Yêu Tôi Xin Hãy Nói
Chương 11
Khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, câu chuyện đã xảy ra biến hóa nghiêng trời —
“Tưởng Thanh Dung, cậu có ý định tham gia đội bóng rổ của bọn tôi không?” Một hôm sau khi luyện tập xong, Lâm Đức Bân hỏi Tưởng Thanh Dung như vậy.
“Hả!?”
“Căn bản của cậu có hơi kém, nhưng cảm giác ném rổ của cậu rất chuẩn, đội bóng chúng tớ vừa lúc thiếu một người chuyên ném rổ như cậu. Nếu cậu có hứng thú, tớ có thể đề cử cậu với thầy quản lý.”
Lâm Đức Bân chơi bóng rổ với Tưởng Thanh Dung gần hai tháng mới ngạc nhiên phát hiện ra đây là một vật báu. Tố chất thân thể không tốt lắm, chạy bộ hai tháng cũng không thấy có chút cơ bắp nào, tối đa cũng chỉ khỏe hơn hồi đầu một chút, nếu đối kháng một một người ta chỉ cần hất một cái là có thể đánh bay cậu. Luyện cả một mùa hè, sao cho có thể dẫn bóng lên rổ bình thường mà không mắc lỗi ôm bóng chạy (động tác phạm quy trong thi đấu bóng rổ) hoặc rời tay. Trời sinh tính cân đối của thân thể kém hơn nam sinh cùng tuổi, cung phản xạ của thân thể tương đối dài. Nhưng Tưởng Thanh Dung tố chất thân thể không tốt lại có một ưu điểm vô cùng xuất chúng, đó là xúc cảm ném rổ cực tốt, ném rổ ở cực ly xa vừa ổn vừa chuẩn, quả thực khiến Lâm Đức Bân kinh hỉ.
Ném rổ chính xác cùng ổn định không phải thiên phú mà phải dựa vào luyện tập nhiều ngày mới có được, liên quan rất nhiều giữa cảm ngộ của người với bóng. Thời gian dài duy trì lực chú ý cao độ, có thể chuẩn xác dùng cảm giác cùng mắt đo lường tính ra khoảng cách giữa bản thân với giỏ bóng để khống chế lực ném rổ, những điều này còn khó hơn thiên phú trời sinh.
Cái gọi là cảm giác với bóng, chính là loại này!
Kỹ thuật có thể luyện tập mà có, cảm giác với bóng rất khó luyện tập được.
Không ngờ Tưởng Thanh Dung lại là một người có cảm giác với bóng xuất sắc như vậy.
Tưởng Thanh Dung ngây ngẩn cả người.
… Đội, đội bóng rổ?
Động cơ học chơi bóng của cậu không đơn thuần, không phải vì cái gì mà được vào đội bóng rổ thắng được trận đấu, cậu chỉ muốn nhìn thấy người này. Mùa hè này, người này dẫn theo cậu chạy bộ buổi sáng, dạy cậu từng động tác chơi bóng, lúc hai người ở chung chính là quãng thời gian cậu vui vẻ nhất.
Có thể ở một mình với Lâm Đức Bân, còn làm cậu phấn chấn hơn việc giành được hạng nhất.
Song Tưởng Thanh Dung cũng biết, hạnh phúc của cậu như phép thuật cùng xe bí đỏ của cô bé lọ lem, đều có giới hạn thời gian, một khi thời gian đến phép thuật sẽ biến mất. Xe bí đỏ của cô bé lọ lem đến 12h sẽ biến mất, phép thuật của cậu là đến khai giảng. Lâm Đức Bân là chủ lực đội bóng rổ của trường, sau khi khai giảng, thời gian ngoài giờ học của cậu ấy cũng sẽ giành cho huấn luyện của đội bóng, sẽ không còn thừa thời gian cùng cậu chạy bộ dạy cậu chơi bóng nữa.
Thế nhưng, lúc này Lâm Đức Bân lại mời cậu gia nhập đội bóng rổ?
— nếu tham gia đội bóng rổ, không phải cậu sẽ có càng nhiều cơ hội ở chung với người này sao?
