Yêu Tôi Xin Hãy Nói
Chương 28
Từ lo sợ bất an lúc đầu đến bình thản sau đó, đến bây giờ cậu dứt khoát làm theo trực giác.
Có tiền không kiếm, cậu cũng không phải đồ ngốc!
“Được rồi, khoảng thời gian này không cần tới nữa.” Nhìn thời gian, cũng đã đến lúc nên về trường, Tưởng Thanh Dung đứng dậy duỗi lưng.
Vả lại, hai tuần nữa là thi cuối kỳ, cậu còn chưa ôn tập chút gì đây!
Để chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ sắp đến, cậu định trong khoảng thời gian này sẽ không đến sàn giao dịch. Dù sao giá cổ phiếu bây giờ không phải lúc lên cao, cơ hội mua rẻ bán đắt không lớn.
Học kỳ này đều tập trung vào thị trường chứng khoán, cảm giác thời gian trôi qua nhanh chóng, chả mấy chốc là đến cuối kỳ, mà cậu đã sắp quên mình là học sinh rồi.
Thi cuối kỳ xong, qua một mùa hè là đến năm lớp 12 khủng bố căng thẳng, một số bạn học trong lớp cũng bắt đầu xuất hiện chứng bệnh cuối cấp rồi, sao cậu lại chẳng có chút cảm giác căng thẳng là thế nào?
“Hứ!” Lâm Đức Bân xì một tiếng khinh thường, “Tưởng tài tử như cậu còn cần ôn tập sao?”
Lâm Đức Bân không hiểu, tại sao thành tích của Tưởng Thanh Dung lại có thể ổn định như vậy? Người đứng thứ hai ra sức đuổi theo mà vẫn không nhìn thấy bóng lưng cậu ta, luôn thản nhiên đứng ở vị trí đầu.
Tưởng Thanh Dung há miệng, phát hiện không tìm được lý do cãi lại, cuối cùng đành phải cúi đầu không nói gì.
Thường nói ông trời đãi kẻ khù khờ, nếu là cậu lúc trước nhất định sẽ cho rằng mính chính là người cần cù kia. Sáng sau giờ dậy học từ đơn tiếng anh, buổi tối làm bài tập ôn bài đến 12h, không có ngày nghỉ, không có giải trí sau khi học xong, thậm chí bạn bè cũng không có mấy người. Trong thế giới của cậu chỉ có học tập.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, học tập chiếm tỉ lệ ngày càng ít trong cuộc sống của cậu. Cậu thành tùy tùng trung thành nhất của Lâm Đức Bân, theo Lâm Đức Bân chơi bóng, leo núi, chơi game. Thậm chí dưới sự dẫn dắt của Lâm Đức Bân mà đặt chân vào thị trường chứng khoán.
Kỳ lạ ở chỗ, dù thời gian cậu dành cho học tập ít hơn trước rất nhiều thì thành tích của cậu vẫn không hề tụt lùi. Những chuỗi dài từ đơn hay ngữ pháp phức tạp, đề bài khó hiểu kia cậu luôn có thể giải quyết dễ dàng, cứ như những bài tập đó cậu đã làm từ mấy trăm năm trước rồi, đáp án nằm ngay trong đầu. Tuy có hơi mai một, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu lấy nó ra khỏi đầu.
Chính vì vậy, thành tích của cậu vẫn luôn chiếm vị trí đầu bảng.
Cũng khó trách Lâm Đức Bân cười nhạo cậu không cần ôn tập, ngay cả Lâm Đức Bân cũng nhìn ra cố gắng của cậu không xứng với kết quả đạt được…
Vì không để nhiều người tức giận, cậu có nên giả bộ kém cỏi chút không nhỉ?
“Cậu lại đang nghĩ lung tung.” Lâm Đức Bân cốc đầu Tưởng Thanh Dung, cảm thấy bất đắc dĩ với kiểu thỉnh thoảng lại mất hồn của người này, “Đừng quên là học bổng hạng nhất nhiều hơn hạng nhì rất nhiều.”
