Zuckerberg Identity
Chương 6
Eduardo cũng không biết vì sao lại thế, cậu rõ ràng nói với Dustin, đưa Mark về, cậu ra đi, chính là hiện tại trên thực tế, cậu đang ở nhà Mark chăm sóc gã.
Vì sao lại thế?
Từ đầu không phải vẫn làm tốt sao, khiến Mark ít dám cùng cậu nói chuyện.
Trợ lý của Eduardo gọi điện cho cậu, lắp bắp hỏi vì sao lại ở Mỹ, mà cậu cũng tự hỏi trong lòng, mình vì cái mẹ gì mà lại ở chỗ này vậy?
Nhưng cậu chỉ có thể mệt mỏi báo trợ lý mình có vài việc gấp, đành xử lý công việc từ xa.
Mark đẩy đẩy máy tính qua: “Cậu có thể lấy máy tính tôi mà làm việc, tôi nói, cậu không có mang máy theo, đúng không?”
“Cám ơn.” Eduardo trầm mặc một lát, cảm ơn rồi nhận máy tính.
“Không, tôi mới hẳn là người phải cảm ơn, vì cậu đã giúp tôi.” Mark nháy mắt mấy cái nói.
Đúng vậy, bác sĩ của Mark hiện giờ cho rằng có Eduardo làm bạn, Mark có thể khôi phục nhanh, nếu không gã không chịu yên, chỉ riêng việc đòi Eduardo đi đón mình, hơn nữa cũng là người Mark đầu tiên nhớ lại được, bác sĩ cho rằng có thể bắt đầu trị liệu từ điểm ấy, trước cố khôi phục ký ức giữa bọn họ. Sau đó thì liên hệ người thân của Mark, cho họ tiếp xúc, rồi xem tình huống.
Lúc đầu Eduardo không muốn đáp ứng, cậu nói với bác sĩ: “Tôi còn có việc phải trở về, thật có lỗi, không thể tham gia trị liệu.”
Dustin quả thực muốn khóc “Mama thương baba đi mà”, hắn cầu xin nhìn Eduardo.
“Thực xin lỗi, Dustin…” Eduardo hít sâu, nói với bác sĩ: “Tôi…”
“Wardo…” Mark thốt ra.
Eduardo cảm giác chính mình hơi run rẩy, cậu thật lâu không nghe thấy cái tên này từ Mark.
Mark lại gọi hai lần, “Wardo… Tôi gọi cậu như thế, phải không.”
“Biết không?” Bác sĩ vẻ mặt “WTF” ngẩng đầu lên, “Tôi cho các cậu tự bàn bạc rồi thông báo cho tôi, tôi mỗi ngày bồi vợ xem phim tám giờ là đủ lắm rồi.”
Ông ta trở mình xem thường.
Eduardo cảm giác mình bị năm chữ cái này đánh bại.
Mark thậm chí không cầu xin cậu, chỉ kêu tên, làm cái mặt này. Sau đó cậu liền mơ hồ đồng ý ở lại, đem cái phong độ sắc bén nhất thời kia vứt ra sau đầu.
“Tôi…Tra xem gần đây có khách sạn nào.” Eduardo móc di động ra.
“Tra cái gì, cậu sẽ ở trong nhà ngài Zuckerberg.” Bác sĩ bình tĩnh nói, “Zuckerberg, anh sẽ đảm bảo cho cậu ấy được ở một cách thoải mái chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Mark nói vài lần, sau đó lại nhìn Dustin, không chắc chắn nói: “Đương nhiên đi?”
“Đương nhiên!” Dustin khẳng định, khi nhìn Eduardo cũng có chút chột dạ, chỗ ở của Mark là cái dạng gì, Eduardo còn có thể không biết sao, nhưng mà không vấn đề gì, Eduardo sẽ đảm bảo hai người họ ở được thoải mái.
Khi đi ra ngoài, Mark kéo kéo áo Dustin, nhỏ giọng nói: “Ông ta là bác sĩ của tôi à?”
“Không… Chỉ mới liên lạc, ông ta ở phương diện này rất chuyên nghiệp.” Dustin nói.
“Ừ” Mark hai tay đút túi, tự hỏi một chút: “Nghĩ cách ký hợp đồng dài hạn với ông ta.”
