You Are My Everything
Chương 23: Tỏ Tình (Nghe tên chap đủ biết ai tỏ tình ai rồi hen)
Quả thật, đúng như lời đã nói, Vương Tuấn Khải quyết giành lấy Cao Diệp Anh khỏi tay Trần Hoàng Lâm. Điển hình, vào giờ ra chơi:
-Anh Anh đi ăn với……
-Đi ăn thôi nào
Vương Tuấn Khải nắm tay Cao Diệp Anh đi, ngắt luôn lời nói của Trần Hoàng Lâm, đi lướt qua Trần Hoàng Lâm trước khi cậu ta làm gì. Việc này khiến cho cậu khá tức giận nhưng cũng không thể làm gì được, đành nhìn cô bị người khác kéo đi. “ Vương Tuấn Khải, cậu nhất quyết khiêu chiến với tôi? Được vậy Trần Hoàng Lâm tôi cũng sẽ không dễ dàng thua cậu đâu” Cậu nghiến răng nói thầm từng chữ. Còn bốn người kia thì ngồi đó, khóe môi hơi cười: “ Sắp có kịch hay để xem rồi đây”. Cả bọn cũng nhanh chóng chạy theo hai người kia xuống canteen.
Trên đường đến canteen, hai người họ lại là tâm điểm của mỗi con người. Có ánh mắt ngưỡng mộ, có ánh mắt ghen ghét, có ánh mắt ganh tỵ.Cũng phải thôi, không ghen tỵ mới lạ khi mà Vương Tuấn Khải- thần tượng của bao nhiêu nữ sinh lẫn nam sinh nắm lấy tay của Cao Diệp Anh- một cô gái có nhan sắc tầm thường (Au: Chị ấy đẹp mà giấu đó mấy bà tám==’) Bao nhiêu lời bàn tán bắt đầu xì xầm:
-Trời Khải ca nắm tay nhỏ đó kìa- Nữ sinh 1 lên tiếng
-Chắc tớ đang hoa mắt-Nữ sinh 2
-Khải ca chắc bị con Cao Diệp Anh đó cho ăn bùa gì rồi- Nữ sinh 1 bất bình nói
-Híc Khải cưa cưa của tuôi ~ Nữ sinh 2 nói
Còn có lời bàn tán ác ý hơn:
-Thế giới này loạn hết rồi. Không bao giờ mà có cái chuyện phi lý vịt mà đòi sánh với thiên nga sao? Nằm mơ đi- Học sinh A nói
-Con nhỏ đó chắc uy hiếp anh Khải của tớ đấy, người gì đâu mà độc ác kinh khủng.
-Nhìn như thế mà không ngờ lại thâm hiểm đến vậy. Đúng là không biết xấu hổ
Blab la bla…. Còn rất nhiều lời nói khác đang chỉ trích Cao Diệp Anh khiến cô khá tức giận nhưng cũng cố nhịn. Cô buông tay Vương Tuấn Khải ra, rồi bước đi nhanh hơn anh để tránh những lời ác ý đó. Vương Tuấn Khải khá ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng tiến lại gần cô
-Sao vậy?- Giọng anh thật ấm áp~
-Anh còn dám nói sao? Tại ai mà giờ tôi phải nghe những lời bàn tán như thế hả?
-Ơ anh xin lỗi
Một câu nói của anh cũng đã khiến cho bao nhiêu trái tim tan vỡ. Họ có nghe lầm không? Nam thần của họ đi xin lỗi một cô gái sao? Mà còn lại rất dịu dàng rất ấm áp nữa chứ. Họ lại quay sang “tặng” cho Cao Diệp Anh rất nhiều ánh mắt “ngọt ngào” Thôi rồi! Chuyến này cô lại được “ưu ái” đứng đầu danh sách đen của trường rồi. Đâu phải lỗi của cô? Thật quá bất công mà. “Vương Tuấn Khải phen này anh chết với tôi”, cô quay sang liếc Vương Tuấn Khải. Đoạn cô hậm hực bỏ đi, kệ Vương Tuấn Khải đang ngẩn ngơ đứng đó. Hơ, anh làm gì sai à? Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đó chứ? Cả bốn con người kia lúc bấy giờ mới tiến lại gần anh, Dịch Dương Thiên Tỉ cất tiếng:
-Haizzzzz phen này Diệp Anh kiểu gì cũng sẽ đứng đầu danh sách đen cho mà coi
-Tội cô ấy quá đi- Vương Nguyên chêm thêm một câu
Lục Vân Nghi bước đến vỗ vai anh:
-Anh tiêu rồi.
