Yêu Vương Quỷ Phi
Quyển 2 - Chương 28: Nàng uống nhầm thuốc?
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Tam điện hạ gặp chuyện rơi xuống vực, chuyện này khiến cho cả lăng vân tự đều sôi trào lên, lúc người của hai vương phủ đuổi tới, các tăng nhân trong Lăng Vân tự cũng theo sát sau.
Mà dưới tàng cây được thần linh phù hộ trong truyền thuyết, Đoan Mộc Điềm lúc này đang tát lên mặt Thành Mộng Tuyền, tiếng vang thanh thúy khiến mọi người trong Đoan Mộc Vương phủ sững sờ, sau đó liền vụt một cái, vây quanh Thành đại tiểu thư.
Thành Mộng Tuyền bị đánh, lảo đảo té qua bên cạnh, khuôn mặt sợ sệt, sau đó đột nhiên vặn vẹo, ngẩng đầu hung dữ trừng mắt với Đoan Mộc Điềm, cái gì mà tư thái ôn nhu gì gì đó đều mất hết.
“Ngươi…”
Nhưng mà không đợi ả nói xong nói, Đoan Mộc Điềm lại tiến lên từng bước, nhấc chân đạp ả bay ra ngoài.
Lúc này người trong phủ Hữu tướng cũng tới, vừa đến đã nhìn thấy đại tiểu thư nhà mình bị Điềm quận chúa ngược đãi như thế, không khỏi giận dữ, cầm kiếm lao lên, lại bị người của Đoan Mộc vương phủ chặn lại, không cho bọn họ chút cơ hội mạo phạm quận chúa Đoan Mộc vương phủ nào, bọn họ đấu không được, liền ngẩng đầu kêu lên với Đoan Mộc Điềm: “Điềm quận chúa, sao ngài dám đối đãi với tiểu thư nhà chúng ta như thế, không phải ngài muốn Đoan Mộc vương phủ đối đầu phủ hữu tướng với ngài chứ?”
Đoan Mộc Điềm thờ ơ như không nghe thấy gì, lại tiến lên vài bước, đạp Thành Mộng Tuyền đang muốn giãy dụa đứng lên kia một cái, khiến ả ta thét chói tai, lăn ra ngoài “nhanh như chớp”.
Người Phủ hữu tướng càng thêm tức giận, nhưng người Đoan Mộc vương phủ chặn trước mặt, bọn họ vượt không được, Đoan Mộc Cảnh và Đoan Mộc thần hờ hững nhìn Đoan Mộc Điềm, không có tí chút ý muốn ngăn cản nào.
“Cảnh thế tử, Thần công tử, phủ hữu tướng và Đoan Mộc vương phủ luôn luôn giao hảo, Điềm quận chúa như vậy là có ý gì?”
Đoan Mộc Thần đứng đằng kí, nghe vậy lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, vẫn không có ý ra tay như cũ, Đoan Mộc Cảnh thì ngẩng đầu thản nhiên liếc qua người nọ, nói: “Bản thế tử tin tưởng muội muội nhà ta hành động đều có đạo lý, bất cứ lúc nào chỗ nào chuyện gì, quận chúa chính là đại biểu Đoan Mộc vương phủ!”
Đoan Mộc Điềm đi phía trước vì câu nói này mà dừng một chút, ngẩng đầu nhìn những người đó, nói: “Ta hoài nghi Thành Mộng Tuyền cấu kết với người khác, ý đồ ám sát bản quận chúa và tam điện hạ!”
“Không thể nào!”
“Ta không phải!”
Thành Mộng Tuyền giãy dụa muốn đứng lên, ngẩng đầu dùng sức nhìn chằm chằm nàng, nói: “Ngươi nói bậy, ta làm sao có thể làm ra loại chuyện này? Rõ ràng là ngươi làm hại biểu ca rơi xuống vực, lại còn muốn quy tội cho ta, sao ngươi có thể rắp tâm như thế?”
“Không phải? Người muốn đẩy bản quận chúa xuống vực không phải cùng hội với ngươi sao?”
“Không! Ta chỉ vừa vặn cùng đường với nàng ta, căn bản không biết nàng ta sẽ làm ra loại chuyện bực này, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta cùng hội với nàng ta?”
Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu nhìn vị tiểu thư đang lui bên cạnh vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Ngươi nói đi, vị tiểu thư nữa đi cùng ngươi lên núi là của quý phủ nhà ai?”
Cô nương này rùng mình một cái, hơi tỉnh táo lại, cẩn thận nhìn Thành Mộng Tuyền một cái, sau đó quỳ xuống đất nói: “Hồi… Hồi bẩm quận chúa, đó là… Đó là tứ tiểu thư hàn lâm học sĩ phủ.”
“Bản quận chúa và học sĩ phủ không quen không biết, cũng không có thù oán gì với nàng ta, cớ làm sao nàng ta lại muốn sát hại bổn quận chúa? Sao còn đúng dịp đi cùng Thành tiểu thư ngươi? Nàng ta là một tiểu thư khuê trung, nếu sau lưng không có ai sai sử làm chỗ dựa, nàng ta lấy đâu ra lá gan ám sát tam điện hạ?”
“Mục tiêu của nàng ta không phải là biểu ca mà là ngươi.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Ta…”
“Bởi vì ngươi cũng tham dự ?”
“Ngươi nói bậy! Người sáng suốt đều nhìn ra lúc đó nàng ta nhắm tới ngươi.”
“Ngươi không thấy tam điện hạ tử đấu với người trong rừng?”
“Ta…”
“Theo ta được biết, hàn lâm học sĩ chính là môn sinh của phủ hữu tướng, tứ tiểu thư học sĩ phủ này lại cùng ngươi lớn lên từ nhỏ, luôn luôn do ngươi làm chủ, sai đâu đánh đó, ngươi chắc chắn cái gì ngươi cũng không biết?”
“Không biết!” Ả lảo đảo đứng lên, lạnh lẽo nói, “Lại nói, toàn bộ đều chỉ là lời một phía của ngươi mà thôi, ngươi nói nàng ta đẩy ngươi, ta lại nghĩ căn bản chính là ngươi thấy nàng tới cùng ta, liền cố ý muốn kéo nàng ta xuống vách núi, muốn lấy cớ này hãm hại ta! Cho dù ngươi là quận chúa cũng không thể tùy ý làm bậy, ngậm máu phun người như thế!”
Không khí lập tức căng thẳng, tất cả mọi người trên đỉnh núi đang nhìn hai người các nàng, tâm tình đám người phủ hữu tướng kích động, Đoan Mộc vương phủ lạnh lùng, các tăng nhân Lăng Vân Tự thì đứng bên cạnh, không dám ra tay.
Lúc này rốt cục có tăng nhân đi ra, hai tay chắp lại nói: “A di đà phật, dưới thần thụ nơi thánh địa phật môn lại xảy ra chuyện này, thật có lỗi. Nhưng sự cũng đã rồi, xin quận chúa nén bi thương, trước mắt tìm ra tam điện hạ là quan trọng nhất. Lão nạp từng xem qua mệnh tướng của Tam điện hạ, ngài ấy là người có phúc, sẽ không đoản mệnh như thế. Mà vách núi này cũng không quá cao, dưới vực là một con sông, nước sông sâu, vài thập niên trước lúc lão nạp vừa vào Lăng Vân Tự đã từng có nhân vô ý ngã xuống đây nhưng vẫn còn sống sót, nói không chừng tam điện hạ cũng có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn này.”
Đoan Mộc Điềm nhất thời giật mình, mặc dù lúc trước nàng một mực chắc chắn Quân Tu Nhiễm sẽ không chết nhưng nàng biết đó cũng chỉ là tự an ủi, lúc này này đột nhiên nghe lão hòa thượng bình tĩnh nói thế mới có thêm hy vọng.
Không còn tâm tư đấu với Thành Mộng Tuyền nữa, nàng bỗng nhiên bước tới trước, lại dọa cho Thành Mộng Tuyền không khỏi lui về phía sau, nàng lạnh lùng nhìn vị đại tiểu thư phủ hữu tướng này, cười lạnh nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ tra ra chứng cớ, bắt được người đứng phía sau, bao gồm ngươi, còn bao gồm… Đức phi nương nương.”
Bốn chữ cuối cùng dường như là dán vào tai ả nói, chỉ có Thành Mộng Tuyền có thể nghe thấy.
Đây cũng chỉ là nàng đoán mà thôi, vì tuy rằng nàng tự nhận lúc hồi thành tới giờ còn mang tiếng ác nhân, người xem nàng là cái gai trong mắt cũng không thiếu, tỷ như nhóm hoàng tử nương nương khác, nhưng chỉ nhằm vào nàng mà không động tới Quân Tu Nhiễm, hơn nữa Thành Mộng Tuyền gặp đám người bịt mặt đó còn bình yên vô sự, người đứng sau chắc chắn không thể là hoàng tử nương nương nào, càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có một người hợp điều kiện.
Thành Mộng Tuyền nghe nàng nói bốn chữ cuối cùng liền lập tức cứng cả người, Đoan Mộc Điềm liền ác định được, cười lạnh một tiếng rồi cũng không để ý tới ả nữa, xoay người chạy vội xuống núi.
Nàng muốn đi tìm Quân Tu Nhiễm, nhất định phải tìm được hắn!
Lúc này nàng bỗng nhiên vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo biết nàng muốn cái gì, muốn làm cái gì, cũng tỉnh táo hiểu rõ tình ý của nàng với Quân Tu Nhiễm.
Không chỉ là bằng hữu, nàng thích hắn, không chỉ thích có một chút.
Tam điện hạ gặp chuyện rơi xuống vực cũng nhanh chóng lan tới kinh thành, Hoàng Thượng vừa trở lại hoàng cung, thậm chí còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ăn chút mỹ vị đã nghe được tin tức này, kinh sợ vô cùng, liền lập tức điều quân tới Lăng Vân tự, nhất định phải tìm được tam điện hạ, đồng thời cũng hạ lệnh nhất định phải tìm được thủ phạm!
Nhất thời, kinh thành vừa mới bình ổn một chút lại gió nổi mây bay, tin tức tam điện hạ rơi xuống vực như một ngọn gió, thổi tung mưa gió trong triều.
Trong Tuyên Đức cung Đức phi nương nương, còn đang ốm đau đột nhiên nghe được tin tức này, ngây người một lúc, sau đó kinh hô một tiếng: “Tại sao có thể như vậy?” sau đó liền té xỉu, dọa cho Tuyên đức cung gà bay chó sủa, đám cung nữ thái giám chạy như điên tới thái y viện mời thái y.
Trong Nghiêu vương phủ lúc này lại hoàn toàn yên lặng, ngẫu nhiên có vài nha hoàn phó dịch vội vội vàng vàng, nhưng ở trong góc không người nhìn đến đã có người nối nhau vụt lao ra khỏi phủ, hướng thẳng Lăng Vân tự.
