Ảnh Đế Là Tên Tiểu Tiện Nhân!
Chương 53: Phản công không thành cực kỳ cực kỳ thảm!
Edit: Cực Phẩm
Nhận khăn giấy từ Cố Phong, Hạ Triển oán khí tận trời quay về ký túc xá, cả người đều trở thành mảnh lá xốc xếch bay bay trong gió thu.
Là một tổng công đại nhân phúc hắc cường thế, bản thân mình cam tâm tình nguyện (?) bị Trần đại thúc như vậy lại như vậy còn chưa tính, tên vô liêm sỉ kia lại còn không cảm kích!
Hạ tiểu miêu rất đau lòng rất đau lòng!
Vì vậy, hắn vừa anh anh anh thút thít vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà mẹ đẻ toàn bộ tâm tình đều nghĩ muốn đến sông Hoàng Phố [1] gột rửa… Không! Thế này không phải phong cách của Hạ tiểu miêu!
[1] Sông Hoàng Phố là một con sông dài 97 km ở Trung Quốc, chảy qua Thượng Hải. Sông này rộng trung bình 400m và sâu 9m.
Sự thật là hắn vừa cuồng dã đập đồ cho hả giận vừa dùng tiết tấu và lực độ lau sàn nhà chà mắt mình, khiến cho cửa sổ tâm hồn vừa hồng vừa sưng, hơn nữa nghĩ đến khi Trần Tử Hào trở về thì trong nháy mắt mình phải dùng một cú đá xinh đẹp cho hắn dính vào tường, sau đó cao quý lãnh diễm cho hắn một ánh mắt khinh thường “Lão tử mới không ngại anh ngoại tình… Bởi vì căn bản lão tử cũng không yêu anh"!
Trong lúc Hạ Triển cùng hung cực ác trong phòng luyện tập động tác đá thì Trần Tử Hào đẩy cửa vào.
“Hỗn đản còn biết về à!" Hạ Triển bay đến nắm cổ áo Trần Tử Hào nhấn vào trên tường một cái!
Mẹ ơi, loại cảm giác của oán phụ đanh đá này!
“Bảo bối đừng nóng giận, tỉnh táo chút nghe anh nói." Trần Tử Hào vừa đau lòng vừa buồn cười nhìn hai mắt đỏ bừng và ngấn lệ dính đầy trên mặt của Hạ Triển. Lúc nhận được điện thoại của Hạ Triển thì hắn liền đoán được một màn vừa rồi bị người nào đó thấy được, nhưng muốn gọi điện lại giải thích thì lại không gọi được, cho nên hắn đành phải quay về trước đã.
Tuy rằng không muốn nhìn hình dáng hắn khó chịu thế này, nhưng đích xác Trần Tử Hào không nghĩ tới hiểu lầm này sẽ khiến Hạ Triển không khống chế được đến nước này, cho nên trong lòng vẫn có chút trứng trứng sảng khoái!
“Tỉnh táo cái rắm! Anh dám ngoại tình… hỗn đản!" Hạ Triển lùi ra phía sau một bước, đang muốn dùng một cước đạp chết tên không lương tâm này, lại đột nhiên thấy một vết máu chảy xuống từ trên trán Trần Tử Hào. Hạ Triển giật mình, ngây ngốc giơ tay lên lau một cái, hỏi: “Đầu anh sao vậy?"
“Không sao cả, tông xe, đầu đập vào tay lái." Trần Tử Hào hậu tri hậu giác sờ trán, sau đó kéo tay của Hạ Triển dán lên ngực mình, nghiêm túc giải thích: “Bảo bối, người là chú Lê tìm cho anh, anh muốn bán cho chú ấy một cái mặt mũi, không có biện pháp, chúng ta vào phòng là thật, thế nhưng ngay cả đầu ngón tay anh cũng chưa…"
“Tông xe? Tông xe gì?" Lực chú ý của Hạ Triển đã hoàn toàn bị dời đi!
Cú đá xinh đẹp gì gì đó đã bị vứt lên chín tầng mây!
“Chạy nhanh quá nên tông vào đuôi xe của một chiếc xe có rèm che." Trần Tử Hào thở dài, ôm Hạ Triển đang trợn mắt há miệng vào trong lòng, cố gắng tiếp tục giải thích. “Thật ra em chưa hiểu đủ về anh, đối với người mình không có tình cảm anh không thể nâng dậy chút hứng thú nào, anh không thích chạm đến thân thể của người xa lạ hơn nữa…"
“Sau khi tông vào đuôi xe rồi sao nữa? Ai cho anh chạy nhanh như vậy? Bị thương thế nào? Bây giờ có cần đến bệnh viện luôn không!? Hạ Triển triệt triệt để để nổi giận!