Chỉ ba từ vỏn vẹn mà lại khiến cho sắc mặt Vương Tuấn Khải thay đổi. Anh lắp bắp hỏi:
-Hơ sao….sao lại tiêu?
-Em quên nói với anh một điều. Anh Anh có luật riêng của cô ấy
-Luật ….luật gì vậy?- Vương Tuấn Khải nói
-Anh nghe cho rõ đây, cả các cậu nữa, tránh những điều này ra nha
Cả bọn gật đầu lia lịa rồi nghe Lục Vân Nghi nói
-Thứ nhất: Anh Anh ghét bị làm phiền khi cậu ấy đang chăm chú làm một việc gì đó
Thứ hai: Ghét bị người khác nhìn chằm chằm vào bản thân
Thứ ba: Không được xúc phạm mẹ và anh trai cậu ấy
Thứ tư: Không được la mắng, chửi cậu ấy khi chưa hiểu rõ nguyên nhân chuyện xảy ra
Thứ năm: Điều cuối cùng quan trọng lắm đấy. Đó là….
Nói đến Lục Vân Nghi bỗng im lặng, cô cười ranh mãnh nhìn Vương Tuấn Khải khiến anh hơi sợ.
-Thứ năm là gì cậu mau nói đi- Dương Ánh Linh hối thúc
-Là không được hôn lén cậu ấy, bằng không hậu quả rất khó lường. Và Vương Tuấn Khải anh vi phạm luật thứ hai của cậu ấy
Lục Vân Nghi nói xong quay sang nhìn sắc mặt của Vương Tuấn Khải. Thấy chưa, cô đoán đâu sai, sắc mặt anh giờ trở nên trắng bệch rồi. Cả bọn không biết làm gì hơn, Vương Nguyên vỗ lấy vai anh an ủi:
-Anh yên tâm, nếu anh có làm sao thì bọn em sẽ lo cho anh chu đáo
-Đúng đó, Anh Anh chắc sẽ không ra tay nặng đâu- Dịch Dương Thiên Tỉ cũng an ủi anh. Cơ mà cái này có được xem là an ủi không nhỉ?
-Đừng nhìn vẻ ngoài của cậu ấy mà nói như thế. Anh Anh ốm thế thôi chứ một khi ra tay thì tỉ lệ sát thương rất là cao đó- Lục Vân Nghi đe dọa khiến cả đám mặt cắt không còn một giọt máu
-Mấy người kia rốt cuộc là có ăn hay không sao mà cứ đứng đó mãi thế. Tôi không giữ chỗ cho mấy người đâu- Cao Diệp Anh nói lên
-Bọn tớ tới liền- Dương Ánh Linh nghe thế kéo cả đám lại chỗ Cao Diệp Anh.
Tới đó, Vương Tuấn Khải ngồi cạnh cô, cất lời trước:
-Anh Anh xin lỗi
Cao Diệp Anh đang ăn thì bỗng nghe anh nói thế, suýt sặc cơm ra ngoài. Khóe miệng cô hơi cong lên nhưng khuôn mặt nhanh chóng trở nên lạnh lùng như lúc đầu, vẫn tiếp tục ăn. Cô tặng cho anh một cục bơ ngon lành. Xong tiêu rồi!!! Lần này anh chết chắc rồi! Cả bọn chỉ nhìn anh bằng ánh mắt thương cảm. Muốn giúp anh cũng không được rồi, Khải ca à lần này anh phải tự gánh vác một mình đi nhé!
