Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
Chương 139: Ông không nhìn lầm người
Anh lại hôn Tiểu Thụ một cái, tâm trạng rất tốt đẹp.Ánh mắt gợn sóng long lanh, lại ngắm cái bụng bình thản của Diệp Tinh Bắc.Ừm.Nếu giờ phút này trong bụng Diệp Tiểu Bắc đã có một em bé, về sau sinh cho anh một đứa giống Tiểu Thụ, vậy càng tốt đẹp!Lúc anh ôm Tiểu Thụ về phòng khách, Diệp Tinh Bắc đã ngồi ở trên sô pha gọt trái cây.Anh rất tự giác ôm Tiểu Thụ tới bên Diệp Tinh Bắc, chờ Diệp Tinh Bắc đút trái cây.Nếu Diệp Tinh Bắc quyết định chủ ý đối xử tốt với anh thì sẽ không chỉ là nghĩ mà thôi.Cô rất tận chức tận trách làm một "Hiền thê lương mẫu", một lớn một nhỏ hân hoan nhảy nhót chơi trò chơi bên cạnh cô, cô cẩn trọng gọt trái cây đút cho một lớn một nhỏ.Cố Quân Trục cảm thấy từ lúc Diệp Tinh Bắc và nhóc con ở bên cạnh, cuộc sống của anh càng ngày càng thoải mái.Cậu bé bị anh chọc tiếng cười không ngừng, không ngừng rúc vào lòng anh.Thân hình vừa nhỏ vừa mềm, mang theo mùi sữa ngọt ngào, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo đều là mỉm cười ngọt ngào, thấy thế nào cũng làm người thích.Trong phòng khách, "Một nhà ba người" đang hoà thuận vui vẻ, cửa phòng khách bị đẩy ra, Cố lão gia tử đi đến.Thấy Cổ lão gia tử, Diệp Tinh Bắc sửng sốt, vội vàng đứng lên.Cố Quân Trục và cậu bé đang chơi tới đoạn gay cấn, đôi mắt cũng chưa rời khỏi màn hình TV.Cố lão gia tử cũng không ngại thái độ của con trai, đến ngồi đối diện Diệp Tinh Bắc, xua tay với Diệp Tinh Bắc: "Bắc Bắc đừng gò bó, cứ ngồi đi."Diệp Tinh Bắc sao có thể không gò bó?Đây chính là Cố lão uy danh hiển hách trong quân đội!Ngày mới về thành phố Giang, cô là tức hồ đồ, mới dám ngoan cố với lão gia tử.Lúc này bình tĩnh lại, cô đối vị lão nhân dũng mãnh tam quân này, ngoài kính sợ chỉ là kính sợ.Cố lão gia tử và Diệp Tinh Bắc lên tiếng chào hỏi, ánh mắt dừng trên mặt Cố Quân Trục.Ông thấy nụ cười trên mặt Cố Quân Trục, càng xem trong lòng càng thoải mái, âm thầm nghĩ, ông lần này quyết định là đúng.Ông không nhìn lầm người.Cô gái Diệp Tinh Bắc này quả nhiên thích hợp với con của ông.Trước kia, con ông ở bên ngoài chính là cao ngạo lạnh lùng xa cách, một thân khí lạnh ngắn cách người khác ngoài ngàn dặm, người sống chớ gần.Trước mặt người nhà thì lười biếng tản mạn, giống như làm cái gì cũng không vực nổi tinh thần.Nhưng giờ phút này, trên mặt anh tràn đầy ý cười ấm áp, ý cười ấm áp kia giống như ánh mặt trời chiếu rọi, ông nhìn trong lòng sáng rực.Từ sau khi mấy người con của ông ngoài ý muốn mất đi, đây là lần đầu tiên ông thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của thằng con trai út của ông.Người sống ở đời, cái gì quan trọng nhất?Khỏe mạnh và vui sướng.Khỏe mạnh quan trọng nhất.Bác sĩ đã nói, người chỉ có vui sướng, thân thể mới có thể khỏe mạnh.Ông đi ra này một bước, là đúng.Con của ông vui vẻ, thân thể mới dần khoẻ lên.Ông cũng không cần lại ngày đêm lo lắng.Lo lắng lại một lần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.Một ván đánh xong, Cố Quân Trục và cậu bé lại một lần đạt được thắng lợi.Sau khi hai người vỗ tay chúc mừng, Cố Quân Trục đưa ly ngước cho con trai, ý bảo cậu uống nước, mới nhìn về phía Cố lão gia tử: "Cha, sao cha lại tới?""Sao tôi không thể tới?" Cố lão gia tử trừng mắt: "Anh gây ra hoạ lớn như vậy, đem chuyện của Hạng Băng Tư làm cho dư luận xôn xao, chú Hạng và chú Tạ của anh đều cáo trạng tới chỗ tôi rồi, tôi có thể không tới sao?""Đó đâu phải con gây họa đâu ạ?" Cố Quân Trục cầm lấy ly nước uống một ngụm, không chút để ý nói: "Hạng Băng Tư ỷ thế hiếp người, vì bức bách nam định người ta làm bạn trai cô ta, làm cho người ta táng gia bại sản, cửa nát nhà tan, đây là sự thật, lại không phải con hãm hại cô ta!"