Dustin: “A…?”
Mark: “Tôi thích ổng.”
*
Buổi tối đầu tiên Eduardo vào ở trong nhà Mark, hai người ăn pizza.
Mark: “Tôi thấy pizza này thật khó ăn.”
Eduardo im lặng cắn pizza.
Mark: “Tôi thấy dù trước khi mất trí nhớ, cũng sẽ không thích ăn cái này, vì sao trên danh sách cuộc gọi đi thì nó lại ở đầu?”
Eduardo tiếp tục cắn pizza.
“Chẳng lẽ cậu thấy ngon?” Mark cho dù vừa ăn xong, nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng tới ngữ tốc của gã, “Wardo, cậu sẽ không định cứ lạnh lùng vậy mãi đi, tôi nghĩ như thế sẽ không tốt với việc gợi lại trí nhớ, một chút cảm giác quen thuộc cũng không có, tôi tin rằng trước kia cậu đâu có lãnh đạm như vậy.”
“Ăn đồ của anh đi được không, Mark.” Eduardo bất đắc dĩ nói.
Mark: “Nói chuyện phiếm với tôi đi.”
“Anh cái gì cũng không nhớ, vậy chúng ta tán gẫu cái gì, tán gẫu về cô nàng anh từng hẹn hò hồi đại học sao, anh còn nhớ tên cô ta không?” Eduardo nói như vậy.
“Không nhớ rõ…” Mark trầm mặc một chút, “Tôi chỉ nhớ rõ tên cậu thôi, Wardo.”
Ánh mắt gã có điểm đáng thương, khẩn cầu, hay còn gì đó khác.
Lúc này Eduardo lại trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Eduardo mới nói: “Trừ bỏ cái này.”
“…Mã code.”
Di động vang lên, Eduardo nhanh chóng ra nghe, cậu bị ánh mắt của Mark bức điên rồi, “Dustin, chuyện gì?”
Dustin: “Này, Eduardo, Mark ở bên cạnh cậu đi, bật loa ngoài, tôi muốn nói chuyện với hắn.”
“Được.” Eduardo đem âm thanh mở to, nói với Mark: “Dustin đó.”
“Ừ…” Mark một bộ dáng tự hỏi, “A, tôi sao nhớ được là ai.”
Dustin nghe lời này xong, bi phẫn nói: “Tao van mày, tao với mày còn là bạn cùng phòng đấy! Chúng ta cùng sáng lập Facebook, không phải do mày với Eduardo đẻ ra, sinh đứa nhỏ rồi còn muốn bà đỡ đâu, xin mày, có lương tâm chút đi?”
“Xin lỗi, thế mày tìm tao làm gì?” Mark cực kỳ thiếu chân thành nói.
“…Ngày mai có hội nghị thường lệ, mày phải tham gia, chứng tỏ với mọi người là CEO của chúng ta còn sống, hiện tại đã có chút nghị luận.” Dustin nói, “Yên tâm, bọn tao ở bên cạnh đảm bảo không ai dám đến gần mày để “ôn chuyện”, cho dù bọn tao không kịp ngăn, mày cũng chỉ cần bày ra cái mặt không có tâm tình rồi chửi bới lồng lộn lên là đủ dọa người ta chạy rồi. Văn phòng của mày có kiếm, hẳn mày còn nhớ chứ hả, mày có học đấu kiếm, cứ cầm nó, ai muốn tới nói chuyện với mày thì cứ đâm – đương nhiên, đừng làm người ta bị thương thật, tao mong cơ thể mày còn nhớ rõ chuyện khống chế lực.”
Dustin lải nhải xong, Mark liền hỏi một câu: “Tao mang Wardo đi cùng được không?”
Dustin nói lắp, “Lý, lý thuyết thì có thể, nhưng, nhưng mà…. Tao nói này, mày cũng nên nghe thử chút ý kiến của Eduardo chứ.”
Mark nhìn về phía Eduardo.
Eduardo có chút bất đắc dĩ: “Nếu tôi đi, mọi người sẽ biết có chuyện gì đó không đúng.” Có lẽ ở Thái Lan không ai nhận ra họ, nhưng là ở Palo Alto, trụ sở chính của Facebook, mọi người nếu thấy hai người thân mật một chỗ, nhất định sẽ phát ngốc hết, dù sao sau vụ kiện ấy, Facebook nghiêm cấm nhắc tới cái tên Eduardo, ngay cả Mark cũng không bao giờ nhắc tới.
