Yêu
Chương 36
Tần Tử Chấp xảy ra tai nạn.
Cảm giác đầu tiên của Thanh Đồng là, có lẽ đây lại là một lời nói dối của Hứa Diệu Thanh.
“Hôm qua mình đi thăm anh ấy, đúng đêm hai mươi tám năm ngoái, anh ấy xảy ra tai nạn.” Hứa Diệu Thanh bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô, “Bao năm nay, mình biết trong chúng ta không ai có thể buông bỏ. Mình không thể, Tử Chấp lại càng không. Tử Chấp rất yêu cậu, cậu biết không?”
Máu khắp người Thanh Đồng như đông cứng lại, cảm giác lạnh buốt truyền khắp từ chân tay đến toàn thân.
Hôm hai mươi tám năm ngoái. Hôm đấy…
“Thanh Đồng…” Lâm Mặc Tuân xuất hiện đột ngột.
Ba người cùng đứng trên một đường hẳng, nhớ lại năm tháng xưa kia, Hứa Diệu Thanh thường cãi nhau, đùa giỡn ầm ĩ cùng Lâm Mặc Tuân. Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Mặc Tuân lướt qua Hứa Diệu Thanh làm cô bất giác run lên.
Lần này, là cô sai rồi, khóe miệng cô mấp máy một cách thê lương.
Cố Thanh Đồng và Lâm Mặc Tuân rời đi trước.
Sau mười hai giờ trưa, ánh mặt trời lười biếng rơi xuống hai người. Lâm Mặc Tuân không nói gì, chỉ cùng Cố Thanh Đồng bước về phía trước.
Dọc đường Cố Thanh Đồng rơi vào trầm tư, đến chỗ rẽ suýt nữa cô bước hụt chân. Mặc Tuân kéo tay cô, đi được 100m thì dừng lại. Mặc Tuân xoay người, đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô, tròng mắt đen như ngọc làm người ta như rơi xuống tận đáy. “Đi thăm cậu ta đi?”
Cuối cùng mi tâm đang nhăn lại của Thanh Đồng cũng giãn ra, cô đung đưa tay anh, “Mặc Tuân, anh hiểu em thật đấy.”
Lâm Mặc Tuân bật cười, thì ra bản thân anh cũng có cái gọi là nhỏ mọn.
Thanh Đồng gọi điện cho mẹ Tần Tử Chấp: “Dì…”
“Thanh Đồng à.” Dì Tần vẫn dịu dàng, bà liếc con trai mình, trên khuôn mặt là sự đau lòng.
Chu Nhã mấp máy môi, “Tử Chấp hả, vẫn ở bệnh viện.”
Quả nhiên là thế. “Không cần vội.” Chu Nhã nói.
Thanh Đồng hỏi bệnh viện và phòng bệnh, cúp điện thoại xong cô ngẩng đầu nhìn Lâm Mặc Tuân.
“Về nhà trước đi, lái xe đến.”
Thanh Đồng không nói gì, để Lâm Mặc Tuân sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện.
Lâm Mặc Tuân chọn một giỏ hoa quả, Thanh Đồng hơi giật mình. Lâm Mặc Tuân nói, “Không thể đến tay không được, đúng không?”
Thanh Đồng cười, “Tử Chấp không thích ăn trái cây.”
Lâm Mặc Tuân nửa thật nửa giả hỏi, “Chuyện này mà cũng nhớ rõ vậy à, thế em nói xem anh thích ăn cái gì?”
Thanh Đồng chỉ cười, không hé răng nửa lời.
Lâm Mặc Tuân hừ một tiếng, hơi nhích người, bất chợt Thah Đồng nghiêng người thơm lên mặt anh, “Mặc Tuân, anh tốt nhất.”
Ai đấy ngày càng thích được nịnh kiểu này.
Đến bệnh viện, Thanh Đồng xuống xe, Mặc Tuân vẫn không nhúc nhích lấy nửa phân, Thanh Đồng nhìn anh do dự.
Mặc Tuân trầm giọng, “Anh không lên đấy đâu.”
Thanh Đồng cười, Mặc Tuân rất tin tưởng cô. Cô vừa định nói mấy câu khen ngợi thì ai đấy nói tiếp, “Anh lên thì không hay lắm, sẽ kích thích cậu ta.”
Thanh Đồng thu lại lời sắp thốt ra khỏi miệng, ung dung lên lầu.
Chu Nhã đang nói chuyện với Tần Tử Chấp. Thanh Đồng nhẹ gõ cửa, vẻ mặt Tần Tử Chấp liền thay đổi.
