Yêu
Chương 9
Tờ mờ sáng hôm sau, một đám người tụ tập trước cửa canteen. Nhiệt độ không cao, lại thêm gió lạnh nên tiếng oán trách vang lên liên tục, xui xẻo là xe du lịch vẫn chưa tới.
Cố Thanh Đồng vừa an ủi học sinh vừa liên lạc với bên công ty du lịch. Hướng dẫn viên du lịch giải thích trong điện thoại rằng vừa rồi bị tắc đường, khoảng mười phút nữa là đến nơi, bảo họ đừng sốt rột.
Cố Thanh Đồng phà ra một hơi, vừa cúp điện thoại thì chuông điện thoại vang, không ngờ là Lâm Mặc Tuân gọi đến. Bất chợt trái tim cô đập thình thịch.
“A lô!” Cô đi qua một bên nghe điện thoại.
“Vẫn chưa đi sao?” Giọng nói khàn khàn của anh truyền tới tai cô.
Cố Thanh Đồng vâng một tiếng: “Lúc nãy xe du lịch bị tắc đường.”
Lâm Mặc Tuân cười khẽ một tiếng: “Em đi về phía trước 500m đi.”
Cố Thanh Đồng khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía trước, tại nơi xa dưới ánh đèn đường là một bóng dáng cao gầy. Cô chỉ ngạc nhiên nhìn, ánh mắt mờ đi. Hết thảy đều như đã từng gặp qua, Cố Thanh Đồng không khỏi hoài niệm cảm giác này.
Điệm thoại rơi vào im lặng.
“Thanh Đồng!” Lâm Mặc Tuân gọi tên cô.
Cô trừng mắt nhìn, tăng nhanh bước chân đến gần anh. Dưới ánh đèn mờ nhạt, ánh mắt anh lộ thêm mấy phần ấm áp, anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen, trong tay cầm một bình nước.
“Cứ tưởng không kịp nữa chứ.” Anh ngưng mắt nhìn cô. “Đến Chu Trang phải hơn bốn giờ, cái này để uống dọc đường.”
“Cái gì vậy?”
“Trà bạc hà.”
Hô hấp cô hơi dừng lại, hai ngày nay quả thực cô bị ho khan. Mái tóc dài để xõa bay múa lộn xộn trong gió, quả thực không có chút mỹ cảm nào.
Dường như sau lưng ngày càng có nhiều ánh nhìn chăm chú. Cách đó không xa, một chiếc xe du lịch đang di chuyển về phía bọn họ. Cố Thanh Đồng không khỏi thầm thở dài một hơi.
Cô cười nhẹ một tiếng: “Cảm ơn anh!” Thật ra thì muốn nói rất nhiều, nhưng đến khóe môi cuối cùng chỉ đọng lại thành hai chữ này.
Lâm Mặc Tuân đặt bình vào trong tay cô, ánh mắt lưu luyến, “Thanh Đồng, có muốn một cái ôm tạm biệt không?” Giọng nói bồi hồi trên đỉnh đầu cô.
Cố Thanh Đồng sợ hãi. Đây là Lâm Mặc Tuân vẫn luôn lạnh lùng đang nói chuyện với cô ư? Là Lâm Mặc Tuân mà cô biết sao?
Lâm Mặc Tuân từ từ nâng tay phải lên. Đột nhiên điện thoại trong tay Cố Thanh Đồng vang lên, động tác của Lâm Mặc Tuân đờ ra. Cố Thanh Đồng nhận điện, lớp trưởng đang tìm cô. Khóe môi Lâm Mặc Tuân bất đắc dĩ mấp máy.
Cố Thanh Đồng áy náy nhìn anh: “Em phải đi đây.”
Lâm Mặc Tuân im lặng nhìn cô, trong mắt mơ hồ có sự mong đợi.
Cố Thanh Đồng nghĩ tới những ánh mắt như sói như hổ ở đằng sau, cô khẽ cắn răng: “Trước mọi người thế này, em xấu hổ.” Gào khóc, cô học xấu Trần Lộ mất rồi, thật ra thì sâu trong nội tâm cô cũng mong đợi lắm chứ, chẳng qua là thiên thời địa lợi không cầu chúc cho bọn họ mà thôi.
