Yêu Tôi Xin Hãy Nói
Chương 17
“Hội thao mấy ngày nữa đã bắt đầu rồi, huấn luyện sẽ gian khổ, cậu cố chịu khổ một chút.” Lâm Đức Bân hiểu lầm Tưởng Thanh Dung là bị huấn luyện gấp đôi hù dọa, vội vàng giải thích.
“Không sao không sao, thi đấu quan trọng nhất, tớ hiểu mà.” Tưởng Thanh Dung vội vàng lắc đầu tỏ vẻ mình không sợ khổ cực.
Aizz, phiền não này của cậu ném ra đảo Java trước đã, không nên suy nghĩ nhiều như vậy, cứ nắm chặt hạnh phúc nhỏ bé trước mắt rồi hãy nói!
“Ngoan quá.” Lâm Đức Bân cười xoa tóc Tưởng Thanh Dung, “Chờ thi đấu thắng lợi tớ mời cậu ăn bữa tiệc lớn.”
Động tác vô cùng thân thiết thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh, thậm chí có người còn bật cười thích thú.
Tưởng Thanh Dung quýnh lên, dùng động tác cúi đầu sửa lại tóc tránh đi những ánh nhìn xoi mói.
Lâm Đức Bân là một vật phát sáng tự nhiên, dù đi tới đâu đều là máy thu gom ánh mắt, chỉ tùy ý đi trong sân trường như vậy cũng có thể thu hút đủ các loại ánh mắt hoặc ái mộ hoặc ước ao hoặc tò mò. Lâm Đức Bân đã quen với ánh mắt bắn tới từ bốn phương tám hướng, nhưng Tưởng Thanh Dung thì không quen.
Tuy đứng hạng nhất trong khối, nhưng vẻ ngoài không quá xuất sắc nên Tưởng Thanh Dung là một người không thu hút, thường đi lại trong sân trường cũng sẽ không có ai chỉ trỏ vào cậu, chứ đừng nói là chuyện nữ sinh nửa đường lao ra cứng rắn nhét thư tình vào tay. Từ lúc tham gia đội bóng rổ, quan hệ của cậu với Lâm Đức Bân còn tốt hơn hồi nghỉ hè, bởi vì hai người cùng hướng về nhà, sau khi huấn luyện xong đều cùng nhau chờ xe bus.
Đi cùng một vật phát sáng như vậy vốn đã nhận được nhiều chú ý, người này còn ở trước mặt mọi người làm ra động tác mập mờ như vậy, lập tức có đủ các loại ánh mắt bắn tới, khóe mắt Tưởng Thanh Dung thậm chí còn nhìn thấy Hoàng Sở.
Nhìn thấy trên mặt Hoàng Sở lộ vẻ ngạc nhiên, lại liên tưởng đến những lời hôm qua Lâm Đức Bân nói với hoàng sở, Tưởng Thanh Dung biết nhất định hoàng sở đã hiểu lầm rồi.
Nếu muốn tìm bia đỡ đạn, cũng không nên tìm một nam sinh đồng tính như cậu chứ!
— rõ ràng chẳng có sức thuyết phục gì cả!
Cậu với Lâm Đức Bân, nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ bạn thân thêm đội hữu mà thôi. Bởi vì mình là do Lâm Đức Bân giới thiệu vào đội bóng rổ, vậy nên cậu ấy mới quan tâm cậu hơn so với người ngoài.
Tưởng Thanh Dung cảm thấy rất bất đắc dĩ với sức liên tưởng phong phú của hoàng sở. Phải có tư duy phong phú thế nào mới có thể liên tưởng cậu với Lâm Đức Bân có quan hệ – tuy đó là kết quả cậu nằm mơ cũng muốn có được!
Kỳ lạ là, từ sau ngày Lâm Đức Bân thừa nhận có người thích, đề tài này chưa một lần được nhắc lại.
Mấy người Dương Khâm hiếu kỳ hỏi vài lần đều bị Lâm Đức Bân đánh trống lảng, cứ như người kia là do cậu ấy hư cấu ra vậy.