Trong đầu lại tự động tưởng tượng đến cảnh tham gia đội bóng rổ – cùng nhau luyện bóng, cùng nhau thi đấu, cùng nhau thay quần áo trong phòng thay đồ…
“Tớ…” Tưởng Thanh Dung rất muốn gật đầu đồng ý trước lời mời mê người này, nhưng cậu vẫn tự biết khả năng của mình.
Có người trời sinh đã gầy yếu, ví như cậu. Chạy bộ hai tháng, ngoài thể lực có phát triển thì thân hình không thay đổi nhiều, thường bị Lâm Đức Bân chê bai cậu yếu ớt, khuyết thiếu khả năng đối kháng.
Khả năng duy nhất của cậu chính là ném bóng chuẩn. Lúc cậu bắt đầu học ném rổ đã ném trúng ngay quả đầu tiên, cậu rõ ràng thấy Lâm Đức Bân cười. Sự khẳng định của Lâm Đức Bân, là động lực tốt nhất để cậu luyện ném rổ!
Lâm Đức Bân sẽ không biết, mỗi lúc trời tối cậu đều chạy xuống sân bóng rổ dưới lầu một mình luyện ném rổ, chỉ vì có thể nhìn thấy càng nhiều tán thưởng trong mắt cậu ấy.
Cậu phát hiện mình có điểm giống Hanamichi, đều vì người mình thích mới có thể dùng hết nhiệt tình của mình để yêu trò vận động này. Không phải muốn thắng được trận đấu, chỉ là muốn ánh mắt người kia có thể dừng lại trên người mình.
Muốn cùng cậu ấy sóng vai rong ruổi trên sân đấu, lại sợ bản thân không biết tự lượng sức mà kéo chân cậu ấy, Tưởng Thanh Dung có phần do dự.
“Cậu không cần trả lời vội, về nhà cẩn thận suy nghĩ rồi lại trả lời tớ. Nếu tham gia đội bóng có thể sẽ chiếm của cậu không ít thời gian học, cậu phải suy nghĩ cho kỹ.” Ở chung hai tháng, Lâm Đức Bân hiểu rõ hơn ai khác Tưởng Thanh Dung chăm chỉ như thế nào. Vào lúc mọi người hưởng thụ ngày nghỉ chơi bời khắp nơi, buổi tối Tưởng Thanh Dung đều ở nhà ngoan ngoãn học bài. Hắn không biết vì sao Tưởng Thanh Dung lại đột nhiên muốn học chơi bóng, nhưng hắn biết rõ, kỳ thuật trọng tâm sinh hoạt của Tưởng Thanh Dung là học tập.
Cho rằng Tưởng Thanh Dung do dự là vì không có thời gian học, Lâm Đức Bân vỗ vai Tưởng Thanh Dung thông cảm.
“Tớ, tớ nghĩ chơi bóng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến việc học.” Tưởng Thanh Dung hít sâu một hơi, “Tớ muốn gia nhập đội bóng, cùng chơi bóng với cậu.”
Mấy ngày này là quãng thời gian cậu vui vẻ nhất trong cuộc đời 16 năm của mình. Việc học dù tốt mấy cũng chỉ là một số 1 thêm hai số 0, những số này từ nhỏ đến lớn không biết cậu đã đạt được bao nhiêu lần rồi, ngoài lần đầu tiên nhận được cảm thấy vui vẻ cùng kiêu ngạo, những lần sau đều không thể mang lại cho cậu quá nhiều vui vẻ.
Vậy nhưng chơi bóng lại khác, những lúc người này ở bên cậu, chỉ số vui vẻ của cậu chắc chắn vượt qua 100, mỗi ngày sau khi chia tay đều mong ngóng ngày mai mau đến, không lúc nào biết chán. Cậu vất vả mãi mới đi đến bên người nọ, cậu muốn tiếp tục đứng ở vị trí này.
Học tập cùng người nọ nếu đặt lên bàn cân căn bản không đáng là gì, cậu không cần cân nhắc đã biết rõ cậu chọn bên nào.