Tới giờ ra về, cả bọn đang đi trên đường, chợt Lục Vân Nghi nói:
-Thôi chết, tớ mới nhớ ra nhà đã hết đồ ăn rồi
-Hả? Vậy tối nay chúng ta ăn cái gì?
-Anh Anh a~ Cậu và Khải ca đi mua đi nhé
Vương Tuấn Khải ngạc nhiên nhìn Lục Vân Nghi. Gì chứ, biết rõ là Cao Diệp Anh đang giận anh vậy mà còn bảo anh đi với cô ấy à? Có cho tiền anh cũng không dám chạm vào trái bom nổ chậm này. Cao Diệp Anh ngước lên nhìn Lục Vân Nghi, hỏi:
-Tại sao tớ phải đi?
-Cậu không đi lẽ nào là tớ?
-Ừm cậu đi đi
-Anh Anh a~ Hôm nay tới lượt tớ và Thiên Thiên nấu cơm mà. Lẽ nào cậu lại bắt người bạn thân của cậu đi mua đồ ăn rồi lại quay về làm bữa tối. Mệt lắm a~ Lục Vân Nghi ra giọng nũng nịu khiến ai đó chệch nhịp
-Nhưng còn Linh Linh?
-Aida, tớ đau bụng quá, Nguyên Nguyên à- Dương Ánh Linh vừa nói vừa ôm bụng
-Hả Tiểu Linh cậu có sao không? Để tớ dẫn cậu về trước nhé
Nói rồi Vương Nguyên dẫn Dương Ánh Linh đi trước. Lục Vân Nghi cũng thừa thời cơ đó mà kéo tay Dịch Dương Thiên Tỉ đi theo luôn, không quên nói với Cao Diệp Anh:
-Mau đi rồi về nhé. Tớ với Thiên Tỉ về nấu cơm trước. Vương Tuấn Khải em giao Anh Anh cho anh, nhớ trông chừng cậu ấy cho thật kĩ nha, cậu ấy dễ bị lạc đường lắm
-Anh biết rồi- Vương Tuấn Khải đáp chắc nịch
Cao Diệp Anh đầu như bốc khói lên. Gì chứ? Cô mà cần tên này trông chừng sao? Làm như cô còn con nít lắm không bằng. Cơ mà Lục Vân Nghi nói cũng đúng, bản thân Cao Diệp Anh lại là đứa mù đường, đi xong là quên liền. Nhiều lúc cô cũng thầm trách cái trí nhớ hay quên của cô.
Sau khi đã mua đồ xong, trên đường về, không ai nói với ai một câu nào, cứ lẳng lặng mà đi. Cái không khí sao mà nặng nề quá đi. Vương Tuấn Khải bất ngờ lên tiếng trước:
-Giận à?
Cao Diệp Anh im lặng một lúc, song quay lại nói với anh:
-Tôi không dám giận nam thần như anh đâu.
-Rõ ràng là em giận anh?
-Tại sao tôi phải giận anh chứ?
-Xin lỗi
-Hả anh nói cái gì?
-XIN LỖI
-Được rồi có cần phải hét lên như thế không?
-Thế em có tha lỗi không?
-Còn phải tùy vào tính cách của anh đã
Vương Tuấn Khải không nói gì, sau một lúc suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng anh lên tiếng hỏi:
-Anh Anh, anh muốn nói
-Hửm?
-Anh thích em, làm bạn gái anh đi- Vương Tuấn Khải nói vẻ mặt nghiêm túc
-Ờ…hả mà CÁI GÌ?- Cao Diệp Anh hét toáng lên, cô nói tiếp- Anh là đang đùa phải không?
