Yêu
Chương 26
Trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế. Mẹ ruột của cô là mợ của Lâm Mặc Tuân. Khi đó, biết mẹ mình có quan hệ với Lâm Mặc Tuân, cô liền chặt đứt hết mơ mộng.
Cố Thanh Đồng từ từ nhắm mắt lại: “Mặc Tuân, em bỏ nhà đi.”
Lâm Mặc Tuân lặng lẽ nói: “Ừ, anh biết rồi. Lúc nữa gọi điện cho giáo sư Cố đi.” Anh rất bội phục giáo sư Cố, chăm sóc cho Thanh Đồng bấy nhiêu năm nay.
Cố Thanh Đồng ấp úng: “Em vốn tưởng bí mật này sẽ không bao giờ được bật mí.”
Lâm Mặc Tuân hơi xích người: “Tất cả đều không có gì thay đổi, em vẫn là em, bọn họ vẫn là ba mẹ em, anh và họ đều rất yêu thương em.” Anh dịu dàng ôm lấy cô. Anh không thể nói gì, những năm này mình cô cõng trên lưng quá nhiều. Anh vẫn không quên được ánh sáng mặt trời trên người cô thưở học sinh ấy, gặp lại cô lần nữa, anh phát hiện thật ra bọn họ cũng sẽ thay đổi. Mà sự cố chấp của anh với cô cũng thay đổi, trở nên nặng hơn. Điều duy nhất anh cảm thấy tiếc nuối chính là quãng thời gian đó không thể ở cạnh bên chia sẻ cùng cô.
“Thanh Đồng…” Giọng Lâm Mặc Tuân xa xăm: “Anh sẽ luôn bên em.”
Yêu. Lúc này người đàn ông kỳ quặc này đang bày tỏ với cô ư?
Cố Thanh Đồng suy nghĩ, hình như là vậy. “Đến cùng vẫn là rùa biển, vừa nghe anh nói vậy, trong lòng em thư thản nhiều rồi.” Cô không biết anh có phát hiện hốc mắt cô ươn ướt hay không, cô cố nén lệ, nhẹ nhàng nâng tay xoa khóe mắt.
Sự thật là cô vẫn rất để ý đến thân thế của mình.
Sự thật là cô rất muốn đi gặp mẹ mình một lần, hỏi bà xem có phải bà thật sự quên mất con gái của mình không?
Nhưng bây giờ cô sẽ không vậy.
Lâm Mặc Tuân cười nói: “Em chỉ thích giấu chuyện.”
“Làm gì có.”
“Vậy ai lưu ảnh của anh trong máy tính vậy? Hửm?”
Gương mặt Cố Thanh Đồng đỏ lên: “Thuận tay! Thuận tay thôi!”
Thời gian yên tĩnh, ấm áp dừng lại ngay giây phút này.
Cố Thanh Đồng dùng internet trên máy tính của Lâm Mặc Tuân, phần lớn các bạn học đều về nhà. Cô nhắn tin cho Trần Lộ và Hiểu Như. Hiểu Như không online, Trần Lộ ngay tức thì nhắn lại một icon ngoáy mũi.
Cố Thanh Đồng nhắn hai icon ngoáy mũi.
Trần Lộ: Viết chữ Trung Quốc.
Cố Thanh Đồng: Cả người không có sức.
Trần Lộ: Ố! Thật không có tiết tháo*
*Tiết tháo: Chỉ người có khí tiết, nhân phẩm, tinh thần trọng nghĩa.
Trần Lộ: Thể lực của Đất Đen tốt nhể!
Cố Thanh Đồng:…
Muốn bôi đen cô thật đây mà.
Trần Lộ: Đau buồn lắm thay. Ba mình bắt mình đi hẹn hò, nhìn hình anh chàng phải hẹn hò, cả người mình đều thấy ngứa ngáy khó chịu. Hồi nãy vừa căng mắt ngắm một đống hình trai đẹp Chung Hán Lương, Ngô Ngạn Tổ, Lương Vĩ Triều.
Cố Thanh Đồng: Làm vậy cậu gặp anh ta sẽ càng thêm đau khổ.
Trần Lộ không đọc được, gửi qua mấy bức ảnh.
Cố Thanh Đồng: Đẹp trai quá đi mất.
Trần Lộ: So với Đất Đen nhà cậu thì sao?
