Bốn Lần Gả

Chương 59

“Ta… ta biết cái gì?"

Tần Bồng lùi về phía sau một bước, không kìm được mà có chút sợ hãi.

Ánh mắt Tần Thư Hoài có phần đùa đùa cợt: “Nàng không biết sao? Nàng không rõ sao? Tần Bồng nàng hãy hỏi bản thân một cách thành thật đi."

Hắn nâng cằm nàng lên, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng: “Lúc ta tặng nàng đóa mẫu đơn đó, ý của ta là gì nàng còn không rõ sao?!"

Trước giờ nàng rất thông minh.

Năm đó lúc hắn còn đang ngu ngơ với chuyện tình cảm, thì nàng đã biết mọi thứ một cách rành rọt.

Hoa dành dành mà hắn hái xuống, cài lên tóc nàng, chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?

Nàng có thể ném hoa, nàng có thể không cần tình cảm của hắn, nhưng không nên tặng hoa đó lại cho người khác như thế.

Nàng có thể từ chối tình cảm này, nhưng không nên giẫm đạp lên nó.

Tần Bồng nhìn Tần Thư Hoài một cách ngây ngốc, hắn túm lấy cổ tay đang run rẩy của nàng, khóe mắt đỏ lên.

Đầu óc nàng trở nên ù ù cạc cạc, một lát sau mới hiểu ra, thứ hắn đang nói đến là đóa hoa mẫu đơn kia.

Nàng đoán có lẽ là chuyện nàng ném hoa mẫu đơn đi đã bị Tần Thư Hoài biết được, nhìn người trước mặt, nàng có chút lưỡng lự: “Ta nghĩ rằng… Vương huynh chỉ là… muốn làm cuộc giao dịch mà thôi…"

“Giao dịch?" Tần Thư Hoài nói một cách chế giễu: “Nàng thì có thứ gì đáng để ta giao dịch?"

“Đúng."

Nghe câu này, Tần Bồng nhịn không được mà cười: “Ta không đáng để Nhiếp chính vương cao quý hạ mình để trao đổi."

Vừa nói, nàng vừa nhíu mày nhìn hắn: “Dù sao đi chăng nữa ta cũng không giống với Ngọc Dương Công chúa có thể cho Vương gia sự bảo vệ, không giống với Khương Y có thể cho Vương gia quân quyền phương Bắc, cũng không giống với Đổng Uyển Di có thể giúp Vương gia vun vén thế lực văn thần Tuyên Kinh, ta chỉ là một Trưởng công chúa không quyền không thế, bây giờ Nhiếp chính vương thân phận tôn quý, làm gì còn muốn lấy quan hệ thông gia ra để trao đổi quyền lực?!"

Nghe câu này, vẻ mặt Tần Thư Hoài lộ ra vẻ kinh ngạc: “Nàng…"

Hắn mở miệng, nhưng sau câu “Nàng", lại không thể nói tiếp bất cứ lời gì.

Tần Bồng nhếch môi: “Sao nào, nói không nên lời rồi sao?"

Vừa nói, nàng vừa bước gần về phía hắn, khuôn mặt xinh đẹp dán sát vào người Tần Thư Hoài, ánh mặt ngập tràn sự chế giễu: “Tần Thư Hoài, người đã thành thân ba lần như ngài, cũng xứng nói chuyện tình cảm với ta sao?"

“Ta chưa từng chạm vào bọn họ!"

“Nhưng ngài cưới rồi!"

Tần Bồng ngẩng đầu, cao giọng nói: “Ngài đã cưới họ, ngài cưới hỏi bọn họ đàng hoàng vào cửa lớn Tần gia của ngài, cho dù lấy lý do nào để viện cớ đi chăng nữa, thì Tần Thư Hoài" giọng nàng từ từ lạnh lại: “Ta không cần người đàn ông của người khác."

Tần Thư Hoài không nói lời nào, hắn ngây người nhìn Tần Bồng, lần đầu tiên hắn phát hiện, hóa ra giữa bọn họ không chỉ cách nhau bởi Vệ Dương, mà còn cách nhau bởi rất nhiều thứ.

Là hắn ngốc.

Sao hắn lại nghĩ Triệu Bồng sẽ hiểu cho hắn?

Làm sao lại nghĩ Triệu Bồng không để ý chứ?