-Không anh thật sự nghiêm túc. Anh thích em
Câu nói của Vương Tuấn Khải khiến Cao Diệp Anh hơi ngạc nhiên, cô thật sự rất bối rối. Nhưng có một cảm giác rất là lạ. Cái cảm giác mà Trần Hoàng Lâm và Vương Tuấn Khải tỏ tình với cô thật sự rất khác nhau. Khi Trần Hoàng Lâm tỏ tình với cô, cô không cảm thấy bối rối chỉ là hơi ngạc nhiên một chút. Nhưng khi Vương Tuấn Khải tỏ tình với cô, tim cô lại đập rất nhanh, cảm thấy rất ngại ngùng. Cái cảm giác thật sự rất khó hiểu. Cô im lặng, chắc là mơ thôi. Ngày mai sẽ không có gì xảy ra.
Qua Vương Tuấn Khải chút xíu. Anh bây giờ, ngoài từ xấu hổ ra chẳng còn từ gì khác. Bề ngoài trông anh bình tĩnh thế thôi chứ nội tâm nó đang gào thét dữ dội kia kìa. Kiểu gì Cao Diệp Anh cũng sẽ tránh mặt anh cho coi. Biết thế không nói luôn cho rồi. Nhưng anh cũng đang rất muốn biết câu trả lời của Cao Diệp Anh, anh muốn biết trong cô còn chỗ trống cho anh hay không.
Im lặng.
Hai từ thôi cũng đủ để diễn đạt sự im lặng rồi. Không khí thật nặng nề, u ám. Rốt cuộc vẫn là Vương Tuấn Khải lên tiếng trước:
-Nếu em không muốn trả lời ngay bây giờ cũng được. Khi nào em có câu trả lời rồi thì lúc đó hãy nói anh nghe nhé
-Ư ừm- Cao Diệp Anh gật đầu
Cứ thế mà hai người bước đi về. Đâu hai biết rằng, cách đó không xa, có bốn con người đang đứng nghe lén họ chứ.
-Aida, kế hoạch của tớ quả thật là hoàn hảo mà- Lục Vân Nghi dương dương tự đắc
-Bái phục bái phục- Dương Ánh Linh giơ tay bái phục
Thì ra kế hoạch đi mua đồ ăn là do Lục Vân Nghi tự bày ra với suy nghĩ là sẽ làm lành cho Vương Tuấn Khải và Cao Diệp Anh nhưng không ngờ Vương Tuấn Khải lại đi tỏ tình luôn. Quả là một mũi tên lại trúng hai con nhạn
-Các cậu phải giữ bí mật, đừng chọc anh ấy nhé, kẻo ảnh lại xấu hổ đấy. Cứ xem như là không biết gì đi- Dịch Dương Thiên Tỉ nói
-Biết rồi biết rồi nhưng liệu Anh Anh có đồng ý không nhỉ?- Vương Nguyên hỏi
-Tớ không biết nhưng các cậu xem, Anh Anh chắc chắn cũng có một chút tình cảm với anh ấy. Làm bạn với cậu ấy lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên tớ thấy Anh Anh đỏ mặt trước một người con trai ấy- Lục Vân Nghi nói chí lí, cả đám liền gật gù theo.
-Thôi mau về đi, kẻo hai người họ về trước không thấy tụi mình lại nghi ngờ- Dương Ánh Linh nói
Cả bọn liền nhanh chóng đi đường tắt về. Gần đó, có một người con trai đã nghe hết tất cả. Không sai đó là Trần Hoàng Lâm, cậu đã nghe được mọi thứ. Cậu cũng đã rất ngạc nhiên khi thấy Cao Diệp Anh lại có biểu hiện như vậy, cái biểu hiện đó không giống lúc cậu tỏ tình với cô. Không cần biết, chắc chắn Cao Diệp Anh chỉ xem cậu là bạn và xem cái người tên Vương Tuấn Khải kia là một người rất quan trọng. Nhưng tại sao cậu lại cố chấp muốn giữ cô bên mình dù biết cô không thuộc về mình?Đơn giản vì cậu đã yêu người con gái tên Cao Diệp Anh đó rồi. Rất yêu!!!
