Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được?
Chương 8
Ớ !? What the hell ? Hải Đăng , cậu ta là đang hù dọa Diệu Anh đấy hả ?
Không phải chứ ? Tiền tiêu tháng này của cô sắp cạn rồi , lỡ mà cậu ta làm thật thì cô sống sao ? Chẳng lẽ lại chìa tay xin tiền bố mẹ để ” được nghe cải lương ” miễn phí à ?
Tên này … ăn trúng cái bả gì mà dở chứng thế không biết !?
– Diệu Anh , mày sao thế ? Sao ngẩn ngơ ra vậy ? Hải Đăng đi trước rồi kìa !
Quỳnh Giao không hề để ý đến thái độ của Diệu Anh , đeo cặp ngay ngắn hối thúc cô .
– Ờ ờ , tao biết rồi .
Diệu Anh cũng tặc lưỡi cho qua , thôi thì hết tiền ở lại rửa chén không công trả nợ cho người ta vậy . ” Quỳnh Giao , mày có biết vì mày mà tao rơi vào tình cảnh éo le vậy không ? ” – Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ , Diệu Anh nào có nói ra .
Trong khi Diệu Anh đang khổ đau nghĩ về túi tiền thì tên đằng trước cứ sốt ruột chờ ai đó chạy đến năn nỉ .
Trái với dự đoán , người chạy đến lại chẳng phải người đó . Lại còn tự nhiên khoác tay Hải Đăng thân thiết :
– Hải Đăng , cậu có chuyện không vui à ? Sao khó chịu thế ?
– Không có gì .
Hải Đăng thẳng thừng hất tay ra , lộ rõ vẻ khó chịu . Hơi nghiêng người nhìn về phía sau . Con nhỏ này bị gì thế ? Lủi thủi đi một mình như vậy … bị gì sao ?
Không một chút quan tâm đến người bên cạnh đang hụt hẫng , đau lòng biết bao . Hải Đăng bước thật nhanh về phía người kia – người mà cậu vừa ghét vừa thương … :
– Anh , cậu bị sao vậy ?
Diệu Anh vừa đi vừa cắm đầu xuống đất , nghe thấy giọng nói ngàn lần đáng hận kia lập tức ngẩng đầu lên :
– Không sao !!!
Nói xong Diệu Anh liền bước nhanh vượt mặt Hải Đăng , không một lần ngoảnh đầu nhìn .
Quỳnh Giao nãy giờ thấy cả , không sót một cái gì . Diệu Anh chẳng thèm quan tâm đến Hải Đăng như vậy , tại sao cậu vẫn một mực quan tâm đến Diệu Anh , thay vì như thế , quan tâm đến Quỳnh Giao chẳng phải tốt hơn sao ?
~~~~~
– Cho 5 ly trà sữa ! – Hải Đăng mặt lạnh hơn tiền bước vào quán mở miệng gọi .
Chủ quán nhìn Hải Đăng và hai người đằng sau bằng con mắt khá là ” khác thường ” . Cũng phải thôi , 3 người uống 5 ly trà sữa !?
Diệu Anh biết rõ Hải Đăng tại sao lại gọi nhiều vậy . Nhưng đành bấm bụng tiếc tiền , hi vọng cậu ta không gọi thêm . Nếu gọi nữa , e rằng Diệu Anh không tránh khỏi kiếp ôsin .
Quỳnh Giao kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Diệu Anh , khẽ an ủi :
– Không sao đâu , Hải Đăng là con trai mà . Lý nào lại để con gái trả tiền cho mình ? Nếu không , tao thêm vô tiền thiếu là được chứ gì .
Đúng là chỉ có Quỳnh Giao là tốt với cô nhất ! Nhưng mà … phải ha ! Cậu ta là con trai , sao có thể để con gái khao mình ăn uống như thế ? Hải Đăng đâu có hèn hạ đến vậy nhỉ !?
Thế là Diệu Anh mừng thầm trong lòng , vô tư uống trà sữa .
Kẻ đối diện nhếch môi cười khẩy một cái , Diệu Anh … hèn hạ với ai là không thể , nhưng với cô , thì hoàn toàn có thể đấy !