Ánh mắt chán ghét của Tần Bồng giống như lưỡi dao, từng dao từng dao khoét vào da thịt hắn, đau đến mức hắn phải run rẩy.

Tần Bồng quan sát người trước mặt, không biết làm sao, lại có chút mềm lòng.

Nàng quay đầu, nhìn rèm châu đung đưa bên cạnh, một lát sau, cuối cùng cũng nghe được Tần Thư Hoài nói: “Đúng, là lỗi của ta."

“Nhưng Tần Bồng" hắn nắm chặt lấy nắm tay, cắn răng: “Ta cưới Ngọc Dương Công chúa, là thật lòng."

Tần Bồng ngây người, quay đầu nhìn hắn.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt chứa đựng sự cố chấp: “Cho dù lúc đó nàng ấy có phải là Công chúa hay không, cho dù lúc đó nàng ấy có thể bảo vệ ta không, ta cũng sẽ cưới nàng ấy."

“Ta thích nàng ấy."

Tần Thư Hoài nói, nước mắt lăn dài.

Triệu Bồng sống nhiều năm như vậy, thật sự hắn rất ít khi nào nói với nàng câu này.

Dường như mỗi một lần, đều là nàng quấn lấy hắn, mới có thể ép hắn nói ra câu như vậy.

Dường như hắn chưa từng chủ động nói với nàng câu như vậy, cho dù năm đó lúc nàng nhắm mắt xuôi tay, hắn cũng không nói.

Ban đầu là bởi vì ngượng ngùng, sau này là vì chỉ quan tâm đến bệnh tình của nàng, hắn đã quên mất những lời âu yếm. Đợi sau khi nàng mất, hắn mới đột ngột nhận ra, hóa ra đây là lời nên nói ra nhất, nhưng lại hiếm khi nói với nàng.

Hôm nay nàng không muốn câu này của hắn nữa rồi, nàng không để ý, không cần, nhưng hắn lại rất muốn rất muốn nói câu này với nàng: “Đời này của ta, luôn thích nàng ấy."

Tần Bồng ngây người nhìn Tần Thư Hoài, một lát sau, nàng nhếch môi, nói: “Vương huynh nói những lời này với ta làm gì?"

Vừa nói, nàng vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn về phía xa xăm: “Nàng ấy đã mất, mất rất nhiều năm rồi. Ngài không nói với nàng ấy, nói với ta làm gì?"

“Đúng vậy." Tần Thư Hoài khàn giọng nói: “Nàng ấy đã mất rất nhiều năm rồi."

Nàng ấy đã mất rất nhiều năm rồi, nàng ấy đã yêu người khác rồi, tình cảm giữa bọn họ với nàng ấy mà nói sớm đã thành dĩ vãng, chỉ là một mình hắn vẫn đau khổ vùng vẫy, liều mạng chèo chống.

Nhưng người hắn cầu mong lại đang ở thế giới bên kia, hắn không thể có được thêm lần nữa, chỉ có thể đắm chìm trong đó.

Hai người im lặng, chỉ còn lại tiếng đèn hoa bập bùng trong phòng. Hai người từ từ tỉnh táo lại, Tần Bồng hoàn hồn trước, kéo kéo y phục, nói: “Vương gia, bây giờ đã khuya, nói chuyện trong khuê phòng ta không tiện, vẫn là đến phòng khách nói chuyện đi."

Tần Thư Hoài cúi đầu không nói lời nào.

Tần Bồng có chút bất lực, đang muốn nói điều gì, bên ngoài lại vang lên tiếng của Vệ Diễn: “Tẩu tẩu, ta nghe nói Nhiếp chính vương đến, nên đặc biệt đến đây thếp đãi."

Nghe lời này, Tần Bồng cảm thấy như cứu tinh đã đến, vội vàng nói: “Đúng vậy! Ngươi vào đi!"

Vừa nói chuyện, Vệ Diễn vừa đẩy cửa bước vào, sau khi đẩy cửa, Tần Thư Hoài và Tần Bồng mới nhìn thấy, Giang Xuân đã bị người khác trói quanh cột.

Vệ Diễn đứng ở cửa, cười lạnh, nhìn Tần Thư Hoài, nhíu mày: “Ban đêm đến phủ người khác còn khóa cửa, Vương gia cũng thật có hứng thú."

“Ta và Công chúa có vài lời cần nói."

