Your Life Is Around You!
Chương 31: Ngày thứ hai mươi lăm
Sáng thứ 2
Tối hôm trước, tôi và con Ngọc gần nhà hẹn nhau đi học. Ngọc sẽ chở tôi bằng xe đạp điện của nó. Tôi hỏi sao nó có ý tưởng thế. Nó chỉ đáp: “Haha! Tao thấy thương mày cứ lọc cọc đạp xe mãi thôi”
-Ớ, mày đi xe đạp đi học bao giờ đấy? – Tôi ngạc nhiên -Con điên, bạn bè đi gì cũng không để ý – Nó quát tôi – Tao đi năm lớp 8. nỉ gãy lưỡi mới có cái xe này mà chở mày đấy.
Trên đường đi học, tôi và nó nói chuyện về ngày thứ 7. Ngày thứ bảy là ngày thi HSG. Do lớp tôi chiếm quá nửa danh sách học sinh đi thi nên lớp khá vắng. Sau ngày thi, tôi nghỉ một lèo từ chiều thứ 7, trốn học phụ đạo Lý-Hóa mà hưởng thụ ngày nghỉ.
- Thứ bảy có gì hot không? – Tôi hỏi
- Có. Thứ nhất là vụ thằng Tú với Đại Dương. – Nó đáp
Tôi dỏng tai lên nghe.
-Hai đứa nó hôm nay đều đến trường đấy. Nhưng mà hình như thằng Tú sẽ bị lên phê bình trước toàn trường. Không đuổi học là may lắm rồi, nhỉ?
Wow, được đi học rồi à? Thật may quá. Lớp tôi lần này có lẽ đã tai qua nạn khỏi. Tạ ơn trời đất! Tôi cảm thấy vui lây trong lòng.
-Thứ hai là hôm trước cô có hỏi đứa nào không ký cái đơn đề nghị kia không. – Ngọc nói tiếp
-Ờ sao? Có thằng Duy Kiên, Nghĩa với ai nữa thì phải.
- Ờ, thằng Duy Kiên giơ tay. Cô hỏi nó vì sao không ký. Xong rồi nó nói đã từng bị thằng Tú đánh này nọ. Rồi cô mắng nó blah blah blah đủ kiểu, gì mà con vì 1 sự việc cỏn con trong quá khứ mà trả thù bạn như thế à.
Nghĩa à, quá may cho mày rồi đấy. Nếu hôm đấy mày mà không thi Lý thì cứ ở đấy mà ăn “hành” với thằng Kiên đi. – Tôi nghĩ thầm
- Thêm nữa là con Ninh mặc sai đồng phục. Bà trẻ đó bị bắt ba lần vì cái tội mặc quần bó. Lớp mình tuần này dính phốt lắm vãi!
-….
Trước toàn trường, Tú bị đưa lên sân khấu để phê bình. Nó cúi gằm mặt, ngượng ngùng, xấu hổ. Tôi đứng ở dưới cảm thấy có chút cảm thông với nó.
Không những bị nêu rõ tội trạng, thầy hiệu trưởng còn đưa mic cho nó phát biểu. Tú lắp bắp, nói không thành câu, cuối cùng chỉ thốt lên: “Em biết lỗi rồi!” Cũng phải thôi, trước đám đông, lại còn mắc lỗi như vậy, ai dám hiên ngang chứ? Tôi nghĩ tôi hiểu được cảm giác đó của thằng Tú.
Dù sao mọi việc cũng đã qua, Tú không bị đuổi học, Dương cũng quay lại. Cái mặt thằng Dương nhìn thật chẳng giống đứa bị phạt, lúc nào cũng nhăn nhở cười cợt. Không cần biết có bao nhiêu đứa ghét thằng Tú, tôi biết chỉ cần xung quanh nó còn tôi, thằng N a m, thằng Bốp, MyB, MyA, Hoàng, Hạnh Dương, Kim Long,… tóm lại là những đứa ngồi cạnh nó và bọn tôi thì nó sẽ không cô đơn, lạc lõng giữa một tập thể lớp vốn tự nhận là “không đoàn kết” này. Yên tâm, tao sẽ luôn giúp mày!