Một phần là nghĩ thế , phần khác Hải Đăng phải suy nghĩ làm sao uống hết 3 ly trà sữa kia . Cậu không thích ngọt lắm , 1 ly thì được . 3 ly … liệu có quá sức không ? Thây kệ , nhất định phải uống hết . Không được tự làm mất mặt trước Diệu Anh !
Nghĩ rồi Hải Đăng bắt tay vào uống hết 3 ly trà sữa . Uống , cứ uống , hết ly này đến ly khác … xong , cuối cùng cũng hết 3 ly . Hải Đăng ôm bụng bự xoa xoa , như vậy về nhà là khỏi ăn tối luôn .
Phía đối diện Diệu Anh cứ nhìn chằm chằm Hải Đăng , chờ đợi sự ga lăng nào đó sẽ xuất hiện . Lúc Hải Đăng gọi bồi bàn tới tưởng tính tiền … ai dè , gọi thêm 10 ly nữa đem về !
Tên khốn !!! Rõ ràng là muốn Diệu Anh ôm túi tiền rỗng về nhà mà ! Diệu Anh bản thân tự hiểu rõ cứ bị Hải Đăng chơi khăm hết lần này đến lần khác , vậy mà cô vẫn chưa tìm được cơ hội trả thù mới tức !!!
Tiếc nuối rời ghế đi tính tiền , phóng ánh mắt như dao găm về phía tên khốn nạn ôm bụng thảnh thơi cười cợt nhìn Diệu Anh . 300 … 300 nghìn của cô ! Bay rồi , một đi không trở lại !!!
Cầm 10 ly trà sữa trong tay mà Diệu Anh muốn ném thẳng vào mặt Hải Đăng ghê gớm ! Nhưng thôi , cũng là tiền của cô , đành cẩn thận đưa trà sữa cho cậu .
– Ôi chao ơi ! Anh hôm nay tốt bụng ghê !!!
Có ngu cũng nhận ra đây chính là sự mỉa mai chứ chả khen gì sất ! Ý là Diệu Anh thường ngày rất keo kiệt , tên đáng chết !!!
Đợi Hải Đăng cầm xong , Diệu Anh không nói không rằng liếc mắt xoay lưng đi về . Quỳnh Giao cũng định chạy theo nhưng thấy Hải Đăng cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích . Nó thấy lạ liền hỏi :
– Cậu bị sao vậy , Hải Đăng ?
– Không có gì đâu , mau về với Anh đi ! Mai gặp .
Hải Đăng chỉ lắc nhẹ đầu rồi bước ra khỏi quán , không hiểu sao lại đi rất nhanh .
~~~~~
Trước khi lên nhà , Hải Đăng phân phát trà sữa cho mấy đứa nhóc đang chơi trước chung cư . Chỉ giữ lại duy nhất một ly cho mình .
Vào phòng , Hải Đăng không uống ngay mà cứ nhìn ngắm ly trà sữa trên tay . Đây là trà sữa đào – loại trà sữa mà Diệu Anh thích nhất . Là ly duy nhất khác với 9 ly còn lại .
Diệu Anh , có phải cậu đã làm cho cô giận ? Thái độ vừa rồi của Diệu Anh , từ nãy đến giờ , cậu cân nhắc rất nhiều .
Nhưng cũng không trách cậu được , tất cả là do Diệu Anh . Từ lúc gặp nhau đầu năm cho đến lúc này , cậu đều cố tình gây sự với Diệu Anh , tất cả … tất cả đều xuất phát từ Diệu Anh mà ra .
“Diệu Anh , đừng vội trách tôi ! Là do cậu cả thôi ! ”
Hải Đăng mệt mỏi dần thiếp đi .
Đến tối , Hải Đăng giật mình thức giấc . Đã 7h rồi . Ly trà sữa giờ đã tan thành nước rồi , không hiểu sao khi nhìn nó , Hải Đăng lại cảm thấy có gì đó … hơi buồn .
Lết tấm thân vào bếp nấu mì gói ăn . Hải Đăng vừa húp nước mì vừa suy nghĩ gì đó .
Căn hộ này , là do ba mẹ đã mua cho Hải Đăng . Họ rất bận , đến cả thời gian dành cho con trai độc nhất của mình cũng không có . Họ cứ đi công tác rồi lại về , mỗi lần về chỉ ở được tầm 1 tuần . Thời gian đó , đối với những đứa con xa ba mẹ lâu ngày mới gặp lại mà nói , thật sự rất ít .
