Yêu Vì Tính Phúc
Quyển 4 - Chương 9: Chỉ hận dòng máu hoàng tộc
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Tẩm cung của Thái Hậu hiển nhiên đã được tăng cường quan phòng hộ, việc này cũng không ngoài dự đoán của Hình Quyết.
Dọc đường đi tuy rằng mạo hiểm, nhưng cuối cùng hắn vẫn thuận lợi mà di chuyển vào được bên trong tẩm cung.
Nhanh chóng khép cửa lại, thân mình Hình Quyết chợt lóe, cẩn thận mà đảo mắt qua toàn bộ cung điện.
Tẩm cung to lớn như thế mà lại lặng yên không một tiếng động, trống trải mà cô tịch. Chỉ có mấy người cung nữ cang giữ phía bên ngoài màn lụa, qua đó có thể mơ hồ thấy được người đang nằm trên giường.
Từ khe ngón tay lẳng lặng xuất ra vài cái ngân châm, mấy người sôi nổi gần đó nhất thời vô thanh vô tức mà ngã xuống trên mặt đất. Hắn bước đến, dừng ở bên ngoài trướng màn, cách lớp lụa mỏng, hắn nhìn đến khuôn mặt thon gầy tái nhợt kia...
Bà ấy già rồi. Nếp nhăn lộ rõ nơi khóe mắt, da thịt không còn mềm mại, bóng loáng như khi xưa, tất cả đều là dấu vết của năm tháng lưu lại trên khuôn mặt bà.
Hắn vén rèm lên, lặng yên mà ngồi xổm trước giường nhìn bà, thần sắc ảm đạm.
Hắn rất mâu thuẫn, vừa hy vọng đây không phải là một cái bẫy rập, là âm mưu của Hình Thiên dẫn dụ hắn tới cái chết; lại cũng không giám tin đây là sự thật.
Mí mắt Thái Hậu giật giật, đôi mắt chậm rãi mở ra, khi nhìn thấy hắn, đầu tiên là bà kinh ngạc, sau đó là chấn động, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Bà gian nan mà nâng cánh tay lên, Hình Quyết nắm lấy khối da thịt mỏng manh này, nói giọng khàn khàn: "Mẫu phi..."
"Quyết nhi..." Hơi thở ngắn ngủi vô lực, còn xen lẫn chút nghẹn ngào, trong khoảnh khắc Thái Hậu rơi lệ, "Con, con đã trở lại rồi."
Hắn gật gật đầu, từ sâu trong đáy mắt dâng lên từng trận sóng gió mãnh liệt nhưng rồi lại bị hắn áp chế xuống. Nếu có Hứa Diệc Hàm ở đây, nàng ấy chắc chắn phát hiện trạng thái mâu thuẫn, cảm xúc phức tạp của hắn, những ký ức tốt đẹp vui vẻ ngày xưa cùng bà cứ dần dần tái hiện lại trong tâm trí hắn.
Thái Hậu vừa cười, lại vừa khóc, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ trìu mến: "Mấy năm nay, con đã chịu khổ nhiều."
Bà nhìn Hình Quyết, nhìn khuôn mặt không mấy thay đổi so với năm xưa, vẫn khuôn mặt kiên nghị. Đứa nhỏ mà bà nuôi lớn, hiện giờ cũng đã ba mươi tuổi rồi, phong thần tuấn lãng, khí phách nội liễm, rất giống với tiên hoàng.
Ánh mắt bà xoay chuyển, nhẹ nhàng nhắc nhở hắn: "Không nến đến đây. Con, không nên đến."
Trong thanh âm có chút run rẩy, khủng hoảng, cùng với trách cứ.
Hắn ngồi vào mép giường, vẫn nắm chặt tay bà không buông, tiếng nói khàn khàn, kiệt lực áp chết sự đau đớn trong lòng: "Con, con đã đến chậm."
Thái Hậu chăm chú nhìn hắn, mới vừa rồi bà đã bảo hắn nâng bà dậy, để lưng dựa vào gối, cùng hắn nói chuyện.
Bà hỏi rất nhiều, hắn cũng trả lời hết mọi thứ, nói đến cuộc sống hiện tại, lông mi hắn chợt lóe, che đi đau thương nồng đậm nơi đáy mắt: "Hiện giờ con đã cưới vợ, đáng tiếc mẫu thân lại không thể vì con mà làm chủ hôn, không thể liếc nhìn nàng ấy một cái."
"Ánh mắt của Quyết nhi luôn là tốt nhất. Dù ai gia chưa gặp nàng ấy nhưng cũng rất an tâm rồi." Thái Hậu cười nói, chung quy vẫn là do bệnh nặng, nụ cười này, ngược lại càng thêm sự bi thương nơi đáy mắt bà.
Môi Hình Quyết mấp máy, không biết phải nói cái gì. Trước mặt bà, hắn luôn luôn là một đứa nhóc. Cuộc sống yên ổn, bình thản trước đây của hai người giờ đây cứ quanh quẩn trong trí óc hắn, vãn còn là ánh mắt sủng nịch cùng với sự quan tâm che chở của bà. Người duy nhất đối xử thật tâm với hắn trong cái hoàng cung máu lạnh này, cũng chỉ có bà.