Nhưng Tưởng Thanh Dung biết là không phải, người may mắn kia thật sự tồn tại, bởi ngày đó lúc Lâm Đức Bân thừa nhận vẻ mặt rất chân thành, cậu nhìn thấy trong mắt cậu ấy có màu sắc khác thường. Tưởng Thanh Dung quen thuộc mỗi hành động cử chỉ của Lâm Đức Bân, thần thái như vậy cậu thấy rất nhiều lần, đều là lúc Lâm Đức Bân chơi bóng.
Lâm Đức Bân thích bóng rổ là điều không thể nghi ngờ, mỗi lần cầm bóng trong tay ánh mắt cậu ấy sẽ trở nên khác thường, ngay cả người ngoài cũng có thể từ vẻ mặt của cậu ấy nhìn thấy tình yêu nhiệt tình với bóng rổ. Lâm Đức Bân hôm ấy, trong mắt tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, so với màu sắc lấp ló lúc chơi bóng của cậu ấy còn chói mắt hơn.
Nhìn thấy tia sáng ấy, Tưởng Thanh Dung đã biết Lâm Đức Bân không nói dối, cậu ấy thật sự có người thích!
Lo sợ bất an trải qua mấy ngày, Tưởng Thanh Dung đợi một nữ sinh xa lạ mà xinh đẹp xuất hiện, nhưng mãi vẫn không đợi được. Theo hội thao đến gần mỗi ngày, đề tài nói chuyện với Lâm Đức Bân hầu như đều xoay quanh bóng rổ, nữ sinh không biết tên kia như sao băng vụt qua phía chân trời, không hề được nhắc đến…
Tưởng Thanh Dung không biết nên vui mừng hay thất vọng. Vui mừng là vì nữ sinh trong truyền thuyết không xuất hiện, cậu vẫn có thể yên tâm tiếp tục thích Lâm Đức Bân, huyễn tưởng sẽ có một ngày có thể cùng cậu ấy nắm tay đồng hành, tựa như người yêu; thất vọng là, con dao treo lơ lửng giữa không trung vẫn không rơi xuống, sau khi cậu đã chuẩn bị tinh thần trái tim bị cắt thành hai nửa. Đau dài không bằng đau ngắn, con dao kia một ngày không biến mất cậu sẽ một ngày không được an bình. Sợ rằng không chịu nổi đến một ngày, vào lúc cậu không đề phòng cô gái kia lại đột nhiên xuất hiện, cho cậu một dao trí mạng.
“Thế nào gầy đi nhiều vậy?”
Mấy ngày ngắn ngủi, Tưởng Thanh Dung dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được gầy đi, thân thể vốn mảnh mai lại càng giống cây trúc.
Lâm Đức Bân nắn nắn cánh tay Tưởng Thanh Dung, đau đầu phát hiện cơ bắp vất vả mãi mới luyện ra được của Tưởng Thanh Dung trong mấy ngày đã bốc hơi rồi. Nói đúng ra không phải cơ bắp bốc hơi, mà là thịt bốc hơi, bóp một cái xuống toàn thấy khớp xương.
Bóng rổ là kiểu vận động, vì thân thể trực tiếp đối kháng nên ngoài yêu cầu kỹ thuật, yêu cầu thân cao cân nặng càng quan trọng hơn. Nói cách khác, không hề có tính đối kháng. Tưởng Thanh Dung mặc dù là xạ thủ vòng ngoài, nhưng cũng không phải hoàn toàn không tham gia phòng thủ, dù sao số cầu thủ trên sân là năm đối năm, không có khả năng chỉ dựa vào bốn đồng đội khác là có thể ngăn được toàn bộ năm người đối thủ.
Thế nhưng —
Lâm Đức Bân day trán, thật là nhức đầu!
Với thân thể như trang giấy này của Tưởng Thanh Dung, sợ là gió thổi đã bay rồi, nói gì cùng đối thủ thân cao mã đại một đấu một.
“Có chuyện gì vậy? Áp lực quá lớn?” Không đúng, năng lực kháng áp của Tưởng Thanh Dung luôn khiến người ta ghen tỵ, một đại hội thể dục thể thao nho nhỏ theo lý không thể hù dọa được cậu ấy.