Vì thế, phần lớn nhân viên Facebook, sẽ bị tâm hồn bát quái giết chết.
Eduardo ở trong lòng nghĩ, cậu thật hy vọng Mark hồi phục trí nhớ nhanh lên, cậu có thể bỏ đi, rời khỏi cái tình cảnh đầy xấu hổ này. Lại nói, nếu Mark hồi phục trí nhớ, có khi còn chủ động đá cậu ra khỏi nhà ấy chứ.
Dustin ở bên kia điện thoại nhất định đang sướng tới khoa chân múa tay: “Ồ ồ! Tuy có chút đột ngột, nhưng dù thế nào trước tiên cũng phải lên báo chí hô hào, ‘Kỳ thật tôi không hận cậu ấy’, ‘Chúng tôi dù sao cũng từng có khoảng thời gian tốt đẹp’ ‘Tôi cảm thấy chúng tôi còn có thể làm bạn bè’ vân vân, sau đó ở đại hội cổ đông linh tinh bị người ta chụp ảnh hai người hàn huyên nói chuyện phiếm, sau đó cùng nhau ăn cơm ôn chuyện, cuối cùng đương nhiên là….”
“Dustin!” Eduardo kêu.
Dustin vô tội nói: “Tao nói không sai đi?”
Mark hoàn toàn không rõ, “Có loại trình tự này?”
Dustin: “Trình tự tiêu chuẩn đó! Please, các người cho quần chúng chút chuẩn bị tâm lý đi, nếu không sẽ thật dọa người đó.”
Mark: “Ồ.”
Dustin: “Mark, “Ồ” của mày có ý gì!”
“Chính là tao không định theo trình tự, ôi chao, tao giờ mất trí nhớ rồi, đâu cần quan tâm cảm thụ của quần chúng, cần là lấy lại trí nhớ,” Mark vẻ mặt đương nhiên nhìn Eduardo, “Cho nên tao cần Wardo… của tao.”
“Này, này, Dustin mày còn đó không?”
“Không có việc gì… Tao còn sống, nãy là chết vì ngọt.”
Vì sao lại thế?
Từ đầu không phải vẫn làm tốt sao, khiến Mark ít dám cùng cậu nói chuyện.
Trợ lý của Eduardo gọi điện cho cậu, lắp bắp hỏi vì sao lại ở Mỹ, mà cậu cũng tự hỏi trong lòng, mình vì cái mẹ gì mà lại ở chỗ này vậy?
Nhưng cậu chỉ có thể mệt mỏi báo trợ lý mình có vài việc gấp, đành xử lý công việc từ xa.
Mark đẩy đẩy máy tính qua: “Cậu có thể lấy máy tính tôi mà làm việc, tôi nói, cậu không có mang máy theo, đúng không?”
“Cám ơn.” Eduardo trầm mặc một lát, cảm ơn rồi nhận máy tính.
“Không, tôi mới hẳn là người phải cảm ơn, vì cậu đã giúp tôi.” Mark nháy mắt mấy cái nói.
Đúng vậy, bác sĩ của Mark hiện giờ cho rằng có Eduardo làm bạn, Mark có thể khôi phục nhanh, nếu không gã không chịu yên, chỉ riêng việc đòi Eduardo đi đón mình, hơn nữa cũng là người Mark đầu tiên nhớ lại được, bác sĩ cho rằng có thể bắt đầu trị liệu từ điểm ấy, trước cố khôi phục ký ức giữa bọn họ. Sau đó thì liên hệ người thân của Mark, cho họ tiếp xúc, rồi xem tình huống.
Lúc đầu Eduardo không muốn đáp ứng, cậu nói với bác sĩ: “Tôi còn có việc phải trở về, thật có lỗi, không thể tham gia trị liệu.”
Dustin quả thực muốn khóc “Mama thương baba đi mà”, hắn cầu xin nhìn Eduardo.
“Thực xin lỗi, Dustin…” Eduardo hít sâu, nói với bác sĩ: “Tôi…”
“Wardo…” Mark thốt ra.
