Yêu Vương Quỷ Phi
Quyển 2 - Chương 2: Chớp mắt đã mười năm
Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Thời gian không vì bất kỳ ai mà dừng lại, cả nhà ba người Đoan Mộc Điềm cứ tiếp tục cuộc sống yên tĩnh ở thôn Tam Trạch, người duy nhất tới quấy rầy bọn họ chính là Lưu tài chủ trên trấn kia.
Từ sau khi tiễn Thần công tử về kinh, hắn càng bề bộn hơn, cũng luôn chạy tới kinh thành, làm ăn tựa hồ càng ngày càng phát triển. Nhưng dù bận rộn, hắn vẫn thường xuyên chạy tới thôn Tam Trạch, nhất là khi vừa từ kinh thành trở về, ngay lập tức liền đã xuất hiện ở thôn Tam Trạch rồi.
Đoan Mộc Tranh mặc dù ngại hắn phiền, nhưng cũng không có ý đuổi đi, mỗi lần đều yên tĩnh nghe hắn nói chuyện xảy ra trong kinh, quả thực giống như đang nghe báo cáo thường kì.
Không còn ai từ kinh thành tới nữa, cũng không biết Đoan Mộc Thần nói gì với mẫu thân hắn, nhưng thật sự đã bỏ mặc Đoan Mộc Tranh ẩn cư trong sơn thôn này rồi.
Ngẫu nhiên có thể nghe vài chuyện về Quân Tu Nhiễm và Thần công tử từ miệng Lưu tài chủ, đơn giản chính là Thần công tử xung đột với công tử nhà ai, đánh ai mắng ai rồi còn đánh tới tận phủ nhà người ta, ngang ngược càn rỡ hoành hành kinh đô như thế nào. Còn chuyện về Quân Tu Nhiễm thì tương đối ít, nhưng Đoan Mộc Điềm mỗi lần nghe đều có loại cảm giác kinh hãi.
Nghe nói, từ sau khi hắn trở về kinh tới Đoan Mộc Gia, ngày tiếp theo Lão phu nhân tự mình đưa hắn tiến cung.
Bên ngoài đồn đại, nói Thần công tử lúc ra ngoài du ngoạn, vô tình gặp được Tam Điện Hạ mấy tích ba năm trước, nên vội vã hộ tống hắn về kinh, Hoàng Thượng thương hắn lưu lạc bên ngoài vất vả, đối với hắn rất tốt. Đức Phi nương nương nhìn thấy con trai ruột lại càng kinh hỉ vạn phần, đối với hắn vô cùng yêu thương.
Nghe nói, Nhị Hoàng tử ở hoa viên mắng hắn là yêu ma, bị Hoàng Thượng vừa vặn đi qua nghe được, Hoàng Thượng giận dữ, trách cứ Nhị Hoàng Tử không ra dáng huynh trường, còn mắng đệ đệ mình như vậy, ở trong hoàng cung dùng lời nói tà ma mê hoặc người khác, đầu độc nhân tâm, phạt hắn cấm túc ba tháng, không có thánh ý không được phép bước ra khỏi cửa tẩm cung nửa bước!
Nghe nói, Đức Phi nương nương đột nhiên nhiễm bệnh lạ, có lời đồn nói Tam Điện hạ chính là yêu ma chuyển thế, Đức Phi nương nương bị bệnh là do hắn khắc, lời đồn này truyền vào trong hoàng cung, truyền tới hoàng đế bệ hạ trên long án.
Ngày hôm sau, hắn một đường từ quỳ từ hậu cung đi tới điện nghị chính, nói: hắn là quái vật như thế, còn sống đúng là tai họa, cầu xin phụ hoàng ban chết.
Hoàng đế giận dữ, trực tiếp đem vị đại thần thượng thư kia giam vào đại lao, định tội dùng tà thuyết mê hoặc người, rồi đi xuống long ỷ, ôm lấy Quân Ty Nhiễm vì quỳ một đường mà hai đầu gối huyết nhục mơ hồ, đứng không vững, còn bế hắn về tẩm cung, tuyên triệu ngự y, tự mình hỏi thuốc.