Cố Thanh Đồng: O(∩_∩)O!
Bỗng dưng Lâm Mặc Tuân đứng cạnh cửa: “Điện thoại của em này!”
Cố Thanh Đồng nhận lấy, là điện thoại của em họ. Em họ thở phì phò: “Chị, chị biết người bôi đen chị trên diễn đàn là ai không? Là cô nàng thích Thẩm Tư đấy.”
Cố Thanh Đồng nhíu mày: “Tiểu Vũ, chuyện trên mạng, cần gì bực tức.”
“Cô ta viết khó nghe quá, đấy là nói xấu và ghen tị trắng trợn đấy.”
Cố Thanh Đồng ừ một tiếng: “Em hiểu là tốt rồi.”
Tiếu Vũ Đồng buồn bực, sao chị họ cô lại bình tĩnh vậy nhỉ.
“Tiểu Vũ, nghe nói kỳ này em bùng một môn.”
Tiếu Vũ Đồng trầm mặc: “Có ai thọt dao găm như chị không?”
Cố Thanh Đồng: “Chị chỉ định nói chuẩn bị phần trọng điểm để thi cho em thôi.”
Tiếu Vũ Đồng: “Chị đúng là chị ruột của em.”
Cúp điện thoại, khóe môi Cố Thanh Đồng không kìm chế được cong cong.
Khi em biết chị không phải chị họ của em, em còn có thể thoải mái với chị như vậy nữa không? Cô hoảng hốt đi tới cạnh Lâm Mặc Tuân, thấy anh đang xem nhật kí cuộc trò chuyện.
Cô vội vàng nghiêng người, không biết Trần Lộ có nói gì quá đáng không. Cô gào khóc hai tiếng.
Lâm Mặc Tuân giương mắt hỏi: “Người đàn ông này rất tuấn tú ư?” May thay Trần Lộ không gửi ảnh quá chừng mực gì đấy.
Cố Thanh Đồng ngạc nhiên: “Tất nhiên! Vô cùng có vị đàn ông.” Cô nhướn mày: “Chẳng lẽ anh không biết người này?”
Lâm Mặc Tuân thờ ơ bĩu môi một cái.
“Người này là Lương Triều Vĩ.” Chẳng lẽ Mặc Tuân không biết?
“Bộ phim này chính là ‘Sắc Giới’, rất nổi tiếng, anh chưa xem à?” Cố Thanh Đồng rất thành khẩn trên vấn đề thảo luận và nghiên cứu nghệ thuật.
Vẻ mặt Lâm Mặc Tuân sửng sốt, hiển nhiên bị lời của ai đó làm hoảng sợ, anh nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của người đó. Anh sâu xa nói: “Chưa xem. Dáng vẻ em lúc nói hình như rất hay, nếu không lúc nữa chúng ta cùng xem.”
Rốt cuộc Cố Thanh Đồng cũng ý thức được bản thân nói gì: “Em gọi điện cho ba em.”
Lâm Mặc Tuân nhìn lướt qua khung đối thoại, Trần Lộ lại nhắn đến một đoạn thao thao bất tuyệt. Anh chạm vào bàn phím: Ngủ ngon.
Đúng như lời Lâm Mặc Tuân nói, cuộc sống của Cố Thanh Đồng không có gì thay đổi. Buổi tối ngày hôm sau, cô về nhà. Giáo sư Cố và Lục Nhuế Chi đều nở nụ cười dè dặt.
Trong lòng Cố Thanh Đồng chua xót: “Ba mẹ, con xin lỗi, làm hai người lo lắng.”
Giáo sư Cố nào chịu nổi: “Được rồi, người một nhà nói xin lỗi cái gì. Đã ăn chưa? Mẹ con gói hoành thánh.”
Cố Thanh Đồng gật đầu: “Đương nhiên con muốn ăn, cả chao tương mẹ làm nữa.”
Hoành thánh mới làm, mềm mịn, được mẹ nấu bằng nước gà, nguyên liệu ngon miệng. Cố Thanh Đồng ăn một bát tô. Giáo sư Cố ngồi cạnh cô: “Hôm qua ba mẹ đi thăm bà ngoại, bây giờ đến ba mẹ bà ngoại cũng không nhận ra. Nhưng ngược lại cứ gọi tên con và Bình An. Chờ anh con về, hai đứa cùng đi thăm bà ngoại đi.”