Nhưng cho dù trong thành có mưa bay gió vần thế nào cũng không ảnh hưởng nổi đến Đoan Mộc Điềm, lúc này nàng xuống tới vách núi, quả nhiên nhìn thấy dưới vách núi chính là một con sông sâu.
Nàng cẩn thận điều tra , nhìn qua vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, điều tra tỉ mỉ không vội không nóng nảy không buông tha một tấc, thậm chí nàng còn leo lên trên vách núi, tay ném một viên đá xuống vực, linh hoạt như chim, khiến người xem bên dưới hết hồn, sợ nàng cứ rơi thẳng từ trên đấy xuống.
Nàng tìm được trên vách núi mấy miếng vải rách dính màu, nhưng lại là màu phấn hồng, hẳn là của tứ tiểu thư phủ học sĩ, mặt khác cây bên vách núi đều bị quẹt gãy, bên trên vương mấy sợi tơ vải. Nàng liền theo này dấu vết này leo xuống, xác nhận Quân Tu Nhiễm không ở giữa vách núi mà quả thật rơi xuống sông.
Nhưng người đâu?
Dường như tất cả mọi người đều lao xuống sông tìm kiếm, đội quân hoàng thượng phái đến cũng đã đến, phân công nhau cẩn thận tìm kiếm, nhưng đến nay vẫn không có chút tin tức nào, ngay cả chút dấu vết cũng không tìm được, cho dù là của tứ tiểu thư phủ học sĩ hay Quân Tu Nhiễm, dường như bọn họ rơi xuống sông rồi lại biến mất luôn vậy.
Đoan Mộc Điềm leo lên vách núi, cách mặt sông khoảng ba mét, nàng cúi đầu dòng nước chảy bên dưới, lại ngẩng đầu nhìn một đường dấu vết bên người, bỗng nhiên thả người theo dấu vết mà nhảy thẳng xuống.
Có tiếng hét sợ hãi, sau đó “Rầm” một tiếng, nàng liền rơi xuống nước, tác lực cực mạnh đánh lên người khiến lưng nàng đau đớn, nàng mơ hồ nhìn thấy có người nhảy xuống bơi theo nàng.
Nàng sợ run lên, muốn nói cho bọn họ biết nàng chỉ thí nghiệm một chút, lại đúng vào lúc này bỗng nhiên cảm giác được lực hút từ bên dưới khiến trước mắt nàng xẹt sáng một cái, cũng không quản người phía trên, nàng lại càng trầm mình xuống.
Nước dưới đáy chảy xiết hơn trên mặt sông, nước sông chảy qua đụng phải vách núi dội lại tạo thành lốc xoáy, Đoan Mộc Điềm chưa chìm xuống bao lâu đã bị lốc xoáy này quấn vào.
Nàng nín thở, trừng to mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, thân mình theo lốc xoáy mà không ngừng xoay tròn, càng chuyển càng nhanh, đến lúc nàng cuối cùng không nhận ra phương hướng nổi nữa, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó cũng không thấy gì nữa, mà đó lực hút của lốc xoáy lại yếu dần, cuối cùng chảy nhẹ nhàng như trên mặt sông.
Trước mắt tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, đang lúc nàng nhíu mày suy tư thì bỗng nhiên đầu đụng vào khối thạch bích cứng như đá, nàng vội vàng đưa tay sờ thì liền thấy bên trên toàn là thạch bích, không thấy mặt trời.
Nàng lại sờ soạng một chút, sau đó bỗng nhiên xoay người bơi nhanh xuống hướng chảy.
Sau đó rất nhanh nàng đã thấy ánh sáng, nhưng hít mấy hơi, nàng lại bị sặc nước.
Nàng phun nước ra đầy miệng, lại há to miệng hít lấy không khí mới mẻ, đồng cũng phát hiện nơi này là một đầu sông không nhỏ, nhưng vẫn còn kém xe đầu sông bên kia.
Nàng nổi lên giữa sông, quay nhìn cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên lại ngẩn ra, bởi vì nàng lại thấy một góc miếu thờ như ẩn như hiện ở xa xa, ngoại trừ Lăng Vân tự, nơi này làm gì còn chùa miếu khác nữa đâu.
Mấy người nhảy theo nàng cũng liên tiếp trôi ra theo, từng cái đầu chìm nổi trong nước, nhìn thấy tình hình trước mắt cũng không khỏi ngẩn người: “Hay là chủ tử bị cuốn sang đây?”
Khó trách tìm bên kia nửa ngày cũng không thấy bóng.
“Thế này là sao?” Nàng cũng không lên bờ mà tiếp tục trôi nổi theo dòng nước.
Có người ở bên cạnh nói: “Xem cảnh tượng bên này thì hẳn là đầu sông bên kia còn có một nhánh sông nữa, chỉ là nhánh sống này hình như cao hơn nhánh bên Lăng Vân tự, không ngờ dưới đáy sông lại còn có lốc xoáy.”
“May mà Vương phi thông minh, nghĩ ra được cách này để dò xét, chủ tử chắc chắn bị cuốn sang đây rồi.”
“Hẳn là như vậy, chủ tử rơi xuống từ trên cao như vậy chắc chắn sẽ chìm xuống rất sâu, bị cuốn vào đây cũng là chuyện bình thường.”
Có người bơi tới bên cạnh nàng, kéo nàng lên bờ, nói: “Đừng ngâm trong nước, lên bờ cùng tìm.”
“Ca ca? Sao huynh cũng ở đây ?”
“Muội đột nhiên nhảy xuống như vậy, huynh có thể không nhảy theo sao?”
“… Thật xin lỗi, làm huynh lo lắng rồi.”
“Ừ.”
Mọi người cùng lên bờ, trên người đều ướt như chuột lột, quần áo tất cả đều dính sát lên người, Đoan Mộc Cảnh nhíu mày liếc mắt nhìn muội muội một cái, cúi đầu phát hiện quần áo trên người mình có cởi ra che cho muội ấy cũng chẳng che được cái gì.
Bên cạnh có người bỗng nhiên phụt máu mũi, Đoan Mộc Điềm quay đầu nhìn lại liền thấy một thiếu niên cao gầy còn có nét trẻ con lúc này đang bịt chặt mũi, khuôn mặt đỏ bừng.
Thấy mọi người đều nhìn về phía hắn, hắn liên tục đảo mắt, nói: “Gần đây hay tức giận, hơi nóng trong, ha ha, hơi nóng trong!”
Có người dùng sức vỗ đầu hắn, mắng: “Tiểu thử thối cả ngày suy nghĩ cái gì? Dám nhìn vương phi đến mức xịt máu mũi, nếu để chủ tử biết chắc chắn sẽ chụp chết ngươi!”
“Không không không, là ta bị nóng trong mà.”
Khuôn mặt hắn càng lúc càng đỏ, mắt đảo quanh không dám nhìn Đoan Mộc Điềm.
Đoan Mộc Điềm không khỏi cúi đầu nhìn quần áo trên người, khóe miệng nhếch lên, nói: “Ngươi lập tức trở về gọi người qua đây tìm kiếm, tiện mang mấy bộ quần áo sạch sẽ tới để mọi người thay, tránh bị bệnh ảnh hưởng thân thể.”
Hắn nghe vậy liền gật đầu liên tục, sau đó xoay người lủi không thấy bóng.
Đoan Mộc Điềm nhìn hắn rời đi liền quay người lại, nói: “Chúng ta không cần đứng đây đợi, trước tiên phân nhau tìm kiếm quanh sông.”
“Vâng!”
Mấy người kia lĩnh mệnh rồi phân nhau ra, Đoan Mộc Điềm quay đầu nhìn ca ca còn đứng bên cạnh, nói: “Ca ca, có phải huynh muốn nói chuyện với muội không?”
Đoan Mộc Cảnh cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt mềm nhẹ lo lắng, vươn tay sờ đầu của nàng, than nhẹ một tiếng, nói: “Không có gì, muội bình tĩnh hơn huynh nghĩ nhiều, lại khiến huynh hơi lo lắng. Điềm Điềm, mặc kệ chuyện này có kết quả thế nào, muội cũng phải nhớ rõ còn có rất nhiều người ở bên cạnh muội, quan tâm muội.”
Nàng giật mình, cúi đầu lên tiếng, sau đó xoay người tìm kiếm theo dọc sông.
Đoan Mộc Cảnh lo lắng nhìn bóng dáng của nàng, khẽ thở dài, cất bước đuổi theo.
Không bao lâu sau, bọn họ phát hiện mấy mảnh áo nhuốm máu, nhưng đều không phải là của Quân Tu Nhiễm, mọi người đều thất vọng thở dài.
Theo vết máu trên mấy mảnh y phục này, người nọ hắn đang bị trọng thương nghiêm trọng, Đoan Mộc Điềm nhìn y bào đó, liếc mắt một cái liền nhận ra đúng là đó của tứ tiểu thư phủ học sĩ.
Xem ra nàng ta bị cuốn tới đây, hơn nữa dường như còn sống, bằng không sao mảnh vải này lại lọt vào tay nàng mà người lại không thấy đâu?
Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên run cả người, hy vọng tận đáy lòng càng nhiều thêm.
Một nữ tử chỉ bị thương nhưng vẫn sống thì cớ gì Quân Tu Nhiễm lại có thể chết được?
Lúc này Tiểu Thuận Tử cũng đã đưa người và quần áo tới, vừa thấy mảnh quần áo trong tay Đoan Mộc Điềm liền run rẩy, nhưng lại phát hiện đây dường như là của nữ nhân lại nhẹ nhàng thở ra, còn không chờ hắn mở miệng nói chuyện, Cẩm Tú đã vọt ra từ phía sau hắn, lôi kéo Đoan Mộc Điềm nói: “Quận chúa, người dọa chết nô tỳ rồi! Sao người có thể nhảy xuống từ nơi cao như vậy? Lỡ sai sót thì phải làm sao chứ?”
Nói xong lại vội vàng mở bao đồ mang theo, kéo Đoan Mộc Điềm vào sâu trong rừng, lại nói: “Người bây giờ cả người ướt sũng, vẫn nên để nô tỳ hầu hạ người thay đồ nhanh chút kẻo cảm lạnh.”
Đội người ngựa mới tới theo tìm bóng dáng của Quân Tu Nhiễm, lại phát hiện ít dấu vết bên bờ sông. Dường như mọi người đều nhìn chằm chằm bên bờ sông.
Đến nơi rồi, mọi người đều khẳng định Tam điện hạ nhất định chưa chết, bởi vì bờ sông có lưu lại một ít dấu vết xử lý miệng vết thương, người chết sẽ không xử lý miệng vết thương .
Nhưng Tam điện hạ cũng đã tỉnh rồi nhưng sao người lại mãi không thấy?
“Thuận Tử, ngươi lập tức trở về Lăng Vân tự, xem xem chủ tử đã về hay chưa.” Một nam tử mặc đồ đen đột nhiên mở miệng nói với thiếu niên bên cạnh.
Tiểu Thuận Tử nghe vậy việc gật đầu, nói: “Được, ta lập tức đi!”
Nói xong liền xoay người chạy về Lăng Vân Tự, tốc độ nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã thấy không thấy bóng đâu.
