Yêu
Chương 23
Bạn trai! Ba chữ này vang vọng liên hồi trong đầu cô.
Cố Thanh Đồng im lặng, sau đó chậm chạp mở miệng: “Để em chuẩn bị trước cái đã.”
Lâm Mặc Tuân giơ tay lên cù vào eo cô. Cố Thanh Đồng giật mình, cô sợ nhất là nhột. “Đừng, đừng!” Trước nơi công cộng, coi như cạnh trường ít người nhưng cô vẫn là người mặt mỏng. “Bạn trai, em biết rồi!” Cô thở hổn hển liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Mặc Tuân nhướn mày, giữ chặt tay cô.
Cố Thanh Đồng cảm nhận ấm áp nơi lòng bàn tay anh, dường như cái vắng lặng của ngày đông đã biến mất.
Hai người đi dọc theo con đường dẫn đến cổng Định Lăng, kí ức chung của hai người rất ít, song sóng vai nhau tại nơi này, trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Cố Thanh Đồng nheo mắt: “Lần đầu tiên em trông thấy anh là ở chỗ này, anh dừng xe ngay trước em.”
Lâm Mặc Tuân hơi sửng sốt.
Cố Thanh Đồng cong cong khóe môi: “Lúc ấy mấy bạn học nữ đang nhìn anh, bọn họ còn đi theo sau anh nữa.”
“Em thì sao?” Lâm Mặc Tuân nhìn chằm chằm vào cô.
Cố Thanh Đồng tiếp: “Em đang đi cùng Tử Chấp.” Mới không nói lúc ấy mình cũng nhìn thêm mấy cái đâu. Từ phía cô nhìn thấy anh, ánh mắt của anh, mũi anh đều rất đẹp mắt, thật ra thì Lâm Mặc Tuân giống mẹ nhiều hơn.
Lâm Mặc Tuân mím môi, ánh mắt thẫm lại: “Quan hệ của hai người tốt thật đấy.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Cố Thanh Đồng từ tốn nói: “Em và Tử Chấp bằng tuổi nhau, người lớn hai bên thường để hai đứa cùng chơi với nhau. Lúc bọn em bốn, năm tuổi, thứ bảy chủ nhật người lớn đều bận liền giao cả hai cho anh trai em trông.” Khi ấy Lục Bình An học tiểu học chừng mười tuổi, như ông cụ non. May mà có hai đứa trẻ nên tuổi thơ của anh không đến nỗi là cô đơn.
“Lúc đi học, từng thấy anh trai em phát biểu bài văn trên báo hàng tuần.” Lâm Mặc Tuân nhớ lại, năm lớp mười, Lục Bình An là học sinh tâm đắc của thầy giáo môn sinh. Lục Bình An lớn hơn lứa Lâm Mặc Tuân sáu lớp, cũng là nhân vật phong vân của trường trung học Định Lăng.
Cố Thanh Đồng thở dài: “Vấn đề cá nhân của anh ấy luôn là trọng điểm quan tâm của cả nhà.” Giáo sư Cố và Lục Nhuế Chi không thấy được tia hi vọng trên người Lục Bình An, lại sợ em gái bước lên con đường của anh trai, thế là hai năm qua vẫn luôn trực tiếp gây áp lực cho cô.
“Hiện giờ ba mẹ em có thể yên tâm một phần được rồi.” Lâm Mặc Tuân cười nói.
Cố Thanh Đồng nghĩ nếu như ba mẹ nhìn thấy anh, không biết sẽ có vẻ mặt gì đây. Còn một vấn đề nữa, hình như Mặc Tuân không biết quan hệ giữa giáo sư Cố và cô thì phải.
Cô âm thầm nở nụ cười giảo hoạt.
“Mặc Tuân, mấy năm nay anh sống ở nước ngoài có được không?” Cô rất muốn biết khi ấy anh trải qua như thế nào.
“Tuần tự mà tiến thôi, phần lớn thời gian mỗi ngày đều là học tập.” Lâm Mặc Tuân bình tĩnh nói: “Còn em? Mấy năm nay thực sự có tốt không?”
Cố Thanh Đồng đạp lá ngô dưới chân, có tốt không? Cô thất thần nhìn phía trước.
Có một khoảng thời gian cô hoàn toàn mất hết phương hướng, cuộc sống mỗi ngày đều vô tri đần độn.
Sau đó, tóm lại là cô tạm nghỉ học một năm.
Lại sau nữa, cứ thế tiếp tục trôi qua.