“Thanh Đồng tới rồi.” Chu Nhã nói.
Thanh Đồng đẩy cửa ra, bên môi là nụ cười nhạt. Tần Tử Chấp nhìn khuôn mặt mỉm cười, dáng vẻ không tim không phổi của cô, anh hơi hoảng hốt.
Thanh Đồng xách giỏ hoa quả đi tới cạnh giường bệnh. Tần Tử Chấp trừng mắt nhìn, lại khôi phục thành dáng vẻ thờ ơ.
“Cậu khỏe hơn chút nào chưa?” Thanh Đồng nhìn anh.
Đã một tuần còn chưa xuất viện, xem ra rất nghiêm trọng.
Chu Nhã chớp mắt với con trai mình mấy cái. Tần Tử Chấp thản nhiên nói, “Không có gì nghiêm trọng.” Ánh mắt anh rơi vào giỏ hoa quả, nhíu mày hỏi: “Em mua đấy à?”
Thanh Đồng lắc đầu.
“Tôi biết.” Biểu cảm của Tần Tử Chấp như thể đã ngờ tới, “Anh ta mua đúng không. Đã khi nào em quan tâm tôi vậy chứ.” Anh cười khổ.
“Mình không quan tâm cậu bao giờ hả.” Thanh Đồng phản bác. Chẳng qua là bây giờ cô không biết nên làm thế nào mới có thể không làm anh tổn thương, không làm tổn thương đến tình cảm hơn hai mươi năm của hai người.
Anh dịu dàng nhìn cô, lúc lâu sau giọng nói nhẹ nhàng vang lên. “Thanh Đồng, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Thanh Đồng xoa tay, “Mình bao tuổi liền bấy nhiêu năm.”
Tần Tử Chấp cười khẽ, “Ôi, thì ra là tôi chờ em lâu vậy à.”
Thanh Đồng im lặng.
“Năm em năm tuổi nói tương lai muốn gả cho tôi, làm sao bây giờ, tôi vẫn cho là thật.” Tần Tử Chấp nửa thật nửa giả nói.
Thanh Đồng mở to mắt nhìn anh, “Chuyện này, chuyện đã lâu rồi. Tử Chấp, cậu xem, một nữ không thể hầu hai chồng.”
Tần Tử Chấp cười khẽ. Ý muốn tự sát, Thanh Đồng có đủ rồi.
Tần Tử Chấp hơi trầm ngâm, “Lá thư đó là Hứa Diệu Thanh bảo em viết?” Anh dừng một lúc, “Nét chữ của em, tôi nhận ra chứ. Sau đó suy nghĩ lại, chỉ có thể như vậy.” Anh tin là thật, kết quả đợi hai năm, định tỏ tình với cô thì vẻ mặt cô luống cuống. “Tử Chấp, cậu đang đùa gì vậy? Mình với cậu sao có thể?”
Tử Chấp kiêu ngạo bị Cố Thanh Đồng làm toàn thân bị thương. Anh to giọng chất vấn, “Nếu là vậy, tại sao lúc đầu lại gửi cho tôi tin nhắn đó.”
Đây là một sự hiểu lầm, song Tần Tử Chấp thông minh lúc ấy lại không kịp phản ứng.
Mà khi anh hối hận thì mới vỡ lẽ, hóa ra trong tim cô vẫn luôn có một người.
Ấy chính là Lâm Mặc Tuân.
Sao anh không nghĩ tới, tới giờ Thanh Đồng chưa từng có biểu hiện nào, suốt ba năm ấy, cô và anh hầu như không tề tách ra.
Thế nhưng chính là như vậy.
Thanh Đồng và anh cùng một loại người, một khi đã yêu, có lẽ cả đời sẽ không thay đổi. Tần Tử Chấp biết bản thân đã thua.
Thế nên sau này bọn họ không liên lạc gì với nhau.
Nhưng năm ngoái mẹ gọi điện cho anh bảo anh trở lại tiếp nhận gia nghiệp. Anh suy nghĩ cả đêm, về thôi. Cho dù trong lòng cô vẫn là người kia, chỉ cần cô vẫn bên cạnh anh, thế cũng tốt rồi.
Thì ra ông trời đã có sắp xếp của mình. Bỏ lỡ rồi, thực sự là đã bỏ lỡ.