Hắn lại quay đầu nhìn về phía những người khác, lại thấy Đoan Mộc Điềm cất bước vào trong rừng, không khỏi cả kinh, vội vàng nói: “Vương phi, người…”
“Hắn nhất định ở ngay đây, ngươi an bài nhân mã vào rừng tìm người đi!” Đoan Mộc Điềm nói xong cũng không dừng chân, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Nàng lần theo dấu vết bên bờ sông, vào trong rừng, nhưng chỉ mới đi một lát đã không thấy dấu vết đâu nữa.
Đoan Mộc Điềm không khỏi dừng bước, ngẩng đầu cẩn thận xem xét hoàn cảnh chung quanh, tim bỗng đập nhanh hơn.
Trong lúc không hay biết, tay nàng đã nắm chặt lại, lúc này chung quanh không có ai, chỉ có một mình nàng, khuôn mặt bình tĩnh của nàng như dính một vết nứt, bắt đầu biến mất.
Phía trước tối đen như mực, tĩnh mịch không chút dao động, đột nhiên cuồn cuộn nổi lên sóng triều màu đen, dường như là chôn vùi nàng.
Tầng hơi nước bao phủ, mi tâm nàng nhíu chặt, hàm răng trắng noãn dùng sức cắn chặt môi, máu tươi nhất thời chảy xuống, nhuộm lên vạt áo trước ngực.
Đến thế giới này đã mười mấy năm, chưa có khi nào nàng hoảng loạn như bây giờ, ngực nàng xiết chặt, muốn phát tiết lại không có chỗ phát tiết.
Quân Tu Nhiễm, rốt cục chàng đang ở đâu?
Chung quanh rất nhiều âm thanh, là tiếng động mọi người đang tìm Quân Tu Nhiễm.
Muốn tìm người ở chốn rừng rậm thâm sâu này không dễ, nhưng thật không rõ nếu hắn còn sống, vì sao lại không ở yên đó chờ đợi, không trở về Lăng Vân Tự? Rốt cục hắn đã đi đâu?
Người ngựa tiến sâu vào rừng nhưng lập tức đã bị núi rừng rộng lớn nuốt hết, mãi cho đến màn đêm buông xuống vẫn không có chút kết quả nào, thậm chí ngay cả bóng dáng tứ tiểu thư phủ học sĩ cũng không có.
Đoan Mộc Điềm cẩn thận xem xét chung quanh, nàng luôn có thể phát hiện một ít dấu vết người khác phát hiện không được, lúc này nàng đã tiến sâu vào rừng.
Nàng vẫn chỉ có một mình như cũ.
Mà lúc này, ngay trong rừng sâu đang diễn ra một màn đuổi giết đẫm máu.
Quả thật như lão hòa thượng nói, vách núi kia không quá cao, dưới lại là nước sâu, nếu may mắn rơi xuống không nhất định sẽ chết, tỷ như Quân Tu Nhiễm, hắn vốn không chết.
Lúc hắn ngã xuống lốc xoáy kia, sau đó bị cuốn tới đây cũng bị thương không nhẹ, nhất thời không thể động đậy, hắn bị buốn theo dòng nước, đành vận chuyển chút nội lực, giảm bớt va chạm tránh nội thương.
Lúc cử động được hắn mới vất vả bơi vào bờ, chịu đựng cả người đau nhức ngồi ở bên bờ tự băng bó một chút, ngẩng đầu nhìn miếu thờ như ẩn như hiện xa xa, hắn liền ngồi xuống bên bờ vận công, chờ người tới tìm.
Nhưng người một nhà chưa đợi được đã có một tốp người xuất hiện trước mặt hắn, không khác những người gặp lúc trước mắt, đều là hắc y che mặt, nhưng vừa thấy mặt liền trực tiếp vung đao lao tới hắn.
Hắn bị thương không nhẹ, nếu còn dây dưa với những người này thì thật không sáng suốt, liền trực tiếp lủi vào bên trong núi rừng bên cạnh, thầm muốn cắt đuôi bọn họ hoặc là kéo dài thời gian, chắc chắn người nhà sẽ tới tìm rất nhanh.
Nhưng lúc này hắn bị uổi chạy thục mạng, còn bị đám người kia bức vào sâu trong rừng, ngẩng đầu đã không thấy mặt trời, lúc trước còn có thể nghe được tiếng niệm phật ẩn ẩn, hắn tìm cơ hội đánh chết không ít người nhưng đám người vẫn đuổi giết như cũ, thậm chí hắn còn cảm thấy người đuổi giết hắn dường như không bớt chút nào.
Lúc này hắn cũng không biết có nhóm cao thủ theo sát sau bọn họ xóa dấu vết, thế nên mọi người tìm kiếm hắn tới nay vẫn không thấy chút dấu vết.
Hắn dựa lưng vào một cây đại thụ, nhìn chằm chằm hắc y nhân không ngừng tiếp cận phía trước.
Lúc này bị ám sát, tuy trăng mười tám còn rất tròn rất sáng nhưng bị tán cây rậm rạp chắn mất, những hắc y nhân kia dường như hòa cùng một thể với rừng rậm đen tối.
Thương thế càng lúc càng nghiêm trọng, mỗi một lần hô hấp đều khiến thân thể đau đớn, hắn lại vẫn dùng sức hô hấp, một đôi mắt tím lóe ra trong bóng đêm, tựa như cô sói(*) bị thương, nhìn chằm chằm bóng đêm mơ hồ.
(*)Cô sói: Cô ở đây là cô độc.
Người phía trước cũng không tùy tiện xông lên, đều ẩn trong bóng đêm, bọn họ dường như cũng sợ bị giết, vì vậy vẫn còn đang khiếp đảm.
Nhưng bọn hắn vẫn tới gần từng chút một, sát khí sắc bén dày đặc cơ hồ như cắt lên da thịt, khiến cho da thịt của Quân Tu Nhiễm mơ hồ đau đớn.
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, thần thức khuếch tán, trong hoảng hốt, hắn như trở về mười năm trước, lúc vẫn còn ở trong sơn động kia, bị xích trói chặt, lặng lẽ mất phương hướng.
Yên tĩnh như thế, lòng hắn bỗng nhiên rung động, sau đó hắn mạnh mẽ mở mắt.
Mà đúng lúc này, có tiếng dẫm lên cành cây vang lên phía sau lưng đám hắc y nhân, có người đi ra từ trong rừng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, hờ hững như không chút tình cảm nào: “Tìm được rồi!”
Điềm Điềm?
Hắn bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, há mồm muốn kêu, đột nhiên lại phát hiện hắn không thể phát ra chút âm thanh nào, chỉ có mấy chữ không ngừng xoay quanh trong đầu hắn: Điềm Điềm tới rồi!
Tới ngay lúc hắn trọng thương bi thảm.
Nàng xuất hiện còn mang theo mùi máu tươi, cách một đám người àm nhìn hắn.
Có cái gì đó bị nàng đá lạc rơi trên mặt đất, đập vụn vô số lá khô, phát ra âm thanh vỡ vụn, sau đó “Nhanh như chớp” lăn tới chỗ đám hắc y nhân.
Đám người kia không khỏi lui về phía sau, lại nghe nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, cười một tiếng, giọng nói âm u như quỷ: “Chỉ là một cái đầu người mà thôi, các ngươi gấp cái gì?”
Gió thổi qua bóng cây lắc lư, tán lá trên đỉnh đầu phiêu tán tạo thành những khe hở, trong khoảnh khắc có ánh trăng trút xuống, vừa vặn chiếu lên cơ thể nàng.
Ánh trăng sâu kín, nàng còn lạnh hơn cả ánh trăng, cả người đều dính đầy máu tươi nhưng cái bớt đỏ tươi vẫn nổi bật vô ngần, trong tay nắm một thanh đao ngắn.
Nàng nhẹ nhàng cười, tiếng cười trong trẻo nhưng như vọng từ địa ngục, trong mắt lóe ra tia bén nhọn dị thường, nhẹ giọng nói: “Dám so chi kỹ ám sát với ta? Các ngươi nói giỡn với ta đó hả?”
Ánh trăng chỉ lóe lên cũng đủ chiếu lên bóng dáng của nàng, đám hắc y nhân lui xa nàng ra một chút, có người trầm giọng nói: “Điềm quận chúa, bọn ta không muốn đối địch với ta.”
“Nhưng các ngươi đang đuổi giết vị hôn phu của ta, ý đồ để ta mang mác quả phụ trước khi xuất giá.”
Vì thế, giết chóc nổi lên, trong bóng đêm, đầu rơi máu chảy, nhưng tia bén nhọn lóe lên, máu tươi phun ba thước.
Bóng đêm là quần áo tàng hình tốt nhất, nàng ẩn thân trong đó, một chiêu giết chết.
Rốt cục tất thảy cũng im lặng, không còn ai uy hiếp tới họ nữa, Quân Tu Nhiễm vẫn tựa vào thân cây như cũ, từ đầu tới cuối không dám động chút xíu nào, chỉ lo nhìn chằm chằm bóng người như múa trong bóng đêm kia. Trải nghiệm ba năm kia ban tặng cho hắn một đôi mắt có thể nhìn rõ trong bóng đêm.
Đã xong hết nhưng người kia vẫn đứng yên như cũ, hắn không đừng được mà nhẹ giọng gọi: “Điềm Điềm.”
Cơ thể nàng cứng ngắc một chút, sau đó lập tức lao vào hắn.
Nàng nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Quân Tu Nhiễm đột nhiên cứng ngắc cả người, vươn tay nắm chặt bả vai nàng, cúi đầu hỏi: “Điềm Điềm, nàng uống nhầm thuốc sao?”
Sắc mặt Đoan Mộc Điềm nhất thời đen lại, cả giận nói: “Chàng mới uống nhầm thuốc thì có!”
Hắn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó không nói hai lời lại kéo nàng lại, cúi đầu ngăn bờ môi nhỏ nhắn đang muốn chửi người của nàng.
Môi lưỡi giao nhau, triền miên liều chết.
Mãi tới lúc hai người đều thở hổn hển, có chút không kìm lòng nổi nữa, Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên đẩy hắn ra khiến tam điện hạ bất mãn rên rỉ một tiếng, “Điềm Điềm?”
Nàng thở dốc hai cái khôi phục nhịp tim, nói: “Chàng bị thương.”
“Chỉ có trên người bị thương thôi, nơi đó cũng không bị thương.”
Đoan Mộc Điềm không khỏi đen mặt, nàng vốn tính nói hắn bị thương, nên nhanh chóng rời khỏi đây trị thương, sao hắn có thể nghĩ đến chuyện kia chứ?
Khóe miệng nàng co giật, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Ta sợ chàng lại ói máu.”
“…” Tam điện hạ lúc này buồn bực tột đỉnh, một hơi nghẹn trước ngực, khiến cho hắn muốn ói máu thật!
Quá sỉ nhục!