Có thể trở thành đồng đội của người ấy, sẽ khiến cậu chết chìm trong hạnh phúc!
“Không cần suy nghĩ kỹ à?” Lâm Đức Bân rất kinh ngạc với sự cương quyết của Tưởng Thanh Dung. Trong ấn tượng của hắn, tính cách của Tưởng Thanh Dung có hơi lãnh đạm, tính cách như vậy khi phải lựa chọn một việc khó khăn thường sẽ lo trước lo sau.
“Ừ!” Tưởng Thanh Dung gật đầu thật mạnh.
Bởi vì, cậu nhớ tới giấc mơ kỳ lạ kia.
Từ khi bắt đầu học chơi bóng với Lâm Đức Bân, giấc mơ kia cứ ba năm ngày lại xuất hiện trong giấc ngủ. Mỗi lần cậu đều nhìn thấy một cậu khác sống băn khoăn mà cô độc trong mơ.
Học có tốt nữa thì sao, ra xã hội, người có sự nghiệp tốt nhất phần lớn không phải người học giỏi nhất. Đại học xã hội, phức tạp hơn rất nhiều so với đại học bình thường. Bảng điểm xinh đẹp cũng không thể mang đến cho cậu tiền đồ rạng rỡ, công việc của cậu chẳng tốt cũng chẳng xấu. Thành tích ở đại học xã hội của cậu khó coi hơn nhiều so với thành tích của cậu tại địa học chính quy.
Nghĩ đến những đoạn ngắn quen thuộc trong giấc mơ, Tưởng Thanh Dung rất đau lòng cho mình trong mộng. Nhân sinh trên đời cũng chỉ là mấy chục năm ngắn ngủi, tại sao phải sống mệt mỏi như vậy? Sinh hoạt vốn gian khổ, trên con đường tình yêu cũng không nhận được gì, cuộc sống như thế thật là thất bại. Dù không thể nói với người ấy một câu ‘tớ yêu cậu’, tối thiểu cũng muốn trong ba năm cấp 3 lưu lại nhiều kỷ niệm đẹp! Kết quả, Tưởng Thanh Dung trong mơ chỉ biết vùi đầu vào học, xuất hiện bên người nọ rải rác không đáng kể, cuối cùng còn rơi vào kết cục công việc cũng không như ý.
Tưởng Thanh Dung thấy may mắn mình không phải là Tưởng Thanh Dung trong những cảnh mơ kia. Nhân sinh không thể lặp lại, cậu nghĩ Tưởng Thanh Dung trong mơ ấy nếu có cơ hội làm lại, cậu ấy nhất sịnh sẽ không để lãng phí ba năm cấp 3 như vậy.
Thanh xuân, không phải dùng để tùy ý tiêu xài sao?
Lo trước lo sau chỉ biết để lại tiếc nuối cả đời!
Cho nên cậu không muốn trở thanh Tưởng Thanh Dung bi thảm kia, cậu muốn cùng người ấy chạy trên sân bóng. Ngày sau dù cuộc sống không như ý, tối thiểu cậu còn có một đoạn ký ức đáng giá cả đời.
Bắt đầu từ ngày yêu một người đồng tính, Tưởng Thanh Dung đã biết kiếp này của mình đường tình nhất định gặp nhiều trắc trở!
Cậu không có cách nào làm đối phương cũng thích mình, điều cậu có thể làm chỉ là để bản thân đừng thảm như vậy. Một cái ôm bình thường giữa đồng đội, có lẽ trong trí nhớ sẽ biến thành cái ôm giữa tình nhân. Nếu nửa đời sau có ký ức như vậy làm bạn, Tưởng Thanh Dung nghĩ có lẽ cậu sẽ hạnh phúc hơn Tưởng Thanh Dung gặp trong mộng.
“Được rồi, để tớ về gọi điện cho huấn luyện viên nói chuyện này. Mấy ngày nay phải tăng cường huấn luyện cho cậu, với cái thân thể này của cậu dù có vào đội bóng của trường cũng là cho cậu vào vị trí ném bóng ba điểm, chứ không để cậu vào khu vực cấm địa đâu.”