Cố Thanh Đồng gật đầu: “Năm ngoái, sau tết anh cũng không về, năm nay mau quá.”
“Nhất định năm nay sẽ về. Chờ anh con về, con bảo Tiểu Lâm đến nhà đi.” Giáo sư Cố lên tiếng.
Cố Thanh Đồng hơi 囧.
Giáo sư Cố lẩm bẩm: “Tiểu Lâm không tệ.”
Ý vị thâm trường quá.
Cuối năm, những người đi công tác gần đều cố gắng trở về. Các loại tụ tập cũng vì thế theo đến. Hàng năm, các học sinh Định Lăng đều có cuộc họp lớp. Chỉ có điều Cố Thanh Đồng chưa từng tham gia.
Buổi chiều hôm nay, Lâm Mặc Tuân đi ô tô đến khách sạn Hoa Áo.
Dòng xe chạy không ngừng, đường xá hỗn loạn.
Cố Thanh Đồng thở dài: “Chúng ta bị muộn rồi.”
Ngón tay Lâm Mặc Tuân động đậy, chờ đèn đỏ phía trước: “Để bọn họ chờ đi.”
Cố Thanh Đồng nghiêng đầu nhìn anh: “Không được. Em nói với Trần Nhượng một tiếng.”
Lâm Mặc Tuân: “Quan hệ hai người tốt như vậy từ bao giờ thế?”
Cố Thanh Đồng:…
Kết quả là không gọi.
Quả nhiên hai người tới trễ mười lăm phút. Khi cô và Lâm Mặc Tuân cùng xuất hiện, trong nháy mắt các bạn lớp mười lập tức cùng sôi trào.
Cách bao năm, đây là lần đầu hai người tham gia họp lớp của lớp này.
Cố Thanh Đồng không ngờ gặp được cô ấy ở đây, Hứa Diệu Thanh.
Hứa Diệu Thanh để tóc ngắn, nhìn qua chững chặc lại tài trí. Cô cong môi: “Thanh Đồng, lâu rồi không gặp.”
Cố Thanh Đồng ngạc nhiên đứng im tại chỗ, thất thần trong chốc lát: “Cậu về rồi à?”
Cạnh Hứa Diệu Thanh có một chỗ trống, cô vỗ tay ra hiệu. Cố Thanh Đồng ngồi xuống.
“Cố Thanh Đồng, cậu đúng là không thay đổi chút nào nhỉ?”
Cố Thanh Đồng bình tĩnh nói: “Sao có thể. Mình cũng không phải Thiên Sơn Đồng Mỗ*.”
*Thiên Sơn Đồng Mỗ là chủ nhân của cung Thiên Sơn Phiếu Miểu Phong Linh Thứu.
Hứa Diệu Thanh tựa vào ghế salon, “Năm lớp mười ấy, cậu cũng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh mình như bây giờ.” Sau đó bọn họ là bạn cùng bàn ba năm.
Cố Thanh Đồng không nói gì, ánh mắt lướt qua bên Lâm Mặc Tuân, anh bị mấy nam sinh kéo đi chơi mạt chược.
Thật là bắt nạt người ta. Biết rõ Mặc Tuân luôn ở nước ngoài, khẳng định không am hiểu quốc túy.
Hứa Diệu Thanh nhìn theo ánh mắt cô: “Mình thật không nghĩ tới, hai cậu…”
Cố Thanh Đồng nghiêng qua nghe cô nói.
Hứa Diệu Thanh bưng ly rượu lên, uống một hớp lớn. Cố Thanh Đồng nhíu mày.
Hứa Diệu Thanh nói: “Yên tâm, mình không say đâu. Nếu say thì phiền cậu đưa mình về.” Cô cười khẽ, đột nhiên hỏi: “Cậu sẽ đưa mình về nhà chứ? Thanh Đồng.”
Cố Thanh Đồng mím môi: “Vậy đừng uống nhiều.”
Hứa Diệu Thanh bật cười: “Mình cứ tưởng cậu sẽ không nói chuyện với mình nữa kia.”
Bên kia có người tìm Cố Thanh Đồng đi đánh bài, Cố Thanh Đồng bị người kéo liền nhẹ nhàng nói: “Hai chữ tha thứ này rất đơn giản, nhưng đặt mình vào lại quá khó khăn. Cậu làm mình mất đi người bạn tốt nhất, Hứa Diệu Thanh, khi ấy mình rất ghét bản thân mình. Không quay lại được.”