Xa xa có ánh lửa truyền đến, còn có tiếng bước chân đạp đá, vì không còn ai xử lý dấu vết đằng sau nữa, hơn nữa Đoan Mộc Điềm lại một đường giết chóc tới đây, rốt cục rất nhanh đã có người phát hiện, một đám người chậm rãi đuổi theo dấu vết của nàng.
Mùi máu tươi ngập trời này, thi thể bê bết máu đầy đất này, còn có hai người đang đứng vững, người cũng đầy máu tươi, sát khí ngập trời kia khiếncho tất cả mọi người không khỏi chấn kinh, xôn xao , sau đó có thị vệ Nghiêu vương phủ dẫn đầu quỳ xuống, nói: “Thuộc hạ cứu hộ đến chậm, xin chủ tử trách phạt!”
Đám người nhất tề yên lặng, sau đó “Phần phật ” quỳ xuống một loạt, hô: “Ty chức cứu hộ đến chậm, khiến tam điện hạ kinh sợ!”
Lúc bọn họ đi ra từ trong rừng, chân trời sáng dần, Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm đứng trên núi nhìn đường chân trời sáng dần lên, hắn bỗng nhiên nắm tay nàng, nhẹ giọng nói: “Trở về đi.”
“Ừ!”
Sớm đã có xe ngựa chuẩn bị tốt chờ ở bên cạnh, hai người cùng nhau lên xe ngựa, trong lúc mơ hồ nàng dường như nghe thấy có ai đang nói: “Không hổ là nữ nhi của Đoan Mộc vương gia, Điềm quận chúa quá cường hãn .”
Bước chân của nàng hơi lảo đảo, sau đó không quay đầu leo lên xe ngựa.
“Điềm Điềm đây là một trận chiến thành danh , ngay cả tướng sĩ trong quân cũng bị nàng thuyết phục rồi.” Trong xe ngựa, Quân Tu Nhiễm không cứng cỏi như vừa rồi nữa, mềm nhũn ngồi phục trên giường, một bộ ta thực suy yếu, ta rất khổ sở, ta rất khó chịu, ta bị thương thực nghiêm trọng cực cần an ủi chiếu cố quan tâm đầy đủ.
Đoan Mộc Điềm liếc hắn, làm như không có gì mà chuyển mắt.
Xe ngựa chuyển bánh, nhìn mặt trời nhô lên bên đường chân trời, tia nắng mai dần lộ ra, không khí tươi mát, chim đua nhau hót, tất thảy đều có vẻ đẹp đẽ đầy hi vọng, tim nàng từ lúc gặp chuyện hôm qua vẫn căng cứng, bây giờ mới như thả lỏng, ánh mắt nhu hòa, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt.
Quân Tu Nhiễm ở bên cạnh nhìn nàng, ánh mắt cũng dịu dàng, khóe miệng hàm chứa cười.
Tam điện hạ an toàn đã trở về, dân chúng kinh thành khẩn trương một ngày rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong triều đình lại càng mạnh mẽ hơn.
Đương nhiên, trước đó, tam điện hạ của bọn họ dứt khoát từ chối hồi Nghiêu vương phủ, mặt dày mày dạn nhất định phải ở lại Đoan Mộc vương phủ, cuối cùng lại vẫn bị lão Vương phi nhét vào trong xe ngựa, trực tiếp đuổi về Nghiêu vương phủ.
Hắn u oán vô cùng, lại thấy người con gái của hắn tựa cửa nhìn hắn cười bất hảo, không có chút ý giữ hắn lại chút nào.
“Ai ~” hắn thở dài một tiếng sâu kín, nói, “Điềm Điềm, ta về trước .”
“Ờ.”
“Nàng có rảnh thì năng tới Nghiêu Vương phủ một chút, làm quen hoàn cảnh.”
“…”
“Lúc ta rảnh cũng sẽ thường sang thăm nàng.”
“Chàng không đến cũng không sao.”
“Sao có thể chứ? Ta sợ Điềm Điềm nhớ ta đó.”
“…”
“Đương nhiên ta cũng sẽ nhớ nàng.”
Lão Vương phi ở bên cạnh nghe thấy thế miệng cũng rút gân, trực tiếp đưa tay vỗ lên mông ngựa, để nó kéo mỗ điện hạ nào đó hồi phủ.
Đoan Mộc Điềm nhìn xe ngựa chạy về hướng Nghiêu vương phủ, quay đầu nhìn tổ mẫu, hỏi: “Tổ mẫu, thương thế của hắn không sao chứ?”
Lão Vương phi nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt hơi chán chường, lại nhìn Đoan Mộc Điềm không có chút phản ứng nào.
Khẽ cười một tiếng, bà lại nhẹ nhàng thở dài, nói: “Cứ nuôi đi, rồi sẽ tốt thôi.”
Đoan Mộc Điềm không khỏi biến sắc, lại hỏi: “Độc trong cơ thể hắn…”
“Tạm thời không ngại.” Thấy vẻ mặt cháu gái buồn bực buồn bực, bà vỗ tay nàng, nói, “Yên tâm đi, hắn là người luyện võ công lực thâm hậu, thương thế khôi phục nhanh hơn người thường, cũng không để lại bệnh căn gì đâu. Độc của hắn nếu có thể giải, những dược liệu quý hiếm tự nhiên có thể tẩy gân lọc tủy cho hắn, khỏe mạnh hơn bất cứ kẻ nào, nếu không tìm được dược liệu giải độc, sợ rằng hắn cũng không sống được tới ngày bị độc căn tra tấn đâu.”
Đoan Mộc Điềm xiết chặt góc áo, gật đầu nói: “Cháu biết rồi. Tổ mẫu, cháu đi nghỉ ngơi trước.”
“Đi đi. Cánh tay cháu cũng bị thương, hôm nay tiết trời nóng bức, cẩn thận miệng vết thương.”
“Vâng!”
Sâu trong lầu các, có người đang bộc phát.
Chỉ nghe rầm một tiếng, cái bàn trước người y lập tức tan tành, dọa cho những tôi tớ phía dưới nhảy dựng, vội cúi đầu không dám nhúc nhích.
“Phế vật!” Vẻ mặt hắn thịnh nộ, nói, “Nhiều người vậy mà ngay cả một Quân Tu Nhiễm rớt vực trọng thương cũng giết không được, tại sao lại bất tài như thế? Còn bị Đoan Mộc Điềm kia theo sau lưng đánh lén, một đống đàn ông lại bị một con đàn bà dọa chạy mất mật? Ha, ha ha! Đồ ăn hại, tất cả đều là CMN đồ ăn hại!”
Hắn phiền chán đi đi lại lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi tớ hỏi: “Tình hình Trần Diệu Yến thế nào?”
Tên tôi tớ kia liền đáp: “Bẩm chủ tử, Trần tứ tểu thư kia lúc bị phát hiện cũng chỉ còn một hơi tàn, gấp rút chạy về không tránh khỏi va chạm, đến nay vẫn còn đang hôn mê, không biết có thể tỉnh lại hay không. Hơn nữa một tay của nàng ta bị thương khá nghiêm trọng, chỉ sợ đã bị phế.”
Đôi mắt hắn ta âm u lạnh lẽo, suy tư một lát rồi âm trầm nói: “Nhất định phải cứu sống nàng ta, quân cờ quan trọng như vậy sao có thể để nàng ta chết? Nàng ta sống còn có chỗ cần dùng, há có thể để nàng ta chết như vậy, hừ!”
“Vâng!”
Sâu trong cung đình, có người ốm đau nằm trên giường, nhẹ giọng nói: “Tam hoàng tử đã an toàn trở lại, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Có người bất mãn nói thầm , “Còn không phải đều là vì ả dị người Đoan Mộc Điềm kia, bằng không hoàng huynh cũng sẽ không rơi xuống vực như thế.”
“Được rồi, Bình Nhi, con còn muốn bị phụ hoàng cấm túc sao?” Nhìn nữ tử quyệt miệng giận dỗi, mụ sờ đầu ả, nói, “Mẫu phi biết con tủi thân, nhưng tính tình này của con cũng phải sửa đi, không thể lỗ mãng như thế.”
“Mẫu phi…”
“Mẫu phi là vì tốt cho con, con phải ghi nhớ. Bằng không nếu ngày nào đó lại chọc phụ hoàng con mất hứng, ai cũng không thể cứu con được nữa đâu.”
“Hừ!”
“Được rồi, con lui ra trước đi, mẫu phi hơi mệt.”
Lục công chúa đứng lên lui ra, trong tẩm cung chợt có bóng đen hiện ra, cú đầu nói: “Nương nương thứ tội, tiểu nhân không thể hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó, ngược lại còn hại tam điện hạ rơi xuống vực.”
Mụ nửa năm nửa ngồi, nghe vậy cũng không nói dì, chỉ yên lặng trầm tư, hồi lâu mới đột nhiên hỏi: “Tứ tiểu thư phủ học sĩ kia tìm được chưa?”
Người quỳ trên đất đột nhiên toát mồ hôi lạnh, nói: “Nương nương thứ tội, đến nay vẫn chưa tìm thấy, dường như đã biến mất.”
“Hửm?”
“Theo tiểu nhân điều tra, tam điện hạ sau khi rơi xuống vực liền bị đuổi giết, có lẽ Tứ tiểu thư rơi vào tay những người đó chăng?”
“Cái gì? Còn có người đuổi giết tam điện hạ? Tại sao bây giờ bản cung mới biết?”
“Tin tức vừa đến tiểu nhân đã vội bẩm báo, không dám lừa gạt.”
“Chuyện này là người phương nào gây nên?”
“Nương nương thứ tội, tiểu nhân không biết.”
“Vậy ngươi quỳ trong này làm gì? Còn không mau đi điều tra?”
“Vâng, tạ nương nương không trách phạt, tiểu nhân cáo lui.”
Bên kia, Đoan Mộc vương phủ, Quân Tu Nhiễm vừa mới rời đi không bao lâu liền có người tới cửa bái phỏng, rung đùi đắc ý, vẻ mặt thích chí nói với nàng: “Vương phi, chủ tử nói vừa chia xa đã nhớ thương, nhớ người đến mức trà không muốn uống, cơm không muốn ăn, cả người càng lúc càng đau đớn, khổ sở không chịu nổi, không chịu được nhẫn nại, không chịu được tịch mịch… Á, là không chịu được nhớ nhung, thuộc hạ thật sự không đành lòng nhìn chủ tử khổ sở như thế, liền tự tiện chạy tới đây bái phỏng Vương phi, không biết người có thể chuyển tới Nghiêu vương phủ ở một thời gian không? Chăm sóc chủ tử để ngài ấy nhanh khỏi một chút. Lần trước vì có Vương phi bầu bạn, thương thế của chủ tử khôi phục nhanh chưa từng thấy.”
Đoan Mộc Điềm ghé mắt nhìn hắn, nhay nhay mi tâm, lấy lại bình tĩnh, nói: “Ta chỉ cảm thấy ngươi nói một tràng dài như vậy, tuyệt chỉ có năm chữ có thể tin.”
“Năm chữ gì ạ?”
“Không chịu nổi tịch mịch.”