Tưởng Thanh Dung cười gượng vài tiếng, “Đúng, đúng vậy! Lần đầu tiên vào sân thi đâu, có hơi căng thẳng.”
Cậu dám nói là vì không ngủ ngon mà gầy đi sao? Có nói ra cũng không ai tin!
Biết rõ cậu đang nói dối nhưng Lâm Đức Bân cũng không vạch trần. Có thể đỗ thủ khoa trong kỳ thi vào cấp 3, đồng thời từ lúc nhập học đến giờ vẫn luôn giữ vững hạng nhất, dù sau khi lên lớp 11 còn bị đội bóng rổ chiếm không ít thời gian học cậu ấy vẫn vững vàng giữ vị trí thứ nhất. Người như vậy, sẽ vì căng thẳng mà có áp lực, thậm chí áp lực lớn đến mức người gầy sọp đi?
Hắn không biết Tưởng Thanh Dung xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết tình trạng như vậy chắc chắn không phải bởi vì căng thẳng.
Nhìn Tưởng Thanh Dung thật lâu, dường như muốn từ trên mặt cậu nhìn ra bản chất sự việc, sau đó bất đắc dĩ nói, “Không cần nghĩ quá nhiều, giảm bớt áp lực tâm lý mới có thể tiến xa được.”
Tưởng Thanh Dung chấn động, luôn cảm thấy Lâm Đức Bân dường như muốn ám chỉ gì đấy…
“Được rồi, từ giờ đến lúc thi đấu còn có mấy ngày nữa, mấy ngày này cậu phải ăn cơm thật ngon, nhanh nuôi cho thịt quay về đi, đội bóng chúng ta cần cậu ném rổ.”
“Ừ!” Tưởng Thanh Dung gật đầu.
Là yêu cầu của cậu ấy, cậu nhất định sẽ giúp cậu ấy hoàn thành.
“Đi, mời cậu ăn kem.” Lâm Đức Bân đi về phía quán ăn vặt trước cổng trường.
Bọn họ vừa kết thúc huấn luyện của ngày hôm nay. Bởi vì Tưởng Thanh Dung khác với đội viên khác còn phải luyện thêm ném bóng, nên lúc bọn họ rời đi những người khác đã về hết, chỉ còn hai người họ.
“Không sao không sao, thi đấu quan trọng nhất, tớ hiểu mà.” Tưởng Thanh Dung vội vàng lắc đầu tỏ vẻ mình không sợ khổ cực.
Aizz, phiền não này của cậu ném ra đảo Java trước đã, không nên suy nghĩ nhiều như vậy, cứ nắm chặt hạnh phúc nhỏ bé trước mắt rồi hãy nói!
“Ngoan quá.” Lâm Đức Bân cười xoa tóc Tưởng Thanh Dung, “Chờ thi đấu thắng lợi tớ mời cậu ăn bữa tiệc lớn.”
Động tác vô cùng thân thiết thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh, thậm chí có người còn bật cười thích thú.
Tưởng Thanh Dung quýnh lên, dùng động tác cúi đầu sửa lại tóc tránh đi những ánh nhìn xoi mói.
Lâm Đức Bân là một vật phát sáng tự nhiên, dù đi tới đâu đều là máy thu gom ánh mắt, chỉ tùy ý đi trong sân trường như vậy cũng có thể thu hút đủ các loại ánh mắt hoặc ái mộ hoặc ước ao hoặc tò mò. Lâm Đức Bân đã quen với ánh mắt bắn tới từ bốn phương tám hướng, nhưng Tưởng Thanh Dung thì không quen.
Tuy đứng hạng nhất trong khối, nhưng vẻ ngoài không quá xuất sắc nên Tưởng Thanh Dung là một người không thu hút, thường đi lại trong sân trường cũng sẽ không có ai chỉ trỏ vào cậu, chứ đừng nói là chuyện nữ sinh nửa đường lao ra cứng rắn nhét thư tình vào tay. Từ lúc tham gia đội bóng rổ, quan hệ của cậu với Lâm Đức Bân còn tốt hơn hồi nghỉ hè, bởi vì hai người cùng hướng về nhà, sau khi huấn luyện xong đều cùng nhau chờ xe bus.