Cô cho là cả đời này cô sẽ trôi qua thật bình thản: “Không có gì tốt hay không tốt cả, chẳng qua là em nghĩ sau này sẽ rất hạnh phúc.”
Vì gặp lại anh lần nữa.
Ký ức đẹp nhất thời thanh xuân của em.
Nghe cô nói, người nào đó lập tức cười tủm tỉm sung sướng.
Buổi tối, Lâm Mặc Tuân vừa vào cửa liền cảm nhận được ánh mắt tha thiết của bà mẹ nhà mình lia tới.
Mẹ Lâm cười ôn hòa: “Về rồi à? Bạn gái về nhà rồi hả.”
Lâm Mặc Tuân cởi áo khoác ngoài, ngồi vào cạnh bà: “Con vừa đưa cô ấy về.”
Mẹ Lâm nhếch môi: “Thật chẳng biết nói con cái gì cho phải? Mợ con không hài lòng.”
“Con biết.” Lâm Mặc Tuân nhíu chặt mày không buông: “Con rất thích cô ấy.”
Mẹ Lâm ngẩn cả người, nhìn chằm chằm con trai mình. Trước giờ anh con trai không lộ vẻ mặt của bà thế mà nay lại nói ra lời này. Bà giật giật khóe môi: “Mặc Tuân, mẹ và ba con vốn không hi vọng con đi theo con đường này, khi ấy con kiên trì như vậy, đến ông bà nội con cũng ra mặt… Bây giờ con đã hai mươi sáu tuổi, sau này định thế nào?”
Đầu ngón tay Lâm Mặc Tuân khẽ nhúc nhích. Mẹ anh dịu dàng độ lượng, ở bên ba anh một đời, người bên ngoài đánh giá bà là một phụ nữ thông minh.
Ánh sáng lướt qua mắt anh: “Con biết rồi.”
Mẹ Lâm cười nhạt: “Lúc về tìm mợ con nói chuyện một chút, cô ấy yêu thương con không ít hơn ba mẹ đâu.”
“Mẹ yên tâm đi.” Lâm Mặc Tuân nhẹ nhàng nói. Lúc nhỏ anh từng được Đồng Ngọc chăm sóc bao năm, lúc ấy Đồng Ngọc vẫn chưa có con, luôn chăm sóc anh như con trai ruột thịt, vậy nên vẫn rất quan tâm đến hôn nhân của Lâm Mặc Tuân. Lần này trở về cũng là vì chuyện này.
Chỉ là không ai ngờ Thanh Đồng đột nhiên xuất hiện.
“Con đến đại học C cũng là vì con bé à?” Bỗng dưng mẹ Lâm hỏi.
Lâm Mặc Tuân không trả lời mà đánh trống lảng: “Thanh Đồng rất đáng yêu.”
Mẹ Lâm cười: “Còn rất biết cách làm người khác vui vẻ nữa. Mẹ nghe giọng nói của cô bé, quả thật rất dễ thương.” Bà nói chắc chắn.
Nguyên Đán trôi qua, thời gian trôi quả là nhanh chóng, bắt đầu bước vào kỳ thi, nháy mắt liền nghỉ đông. Hôm đó Lâm Mặc Tuân lái xe đưa cô về nhà, Cố Thanh Đồng bị cảm nhẹ nên tinh thần uể oải.
Đến khu nhà, cô vẫn đang híp mắt lim dim trên xe. Lâm Mặc Tuân tất nhiên sẽ không gọi cô dậy, anh im lặng ngồi bên cạnh, nhìn con số trong sổ ghi chép.
Mãi đến khi có người ở phía sau bấm còi mới phá vỡ sự im lặng này. Cố Thanh Đồng đảo mắt, Lâm Mặc Tuân lái xe đến phía trước.
Cố Thanh Đồng dụi mắt: “Đến rồi à, sao anh không gọi em dậy.”
Lâm Mặc Tuân liếc cô: “Hình như em không biết gì sau khi đến thì phải?”
Cố Thanh Đồng cười gượng: “Nhà anh đến nhà em chỉ cần bốn mươi phút.”
Lâm Mặc Tuân không chớp mắt nhìn cô, “Thanh Đồng, giáo viên cũng nghỉ. Em xem bao giờ thì anh có thể đặt lịch gặp bố mẹ vợ tương lai đây?” Kể từ sau khi gặp ba mẹ anh, bây giờ người nào đó nói chuyện ngày càng… dạn dĩ rồi.
Cố Thanh Đồng chu miệng, đây mới thật sự là vấn đề nghiêm trọng.