“Ái…”
Tam điện hạ gặp chuyện rơi xuống vực, chuyện này khiến cho cả lăng vân tự đều sôi trào lên, lúc người của hai vương phủ đuổi tới, các tăng nhân trong Lăng Vân tự cũng theo sát sau.
Mà dưới tàng cây được thần linh phù hộ trong truyền thuyết, Đoan Mộc Điềm lúc này đang tát lên mặt Thành Mộng Tuyền, tiếng vang thanh thúy khiến mọi người trong Đoan Mộc Vương phủ sững sờ, sau đó liền vụt một cái, vây quanh Thành đại tiểu thư.
Thành Mộng Tuyền bị đánh, lảo đảo té qua bên cạnh, khuôn mặt sợ sệt, sau đó đột nhiên vặn vẹo, ngẩng đầu hung dữ trừng mắt với Đoan Mộc Điềm, cái gì mà tư thái ôn nhu gì gì đó đều mất hết.
“Ngươi…”
Nhưng mà không đợi ả nói xong nói, Đoan Mộc Điềm lại tiến lên từng bước, nhấc chân đạp ả bay ra ngoài.
Lúc này người trong phủ Hữu tướng cũng tới, vừa đến đã nhìn thấy đại tiểu thư nhà mình bị Điềm quận chúa ngược đãi như thế, không khỏi giận dữ, cầm kiếm lao lên, lại bị người của Đoan Mộc vương phủ chặn lại, không cho bọn họ chút cơ hội mạo phạm quận chúa Đoan Mộc vương phủ nào, bọn họ đấu không được, liền ngẩng đầu kêu lên với Đoan Mộc Điềm: “Điềm quận chúa, sao ngài dám đối đãi với tiểu thư nhà chúng ta như thế, không phải ngài muốn Đoan Mộc vương phủ đối đầu phủ hữu tướng với ngài chứ?”
Đoan Mộc Điềm thờ ơ như không nghe thấy gì, lại tiến lên vài bước, đạp Thành Mộng Tuyền đang muốn giãy dụa đứng lên kia một cái, khiến ả ta thét chói tai, lăn ra ngoài “nhanh như chớp”.
Người Phủ hữu tướng càng thêm tức giận, nhưng người Đoan Mộc vương phủ chặn trước mặt, bọn họ vượt không được, Đoan Mộc Cảnh và Đoan Mộc thần hờ hững nhìn Đoan Mộc Điềm, không có tí chút ý muốn ngăn cản nào.
“Cảnh thế tử, Thần công tử, phủ hữu tướng và Đoan Mộc vương phủ luôn luôn giao hảo, Điềm quận chúa như vậy là có ý gì?”
Đoan Mộc Thần đứng đằng kí, nghe vậy lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, vẫn không có ý ra tay như cũ, Đoan Mộc Cảnh thì ngẩng đầu thản nhiên liếc qua người nọ, nói: “Bản thế tử tin tưởng muội muội nhà ta hành động đều có đạo lý, bất cứ lúc nào chỗ nào chuyện gì, quận chúa chính là đại biểu Đoan Mộc vương phủ!”
Đoan Mộc Điềm đi phía trước vì câu nói này mà dừng một chút, ngẩng đầu nhìn những người đó, nói: “Ta hoài nghi Thành Mộng Tuyền cấu kết với người khác, ý đồ ám sát bản quận chúa và tam điện hạ!”
“Không thể nào!”
“Ta không phải!”
Thành Mộng Tuyền giãy dụa muốn đứng lên, ngẩng đầu dùng sức nhìn chằm chằm nàng, nói: “Ngươi nói bậy, ta làm sao có thể làm ra loại chuyện này? Rõ ràng là ngươi làm hại biểu ca rơi xuống vực, lại còn muốn quy tội cho ta, sao ngươi có thể rắp tâm như thế?”
“Không phải? Người muốn đẩy bản quận chúa xuống vực không phải cùng hội với ngươi sao?”
“Không! Ta chỉ vừa vặn cùng đường với nàng ta, căn bản không biết nàng ta sẽ làm ra loại chuyện bực này, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta cùng hội với nàng ta?”
Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu nhìn vị tiểu thư đang lui bên cạnh vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Ngươi nói đi, vị tiểu thư nữa đi cùng ngươi lên núi là của quý phủ nhà ai?”
Cô nương này rùng mình một cái, hơi tỉnh táo lại, cẩn thận nhìn Thành Mộng Tuyền một cái, sau đó quỳ xuống đất nói: “Hồi… Hồi bẩm quận chúa, đó là… Đó là tứ tiểu thư hàn lâm học sĩ phủ.”
“Bản quận chúa và học sĩ phủ không quen không biết, cũng không có thù oán gì với nàng ta, cớ làm sao nàng ta lại muốn sát hại bổn quận chúa? Sao còn đúng dịp đi cùng Thành tiểu thư ngươi? Nàng ta là một tiểu thư khuê trung, nếu sau lưng không có ai sai sử làm chỗ dựa, nàng ta lấy đâu ra lá gan ám sát tam điện hạ?”
“Mục tiêu của nàng ta không phải là biểu ca mà là ngươi.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Ta…”
“Bởi vì ngươi cũng tham dự ?”
“Ngươi nói bậy! Người sáng suốt đều nhìn ra lúc đó nàng ta nhắm tới ngươi.”
“Ngươi không thấy tam điện hạ tử đấu với người trong rừng?”
“Ta…”
“Theo ta được biết, hàn lâm học sĩ chính là môn sinh của phủ hữu tướng, tứ tiểu thư học sĩ phủ này lại cùng ngươi lớn lên từ nhỏ, luôn luôn do ngươi làm chủ, sai đâu đánh đó, ngươi chắc chắn cái gì ngươi cũng không biết?”
“Không biết!” Ả lảo đảo đứng lên, lạnh lẽo nói, “Lại nói, toàn bộ đều chỉ là lời một phía của ngươi mà thôi, ngươi nói nàng ta đẩy ngươi, ta lại nghĩ căn bản chính là ngươi thấy nàng tới cùng ta, liền cố ý muốn kéo nàng ta xuống vách núi, muốn lấy cớ này hãm hại ta! Cho dù ngươi là quận chúa cũng không thể tùy ý làm bậy, ngậm máu phun người như thế!”
Không khí lập tức căng thẳng, tất cả mọi người trên đỉnh núi đang nhìn hai người các nàng, tâm tình đám người phủ hữu tướng kích động, Đoan Mộc vương phủ lạnh lùng, các tăng nhân Lăng Vân Tự thì đứng bên cạnh, không dám ra tay.
Lúc này rốt cục có tăng nhân đi ra, hai tay chắp lại nói: “A di đà phật, dưới thần thụ nơi thánh địa phật môn lại xảy ra chuyện này, thật có lỗi. Nhưng sự cũng đã rồi, xin quận chúa nén bi thương, trước mắt tìm ra tam điện hạ là quan trọng nhất. Lão nạp từng xem qua mệnh tướng của Tam điện hạ, ngài ấy là người có phúc, sẽ không đoản mệnh như thế. Mà vách núi này cũng không quá cao, dưới vực là một con sông, nước sông sâu, vài thập niên trước lúc lão nạp vừa vào Lăng Vân Tự đã từng có nhân vô ý ngã xuống đây nhưng vẫn còn sống sót, nói không chừng tam điện hạ cũng có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn này.”
Đoan Mộc Điềm nhất thời giật mình, mặc dù lúc trước nàng một mực chắc chắn Quân Tu Nhiễm sẽ không chết nhưng nàng biết đó cũng chỉ là tự an ủi, lúc này này đột nhiên nghe lão hòa thượng bình tĩnh nói thế mới có thêm hy vọng.
Không còn tâm tư đấu với Thành Mộng Tuyền nữa, nàng bỗng nhiên bước tới trước, lại dọa cho Thành Mộng Tuyền không khỏi lui về phía sau, nàng lạnh lùng nhìn vị đại tiểu thư phủ hữu tướng này, cười lạnh nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ tra ra chứng cớ, bắt được người đứng phía sau, bao gồm ngươi, còn bao gồm… Đức phi nương nương.”
Bốn chữ cuối cùng dường như là dán vào tai ả nói, chỉ có Thành Mộng Tuyền có thể nghe thấy.
Đây cũng chỉ là nàng đoán mà thôi, vì tuy rằng nàng tự nhận lúc hồi thành tới giờ còn mang tiếng ác nhân, người xem nàng là cái gai trong mắt cũng không thiếu, tỷ như nhóm hoàng tử nương nương khác, nhưng chỉ nhằm vào nàng mà không động tới Quân Tu Nhiễm, hơn nữa Thành Mộng Tuyền gặp đám người bịt mặt đó còn bình yên vô sự, người đứng sau chắc chắn không thể là hoàng tử nương nương nào, càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có một người hợp điều kiện.
Thành Mộng Tuyền nghe nàng nói bốn chữ cuối cùng liền lập tức cứng cả người, Đoan Mộc Điềm liền ác định được, cười lạnh một tiếng rồi cũng không để ý tới ả nữa, xoay người chạy vội xuống núi.
Nàng muốn đi tìm Quân Tu Nhiễm, nhất định phải tìm được hắn!
Lúc này nàng bỗng nhiên vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo biết nàng muốn cái gì, muốn làm cái gì, cũng tỉnh táo hiểu rõ tình ý của nàng với Quân Tu Nhiễm.
Không chỉ là bằng hữu, nàng thích hắn, không chỉ thích có một chút.
Tam điện hạ gặp chuyện rơi xuống vực cũng nhanh chóng lan tới kinh thành, Hoàng Thượng vừa trở lại hoàng cung, thậm chí còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ăn chút mỹ vị đã nghe được tin tức này, kinh sợ vô cùng, liền lập tức điều quân tới Lăng Vân tự, nhất định phải tìm được tam điện hạ, đồng thời cũng hạ lệnh nhất định phải tìm được thủ phạm!
Nhất thời, kinh thành vừa mới bình ổn một chút lại gió nổi mây bay, tin tức tam điện hạ rơi xuống vực như một ngọn gió, thổi tung mưa gió trong triều.
Trong Tuyên Đức cung Đức phi nương nương, còn đang ốm đau đột nhiên nghe được tin tức này, ngây người một lúc, sau đó kinh hô một tiếng: “Tại sao có thể như vậy?” sau đó liền té xỉu, dọa cho Tuyên đức cung gà bay chó sủa, đám cung nữ thái giám chạy như điên tới thái y viện mời thái y.
Trong Nghiêu vương phủ lúc này lại hoàn toàn yên lặng, ngẫu nhiên có vài nha hoàn phó dịch vội vội vàng vàng, nhưng ở trong góc không người nhìn đến đã có người nối nhau vụt lao ra khỏi phủ, hướng thẳng Lăng Vân tự.
Nhưng cho dù trong thành có mưa bay gió vần thế nào cũng không ảnh hưởng nổi đến Đoan Mộc Điềm, lúc này nàng xuống tới vách núi, quả nhiên nhìn thấy dưới vách núi chính là một con sông sâu.