Cư nhiên không cẩn thận như vậy, người đã bao nhiêu tuổi rồi?
Lẽ nào anh cho là tông một phát đến chấn động não sau đó lão tử sẽ tha thứ cho anh sao?
Lẽ nào anh cho là tông một phát đến cao vị tiệt than [2] thì lão tử sẽ bên người anh một tấc không rời chăm sóc anh cả đời sao?
[2] Cao vị tiệt than: bệnh bại nửa thân dưới.
Mơ, mơ tưởng!
“Sau đó anh liền, khụ, chạy…" Mặt Trần Tử Hào có chút đỏ, tông xe xong liền chạy trốn nghe qua quả thật quá đáng khinh! “Sốt ruột quay về gặp em, chút thương thế này không sao đâu, không cần đi bệnh viện."
Hạ Triển vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau mấy giây hắn lại khôi phục hình dạng hung thần ác sát, trở mặt vô cùng nhanh, quắc mắt nhìn trừng trừng nói: “Ai quản chuyện anh tông xe! Đừng có mà đánh trống lảng!"
Vì vậy, trong nháy mắt Trần Tử Hào đã bị đâm trúng huyệt cười! Tiểu miêu này còn có thể ngoại kiều thêm được nữa không?
“Bảo bối, em ăn dấm chua thật đáng yêu." Trần Tử Hào nín cười, nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Triển, tiến đến hôn nhẹ lên mặt hắn.
Vốn hắn cho rằng Hạ Triển sẽ tạc mao rống giận “Ai ăn dấm chua hả", nhưng không nghĩ tới cư nhiên Hạ Triển lại xoay hắn ném đên trên giường sau đó xoay người một cái khí thế mười phần cưỡi lên, cúi đầu hung hăng cắn một cái trên môi hắn! “Đúng thế! Hôm nay lão tử ăn dấm chua lớn lắm, vậy anh làm sao?"
Đừng bởi vì bình thường không phản kháng liền thật sự cho rằng lão tử đánh không lại anh!
“Thật sự anh không có làm bất cứ cái gì cả, em phải tin anh." Trần Tử Hào cư lý lực tranh [3].
[3] Cư lý lực tranh: tranh cãi, tranh luận.
“Tôi không tin! Phải kiểm tra một chút!" Hạ Triển Hạ Triển vừa lau nước mắt vừa nổi giận xé rách quần áo Trần Tử Hào.
Về khả năng tự chủ đáng thương kia của anh không phải lão tử không hề biết, ngâm trong nước biển cũng có thể phát tình huống chi là ở trong khách phòng hội quán?
Nghĩ tới đây, mặt Hạ Triển nhàn nhạt đỏ lên, cơn giận vốn đã tích góp từng chút một nay đều không còn!
“Em muốn kiểm tra thế nào?" Tâm tình Trần Tử Hào rất tốt mà nằm trên giường mặc hắn lăn qua lăn lại, tầm mắt không hề cố kỵ đảo qua khuôn mặt đẹp trai âm trầm của Hạ Triển, gian giảo cởi ra hai nút áo sơ mi.
“Cái này là đứa nào làm?" Hạ Triển kiên trì chịu đựng thị gian xích loã, chỉ vào vết hôn trên xương quai xanh của Trần Tử Hào, vô cùng tức giận!
“Là em đó." Trần Tử Hào ác thú vị mười phần cười một cái: “Đêm qua, vừa khóc cầu anh chậm một chút vừa nhiệt tình hôn lên, tiểu miêu khẩu thị tâm phi…"
“Câm miệng!" Hạ Triển cắn môi, thuần thục lột sạch Trần Tử Hào!
“Em có nghĩ tới kiểm tra một chút xem anh có thể ép khô em ép khô đến tối luôn không?" Trần Tử Hào liếc nhìn đồng hồ đeo tay, liếm liếm môi, ngôn ngữ hoàng bạo làm cho người khác rất muốn cho cả người hắn một quả [beep]!