Eduardo cảm giác chính mình hơi run rẩy, cậu thật lâu không nghe thấy cái tên này từ Mark.
Mark lại gọi hai lần, “Wardo… Tôi gọi cậu như thế, phải không.”
“Biết không?” Bác sĩ vẻ mặt “WTF” ngẩng đầu lên, “Tôi cho các cậu tự bàn bạc rồi thông báo cho tôi, tôi mỗi ngày bồi vợ xem phim tám giờ là đủ lắm rồi.”
Ông ta trở mình xem thường.
Eduardo cảm giác mình bị năm chữ cái này đánh bại.
Mark thậm chí không cầu xin cậu, chỉ kêu tên, làm cái mặt này. Sau đó cậu liền mơ hồ đồng ý ở lại, đem cái phong độ sắc bén nhất thời kia vứt ra sau đầu.
“Tôi…Tra xem gần đây có khách sạn nào.” Eduardo móc di động ra.
“Tra cái gì, cậu sẽ ở trong nhà ngài Zuckerberg.” Bác sĩ bình tĩnh nói, “Zuckerberg, anh sẽ đảm bảo cho cậu ấy được ở một cách thoải mái chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Mark nói vài lần, sau đó lại nhìn Dustin, không chắc chắn nói: “Đương nhiên đi?”
“Đương nhiên!” Dustin khẳng định, khi nhìn Eduardo cũng có chút chột dạ, chỗ ở của Mark là cái dạng gì, Eduardo còn có thể không biết sao, nhưng mà không vấn đề gì, Eduardo sẽ đảm bảo hai người họ ở được thoải mái.
Khi đi ra ngoài, Mark kéo kéo áo Dustin, nhỏ giọng nói: “Ông ta là bác sĩ của tôi à?”
“Không… Chỉ mới liên lạc, ông ta ở phương diện này rất chuyên nghiệp.” Dustin nói.
“Ừ” Mark hai tay đút túi, tự hỏi một chút: “Nghĩ cách ký hợp đồng dài hạn với ông ta.”
Dustin: “A…?”
Mark: “Tôi thích ổng.”
*
Buổi tối đầu tiên Eduardo vào ở trong nhà Mark, hai người ăn pizza.
Mark: “Tôi thấy pizza này thật khó ăn.”
Eduardo im lặng cắn pizza.
Mark: “Tôi thấy dù trước khi mất trí nhớ, cũng sẽ không thích ăn cái này, vì sao trên danh sách cuộc gọi đi thì nó lại ở đầu?”
Eduardo tiếp tục cắn pizza.
“Chẳng lẽ cậu thấy ngon?” Mark cho dù vừa ăn xong, nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng tới ngữ tốc của gã, “Wardo, cậu sẽ không định cứ lạnh lùng vậy mãi đi, tôi nghĩ như thế sẽ không tốt với việc gợi lại trí nhớ, một chút cảm giác quen thuộc cũng không có, tôi tin rằng trước kia cậu đâu có lãnh đạm như vậy.”
“Ăn đồ của anh đi được không, Mark.” Eduardo bất đắc dĩ nói.
Mark: “Nói chuyện phiếm với tôi đi.”
“Anh cái gì cũng không nhớ, vậy chúng ta tán gẫu cái gì, tán gẫu về cô nàng anh từng hẹn hò hồi đại học sao, anh còn nhớ tên cô ta không?” Eduardo nói như vậy.
“Không nhớ rõ…” Mark trầm mặc một chút, “Tôi chỉ nhớ rõ tên cậu thôi, Wardo.”
Ánh mắt gã có điểm đáng thương, khẩn cầu, hay còn gì đó khác.
Lúc này Eduardo lại trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Eduardo mới nói: “Trừ bỏ cái này.”
“…Mã code.”
Di động vang lên, Eduardo nhanh chóng ra nghe, cậu bị ánh mắt của Mark bức điên rồi, “Dustin, chuyện gì?”
Dustin: “Này, Eduardo, Mark ở bên cạnh cậu đi, bật loa ngoài, tôi muốn nói chuyện với hắn.”
“Được.” Eduardo đem âm thanh mở to, nói với Mark: “Dustin đó.”
“Ừ…” Mark một bộ dáng tự hỏi, “A, tôi sao nhớ được là ai.”