Không có họ , Hải Đăng cũng ít quan tâm tới bản thân mình hơn . Cậu là con trai , biết nấu ăn cái gì đây ? Chẳng lẽ lại cầm cuốn sách hướng dẫn nấu ăn lăn vào bếp . Ngán ngẩm cái viễn cảnh đó , ngày nào Hải Đăng cũng ăn mì gói . Thậm chí còn mua cả thùng về cất trong tủ bếp , lúc đói lại lấy ra nấu mà ăn . Siêng lắm , hoặc là kinh phí cho phép cậu mới xách mông ra khỏi nhà đi ăn quán .
Đang tập trung nghĩ suy thì tiếng điện thoại reo làm cắt đứt mạch suy nghĩ . Lúc này , đột nhiên Hải Đăng mong rằng cuộc gọi này , là từ người đó .
Nhưng không phải … là một người khác . Chẳng cần nhìn màn hình điện thoại cậu cũng có thể biết đó không phải Diệu Anh . Vì đơn giản , chuông điện thoại không phải bài Until You . Diệu Anh khác với tất cả những người có trong danh bạ điện thoại , họ đều chung một loại nhạc chuông . Nhưng mỗi Diệu Anh lại là Until You .
Chán chường bắt máy , Hải Đăng hỏi :
– Alô , ai vậy ?
Đầu dây bên kia nghe được giọng Hải Đăng vui mừng khôn xiết :
– Tớ , là tớ … Quỳnh Giao đây !
Thì ra là Mai Quỳnh Giao . Đây là lí do màn hình không hiển thị tên ai cả , Hải Đăng không hề lưu số của nó trong danh bạ .
– Ừ , có gì sao ?
– Cũng không có gì lớn lắm , tớ chỉ muốn hỏi bài cậu thôi .
Hỏi bài mà cũng cần phải gọi điện cho Hải Đăng sao ? Có Diệu Anh ở chung nhà để làm gì ?
– Bài môn gì ?
– Là môn Anh .
Lần này thì Hải Đăng càng phải nói thẳng :
– Quỳnh Giao , hình như cậu không biết !? Tôi học lớp chuyên Anh không phải vì tôi giỏi Anh đâu . Tôi chuyên Toán , vì một lý do nào đó nên tôi được chọn vào 11 Anh A . Tuy không biết bài cậu muốn hỏi là gì , và có thể tôi giúp được . Nhưng tôi thắc mắc Diệu Anh là một dân chuyên Anh chính gốc , lại là lớp trưởng của 11 Anh A . Như vậy cũng đủ hiểu trình độ ngoại ngữ của cậu ấy hơn hẳn tôi . Tại sao cậu lại không hỏi , trong khi hai người ở chung nhà ?
Nhất thời không nghĩ Hải Đăng lại tuôn một tràng như vậy , đầu dây bên kia im phăng phắc .
Hải Đăng phía bên này nói xong mấy câu đó cũng không nói thêm gì nữa , chờ đợi sự phản hồi từ bên kia .
– Xin lỗi , hình như tớ làm phiền đến cậu rồi .
Xem ra Mai Quỳnh Giao còn hiểu chuyện , tuy sự thật là thế nhưng Hải Đăng vẫn lựa lời khôn khéo :
– Tôi chỉ thắc mắc vậy thôi , nếu cậu muốn hỏi , cứ việc hỏi .
Không sai dự đoán của cậu , Quỳnh Giao liền từ chối :
– Không cần đâu , để tớ sang phòng Diệu Anh hỏi cậu ấy cũng được . Xin lỗi đã làm phiền cậu !
Chưa đợi Hải Đăng trả lời , Quỳnh Giao đã chủ động tắt máy .
~~~~~
Cùng lúc đó , ở nhà của Diệu Anh .
Diệu Anh đang ở trong phòng chuyên tâm học bài . Ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa , quái lạ ! Hôm nay Quỳnh Giao còn khách sáo gõ cửa nữa à ?
– Vào đi , Giao !
Dứt lời , người bên ngoài liền mở cửa đi vào , ngồi phịch lên giường .