Không sao, dù làm dự bị cũng rất thỏa mãn.
“Tưởng Thanh Dung, cậu có ý định tham gia đội bóng rổ của bọn tôi không?” Một hôm sau khi luyện tập xong, Lâm Đức Bân hỏi Tưởng Thanh Dung như vậy.
“Hả!?”
“Căn bản của cậu có hơi kém, nhưng cảm giác ném rổ của cậu rất chuẩn, đội bóng chúng tớ vừa lúc thiếu một người chuyên ném rổ như cậu. Nếu cậu có hứng thú, tớ có thể đề cử cậu với thầy quản lý.”
Lâm Đức Bân chơi bóng rổ với Tưởng Thanh Dung gần hai tháng mới ngạc nhiên phát hiện ra đây là một vật báu. Tố chất thân thể không tốt lắm, chạy bộ hai tháng cũng không thấy có chút cơ bắp nào, tối đa cũng chỉ khỏe hơn hồi đầu một chút, nếu đối kháng một một người ta chỉ cần hất một cái là có thể đánh bay cậu. Luyện cả một mùa hè, sao cho có thể dẫn bóng lên rổ bình thường mà không mắc lỗi ôm bóng chạy (động tác phạm quy trong thi đấu bóng rổ) hoặc rời tay. Trời sinh tính cân đối của thân thể kém hơn nam sinh cùng tuổi, cung phản xạ của thân thể tương đối dài. Nhưng Tưởng Thanh Dung tố chất thân thể không tốt lại có một ưu điểm vô cùng xuất chúng, đó là xúc cảm ném rổ cực tốt, ném rổ ở cực ly xa vừa ổn vừa chuẩn, quả thực khiến Lâm Đức Bân kinh hỉ.
Ném rổ chính xác cùng ổn định không phải thiên phú mà phải dựa vào luyện tập nhiều ngày mới có được, liên quan rất nhiều giữa cảm ngộ của người với bóng. Thời gian dài duy trì lực chú ý cao độ, có thể chuẩn xác dùng cảm giác cùng mắt đo lường tính ra khoảng cách giữa bản thân với giỏ bóng để khống chế lực ném rổ, những điều này còn khó hơn thiên phú trời sinh.
Cái gọi là cảm giác với bóng, chính là loại này!
Kỹ thuật có thể luyện tập mà có, cảm giác với bóng rất khó luyện tập được.
Không ngờ Tưởng Thanh Dung lại là một người có cảm giác với bóng xuất sắc như vậy.
Tưởng Thanh Dung ngây ngẩn cả người.
… Đội, đội bóng rổ?
Động cơ học chơi bóng của cậu không đơn thuần, không phải vì cái gì mà được vào đội bóng rổ thắng được trận đấu, cậu chỉ muốn nhìn thấy người này. Mùa hè này, người này dẫn theo cậu chạy bộ buổi sáng, dạy cậu từng động tác chơi bóng, lúc hai người ở chung chính là quãng thời gian cậu vui vẻ nhất.
Có thể ở một mình với Lâm Đức Bân, còn làm cậu phấn chấn hơn việc giành được hạng nhất.
Song Tưởng Thanh Dung cũng biết, hạnh phúc của cậu như phép thuật cùng xe bí đỏ của cô bé lọ lem, đều có giới hạn thời gian, một khi thời gian đến phép thuật sẽ biến mất. Xe bí đỏ của cô bé lọ lem đến 12h sẽ biến mất, phép thuật của cậu là đến khai giảng. Lâm Đức Bân là chủ lực đội bóng rổ của trường, sau khi khai giảng, thời gian ngoài giờ học của cậu ấy cũng sẽ giành cho huấn luyện của đội bóng, sẽ không còn thừa thời gian cùng cậu chạy bộ dạy cậu chơi bóng nữa.
Thế nhưng, lúc này Lâm Đức Bân lại mời cậu gia nhập đội bóng rổ?
— nếu tham gia đội bóng rổ, không phải cậu sẽ có càng nhiều cơ hội ở chung với người này sao?