“Để trừng phạt ngươi, hôm nay lão tử phải ở phía trên!" Hạ Triển khí phách mười phần cởi cúc áo trên của mình. “Sau này xem như xã giao cũng không được, giả bộ cũng không được, trừ tôi ra cùng nam nhân khác ở cùng một căn phòng cũng không được, cùng nữ nhân càng không được! Anh là người thuộc về lão tử đó! Biết chưa!"
“Biết, nhưng mà hai cái cuối có chút khó khăn, anh sẽ cố gắng." Trần Tử Hào tà khí cười, giúp Hạ Triển cởi quần áo. “Thật ra anh dự tính làm xong chuyện lớn cuối cùng này rồi không làm nữa, trước đây anh vô khiên vô quải (không có vướng bận), hết ngày hôm nay không có ngày mai cũng không sao cả… Nhưng bây giờ anh đã có em, anh không muốn mạo hiểm nữa, bảo bối."
“Ừ, biết rồi." Hạ Triển cứng rắn đáp, nhưng trong lòng đã mềm thành một hồ nước rồi được chứ!
Cho nên hắn chỉ lo cảm động, hoàn toàn không để ý tay của Trần Tử Hào đã vô cùng vô cùng không thành thật mò đến phía sau bắt đầu khai khẩn!
“Đến lúc đó em liền ngoan ngoãn đợi ở nhà để anh nuôi em… nha? Tiểu miêu?" Trần Tử Hào tiếp tục tung ra kỹ năng dỗ ngon dỗ ngọt! “Nếu như em không có ý kiến, anh có thể mở cho em một cửa tiệm để em xử lý chơi."
“Tôi… tôi mới không cần phải để anh chăm sóc." Hạ Triển không được tự nhiên cúi đầu xuống yên lặng nhìn đôi mắt đen nhánh ôn nhu của Trần Tử Hào, cảm thấy mình đã đắm chìm vào rồi được chứ!
Cho nên hắn chỉ lo cảm động, hoàn toàn không chú ý [beep] của Trần Tử Hào đã cực kỳ cực kỳ không biết xấu hổ tiến vào trong gì đó!
“A… Anh làm gì vậy!" Sau mười giây, Hạ tiểu miêu tan vỡ kêu to!
“Em đang ở phía trên mà, bảo bối." Trần Tử Hào rất vô sỉ động động thắt lưng.
“Tôi hận anh!" Tâm Hạ tiểu miêu cũng vỡ nát rồi!
“Bảo bối tự mình động." Trần Tử Hào được một tấc lại muốn tiến một thước mà xoa nắn mông Hạ Triển!
“Không muốn!" Hạ tiểu miêu lệ rơi đầy mặt!
Tuy rằng ngoài miệng nói không muốn gì gì đó nhưng mà giường vẫn lắc vô cùng kịch liệt đượ c chứ!
Chuyện xưa này nói cho chúng ta biết sủng nịch công gì đó đều là lừa dối hơn nữa phải kiên quyết chống lại viên đạn bọc đường!
Buổi tối, Hạ Lạc sung sướng nghênh đón nam nhân yêu dấu, sau khi mẹ Cố rời đi thì đây là lần đầu tiên hai người bọn họ đơn độc cùng ở một chỗ, nóng bỏng cuồng dã hôn năm phút đồng hồ gì đó nhất định phải tới một phát!
Trải qua nụ hôn nồng nhiệt, hai người tay cầm tay sung sướng đi ăn thịt heo nướng yashi mà Hạ Lạc yêu thích nhất!
Lông mi tiểu suất ca nướng thịt dài vô cùng, mũi cao vô cùng, làm hại tiểu đồng chí Hạ Lạc ý chí không kiên định nhìn chằm chằm nhìn đủ năm giây!
“Bảo bối… nhìn anh." Trong lòng Cố Phong bay qua một trận trứng trứng chua chua, vừa nghĩ đến buổi tối làm sao mà lăn qua lăn lại vật nhỏ này đến cầu xin tha thứ vừa treo đầy dáng tươi cười cưng chìu trên mặt! Cực kỳ cực kỳ phúc hắc!
“Em đang nhìn anh đây." Hạ Lạc quay đầu nhỏ lại, vô sỉ nói, cảm thấy nhìn tới nhìn lui thì vẫn là nam nhân nhà mình anh tuấn nhất!
“Anh yêu em." Đột nhiên Cố Phong ôn nhu nói.