Nàng cẩn thận điều tra , nhìn qua vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, điều tra tỉ mỉ không vội không nóng nảy không buông tha một tấc, thậm chí nàng còn leo lên trên vách núi, tay ném một viên đá xuống vực, linh hoạt như chim, khiến người xem bên dưới hết hồn, sợ nàng cứ rơi thẳng từ trên đấy xuống.
Nàng tìm được trên vách núi mấy miếng vải rách dính màu, nhưng lại là màu phấn hồng, hẳn là của tứ tiểu thư phủ học sĩ, mặt khác cây bên vách núi đều bị quẹt gãy, bên trên vương mấy sợi tơ vải. Nàng liền theo này dấu vết này leo xuống, xác nhận Quân Tu Nhiễm không ở giữa vách núi mà quả thật rơi xuống sông.
Nhưng người đâu?
Dường như tất cả mọi người đều lao xuống sông tìm kiếm, đội quân hoàng thượng phái đến cũng đã đến, phân công nhau cẩn thận tìm kiếm, nhưng đến nay vẫn không có chút tin tức nào, ngay cả chút dấu vết cũng không tìm được, cho dù là của tứ tiểu thư phủ học sĩ hay Quân Tu Nhiễm, dường như bọn họ rơi xuống sông rồi lại biến mất luôn vậy.
Đoan Mộc Điềm leo lên vách núi, cách mặt sông khoảng ba mét, nàng cúi đầu dòng nước chảy bên dưới, lại ngẩng đầu nhìn một đường dấu vết bên người, bỗng nhiên thả người theo dấu vết mà nhảy thẳng xuống.
Có tiếng hét sợ hãi, sau đó “Rầm” một tiếng, nàng liền rơi xuống nước, tác lực cực mạnh đánh lên người khiến lưng nàng đau đớn, nàng mơ hồ nhìn thấy có người nhảy xuống bơi theo nàng.
Nàng sợ run lên, muốn nói cho bọn họ biết nàng chỉ thí nghiệm một chút, lại đúng vào lúc này bỗng nhiên cảm giác được lực hút từ bên dưới khiến trước mắt nàng xẹt sáng một cái, cũng không quản người phía trên, nàng lại càng trầm mình xuống.
Nước dưới đáy chảy xiết hơn trên mặt sông, nước sông chảy qua đụng phải vách núi dội lại tạo thành lốc xoáy, Đoan Mộc Điềm chưa chìm xuống bao lâu đã bị lốc xoáy này quấn vào.
Nàng nín thở, trừng to mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, thân mình theo lốc xoáy mà không ngừng xoay tròn, càng chuyển càng nhanh, đến lúc nàng cuối cùng không nhận ra phương hướng nổi nữa, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó cũng không thấy gì nữa, mà đó lực hút của lốc xoáy lại yếu dần, cuối cùng chảy nhẹ nhàng như trên mặt sông.
Trước mắt tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, đang lúc nàng nhíu mày suy tư thì bỗng nhiên đầu đụng vào khối thạch bích cứng như đá, nàng vội vàng đưa tay sờ thì liền thấy bên trên toàn là thạch bích, không thấy mặt trời.
Nàng lại sờ soạng một chút, sau đó bỗng nhiên xoay người bơi nhanh xuống hướng chảy.
Sau đó rất nhanh nàng đã thấy ánh sáng, nhưng hít mấy hơi, nàng lại bị sặc nước.
Nàng phun nước ra đầy miệng, lại há to miệng hít lấy không khí mới mẻ, đồng cũng phát hiện nơi này là một đầu sông không nhỏ, nhưng vẫn còn kém xe đầu sông bên kia.
Nàng nổi lên giữa sông, quay nhìn cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên lại ngẩn ra, bởi vì nàng lại thấy một góc miếu thờ như ẩn như hiện ở xa xa, ngoại trừ Lăng Vân tự, nơi này làm gì còn chùa miếu khác nữa đâu.
Mấy người nhảy theo nàng cũng liên tiếp trôi ra theo, từng cái đầu chìm nổi trong nước, nhìn thấy tình hình trước mắt cũng không khỏi ngẩn người: “Hay là chủ tử bị cuốn sang đây?”
Khó trách tìm bên kia nửa ngày cũng không thấy bóng.
“Thế này là sao?” Nàng cũng không lên bờ mà tiếp tục trôi nổi theo dòng nước.
Có người ở bên cạnh nói: “Xem cảnh tượng bên này thì hẳn là đầu sông bên kia còn có một nhánh sông nữa, chỉ là nhánh sống này hình như cao hơn nhánh bên Lăng Vân tự, không ngờ dưới đáy sông lại còn có lốc xoáy.”
“May mà Vương phi thông minh, nghĩ ra được cách này để dò xét, chủ tử chắc chắn bị cuốn sang đây rồi.”
“Hẳn là như vậy, chủ tử rơi xuống từ trên cao như vậy chắc chắn sẽ chìm xuống rất sâu, bị cuốn vào đây cũng là chuyện bình thường.”
Có người bơi tới bên cạnh nàng, kéo nàng lên bờ, nói: “Đừng ngâm trong nước, lên bờ cùng tìm.”
“Ca ca? Sao huynh cũng ở đây ?”
“Muội đột nhiên nhảy xuống như vậy, huynh có thể không nhảy theo sao?”
“… Thật xin lỗi, làm huynh lo lắng rồi.”
“Ừ.”
Mọi người cùng lên bờ, trên người đều ướt như chuột lột, quần áo tất cả đều dính sát lên người, Đoan Mộc Cảnh nhíu mày liếc mắt nhìn muội muội một cái, cúi đầu phát hiện quần áo trên người mình có cởi ra che cho muội ấy cũng chẳng che được cái gì.
Bên cạnh có người bỗng nhiên phụt máu mũi, Đoan Mộc Điềm quay đầu nhìn lại liền thấy một thiếu niên cao gầy còn có nét trẻ con lúc này đang bịt chặt mũi, khuôn mặt đỏ bừng.
Thấy mọi người đều nhìn về phía hắn, hắn liên tục đảo mắt, nói: “Gần đây hay tức giận, hơi nóng trong, ha ha, hơi nóng trong!”
Có người dùng sức vỗ đầu hắn, mắng: “Tiểu thử thối cả ngày suy nghĩ cái gì? Dám nhìn vương phi đến mức xịt máu mũi, nếu để chủ tử biết chắc chắn sẽ chụp chết ngươi!”
“Không không không, là ta bị nóng trong mà.”
Khuôn mặt hắn càng lúc càng đỏ, mắt đảo quanh không dám nhìn Đoan Mộc Điềm.
Đoan Mộc Điềm không khỏi cúi đầu nhìn quần áo trên người, khóe miệng nhếch lên, nói: “Ngươi lập tức trở về gọi người qua đây tìm kiếm, tiện mang mấy bộ quần áo sạch sẽ tới để mọi người thay, tránh bị bệnh ảnh hưởng thân thể.”
Hắn nghe vậy liền gật đầu liên tục, sau đó xoay người lủi không thấy bóng.
Đoan Mộc Điềm nhìn hắn rời đi liền quay người lại, nói: “Chúng ta không cần đứng đây đợi, trước tiên phân nhau tìm kiếm quanh sông.”
“Vâng!”
Mấy người kia lĩnh mệnh rồi phân nhau ra, Đoan Mộc Điềm quay đầu nhìn ca ca còn đứng bên cạnh, nói: “Ca ca, có phải huynh muốn nói chuyện với muội không?”
Đoan Mộc Cảnh cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt mềm nhẹ lo lắng, vươn tay sờ đầu của nàng, than nhẹ một tiếng, nói: “Không có gì, muội bình tĩnh hơn huynh nghĩ nhiều, lại khiến huynh hơi lo lắng. Điềm Điềm, mặc kệ chuyện này có kết quả thế nào, muội cũng phải nhớ rõ còn có rất nhiều người ở bên cạnh muội, quan tâm muội.”
Nàng giật mình, cúi đầu lên tiếng, sau đó xoay người tìm kiếm theo dọc sông.
Đoan Mộc Cảnh lo lắng nhìn bóng dáng của nàng, khẽ thở dài, cất bước đuổi theo.
Không bao lâu sau, bọn họ phát hiện mấy mảnh áo nhuốm máu, nhưng đều không phải là của Quân Tu Nhiễm, mọi người đều thất vọng thở dài.
Theo vết máu trên mấy mảnh y phục này, người nọ hắn đang bị trọng thương nghiêm trọng, Đoan Mộc Điềm nhìn y bào đó, liếc mắt một cái liền nhận ra đúng là đó của tứ tiểu thư phủ học sĩ.
Xem ra nàng ta bị cuốn tới đây, hơn nữa dường như còn sống, bằng không sao mảnh vải này lại lọt vào tay nàng mà người lại không thấy đâu?
Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên run cả người, hy vọng tận đáy lòng càng nhiều thêm.
Một nữ tử chỉ bị thương nhưng vẫn sống thì cớ gì Quân Tu Nhiễm lại có thể chết được?
Lúc này Tiểu Thuận Tử cũng đã đưa người và quần áo tới, vừa thấy mảnh quần áo trong tay Đoan Mộc Điềm liền run rẩy, nhưng lại phát hiện đây dường như là của nữ nhân lại nhẹ nhàng thở ra, còn không chờ hắn mở miệng nói chuyện, Cẩm Tú đã vọt ra từ phía sau hắn, lôi kéo Đoan Mộc Điềm nói: “Quận chúa, người dọa chết nô tỳ rồi! Sao người có thể nhảy xuống từ nơi cao như vậy? Lỡ sai sót thì phải làm sao chứ?”
Nói xong lại vội vàng mở bao đồ mang theo, kéo Đoan Mộc Điềm vào sâu trong rừng, lại nói: “Người bây giờ cả người ướt sũng, vẫn nên để nô tỳ hầu hạ người thay đồ nhanh chút kẻo cảm lạnh.”
Đội người ngựa mới tới theo tìm bóng dáng của Quân Tu Nhiễm, lại phát hiện ít dấu vết bên bờ sông. Dường như mọi người đều nhìn chằm chằm bên bờ sông.
Đến nơi rồi, mọi người đều khẳng định Tam điện hạ nhất định chưa chết, bởi vì bờ sông có lưu lại một ít dấu vết xử lý miệng vết thương, người chết sẽ không xử lý miệng vết thương .
Nhưng Tam điện hạ cũng đã tỉnh rồi nhưng sao người lại mãi không thấy?
“Thuận Tử, ngươi lập tức trở về Lăng Vân tự, xem xem chủ tử đã về hay chưa.” Một nam tử mặc đồ đen đột nhiên mở miệng nói với thiếu niên bên cạnh.
Tiểu Thuận Tử nghe vậy việc gật đầu, nói: “Được, ta lập tức đi!”
Nói xong liền xoay người chạy về Lăng Vân Tự, tốc độ nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã thấy không thấy bóng đâu.