“Cũng không nên nói bây giờ." Ánh mắt Vệ Diễn có phần lạnh lùng: “Đêm khuya rồi, Nhiếp chính vương."

“Đây là chuyện riêng."

“Mặc kệ ngươi có có chuyện riêng gì!" Vệ Diễn rút đao, quả quyết nói: “Ngươi cút ngay cho ta!"

Tần Thư Hoài không nói lời nào, hắn ngước mắt nhìn Vệ Diễn, Vệ Diễn nhìn chằm chằm vào hắn, không chút nhượng bộ.

Tần Bồng nhìn thấy đao của Vệ Diễn, cau mày.

Theo phẩm cấp, đương nhiên Tần Thư Hoài cao hơn Vệ Diễn, mặc dù Tần Thư Hoài đêm tối xông vào Vệ phủ là việc không đúng, nhưng Vệ Diễn rút đao, nếu như làm Tần Thư Hoài bị thương thật sự, cũng không phải phải chuyện tốt lành.

Nàng biết tình khí của Tần Thư Hoài, không để cho hắn nói, e rằng hắn sẽ không đi.

Nàng thở dài, nhắc tay nói: “Vương gia, mời đến phòng khách."

Tần Thư Hoài biết đã không còn cách nào ở lại đây nói tiếp, chỉ có thể theo Tần Bồng đến phòng khách.

Sau khi đến phòng khách, Vệ Diễn một bước cũng không rời.

Bây giờ Tần Thư Hoài cũng bình tĩnh trở lại, hắn ngồi quỳ trước bàn, nói thẳng: “Phiền mời Tướng quân tránh cho."

Vệ Diễn nhìn Tần Bồng, Tần Bồng gật đầu, Vệ Diễn nhỏ giọng nói: “Tẩu, ta ở bên ngoài, có gì thì cứ gọi."

“Ta biết rồi."

Ánh mắt Tần Bồng chứa đựng ý cười, Vệ Diễn đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa phòng khách đóng lại, Vệ Diễn ở ngoài bên ngoài hành lang, đối diện với Giang Xuân vẫn còn đang bị trói. Vệ Diễn cười: “Tê tay không?"

“Liên quan gì đến ngươi!"

Giang Xuân hừ một tiếng khinh miệt.

Vệ Diễn chậc chậc vài cái, cầm khăn bắt đầu lau kiếm: “Chủ nhân của ngươi nửa đêm đến làm gì?"

“Liên quan gì đến ngươi!"

“Hây" Vệ Diễn chĩa đao về phía Giang Xuân: “Ngươi nói lại thêm một nữa xem?"

“Liên quan gì đến ngươi!"

Vệ Diễn nghẹn họng.

Nhìn vẻ mặt không thèm đếm xỉa đến của Giang Xuân, hắn cảm thấy ở cùng với Giang Xuân, sẽ làm giảm trí thông minh của mình mất.

Hắn cười xùy một tiếng, cúi đầu tiếp tục lau đao.

Tần Bồng ngồi trong phòng trót trà cho Tần Thư Hoài.

Lúc này đầu óc Tần Thư Hoài hoàn toàn tỉnh táo, sau khi tỉnh táo, hắn thẳng thắn đối mặt, hắn không thể không đối mặt với những chuyện đau lòng của quá khứ.

Hắn từng nghĩ vô số lần, vì sao Triệu Bồng lại yêu Vệ Dương.

Nhưng bây giờ hắn đã biết.

Hóa ra trong lòng Triệu Bồng, hắn trước nay luôn là kẻ tiểu nhân vì quyền lực mà bất chấp thủ đoạn.

Từ đầu đến cuối nàng luôn nghi ngờ tình yêu mà hắn dành cho nàng, có lẽ trong lòng nàng, âm mưu hãm hại nàng thất thân năm đó, tất cả đều do một tay hắn làm nên.

Hắn đặt mình vào hoàn cảnh của nàng nghĩ, nếu như Triệu Bồng luôn nghĩ như vậy, sau đó nàng trở thành Tần Bồng, nàng gặp được một công tử không quen biết nàng, cưới nàng lúc nàng mất hết tất cả, luôn xem nàng là bảo vật quý giá, ai mà không rung động chứ?

Nếu như chỉ có như vậy, có lẽ hắn vẫn còn sức để tranh, dẫu sao Vệ Dương đã mất.