Người bên trong nhìn thấy hoảng hồn :
– Mày sao thế , Quỳnh Giao ?
Quỳnh Giao hai mắt ươn ướt nằm xuống giường , vùi mặt vào chăn , không đáp .
Hành động đó càng khiến Diệu Anh sốt ruột hơn . Diệu Anh bỏ cả bài vở đến ngồi bên giường , lay nhẹ người nó :
– Có chuyện gì ? Kể tao nghe , chẳng nhẽ không được ?
Quỳnh Giao nghe được mấy lời quan tâm đó , xoay người về hướng Diệu Anh , bắt đầu kể lể :
– Diệu Anh này , có phải tao còn gì sai sót không ? Sao Hải Đăng lúc nào cũng lạnh nhạt với tao thế ?
Thì ra là vì TRAI , cái lý do muôn thuở .
– Hải Đăng lại làm gì mày nữa à ?
– Lúc nãy tao gọi điện hỏi bài , cậu ấy chẳng những không bày , còn tuôn một tràng mắng tao .
– Cái gì ? Tên đó ăn trúng gan trời hay sao mà dám mắng mày ?
– Sao mày cứ gọi tên này tên nọ vậy ? Cậu ấy có tên đàng hoàng đấy !
Trong mắt Diệu Anh , lời của Quỳnh Giao là sự bênh vực mù quáng . Cậu ta đối xử với nó tệ như vậy mà trước mặt Diệu Anh vẫn cố bênh vực .
– Rồi rồi , Hải Đăng cụ thể là nói gì ?
– Bảo tao sao không hỏi mày , có mày chung nhà làm cảnh à ? Còn hỏi tao mày chuyên Anh lại dốt hơn người chuyên Toán không giúp tao giải bài tập được sao ? Còn … còn …
Nói đến đây Quỳnh Giao bỗng dưng bật khóc , làm Diệu Anh bối rối hỏi liền :
– Mày khóc cái gì chứ ? Còn nói gì nữa hả ?
– Nói … nói tao làm phiền cậu ấy !!!
– Phiền sao ? Thật quá đáng !
Diệu Anh không biết gọi là ngây thơ hay ngu ngơ mà tin lời Quỳnh Giao . Cô nào biết , trong câu nói đó , một phần là thật , đa số là bịa .
Mấy câu nói đó , như động chạm lòng tự trọng của Diệu Anh . Hải Đăng , cậu ta dám bảo cô dốt Anh hơn cậu ta ? Ý là cậu ta giỏi Anh hơn cô sao ? Nằm mơ cũng đừng nghĩ đến chuyện đó .
Vậy mà Hải Đăng lại ngang nhiên nói Diệu Anh như vậy ? Chuyện lúc chiều , Diệu Anh còn chưa cho qua , lại thêm chuyện này . Hải Đăng , quá đáng !!! Đáng chết !!!
– Được rồi , mày thắc mắc gì thì lấy vở tao xem , lần sau có gì cứ hỏi tao . Giờ mày về phòng đi , chuyện đó xử sau ! Đừng buồn ! – Diệu Anh lấy vở bài tập Anh đưa cho Quỳnh Giao , trấn tĩnh bản thân cố nhẹ giọng an ủi nó .
– Ừ , cảm ơn mày ! – Quỳnh Giao nhận lấy vở thút thít trở về phòng .
Từ trước đến nay , Diệu Anh luôn là chỗ dựa vững chắc , là chỗ để Quỳnh Giao giải quyết mọi nỗi buồn , bực tức .
~~~~~
Hải Đăng học bài xong tự dưng lại muốn nói chuyện với Diệu Anh , bật facebook lên xem cô có online không ?
Dấu chấm xanh từ acc của Diệu Anh làm Hải Đăng vui biết nhường nào !
Nhấn chuột vào khung inbox , Hải Đăng mở lời :
– ” Hế lô ! ”
Trái với thái độ niềm nở của Hải Đăng , Diệu Anh hằn học soạn tin nhắn trả lời :
– ” Còn dám ib cho tôi , cậu muốn bị chửi lắm phải không ? ”
– ” Chửi gì ? Chuyện trà sữa lúc chiều sao ? ”
Đã xem . Diệu Anh không hề trả lời tin nhắn .