Đoan Mộc Điềm an tĩnh nghe Lưu thích lải nhải mấy tin tức nho nhỏ lan truyền trong kinh thành này, mí mắt hơi buông xuống.
Hắn đã bắt đầu nỗ lực vì mục tiêu của mình.
Cuộc sống cứ như vậy, rất nhanh lại qua hai năm.
Một năm này, Đoan Mộc Cảnh vừa qua sinh nhật mười hai tuổi đã bị phụ thân đuổi ra ngoài rèn luyện, khi đó Đoan Mộc Điềm đột nhiên có loại một dự cảm kỳ quái, cảm thấy bọn họ không thể nào cứ bình tĩnh sống trong tiểu sơn thôn ngày qua ngày như thế được, nên nhân lúc còn thời gian, nàng nhất định phải làm chút gì đó.
………….
Cảnh xuân rực rỡ, chim hót hoa nở, bầu không khí an lành mà tĩnh mịch, trời cao trong suốt, nơi đây chính là tòa thành phồn hoa nhất phía Nam nước Đại Viêm, nằm trong cảnh nội vùng Thiều Châu, tên là Hoa Thành.
Có người nói, Hoa Thành này so với kinh thành không thua kém bao nhiêu, nhưng lại có vẻ thanh linh uyển chuyển hàm xúc mà kinh thành không có, tựa như nước, tựa như thiếu nữ, sính đình uyển chuyển, nhu tình như nước.
Chính vào ba tháng mùa xuân này, bên trong Hoa Thành trăm hoa đua nở, mọi người đi lại trên đường đều ngửi thấy mùi hương hoa ngọt ngào.
Hoa Thành, quả không hổ danh là Hoa Thành, không chỉ mùa xuân, mà một năm bốn mùa đều trăm hoa đua nở, người trong Hoa Thành, tựa như sống giữa rừng hoa.
Lúc bấy giờ là Thiên Nguyên năm thứ hai mươi hai, ngày ba tháng ba tiết thưởng hoa, già trẻ nam nữ đua nhau ra khỏi nhà, hướng về phía Nguyệt hồ ở Nam thành, ngay cả tiểu thư khuê các bình thường không được phép bước ra khỏi cửa, hôm nay cũng đặc biệt được ra ngoài, nhất thời, bên Nguyệt hồ nhao nhao nhốn nháo, ngũ sắc phi thiên, người so với hoa còn đẹp hơn.
Bên này, mấy vị thiếu niên tụ lại một chỗ, mấy đôi mắt trượt qua trượt lại, bận rộn vô cùng, giúp nhau truy tìm cô nương khiến bọn họ động tâm, bình luận xem cô nương nào xinh đẹp hơn cô nương nào. Trong con mắt của họ làm gì còn hoa tồn tại? Chỉ có những cô nương trong biển hoa, nhẹ giọng lẩm bẩm cười duyên kia!
Bên kia, có cô nương cười dịu dàng như hoa, có cô nương đứng bên Nguyệt Hồ thưởng thức phong cảnh, cũng có những cô nương tốp năm tốp ba cùng nhau đi, tấm lụa mỏng che nửa mặt, nhẹ giọng khen công tử bên kia thật tuấn tú.
Chợt có tiếng cười trầm thấp truyền tới, vừa duyên dáng vừa mềm mại, khiến cho tâm hồn nhóm thiếu niên ngứa ngáy khó chịu, trong mắt toát ra ánh sáng.
Ngay trong cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy, bỗng nhiên vang lên âm thanh cực kỳ không hợp, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh.
“Hắt xì!”
Đó đại khái là một nam tử hai mươi tuổi, mặc một thân trang phục màu nâu xanh, mặt mày tuấn lãng, mặt dù bây giờ cái mũi hắn đỏ bừng, phá hủy hình tượng nghiêm trọng, nhưng cũng có không ít cô nương ném ánh mắt ái mộ về phía hắn.
Khóe mắt quét đến bóng người đứng bên cạnh hắn, tất cả mọi người khẽ giật mình, toàn bộ ánh mắt ái mộ kia lập tức di chuyển, chuyển tới trên người vị công tử bên cạnh.