Anh lái xe thấy dãy nhà nghiên cứu sinh, thấy Lâm Mặc Tuân đưa cô về, nhìn Lâm Mặc Tuân hôn lên trán cô, nhìn Lâm Mặc Tuân dắt tay cô, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ lại thỏa mãn của Lâm Mặc Tuân…
Thì ra đã muộn thật. Anh chỉ có thể nhìn từ xa.
Tần Tử Chấp cười cười, “Tôi muốn ăn táo.” Giọng điệu nhàn nhạt.
“Mình đi rửa.” Thanh Đồng chọn một quả màu đỏ, rửa sạch rồi lấy dao gọt vỏ. Tần Tử Chấp lẳng lặng nhìn, trong phòng thật an tĩnh, thời gian như dừng lại.
Cô hơi cúi đầu, hàng mi vừa mịn vừa dày nhẹ nhàng động đậy. Ánh sáng chiều tàn rơi xuống vai cô, bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa.
Mơ hồ làm người ta nhớ lại, cô gái anh đã từng ở bên rốt cuộc bị người khác lấy mất.
“Xong rồi, quả này hơi to, cậu ăn hết không?” Thanh Đồng hỏi, “Mỗi người một nửa nhé.”
Tần Tử Chấp trầm mặc, may thay có những thứ vẫn không đổi.
Thanh Đồng ngồi bốn mươi phút, hai người câu được câu chăng nói chuyện, thỉnh thoảng Tần Tử Chấp sẽ nói mát cô, “Không biết Lâm Mặc Tuân nhìn trúng cái gì ở em, vì em buông tha cho cả cánh rừng rộng lớn, từ chối đại học Princeton, đến đại học C dạy học.”
Thanh Đồng cười đùa, “Đương nhiên là mình tốt rồi.”
Tần Tử Chấp cười lạnh, tận sâu trong đáy mắt còn sót lại dấu vết bi ai, “Em và Lâm Mặc Tuân chuẩn bị kết hôn à?”
Thanh Đồng nhìn anh, gật đầu.
“Nhớ đưa tôi thiếp mời.” Tần Tử Chấp xoay mặt, nhìn đồng hồ, “Không ngờ anh ta giữ được sự bình thản. Thanh Đồng, nếu em định tiếp tục ở đây nói chuyện với tôi thì gọi anh ta lên đây cùng ăn cơm tối đi.” Anh mỉm cười, “Tôi đoán anh ta sắp điên lên rồi đấy.”
Cảm giác đầu tiên của Thanh Đồng là, có lẽ đây lại là một lời nói dối của Hứa Diệu Thanh.
“Hôm qua mình đi thăm anh ấy, đúng đêm hai mươi tám năm ngoái, anh ấy xảy ra tai nạn.” Hứa Diệu Thanh bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô, “Bao năm nay, mình biết trong chúng ta không ai có thể buông bỏ. Mình không thể, Tử Chấp lại càng không. Tử Chấp rất yêu cậu, cậu biết không?”
Máu khắp người Thanh Đồng như đông cứng lại, cảm giác lạnh buốt truyền khắp từ chân tay đến toàn thân.
Hôm hai mươi tám năm ngoái. Hôm đấy…
“Thanh Đồng…” Lâm Mặc Tuân xuất hiện đột ngột.
Ba người cùng đứng trên một đường hẳng, nhớ lại năm tháng xưa kia, Hứa Diệu Thanh thường cãi nhau, đùa giỡn ầm ĩ cùng Lâm Mặc Tuân. Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Mặc Tuân lướt qua Hứa Diệu Thanh làm cô bất giác run lên.
Lần này, là cô sai rồi, khóe miệng cô mấp máy một cách thê lương.
Cố Thanh Đồng và Lâm Mặc Tuân rời đi trước.
Sau mười hai giờ trưa, ánh mặt trời lười biếng rơi xuống hai người. Lâm Mặc Tuân không nói gì, chỉ cùng Cố Thanh Đồng bước về phía trước.
Dọc đường Cố Thanh Đồng rơi vào trầm tư, đến chỗ rẽ suýt nữa cô bước hụt chân. Mặc Tuân kéo tay cô, đi được 100m thì dừng lại. Mặc Tuân xoay người, đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô, tròng mắt đen như ngọc làm người ta như rơi xuống tận đáy. “Đi thăm cậu ta đi?”
Cuối cùng mi tâm đang nhăn lại của Thanh Đồng cũng giãn ra, cô đung đưa tay anh, “Mặc Tuân, anh hiểu em thật đấy.”
Lâm Mặc Tuân bật cười, thì ra bản thân anh cũng có cái gọi là nhỏ mọn.