Không quay lại được.
Tình bạn thời thanh xuân cũng một đi không trở lại.
Hứa Diệu Thanh ngồi im tại chỗ, thỉnh thoảng nói đôi ba câu với bạn học bên cạnh. Mấy năm nay cô không tham gia họp lớp, lần này biết Cố Thanh Đồng tới cô mới tới.
Môn toán của Cố Thanh Đồng không tốt, nhưng lên tú lơ khơ thì chẳng thấy tí nào gọi là xui xẻo, may mắn làm người ta chặc lưỡi.
Sau khi đánh mạt chược một lúc, cuối cùng Lâm Mặc Tuân dần lĩnh ngộ được tinh hoa quốc túy. Đến trước khi ăn cơm, tiền bạc trước mặt ba người kia đã cạn sạch.
“Mặc Tuân, không bao giờ, không bao giờ đánh mạt chược với cậu nữa.” Bạn học cũ kêu ầm lên.
Lâm Mặc Tuân cười cười. Đám đàn ông tan cuộc, các cô gái vẫn đang xoắn xuýt, lúc này Cố Thanh Đồng bắt vương đô lớn nhỏ về. Lâm Mặc Tuân đi tới sau cô.
Sau này gia đình tụ tập, nếu tịch mịch thì có thể tổ chức tú lơ khơ.
Lúc ăn cơm, hai người ngồi cạnh nhau. Lúc đầu mọi người không nghĩ nhiều. Uống nhiều rượu liền mở máy hát.
“Mình bảo này Cố Thanh Đồng cậu rất không nể tình, mấy năm nay cậu cứ lì ở thành phố C, mỗi lần họp lớp cậu đều không tới. Hôm nay nên phạt!”
Cố Thanh Đồng cười tủm tỉm.
“Đúng thế, mọi người xem nên làm thế nào?”
“Vậy đi, chúng ta không làm khó bạn học cũ, một năm một chén, chúng ta đã họp lớp tám năm, tám chén!”
Chân mày xinh đẹp của Cố Thanh Đồng lập tức xoắn chặt lại: “Dùng tám chén nước để thay thế có được không?”
Ha ha….
Trần Nhượng lặng lẽ đến gần Lâm Mặc Tuân: “Người nhà cậu hay thật đấy!” Anh giơ ngón tay cái lên: “Tám chén nước! Mệt cho cô ấy nói ra miệng được!”
Lâm Mặc Tuân gật đầu, khóe môi nhếch lên cười yếu ớt. Trần Nhượng run rẩy nói: “Mặc Tuân, nụ cười của cậu thật là…”
Lâm Mặc Tuân lạnh lùng nhìn, Trần Nhượng hề hề hai tiếng: “Nhưng mình nói cho cậu biết nhé, trong lớp mình có thể có người nhìn chằm chằm người nhà cậu đấy.”
Kết quả là có người đề nghị một chén gọi là tấm lòng, coi như xong.
Lâm Mặc Tuân đảo mắt nhìn, bạn học cũ kia đang nhìn Cố Thanh Đồng, khuôn mặt vui vẻ.
Cố Thanh Đồng biết ơn nhìn người bạn học cũ kia, trong đầu suy nghĩ tên của cậu ta, tên gì nhỉ, Khang… Cô cố gắng suy nghĩ.
“Úi chà chà, Khang Huân, cậu ra mặt sớm quá, anh hùng cứu mỹ nhân à. Hay là muốn uống đỡ cho đại biểu môn của chúng ta?”
Nháy mắt mọi người cùng dụ dỗ.
“Hôm nay đại biểu môn cũng tới, hai người muốn uống cùng nhau không, thế nào hả?”
Khóe mắt Cố Thanh Đồng lườm thẳng tới: “Chuyện đấy không cần…”
Lâm Mặc Tuân từ từ đứng lên. Mọi người cười như không cười, nháy mắt tràn đầy ngạc nhiên.
“Không làm phiền các bạn học cũ giúp đỡ. Rượu của Thanh Đồng để tôi uống, lúc nữa cô ấy phải lái xe về.” Lâm Mặc Tuân lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua mấy người kia.