Công tử kia một thân cẩm y màu trắng, dáng người cao lớn tư thái nho nhã, mỗi nhất cử nhất động, mỗi cái nhăn mày hay mỗi nụ cười đều phong tình vạn chủng, không làm gì mà chỉ đứng yên ở đó, toàn thân toát ra vẻ tôn quý bẩm sinh, khiến cho người ta không thể dời mắt.
Lại nhìn tới dung mạo của hắn, mọi người lập tức cảm thấy một luồng khí yêu nghiệt đập vào mặt.
Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, cánh môi phấn nhuận so với hoa đào càng thêm mê người, quả nhiên là thần sắc như ánh trăng, cốt cách như ngọc, có khí khái quân tử, như dũa như khắc, hấp dẫn người ta nhất chính là đôi mắt của hắn, bên trong có màu tím sáng ngời lắng đọng, tôn quý ưu nhã lại ẩn chứa vẻ huyền bí.
Trong đám người chợt có tiếng kinh hô, “Phong thái như thế, tôn quý ưu nhã, lại có đôi mắt tím, chẳng nhẽ đây chính là Tam điện hạ?”
Thời gian mười năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, trong đó chuyện quan trọng nhất đối với Quân Tu Nhiễm chính là từ yêu ma chuyển thế biến thành tiên giáng trần, cùng một đôi mắt, là yêu hay là tiên, chẳng qua chỉ là một cái há miệng mà thôi.
Nhưng sau chuyển biến ấy, hắn đã bỏ ra biết bao nhiêu cố gắng gian khổ, sợ rằng ngay cả chính hắn cũng đã sớm không tính nổi.
Bên trên Nguyệt hồ bỗng nhiên rung động, tất cả mọi người đều tuôn về phía y phục màu trắng kia, thiếu nữ hoài xuân cũng kích động đến đỏ cả mặt, hoàn toàn không để ý đến lễ nghi hình tượng thục nữ bình thường, mà chỉ lo xuất toàn lực, căng chân chạy như điên.
Tam điện hạ? Tam điện hạ lại xuất hiện ở Hoa Thành, còn tới Nguyệt hồ!
Chết tiệt, ngươi đừng cản ta.
Ai da, nữ nhân này, ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy? Uổng cho ngươi còn tự cho là thiên kim tiểu thư hiểu lễ nghĩa nhất Hoa thành, lớn như vậy rồi còn chưa thấy nam nhân sao, chạy nhanh như vậy?
Ngươi tiện nhân kia, chạy nhanh hơn mọi người, còn dám nói ta?
Tránh ra tránh ra!
“Hắt xì!” nam nhân mặc trang phục nâu xanh chỉ cảm thấy tất cả hương hoa đều liều mạng tuôn tới trước mặt hắn, nhịn không được hắt hơi một cái, cái mũi càng đỏ lên, hai mắt rưng rưng.
Hắn cảm thấy cái mũi đáng thương của hắn sắp rơi xuống rồi!
Quả thực hắn không nên tới đây, thậm chí bởi vì được đến đây, hắn còn phải cùng đám vô liêm sỉ kia đánh đập tàn nhẫn, đầu độc, ám sát, quần ẩu, bẫy rập, chọc dao sau lưng….. mọi thủ đoạn đều dùng đến mới thật không dễ dàng vượt qua mọi người, cùng tư thái người thắng cuộc cao ngạo đi lướt qua bọn họ, theo chủ tử đến nơi này.
Kết quả là, hắn vừa tới Hoa Thành đã bắt đầu hắt xì rồi, lúc mới đầu chỉ cảm thấy mũi hơi ngứa, thỉnh thoảng hắt xì vài cái, nhưng sau khi tới bên Nguyệt Hồ, tình huống hình như càng nghiêm trọng hơn.
Trước kia chưa từng xảy ra loại chuyện này, hắn cho tới bây giờ không hề biết mình dị ứng hương hoa, trước kia không phải chưa từng đi ngang bụi hoa, nhưng hồi đó không hề xảy ra chuyện gì a!