“Đúng nhỉ!” Tưởng Thanh Dung được nhắc nhở cuối cùng nghĩ ra, trước đây cậu cố gắng học tập chính là vì số tiền học bổng xa xỉ kia. Tuy so với tài sản ở thị trường chứng khoán hiện giờ cậu cũng hơi khinh thường chút tiền ấy, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, cậu có bản lĩnh lấy 500 đồng tại sao phải để bản thân chịu thiệt lấy 300 đồng chứ!
“Tớ sẽ thi được hạng nhất.”
“Nhận được tiền nhớ mời tớ ăn cơm.”
“Muốn ăn gì, cứ việc nói.” Tưởng Thanh Dung vỗ ngực hùng hồn nói.
“Ăn hải sản! Nhưng tớ không muốn ăn ngoài, bọn mình đi chợ mua hải sản rồi mang đến nhà cậu làm, được không?”
A —
Tưởng Thanh Dung trợn tròn mắt!
“Không được à?” Lâm Đức Bân vội giải thích, “Quán hải sản thường cân thiếu, quá đáng lắm, tốt nhất là mua về nhà tự mình làm có lợi hơn.”
Tim Tưởng Thanh Dung đập thình thịch thình thịch, mấy chữ “không biết làm cơm” không tài nào thốt ra miệng. Trong đầu cậu đều bị hình ảnh cậu với Lâm Đức Bân cùng đi chợ mua thức ăn rời về nhà nấu cơm lấp đầy!
Mua thức ăn, nấu cơm, chỉ hai người họ…
Hí hí —
Nghỉ hè giữ lớp 11 với lớp 12 chắc chắn sẽ không thoải mái.
Bên này vừa thi cuối kỳ xong, bên kia trường học đã xếp xong kế hoạch học bù nghỉ hè. Nghỉ hè hai tháng, sau khi chen vào đủ các thể loại học bù xong, chỉ còn lại không tới một tháng.
Nhưng dù vậy, kỳ nghỉ hè bị rút ngắn của Tưởng Thanh Dung vẫn trải qua rất nhiều màu sắc.
“Đừng, tớ sợ lắm.” Giữ chặt phao bơi hình vịt, Tưởng Thanh Dung không dám nhảy vào bể bơi.
Đám người Dương Khâm đứng bên cạnh xem trò vui đã sớm cười ngã trái ngã phải. Với đám trẻ con nghịch ngợm như bọn hắn, 17 tuổi mà còn không biết bơi là chuyện không tưởng. Như bọn hắn lúc bảy tám tuổi đã trốn người nhà trộm ra bờ sông đùa nghịch, đã sớm luyện được bản lĩnh bơi trong nước như đi trên bờ.
Ngày hè chói chang, nhảy vào hồ bơi mấy vòng là cách giải nóng tốt nhất, ai ngờ Tưởng Thanh Dung lại là một con vịt cạn.
Một đám người vốn định chèo thuyền bơi lội, vì Tưởng Thanh Dung phải tạm thời đổi kế hoạch thành đến hồ bơi, phải dạy cho con vịt cạn này biết bơi đã rồi nói sau.
Tưởng Thanh Dung quay đầu trừng bọn Dương Khâm mấy lần, chờ cả đám đều che miệng không dám ngang nhiên cười ra tiếng xong, lại quay đầu nhìn về phía người đang đứng trong bể bơi đợi cậu xuống nước —
“Tớ thật sự không dám!” Từ nhỏ không có cha, tính cách lại có phần tự bế không có mấy người bạn, đương nhiên không có ai dạy cậu bơi lội. Nhìn mặt nước xanh trong vắt, biết rõ nước sâu không quá ngực nhưng cậu vẫn sợ.
“Không có gì, tớ ở đây.” Lâm Đức Bân vươn tay về phía cậu, “Cứ từ từ, không phải sợ.”
Không thể từ chối bàn tay duỗi ra kia, Tưởng Thanh Dung nuốt nước bọt, cắn môi, nhắm mắt, cẩn thận từng tí một thò chân ra.