Mấy ngày nay Hạ Lạc chịu mệt nhọc cùng mẹ Cố đi chơi khắp nơi, sử dụng hồn thân giải sổ (năng lực toàn thân) lấy lòng đủ kiểu, tất cả Cố Phong đều thấy trong mắt, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy ấm áp, tâm ý của Hạ Lạc hắn có thể cảm nhận được.
Vì cái gì mà muốn vào lúc này lại đột nhiên tỏ tình vậy!
Hạ Lạc ngơ ngác gật đầu “A" một tiếng, như một nhị khuyết không hiểu phong tình!
Nhưng vào giờ phút này tay trái hắn đang cầm một chuỗi thịt dê, tay phải cầm một cánh gà nướng, ăn đến khí thế ngất trời!
Chu ra một cái miệng bóng loáng rồi nhào qua đón nụ hôn hay là nghiêm túc nói “Em cũng yêu anh" đều quá bất mãn được chứ!
“Ăn tiếp đi, ngoan." Cố Phong thấy mặt Hạ Lạc hồng một đường đến xương quai xanh, nhất thời phúc hắc chi hồn chiếm được thỏa mãn cực lớn, vì vậy liền cười vỗ vỗ đầu Hạ Lạc, bắt đầu ăn.
Sau khi ăn uống no đủ hai người về nhà tắm rửa nghỉ ngơi.
Tuy rằng nam nhân anh tuấn nhà mình nằm bên cạnh, hơn nữa mới vừa rồi còn thâm tình nói “Anh yêu em", nhưng ngày hôm nay Tiểu Hạ Lạc tìm cách ba ba ba một chút cũng không có.
Bởi vì hắn rất lo lắng tình trạng bây giờ của anh mình!
Anh trai mình chính là một lão xử nam độc thân bảy năm dục cầu bất mãn nói yêu đương thế này thật sự không dễ dàng, đột nhiên gặp phải đả kích nghiêm trọng như vậy…
Nói không chừng dưới cơn giận này anh ấy sẽ xuất gia! Lấy pháp danh quyết định tuyệt tự!
Chặt đứt toàn bộ căn nguyên khổ não gì gì đó nghe thật sự là vừa siêu thoát vừa cơ trí!
Hoặc là sẽ thương tâm gần chết mà nhảy xuống sườn núi! Ở Tuyệt Tình Cốc để nhất đẳng mười sáu năm! (Chỗ này tác giả mượn chi tiết trong Thần điêu đại hiệp: Tiểu Long Nữ đã nhảy xuống đáy Tuyệt Tình Cốc và khắc lại chữ trên bia đá hẹn 16 năm sau gặp lại Dương Quá ở nơi này.)
Con mẹ nó, vậy đến khi chờ anh mình đi ra thì đại thúc liền biến thành đại gia (ông cụ) được chứ tuyệt không duy mỹ!
Hoặc là điềm đạm đáng yêu che ngực miệng phun ra một ngụm máu đỏ sẫm! Rơi vào trên gạch men tuyết trắng trong WC phảng phất như hàng đoá hồng mai nở rộ!
Đây thật là quá ngược tâm Trần Tử Hào nhanh ôm anh trai leo lên đỉnh núi tuyết sơn tìm thế ngoại thần y cứu mạng đi con mẹ nó!
Tiểu Hạ Lạc càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng sốt ruột!
Đang muốn len lén chạy đi gọi điện thoại cho anh mình hỏi chút tình huống, Cố Phong vẫn ngồi chồm hổm dưới đất lục đồ đột nhiên không đầu không đuôi ném ra một vấn đề kỳ quái: “Em thích mùi gì? Bạc hà, đào mật, xoài, sô cô la, ớt…"
Hạ Lạc không yên lòng, còn tưởng rằng hắn muốn cho mình ăn kẹo, vì vậy thuận miệng nói: “Vậy thì bạc hà đi."
“… Sẽ rất lạnh đó nha." Thanh âm của Cố Phong giống như nhịn cười đến rất khổ cực.
“Không sao mà." Hạ Lạc kỳ quái tiến tới nhìn một cái.
Chỉ thấy Cố Phong đang thong thả dạo chơi trong một đống lớn dịch bôi trơn màu sắc rực rỡ!
Con mẹ nó, may mà chưa nói là chọn ớt!
—— Trong nháy mắt Hạ Lạc phản ứng lại.
Chờ một chút! Mấy thứ này nhìn thật quen mắt nha. Hạ Lạc lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt nhanh chóng hồng thành một mảnh!