Cô cũng không thể làm như lần trước anh làm.
Vả lại con rể tương lai giáo sư Cố mong đợi là người khác. Chuyện này tất nhiên Cố Thanh Đồng sẽ không nói với anh.
Cố Thanh Đồng đang làm công tác chuẩn bị thì bỗng nhiên có người gõ cửa sổ xe.
Cô thầm thở ra một hơi, vẻ căng thẳng thoáng buông lỏng. Chỉ là không ngờ giây sau… Một gương mặt quen thuộc đập vào mắt cô.
Trong lòng cô có một giọng nói: Không cần đặt lịch nữa rồi!
“Ngại quá, giúp…” Ba Cố đang nhìn gương mặt nho nhã tuấn tú của chủ xe thì đơ cả người: “Giáo sư Lâm à…”
Lại liếc thêm cái nữa. Đó là…
Không phải con gái nhà mình thì là ai?
“Giáo sư Cố, có chuyện gì cần giúp sao?” Lâm Mặc Tuân thầm nghĩ thật khéo, gặp giáo sư Cố ở ngay chỗ này.
Ánh mắt giáo sư Cố rơi thẳng trên người Cố Thanh Đông: “Giúp tôi đẩy xe.” Giáo sư Cố nói nốt mấy chữ còn lại.
Cố Thanh Đồng và Lâm Mặc Tuân cùng xuống xe.
Lâm Mặc Tuân đi giúp giáo sư Cố đẩy xe, Cố thanh Đồng tới cạnh giáo sư Cố: “Cha…”
“Thanh Đồng, con biết giáo sư Lâm từ bao giờ vậy?” Giáo sư Cố hi vọng không phải là mình suy nghĩ nhiều quá.
Cố Thanh Đồng nuốt một ngụm nước miếng: “Lâu rồi ạ, bọn con chỉ là bạn học lớp mười.”
“Chỉ là bạn học thôi à?” Giọng giáo sư Cố trầm trầm.
Cố Thanh Đồng cắn răng: “Cha, lúc nãy Mặc Tuân nói muốn đến nhà chúng ta ngồi một lúc.”
Giáo sư Cố nhìn xe, và người trên xe, hoàn toàn sợ hãi.
Cố Thanh Đồng im lặng, sau đó chậm chạp mở miệng: “Để em chuẩn bị trước cái đã.”
Lâm Mặc Tuân giơ tay lên cù vào eo cô. Cố Thanh Đồng giật mình, cô sợ nhất là nhột. “Đừng, đừng!” Trước nơi công cộng, coi như cạnh trường ít người nhưng cô vẫn là người mặt mỏng. “Bạn trai, em biết rồi!” Cô thở hổn hển liên tục cầu xin tha thứ.
Lâm Mặc Tuân nhướn mày, giữ chặt tay cô.
Cố Thanh Đồng cảm nhận ấm áp nơi lòng bàn tay anh, dường như cái vắng lặng của ngày đông đã biến mất.
Hai người đi dọc theo con đường dẫn đến cổng Định Lăng, kí ức chung của hai người rất ít, song sóng vai nhau tại nơi này, trong lòng lại vô cùng ấm áp.
Cố Thanh Đồng nheo mắt: “Lần đầu tiên em trông thấy anh là ở chỗ này, anh dừng xe ngay trước em.”
Lâm Mặc Tuân hơi sửng sốt.
Cố Thanh Đồng cong cong khóe môi: “Lúc ấy mấy bạn học nữ đang nhìn anh, bọn họ còn đi theo sau anh nữa.”
“Em thì sao?” Lâm Mặc Tuân nhìn chằm chằm vào cô.
Cố Thanh Đồng tiếp: “Em đang đi cùng Tử Chấp.” Mới không nói lúc ấy mình cũng nhìn thêm mấy cái đâu. Từ phía cô nhìn thấy anh, ánh mắt của anh, mũi anh đều rất đẹp mắt, thật ra thì Lâm Mặc Tuân giống mẹ nhiều hơn.
Lâm Mặc Tuân mím môi, ánh mắt thẫm lại: “Quan hệ của hai người tốt thật đấy.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Cố Thanh Đồng từ tốn nói: “Em và Tử Chấp bằng tuổi nhau, người lớn hai bên thường để hai đứa cùng chơi với nhau. Lúc bọn em bốn, năm tuổi, thứ bảy chủ nhật người lớn đều bận liền giao cả hai cho anh trai em trông.” Khi ấy Lục Bình An học tiểu học chừng mười tuổi, như ông cụ non. May mà có hai đứa trẻ nên tuổi thơ của anh không đến nỗi là cô đơn.