Trong đầu lại tự động tưởng tượng đến cảnh tham gia đội bóng rổ – cùng nhau luyện bóng, cùng nhau thi đấu, cùng nhau thay quần áo trong phòng thay đồ…
“Tớ…” Tưởng Thanh Dung rất muốn gật đầu đồng ý trước lời mời mê người này, nhưng cậu vẫn tự biết khả năng của mình.
Có người trời sinh đã gầy yếu, ví như cậu. Chạy bộ hai tháng, ngoài thể lực có phát triển thì thân hình không thay đổi nhiều, thường bị Lâm Đức Bân chê bai cậu yếu ớt, khuyết thiếu khả năng đối kháng.
Khả năng duy nhất của cậu chính là ném bóng chuẩn. Lúc cậu bắt đầu học ném rổ đã ném trúng ngay quả đầu tiên, cậu rõ ràng thấy Lâm Đức Bân cười. Sự khẳng định của Lâm Đức Bân, là động lực tốt nhất để cậu luyện ném rổ!
Lâm Đức Bân sẽ không biết, mỗi lúc trời tối cậu đều chạy xuống sân bóng rổ dưới lầu một mình luyện ném rổ, chỉ vì có thể nhìn thấy càng nhiều tán thưởng trong mắt cậu ấy.
Cậu phát hiện mình có điểm giống Hanamichi, đều vì người mình thích mới có thể dùng hết nhiệt tình của mình để yêu trò vận động này. Không phải muốn thắng được trận đấu, chỉ là muốn ánh mắt người kia có thể dừng lại trên người mình.
Muốn cùng cậu ấy sóng vai rong ruổi trên sân đấu, lại sợ bản thân không biết tự lượng sức mà kéo chân cậu ấy, Tưởng Thanh Dung có phần do dự.
“Cậu không cần trả lời vội, về nhà cẩn thận suy nghĩ rồi lại trả lời tớ. Nếu tham gia đội bóng có thể sẽ chiếm của cậu không ít thời gian học, cậu phải suy nghĩ cho kỹ.” Ở chung hai tháng, Lâm Đức Bân hiểu rõ hơn ai khác Tưởng Thanh Dung chăm chỉ như thế nào. Vào lúc mọi người hưởng thụ ngày nghỉ chơi bời khắp nơi, buổi tối Tưởng Thanh Dung đều ở nhà ngoan ngoãn học bài. Hắn không biết vì sao Tưởng Thanh Dung lại đột nhiên muốn học chơi bóng, nhưng hắn biết rõ, kỳ thuật trọng tâm sinh hoạt của Tưởng Thanh Dung là học tập.
Cho rằng Tưởng Thanh Dung do dự là vì không có thời gian học, Lâm Đức Bân vỗ vai Tưởng Thanh Dung thông cảm.
“Tớ, tớ nghĩ chơi bóng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến việc học.” Tưởng Thanh Dung hít sâu một hơi, “Tớ muốn gia nhập đội bóng, cùng chơi bóng với cậu.”
Mấy ngày này là quãng thời gian cậu vui vẻ nhất trong cuộc đời 16 năm của mình. Việc học dù tốt mấy cũng chỉ là một số 1 thêm hai số 0, những số này từ nhỏ đến lớn không biết cậu đã đạt được bao nhiêu lần rồi, ngoài lần đầu tiên nhận được cảm thấy vui vẻ cùng kiêu ngạo, những lần sau đều không thể mang lại cho cậu quá nhiều vui vẻ.
Vậy nhưng chơi bóng lại khác, những lúc người này ở bên cậu, chỉ số vui vẻ của cậu chắc chắn vượt qua 100, mỗi ngày sau khi chia tay đều mong ngóng ngày mai mau đến, không lúc nào biết chán. Cậu vất vả mãi mới đi đến bên người nọ, cậu muốn tiếp tục đứng ở vị trí này.
Học tập cùng người nọ nếu đặt lên bàn cân căn bản không đáng là gì, cậu không cần cân nhắc đã biết rõ cậu chọn bên nào.
Có thể trở thành đồng đội của người ấy, sẽ khiến cậu chết chìm trong hạnh phúc!