Hắn lại quay đầu nhìn về phía những người khác, lại thấy Đoan Mộc Điềm cất bước vào trong rừng, không khỏi cả kinh, vội vàng nói: “Vương phi, người…”
“Hắn nhất định ở ngay đây, ngươi an bài nhân mã vào rừng tìm người đi!” Đoan Mộc Điềm nói xong cũng không dừng chân, tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Nàng lần theo dấu vết bên bờ sông, vào trong rừng, nhưng chỉ mới đi một lát đã không thấy dấu vết đâu nữa.
Đoan Mộc Điềm không khỏi dừng bước, ngẩng đầu cẩn thận xem xét hoàn cảnh chung quanh, tim bỗng đập nhanh hơn.
Trong lúc không hay biết, tay nàng đã nắm chặt lại, lúc này chung quanh không có ai, chỉ có một mình nàng, khuôn mặt bình tĩnh của nàng như dính một vết nứt, bắt đầu biến mất.
Phía trước tối đen như mực, tĩnh mịch không chút dao động, đột nhiên cuồn cuộn nổi lên sóng triều màu đen, dường như là chôn vùi nàng.
Tầng hơi nước bao phủ, mi tâm nàng nhíu chặt, hàm răng trắng noãn dùng sức cắn chặt môi, máu tươi nhất thời chảy xuống, nhuộm lên vạt áo trước ngực.
Đến thế giới này đã mười mấy năm, chưa có khi nào nàng hoảng loạn như bây giờ, ngực nàng xiết chặt, muốn phát tiết lại không có chỗ phát tiết.
Quân Tu Nhiễm, rốt cục chàng đang ở đâu?
Chung quanh rất nhiều âm thanh, là tiếng động mọi người đang tìm Quân Tu Nhiễm.
Muốn tìm người ở chốn rừng rậm thâm sâu này không dễ, nhưng thật không rõ nếu hắn còn sống, vì sao lại không ở yên đó chờ đợi, không trở về Lăng Vân Tự? Rốt cục hắn đã đi đâu?
Người ngựa tiến sâu vào rừng nhưng lập tức đã bị núi rừng rộng lớn nuốt hết, mãi cho đến màn đêm buông xuống vẫn không có chút kết quả nào, thậm chí ngay cả bóng dáng tứ tiểu thư phủ học sĩ cũng không có.
Đoan Mộc Điềm cẩn thận xem xét chung quanh, nàng luôn có thể phát hiện một ít dấu vết người khác phát hiện không được, lúc này nàng đã tiến sâu vào rừng.
Nàng vẫn chỉ có một mình như cũ.
Mà lúc này, ngay trong rừng sâu đang diễn ra một màn đuổi giết đẫm máu.
Quả thật như lão hòa thượng nói, vách núi kia không quá cao, dưới lại là nước sâu, nếu may mắn rơi xuống không nhất định sẽ chết, tỷ như Quân Tu Nhiễm, hắn vốn không chết.
Lúc hắn ngã xuống lốc xoáy kia, sau đó bị cuốn tới đây cũng bị thương không nhẹ, nhất thời không thể động đậy, hắn bị buốn theo dòng nước, đành vận chuyển chút nội lực, giảm bớt va chạm tránh nội thương.
Lúc cử động được hắn mới vất vả bơi vào bờ, chịu đựng cả người đau nhức ngồi ở bên bờ tự băng bó một chút, ngẩng đầu nhìn miếu thờ như ẩn như hiện xa xa, hắn liền ngồi xuống bên bờ vận công, chờ người tới tìm.
Nhưng người một nhà chưa đợi được đã có một tốp người xuất hiện trước mặt hắn, không khác những người gặp lúc trước mắt, đều là hắc y che mặt, nhưng vừa thấy mặt liền trực tiếp vung đao lao tới hắn.
Hắn bị thương không nhẹ, nếu còn dây dưa với những người này thì thật không sáng suốt, liền trực tiếp lủi vào bên trong núi rừng bên cạnh, thầm muốn cắt đuôi bọn họ hoặc là kéo dài thời gian, chắc chắn người nhà sẽ tới tìm rất nhanh.
Nhưng lúc này hắn bị uổi chạy thục mạng, còn bị đám người kia bức vào sâu trong rừng, ngẩng đầu đã không thấy mặt trời, lúc trước còn có thể nghe được tiếng niệm phật ẩn ẩn, hắn tìm cơ hội đánh chết không ít người nhưng đám người vẫn đuổi giết như cũ, thậm chí hắn còn cảm thấy người đuổi giết hắn dường như không bớt chút nào.
Lúc này hắn cũng không biết có nhóm cao thủ theo sát sau bọn họ xóa dấu vết, thế nên mọi người tìm kiếm hắn tới nay vẫn không thấy chút dấu vết.
Hắn dựa lưng vào một cây đại thụ, nhìn chằm chằm hắc y nhân không ngừng tiếp cận phía trước.
Lúc này bị ám sát, tuy trăng mười tám còn rất tròn rất sáng nhưng bị tán cây rậm rạp chắn mất, những hắc y nhân kia dường như hòa cùng một thể với rừng rậm đen tối.
Thương thế càng lúc càng nghiêm trọng, mỗi một lần hô hấp đều khiến thân thể đau đớn, hắn lại vẫn dùng sức hô hấp, một đôi mắt tím lóe ra trong bóng đêm, tựa như cô sói(*) bị thương, nhìn chằm chằm bóng đêm mơ hồ.
(*)Cô sói: Cô ở đây là cô độc.
Người phía trước cũng không tùy tiện xông lên, đều ẩn trong bóng đêm, bọn họ dường như cũng sợ bị giết, vì vậy vẫn còn đang khiếp đảm.
Nhưng bọn hắn vẫn tới gần từng chút một, sát khí sắc bén dày đặc cơ hồ như cắt lên da thịt, khiến cho da thịt của Quân Tu Nhiễm mơ hồ đau đớn.
Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, thần thức khuếch tán, trong hoảng hốt, hắn như trở về mười năm trước, lúc vẫn còn ở trong sơn động kia, bị xích trói chặt, lặng lẽ mất phương hướng.
Yên tĩnh như thế, lòng hắn bỗng nhiên rung động, sau đó hắn mạnh mẽ mở mắt.
Mà đúng lúc này, có tiếng dẫm lên cành cây vang lên phía sau lưng đám hắc y nhân, có người đi ra từ trong rừng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, hờ hững như không chút tình cảm nào: “Tìm được rồi!”
Điềm Điềm?
Hắn bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, há mồm muốn kêu, đột nhiên lại phát hiện hắn không thể phát ra chút âm thanh nào, chỉ có mấy chữ không ngừng xoay quanh trong đầu hắn: Điềm Điềm tới rồi!
Tới ngay lúc hắn trọng thương bi thảm.
Nàng xuất hiện còn mang theo mùi máu tươi, cách một đám người àm nhìn hắn.
Có cái gì đó bị nàng đá lạc rơi trên mặt đất, đập vụn vô số lá khô, phát ra âm thanh vỡ vụn, sau đó “Nhanh như chớp” lăn tới chỗ đám hắc y nhân.
Đám người kia không khỏi lui về phía sau, lại nghe nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, cười một tiếng, giọng nói âm u như quỷ: “Chỉ là một cái đầu người mà thôi, các ngươi gấp cái gì?”
Gió thổi qua bóng cây lắc lư, tán lá trên đỉnh đầu phiêu tán tạo thành những khe hở, trong khoảnh khắc có ánh trăng trút xuống, vừa vặn chiếu lên cơ thể nàng.
Ánh trăng sâu kín, nàng còn lạnh hơn cả ánh trăng, cả người đều dính đầy máu tươi nhưng cái bớt đỏ tươi vẫn nổi bật vô ngần, trong tay nắm một thanh đao ngắn.
Nàng nhẹ nhàng cười, tiếng cười trong trẻo nhưng như vọng từ địa ngục, trong mắt lóe ra tia bén nhọn dị thường, nhẹ giọng nói: “Dám so chi kỹ ám sát với ta? Các ngươi nói giỡn với ta đó hả?”
Ánh trăng chỉ lóe lên cũng đủ chiếu lên bóng dáng của nàng, đám hắc y nhân lui xa nàng ra một chút, có người trầm giọng nói: “Điềm quận chúa, bọn ta không muốn đối địch với ta.”
“Nhưng các ngươi đang đuổi giết vị hôn phu của ta, ý đồ để ta mang mác quả phụ trước khi xuất giá.”
Vì thế, giết chóc nổi lên, trong bóng đêm, đầu rơi máu chảy, nhưng tia bén nhọn lóe lên, máu tươi phun ba thước.
Bóng đêm là quần áo tàng hình tốt nhất, nàng ẩn thân trong đó, một chiêu giết chết.
Rốt cục tất thảy cũng im lặng, không còn ai uy hiếp tới họ nữa, Quân Tu Nhiễm vẫn tựa vào thân cây như cũ, từ đầu tới cuối không dám động chút xíu nào, chỉ lo nhìn chằm chằm bóng người như múa trong bóng đêm kia. Trải nghiệm ba năm kia ban tặng cho hắn một đôi mắt có thể nhìn rõ trong bóng đêm.
Đã xong hết nhưng người kia vẫn đứng yên như cũ, hắn không đừng được mà nhẹ giọng gọi: “Điềm Điềm.”
Cơ thể nàng cứng ngắc một chút, sau đó lập tức lao vào hắn.
Nàng nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Quân Tu Nhiễm đột nhiên cứng ngắc cả người, vươn tay nắm chặt bả vai nàng, cúi đầu hỏi: “Điềm Điềm, nàng uống nhầm thuốc sao?”
Sắc mặt Đoan Mộc Điềm nhất thời đen lại, cả giận nói: “Chàng mới uống nhầm thuốc thì có!”
Hắn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó không nói hai lời lại kéo nàng lại, cúi đầu ngăn bờ môi nhỏ nhắn đang muốn chửi người của nàng.
Môi lưỡi giao nhau, triền miên liều chết.
Mãi tới lúc hai người đều thở hổn hển, có chút không kìm lòng nổi nữa, Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên đẩy hắn ra khiến tam điện hạ bất mãn rên rỉ một tiếng, “Điềm Điềm?”
Nàng thở dốc hai cái khôi phục nhịp tim, nói: “Chàng bị thương.”
“Chỉ có trên người bị thương thôi, nơi đó cũng không bị thương.”
Đoan Mộc Điềm không khỏi đen mặt, nàng vốn tính nói hắn bị thương, nên nhanh chóng rời khỏi đây trị thương, sao hắn có thể nghĩ đến chuyện kia chứ?
Khóe miệng nàng co giật, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Ta sợ chàng lại ói máu.”
“…” Tam điện hạ lúc này buồn bực tột đỉnh, một hơi nghẹn trước ngực, khiến cho hắn muốn ói máu thật!
Quá sỉ nhục!
Xa xa có ánh lửa truyền đến, còn có tiếng bước chân đạp đá, vì không còn ai xử lý dấu vết đằng sau nữa, hơn nữa Đoan Mộc Điềm lại một đường giết chóc tới đây, rốt cục rất nhanh đã có người phát hiện, một đám người chậm rãi đuổi theo dấu vết của nàng.