“Tùm!”
Mũi chân vừa chạm nước, còn chưa đợi cậu kịp phản ứng, một lực lớn truyền đến kéo cả người cậu vào bể.
“A, cứu mạng —” thân thể đột nhiên chìm vào nước, xuất phát từ bản năng muốn sống Tưởng Thanh Dung ra sức khua hai tay hai chân, cố mãi mới bắt được một thứ không biết tên liền vội vàng ôm chặt không buông tay.
“Bạn học tiểu Tưởng, chân của bạn có thể chạm vào đáy bể đấy.” Tiếng cười đùa vang lên bên tai.
“Ắc —” Lúc này Tưởng Thanh Dung mới phát hiện bị mình coi là phao cứu sinh mà ôm chặt lấy là Lâm Đức Bân, dọa cho cậu vội vàng buông tay.
Dù là cách chiếc phao vịt, vừa rồi cậu cũng thật sự ôm Lâm Đức Bân. Vải vóc trên thân hai người cộng lại chỉ là hai cái quần bời, lúc ôm nhau hoàn toàn không có tác dụng gì.
Bất giác nghĩ lại cái ôm vừa rồi, Tưởng Thanh Dung vô thức xoa nhẹ ngón tay, thầm nhớ lại xúc cảm lúc đó.
“Sợ à?”
“Hả, có, có chút.” Nhớ tới đầu sỏ hại mình mất mặt, Tưởng Thanh Dung tức giận nói, “Còn không phải cậu kéo tớ xuống, giả bộ quan tâm làm gì.”
“Rồi rồi rồi, tớ chịu trách nhiệm dạy cậu biết bơi để bồi tội, đã được chưa ạ?”
“Hừ, miễn cưỡng tha thứ cho cậu.”
Đến cậu cũng không biết trong giọng mình có ý làm nũng.
Ngược lại Dương Khâm ở bên cạnh nhìn bọn họ mấy lần, nhưng hai người đang tiến hành dạy và học không chú ý tới.
Có tiền không kiếm, cậu cũng không phải đồ ngốc!
“Được rồi, khoảng thời gian này không cần tới nữa.” Nhìn thời gian, cũng đã đến lúc nên về trường, Tưởng Thanh Dung đứng dậy duỗi lưng.
Vả lại, hai tuần nữa là thi cuối kỳ, cậu còn chưa ôn tập chút gì đây!
Để chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ sắp đến, cậu định trong khoảng thời gian này sẽ không đến sàn giao dịch. Dù sao giá cổ phiếu bây giờ không phải lúc lên cao, cơ hội mua rẻ bán đắt không lớn.
Học kỳ này đều tập trung vào thị trường chứng khoán, cảm giác thời gian trôi qua nhanh chóng, chả mấy chốc là đến cuối kỳ, mà cậu đã sắp quên mình là học sinh rồi.
Thi cuối kỳ xong, qua một mùa hè là đến năm lớp 12 khủng bố căng thẳng, một số bạn học trong lớp cũng bắt đầu xuất hiện chứng bệnh cuối cấp rồi, sao cậu lại chẳng có chút cảm giác căng thẳng là thế nào?
“Hứ!” Lâm Đức Bân xì một tiếng khinh thường, “Tưởng tài tử như cậu còn cần ôn tập sao?”
Lâm Đức Bân không hiểu, tại sao thành tích của Tưởng Thanh Dung lại có thể ổn định như vậy? Người đứng thứ hai ra sức đuổi theo mà vẫn không nhìn thấy bóng lưng cậu ta, luôn thản nhiên đứng ở vị trí đầu.
Tưởng Thanh Dung há miệng, phát hiện không tìm được lý do cãi lại, cuối cùng đành phải cúi đầu không nói gì.
Thường nói ông trời đãi kẻ khù khờ, nếu là cậu lúc trước nhất định sẽ cho rằng mính chính là người cần cù kia. Sáng sau giờ dậy học từ đơn tiếng anh, buổi tối làm bài tập ôn bài đến 12h, không có ngày nghỉ, không có giải trí sau khi học xong, thậm chí bạn bè cũng không có mấy người. Trong thế giới của cậu chỉ có học tập.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, học tập chiếm tỉ lệ ngày càng ít trong cuộc sống của cậu. Cậu thành tùy tùng trung thành nhất của Lâm Đức Bân, theo Lâm Đức Bân chơi bóng, leo núi, chơi game. Thậm chí dưới sự dẫn dắt của Lâm Đức Bân mà đặt chân vào thị trường chứng khoán.
Kỳ lạ ở chỗ, dù thời gian cậu dành cho học tập ít hơn trước rất nhiều thì thành tích của cậu vẫn không hề tụt lùi. Những chuỗi dài từ đơn hay ngữ pháp phức tạp, đề bài khó hiểu kia cậu luôn có thể giải quyết dễ dàng, cứ như những bài tập đó cậu đã làm từ mấy trăm năm trước rồi, đáp án nằm ngay trong đầu. Tuy có hơi mai một, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu lấy nó ra khỏi đầu.
Chính vì vậy, thành tích của cậu vẫn luôn chiếm vị trí đầu bảng.
Cũng khó trách Lâm Đức Bân cười nhạo cậu không cần ôn tập, ngay cả Lâm Đức Bân cũng nhìn ra cố gắng của cậu không xứng với kết quả đạt được…
Vì không để nhiều người tức giận, cậu có nên giả bộ kém cỏi chút không nhỉ?
“Cậu lại đang nghĩ lung tung.” Lâm Đức Bân cốc đầu Tưởng Thanh Dung, cảm thấy bất đắc dĩ với kiểu thỉnh thoảng lại mất hồn của người này, “Đừng quên là học bổng hạng nhất nhiều hơn hạng nhì rất nhiều.”
“Đúng nhỉ!” Tưởng Thanh Dung được nhắc nhở cuối cùng nghĩ ra, trước đây cậu cố gắng học tập chính là vì số tiền học bổng xa xỉ kia. Tuy so với tài sản ở thị trường chứng khoán hiện giờ cậu cũng hơi khinh thường chút tiền ấy, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, cậu có bản lĩnh lấy 500 đồng tại sao phải để bản thân chịu thiệt lấy 300 đồng chứ!
“Tớ sẽ thi được hạng nhất.”
“Nhận được tiền nhớ mời tớ ăn cơm.”
“Muốn ăn gì, cứ việc nói.” Tưởng Thanh Dung vỗ ngực hùng hồn nói.
“Ăn hải sản! Nhưng tớ không muốn ăn ngoài, bọn mình đi chợ mua hải sản rồi mang đến nhà cậu làm, được không?”
A —
Tưởng Thanh Dung trợn tròn mắt!
“Không được à?” Lâm Đức Bân vội giải thích, “Quán hải sản thường cân thiếu, quá đáng lắm, tốt nhất là mua về nhà tự mình làm có lợi hơn.”
Tim Tưởng Thanh Dung đập thình thịch thình thịch, mấy chữ “không biết làm cơm” không tài nào thốt ra miệng. Trong đầu cậu đều bị hình ảnh cậu với Lâm Đức Bân cùng đi chợ mua thức ăn rời về nhà nấu cơm lấp đầy!
Mua thức ăn, nấu cơm, chỉ hai người họ…
Hí hí —
Nghỉ hè giữ lớp 11 với lớp 12 chắc chắn sẽ không thoải mái.
Bên này vừa thi cuối kỳ xong, bên kia trường học đã xếp xong kế hoạch học bù nghỉ hè. Nghỉ hè hai tháng, sau khi chen vào đủ các thể loại học bù xong, chỉ còn lại không tới một tháng.
Nhưng dù vậy, kỳ nghỉ hè bị rút ngắn của Tưởng Thanh Dung vẫn trải qua rất nhiều màu sắc.
“Đừng, tớ sợ lắm.” Giữ chặt phao bơi hình vịt, Tưởng Thanh Dung không dám nhảy vào bể bơi.
Đám người Dương Khâm đứng bên cạnh xem trò vui đã sớm cười ngã trái ngã phải. Với đám trẻ con nghịch ngợm như bọn hắn, 17 tuổi mà còn không biết bơi là chuyện không tưởng. Như bọn hắn lúc bảy tám tuổi đã trốn người nhà trộm ra bờ sông đùa nghịch, đã sớm luyện được bản lĩnh bơi trong nước như đi trên bờ.
Ngày hè chói chang, nhảy vào hồ bơi mấy vòng là cách giải nóng tốt nhất, ai ngờ Tưởng Thanh Dung lại là một con vịt cạn.
Một đám người vốn định chèo thuyền bơi lội, vì Tưởng Thanh Dung phải tạm thời đổi kế hoạch thành đến hồ bơi, phải dạy cho con vịt cạn này biết bơi đã rồi nói sau.
Tưởng Thanh Dung quay đầu trừng bọn Dương Khâm mấy lần, chờ cả đám đều che miệng không dám ngang nhiên cười ra tiếng xong, lại quay đầu nhìn về phía người đang đứng trong bể bơi đợi cậu xuống nước —
“Tớ thật sự không dám!” Từ nhỏ không có cha, tính cách lại có phần tự bế không có mấy người bạn, đương nhiên không có ai dạy cậu bơi lội. Nhìn mặt nước xanh trong vắt, biết rõ nước sâu không quá ngực nhưng cậu vẫn sợ.
“Không có gì, tớ ở đây.” Lâm Đức Bân vươn tay về phía cậu, “Cứ từ từ, không phải sợ.”
Không thể từ chối bàn tay duỗi ra kia, Tưởng Thanh Dung nuốt nước bọt, cắn môi, nhắm mắt, cẩn thận từng tí một thò chân ra.
“Tùm!”
Mũi chân vừa chạm nước, còn chưa đợi cậu kịp phản ứng, một lực lớn truyền đến kéo cả người cậu vào bể.
“A, cứu mạng —” thân thể đột nhiên chìm vào nước, xuất phát từ bản năng muốn sống Tưởng Thanh Dung ra sức khua hai tay hai chân, cố mãi mới bắt được một thứ không biết tên liền vội vàng ôm chặt không buông tay.
“Bạn học tiểu Tưởng, chân của bạn có thể chạm vào đáy bể đấy.” Tiếng cười đùa vang lên bên tai.
“Ắc —” Lúc này Tưởng Thanh Dung mới phát hiện bị mình coi là phao cứu sinh mà ôm chặt lấy là Lâm Đức Bân, dọa cho cậu vội vàng buông tay.
Dù là cách chiếc phao vịt, vừa rồi cậu cũng thật sự ôm Lâm Đức Bân. Vải vóc trên thân hai người cộng lại chỉ là hai cái quần bời, lúc ôm nhau hoàn toàn không có tác dụng gì.
Bất giác nghĩ lại cái ôm vừa rồi, Tưởng Thanh Dung vô thức xoa nhẹ ngón tay, thầm nhớ lại xúc cảm lúc đó.
“Sợ à?”
“Hả, có, có chút.” Nhớ tới đầu sỏ hại mình mất mặt, Tưởng Thanh Dung tức giận nói, “Còn không phải cậu kéo tớ xuống, giả bộ quan tâm làm gì.”
“Rồi rồi rồi, tớ chịu trách nhiệm dạy cậu biết bơi để bồi tội, đã được chưa ạ?”
“Hừ, miễn cưỡng tha thứ cho cậu.”
Đến cậu cũng không biết trong giọng mình có ý làm nũng.
Ngược lại Dương Khâm ở bên cạnh nhìn bọn họ mấy lần, nhưng hai người đang tiến hành dạy và học không chú ý tới.
Tác giả :
Thất Nguyệt Thịnh Hạ