Điểm trí mạng nhất là, hắn đã từng cưới Khương Y và Đổng Uyển Di.

Nếu như Triệu Bồng từng yêu hắn, lúc hắn cưới hai người kia, có lẽ tình yêu của nàng đã không còn.

Nếu như Triệu Bồng chưa từng yêu hắn, cưới hai người kia cũng là vết nhơ đời này của hắn.

Hắn không còn cách nào nói với nàng.

Hơn nữa, với Triệu Bồng mà nói, có lẽ nàng cũng chỉ sẽ chế giễu sự nhu nhược vô năng của hắn.

Cưới cũng đã cưới rồi, bất cứ lí do nào cũng đều chỉ để lấp liếm cho điều hoang đường này.

Hắn nói Liễu Thi Vận rằng nàng ta mù quáng, hắn nghĩ, bất cứ nữ nhân nào, sau khi biết đối phương vì quyền lực mà cưới liên tiếp hai người đều sẽ tránh xa.

Nhưng hắn đã quên, có lẽ Tần Bồng cũng nghĩ như vậy.

“Vương gia đêm nay đột ngột đến như vậy, rốt cuộc là vì điều gì?"

Tần Bồng nhìn Tần Thư Hoài cứ mãi không nói, bèn chủ động mở lời.

Tần Thư Hoài ngước mắt nhìn nàng, cuối cùng cũng nói: “Liễu Thi Ngạn dùng hoa ta tặng nàng hẹn ta ra."

Tần Bồng nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó liền hiểu vì sao Tần Thư Hoài lại tức giận, lập tức nói: “Ta ném hoa đi rồi, không đưa cho nàng ta."

Nghe thấy lời này, trong lòng Thư Hoài cảm thấy thoải mái hơn một chút, Tần Bồng rót trà cho hắn, điềm đạm nói: “Mặc dù ta không muốn nhận ý tốt của Vương gia, nhưng cũng sẽ không chà đạp như vậy."

Tần Thư Hoài nhìn nước trà được rót vào bát, không nói lời nào.

Một lát sau, cuối cùng hắn cũng nói: “Vệ gia đối xử rất tốt với nàng."

Nhắc đến người của Vệ gia, Tần Bồng nhịn không được mà cười, nàng gật đầu: “Ừ, đúng là rất tốt. Đặc biệt là lão thái quân." Tần Bồng đặt bát trà xuống, cười lên: “Có lúc ta nghĩ, lão thái quân vì sao lại giống như mẹ ruột của mình vậy."

“Gả vào Vệ gia, chắc là nàng sống rất tốt?"

Giọng nói của Tần Thư Hoài trở nên đắng chát, Tần Bồng cười gật đầu, giọng điệu dịu dàng: “Đúng vậy."

Nàng nghĩ đến người Vệ gia trong ký ức của thân phận này, nhịn không được mà nói: “Có lúc ta còn nghĩ, tại sao lại không đến sớm một chút."

Nghe thấy câu này, ngón tay Tần Thư Hoài hơi run.

Tất nhiên hắn hiểu, không đến sớm một chút của nàng là có ý gì.

Đến sớm với thân phận này, sớm gả vào Vệ gia, sớm gặp Vệ Dương.

Mười năm nay nàng sống tốt như vậy.

Cho dù thủ tiết trong Hộ Quốc Tự mười năm, cũng sống tốt hơn mười năm bên cạnh hắn.

Nhưng hắn không có cách nào phản bác.

Thậm chí, hắn còn đồng ý.

Dẫu sao mười năm nay của Tần Bồng, mặc dù Vệ Dương sớm đã rời đi, nhưng những tháng ngày này của nàng rất yên ổn, nàng có người nhớ nhung, có người quan tâm.

Còn Triệu Bồng thì sao?

Mười năm đó, đi lại khó khăn.

Người duy nhất liều chết để che chở hắn, trong lòng nàng, nàng cưới hắn chỉ vì nàng là một con cờ trong số con cờ trong tay hắn.

Cổ họng hắn chua chát, hắn mở miệng, muốn nói điều gì, lại nghe Tần Bồng nói: “Ta đã từng nghe nói về vợ cả Ngọc Dương Công chúa của ngài."