Yên lặng trong chớp mắt, nửa ngày không có ai mở miệng.
Cố Thanh Đồng từ từ nhắm mắt lại: “Mặc Tuân, em bỏ nhà đi.”
Lâm Mặc Tuân lặng lẽ nói: “Ừ, anh biết rồi. Lúc nữa gọi điện cho giáo sư Cố đi.” Anh rất bội phục giáo sư Cố, chăm sóc cho Thanh Đồng bấy nhiêu năm nay.
Cố Thanh Đồng ấp úng: “Em vốn tưởng bí mật này sẽ không bao giờ được bật mí.”
Lâm Mặc Tuân hơi xích người: “Tất cả đều không có gì thay đổi, em vẫn là em, bọn họ vẫn là ba mẹ em, anh và họ đều rất yêu thương em.” Anh dịu dàng ôm lấy cô. Anh không thể nói gì, những năm này mình cô cõng trên lưng quá nhiều. Anh vẫn không quên được ánh sáng mặt trời trên người cô thưở học sinh ấy, gặp lại cô lần nữa, anh phát hiện thật ra bọn họ cũng sẽ thay đổi. Mà sự cố chấp của anh với cô cũng thay đổi, trở nên nặng hơn. Điều duy nhất anh cảm thấy tiếc nuối chính là quãng thời gian đó không thể ở cạnh bên chia sẻ cùng cô.
“Thanh Đồng…” Giọng Lâm Mặc Tuân xa xăm: “Anh sẽ luôn bên em.”
Yêu. Lúc này người đàn ông kỳ quặc này đang bày tỏ với cô ư?
Cố Thanh Đồng suy nghĩ, hình như là vậy. “Đến cùng vẫn là rùa biển, vừa nghe anh nói vậy, trong lòng em thư thản nhiều rồi.” Cô không biết anh có phát hiện hốc mắt cô ươn ướt hay không, cô cố nén lệ, nhẹ nhàng nâng tay xoa khóe mắt.
Sự thật là cô vẫn rất để ý đến thân thế của mình.
Sự thật là cô rất muốn đi gặp mẹ mình một lần, hỏi bà xem có phải bà thật sự quên mất con gái của mình không?
Nhưng bây giờ cô sẽ không vậy.
Lâm Mặc Tuân cười nói: “Em chỉ thích giấu chuyện.”
“Làm gì có.”
“Vậy ai lưu ảnh của anh trong máy tính vậy? Hửm?”
Gương mặt Cố Thanh Đồng đỏ lên: “Thuận tay! Thuận tay thôi!”
Thời gian yên tĩnh, ấm áp dừng lại ngay giây phút này.
Cố Thanh Đồng dùng internet trên máy tính của Lâm Mặc Tuân, phần lớn các bạn học đều về nhà. Cô nhắn tin cho Trần Lộ và Hiểu Như. Hiểu Như không online, Trần Lộ ngay tức thì nhắn lại một icon ngoáy mũi.
Cố Thanh Đồng nhắn hai icon ngoáy mũi.
Trần Lộ: Viết chữ Trung Quốc.
Cố Thanh Đồng: Cả người không có sức.
Trần Lộ: Ố! Thật không có tiết tháo*
*Tiết tháo: Chỉ người có khí tiết, nhân phẩm, tinh thần trọng nghĩa.
Trần Lộ: Thể lực của Đất Đen tốt nhể!
Cố Thanh Đồng:…
Muốn bôi đen cô thật đây mà.
Trần Lộ: Đau buồn lắm thay. Ba mình bắt mình đi hẹn hò, nhìn hình anh chàng phải hẹn hò, cả người mình đều thấy ngứa ngáy khó chịu. Hồi nãy vừa căng mắt ngắm một đống hình trai đẹp Chung Hán Lương, Ngô Ngạn Tổ, Lương Vĩ Triều.
Cố Thanh Đồng: Làm vậy cậu gặp anh ta sẽ càng thêm đau khổ.
Trần Lộ không đọc được, gửi qua mấy bức ảnh.
Cố Thanh Đồng: Đẹp trai quá đi mất.
Trần Lộ: So với Đất Đen nhà cậu thì sao?
Cố Thanh Đồng: O(∩_∩)O!
Bỗng dưng Lâm Mặc Tuân đứng cạnh cửa: “Điện thoại của em này!”