“Hắt xì!” Lại hắt xì một cái, nước mắt nước mũi nhịn không được chảy xuống, trông điềm đạm đáng yêu vô cùng.
Quân Tu Nhiễm điềm nhiên như căn bản không hề nghe thấy tiếng hắt xì muốn nổ trời rung đất kia, chỉ hơi dịch ra xa một chút, ánh mắt chuyên chú nhìn vào Nguyệt Hồ, thản nhiên hỏi: “Tin tức có tin được không? Điềm Điềm thật sự đang ở Hoa Thành?”
Hắn xoa xoa cái mũi, nghe vậy vội nói: “Tuyệt đối đáng tin, Đoan Mộc cô nương quả thực ba ngày trước đã tới Hoa Thành, cũng không biết nàng bây giờ đang ở đâu.”
Nghĩ đến nữ tử kia, trong mắt Quân Tu Nhiễm không khỏi nổi lên chút ôn nhu nhẹ nhàng, khí tức toàn thân đều trở nên nhu hòa.
Vị thuộc hạ kia giật mình, thầm nghĩ uy lực của Đoan Mộc cô nương quả nhiên thật lớn, có thể làm cho chủ tử tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, lần này còn cố ý vòng tới Hoa Thành, cũng là vì nửa đường nghe nói Đoan Mộc cô nương xuất hiện ở đây, ngay cả chính sự cũng tạm thời mặc kệ.
Những năm này, hắn một mực theo bên người chủ tử, trơ mắt nhìn y lãnh tâm tuyệt tình, miệng nam mô bụng bồ dao găm, tâm ngoan thủ lạt, tựa như trên đời không có ai đáng cho y để ý, ngay cả Đức Phi nương nương y cũng không hề để trong lòng, nhưng mỗi lần nghe được tin tức của Đoan Mộc cô nương, trong mắt liền lập tức hiện lên chút vui mừng.
Hắn cứ nghĩ mãi mà không rõ, chủ tử nhớ nhung Đoan Mộc cô nương như vậy, cũng biết đi đâu để tìm nàng, nhưng sao chưa bao giờ tới chỗ đó, cũng không cho phép bọn hắn tiếp cận quấy rầy, chẳng lẽ ở đó có hung thần ác sát gì hay sao?
Đi nơi khác tìm nàng?
Vậy cũng khó khăn vô cùng, thật không biết rốt cuộc Đoan Mộc cô nương làm thế nào, cứ như vô ảnh vô tung, muốn xác thực hành tung của nàng quả thật vô cùng khó khăn, có đôi khi rõ ràng tra được nàng ở đó, trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Lần trước thật vất vả xác định hành tung của nàng, chủ tử lại phải phụng chỉ đi đến biên quan an ủi quân sĩ, lúc ấy chủ tử liền trực tiếp bỏ mặc chuyện này, lặng yên rời đội ngũ tới tìm Đoan Mộc cô nương, nhưng chờ tới lúc bọn hắn tìm đến, người cũng đã sớm đi.
Lần này, có thể gặp được không đây? Hắn đối với vị Đoan Mộc cô nương này quả thật đã hiếu kì từ lâu.
Còn có, sau khi gặp được Đoan Mộc cô nương, hắn nhất định phải nghiêm túc hỏi xem, nhiều năm như vậy, nàng vì sao không tới kinh thành tìm chủ tử? Hại chủ tử nhung nhớ thành bệnh, tương tư thành cuồng.
Ừ, cái này được đấy, cứ thế đi!
Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên xoay đầu, nhẹ nhàng không chút nặng nề nhìn hắn, trong nội tâm hắn lập tức rùng mình, nghiêm mặt, âm thầm tự nói, hạ nhân phải có bộ dáng hạ nhân, chuyện của chủ tử há có thể để ngươi tùy tiện quản loạn hay sao?
Mà lúc này, đám người như ong bướm kia cuối cùng cũng chen chúc nhau chạy tới trước mặt, Quân Tu Nhiễm không khỏi nhướn mày, hắn tới đây chỉ là muốn xem Điềm Điềm có xuất hiện hay không, chứ không muốn bị vây quanh thế này.