Hết
-Anh Anh đi ăn với……
-Đi ăn thôi nào
Vương Tuấn Khải nắm tay Cao Diệp Anh đi, ngắt luôn lời nói của Trần Hoàng Lâm, đi lướt qua Trần Hoàng Lâm trước khi cậu ta làm gì. Việc này khiến cho cậu khá tức giận nhưng cũng không thể làm gì được, đành nhìn cô bị người khác kéo đi. “ Vương Tuấn Khải, cậu nhất quyết khiêu chiến với tôi? Được vậy Trần Hoàng Lâm tôi cũng sẽ không dễ dàng thua cậu đâu” Cậu nghiến răng nói thầm từng chữ. Còn bốn người kia thì ngồi đó, khóe môi hơi cười: “ Sắp có kịch hay để xem rồi đây”. Cả bọn cũng nhanh chóng chạy theo hai người kia xuống canteen.
Trên đường đến canteen, hai người họ lại là tâm điểm của mỗi con người. Có ánh mắt ngưỡng mộ, có ánh mắt ghen ghét, có ánh mắt ganh tỵ.Cũng phải thôi, không ghen tỵ mới lạ khi mà Vương Tuấn Khải- thần tượng của bao nhiêu nữ sinh lẫn nam sinh nắm lấy tay của Cao Diệp Anh- một cô gái có nhan sắc tầm thường (Au: Chị ấy đẹp mà giấu đó mấy bà tám==’) Bao nhiêu lời bàn tán bắt đầu xì xầm:
-Trời Khải ca nắm tay nhỏ đó kìa- Nữ sinh 1 lên tiếng
-Chắc tớ đang hoa mắt-Nữ sinh 2
-Khải ca chắc bị con Cao Diệp Anh đó cho ăn bùa gì rồi- Nữ sinh 1 bất bình nói
-Híc Khải cưa cưa của tuôi ~ Nữ sinh 2 nói
Còn có lời bàn tán ác ý hơn:
-Thế giới này loạn hết rồi. Không bao giờ mà có cái chuyện phi lý vịt mà đòi sánh với thiên nga sao? Nằm mơ đi- Học sinh A nói
-Con nhỏ đó chắc uy hiếp anh Khải của tớ đấy, người gì đâu mà độc ác kinh khủng.
-Nhìn như thế mà không ngờ lại thâm hiểm đến vậy. Đúng là không biết xấu hổ
Blab la bla…. Còn rất nhiều lời nói khác đang chỉ trích Cao Diệp Anh khiến cô khá tức giận nhưng cũng cố nhịn. Cô buông tay Vương Tuấn Khải ra, rồi bước đi nhanh hơn anh để tránh những lời ác ý đó. Vương Tuấn Khải khá ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng tiến lại gần cô
-Sao vậy?- Giọng anh thật ấm áp~
-Anh còn dám nói sao? Tại ai mà giờ tôi phải nghe những lời bàn tán như thế hả?
-Ơ anh xin lỗi
Một câu nói của anh cũng đã khiến cho bao nhiêu trái tim tan vỡ. Họ có nghe lầm không? Nam thần của họ đi xin lỗi một cô gái sao? Mà còn lại rất dịu dàng rất ấm áp nữa chứ. Họ lại quay sang “tặng” cho Cao Diệp Anh rất nhiều ánh mắt “ngọt ngào” Thôi rồi! Chuyến này cô lại được “ưu ái” đứng đầu danh sách đen của trường rồi. Đâu phải lỗi của cô? Thật quá bất công mà. “Vương Tuấn Khải phen này anh chết với tôi”, cô quay sang liếc Vương Tuấn Khải. Đoạn cô hậm hực bỏ đi, kệ Vương Tuấn Khải đang ngẩn ngơ đứng đó. Hơ, anh làm gì sai à? Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đó chứ? Cả bốn con người kia lúc bấy giờ mới tiến lại gần anh, Dịch Dương Thiên Tỉ cất tiếng:
-Haizzzzz phen này Diệp Anh kiểu gì cũng sẽ đứng đầu danh sách đen cho mà coi
-Tội cô ấy quá đi- Vương Nguyên chêm thêm một câu
Lục Vân Nghi bước đến vỗ vai anh:
-Anh tiêu rồi.