Thanh Đồng gọi điện cho mẹ Tần Tử Chấp: “Dì…”
“Thanh Đồng à.” Dì Tần vẫn dịu dàng, bà liếc con trai mình, trên khuôn mặt là sự đau lòng.
Chu Nhã mấp máy môi, “Tử Chấp hả, vẫn ở bệnh viện.”
Quả nhiên là thế. “Không cần vội.” Chu Nhã nói.
Thanh Đồng hỏi bệnh viện và phòng bệnh, cúp điện thoại xong cô ngẩng đầu nhìn Lâm Mặc Tuân.
“Về nhà trước đi, lái xe đến.”
Thanh Đồng không nói gì, để Lâm Mặc Tuân sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện.
Lâm Mặc Tuân chọn một giỏ hoa quả, Thanh Đồng hơi giật mình. Lâm Mặc Tuân nói, “Không thể đến tay không được, đúng không?”
Thanh Đồng cười, “Tử Chấp không thích ăn trái cây.”
Lâm Mặc Tuân nửa thật nửa giả hỏi, “Chuyện này mà cũng nhớ rõ vậy à, thế em nói xem anh thích ăn cái gì?”
Thanh Đồng chỉ cười, không hé răng nửa lời.
Lâm Mặc Tuân hừ một tiếng, hơi nhích người, bất chợt Thah Đồng nghiêng người thơm lên mặt anh, “Mặc Tuân, anh tốt nhất.”
Ai đấy ngày càng thích được nịnh kiểu này.
Đến bệnh viện, Thanh Đồng xuống xe, Mặc Tuân vẫn không nhúc nhích lấy nửa phân, Thanh Đồng nhìn anh do dự.
Mặc Tuân trầm giọng, “Anh không lên đấy đâu.”
Thanh Đồng cười, Mặc Tuân rất tin tưởng cô. Cô vừa định nói mấy câu khen ngợi thì ai đấy nói tiếp, “Anh lên thì không hay lắm, sẽ kích thích cậu ta.”
Thanh Đồng thu lại lời sắp thốt ra khỏi miệng, ung dung lên lầu.
Chu Nhã đang nói chuyện với Tần Tử Chấp. Thanh Đồng nhẹ gõ cửa, vẻ mặt Tần Tử Chấp liền thay đổi.
“Thanh Đồng tới rồi.” Chu Nhã nói.
Thanh Đồng đẩy cửa ra, bên môi là nụ cười nhạt. Tần Tử Chấp nhìn khuôn mặt mỉm cười, dáng vẻ không tim không phổi của cô, anh hơi hoảng hốt.
Thanh Đồng xách giỏ hoa quả đi tới cạnh giường bệnh. Tần Tử Chấp trừng mắt nhìn, lại khôi phục thành dáng vẻ thờ ơ.
“Cậu khỏe hơn chút nào chưa?” Thanh Đồng nhìn anh.
Đã một tuần còn chưa xuất viện, xem ra rất nghiêm trọng.
Chu Nhã chớp mắt với con trai mình mấy cái. Tần Tử Chấp thản nhiên nói, “Không có gì nghiêm trọng.” Ánh mắt anh rơi vào giỏ hoa quả, nhíu mày hỏi: “Em mua đấy à?”
Thanh Đồng lắc đầu.
“Tôi biết.” Biểu cảm của Tần Tử Chấp như thể đã ngờ tới, “Anh ta mua đúng không. Đã khi nào em quan tâm tôi vậy chứ.” Anh cười khổ.
“Mình không quan tâm cậu bao giờ hả.” Thanh Đồng phản bác. Chẳng qua là bây giờ cô không biết nên làm thế nào mới có thể không làm anh tổn thương, không làm tổn thương đến tình cảm hơn hai mươi năm của hai người.
Anh dịu dàng nhìn cô, lúc lâu sau giọng nói nhẹ nhàng vang lên. “Thanh Đồng, chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Thanh Đồng xoa tay, “Mình bao tuổi liền bấy nhiêu năm.”
Tần Tử Chấp cười khẽ, “Ôi, thì ra là tôi chờ em lâu vậy à.”
Thanh Đồng im lặng.
“Năm em năm tuổi nói tương lai muốn gả cho tôi, làm sao bây giờ, tôi vẫn cho là thật.” Tần Tử Chấp nửa thật nửa giả nói.
Thanh Đồng mở to mắt nhìn anh, “Chuyện này, chuyện đã lâu rồi. Tử Chấp, cậu xem, một nữ không thể hầu hai chồng.”