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Thời gian không vì bất kỳ ai mà dừng lại, cả nhà ba người Đoan Mộc Điềm cứ tiếp tục cuộc sống yên tĩnh ở thôn Tam Trạch, người duy nhất tới quấy rầy bọn họ chính là Lưu tài chủ trên trấn kia.
Từ sau khi tiễn Thần công tử về kinh, hắn càng bề bộn hơn, cũng luôn chạy tới kinh thành, làm ăn tựa hồ càng ngày càng phát triển. Nhưng dù bận rộn, hắn vẫn thường xuyên chạy tới thôn Tam Trạch, nhất là khi vừa từ kinh thành trở về, ngay lập tức liền đã xuất hiện ở thôn Tam Trạch rồi.
Đoan Mộc Tranh mặc dù ngại hắn phiền, nhưng cũng không có ý đuổi đi, mỗi lần đều yên tĩnh nghe hắn nói chuyện xảy ra trong kinh, quả thực giống như đang nghe báo cáo thường kì.
Không còn ai từ kinh thành tới nữa, cũng không biết Đoan Mộc Thần nói gì với mẫu thân hắn, nhưng thật sự đã bỏ mặc Đoan Mộc Tranh ẩn cư trong sơn thôn này rồi.
Ngẫu nhiên có thể nghe vài chuyện về Quân Tu Nhiễm và Thần công tử từ miệng Lưu tài chủ, đơn giản chính là Thần công tử xung đột với công tử nhà ai, đánh ai mắng ai rồi còn đánh tới tận phủ nhà người ta, ngang ngược càn rỡ hoành hành kinh đô như thế nào. Còn chuyện về Quân Tu Nhiễm thì tương đối ít, nhưng Đoan Mộc Điềm mỗi lần nghe đều có loại cảm giác kinh hãi.
Nghe nói, từ sau khi hắn trở về kinh tới Đoan Mộc Gia, ngày tiếp theo Lão phu nhân tự mình đưa hắn tiến cung.
Bên ngoài đồn đại, nói Thần công tử lúc ra ngoài du ngoạn, vô tình gặp được Tam Điện Hạ mấy tích ba năm trước, nên vội vã hộ tống hắn về kinh, Hoàng Thượng thương hắn lưu lạc bên ngoài vất vả, đối với hắn rất tốt. Đức Phi nương nương nhìn thấy con trai ruột lại càng kinh hỉ vạn phần, đối với hắn vô cùng yêu thương.
Nghe nói, Nhị Hoàng tử ở hoa viên mắng hắn là yêu ma, bị Hoàng Thượng vừa vặn đi qua nghe được, Hoàng Thượng giận dữ, trách cứ Nhị Hoàng Tử không ra dáng huynh trường, còn mắng đệ đệ mình như vậy, ở trong hoàng cung dùng lời nói tà ma mê hoặc người khác, đầu độc nhân tâm, phạt hắn cấm túc ba tháng, không có thánh ý không được phép bước ra khỏi cửa tẩm cung nửa bước!
Nghe nói, Đức Phi nương nương đột nhiên nhiễm bệnh lạ, có lời đồn nói Tam Điện hạ chính là yêu ma chuyển thế, Đức Phi nương nương bị bệnh là do hắn khắc, lời đồn này truyền vào trong hoàng cung, truyền tới hoàng đế bệ hạ trên long án.
Ngày hôm sau, hắn một đường từ quỳ từ hậu cung đi tới điện nghị chính, nói: hắn là quái vật như thế, còn sống đúng là tai họa, cầu xin phụ hoàng ban chết.
Hoàng đế giận dữ, trực tiếp đem vị đại thần thượng thư kia giam vào đại lao, định tội dùng tà thuyết mê hoặc người, rồi đi xuống long ỷ, ôm lấy Quân Ty Nhiễm vì quỳ một đường mà hai đầu gối huyết nhục mơ hồ, đứng không vững, còn bế hắn về tẩm cung, tuyên triệu ngự y, tự mình hỏi thuốc.