Không phải là đã giấu kỹ dưới giường sao? Tại sao Cố Phong lại biết được!
Nhận khăn giấy từ Cố Phong, Hạ Triển oán khí tận trời quay về ký túc xá, cả người đều trở thành mảnh lá xốc xếch bay bay trong gió thu.
Là một tổng công đại nhân phúc hắc cường thế, bản thân mình cam tâm tình nguyện (?) bị Trần đại thúc như vậy lại như vậy còn chưa tính, tên vô liêm sỉ kia lại còn không cảm kích!
Hạ tiểu miêu rất đau lòng rất đau lòng!
Vì vậy, hắn vừa anh anh anh thút thít vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà mẹ đẻ toàn bộ tâm tình đều nghĩ muốn đến sông Hoàng Phố [1] gột rửa… Không! Thế này không phải phong cách của Hạ tiểu miêu!
[1] Sông Hoàng Phố là một con sông dài 97 km ở Trung Quốc, chảy qua Thượng Hải. Sông này rộng trung bình 400m và sâu 9m.
Sự thật là hắn vừa cuồng dã đập đồ cho hả giận vừa dùng tiết tấu và lực độ lau sàn nhà chà mắt mình, khiến cho cửa sổ tâm hồn vừa hồng vừa sưng, hơn nữa nghĩ đến khi Trần Tử Hào trở về thì trong nháy mắt mình phải dùng một cú đá xinh đẹp cho hắn dính vào tường, sau đó cao quý lãnh diễm cho hắn một ánh mắt khinh thường “Lão tử mới không ngại anh ngoại tình… Bởi vì căn bản lão tử cũng không yêu anh"!
Trong lúc Hạ Triển cùng hung cực ác trong phòng luyện tập động tác đá thì Trần Tử Hào đẩy cửa vào.
“Hỗn đản còn biết về à!" Hạ Triển bay đến nắm cổ áo Trần Tử Hào nhấn vào trên tường một cái!
Mẹ ơi, loại cảm giác của oán phụ đanh đá này!
“Bảo bối đừng nóng giận, tỉnh táo chút nghe anh nói." Trần Tử Hào vừa đau lòng vừa buồn cười nhìn hai mắt đỏ bừng và ngấn lệ dính đầy trên mặt của Hạ Triển. Lúc nhận được điện thoại của Hạ Triển thì hắn liền đoán được một màn vừa rồi bị người nào đó thấy được, nhưng muốn gọi điện lại giải thích thì lại không gọi được, cho nên hắn đành phải quay về trước đã.
Tuy rằng không muốn nhìn hình dáng hắn khó chịu thế này, nhưng đích xác Trần Tử Hào không nghĩ tới hiểu lầm này sẽ khiến Hạ Triển không khống chế được đến nước này, cho nên trong lòng vẫn có chút trứng trứng sảng khoái!
“Tỉnh táo cái rắm! Anh dám ngoại tình… hỗn đản!" Hạ Triển lùi ra phía sau một bước, đang muốn dùng một cước đạp chết tên không lương tâm này, lại đột nhiên thấy một vết máu chảy xuống từ trên trán Trần Tử Hào. Hạ Triển giật mình, ngây ngốc giơ tay lên lau một cái, hỏi: “Đầu anh sao vậy?"
“Không sao cả, tông xe, đầu đập vào tay lái." Trần Tử Hào hậu tri hậu giác sờ trán, sau đó kéo tay của Hạ Triển dán lên ngực mình, nghiêm túc giải thích: “Bảo bối, người là chú Lê tìm cho anh, anh muốn bán cho chú ấy một cái mặt mũi, không có biện pháp, chúng ta vào phòng là thật, thế nhưng ngay cả đầu ngón tay anh cũng chưa…"
“Tông xe? Tông xe gì?" Lực chú ý của Hạ Triển đã hoàn toàn bị dời đi!
Cú đá xinh đẹp gì gì đó đã bị vứt lên chín tầng mây!
“Chạy nhanh quá nên tông vào đuôi xe của một chiếc xe có rèm che." Trần Tử Hào thở dài, ôm Hạ Triển đang trợn mắt há miệng vào trong lòng, cố gắng tiếp tục giải thích. “Thật ra em chưa hiểu đủ về anh, đối với người mình không có tình cảm anh không thể nâng dậy chút hứng thú nào, anh không thích chạm đến thân thể của người xa lạ hơn nữa…"
“Sau khi tông vào đuôi xe rồi sao nữa? Ai cho anh chạy nhanh như vậy? Bị thương thế nào? Bây giờ có cần đến bệnh viện luôn không!? Hạ Triển triệt triệt để để nổi giận!