Tần Thư Hoài ngước mắt nhìn nàng, nhìn thấy sự đồng tình trong ánh mắt của Triệu Bồng: “Có đôi khi ta nghĩ, với nàng ấy mà nói, đời này của ta, có lẽ đã sống rất tốt."

Những lời này như xát muối vào lòng Tần Thư Hoài, nỗi đau kéo từ tim trong phút chốc lan đến bàn tay, làm hắn hơi run rẩy.

“Không nói những thứ này." Tần Bồng ngước mắt cười mỉm: “Thật ra ta rất hiếu kỳ, Vương gia nếu đã yêu Ngọc Dương Công chúa sâu sắc đến vậy, lại nói ta không có giá trị lợi dụng, tại sao lại muốn tặng ta đóa mẫu đơn đó?"

Tần Thư Hoài không nói lời nào.

Hắn ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Tần Bồng, hắn biết Tần Bồng đang tính toán điều gì.

Nếu như hắn nói là vì tình cảm, với tính khí của Tần Bồng, vốn sẽ không tin, trừ phi hắn nói với nàng, hắn biết nàng là Triệu Bồng.

Nhưng nói rồi thì sao?

Sau khi nói ra, khoảng cách của hai người sẽ càng lúc càng xa.

Triệu Bồng đã không còn yêu hắn, thứ mà cả đời này nàng sợ nhất là nợ tình cảm của người khác.

Vả lại, bây giờ trong lòng nàng, hắn đã là người quay lưng với tình cảm hai lần, thì lấy đâu ra mặt mũi mà nói chuyện tình cảm với nàng?

Hắn chỉ có nói quyền thế, cũng chỉ có thể nói quyền thế.

Hắn bây giờ có lẽ là ngọn gió không thể bắt lấy trong lòng Triệu Bồng năm ấy, cho dù cầm chắc hôn nhân, cũng phải lôi kéo.

Hắn nở nụ cười ngượng ngạo: “Công chúa nghĩ thế nào?"

“Ta vốn cho rằng, Vương gia cảm thấy, thân phận Trưởng Công chúa của ta có thể có tác dụng với ngài, có thể khống chế tốt bệ hạ. Đợi sau này tìm một cái cớ để bệ hạ băng hà, lấy thân phận Tiền Thái tử và Phò mã, có thể để Vương gia làm một vài chuyện càng danh chính ngôn thuận, cũng giảm đi rất nhiều vật cản. Nhưng hôm nay Vương gia nói với ta không phải là lý do này, ta cũng không đoán ra được."

Tần Bồng có chút đau đầu, nói với giọng chế giễu: “Chẳng lẽ Vương gia thật sự thích ta? Thật khiến người ta hoài nghi tấm chân tình ngài đối với Ngọc Dương Công chúa."

Tần Thư Hoài không nói lời nào, hắn nâng tách trà nàng rót, khàn giọng nói: “Trên thực tế, bản vương thật sự nghĩ như vậy."

Tần Bồng đổ trà vào trong ấm, nhưng cũng không ngoài ý muốn.

Tần Thư Hoài nhìn Tần Bồng, nói một cách chân thành: “Ta muốn sẽ cưới Công chúa với vị trí chính thê, không biết ý Công chúa thế nào?"

“Tần Thư Hoài." Tần Bồng nói một cách bình thản: “Ba thê tử trước của ngài đều đã mất."

Tần Thư Hoài không nói gì, Tần Bồng ngẩng đầu, nở nụ cười xán lạn: “Ta sợ chết, ta không dám gả."

“Nàng sẽ không chết!"

Câu nói này khơi gợi ký ức bi thương nhất năm đó của Tần Thư Hoài, hắn nói với giọng quả quyết: “Lần này, ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác đụng vào dù một sợi tóc của nàng!"

Tần Bồng dừng động tác rửa trà.

Lời của Tần Thư Hoài giống như ba lần chết trước đây của nàng dường như không hề liên quan đến hắn.

Nàng ngẩng đầu lần nữa, dịu dàng nói: “Vương gia nói giống như là có người cố ý hại chết Vương phi vậy? Khương Y là do Vương gia giết, Đổng tiểu thư thì không nói, Ngọc Dương Công chúa thì do bệnh mà chết, có ai mưu hại đâu?"

Tần Thư Hoài đoán nàng giả vờ không biết, nhắc lại chuyện năm đó: “Ngọc Dương Công chúa không phải do bệnh mà chết."