Lâm Mặc Tuân bình tĩnh nói: “Vậy cho nợ. Trên đường cẩn thận, đến đấy không được đi lại một mình, đừng đi dạo lung tung.”
Cố Thanh Đồng thẹn thùng, cô có phải trẻ con đâu.
Cuối cùng anh cũng nở nụ cười. Giây vừa rồi tựa như hơi mất hứng, đại khái là bị cắt ngang đi. “Hai lần chơi xuân, du thu năm lớp mười em đều chạy loạn.” Làm hại chủ nhiệm lớp bận rộn đến dậm chân, cuối cùng được người ta đưa trở lại. Em quên rồi ư?
Chuyện lâu như vậy mà anh vẫn nhớ rõ. Cố Thanh Đồng không khỏi trợn to hai mắt, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn ngập khó tin.
Lâm Mặc Tuân nhìn biểu tình ngạc nhiên của cô, bình thản nói: “Mau đi đi.”
Cố Thanh Đồng ngơ ngác lên xe. Thật ra thì khả năng hiểu rõ của anh rất cao, nếu như không hiểu sai, vậy thì… Là như cô hiểu sao?
Buổi trưa, lớp cô đến Chu Trang. Từng hạt mưa phùn như sợi bông bay ngợp trời. Cố Thanh Đồng quýnh quáng, vội vàng tìm nhà vệ sinh. Ờm, uống nước nhiều quá đây mà.
Chu Trang vào thời gian này đang đúng mùa ế, du khách không nhiều. Mọi người tự lập nhóm đi chơi, Cố Thanh Đồng và hướng dẫn viên du lịch, còn có lớp trưởng, không biết tự lúc nào mà ba người lập thành một nhóm.
Chu Trang không hổ là “vùng sông nước số một Trung Quốc”, trấn nhỏ yên bình tĩnh mịch, đi trên lớp đá xanh làm bạn có cảm giác thời gian chảy ngược.
Cố Thanh Đồng cầm điện thoại chụp ảnh lung tung, lại hỏi hướng dẫn viên du lịch xem có đồ lưu niệm gì mang về được không.
Hướng dẫn viên du lịch liền đề cử “Vạn Tam Đề*”.
*Một trong những món ăn nổi tiếng của dân tộc Hán ở Giang Tô.
Lớp trưởng thừa cơ không có hướng dẫn viên du lịch ở đây liền lặng lẽ hỏi: “Cô Cố, người lúc sáng là bạn trai của cô đúng không?”
Bước chân cô hơi dừng lại, thì ra cậu chàng đi theo cô chỉ để hỏi vấn đề này?
“Bọn em thấy cả rồi, lúc nãy trên xe bọn em bàn tán suốt.”
Cố Thanh Đồng nghĩ bụng mấy cô cậu bà tám quá.
“Cô Cố, bọn em ủng hộ cô tuyệt đối, bắt cóc thầy giáo khoa toán về. Tuy khoa văn chúng ta tranh tài với khoa Toán phần lớn là thua nhưng lần này cô làm bọn em rất nở mày nở mặt.” Lớp trưởng hưng phấn nói tiếp: “Cô muốn mua quà gì em tư vấn cho, từ góc độc cánh mày râu.”
Khóe miệng Cố Thanh Đồng co quắp: “Các bạn đang đợi em kìa, đi tìm các bạn đi.” Cô chỉ mấy nữ sinh trước mặt.
Lớp trưởng gãi đầu: “Vậy được rồi, em đi trước nhé cô Cố. Có chuyện gì cô cứ gọi em.”
Cuối cùng Cố Thanh Đồng mua Vạn Tam Đề, bưu thiếp, mấy chiếc quần gió dân tộc, cuối cùng tại một gian hàng nhỏ chọn một món quà cho ai đó.
Buổi tối trở lại khách sạn, mình cô ngẩn người trong phòng, tải mấy bức ảnh lên wechat. Lâu sau, điện thoại không có động tĩnh gì, có lẽ anh đang bận.
Đêm Chu Trang vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh lại di nhân.
Cô mơ màng chìm vào giấc ngủ, nửa đêm tỉnh lại, cầm điện thoại lên thì thấy wechat có một tin nhắn: Thanh Đồng, một ngày không gặp.