Thằng Bốp quay xuống hỏi tôi: “Oppa, làm bài thế nào?”
Tôi đáp: “Cũng tàm tạm, mày thì sao?”
Thằng Bốp: “20/20”
What? 20/20, tối đa á? Không thể nào, đề vòng II mà sao nó tự tin thế?
Tôi trợn mắt hỏi lại: “Sao tự tin thế?”
Nếu mà nó tự tin như thế thì cũng tốt, không, quá tốt là đằng khác.
Bốp: “Gì chứ, bọn trường B biết trước đề rồi.”
Lần này thì tôi cảm giác như có tiếng sét đánh ngang tai. Mẹ kiếp! Tôi chửi thầm. Cuộc thi này là cái gì vậy? Tại sao lại biết trước đề? Như vậy không phải rất không công bằng à? Mấy người ở bộ giáo dục đang làm cái quái gì thế? Chẳng nhé vẫn là giáo viên trường B là người ra đề? Tôi đang cười mỉa cái nền giáo dục của Việt.
Dĩ nhiên môn Văn thì không thể. Nhưng lúc sau tôi hỏi vài đứa bọn nó cũng nói các môn khác bọn trường B đều biết trước đề rồi. Thật chẳng biết nên khóc hay nên cười. Tôi nhớ hồi thi vòng I một tháng trước, còn có hẳn lễ khai mạc, nghi lễ chứng minh đề thi được niêm phong. Không ngờ hôm thi vòng II không diễn ra mà lại có sự này.
Bảo thế này làm sao tôi không cay cú được?
Người tôi bỗng chốc trào dâng cảm xúc muốn được đi thi Thành phố một cách mãnh liệt.
Nhưng mà….liệu có được không nhỉ?
Tối hôm trước, tôi và con Ngọc gần nhà hẹn nhau đi học. Ngọc sẽ chở tôi bằng xe đạp điện của nó. Tôi hỏi sao nó có ý tưởng thế. Nó chỉ đáp: “Haha! Tao thấy thương mày cứ lọc cọc đạp xe mãi thôi”
-Ớ, mày đi xe đạp đi học bao giờ đấy? – Tôi ngạc nhiên -Con điên, bạn bè đi gì cũng không để ý – Nó quát tôi – Tao đi năm lớp 8. nỉ gãy lưỡi mới có cái xe này mà chở mày đấy.
Trên đường đi học, tôi và nó nói chuyện về ngày thứ 7. Ngày thứ bảy là ngày thi HSG. Do lớp tôi chiếm quá nửa danh sách học sinh đi thi nên lớp khá vắng. Sau ngày thi, tôi nghỉ một lèo từ chiều thứ 7, trốn học phụ đạo Lý-Hóa mà hưởng thụ ngày nghỉ.
- Thứ bảy có gì hot không? – Tôi hỏi
- Có. Thứ nhất là vụ thằng Tú với Đại Dương. – Nó đáp
Tôi dỏng tai lên nghe.
-Hai đứa nó hôm nay đều đến trường đấy. Nhưng mà hình như thằng Tú sẽ bị lên phê bình trước toàn trường. Không đuổi học là may lắm rồi, nhỉ?
Wow, được đi học rồi à? Thật may quá. Lớp tôi lần này có lẽ đã tai qua nạn khỏi. Tạ ơn trời đất! Tôi cảm thấy vui lây trong lòng.
-Thứ hai là hôm trước cô có hỏi đứa nào không ký cái đơn đề nghị kia không. – Ngọc nói tiếp
-Ờ sao? Có thằng Duy Kiên, Nghĩa với ai nữa thì phải.
