lượng bạc, nhưng cái rắm đều không thấy một cái." Tưởng Thành Tài cười lạnh nói.
Tưởng Thành Tường trên mặt có chút không nhịn được, nhìn về hướng cha nương của mình: “Cha nương, các ngươi yên tâm, chờ ta được phát tiền công, nhất định lấy một nửa giao cho gia đình."
“Ngươi giao trước rồi nói a!" Tưởng Thành Tài lại cùng Tưởng Thành Tường tranh đấu với nhau.
“Được rồi!" Tưởng đồ tể nói: “Các ngươi chớ ồn ào, Thành Tài, ngày mai chúng ta chọn gánh, cùng đi thôn khác bán."
“Đi nữa?" Tưởng Thành Tài nhíu mày.
“Ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Tưởng đồ tể đều muốn đánh con thứ hai này của mình một trận rồi.
Trước bọn họ bắt bí Tưởng Bình biết rõ người mua đất của bọn họ là Tưởng Chấn, lại không nói cho bọn họ biết việc này rồi mượn thuyền của Tưởng Bình, để Tưởng Thành Tài nhập vào một đống hàng hải sản trở về, nhưng cũng không thể mỗi ngày đi mượn thuyền của Tưởng Bình đi?
Tưởng Thành Tài vừa nghĩ tới phải gồng gánh đi xa như vậy, liền không vui, nhưng Tưởng đồ tể đã tức giận… Hắn đến cùng không dám chống đối.
Tưởng đồ tể trong lòng nhưng cũng phát sầu, ông đi ra ngoài bán hàng, việc đồng áng phải làm sao bây giờ? Trong nhà còn phải nuôi tằm…
Vốn hai đứa con dâu mặc dù là nữ nhân nhưng cũng có thể làm việc, việc hái dâu nuôi tằm lại cũng toàn do nữ nhân tới làm, kết quả… Chu Thục Phân mới hái không được vài lá dâu, liền nói mình bị sâu cắn cả người ngứa không chịu được, Hoàng Mẫn cũng liền không chịu làm nữa, càng nguy hiểm hơn chính là, hai người này cư nhiên còn đều mang thai.
Trong nhà có thể sinh con trai vốn là chuyện tốt, nhưng lúc này hai người đồng thời mang thai, lại thành phiền phức.
Tưởng đồ tể đột nhiên cảm thấy, người trong thôn nói Tưởng Chấn kỳ thực từ nhỏ mang phúc có lẽ là thật, nếu như Tưởng Chấn không đi, ngày tháng trong nhà nào đến nỗi quá phận như vậy?
Kỳ thực, cuộc sống của Tưởng gia hiện tại, đã tốt hơn so với tuyệt đại đa số người trong thôn rồi, chỉ là từ giàu về nghèo rất khó, bọn họ sống thoải mái quá lâu, liền không chịu được làm việc vất vả.
Tưởng gia bên này tình cảnh bi thảm, Triệu gia lại vui sướng.
Sau khi mấy người Tưởng Chấn đi xa, vợ chồng Triệu Phú Quý cùng Tôn Tiểu Sơn và hai đứa con y, năm người liền bắt đầu chuyên tâm quản lý đất đai, nuôi gà nuôi vịt của mình.
Mấy mẫu ruộng nước lúc trước Tưởng Chấn đã bảo Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh giúp đỡ trồng xong, Triệu Phú Quý chỉ cần mỗi ngày đi xem xem, nhổ cỏ dại là được, không cần phải quá nhọc lòng, bọn họ liền toàn tâm toàn ý hầu hạ bầy gà vịt.
Gà được nuôi thả ở trong rừng sẽ tự biết kiếm ăn, mỗi ngày buổi tối uy chút vỏ trấu là được, còn vịt…
Triệu gia nuôi vịt, so với nuôi gà nhiều hơn rất nhiều, bầy vịt, bọn họ đều cho ăn cá ăn ốc nước ngọt.
Bên này có cách nói như vầy đông trai hạ ốc, mùa đông ăn trai sông thời tiết tốt, mà mùa hè ốc nước ngọt màu mỡ nhất.
Lúc này cũng đã đi vào hạ.
Ốc nước ngọt thứ này không có thịt gì, muốn nấu ăn ngon thì không thể thiếu phải tốn dầu, kỳ thực bách tính bình thường cũng không ăn nó, chỉ có lúc tụi nhỏ thèm ăn, nhỏ vài giọt dầu chưng một bát cho bọn nó.
Vì những nguyên nhân này, ốc nước ngọt rất dễ bắt, bên bờ sông trên tảng đá, thường xuyên nhặt được lượng lớn ốc nước ngọt, kể cả thuyền ở trong sông dừng lâu, dưới đáy thuyền cũng có thể bị ốc nước ngọt bao trùm cả.
Tôn Tiểu Sơn theo Vương Hải Sinh nhiều năm như vậy, bơi thuyền đi xa e rằng không có khí lực, nhưng bắt cá mò ốc lại rất điêu luyện, mà Triệu Phú Quý lúc còn trẻ cũng từng khắp nơi tìm kiếm thức ăn, làm những việc này cũng đồng dạng không thể xem thường.
Bọn họ mỗi ngày đi mò ốc nước ngọt bắt cá nhỏ trở về, ban đầu Triệu Lưu thị phải đem cá nhỏ băm, ốc nước ngọt đập vỡ, mới có thể đem ra uy vịt, đến sau đó, bầy vịt đã có thể nuốt cả con ốc nước ngọt.
Cũng không biết có phải vì bọn họ cho ăn đầy đủ hay không, bầy vịt lớn đặc biệt nhanh, không bao lâu liền lớn rồi, đến hiện tại, đã có con vịt bắt đầu đẻ trứng, đẻ còn rất nhiều.
Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị nhịn ăn trứng vịt, lại ở trong thôn chào hỏi một tiếng, báo người trong thôn muốn trứng vịt trứng gà thì qua mua… Kết quả, còn bán được khá được.
Mà cái này cũng không kỳ quái.
Rong biển cá mặn thứ này, đối với rất nhiều người mà nói chỉ tồn tại để thay đổi khẩu vị, so sánh với nó, bọn họ càng yêu thích trứng gà trứng vịt, hơn nữa…
Thời đại này nữ nhân mang thai phải ăn trứng gà trứng vịt bồi bổ, sinh con phải ăn trứng gà trứng vịt bồi bổ, trăng tròn phải