Cô từ từ cong khóe môi, nhắm mắt lại, tay nắm chặt điện thoại.
Một ngày không gặp, như cách ba thu.
Cố Thanh Đồng vừa an ủi học sinh vừa liên lạc với bên công ty du lịch. Hướng dẫn viên du lịch giải thích trong điện thoại rằng vừa rồi bị tắc đường, khoảng mười phút nữa là đến nơi, bảo họ đừng sốt rột.
Cố Thanh Đồng phà ra một hơi, vừa cúp điện thoại thì chuông điện thoại vang, không ngờ là Lâm Mặc Tuân gọi đến. Bất chợt trái tim cô đập thình thịch.
“A lô!” Cô đi qua một bên nghe điện thoại.
“Vẫn chưa đi sao?” Giọng nói khàn khàn của anh truyền tới tai cô.
Cố Thanh Đồng vâng một tiếng: “Lúc nãy xe du lịch bị tắc đường.”
Lâm Mặc Tuân cười khẽ một tiếng: “Em đi về phía trước 500m đi.”
Cố Thanh Đồng khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía trước, tại nơi xa dưới ánh đèn đường là một bóng dáng cao gầy. Cô chỉ ngạc nhiên nhìn, ánh mắt mờ đi. Hết thảy đều như đã từng gặp qua, Cố Thanh Đồng không khỏi hoài niệm cảm giác này.
Điệm thoại rơi vào im lặng.
“Thanh Đồng!” Lâm Mặc Tuân gọi tên cô.
Cô trừng mắt nhìn, tăng nhanh bước chân đến gần anh. Dưới ánh đèn mờ nhạt, ánh mắt anh lộ thêm mấy phần ấm áp, anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu đen, trong tay cầm một bình nước.
“Cứ tưởng không kịp nữa chứ.” Anh ngưng mắt nhìn cô. “Đến Chu Trang phải hơn bốn giờ, cái này để uống dọc đường.”
“Cái gì vậy?”
“Trà bạc hà.”
Hô hấp cô hơi dừng lại, hai ngày nay quả thực cô bị ho khan. Mái tóc dài để xõa bay múa lộn xộn trong gió, quả thực không có chút mỹ cảm nào.
Dường như sau lưng ngày càng có nhiều ánh nhìn chăm chú. Cách đó không xa, một chiếc xe du lịch đang di chuyển về phía bọn họ. Cố Thanh Đồng không khỏi thầm thở dài một hơi.
Cô cười nhẹ một tiếng: “Cảm ơn anh!” Thật ra thì muốn nói rất nhiều, nhưng đến khóe môi cuối cùng chỉ đọng lại thành hai chữ này.
Lâm Mặc Tuân đặt bình vào trong tay cô, ánh mắt lưu luyến, “Thanh Đồng, có muốn một cái ôm tạm biệt không?” Giọng nói bồi hồi trên đỉnh đầu cô.
Cố Thanh Đồng sợ hãi. Đây là Lâm Mặc Tuân vẫn luôn lạnh lùng đang nói chuyện với cô ư? Là Lâm Mặc Tuân mà cô biết sao?
Lâm Mặc Tuân từ từ nâng tay phải lên. Đột nhiên điện thoại trong tay Cố Thanh Đồng vang lên, động tác của Lâm Mặc Tuân đờ ra. Cố Thanh Đồng nhận điện, lớp trưởng đang tìm cô. Khóe môi Lâm Mặc Tuân bất đắc dĩ mấp máy.
Cố Thanh Đồng áy náy nhìn anh: “Em phải đi đây.”
Lâm Mặc Tuân im lặng nhìn cô, trong mắt mơ hồ có sự mong đợi.
Cố Thanh Đồng nghĩ tới những ánh mắt như sói như hổ ở đằng sau, cô khẽ cắn răng: “Trước mọi người thế này, em xấu hổ.” Gào khóc, cô học xấu Trần Lộ mất rồi, thật ra thì sâu trong nội tâm cô cũng mong đợi lắm chứ, chẳng qua là thiên thời địa lợi không cầu chúc cho bọn họ mà thôi.
Lâm Mặc Tuân bình tĩnh nói: “Vậy cho nợ. Trên đường cẩn thận, đến đấy không được đi lại một mình, đừng đi dạo lung tung.”