Thái Hậu tựa hồ như cũng nhìn ra suy nghĩ hiện tại hắn, cùng chìm vào hồi ức xa cưa. Hai người trầm mặc hồi lâu, dưới ánh mắt quay cuồng giãy giụa, rốt cuộc bà hạ quyết tâm, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Quyết nhi, con cần phải đi. Kể từ hôm nay, vĩnh viễn, vĩnh viễn không được bước vào kinh thành nửa bước."
Ấn đường hắn nhíu chặt, bà hướng hắn vẫy vẫy tay, hắn nhu thuận mà lại gần bà, duỗi tay đem bà ôm lấy.
"Quyết nhi, là ai gia phải xin lỗi con, năm đó phụ hoàng con... Mang con trở về Nam Hạ, nói ai gia phải chiếu cố con thật tốt."
"Khi mẫu phi con rời đi, ai gia chỉ nhìn thấy được biểu cảm cuối cùng của nàng, nàng ấy rưng rưng mà nhìn con. Tuy rằng sau khi nàng ấy sinh hạ con thì đã qua đời, nhưng nàng ấy đã vì con mà khổ tâm rất nhiều."
"Tên tiểu tử Thiên nhi kia, chỉ sợ là cả đời này hắn cũng không hiểu được... Là hắn thiếu con, ai gia ta đây trả cũng không hết... Các con đều là huyết nhục của ta cùng tiên hoàng, chỉ hận lại mang dòng máu hoàng tộc."
Thanh âm dần dần thấp đi, nước mắt càng thêm ào ạt. Nơi hốc mắt Hình Quyết cũng dần phiếm hồng, nhưng hắn lại ngoan cố, áp chế không để nó rơi xuống.
"Ai gia không trách ai, muốn trách thì trách thâm cung này, quyền thế này, vận mệnh này. Quyết nhi, ta..." Nói đến đây, thanh âm bà chợt cao vút, "Rất xin lỗi con!"
Đồng tử Hình Quyết co chặt, nước mắt bắt đầu buông lỏng mà lăn xuống...
Hắn đau xót mà vuốt ngực, đao nhọn từ phía sau lưng đâm sâu xuyên qua ngực, máu tươi nóng bỏng nhanh chóng đem bộ y phục của hắn nhiễm ướt một mảng lớn.
Tẩm cung của Thái Hậu hiển nhiên đã được tăng cường quan phòng hộ, việc này cũng không ngoài dự đoán của Hình Quyết.
Dọc đường đi tuy rằng mạo hiểm, nhưng cuối cùng hắn vẫn thuận lợi mà di chuyển vào được bên trong tẩm cung.
Nhanh chóng khép cửa lại, thân mình Hình Quyết chợt lóe, cẩn thận mà đảo mắt qua toàn bộ cung điện.
Tẩm cung to lớn như thế mà lại lặng yên không một tiếng động, trống trải mà cô tịch. Chỉ có mấy người cung nữ cang giữ phía bên ngoài màn lụa, qua đó có thể mơ hồ thấy được người đang nằm trên giường.
Từ khe ngón tay lẳng lặng xuất ra vài cái ngân châm, mấy người sôi nổi gần đó nhất thời vô thanh vô tức mà ngã xuống trên mặt đất. Hắn bước đến, dừng ở bên ngoài trướng màn, cách lớp lụa mỏng, hắn nhìn đến khuôn mặt thon gầy tái nhợt kia...
Bà ấy già rồi. Nếp nhăn lộ rõ nơi khóe mắt, da thịt không còn mềm mại, bóng loáng như khi xưa, tất cả đều là dấu vết của năm tháng lưu lại trên khuôn mặt bà.
Hắn vén rèm lên, lặng yên mà ngồi xổm trước giường nhìn bà, thần sắc ảm đạm.
Hắn rất mâu thuẫn, vừa hy vọng đây không phải là một cái bẫy rập, là âm mưu của Hình Thiên dẫn dụ hắn tới cái chết; lại cũng không giám tin đây là sự thật.
Mí mắt Thái Hậu giật giật, đôi mắt chậm rãi mở ra, khi nhìn thấy hắn, đầu tiên là bà kinh ngạc, sau đó là chấn động, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Bà gian nan mà nâng cánh tay lên, Hình Quyết nắm lấy khối da thịt mỏng manh này, nói giọng khàn khàn: "Mẫu phi..."
"Quyết nhi..." Hơi thở ngắn ngủi vô lực, còn xen lẫn chút nghẹn ngào, trong khoảnh khắc Thái Hậu rơi lệ, "Con, con đã trở lại rồi."
Hắn gật gật đầu, từ sâu trong đáy mắt dâng lên từng trận sóng gió mãnh liệt nhưng rồi lại bị hắn áp chế xuống. Nếu có Hứa Diệc Hàm ở đây, nàng ấy chắc chắn phát hiện trạng thái mâu thuẫn, cảm xúc phức tạp của hắn, những ký ức tốt đẹp vui vẻ ngày xưa cùng bà cứ dần dần tái hiện lại trong tâm trí hắn.
Thái Hậu vừa cười, lại vừa khóc, khuôn mặt trắng bệch lộ ra vẻ trìu mến: "Mấy năm nay, con đã chịu khổ nhiều."
Bà nhìn Hình Quyết, nhìn khuôn mặt không mấy thay đổi so với năm xưa, vẫn khuôn mặt kiên nghị. Đứa nhỏ mà bà nuôi lớn, hiện giờ cũng đã ba mươi tuổi rồi, phong thần tuấn lãng, khí phách nội liễm, rất giống với tiên hoàng.
Ánh mắt bà xoay chuyển, nhẹ nhàng nhắc nhở hắn: "Không nến đến đây. Con, không nên đến."
Trong thanh âm có chút run rẩy, khủng hoảng, cùng với trách cứ.
Hắn ngồi vào mép giường, vẫn nắm chặt tay bà không buông, tiếng nói khàn khàn, kiệt lực áp chết sự đau đớn trong lòng: "Con, con đã đến chậm."
Thái Hậu chăm chú nhìn hắn, mới vừa rồi bà đã bảo hắn nâng bà dậy, để lưng dựa vào gối, cùng hắn nói chuyện.
Bà hỏi rất nhiều, hắn cũng trả lời hết mọi thứ, nói đến cuộc sống hiện tại, lông mi hắn chợt lóe, che đi đau thương nồng đậm nơi đáy mắt: "Hiện giờ con đã cưới vợ, đáng tiếc mẫu thân lại không thể vì con mà làm chủ hôn, không thể liếc nhìn nàng ấy một cái."
"Ánh mắt của Quyết nhi luôn là tốt nhất. Dù ai gia chưa gặp nàng ấy nhưng cũng rất an tâm rồi." Thái Hậu cười nói, chung quy vẫn là do bệnh nặng, nụ cười này, ngược lại càng thêm sự bi thương nơi đáy mắt bà.
Môi Hình Quyết mấp máy, không biết phải nói cái gì. Trước mặt bà, hắn luôn luôn là một đứa nhóc. Cuộc sống yên ổn, bình thản trước đây của hai người giờ đây cứ quanh quẩn trong trí óc hắn, vãn còn là ánh mắt sủng nịch cùng với sự quan tâm che chở của bà. Người duy nhất đối xử thật tâm với hắn trong cái hoàng cung máu lạnh này, cũng chỉ có bà.
Thái Hậu tựa hồ như cũng nhìn ra suy nghĩ hiện tại hắn, cùng chìm vào hồi ức xa cưa. Hai người trầm mặc hồi lâu, dưới ánh mắt quay cuồng giãy giụa, rốt cuộc bà hạ quyết tâm, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Quyết nhi, con cần phải đi. Kể từ hôm nay, vĩnh viễn, vĩnh viễn không được bước vào kinh thành nửa bước."
Ấn đường hắn nhíu chặt, bà hướng hắn vẫy vẫy tay, hắn nhu thuận mà lại gần bà, duỗi tay đem bà ôm lấy.
"Quyết nhi, là ai gia phải xin lỗi con, năm đó phụ hoàng con... Mang con trở về Nam Hạ, nói ai gia phải chiếu cố con thật tốt."
"Khi mẫu phi con rời đi, ai gia chỉ nhìn thấy được biểu cảm cuối cùng của nàng, nàng ấy rưng rưng mà nhìn con. Tuy rằng sau khi nàng ấy sinh hạ con thì đã qua đời, nhưng nàng ấy đã vì con mà khổ tâm rất nhiều."
"Tên tiểu tử Thiên nhi kia, chỉ sợ là cả đời này hắn cũng không hiểu được... Là hắn thiếu con, ai gia ta đây trả cũng không hết... Các con đều là huyết nhục của ta cùng tiên hoàng, chỉ hận lại mang dòng máu hoàng tộc."
Thanh âm dần dần thấp đi, nước mắt càng thêm ào ạt. Nơi hốc mắt Hình Quyết cũng dần phiếm hồng, nhưng hắn lại ngoan cố, áp chế không để nó rơi xuống.
"Ai gia không trách ai, muốn trách thì trách thâm cung này, quyền thế này, vận mệnh này. Quyết nhi, ta..." Nói đến đây, thanh âm bà chợt cao vút, "Rất xin lỗi con!"
Đồng tử Hình Quyết co chặt, nước mắt bắt đầu buông lỏng mà lăn xuống...
Hắn đau xót mà vuốt ngực, đao nhọn từ phía sau lưng đâm sâu xuyên qua ngực, máu tươi nóng bỏng nhanh chóng đem bộ y phục của hắn nhiễm ướt một mảng lớn.
Tác giả :
Nhất Đóa Ngũ Hoa Nhục