“Không cần suy nghĩ kỹ à?” Lâm Đức Bân rất kinh ngạc với sự cương quyết của Tưởng Thanh Dung. Trong ấn tượng của hắn, tính cách của Tưởng Thanh Dung có hơi lãnh đạm, tính cách như vậy khi phải lựa chọn một việc khó khăn thường sẽ lo trước lo sau.
“Ừ!” Tưởng Thanh Dung gật đầu thật mạnh.
Bởi vì, cậu nhớ tới giấc mơ kỳ lạ kia.
Từ khi bắt đầu học chơi bóng với Lâm Đức Bân, giấc mơ kia cứ ba năm ngày lại xuất hiện trong giấc ngủ. Mỗi lần cậu đều nhìn thấy một cậu khác sống băn khoăn mà cô độc trong mơ.
Học có tốt nữa thì sao, ra xã hội, người có sự nghiệp tốt nhất phần lớn không phải người học giỏi nhất. Đại học xã hội, phức tạp hơn rất nhiều so với đại học bình thường. Bảng điểm xinh đẹp cũng không thể mang đến cho cậu tiền đồ rạng rỡ, công việc của cậu chẳng tốt cũng chẳng xấu. Thành tích ở đại học xã hội của cậu khó coi hơn nhiều so với thành tích của cậu tại địa học chính quy.
Nghĩ đến những đoạn ngắn quen thuộc trong giấc mơ, Tưởng Thanh Dung rất đau lòng cho mình trong mộng. Nhân sinh trên đời cũng chỉ là mấy chục năm ngắn ngủi, tại sao phải sống mệt mỏi như vậy? Sinh hoạt vốn gian khổ, trên con đường tình yêu cũng không nhận được gì, cuộc sống như thế thật là thất bại. Dù không thể nói với người ấy một câu ‘tớ yêu cậu’, tối thiểu cũng muốn trong ba năm cấp 3 lưu lại nhiều kỷ niệm đẹp! Kết quả, Tưởng Thanh Dung trong mơ chỉ biết vùi đầu vào học, xuất hiện bên người nọ rải rác không đáng kể, cuối cùng còn rơi vào kết cục công việc cũng không như ý.
Tưởng Thanh Dung thấy may mắn mình không phải là Tưởng Thanh Dung trong những cảnh mơ kia. Nhân sinh không thể lặp lại, cậu nghĩ Tưởng Thanh Dung trong mơ ấy nếu có cơ hội làm lại, cậu ấy nhất sịnh sẽ không để lãng phí ba năm cấp 3 như vậy.
Thanh xuân, không phải dùng để tùy ý tiêu xài sao?
Lo trước lo sau chỉ biết để lại tiếc nuối cả đời!
Cho nên cậu không muốn trở thanh Tưởng Thanh Dung bi thảm kia, cậu muốn cùng người ấy chạy trên sân bóng. Ngày sau dù cuộc sống không như ý, tối thiểu cậu còn có một đoạn ký ức đáng giá cả đời.
Bắt đầu từ ngày yêu một người đồng tính, Tưởng Thanh Dung đã biết kiếp này của mình đường tình nhất định gặp nhiều trắc trở!
Cậu không có cách nào làm đối phương cũng thích mình, điều cậu có thể làm chỉ là để bản thân đừng thảm như vậy. Một cái ôm bình thường giữa đồng đội, có lẽ trong trí nhớ sẽ biến thành cái ôm giữa tình nhân. Nếu nửa đời sau có ký ức như vậy làm bạn, Tưởng Thanh Dung nghĩ có lẽ cậu sẽ hạnh phúc hơn Tưởng Thanh Dung gặp trong mộng.
“Được rồi, để tớ về gọi điện cho huấn luyện viên nói chuyện này. Mấy ngày nay phải tăng cường huấn luyện cho cậu, với cái thân thể này của cậu dù có vào đội bóng của trường cũng là cho cậu vào vị trí ném bóng ba điểm, chứ không để cậu vào khu vực cấm địa đâu.”
Không sao, dù làm dự bị cũng rất thỏa mãn.
Tác giả :
Thất Nguyệt Thịnh Hạ