Mùi máu tươi ngập trời này, thi thể bê bết máu đầy đất này, còn có hai người đang đứng vững, người cũng đầy máu tươi, sát khí ngập trời kia khiếncho tất cả mọi người không khỏi chấn kinh, xôn xao , sau đó có thị vệ Nghiêu vương phủ dẫn đầu quỳ xuống, nói: “Thuộc hạ cứu hộ đến chậm, xin chủ tử trách phạt!”
Đám người nhất tề yên lặng, sau đó “Phần phật ” quỳ xuống một loạt, hô: “Ty chức cứu hộ đến chậm, khiến tam điện hạ kinh sợ!”
Lúc bọn họ đi ra từ trong rừng, chân trời sáng dần, Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm đứng trên núi nhìn đường chân trời sáng dần lên, hắn bỗng nhiên nắm tay nàng, nhẹ giọng nói: “Trở về đi.”
“Ừ!”
Sớm đã có xe ngựa chuẩn bị tốt chờ ở bên cạnh, hai người cùng nhau lên xe ngựa, trong lúc mơ hồ nàng dường như nghe thấy có ai đang nói: “Không hổ là nữ nhi của Đoan Mộc vương gia, Điềm quận chúa quá cường hãn .”
Bước chân của nàng hơi lảo đảo, sau đó không quay đầu leo lên xe ngựa.
“Điềm Điềm đây là một trận chiến thành danh , ngay cả tướng sĩ trong quân cũng bị nàng thuyết phục rồi.” Trong xe ngựa, Quân Tu Nhiễm không cứng cỏi như vừa rồi nữa, mềm nhũn ngồi phục trên giường, một bộ ta thực suy yếu, ta rất khổ sở, ta rất khó chịu, ta bị thương thực nghiêm trọng cực cần an ủi chiếu cố quan tâm đầy đủ.
Đoan Mộc Điềm liếc hắn, làm như không có gì mà chuyển mắt.
Xe ngựa chuyển bánh, nhìn mặt trời nhô lên bên đường chân trời, tia nắng mai dần lộ ra, không khí tươi mát, chim đua nhau hót, tất thảy đều có vẻ đẹp đẽ đầy hi vọng, tim nàng từ lúc gặp chuyện hôm qua vẫn căng cứng, bây giờ mới như thả lỏng, ánh mắt nhu hòa, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt.
Quân Tu Nhiễm ở bên cạnh nhìn nàng, ánh mắt cũng dịu dàng, khóe miệng hàm chứa cười.
Tam điện hạ an toàn đã trở về, dân chúng kinh thành khẩn trương một ngày rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong triều đình lại càng mạnh mẽ hơn.
Đương nhiên, trước đó, tam điện hạ của bọn họ dứt khoát từ chối hồi Nghiêu vương phủ, mặt dày mày dạn nhất định phải ở lại Đoan Mộc vương phủ, cuối cùng lại vẫn bị lão Vương phi nhét vào trong xe ngựa, trực tiếp đuổi về Nghiêu vương phủ.
Hắn u oán vô cùng, lại thấy người con gái của hắn tựa cửa nhìn hắn cười bất hảo, không có chút ý giữ hắn lại chút nào.
“Ai ~” hắn thở dài một tiếng sâu kín, nói, “Điềm Điềm, ta về trước .”
“Ờ.”
“Nàng có rảnh thì năng tới Nghiêu Vương phủ một chút, làm quen hoàn cảnh.”
“…”
“Lúc ta rảnh cũng sẽ thường sang thăm nàng.”
“Chàng không đến cũng không sao.”
“Sao có thể chứ? Ta sợ Điềm Điềm nhớ ta đó.”
“…”
“Đương nhiên ta cũng sẽ nhớ nàng.”
Lão Vương phi ở bên cạnh nghe thấy thế miệng cũng rút gân, trực tiếp đưa tay vỗ lên mông ngựa, để nó kéo mỗ điện hạ nào đó hồi phủ.
Đoan Mộc Điềm nhìn xe ngựa chạy về hướng Nghiêu vương phủ, quay đầu nhìn tổ mẫu, hỏi: “Tổ mẫu, thương thế của hắn không sao chứ?”
Lão Vương phi nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt hơi chán chường, lại nhìn Đoan Mộc Điềm không có chút phản ứng nào.
Khẽ cười một tiếng, bà lại nhẹ nhàng thở dài, nói: “Cứ nuôi đi, rồi sẽ tốt thôi.”
Đoan Mộc Điềm không khỏi biến sắc, lại hỏi: “Độc trong cơ thể hắn…”
“Tạm thời không ngại.” Thấy vẻ mặt cháu gái buồn bực buồn bực, bà vỗ tay nàng, nói, “Yên tâm đi, hắn là người luyện võ công lực thâm hậu, thương thế khôi phục nhanh hơn người thường, cũng không để lại bệnh căn gì đâu. Độc của hắn nếu có thể giải, những dược liệu quý hiếm tự nhiên có thể tẩy gân lọc tủy cho hắn, khỏe mạnh hơn bất cứ kẻ nào, nếu không tìm được dược liệu giải độc, sợ rằng hắn cũng không sống được tới ngày bị độc căn tra tấn đâu.”
Đoan Mộc Điềm xiết chặt góc áo, gật đầu nói: “Cháu biết rồi. Tổ mẫu, cháu đi nghỉ ngơi trước.”
“Đi đi. Cánh tay cháu cũng bị thương, hôm nay tiết trời nóng bức, cẩn thận miệng vết thương.”
“Vâng!”
Sâu trong lầu các, có người đang bộc phát.
Chỉ nghe rầm một tiếng, cái bàn trước người y lập tức tan tành, dọa cho những tôi tớ phía dưới nhảy dựng, vội cúi đầu không dám nhúc nhích.
“Phế vật!” Vẻ mặt hắn thịnh nộ, nói, “Nhiều người vậy mà ngay cả một Quân Tu Nhiễm rớt vực trọng thương cũng giết không được, tại sao lại bất tài như thế? Còn bị Đoan Mộc Điềm kia theo sau lưng đánh lén, một đống đàn ông lại bị một con đàn bà dọa chạy mất mật? Ha, ha ha! Đồ ăn hại, tất cả đều là CMN đồ ăn hại!”
Hắn phiền chán đi đi lại lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi tớ hỏi: “Tình hình Trần Diệu Yến thế nào?”
Tên tôi tớ kia liền đáp: “Bẩm chủ tử, Trần tứ tểu thư kia lúc bị phát hiện cũng chỉ còn một hơi tàn, gấp rút chạy về không tránh khỏi va chạm, đến nay vẫn còn đang hôn mê, không biết có thể tỉnh lại hay không. Hơn nữa một tay của nàng ta bị thương khá nghiêm trọng, chỉ sợ đã bị phế.”
Đôi mắt hắn ta âm u lạnh lẽo, suy tư một lát rồi âm trầm nói: “Nhất định phải cứu sống nàng ta, quân cờ quan trọng như vậy sao có thể để nàng ta chết? Nàng ta sống còn có chỗ cần dùng, há có thể để nàng ta chết như vậy, hừ!”
“Vâng!”
Sâu trong cung đình, có người ốm đau nằm trên giường, nhẹ giọng nói: “Tam hoàng tử đã an toàn trở lại, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Có người bất mãn nói thầm , “Còn không phải đều là vì ả dị người Đoan Mộc Điềm kia, bằng không hoàng huynh cũng sẽ không rơi xuống vực như thế.”
“Được rồi, Bình Nhi, con còn muốn bị phụ hoàng cấm túc sao?” Nhìn nữ tử quyệt miệng giận dỗi, mụ sờ đầu ả, nói, “Mẫu phi biết con tủi thân, nhưng tính tình này của con cũng phải sửa đi, không thể lỗ mãng như thế.”
“Mẫu phi…”
“Mẫu phi là vì tốt cho con, con phải ghi nhớ. Bằng không nếu ngày nào đó lại chọc phụ hoàng con mất hứng, ai cũng không thể cứu con được nữa đâu.”
“Hừ!”
“Được rồi, con lui ra trước đi, mẫu phi hơi mệt.”
Lục công chúa đứng lên lui ra, trong tẩm cung chợt có bóng đen hiện ra, cú đầu nói: “Nương nương thứ tội, tiểu nhân không thể hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó, ngược lại còn hại tam điện hạ rơi xuống vực.”
Mụ nửa năm nửa ngồi, nghe vậy cũng không nói dì, chỉ yên lặng trầm tư, hồi lâu mới đột nhiên hỏi: “Tứ tiểu thư phủ học sĩ kia tìm được chưa?”
Người quỳ trên đất đột nhiên toát mồ hôi lạnh, nói: “Nương nương thứ tội, đến nay vẫn chưa tìm thấy, dường như đã biến mất.”
“Hửm?”
“Theo tiểu nhân điều tra, tam điện hạ sau khi rơi xuống vực liền bị đuổi giết, có lẽ Tứ tiểu thư rơi vào tay những người đó chăng?”
“Cái gì? Còn có người đuổi giết tam điện hạ? Tại sao bây giờ bản cung mới biết?”
“Tin tức vừa đến tiểu nhân đã vội bẩm báo, không dám lừa gạt.”
“Chuyện này là người phương nào gây nên?”
“Nương nương thứ tội, tiểu nhân không biết.”
“Vậy ngươi quỳ trong này làm gì? Còn không mau đi điều tra?”
“Vâng, tạ nương nương không trách phạt, tiểu nhân cáo lui.”
Bên kia, Đoan Mộc vương phủ, Quân Tu Nhiễm vừa mới rời đi không bao lâu liền có người tới cửa bái phỏng, rung đùi đắc ý, vẻ mặt thích chí nói với nàng: “Vương phi, chủ tử nói vừa chia xa đã nhớ thương, nhớ người đến mức trà không muốn uống, cơm không muốn ăn, cả người càng lúc càng đau đớn, khổ sở không chịu nổi, không chịu được nhẫn nại, không chịu được tịch mịch… Á, là không chịu được nhớ nhung, thuộc hạ thật sự không đành lòng nhìn chủ tử khổ sở như thế, liền tự tiện chạy tới đây bái phỏng Vương phi, không biết người có thể chuyển tới Nghiêu vương phủ ở một thời gian không? Chăm sóc chủ tử để ngài ấy nhanh khỏi một chút. Lần trước vì có Vương phi bầu bạn, thương thế của chủ tử khôi phục nhanh chưa từng thấy.”
Đoan Mộc Điềm ghé mắt nhìn hắn, nhay nhay mi tâm, lấy lại bình tĩnh, nói: “Ta chỉ cảm thấy ngươi nói một tràng dài như vậy, tuyệt chỉ có năm chữ có thể tin.”
“Năm chữ gì ạ?”
“Không chịu nổi tịch mịch.”
“Ái…”
Tác giả :
Nặc Nặc Bảo Bối