Chỉ ba từ vỏn vẹn mà lại khiến cho sắc mặt Vương Tuấn Khải thay đổi. Anh lắp bắp hỏi:
-Hơ sao….sao lại tiêu?
-Em quên nói với anh một điều. Anh Anh có luật riêng của cô ấy
-Luật ….luật gì vậy?- Vương Tuấn Khải nói
-Anh nghe cho rõ đây, cả các cậu nữa, tránh những điều này ra nha
Cả bọn gật đầu lia lịa rồi nghe Lục Vân Nghi nói
-Thứ nhất: Anh Anh ghét bị làm phiền khi cậu ấy đang chăm chú làm một việc gì đó
Thứ hai: Ghét bị người khác nhìn chằm chằm vào bản thân
Thứ ba: Không được xúc phạm mẹ và anh trai cậu ấy
Thứ tư: Không được la mắng, chửi cậu ấy khi chưa hiểu rõ nguyên nhân chuyện xảy ra
Thứ năm: Điều cuối cùng quan trọng lắm đấy. Đó là….
Nói đến Lục Vân Nghi bỗng im lặng, cô cười ranh mãnh nhìn Vương Tuấn Khải khiến anh hơi sợ.
-Thứ năm là gì cậu mau nói đi- Dương Ánh Linh hối thúc
-Là không được hôn lén cậu ấy, bằng không hậu quả rất khó lường. Và Vương Tuấn Khải anh vi phạm luật thứ hai của cậu ấy
Lục Vân Nghi nói xong quay sang nhìn sắc mặt của Vương Tuấn Khải. Thấy chưa, cô đoán đâu sai, sắc mặt anh giờ trở nên trắng bệch rồi. Cả bọn không biết làm gì hơn, Vương Nguyên vỗ lấy vai anh an ủi:
-Anh yên tâm, nếu anh có làm sao thì bọn em sẽ lo cho anh chu đáo
-Đúng đó, Anh Anh chắc sẽ không ra tay nặng đâu- Dịch Dương Thiên Tỉ cũng an ủi anh. Cơ mà cái này có được xem là an ủi không nhỉ?
-Đừng nhìn vẻ ngoài của cậu ấy mà nói như thế. Anh Anh ốm thế thôi chứ một khi ra tay thì tỉ lệ sát thương rất là cao đó- Lục Vân Nghi đe dọa khiến cả đám mặt cắt không còn một giọt máu
-Mấy người kia rốt cuộc là có ăn hay không sao mà cứ đứng đó mãi thế. Tôi không giữ chỗ cho mấy người đâu- Cao Diệp Anh nói lên
-Bọn tớ tới liền- Dương Ánh Linh nghe thế kéo cả đám lại chỗ Cao Diệp Anh.
Tới đó, Vương Tuấn Khải ngồi cạnh cô, cất lời trước:
-Anh Anh xin lỗi
Cao Diệp Anh đang ăn thì bỗng nghe anh nói thế, suýt sặc cơm ra ngoài. Khóe miệng cô hơi cong lên nhưng khuôn mặt nhanh chóng trở nên lạnh lùng như lúc đầu, vẫn tiếp tục ăn. Cô tặng cho anh một cục bơ ngon lành. Xong tiêu rồi!!! Lần này anh chết chắc rồi! Cả bọn chỉ nhìn anh bằng ánh mắt thương cảm. Muốn giúp anh cũng không được rồi, Khải ca à lần này anh phải tự gánh vác một mình đi nhé!