“Lúc đi học, từng thấy anh trai em phát biểu bài văn trên báo hàng tuần.” Lâm Mặc Tuân nhớ lại, năm lớp mười, Lục Bình An là học sinh tâm đắc của thầy giáo môn sinh. Lục Bình An lớn hơn lứa Lâm Mặc Tuân sáu lớp, cũng là nhân vật phong vân của trường trung học Định Lăng.
Cố Thanh Đồng thở dài: “Vấn đề cá nhân của anh ấy luôn là trọng điểm quan tâm của cả nhà.” Giáo sư Cố và Lục Nhuế Chi không thấy được tia hi vọng trên người Lục Bình An, lại sợ em gái bước lên con đường của anh trai, thế là hai năm qua vẫn luôn trực tiếp gây áp lực cho cô.
“Hiện giờ ba mẹ em có thể yên tâm một phần được rồi.” Lâm Mặc Tuân cười nói.
Cố Thanh Đồng nghĩ nếu như ba mẹ nhìn thấy anh, không biết sẽ có vẻ mặt gì đây. Còn một vấn đề nữa, hình như Mặc Tuân không biết quan hệ giữa giáo sư Cố và cô thì phải.
Cô âm thầm nở nụ cười giảo hoạt.
“Mặc Tuân, mấy năm nay anh sống ở nước ngoài có được không?” Cô rất muốn biết khi ấy anh trải qua như thế nào.
“Tuần tự mà tiến thôi, phần lớn thời gian mỗi ngày đều là học tập.” Lâm Mặc Tuân bình tĩnh nói: “Còn em? Mấy năm nay thực sự có tốt không?”
Cố Thanh Đồng đạp lá ngô dưới chân, có tốt không? Cô thất thần nhìn phía trước.
Có một khoảng thời gian cô hoàn toàn mất hết phương hướng, cuộc sống mỗi ngày đều vô tri đần độn.
Sau đó, tóm lại là cô tạm nghỉ học một năm.
Lại sau nữa, cứ thế tiếp tục trôi qua.
Cô cho là cả đời này cô sẽ trôi qua thật bình thản: “Không có gì tốt hay không tốt cả, chẳng qua là em nghĩ sau này sẽ rất hạnh phúc.”
Vì gặp lại anh lần nữa.
Ký ức đẹp nhất thời thanh xuân của em.
Nghe cô nói, người nào đó lập tức cười tủm tỉm sung sướng.
Buổi tối, Lâm Mặc Tuân vừa vào cửa liền cảm nhận được ánh mắt tha thiết của bà mẹ nhà mình lia tới.
Mẹ Lâm cười ôn hòa: “Về rồi à? Bạn gái về nhà rồi hả.”
Lâm Mặc Tuân cởi áo khoác ngoài, ngồi vào cạnh bà: “Con vừa đưa cô ấy về.”
Mẹ Lâm nhếch môi: “Thật chẳng biết nói con cái gì cho phải? Mợ con không hài lòng.”
“Con biết.” Lâm Mặc Tuân nhíu chặt mày không buông: “Con rất thích cô ấy.”
Mẹ Lâm ngẩn cả người, nhìn chằm chằm con trai mình. Trước giờ anh con trai không lộ vẻ mặt của bà thế mà nay lại nói ra lời này. Bà giật giật khóe môi: “Mặc Tuân, mẹ và ba con vốn không hi vọng con đi theo con đường này, khi ấy con kiên trì như vậy, đến ông bà nội con cũng ra mặt… Bây giờ con đã hai mươi sáu tuổi, sau này định thế nào?”
Đầu ngón tay Lâm Mặc Tuân khẽ nhúc nhích. Mẹ anh dịu dàng độ lượng, ở bên ba anh một đời, người bên ngoài đánh giá bà là một phụ nữ thông minh.
Ánh sáng lướt qua mắt anh: “Con biết rồi.”
Mẹ Lâm cười nhạt: “Lúc về tìm mợ con nói chuyện một chút, cô ấy yêu thương con không ít hơn ba mẹ đâu.”
“Mẹ yên tâm đi.” Lâm Mặc Tuân nhẹ nhàng nói. Lúc nhỏ anh từng được Đồng Ngọc chăm sóc bao năm, lúc ấy Đồng Ngọc vẫn chưa có con, luôn chăm sóc anh như con trai ruột thịt, vậy nên vẫn rất quan tâm đến hôn nhân của Lâm Mặc Tuân. Lần này trở về cũng là vì chuyện này.