Cư nhiên không cẩn thận như vậy, người đã bao nhiêu tuổi rồi?
Lẽ nào anh cho là tông một phát đến chấn động não sau đó lão tử sẽ tha thứ cho anh sao?
Lẽ nào anh cho là tông một phát đến cao vị tiệt than [2] thì lão tử sẽ bên người anh một tấc không rời chăm sóc anh cả đời sao?
[2] Cao vị tiệt than: bệnh bại nửa thân dưới.
Mơ, mơ tưởng!
“Sau đó anh liền, khụ, chạy…" Mặt Trần Tử Hào có chút đỏ, tông xe xong liền chạy trốn nghe qua quả thật quá đáng khinh! “Sốt ruột quay về gặp em, chút thương thế này không sao đâu, không cần đi bệnh viện."
Hạ Triển vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau mấy giây hắn lại khôi phục hình dạng hung thần ác sát, trở mặt vô cùng nhanh, quắc mắt nhìn trừng trừng nói: “Ai quản chuyện anh tông xe! Đừng có mà đánh trống lảng!"
Vì vậy, trong nháy mắt Trần Tử Hào đã bị đâm trúng huyệt cười! Tiểu miêu này còn có thể ngoại kiều thêm được nữa không?
“Bảo bối, em ăn dấm chua thật đáng yêu." Trần Tử Hào nín cười, nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Triển, tiến đến hôn nhẹ lên mặt hắn.
Vốn hắn cho rằng Hạ Triển sẽ tạc mao rống giận “Ai ăn dấm chua hả", nhưng không nghĩ tới cư nhiên Hạ Triển lại xoay hắn ném đên trên giường sau đó xoay người một cái khí thế mười phần cưỡi lên, cúi đầu hung hăng cắn một cái trên môi hắn! “Đúng thế! Hôm nay lão tử ăn dấm chua lớn lắm, vậy anh làm sao?"
Đừng bởi vì bình thường không phản kháng liền thật sự cho rằng lão tử đánh không lại anh!
“Thật sự anh không có làm bất cứ cái gì cả, em phải tin anh." Trần Tử Hào cư lý lực tranh [3].
[3] Cư lý lực tranh: tranh cãi, tranh luận.
“Tôi không tin! Phải kiểm tra một chút!" Hạ Triển Hạ Triển vừa lau nước mắt vừa nổi giận xé rách quần áo Trần Tử Hào.
Về khả năng tự chủ đáng thương kia của anh không phải lão tử không hề biết, ngâm trong nước biển cũng có thể phát tình huống chi là ở trong khách phòng hội quán?
Nghĩ tới đây, mặt Hạ Triển nhàn nhạt đỏ lên, cơn giận vốn đã tích góp từng chút một nay đều không còn!
“Em muốn kiểm tra thế nào?" Tâm tình Trần Tử Hào rất tốt mà nằm trên giường mặc hắn lăn qua lăn lại, tầm mắt không hề cố kỵ đảo qua khuôn mặt đẹp trai âm trầm của Hạ Triển, gian giảo cởi ra hai nút áo sơ mi.
“Cái này là đứa nào làm?" Hạ Triển kiên trì chịu đựng thị gian xích loã, chỉ vào vết hôn trên xương quai xanh của Trần Tử Hào, vô cùng tức giận!
“Là em đó." Trần Tử Hào ác thú vị mười phần cười một cái: “Đêm qua, vừa khóc cầu anh chậm một chút vừa nhiệt tình hôn lên, tiểu miêu khẩu thị tâm phi…"
“Câm miệng!" Hạ Triển cắn môi, thuần thục lột sạch Trần Tử Hào!
“Em có nghĩ tới kiểm tra một chút xem anh có thể ép khô em ép khô đến tối luôn không?" Trần Tử Hào liếc nhìn đồng hồ đeo tay, liếm liếm môi, ngôn ngữ hoàng bạo làm cho người khác rất muốn cho cả người hắn một quả [beep]!
“Để trừng phạt ngươi, hôm nay lão tử phải ở phía trên!" Hạ Triển khí phách mười phần cởi cúc áo trên của mình. “Sau này xem như xã giao cũng không được, giả bộ cũng không được, trừ tôi ra cùng nam nhân khác ở cùng một căn phòng cũng không được, cùng nữ nhân càng không được! Anh là người thuộc về lão tử đó! Biết chưa!"