Tới giờ ra về, cả bọn đang đi trên đường, chợt Lục Vân Nghi nói:
-Thôi chết, tớ mới nhớ ra nhà đã hết đồ ăn rồi
-Hả? Vậy tối nay chúng ta ăn cái gì?
-Anh Anh a~ Cậu và Khải ca đi mua đi nhé
Vương Tuấn Khải ngạc nhiên nhìn Lục Vân Nghi. Gì chứ, biết rõ là Cao Diệp Anh đang giận anh vậy mà còn bảo anh đi với cô ấy à? Có cho tiền anh cũng không dám chạm vào trái bom nổ chậm này. Cao Diệp Anh ngước lên nhìn Lục Vân Nghi, hỏi:
-Tại sao tớ phải đi?
-Cậu không đi lẽ nào là tớ?
-Ừm cậu đi đi
-Anh Anh a~ Hôm nay tới lượt tớ và Thiên Thiên nấu cơm mà. Lẽ nào cậu lại bắt người bạn thân của cậu đi mua đồ ăn rồi lại quay về làm bữa tối. Mệt lắm a~ Lục Vân Nghi ra giọng nũng nịu khiến ai đó chệch nhịp
-Nhưng còn Linh Linh?
-Aida, tớ đau bụng quá, Nguyên Nguyên à- Dương Ánh Linh vừa nói vừa ôm bụng
-Hả Tiểu Linh cậu có sao không? Để tớ dẫn cậu về trước nhé
Nói rồi Vương Nguyên dẫn Dương Ánh Linh đi trước. Lục Vân Nghi cũng thừa thời cơ đó mà kéo tay Dịch Dương Thiên Tỉ đi theo luôn, không quên nói với Cao Diệp Anh:
-Mau đi rồi về nhé. Tớ với Thiên Tỉ về nấu cơm trước. Vương Tuấn Khải em giao Anh Anh cho anh, nhớ trông chừng cậu ấy cho thật kĩ nha, cậu ấy dễ bị lạc đường lắm
-Anh biết rồi- Vương Tuấn Khải đáp chắc nịch
Cao Diệp Anh đầu như bốc khói lên. Gì chứ? Cô mà cần tên này trông chừng sao? Làm như cô còn con nít lắm không bằng. Cơ mà Lục Vân Nghi nói cũng đúng, bản thân Cao Diệp Anh lại là đứa mù đường, đi xong là quên liền. Nhiều lúc cô cũng thầm trách cái trí nhớ hay quên của cô.
Sau khi đã mua đồ xong, trên đường về, không ai nói với ai một câu nào, cứ lẳng lặng mà đi. Cái không khí sao mà nặng nề quá đi. Vương Tuấn Khải bất ngờ lên tiếng trước:
-Giận à?
Cao Diệp Anh im lặng một lúc, song quay lại nói với anh:
-Tôi không dám giận nam thần như anh đâu.
-Rõ ràng là em giận anh?
-Tại sao tôi phải giận anh chứ?
-Xin lỗi
-Hả anh nói cái gì?
-XIN LỖI
-Được rồi có cần phải hét lên như thế không?
-Thế em có tha lỗi không?
-Còn phải tùy vào tính cách của anh đã
Vương Tuấn Khải không nói gì, sau một lúc suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng anh lên tiếng hỏi:
-Anh Anh, anh muốn nói
-Hửm?
-Anh thích em, làm bạn gái anh đi- Vương Tuấn Khải nói vẻ mặt nghiêm túc
-Ờ…hả mà CÁI GÌ?- Cao Diệp Anh hét toáng lên, cô nói tiếp- Anh là đang đùa phải không?