“Ồ?"

Phản ứng của Tần Bồng rất bình thản, Tần Thư Hoài cũng không lấy làm kinh ngạc.

Nàng làm sao mất, bản thân nàng là người hiểu rõ nhất.

“Năm đó là người khác hạ độc, hại chết nàng ấy, ta giết Khương Y, cũng giống như vậy."

Nghe câu này, Tần Bồng đậy nắp chén trà.

Nàng bình thản “ồ" lên một tiếng, trong lòng có chút chế giễu.

Nàng làm sao mất, nàng còn nhớ rất rõ.

Nhưng hắn lại nói với người khác, là người khác hạ độc hại chết nàng.

Trước mặt người không liên quan thừa nhận bản thân là kẻ giết người, khó đến vậy sao?

Tần Bồng nâng chén trà uống một ngụm, dịu dàng nói: “Trà hơi đắng, Vương gia cảm thấy thế nào?"

“Ta cưới nàng."

Hắn đưa tay qua, nắm chặt lấy cổ tay của nàng, nói rõ từng câu từng chữ.

“Đồng ý với ta, ta sẽ xây cho nàng quân phủ Công chúa, ta sẽ xin hai vùng đất phong cho nàng, ta sẽ để nàng sử dụng phân nửa nội ứng, những điều kiện khác, nàng đều có thể đề nghị."

Tần Bồng không nói lời nào, Tần Thư Hoài nói tiếp: “Cho dù bây giờ Vệ Diễn có bảo vệ nàng, những thứ của Vệ gia là của Vệ gia. Nàng phải có quyền lực nằm trong tay của mình. Tần Bồng, tất cả những thứ này người khác không thể cho nàng, nhưng ta thì có thể."

“Người muốn điều gì?"

Tần Bồng có chút không hiểu rõ.

Tần Thư Hoài nhìn nàng, nở nụ cười chua chát: “Thứ ta cần, Công chúa là người hiểu rõ nhất."

Chẳng qua cũng chỉ là quyền lực mà thôi.

Tần Bồng rũ mắt.

Một lát sau mới nói: “Để ta suy nghĩ."

Nghe thấy câu này, Tần Thư Hoài tròn mắt, vui sướng khôn xiết.

Nàng không từ chối hắn!

Nàng nói để nàng suy nghĩ!

Tần Thư Hoài cả người ngây ngốc, hắn không thể tưởng tượng được. Tần Bồng ngẩng đầu cười cười: “Vương gia, đây là chuyện quan trọng, không thể quá nóng vội, hay là ngài về trước, cho ta một chút thời gian."

“Được… được…"

Tần Thư Hoài đứng dậy: “Không gấp, ta không gấp… Ta về trước đây, nàng cứ từ từ nghĩ."

Vừa nói, Tần Thư Hoài vừa quay người bước ra ngoài.

Vệ Diễn nhìn Tần Thư Hoài bước ra, bèn cởi trói cho Giang Xuân, đá hắn một cái nói: “Cút đi."

“Ngươi!"

“Đi." Tần Thư Hoài đi đến bên cạnh Giang Xuân, ra lệnh, như là cho dù chỉ là một giây, hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại đây.

Đợi đến lúc bước đến cửa, Tần Thư Hoài đứng ở đầu hành lang quay đầu, nhìn nữ nhân quỳ ngồi trong đại sảnh.

Nàng cúi đầu, không nói lời nào.

Tần Thư Hoài lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bóng dáng ấy, rõ ràng dung mạo không giống nhau, nhưng trong chớp mắt lại quay về thời niên thiếu năm xưa.

“Công chúa điện hạ!"

Hắn cao giọng gọi, Tần Bồng hoang mang ngẩng đầu, nhìn thấy ở phía không quá xa, dưới ánh đèn, hành lang dài, vẻ mặt do dự giống như thời thiếu niên.

“Ta…" Tần Thư Hoài nói, nhưng nhất thời lại không thể nói tiếp, sau một hồi do dự, giọng hắn nhỏ lại, nhưng lời nói ngập tràn dũng khí lại biến thành câu: “Ta chờ nàng."

Chờ đến sáu năm lạnh lẽo sau khi nàng mất.

Lại chờ nửa đời sau cùng nàng qua xuân hạ.
Tác giả : Mặc Thư Bạch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại