Yêu Tôi Xin Hãy Nói
Chương 47
Vừa mở cửa liền nhìn thấy ngay người đang ngay ngắn ngồi trước máy tính.
Tất cả rối loạn, kích động vừa rồi, vào lúc nhìn thấy người này bỗng trở nên bình tĩnh kỳ lạ.
“Không phải nói buổi chiều có việc rất quan trọng sao?” Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Đức Bân cũng không ngẩng đầu, nhưng vẫn quan tâm hỏi han.
“Có chút việc nên đổi giờ.” Vốn đã hẹn trưởng ban tài vụ của một công ty trao đổi một số khoản trong sổ sách, nhưng vì chuyện Vu Na cậu đã gọi điện cho đối phương hẹn ngày khác.
Lâm Đức Bân à một tiếng tỏ vẻ đã biết.
Công việc thêm học hành, có đôi khi họ sẽ vô cùng bận rộn, thậm chí có vài ngày cũng không gặp mặt nhau, cho nên hai người cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào công việc của đối phương.
Tưởng Thanh Dung ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm cốc uống một ngụm nước lạnh thông cổ.
Nhà hai người có nhiều thứ vốn chỉ có một cái, ví dụ như cốc uống nước, cốc đánh răng…
“Đừng uống nước sôi, lúc trưa tớ có mua dưa hấu để trong tủ lạnh đấy, tự cậu lấy ăn đi.” Lâm Đức Bân duỗi tay lấy cốc trên tay Tưởng Thanh Dung, cũng uống một ngụm.
Tưởng Thanh Dung không nhúc nhích mà liếc mắt về phía tủ lạnh, sau đó quét mắt một lượt trang trí trong phòng.
Bọn họ vẫn ở căn phòng hồi xưa. Tưởng Thanh Dung đã từng nói nếu có tiền sẽ đổi cho Lâm Đức Bân một căn phòng lớn hơn, hiện giờ cậu có tiền rồi, dù không thể một lần trả hết tiền, nhưng với thu nhập hiện giờ của cậu xin vay ngân hàng cũng không phải chuyện khó. Song cậu vẫn không muốn chuyển.
So với khi họ mới chuyển vào, nơi này đã thay đổi rất nhiều. Đồ dùng trong nhà không biết từ lúc nào đã đổi mới toàn bộ; một góc ở phòng khách được sửa thành phòng bếp nhỏ có thể đơn giản nấu cơm xào rau, lò vi ba, lò vi sóng, nồi điện, tủ lạnh, đều là họ tranh thủ lúc đại hạ giá đi mua; công việc của hai người đều cần dùng máy tính nên hai bộ máy tính đặt chỉnh tề trong phòng khách, một bộ là cậu dùng để làm sổ sách, báo cáo, chạy tài vụ, một bộ là Lâm Đức Bân sử dụng cho công việc; ga giường trong phòng ngủ mấy hôm trước cậu vừa phơi nắng, ga giường dùng đã sắp hai năm, chỗ giữa hai người hay nằm đã phai màu; trên bệ cửa sổ đặt chậu hoa lài lúc mua về vẫn là một gốc cây nho nhỏ, giờ đã nở đầy nụ…
Căn phòng này, có rất nhiều ký ức!
“Làm sao vậy?”
Ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của Lâm Đức Bân trong lòng Tưởng Thanh Dung thấy ấm áp, cười cười nói, “Không có việc gì, đột nhiên có chút cảm khái, chúng ta ở đây đã sắp ba năm rồi.”
Lâm Đức Bân sờ trán Tưởng Thanh Dung, không thấy sốt, thế là quay lại tiếp tục viết chương trình của hắn, “Đột nhiên văn nghệ như vậy làm cái gì.”
Sau khi những mãnh liệt qua đi, sinh hoạt dần trở nên bình thản, những câu nói ngọt ngào nghe thì hoa mỹ lại không thích hợp với cuộc sống củi gạo dầu muối vụn vặn hàng ngày. Chính vì bình thản mới càng làm Tưởng Thanh Dung quyến luyến. Quan hệ của hai người cũng không phải thuận buồm xuôi gió, lúc trước cũng có không ít va chạm, dưới sự mài giũa của thời gian hai người dần thu lại góc cạnh sẽ khiến đối phương tổn thương mới có ăn ý ngày hôm nay.
Tưởng Thanh Dung biết công ty Lâm Đức Bân đang chuẩn bị phát hành một trò game online cỡ lớn, gần đây Lâm Đức Bân vì trò chơi này mà mỗi ngày tăng ca, mắt ngày càng thâm quầng. Nếu cậu là một tình nhân đúng chuẩn thì nên im lặng làm bạn bên cạnh không được quấy rầy, như bình thường vậy. Nhưng hôm nay Tưởng Thanh Dung không làm được điều này —
“Bân, cậu biết Vu Na không?”
“Biết, đội trưởng đội cổ động mới của đội bóng rổ bọn tớ, một nữ sinh rất xinh xắn.” Lâm Đức Bân vừa nhập vào một dãy ký tự vừa trả lời.
Không hề che giấu, không chút chột dạ, thái độ của Lâm Đức Bân như đang nói đến một người bình thường lại khiến Tưởng Thanh Dung an lòng.
“Hôm nay cô ấy tới tìm tớ.” Tưởng Thanh Dung tiếp tục thăm dò.
“Ồ? Tìm cậu có chuyện gì?” Bàn tay gõ phím hơi dừng rồi mới lần nữa gõ nhanh.
“Cô ấy hỏi tớ, chơi bóng rổ tốt như vậy sao không gia nhập đội bóng của trường?”
Hai năm qua tuy cậu ra sức kiếm tiền, nhưng việc luyện bóng rổ vẫn không hề lơ là. Cũng chịu thôi, có một tình nhân yêu bóng rổ cuồng nhiệt, bình thường cậu cùng đi đánh thì trình độ cũng không thể kém được. Huống chi, bà mối của cậu với Lâm Đức Bân chính là bóng rổ, đây cũng là nguyên nhân cậu không thể dứt được bóng rổ.
Lại nói tiếp, cậu với Lâm Đức Bân hồi năm nhất còn liên thủ tạo nên một cuộc đối đầu đặc sắc đấy!
Hội thao năm nhất ấy, khoa kế toán mà Tưởng Thanh Dung học bất ngờ lọt vào bát cường, tại vòng loại tứ kết đối đầu với khoa xây dựng điện tử của Lâm Đức Bân.
Giống như hồi cấp 3, ngoài việc ném rổ như thần thì những kỹ thuật khác của Tưởng Thanh Dung đều không đáng nhắc đến, nhưng cậu vẫn chủ động xin được kèm Lâm Đức Bân. Ngày trước chơi bóng, cậu với Lâm Đức Bân là đồng đội, lần này vị trí thay đổi, hai người từ đồng đội thành đối thủ. Chính vì nguyên nhân này cậu mới muốn đi kèm Lâm Đức Bân, muốn dùng một cuộc tranh tài để chứng minh, cậu là một đối thủ đáng để đối phương tôn trọng, dù là trên sân bóng hay trong tình trường.
Với hiểu biết về đường bóng của Lâm Đức Bân, cậu đã thành công ngăn cản mấy lần tiến công của Lâm Đức Bân, khiến cậu ấy không phải dẫn bóng sai thì là vội vàng ném rổ không trúng. Ngược lại, cậu dựa vào yểm trợ của đồng đội, liên tục ném trúng hai quả, có một lần kéo giãn khoảng cách đến mười điểm.
Nhưng Lâm Đức Bân là người gặp mạnh lại càng mạnh, những cú ném của Tưởng Thanh Dung khơi lên ý chí chiến đấu của hắn. Một cú đột phá ném rổ cộng thêm phạt bóng, lại một cú ném rổ ba điểm, một mình hắn trong một phút lấy được sáu điểm, rút ngắn khoảng cách.
Tưởng Thanh Dung cũng bị đánh cho hăng máu. Cú ba điểm kia là ném ngay trên đầu cậu đấy. Dùng bản lĩnh xuất chúng của cậu để đánh trả cậu, đó chính là khiêu khích!
Thế là hai người cậu tới tôi đi đấu một chọi một, cậu một cú ba điểm, tôi liền một cú 2+1, không ai nhường ai.
Sau chuyện ấy, tất cả những người xem cuộc chiến hôm ấy đều công nhận trận tứ kết giữa khoa kế toán với khoa xây dựng điện tử chính là trận bóng rổ đặc sắc nhất của hội thao, thậm chí còn hay hơn cả trận chung kết cuối cùng. Hai cầu thủ thi nhau giành điểm, tỷ số thay phiên dẫn đầu, đội thắng được khán giả ủng hộ nhiệt tình, dù cuối cùng khoa kế toán thua cũng vẫn được vỗ tay nhiệt liệt.
Tưởng Thanh Dung dùng một cuộc tranh tài tạo nên tên tuổi, từ đó nổi tiếng là một trong mười thần xạ thủ của đại học A!
Thế nhưng không ai biết, chàng thần xạ thủ mới xuất hiện này đêm ấy bị bắn không biết bao nhiêu lần trên giường, eo sắp bị giày vò đến gãy rời.
“Cậu, cậu đã đủ chưa?” Trận đấu chấm dứt vừa về đến nhà đã bị đè nghiến xuống, từ phòng tắm làm một đường đến trên giường, người nọ vừa uống vigara à?
Tất cả rối loạn, kích động vừa rồi, vào lúc nhìn thấy người này bỗng trở nên bình tĩnh kỳ lạ.
“Không phải nói buổi chiều có việc rất quan trọng sao?” Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Đức Bân cũng không ngẩng đầu, nhưng vẫn quan tâm hỏi han.
“Có chút việc nên đổi giờ.” Vốn đã hẹn trưởng ban tài vụ của một công ty trao đổi một số khoản trong sổ sách, nhưng vì chuyện Vu Na cậu đã gọi điện cho đối phương hẹn ngày khác.
Lâm Đức Bân à một tiếng tỏ vẻ đã biết.
Công việc thêm học hành, có đôi khi họ sẽ vô cùng bận rộn, thậm chí có vài ngày cũng không gặp mặt nhau, cho nên hai người cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào công việc của đối phương.
Tưởng Thanh Dung ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm cốc uống một ngụm nước lạnh thông cổ.
Nhà hai người có nhiều thứ vốn chỉ có một cái, ví dụ như cốc uống nước, cốc đánh răng…
“Đừng uống nước sôi, lúc trưa tớ có mua dưa hấu để trong tủ lạnh đấy, tự cậu lấy ăn đi.” Lâm Đức Bân duỗi tay lấy cốc trên tay Tưởng Thanh Dung, cũng uống một ngụm.
Tưởng Thanh Dung không nhúc nhích mà liếc mắt về phía tủ lạnh, sau đó quét mắt một lượt trang trí trong phòng.
Bọn họ vẫn ở căn phòng hồi xưa. Tưởng Thanh Dung đã từng nói nếu có tiền sẽ đổi cho Lâm Đức Bân một căn phòng lớn hơn, hiện giờ cậu có tiền rồi, dù không thể một lần trả hết tiền, nhưng với thu nhập hiện giờ của cậu xin vay ngân hàng cũng không phải chuyện khó. Song cậu vẫn không muốn chuyển.
So với khi họ mới chuyển vào, nơi này đã thay đổi rất nhiều. Đồ dùng trong nhà không biết từ lúc nào đã đổi mới toàn bộ; một góc ở phòng khách được sửa thành phòng bếp nhỏ có thể đơn giản nấu cơm xào rau, lò vi ba, lò vi sóng, nồi điện, tủ lạnh, đều là họ tranh thủ lúc đại hạ giá đi mua; công việc của hai người đều cần dùng máy tính nên hai bộ máy tính đặt chỉnh tề trong phòng khách, một bộ là cậu dùng để làm sổ sách, báo cáo, chạy tài vụ, một bộ là Lâm Đức Bân sử dụng cho công việc; ga giường trong phòng ngủ mấy hôm trước cậu vừa phơi nắng, ga giường dùng đã sắp hai năm, chỗ giữa hai người hay nằm đã phai màu; trên bệ cửa sổ đặt chậu hoa lài lúc mua về vẫn là một gốc cây nho nhỏ, giờ đã nở đầy nụ…
Căn phòng này, có rất nhiều ký ức!
“Làm sao vậy?”
Ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của Lâm Đức Bân trong lòng Tưởng Thanh Dung thấy ấm áp, cười cười nói, “Không có việc gì, đột nhiên có chút cảm khái, chúng ta ở đây đã sắp ba năm rồi.”
Lâm Đức Bân sờ trán Tưởng Thanh Dung, không thấy sốt, thế là quay lại tiếp tục viết chương trình của hắn, “Đột nhiên văn nghệ như vậy làm cái gì.”
Sau khi những mãnh liệt qua đi, sinh hoạt dần trở nên bình thản, những câu nói ngọt ngào nghe thì hoa mỹ lại không thích hợp với cuộc sống củi gạo dầu muối vụn vặn hàng ngày. Chính vì bình thản mới càng làm Tưởng Thanh Dung quyến luyến. Quan hệ của hai người cũng không phải thuận buồm xuôi gió, lúc trước cũng có không ít va chạm, dưới sự mài giũa của thời gian hai người dần thu lại góc cạnh sẽ khiến đối phương tổn thương mới có ăn ý ngày hôm nay.
Tưởng Thanh Dung biết công ty Lâm Đức Bân đang chuẩn bị phát hành một trò game online cỡ lớn, gần đây Lâm Đức Bân vì trò chơi này mà mỗi ngày tăng ca, mắt ngày càng thâm quầng. Nếu cậu là một tình nhân đúng chuẩn thì nên im lặng làm bạn bên cạnh không được quấy rầy, như bình thường vậy. Nhưng hôm nay Tưởng Thanh Dung không làm được điều này —
“Bân, cậu biết Vu Na không?”
“Biết, đội trưởng đội cổ động mới của đội bóng rổ bọn tớ, một nữ sinh rất xinh xắn.” Lâm Đức Bân vừa nhập vào một dãy ký tự vừa trả lời.
Không hề che giấu, không chút chột dạ, thái độ của Lâm Đức Bân như đang nói đến một người bình thường lại khiến Tưởng Thanh Dung an lòng.
“Hôm nay cô ấy tới tìm tớ.” Tưởng Thanh Dung tiếp tục thăm dò.
“Ồ? Tìm cậu có chuyện gì?” Bàn tay gõ phím hơi dừng rồi mới lần nữa gõ nhanh.
“Cô ấy hỏi tớ, chơi bóng rổ tốt như vậy sao không gia nhập đội bóng của trường?”
Hai năm qua tuy cậu ra sức kiếm tiền, nhưng việc luyện bóng rổ vẫn không hề lơ là. Cũng chịu thôi, có một tình nhân yêu bóng rổ cuồng nhiệt, bình thường cậu cùng đi đánh thì trình độ cũng không thể kém được. Huống chi, bà mối của cậu với Lâm Đức Bân chính là bóng rổ, đây cũng là nguyên nhân cậu không thể dứt được bóng rổ.
Lại nói tiếp, cậu với Lâm Đức Bân hồi năm nhất còn liên thủ tạo nên một cuộc đối đầu đặc sắc đấy!
Hội thao năm nhất ấy, khoa kế toán mà Tưởng Thanh Dung học bất ngờ lọt vào bát cường, tại vòng loại tứ kết đối đầu với khoa xây dựng điện tử của Lâm Đức Bân.
Giống như hồi cấp 3, ngoài việc ném rổ như thần thì những kỹ thuật khác của Tưởng Thanh Dung đều không đáng nhắc đến, nhưng cậu vẫn chủ động xin được kèm Lâm Đức Bân. Ngày trước chơi bóng, cậu với Lâm Đức Bân là đồng đội, lần này vị trí thay đổi, hai người từ đồng đội thành đối thủ. Chính vì nguyên nhân này cậu mới muốn đi kèm Lâm Đức Bân, muốn dùng một cuộc tranh tài để chứng minh, cậu là một đối thủ đáng để đối phương tôn trọng, dù là trên sân bóng hay trong tình trường.
Với hiểu biết về đường bóng của Lâm Đức Bân, cậu đã thành công ngăn cản mấy lần tiến công của Lâm Đức Bân, khiến cậu ấy không phải dẫn bóng sai thì là vội vàng ném rổ không trúng. Ngược lại, cậu dựa vào yểm trợ của đồng đội, liên tục ném trúng hai quả, có một lần kéo giãn khoảng cách đến mười điểm.
Nhưng Lâm Đức Bân là người gặp mạnh lại càng mạnh, những cú ném của Tưởng Thanh Dung khơi lên ý chí chiến đấu của hắn. Một cú đột phá ném rổ cộng thêm phạt bóng, lại một cú ném rổ ba điểm, một mình hắn trong một phút lấy được sáu điểm, rút ngắn khoảng cách.
Tưởng Thanh Dung cũng bị đánh cho hăng máu. Cú ba điểm kia là ném ngay trên đầu cậu đấy. Dùng bản lĩnh xuất chúng của cậu để đánh trả cậu, đó chính là khiêu khích!
Thế là hai người cậu tới tôi đi đấu một chọi một, cậu một cú ba điểm, tôi liền một cú 2+1, không ai nhường ai.
Sau chuyện ấy, tất cả những người xem cuộc chiến hôm ấy đều công nhận trận tứ kết giữa khoa kế toán với khoa xây dựng điện tử chính là trận bóng rổ đặc sắc nhất của hội thao, thậm chí còn hay hơn cả trận chung kết cuối cùng. Hai cầu thủ thi nhau giành điểm, tỷ số thay phiên dẫn đầu, đội thắng được khán giả ủng hộ nhiệt tình, dù cuối cùng khoa kế toán thua cũng vẫn được vỗ tay nhiệt liệt.
Tưởng Thanh Dung dùng một cuộc tranh tài tạo nên tên tuổi, từ đó nổi tiếng là một trong mười thần xạ thủ của đại học A!
Thế nhưng không ai biết, chàng thần xạ thủ mới xuất hiện này đêm ấy bị bắn không biết bao nhiêu lần trên giường, eo sắp bị giày vò đến gãy rời.
“Cậu, cậu đã đủ chưa?” Trận đấu chấm dứt vừa về đến nhà đã bị đè nghiến xuống, từ phòng tắm làm một đường đến trên giường, người nọ vừa uống vigara à?
Tác giả :
Thất Nguyệt Thịnh Hạ