-Không anh thật sự nghiêm túc. Anh thích em
Câu nói của Vương Tuấn Khải khiến Cao Diệp Anh hơi ngạc nhiên, cô thật sự rất bối rối. Nhưng có một cảm giác rất là lạ. Cái cảm giác mà Trần Hoàng Lâm và Vương Tuấn Khải tỏ tình với cô thật sự rất khác nhau. Khi Trần Hoàng Lâm tỏ tình với cô, cô không cảm thấy bối rối chỉ là hơi ngạc nhiên một chút. Nhưng khi Vương Tuấn Khải tỏ tình với cô, tim cô lại đập rất nhanh, cảm thấy rất ngại ngùng. Cái cảm giác thật sự rất khó hiểu. Cô im lặng, chắc là mơ thôi. Ngày mai sẽ không có gì xảy ra.
Qua Vương Tuấn Khải chút xíu. Anh bây giờ, ngoài từ xấu hổ ra chẳng còn từ gì khác. Bề ngoài trông anh bình tĩnh thế thôi chứ nội tâm nó đang gào thét dữ dội kia kìa. Kiểu gì Cao Diệp Anh cũng sẽ tránh mặt anh cho coi. Biết thế không nói luôn cho rồi. Nhưng anh cũng đang rất muốn biết câu trả lời của Cao Diệp Anh, anh muốn biết trong cô còn chỗ trống cho anh hay không.
Im lặng.
Hai từ thôi cũng đủ để diễn đạt sự im lặng rồi. Không khí thật nặng nề, u ám. Rốt cuộc vẫn là Vương Tuấn Khải lên tiếng trước:
-Nếu em không muốn trả lời ngay bây giờ cũng được. Khi nào em có câu trả lời rồi thì lúc đó hãy nói anh nghe nhé
-Ư ừm- Cao Diệp Anh gật đầu
Cứ thế mà hai người bước đi về. Đâu hai biết rằng, cách đó không xa, có bốn con người đang đứng nghe lén họ chứ.
-Aida, kế hoạch của tớ quả thật là hoàn hảo mà- Lục Vân Nghi dương dương tự đắc
-Bái phục bái phục- Dương Ánh Linh giơ tay bái phục
Thì ra kế hoạch đi mua đồ ăn là do Lục Vân Nghi tự bày ra với suy nghĩ là sẽ làm lành cho Vương Tuấn Khải và Cao Diệp Anh nhưng không ngờ Vương Tuấn Khải lại đi tỏ tình luôn. Quả là một mũi tên lại trúng hai con nhạn
-Các cậu phải giữ bí mật, đừng chọc anh ấy nhé, kẻo ảnh lại xấu hổ đấy. Cứ xem như là không biết gì đi- Dịch Dương Thiên Tỉ nói
-Biết rồi biết rồi nhưng liệu Anh Anh có đồng ý không nhỉ?- Vương Nguyên hỏi
-Tớ không biết nhưng các cậu xem, Anh Anh chắc chắn cũng có một chút tình cảm với anh ấy. Làm bạn với cậu ấy lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên tớ thấy Anh Anh đỏ mặt trước một người con trai ấy- Lục Vân Nghi nói chí lí, cả đám liền gật gù theo.
-Thôi mau về đi, kẻo hai người họ về trước không thấy tụi mình lại nghi ngờ- Dương Ánh Linh nói
Cả bọn liền nhanh chóng đi đường tắt về. Gần đó, có một người con trai đã nghe hết tất cả. Không sai đó là Trần Hoàng Lâm, cậu đã nghe được mọi thứ. Cậu cũng đã rất ngạc nhiên khi thấy Cao Diệp Anh lại có biểu hiện như vậy, cái biểu hiện đó không giống lúc cậu tỏ tình với cô. Không cần biết, chắc chắn Cao Diệp Anh chỉ xem cậu là bạn và xem cái người tên Vương Tuấn Khải kia là một người rất quan trọng. Nhưng tại sao cậu lại cố chấp muốn giữ cô bên mình dù biết cô không thuộc về mình?Đơn giản vì cậu đã yêu người con gái tên Cao Diệp Anh đó rồi. Rất yêu!!!
Hết
Tác giả :
Ngọc Khánh