Cố Thanh Đồng nhận lấy, là điện thoại của em họ. Em họ thở phì phò: “Chị, chị biết người bôi đen chị trên diễn đàn là ai không? Là cô nàng thích Thẩm Tư đấy.”
Cố Thanh Đồng nhíu mày: “Tiểu Vũ, chuyện trên mạng, cần gì bực tức.”
“Cô ta viết khó nghe quá, đấy là nói xấu và ghen tị trắng trợn đấy.”
Cố Thanh Đồng ừ một tiếng: “Em hiểu là tốt rồi.”
Tiếu Vũ Đồng buồn bực, sao chị họ cô lại bình tĩnh vậy nhỉ.
“Tiểu Vũ, nghe nói kỳ này em bùng một môn.”
Tiếu Vũ Đồng trầm mặc: “Có ai thọt dao găm như chị không?”
Cố Thanh Đồng: “Chị chỉ định nói chuẩn bị phần trọng điểm để thi cho em thôi.”
Tiếu Vũ Đồng: “Chị đúng là chị ruột của em.”
Cúp điện thoại, khóe môi Cố Thanh Đồng không kìm chế được cong cong.
Khi em biết chị không phải chị họ của em, em còn có thể thoải mái với chị như vậy nữa không? Cô hoảng hốt đi tới cạnh Lâm Mặc Tuân, thấy anh đang xem nhật kí cuộc trò chuyện.
Cô vội vàng nghiêng người, không biết Trần Lộ có nói gì quá đáng không. Cô gào khóc hai tiếng.
Lâm Mặc Tuân giương mắt hỏi: “Người đàn ông này rất tuấn tú ư?” May thay Trần Lộ không gửi ảnh quá chừng mực gì đấy.
Cố Thanh Đồng ngạc nhiên: “Tất nhiên! Vô cùng có vị đàn ông.” Cô nhướn mày: “Chẳng lẽ anh không biết người này?”
Lâm Mặc Tuân thờ ơ bĩu môi một cái.
“Người này là Lương Triều Vĩ.” Chẳng lẽ Mặc Tuân không biết?
“Bộ phim này chính là ‘Sắc Giới’, rất nổi tiếng, anh chưa xem à?” Cố Thanh Đồng rất thành khẩn trên vấn đề thảo luận và nghiên cứu nghệ thuật.
Vẻ mặt Lâm Mặc Tuân sửng sốt, hiển nhiên bị lời của ai đó làm hoảng sợ, anh nhìn lại vẻ mặt nghiêm túc của người đó. Anh sâu xa nói: “Chưa xem. Dáng vẻ em lúc nói hình như rất hay, nếu không lúc nữa chúng ta cùng xem.”
Rốt cuộc Cố Thanh Đồng cũng ý thức được bản thân nói gì: “Em gọi điện cho ba em.”
Lâm Mặc Tuân nhìn lướt qua khung đối thoại, Trần Lộ lại nhắn đến một đoạn thao thao bất tuyệt. Anh chạm vào bàn phím: Ngủ ngon.
Đúng như lời Lâm Mặc Tuân nói, cuộc sống của Cố Thanh Đồng không có gì thay đổi. Buổi tối ngày hôm sau, cô về nhà. Giáo sư Cố và Lục Nhuế Chi đều nở nụ cười dè dặt.
Trong lòng Cố Thanh Đồng chua xót: “Ba mẹ, con xin lỗi, làm hai người lo lắng.”
Giáo sư Cố nào chịu nổi: “Được rồi, người một nhà nói xin lỗi cái gì. Đã ăn chưa? Mẹ con gói hoành thánh.”
Cố Thanh Đồng gật đầu: “Đương nhiên con muốn ăn, cả chao tương mẹ làm nữa.”
Hoành thánh mới làm, mềm mịn, được mẹ nấu bằng nước gà, nguyên liệu ngon miệng. Cố Thanh Đồng ăn một bát tô. Giáo sư Cố ngồi cạnh cô: “Hôm qua ba mẹ đi thăm bà ngoại, bây giờ đến ba mẹ bà ngoại cũng không nhận ra. Nhưng ngược lại cứ gọi tên con và Bình An. Chờ anh con về, hai đứa cùng đi thăm bà ngoại đi.”
Cố Thanh Đồng gật đầu: “Năm ngoái, sau tết anh cũng không về, năm nay mau quá.”