- Ờ, thằng Duy Kiên giơ tay. Cô hỏi nó vì sao không ký. Xong rồi nó nói đã từng bị thằng Tú đánh này nọ. Rồi cô mắng nó blah blah blah đủ kiểu, gì mà con vì 1 sự việc cỏn con trong quá khứ mà trả thù bạn như thế à.
Nghĩa à, quá may cho mày rồi đấy. Nếu hôm đấy mày mà không thi Lý thì cứ ở đấy mà ăn “hành” với thằng Kiên đi. – Tôi nghĩ thầm
- Thêm nữa là con Ninh mặc sai đồng phục. Bà trẻ đó bị bắt ba lần vì cái tội mặc quần bó. Lớp mình tuần này dính phốt lắm vãi!
-….
Trước toàn trường, Tú bị đưa lên sân khấu để phê bình. Nó cúi gằm mặt, ngượng ngùng, xấu hổ. Tôi đứng ở dưới cảm thấy có chút cảm thông với nó.
Không những bị nêu rõ tội trạng, thầy hiệu trưởng còn đưa mic cho nó phát biểu. Tú lắp bắp, nói không thành câu, cuối cùng chỉ thốt lên: “Em biết lỗi rồi!” Cũng phải thôi, trước đám đông, lại còn mắc lỗi như vậy, ai dám hiên ngang chứ? Tôi nghĩ tôi hiểu được cảm giác đó của thằng Tú.
Dù sao mọi việc cũng đã qua, Tú không bị đuổi học, Dương cũng quay lại. Cái mặt thằng Dương nhìn thật chẳng giống đứa bị phạt, lúc nào cũng nhăn nhở cười cợt. Không cần biết có bao nhiêu đứa ghét thằng Tú, tôi biết chỉ cần xung quanh nó còn tôi, thằng N a m, thằng Bốp, MyB, MyA, Hoàng, Hạnh Dương, Kim Long,… tóm lại là những đứa ngồi cạnh nó và bọn tôi thì nó sẽ không cô đơn, lạc lõng giữa một tập thể lớp vốn tự nhận là “không đoàn kết” này. Yên tâm, tao sẽ luôn giúp mày!
Thằng Bốp quay xuống hỏi tôi: “Oppa, làm bài thế nào?”
Tôi đáp: “Cũng tàm tạm, mày thì sao?”
Thằng Bốp: “20/20”
What? 20/20, tối đa á? Không thể nào, đề vòng II mà sao nó tự tin thế?
Tôi trợn mắt hỏi lại: “Sao tự tin thế?”
Nếu mà nó tự tin như thế thì cũng tốt, không, quá tốt là đằng khác.
Bốp: “Gì chứ, bọn trường B biết trước đề rồi.”
Lần này thì tôi cảm giác như có tiếng sét đánh ngang tai. Mẹ kiếp! Tôi chửi thầm. Cuộc thi này là cái gì vậy? Tại sao lại biết trước đề? Như vậy không phải rất không công bằng à? Mấy người ở bộ giáo dục đang làm cái quái gì thế? Chẳng nhé vẫn là giáo viên trường B là người ra đề? Tôi đang cười mỉa cái nền giáo dục của Việt.
Dĩ nhiên môn Văn thì không thể. Nhưng lúc sau tôi hỏi vài đứa bọn nó cũng nói các môn khác bọn trường B đều biết trước đề rồi. Thật chẳng biết nên khóc hay nên cười. Tôi nhớ hồi thi vòng I một tháng trước, còn có hẳn lễ khai mạc, nghi lễ chứng minh đề thi được niêm phong. Không ngờ hôm thi vòng II không diễn ra mà lại có sự này.
Bảo thế này làm sao tôi không cay cú được?
Người tôi bỗng chốc trào dâng cảm xúc muốn được đi thi Thành phố một cách mãnh liệt.
Nhưng mà….liệu có được không nhỉ?
Tác giả :
Thanh Thủy Ảnh