Chỉ là không ai ngờ Thanh Đồng đột nhiên xuất hiện.
“Con đến đại học C cũng là vì con bé à?” Bỗng dưng mẹ Lâm hỏi.
Lâm Mặc Tuân không trả lời mà đánh trống lảng: “Thanh Đồng rất đáng yêu.”
Mẹ Lâm cười: “Còn rất biết cách làm người khác vui vẻ nữa. Mẹ nghe giọng nói của cô bé, quả thật rất dễ thương.” Bà nói chắc chắn.
Nguyên Đán trôi qua, thời gian trôi quả là nhanh chóng, bắt đầu bước vào kỳ thi, nháy mắt liền nghỉ đông. Hôm đó Lâm Mặc Tuân lái xe đưa cô về nhà, Cố Thanh Đồng bị cảm nhẹ nên tinh thần uể oải.
Đến khu nhà, cô vẫn đang híp mắt lim dim trên xe. Lâm Mặc Tuân tất nhiên sẽ không gọi cô dậy, anh im lặng ngồi bên cạnh, nhìn con số trong sổ ghi chép.
Mãi đến khi có người ở phía sau bấm còi mới phá vỡ sự im lặng này. Cố Thanh Đồng đảo mắt, Lâm Mặc Tuân lái xe đến phía trước.
Cố Thanh Đồng dụi mắt: “Đến rồi à, sao anh không gọi em dậy.”
Lâm Mặc Tuân liếc cô: “Hình như em không biết gì sau khi đến thì phải?”
Cố Thanh Đồng cười gượng: “Nhà anh đến nhà em chỉ cần bốn mươi phút.”
Lâm Mặc Tuân không chớp mắt nhìn cô, “Thanh Đồng, giáo viên cũng nghỉ. Em xem bao giờ thì anh có thể đặt lịch gặp bố mẹ vợ tương lai đây?” Kể từ sau khi gặp ba mẹ anh, bây giờ người nào đó nói chuyện ngày càng… dạn dĩ rồi.
Cố Thanh Đồng chu miệng, đây mới thật sự là vấn đề nghiêm trọng.
Cô cũng không thể làm như lần trước anh làm.
Vả lại con rể tương lai giáo sư Cố mong đợi là người khác. Chuyện này tất nhiên Cố Thanh Đồng sẽ không nói với anh.
Cố Thanh Đồng đang làm công tác chuẩn bị thì bỗng nhiên có người gõ cửa sổ xe.
Cô thầm thở ra một hơi, vẻ căng thẳng thoáng buông lỏng. Chỉ là không ngờ giây sau… Một gương mặt quen thuộc đập vào mắt cô.
Trong lòng cô có một giọng nói: Không cần đặt lịch nữa rồi!
“Ngại quá, giúp…” Ba Cố đang nhìn gương mặt nho nhã tuấn tú của chủ xe thì đơ cả người: “Giáo sư Lâm à…”
Lại liếc thêm cái nữa. Đó là…
Không phải con gái nhà mình thì là ai?
“Giáo sư Cố, có chuyện gì cần giúp sao?” Lâm Mặc Tuân thầm nghĩ thật khéo, gặp giáo sư Cố ở ngay chỗ này.
Ánh mắt giáo sư Cố rơi thẳng trên người Cố Thanh Đông: “Giúp tôi đẩy xe.” Giáo sư Cố nói nốt mấy chữ còn lại.
Cố Thanh Đồng và Lâm Mặc Tuân cùng xuống xe.
Lâm Mặc Tuân đi giúp giáo sư Cố đẩy xe, Cố thanh Đồng tới cạnh giáo sư Cố: “Cha…”
“Thanh Đồng, con biết giáo sư Lâm từ bao giờ vậy?” Giáo sư Cố hi vọng không phải là mình suy nghĩ nhiều quá.
Cố Thanh Đồng nuốt một ngụm nước miếng: “Lâu rồi ạ, bọn con chỉ là bạn học lớp mười.”
“Chỉ là bạn học thôi à?” Giọng giáo sư Cố trầm trầm.
Cố Thanh Đồng cắn răng: “Cha, lúc nãy Mặc Tuân nói muốn đến nhà chúng ta ngồi một lúc.”
Giáo sư Cố nhìn xe, và người trên xe, hoàn toàn sợ hãi.
Tác giả :
Dạ Mạn