“Nhất định năm nay sẽ về. Chờ anh con về, con bảo Tiểu Lâm đến nhà đi.” Giáo sư Cố lên tiếng.
Cố Thanh Đồng hơi 囧.
Giáo sư Cố lẩm bẩm: “Tiểu Lâm không tệ.”
Ý vị thâm trường quá.
Cuối năm, những người đi công tác gần đều cố gắng trở về. Các loại tụ tập cũng vì thế theo đến. Hàng năm, các học sinh Định Lăng đều có cuộc họp lớp. Chỉ có điều Cố Thanh Đồng chưa từng tham gia.
Buổi chiều hôm nay, Lâm Mặc Tuân đi ô tô đến khách sạn Hoa Áo.
Dòng xe chạy không ngừng, đường xá hỗn loạn.
Cố Thanh Đồng thở dài: “Chúng ta bị muộn rồi.”
Ngón tay Lâm Mặc Tuân động đậy, chờ đèn đỏ phía trước: “Để bọn họ chờ đi.”
Cố Thanh Đồng nghiêng đầu nhìn anh: “Không được. Em nói với Trần Nhượng một tiếng.”
Lâm Mặc Tuân: “Quan hệ hai người tốt như vậy từ bao giờ thế?”
Cố Thanh Đồng:…
Kết quả là không gọi.
Quả nhiên hai người tới trễ mười lăm phút. Khi cô và Lâm Mặc Tuân cùng xuất hiện, trong nháy mắt các bạn lớp mười lập tức cùng sôi trào.
Cách bao năm, đây là lần đầu hai người tham gia họp lớp của lớp này.
Cố Thanh Đồng không ngờ gặp được cô ấy ở đây, Hứa Diệu Thanh.
Hứa Diệu Thanh để tóc ngắn, nhìn qua chững chặc lại tài trí. Cô cong môi: “Thanh Đồng, lâu rồi không gặp.”
Cố Thanh Đồng ngạc nhiên đứng im tại chỗ, thất thần trong chốc lát: “Cậu về rồi à?”
Cạnh Hứa Diệu Thanh có một chỗ trống, cô vỗ tay ra hiệu. Cố Thanh Đồng ngồi xuống.
“Cố Thanh Đồng, cậu đúng là không thay đổi chút nào nhỉ?”
Cố Thanh Đồng bình tĩnh nói: “Sao có thể. Mình cũng không phải Thiên Sơn Đồng Mỗ*.”
*Thiên Sơn Đồng Mỗ là chủ nhân của cung Thiên Sơn Phiếu Miểu Phong Linh Thứu.
Hứa Diệu Thanh tựa vào ghế salon, “Năm lớp mười ấy, cậu cũng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh mình như bây giờ.” Sau đó bọn họ là bạn cùng bàn ba năm.
Cố Thanh Đồng không nói gì, ánh mắt lướt qua bên Lâm Mặc Tuân, anh bị mấy nam sinh kéo đi chơi mạt chược.
Thật là bắt nạt người ta. Biết rõ Mặc Tuân luôn ở nước ngoài, khẳng định không am hiểu quốc túy.
Hứa Diệu Thanh nhìn theo ánh mắt cô: “Mình thật không nghĩ tới, hai cậu…”
Cố Thanh Đồng nghiêng qua nghe cô nói.
Hứa Diệu Thanh bưng ly rượu lên, uống một hớp lớn. Cố Thanh Đồng nhíu mày.
Hứa Diệu Thanh nói: “Yên tâm, mình không say đâu. Nếu say thì phiền cậu đưa mình về.” Cô cười khẽ, đột nhiên hỏi: “Cậu sẽ đưa mình về nhà chứ? Thanh Đồng.”
Cố Thanh Đồng mím môi: “Vậy đừng uống nhiều.”
Hứa Diệu Thanh bật cười: “Mình cứ tưởng cậu sẽ không nói chuyện với mình nữa kia.”
Bên kia có người tìm Cố Thanh Đồng đi đánh bài, Cố Thanh Đồng bị người kéo liền nhẹ nhàng nói: “Hai chữ tha thứ này rất đơn giản, nhưng đặt mình vào lại quá khó khăn. Cậu làm mình mất đi người bạn tốt nhất, Hứa Diệu Thanh, khi ấy mình rất ghét bản thân mình. Không quay lại được.”