Đoan Mộc Điềm an tĩnh nghe Lưu thích lải nhải mấy tin tức nho nhỏ lan truyền trong kinh thành này, mí mắt hơi buông xuống.
Hắn đã bắt đầu nỗ lực vì mục tiêu của mình.
Cuộc sống cứ như vậy, rất nhanh lại qua hai năm.
Một năm này, Đoan Mộc Cảnh vừa qua sinh nhật mười hai tuổi đã bị phụ thân đuổi ra ngoài rèn luyện, khi đó Đoan Mộc Điềm đột nhiên có loại một dự cảm kỳ quái, cảm thấy bọn họ không thể nào cứ bình tĩnh sống trong tiểu sơn thôn ngày qua ngày như thế được, nên nhân lúc còn thời gian, nàng nhất định phải làm chút gì đó.
………….
Cảnh xuân rực rỡ, chim hót hoa nở, bầu không khí an lành mà tĩnh mịch, trời cao trong suốt, nơi đây chính là tòa thành phồn hoa nhất phía Nam nước Đại Viêm, nằm trong cảnh nội vùng Thiều Châu, tên là Hoa Thành.
Có người nói, Hoa Thành này so với kinh thành không thua kém bao nhiêu, nhưng lại có vẻ thanh linh uyển chuyển hàm xúc mà kinh thành không có, tựa như nước, tựa như thiếu nữ, sính đình uyển chuyển, nhu tình như nước.
Chính vào ba tháng mùa xuân này, bên trong Hoa Thành trăm hoa đua nở, mọi người đi lại trên đường đều ngửi thấy mùi hương hoa ngọt ngào.
Hoa Thành, quả không hổ danh là Hoa Thành, không chỉ mùa xuân, mà một năm bốn mùa đều trăm hoa đua nở, người trong Hoa Thành, tựa như sống giữa rừng hoa.
Lúc bấy giờ là Thiên Nguyên năm thứ hai mươi hai, ngày ba tháng ba tiết thưởng hoa, già trẻ nam nữ đua nhau ra khỏi nhà, hướng về phía Nguyệt hồ ở Nam thành, ngay cả tiểu thư khuê các bình thường không được phép bước ra khỏi cửa, hôm nay cũng đặc biệt được ra ngoài, nhất thời, bên Nguyệt hồ nhao nhao nhốn nháo, ngũ sắc phi thiên, người so với hoa còn đẹp hơn.
Bên này, mấy vị thiếu niên tụ lại một chỗ, mấy đôi mắt trượt qua trượt lại, bận rộn vô cùng, giúp nhau truy tìm cô nương khiến bọn họ động tâm, bình luận xem cô nương nào xinh đẹp hơn cô nương nào. Trong con mắt của họ làm gì còn hoa tồn tại? Chỉ có những cô nương trong biển hoa, nhẹ giọng lẩm bẩm cười duyên kia!
Bên kia, có cô nương cười dịu dàng như hoa, có cô nương đứng bên Nguyệt Hồ thưởng thức phong cảnh, cũng có những cô nương tốp năm tốp ba cùng nhau đi, tấm lụa mỏng che nửa mặt, nhẹ giọng khen công tử bên kia thật tuấn tú.
Chợt có tiếng cười trầm thấp truyền tới, vừa duyên dáng vừa mềm mại, khiến cho tâm hồn nhóm thiếu niên ngứa ngáy khó chịu, trong mắt toát ra ánh sáng.
Ngay trong cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy, bỗng nhiên vang lên âm thanh cực kỳ không hợp, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh.
“Hắt xì!”
Đó đại khái là một nam tử hai mươi tuổi, mặc một thân trang phục màu nâu xanh, mặt mày tuấn lãng, mặt dù bây giờ cái mũi hắn đỏ bừng, phá hủy hình tượng nghiêm trọng, nhưng cũng có không ít cô nương ném ánh mắt ái mộ về phía hắn.
Khóe mắt quét đến bóng người đứng bên cạnh hắn, tất cả mọi người khẽ giật mình, toàn bộ ánh mắt ái mộ kia lập tức di chuyển, chuyển tới trên người vị công tử bên cạnh.