“Biết, nhưng mà hai cái cuối có chút khó khăn, anh sẽ cố gắng." Trần Tử Hào tà khí cười, giúp Hạ Triển cởi quần áo. “Thật ra anh dự tính làm xong chuyện lớn cuối cùng này rồi không làm nữa, trước đây anh vô khiên vô quải (không có vướng bận), hết ngày hôm nay không có ngày mai cũng không sao cả… Nhưng bây giờ anh đã có em, anh không muốn mạo hiểm nữa, bảo bối."
“Ừ, biết rồi." Hạ Triển cứng rắn đáp, nhưng trong lòng đã mềm thành một hồ nước rồi được chứ!
Cho nên hắn chỉ lo cảm động, hoàn toàn không để ý tay của Trần Tử Hào đã vô cùng vô cùng không thành thật mò đến phía sau bắt đầu khai khẩn!
“Đến lúc đó em liền ngoan ngoãn đợi ở nhà để anh nuôi em… nha? Tiểu miêu?" Trần Tử Hào tiếp tục tung ra kỹ năng dỗ ngon dỗ ngọt! “Nếu như em không có ý kiến, anh có thể mở cho em một cửa tiệm để em xử lý chơi."
“Tôi… tôi mới không cần phải để anh chăm sóc." Hạ Triển không được tự nhiên cúi đầu xuống yên lặng nhìn đôi mắt đen nhánh ôn nhu của Trần Tử Hào, cảm thấy mình đã đắm chìm vào rồi được chứ!
Cho nên hắn chỉ lo cảm động, hoàn toàn không chú ý [beep] của Trần Tử Hào đã cực kỳ cực kỳ không biết xấu hổ tiến vào trong gì đó!
“A… Anh làm gì vậy!" Sau mười giây, Hạ tiểu miêu tan vỡ kêu to!
“Em đang ở phía trên mà, bảo bối." Trần Tử Hào rất vô sỉ động động thắt lưng.
“Tôi hận anh!" Tâm Hạ tiểu miêu cũng vỡ nát rồi!
“Bảo bối tự mình động." Trần Tử Hào được một tấc lại muốn tiến một thước mà xoa nắn mông Hạ Triển!
“Không muốn!" Hạ tiểu miêu lệ rơi đầy mặt!
Tuy rằng ngoài miệng nói không muốn gì gì đó nhưng mà giường vẫn lắc vô cùng kịch liệt đượ c chứ!
Chuyện xưa này nói cho chúng ta biết sủng nịch công gì đó đều là lừa dối hơn nữa phải kiên quyết chống lại viên đạn bọc đường!
Buổi tối, Hạ Lạc sung sướng nghênh đón nam nhân yêu dấu, sau khi mẹ Cố rời đi thì đây là lần đầu tiên hai người bọn họ đơn độc cùng ở một chỗ, nóng bỏng cuồng dã hôn năm phút đồng hồ gì đó nhất định phải tới một phát!
Trải qua nụ hôn nồng nhiệt, hai người tay cầm tay sung sướng đi ăn thịt heo nướng yashi mà Hạ Lạc yêu thích nhất!
Lông mi tiểu suất ca nướng thịt dài vô cùng, mũi cao vô cùng, làm hại tiểu đồng chí Hạ Lạc ý chí không kiên định nhìn chằm chằm nhìn đủ năm giây!
“Bảo bối… nhìn anh." Trong lòng Cố Phong bay qua một trận trứng trứng chua chua, vừa nghĩ đến buổi tối làm sao mà lăn qua lăn lại vật nhỏ này đến cầu xin tha thứ vừa treo đầy dáng tươi cười cưng chìu trên mặt! Cực kỳ cực kỳ phúc hắc!
“Em đang nhìn anh đây." Hạ Lạc quay đầu nhỏ lại, vô sỉ nói, cảm thấy nhìn tới nhìn lui thì vẫn là nam nhân nhà mình anh tuấn nhất!
“Anh yêu em." Đột nhiên Cố Phong ôn nhu nói.
Mấy ngày nay Hạ Lạc chịu mệt nhọc cùng mẹ Cố đi chơi khắp nơi, sử dụng hồn thân giải sổ (năng lực toàn thân) lấy lòng đủ kiểu, tất cả Cố Phong đều thấy trong mắt, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy ấm áp, tâm ý của Hạ Lạc hắn có thể cảm nhận được.