Không quay lại được.
Tình bạn thời thanh xuân cũng một đi không trở lại.
Hứa Diệu Thanh ngồi im tại chỗ, thỉnh thoảng nói đôi ba câu với bạn học bên cạnh. Mấy năm nay cô không tham gia họp lớp, lần này biết Cố Thanh Đồng tới cô mới tới.
Môn toán của Cố Thanh Đồng không tốt, nhưng lên tú lơ khơ thì chẳng thấy tí nào gọi là xui xẻo, may mắn làm người ta chặc lưỡi.
Sau khi đánh mạt chược một lúc, cuối cùng Lâm Mặc Tuân dần lĩnh ngộ được tinh hoa quốc túy. Đến trước khi ăn cơm, tiền bạc trước mặt ba người kia đã cạn sạch.
“Mặc Tuân, không bao giờ, không bao giờ đánh mạt chược với cậu nữa.” Bạn học cũ kêu ầm lên.
Lâm Mặc Tuân cười cười. Đám đàn ông tan cuộc, các cô gái vẫn đang xoắn xuýt, lúc này Cố Thanh Đồng bắt vương đô lớn nhỏ về. Lâm Mặc Tuân đi tới sau cô.
Sau này gia đình tụ tập, nếu tịch mịch thì có thể tổ chức tú lơ khơ.
Lúc ăn cơm, hai người ngồi cạnh nhau. Lúc đầu mọi người không nghĩ nhiều. Uống nhiều rượu liền mở máy hát.
“Mình bảo này Cố Thanh Đồng cậu rất không nể tình, mấy năm nay cậu cứ lì ở thành phố C, mỗi lần họp lớp cậu đều không tới. Hôm nay nên phạt!”
Cố Thanh Đồng cười tủm tỉm.
“Đúng thế, mọi người xem nên làm thế nào?”
“Vậy đi, chúng ta không làm khó bạn học cũ, một năm một chén, chúng ta đã họp lớp tám năm, tám chén!”
Chân mày xinh đẹp của Cố Thanh Đồng lập tức xoắn chặt lại: “Dùng tám chén nước để thay thế có được không?”
Ha ha….
Trần Nhượng lặng lẽ đến gần Lâm Mặc Tuân: “Người nhà cậu hay thật đấy!” Anh giơ ngón tay cái lên: “Tám chén nước! Mệt cho cô ấy nói ra miệng được!”
Lâm Mặc Tuân gật đầu, khóe môi nhếch lên cười yếu ớt. Trần Nhượng run rẩy nói: “Mặc Tuân, nụ cười của cậu thật là…”
Lâm Mặc Tuân lạnh lùng nhìn, Trần Nhượng hề hề hai tiếng: “Nhưng mình nói cho cậu biết nhé, trong lớp mình có thể có người nhìn chằm chằm người nhà cậu đấy.”
Kết quả là có người đề nghị một chén gọi là tấm lòng, coi như xong.
Lâm Mặc Tuân đảo mắt nhìn, bạn học cũ kia đang nhìn Cố Thanh Đồng, khuôn mặt vui vẻ.
Cố Thanh Đồng biết ơn nhìn người bạn học cũ kia, trong đầu suy nghĩ tên của cậu ta, tên gì nhỉ, Khang… Cô cố gắng suy nghĩ.
“Úi chà chà, Khang Huân, cậu ra mặt sớm quá, anh hùng cứu mỹ nhân à. Hay là muốn uống đỡ cho đại biểu môn của chúng ta?”
Nháy mắt mọi người cùng dụ dỗ.
“Hôm nay đại biểu môn cũng tới, hai người muốn uống cùng nhau không, thế nào hả?”
Khóe mắt Cố Thanh Đồng lườm thẳng tới: “Chuyện đấy không cần…”
Lâm Mặc Tuân từ từ đứng lên. Mọi người cười như không cười, nháy mắt tràn đầy ngạc nhiên.
“Không làm phiền các bạn học cũ giúp đỡ. Rượu của Thanh Đồng để tôi uống, lúc nữa cô ấy phải lái xe về.” Lâm Mặc Tuân lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua mấy người kia.
Yên lặng trong chớp mắt, nửa ngày không có ai mở miệng.
Tác giả :
Dạ Mạn