Công tử kia một thân cẩm y màu trắng, dáng người cao lớn tư thái nho nhã, mỗi nhất cử nhất động, mỗi cái nhăn mày hay mỗi nụ cười đều phong tình vạn chủng, không làm gì mà chỉ đứng yên ở đó, toàn thân toát ra vẻ tôn quý bẩm sinh, khiến cho người ta không thể dời mắt.
Lại nhìn tới dung mạo của hắn, mọi người lập tức cảm thấy một luồng khí yêu nghiệt đập vào mặt.
Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, cánh môi phấn nhuận so với hoa đào càng thêm mê người, quả nhiên là thần sắc như ánh trăng, cốt cách như ngọc, có khí khái quân tử, như dũa như khắc, hấp dẫn người ta nhất chính là đôi mắt của hắn, bên trong có màu tím sáng ngời lắng đọng, tôn quý ưu nhã lại ẩn chứa vẻ huyền bí.
Trong đám người chợt có tiếng kinh hô, “Phong thái như thế, tôn quý ưu nhã, lại có đôi mắt tím, chẳng nhẽ đây chính là Tam điện hạ?”
Thời gian mười năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, trong đó chuyện quan trọng nhất đối với Quân Tu Nhiễm chính là từ yêu ma chuyển thế biến thành tiên giáng trần, cùng một đôi mắt, là yêu hay là tiên, chẳng qua chỉ là một cái há miệng mà thôi.
Nhưng sau chuyển biến ấy, hắn đã bỏ ra biết bao nhiêu cố gắng gian khổ, sợ rằng ngay cả chính hắn cũng đã sớm không tính nổi.
Bên trên Nguyệt hồ bỗng nhiên rung động, tất cả mọi người đều tuôn về phía y phục màu trắng kia, thiếu nữ hoài xuân cũng kích động đến đỏ cả mặt, hoàn toàn không để ý đến lễ nghi hình tượng thục nữ bình thường, mà chỉ lo xuất toàn lực, căng chân chạy như điên.
Tam điện hạ? Tam điện hạ lại xuất hiện ở Hoa Thành, còn tới Nguyệt hồ!
Chết tiệt, ngươi đừng cản ta.
Ai da, nữ nhân này, ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy? Uổng cho ngươi còn tự cho là thiên kim tiểu thư hiểu lễ nghĩa nhất Hoa thành, lớn như vậy rồi còn chưa thấy nam nhân sao, chạy nhanh như vậy?
Ngươi tiện nhân kia, chạy nhanh hơn mọi người, còn dám nói ta?
Tránh ra tránh ra!
“Hắt xì!” nam nhân mặc trang phục nâu xanh chỉ cảm thấy tất cả hương hoa đều liều mạng tuôn tới trước mặt hắn, nhịn không được hắt hơi một cái, cái mũi càng đỏ lên, hai mắt rưng rưng.
Hắn cảm thấy cái mũi đáng thương của hắn sắp rơi xuống rồi!
Quả thực hắn không nên tới đây, thậm chí bởi vì được đến đây, hắn còn phải cùng đám vô liêm sỉ kia đánh đập tàn nhẫn, đầu độc, ám sát, quần ẩu, bẫy rập, chọc dao sau lưng….. mọi thủ đoạn đều dùng đến mới thật không dễ dàng vượt qua mọi người, cùng tư thái người thắng cuộc cao ngạo đi lướt qua bọn họ, theo chủ tử đến nơi này.
Kết quả là, hắn vừa tới Hoa Thành đã bắt đầu hắt xì rồi, lúc mới đầu chỉ cảm thấy mũi hơi ngứa, thỉnh thoảng hắt xì vài cái, nhưng sau khi tới bên Nguyệt Hồ, tình huống hình như càng nghiêm trọng hơn.
Trước kia chưa từng xảy ra loại chuyện này, hắn cho tới bây giờ không hề biết mình dị ứng hương hoa, trước kia không phải chưa từng đi ngang bụi hoa, nhưng hồi đó không hề xảy ra chuyện gì a!
“Hắt xì!” Lại hắt xì một cái, nước mắt nước mũi nhịn không được chảy xuống, trông điềm đạm đáng yêu vô cùng.