Dustin nghe lời này xong, bi phẫn nói: “Tao van mày, tao với mày còn là bạn cùng phòng đấy! Chúng ta cùng sáng lập Facebook, không phải do mày với Eduardo đẻ ra, sinh đứa nhỏ rồi còn muốn bà đỡ đâu, xin mày, có lương tâm chút đi?”
“Xin lỗi, thế mày tìm tao làm gì?” Mark cực kỳ thiếu chân thành nói.
“…Ngày mai có hội nghị thường lệ, mày phải tham gia, chứng tỏ với mọi người là CEO của chúng ta còn sống, hiện tại đã có chút nghị luận.” Dustin nói, “Yên tâm, bọn tao ở bên cạnh đảm bảo không ai dám đến gần mày để “ôn chuyện”, cho dù bọn tao không kịp ngăn, mày cũng chỉ cần bày ra cái mặt không có tâm tình rồi chửi bới lồng lộn lên là đủ dọa người ta chạy rồi. Văn phòng của mày có kiếm, hẳn mày còn nhớ chứ hả, mày có học đấu kiếm, cứ cầm nó, ai muốn tới nói chuyện với mày thì cứ đâm – đương nhiên, đừng làm người ta bị thương thật, tao mong cơ thể mày còn nhớ rõ chuyện khống chế lực.”
Dustin lải nhải xong, Mark liền hỏi một câu: “Tao mang Wardo đi cùng được không?”
Dustin nói lắp, “Lý, lý thuyết thì có thể, nhưng, nhưng mà…. Tao nói này, mày cũng nên nghe thử chút ý kiến của Eduardo chứ.”
Mark nhìn về phía Eduardo.
Eduardo có chút bất đắc dĩ: “Nếu tôi đi, mọi người sẽ biết có chuyện gì đó không đúng.” Có lẽ ở Thái Lan không ai nhận ra họ, nhưng là ở Palo Alto, trụ sở chính của Facebook, mọi người nếu thấy hai người thân mật một chỗ, nhất định sẽ phát ngốc hết, dù sao sau vụ kiện ấy, Facebook nghiêm cấm nhắc tới cái tên Eduardo, ngay cả Mark cũng không bao giờ nhắc tới.
Vì thế, phần lớn nhân viên Facebook, sẽ bị tâm hồn bát quái giết chết.
Eduardo ở trong lòng nghĩ, cậu thật hy vọng Mark hồi phục trí nhớ nhanh lên, cậu có thể bỏ đi, rời khỏi cái tình cảnh đầy xấu hổ này. Lại nói, nếu Mark hồi phục trí nhớ, có khi còn chủ động đá cậu ra khỏi nhà ấy chứ.
Dustin ở bên kia điện thoại nhất định đang sướng tới khoa chân múa tay: “Ồ ồ! Tuy có chút đột ngột, nhưng dù thế nào trước tiên cũng phải lên báo chí hô hào, ‘Kỳ thật tôi không hận cậu ấy’, ‘Chúng tôi dù sao cũng từng có khoảng thời gian tốt đẹp’ ‘Tôi cảm thấy chúng tôi còn có thể làm bạn bè’ vân vân, sau đó ở đại hội cổ đông linh tinh bị người ta chụp ảnh hai người hàn huyên nói chuyện phiếm, sau đó cùng nhau ăn cơm ôn chuyện, cuối cùng đương nhiên là….”
“Dustin!” Eduardo kêu.
Dustin vô tội nói: “Tao nói không sai đi?”
Mark hoàn toàn không rõ, “Có loại trình tự này?”
Dustin: “Trình tự tiêu chuẩn đó! Please, các người cho quần chúng chút chuẩn bị tâm lý đi, nếu không sẽ thật dọa người đó.”
Mark: “Ồ.”
Dustin: “Mark, “Ồ” của mày có ý gì!”
“Chính là tao không định theo trình tự, ôi chao, tao giờ mất trí nhớ rồi, đâu cần quan tâm cảm thụ của quần chúng, cần là lấy lại trí nhớ,” Mark vẻ mặt đương nhiên nhìn Eduardo, “Cho nên tao cần Wardo… của tao.”
“Này, này, Dustin mày còn đó không?”
“Không có việc gì… Tao còn sống, nãy là chết vì ngọt.”
Tác giả :
Đào Bảo Quyển