Đi cùng một vật phát sáng như vậy vốn đã nhận được nhiều chú ý, người này còn ở trước mặt mọi người làm ra động tác mập mờ như vậy, lập tức có đủ các loại ánh mắt bắn tới, khóe mắt Tưởng Thanh Dung thậm chí còn nhìn thấy Hoàng Sở.
Nhìn thấy trên mặt Hoàng Sở lộ vẻ ngạc nhiên, lại liên tưởng đến những lời hôm qua Lâm Đức Bân nói với hoàng sở, Tưởng Thanh Dung biết nhất định hoàng sở đã hiểu lầm rồi.
Nếu muốn tìm bia đỡ đạn, cũng không nên tìm một nam sinh đồng tính như cậu chứ!
— rõ ràng chẳng có sức thuyết phục gì cả!
Cậu với Lâm Đức Bân, nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ bạn thân thêm đội hữu mà thôi. Bởi vì mình là do Lâm Đức Bân giới thiệu vào đội bóng rổ, vậy nên cậu ấy mới quan tâm cậu hơn so với người ngoài.
Tưởng Thanh Dung cảm thấy rất bất đắc dĩ với sức liên tưởng phong phú của hoàng sở. Phải có tư duy phong phú thế nào mới có thể liên tưởng cậu với Lâm Đức Bân có quan hệ – tuy đó là kết quả cậu nằm mơ cũng muốn có được!
Kỳ lạ là, từ sau ngày Lâm Đức Bân thừa nhận có người thích, đề tài này chưa một lần được nhắc lại.
Mấy người Dương Khâm hiếu kỳ hỏi vài lần đều bị Lâm Đức Bân đánh trống lảng, cứ như người kia là do cậu ấy hư cấu ra vậy.
Nhưng Tưởng Thanh Dung biết là không phải, người may mắn kia thật sự tồn tại, bởi ngày đó lúc Lâm Đức Bân thừa nhận vẻ mặt rất chân thành, cậu nhìn thấy trong mắt cậu ấy có màu sắc khác thường. Tưởng Thanh Dung quen thuộc mỗi hành động cử chỉ của Lâm Đức Bân, thần thái như vậy cậu thấy rất nhiều lần, đều là lúc Lâm Đức Bân chơi bóng.
Lâm Đức Bân thích bóng rổ là điều không thể nghi ngờ, mỗi lần cầm bóng trong tay ánh mắt cậu ấy sẽ trở nên khác thường, ngay cả người ngoài cũng có thể từ vẻ mặt của cậu ấy nhìn thấy tình yêu nhiệt tình với bóng rổ. Lâm Đức Bân hôm ấy, trong mắt tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, so với màu sắc lấp ló lúc chơi bóng của cậu ấy còn chói mắt hơn.
Nhìn thấy tia sáng ấy, Tưởng Thanh Dung đã biết Lâm Đức Bân không nói dối, cậu ấy thật sự có người thích!
Lo sợ bất an trải qua mấy ngày, Tưởng Thanh Dung đợi một nữ sinh xa lạ mà xinh đẹp xuất hiện, nhưng mãi vẫn không đợi được. Theo hội thao đến gần mỗi ngày, đề tài nói chuyện với Lâm Đức Bân hầu như đều xoay quanh bóng rổ, nữ sinh không biết tên kia như sao băng vụt qua phía chân trời, không hề được nhắc đến…
Tưởng Thanh Dung không biết nên vui mừng hay thất vọng. Vui mừng là vì nữ sinh trong truyền thuyết không xuất hiện, cậu vẫn có thể yên tâm tiếp tục thích Lâm Đức Bân, huyễn tưởng sẽ có một ngày có thể cùng cậu ấy nắm tay đồng hành, tựa như người yêu; thất vọng là, con dao treo lơ lửng giữa không trung vẫn không rơi xuống, sau khi cậu đã chuẩn bị tinh thần trái tim bị cắt thành hai nửa. Đau dài không bằng đau ngắn, con dao kia một ngày không biến mất cậu sẽ một ngày không được an bình. Sợ rằng không chịu nổi đến một ngày, vào lúc cậu không đề phòng cô gái kia lại đột nhiên xuất hiện, cho cậu một dao trí mạng.
“Thế nào gầy đi nhiều vậy?”
Mấy ngày ngắn ngủi, Tưởng Thanh Dung dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được gầy đi, thân thể vốn mảnh mai lại càng giống cây trúc.
Lâm Đức Bân nắn nắn cánh tay Tưởng Thanh Dung, đau đầu phát hiện cơ bắp vất vả mãi mới luyện ra được của Tưởng Thanh Dung trong mấy ngày đã bốc hơi rồi. Nói đúng ra không phải cơ bắp bốc hơi, mà là thịt bốc hơi, bóp một cái xuống toàn thấy khớp xương.
Bóng rổ là kiểu vận động, vì thân thể trực tiếp đối kháng nên ngoài yêu cầu kỹ thuật, yêu cầu thân cao cân nặng càng quan trọng hơn. Nói cách khác, không hề có tính đối kháng. Tưởng Thanh Dung mặc dù là xạ thủ vòng ngoài, nhưng cũng không phải hoàn toàn không tham gia phòng thủ, dù sao số cầu thủ trên sân là năm đối năm, không có khả năng chỉ dựa vào bốn đồng đội khác là có thể ngăn được toàn bộ năm người đối thủ.
Thế nhưng —
Lâm Đức Bân day trán, thật là nhức đầu!
Với thân thể như trang giấy này của Tưởng Thanh Dung, sợ là gió thổi đã bay rồi, nói gì cùng đối thủ thân cao mã đại một đấu một.
“Có chuyện gì vậy? Áp lực quá lớn?” Không đúng, năng lực kháng áp của Tưởng Thanh Dung luôn khiến người ta ghen tỵ, một đại hội thể dục thể thao nho nhỏ theo lý không thể hù dọa được cậu ấy.
Tưởng Thanh Dung cười gượng vài tiếng, “Đúng, đúng vậy! Lần đầu tiên vào sân thi đâu, có hơi căng thẳng.”
Cậu dám nói là vì không ngủ ngon mà gầy đi sao? Có nói ra cũng không ai tin!
Biết rõ cậu đang nói dối nhưng Lâm Đức Bân cũng không vạch trần. Có thể đỗ thủ khoa trong kỳ thi vào cấp 3, đồng thời từ lúc nhập học đến giờ vẫn luôn giữ vững hạng nhất, dù sau khi lên lớp 11 còn bị đội bóng rổ chiếm không ít thời gian học cậu ấy vẫn vững vàng giữ vị trí thứ nhất. Người như vậy, sẽ vì căng thẳng mà có áp lực, thậm chí áp lực lớn đến mức người gầy sọp đi?
Hắn không biết Tưởng Thanh Dung xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết tình trạng như vậy chắc chắn không phải bởi vì căng thẳng.
Nhìn Tưởng Thanh Dung thật lâu, dường như muốn từ trên mặt cậu nhìn ra bản chất sự việc, sau đó bất đắc dĩ nói, “Không cần nghĩ quá nhiều, giảm bớt áp lực tâm lý mới có thể tiến xa được.”
Tưởng Thanh Dung chấn động, luôn cảm thấy Lâm Đức Bân dường như muốn ám chỉ gì đấy…
“Được rồi, từ giờ đến lúc thi đấu còn có mấy ngày nữa, mấy ngày này cậu phải ăn cơm thật ngon, nhanh nuôi cho thịt quay về đi, đội bóng chúng ta cần cậu ném rổ.”
“Ừ!” Tưởng Thanh Dung gật đầu.
Là yêu cầu của cậu ấy, cậu nhất định sẽ giúp cậu ấy hoàn thành.
“Đi, mời cậu ăn kem.” Lâm Đức Bân đi về phía quán ăn vặt trước cổng trường.
Bọn họ vừa kết thúc huấn luyện của ngày hôm nay. Bởi vì Tưởng Thanh Dung khác với đội viên khác còn phải luyện thêm ném bóng, nên lúc bọn họ rời đi những người khác đã về hết, chỉ còn hai người họ.
Tác giả :
Thất Nguyệt Thịnh Hạ