Cố Thanh Đồng thẹn thùng, cô có phải trẻ con đâu.
Cuối cùng anh cũng nở nụ cười. Giây vừa rồi tựa như hơi mất hứng, đại khái là bị cắt ngang đi. “Hai lần chơi xuân, du thu năm lớp mười em đều chạy loạn.” Làm hại chủ nhiệm lớp bận rộn đến dậm chân, cuối cùng được người ta đưa trở lại. Em quên rồi ư?
Chuyện lâu như vậy mà anh vẫn nhớ rõ. Cố Thanh Đồng không khỏi trợn to hai mắt, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn ngập khó tin.
Lâm Mặc Tuân nhìn biểu tình ngạc nhiên của cô, bình thản nói: “Mau đi đi.”
Cố Thanh Đồng ngơ ngác lên xe. Thật ra thì khả năng hiểu rõ của anh rất cao, nếu như không hiểu sai, vậy thì… Là như cô hiểu sao?
Buổi trưa, lớp cô đến Chu Trang. Từng hạt mưa phùn như sợi bông bay ngợp trời. Cố Thanh Đồng quýnh quáng, vội vàng tìm nhà vệ sinh. Ờm, uống nước nhiều quá đây mà.
Chu Trang vào thời gian này đang đúng mùa ế, du khách không nhiều. Mọi người tự lập nhóm đi chơi, Cố Thanh Đồng và hướng dẫn viên du lịch, còn có lớp trưởng, không biết tự lúc nào mà ba người lập thành một nhóm.
Chu Trang không hổ là “vùng sông nước số một Trung Quốc”, trấn nhỏ yên bình tĩnh mịch, đi trên lớp đá xanh làm bạn có cảm giác thời gian chảy ngược.
Cố Thanh Đồng cầm điện thoại chụp ảnh lung tung, lại hỏi hướng dẫn viên du lịch xem có đồ lưu niệm gì mang về được không.
Hướng dẫn viên du lịch liền đề cử “Vạn Tam Đề*”.
*Một trong những món ăn nổi tiếng của dân tộc Hán ở Giang Tô.
Lớp trưởng thừa cơ không có hướng dẫn viên du lịch ở đây liền lặng lẽ hỏi: “Cô Cố, người lúc sáng là bạn trai của cô đúng không?”
Bước chân cô hơi dừng lại, thì ra cậu chàng đi theo cô chỉ để hỏi vấn đề này?
“Bọn em thấy cả rồi, lúc nãy trên xe bọn em bàn tán suốt.”
Cố Thanh Đồng nghĩ bụng mấy cô cậu bà tám quá.
“Cô Cố, bọn em ủng hộ cô tuyệt đối, bắt cóc thầy giáo khoa toán về. Tuy khoa văn chúng ta tranh tài với khoa Toán phần lớn là thua nhưng lần này cô làm bọn em rất nở mày nở mặt.” Lớp trưởng hưng phấn nói tiếp: “Cô muốn mua quà gì em tư vấn cho, từ góc độc cánh mày râu.”
Khóe miệng Cố Thanh Đồng co quắp: “Các bạn đang đợi em kìa, đi tìm các bạn đi.” Cô chỉ mấy nữ sinh trước mặt.
Lớp trưởng gãi đầu: “Vậy được rồi, em đi trước nhé cô Cố. Có chuyện gì cô cứ gọi em.”
Cuối cùng Cố Thanh Đồng mua Vạn Tam Đề, bưu thiếp, mấy chiếc quần gió dân tộc, cuối cùng tại một gian hàng nhỏ chọn một món quà cho ai đó.
Buổi tối trở lại khách sạn, mình cô ngẩn người trong phòng, tải mấy bức ảnh lên wechat. Lâu sau, điện thoại không có động tĩnh gì, có lẽ anh đang bận.
Đêm Chu Trang vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh lại di nhân.
Cô mơ màng chìm vào giấc ngủ, nửa đêm tỉnh lại, cầm điện thoại lên thì thấy wechat có một tin nhắn: Thanh Đồng, một ngày không gặp.
Cô từ từ cong khóe môi, nhắm mắt lại, tay nắm chặt điện thoại.
Một ngày không gặp, như cách ba thu.
Tác giả :
Dạ Mạn