Vì cái gì mà muốn vào lúc này lại đột nhiên tỏ tình vậy!
Hạ Lạc ngơ ngác gật đầu “A" một tiếng, như một nhị khuyết không hiểu phong tình!
Nhưng vào giờ phút này tay trái hắn đang cầm một chuỗi thịt dê, tay phải cầm một cánh gà nướng, ăn đến khí thế ngất trời!
Chu ra một cái miệng bóng loáng rồi nhào qua đón nụ hôn hay là nghiêm túc nói “Em cũng yêu anh" đều quá bất mãn được chứ!
“Ăn tiếp đi, ngoan." Cố Phong thấy mặt Hạ Lạc hồng một đường đến xương quai xanh, nhất thời phúc hắc chi hồn chiếm được thỏa mãn cực lớn, vì vậy liền cười vỗ vỗ đầu Hạ Lạc, bắt đầu ăn.
Sau khi ăn uống no đủ hai người về nhà tắm rửa nghỉ ngơi.
Tuy rằng nam nhân anh tuấn nhà mình nằm bên cạnh, hơn nữa mới vừa rồi còn thâm tình nói “Anh yêu em", nhưng ngày hôm nay Tiểu Hạ Lạc tìm cách ba ba ba một chút cũng không có.
Bởi vì hắn rất lo lắng tình trạng bây giờ của anh mình!
Anh trai mình chính là một lão xử nam độc thân bảy năm dục cầu bất mãn nói yêu đương thế này thật sự không dễ dàng, đột nhiên gặp phải đả kích nghiêm trọng như vậy…
Nói không chừng dưới cơn giận này anh ấy sẽ xuất gia! Lấy pháp danh quyết định tuyệt tự!
Chặt đứt toàn bộ căn nguyên khổ não gì gì đó nghe thật sự là vừa siêu thoát vừa cơ trí!
Hoặc là sẽ thương tâm gần chết mà nhảy xuống sườn núi! Ở Tuyệt Tình Cốc để nhất đẳng mười sáu năm! (Chỗ này tác giả mượn chi tiết trong Thần điêu đại hiệp: Tiểu Long Nữ đã nhảy xuống đáy Tuyệt Tình Cốc và khắc lại chữ trên bia đá hẹn 16 năm sau gặp lại Dương Quá ở nơi này.)
Con mẹ nó, vậy đến khi chờ anh mình đi ra thì đại thúc liền biến thành đại gia (ông cụ) được chứ tuyệt không duy mỹ!
Hoặc là điềm đạm đáng yêu che ngực miệng phun ra một ngụm máu đỏ sẫm! Rơi vào trên gạch men tuyết trắng trong WC phảng phất như hàng đoá hồng mai nở rộ!
Đây thật là quá ngược tâm Trần Tử Hào nhanh ôm anh trai leo lên đỉnh núi tuyết sơn tìm thế ngoại thần y cứu mạng đi con mẹ nó!
Tiểu Hạ Lạc càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng sốt ruột!
Đang muốn len lén chạy đi gọi điện thoại cho anh mình hỏi chút tình huống, Cố Phong vẫn ngồi chồm hổm dưới đất lục đồ đột nhiên không đầu không đuôi ném ra một vấn đề kỳ quái: “Em thích mùi gì? Bạc hà, đào mật, xoài, sô cô la, ớt…"
Hạ Lạc không yên lòng, còn tưởng rằng hắn muốn cho mình ăn kẹo, vì vậy thuận miệng nói: “Vậy thì bạc hà đi."
“… Sẽ rất lạnh đó nha." Thanh âm của Cố Phong giống như nhịn cười đến rất khổ cực.
“Không sao mà." Hạ Lạc kỳ quái tiến tới nhìn một cái.
Chỉ thấy Cố Phong đang thong thả dạo chơi trong một đống lớn dịch bôi trơn màu sắc rực rỡ!
Con mẹ nó, may mà chưa nói là chọn ớt!
—— Trong nháy mắt Hạ Lạc phản ứng lại.
Chờ một chút! Mấy thứ này nhìn thật quen mắt nha. Hạ Lạc lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt nhanh chóng hồng thành một mảnh!
Không phải là đã giấu kỹ dưới giường sao? Tại sao Cố Phong lại biết được!
Tác giả :
Lữ Thiên Dật