Quân Tu Nhiễm điềm nhiên như căn bản không hề nghe thấy tiếng hắt xì muốn nổ trời rung đất kia, chỉ hơi dịch ra xa một chút, ánh mắt chuyên chú nhìn vào Nguyệt Hồ, thản nhiên hỏi: “Tin tức có tin được không? Điềm Điềm thật sự đang ở Hoa Thành?”
Hắn xoa xoa cái mũi, nghe vậy vội nói: “Tuyệt đối đáng tin, Đoan Mộc cô nương quả thực ba ngày trước đã tới Hoa Thành, cũng không biết nàng bây giờ đang ở đâu.”
Nghĩ đến nữ tử kia, trong mắt Quân Tu Nhiễm không khỏi nổi lên chút ôn nhu nhẹ nhàng, khí tức toàn thân đều trở nên nhu hòa.
Vị thuộc hạ kia giật mình, thầm nghĩ uy lực của Đoan Mộc cô nương quả nhiên thật lớn, có thể làm cho chủ tử tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, lần này còn cố ý vòng tới Hoa Thành, cũng là vì nửa đường nghe nói Đoan Mộc cô nương xuất hiện ở đây, ngay cả chính sự cũng tạm thời mặc kệ.
Những năm này, hắn một mực theo bên người chủ tử, trơ mắt nhìn y lãnh tâm tuyệt tình, miệng nam mô bụng bồ dao găm, tâm ngoan thủ lạt, tựa như trên đời không có ai đáng cho y để ý, ngay cả Đức Phi nương nương y cũng không hề để trong lòng, nhưng mỗi lần nghe được tin tức của Đoan Mộc cô nương, trong mắt liền lập tức hiện lên chút vui mừng.
Hắn cứ nghĩ mãi mà không rõ, chủ tử nhớ nhung Đoan Mộc cô nương như vậy, cũng biết đi đâu để tìm nàng, nhưng sao chưa bao giờ tới chỗ đó, cũng không cho phép bọn hắn tiếp cận quấy rầy, chẳng lẽ ở đó có hung thần ác sát gì hay sao?
Đi nơi khác tìm nàng?
Vậy cũng khó khăn vô cùng, thật không biết rốt cuộc Đoan Mộc cô nương làm thế nào, cứ như vô ảnh vô tung, muốn xác thực hành tung của nàng quả thật vô cùng khó khăn, có đôi khi rõ ràng tra được nàng ở đó, trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Lần trước thật vất vả xác định hành tung của nàng, chủ tử lại phải phụng chỉ đi đến biên quan an ủi quân sĩ, lúc ấy chủ tử liền trực tiếp bỏ mặc chuyện này, lặng yên rời đội ngũ tới tìm Đoan Mộc cô nương, nhưng chờ tới lúc bọn hắn tìm đến, người cũng đã sớm đi.
Lần này, có thể gặp được không đây? Hắn đối với vị Đoan Mộc cô nương này quả thật đã hiếu kì từ lâu.
Còn có, sau khi gặp được Đoan Mộc cô nương, hắn nhất định phải nghiêm túc hỏi xem, nhiều năm như vậy, nàng vì sao không tới kinh thành tìm chủ tử? Hại chủ tử nhung nhớ thành bệnh, tương tư thành cuồng.
Ừ, cái này được đấy, cứ thế đi!
Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên xoay đầu, nhẹ nhàng không chút nặng nề nhìn hắn, trong nội tâm hắn lập tức rùng mình, nghiêm mặt, âm thầm tự nói, hạ nhân phải có bộ dáng hạ nhân, chuyện của chủ tử há có thể để ngươi tùy tiện quản loạn hay sao?
Mà lúc này, đám người như ong bướm kia cuối cùng cũng chen chúc nhau chạy tới trước mặt, Quân Tu Nhiễm không khỏi nhướn mày, hắn tới đây chỉ là muốn xem Điềm Điềm có xuất hiện hay không, chứ không muốn bị vây quanh thế này.
Tác giả :
Nặc Nặc Bảo Bối