Tần Tử Chấp cười khẽ. Ý muốn tự sát, Thanh Đồng có đủ rồi.
Tần Tử Chấp hơi trầm ngâm, “Lá thư đó là Hứa Diệu Thanh bảo em viết?” Anh dừng một lúc, “Nét chữ của em, tôi nhận ra chứ. Sau đó suy nghĩ lại, chỉ có thể như vậy.” Anh tin là thật, kết quả đợi hai năm, định tỏ tình với cô thì vẻ mặt cô luống cuống. “Tử Chấp, cậu đang đùa gì vậy? Mình với cậu sao có thể?”
Tử Chấp kiêu ngạo bị Cố Thanh Đồng làm toàn thân bị thương. Anh to giọng chất vấn, “Nếu là vậy, tại sao lúc đầu lại gửi cho tôi tin nhắn đó.”
Đây là một sự hiểu lầm, song Tần Tử Chấp thông minh lúc ấy lại không kịp phản ứng.
Mà khi anh hối hận thì mới vỡ lẽ, hóa ra trong tim cô vẫn luôn có một người.
Ấy chính là Lâm Mặc Tuân.
Sao anh không nghĩ tới, tới giờ Thanh Đồng chưa từng có biểu hiện nào, suốt ba năm ấy, cô và anh hầu như không tề tách ra.
Thế nhưng chính là như vậy.
Thanh Đồng và anh cùng một loại người, một khi đã yêu, có lẽ cả đời sẽ không thay đổi. Tần Tử Chấp biết bản thân đã thua.
Thế nên sau này bọn họ không liên lạc gì với nhau.
Nhưng năm ngoái mẹ gọi điện cho anh bảo anh trở lại tiếp nhận gia nghiệp. Anh suy nghĩ cả đêm, về thôi. Cho dù trong lòng cô vẫn là người kia, chỉ cần cô vẫn bên cạnh anh, thế cũng tốt rồi.
Thì ra ông trời đã có sắp xếp của mình. Bỏ lỡ rồi, thực sự là đã bỏ lỡ.
Anh lái xe thấy dãy nhà nghiên cứu sinh, thấy Lâm Mặc Tuân đưa cô về, nhìn Lâm Mặc Tuân hôn lên trán cô, nhìn Lâm Mặc Tuân dắt tay cô, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ lại thỏa mãn của Lâm Mặc Tuân…
Thì ra đã muộn thật. Anh chỉ có thể nhìn từ xa.
Tần Tử Chấp cười cười, “Tôi muốn ăn táo.” Giọng điệu nhàn nhạt.
“Mình đi rửa.” Thanh Đồng chọn một quả màu đỏ, rửa sạch rồi lấy dao gọt vỏ. Tần Tử Chấp lẳng lặng nhìn, trong phòng thật an tĩnh, thời gian như dừng lại.
Cô hơi cúi đầu, hàng mi vừa mịn vừa dày nhẹ nhàng động đậy. Ánh sáng chiều tàn rơi xuống vai cô, bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa.
Mơ hồ làm người ta nhớ lại, cô gái anh đã từng ở bên rốt cuộc bị người khác lấy mất.
“Xong rồi, quả này hơi to, cậu ăn hết không?” Thanh Đồng hỏi, “Mỗi người một nửa nhé.”
Tần Tử Chấp trầm mặc, may thay có những thứ vẫn không đổi.
Thanh Đồng ngồi bốn mươi phút, hai người câu được câu chăng nói chuyện, thỉnh thoảng Tần Tử Chấp sẽ nói mát cô, “Không biết Lâm Mặc Tuân nhìn trúng cái gì ở em, vì em buông tha cho cả cánh rừng rộng lớn, từ chối đại học Princeton, đến đại học C dạy học.”
Thanh Đồng cười đùa, “Đương nhiên là mình tốt rồi.”
Tần Tử Chấp cười lạnh, tận sâu trong đáy mắt còn sót lại dấu vết bi ai, “Em và Lâm Mặc Tuân chuẩn bị kết hôn à?”
Thanh Đồng nhìn anh, gật đầu.
“Nhớ đưa tôi thiếp mời.” Tần Tử Chấp xoay mặt, nhìn đồng hồ, “Không ngờ anh ta giữ được sự bình thản. Thanh Đồng, nếu em định tiếp tục ở đây nói chuyện với tôi thì gọi anh ta lên đây cùng ăn cơm tối đi.” Anh mỉm cười, “Tôi đoán anh ta sắp điên lên rồi đấy.”
Tác giả :
Dạ Mạn