– ” Này , trả lời đi . Nếu là chuyện đó , mai tôi mua lại cho cậu , không những 15 ly , 30 ly tôi cũng mua ! ”
– ” Không cần ! Chuyện đó tôi bỏ qua ”
– ” Ừ , cậu không bận tâm chuyện đó là tốt rồi ”
– ” Nhưng tôi muốn nói chuyện khác . Sao cậu dám làm Quỳnh Giao tổn thương hả ? ”
– ” Tôi làm gì ? ”
– ” Còn hỏi ? Cậu sao có thể nói nó phiền phức chứ ? Chỉ là hỏi bài , làm như cậu có giá lắm ”
Đích thị là Mai Quỳnh Giao đi lẻo mép gì rồi . Nhưng Hải Đăng có nói Quỳnh Giao phiền phức bao giờ sao ? Làm gì có ! Nó rốt cuộc đã thêm mắm thêm muối gì vào mà kể cho Diệu Anh chứ ?
Trong lúc Hải Đăng đang bận suy nghĩ thì bên kia Diệu Anh đã nhắn tiếp :
– ” Sao hả ? Tôi nói đúng quá nên ngậm như hến không dám mở miệng chứ gì ? ”
– ” Anh , tôi thừa nhận có hơi quá lời với Mai Quỳnh Giao . Nhưng tôi không nói cậu ta phiền phức . ”
– ” Không có sao Quỳnh Giao lại nói có ? Chẳng lẽ Quỳnh Giao lại gạt tôi ? ”
– ” Cậu tin Mai Quỳnh Giao hơn Hải Đăng này sao ? ”
– ” Tất nhiên ”
Hai chữ ” Tất nhiên ” đó , như đâm thẳng vào tim Hải Đăng . Diệu Anh chẳng hề tin tưởng cậu như cậu đã lầm tưởng . Có thể vì lời dối trá của Mai Quỳnh Giao kia mà mắng cậu xối xả .
– ” Diệu Anh , tôi nói cho cậu hay . Cậu là đứa con gái ngu ngốc nhất tôi từng biết ! ”
Quá đáng ! Đã nói Diệu Anh dốt hơn cậu . Giờ còn mở miệng chửi thẳng Diệu Anh ngu !
– ” Khốn khiếp ! Hải Đăng , cậu dám chửi tôi ngu , cậu thông minh hơn ai chứ hả ? ”
– ” Thông minh hơn cậu là được rồi . Cậu tự mà nghĩ lại sao tôi lại chửi cậu như thế . ”
– ” Cậu ghét tôi nên chửi thế chứ gì . Haha … tôi biết cả , cần gì phải suy nghĩ . ”
– ” Ngu ngốc . Cậu nghĩ lúc nào cậu cũng đúng à ? ”
– ” Phải . Nói cho cậu biết , cậu mà không xin lỗi Quỳnh Giao , tôi với cậu xem như kẻ thù ! ”
– ” Tại sao tôi phải xin lỗi ? ”
– ” Vì rõ ràng là cậu sai ? Là cậu mắng Quỳnh Giao phiền phức khiến nó buồn ”
Diệu Anh chỉ lo Quỳnh Giao bị bảo phiền phức mà buồn thôi sao ? Vậy còn cậu … thái độ đó của Diệu Anh , khi cô nói cô không tin cậu , khi cô vì mấy lời chưa rõ ràng của Quỳnh Giao mà chửi cậu , liệu cô có nghĩ đến Hải Đăng buồn nhường nào ?
– ” Tôi không có bảo cậu ta phiền phức ”
– ” Rõ ràng như vậy cậu còn chối sao ? ”
– ” Vũ Hoàng Diệu Anh , tôi không làm gì sai . Vì thế chẳng có lý do gì để xin lỗi Mai Quỳnh Giao . Cậu muốn là kẻ thù , được , tôi đồng ý ! ”
Không phải chứ ? Tiền tiêu tháng này của cô sắp cạn rồi , lỡ mà cậu ta làm thật thì cô sống sao ? Chẳng lẽ lại chìa tay xin tiền bố mẹ để ” được nghe cải lương ” miễn phí à ?
Tên này … ăn trúng cái bả gì mà dở chứng thế không biết !?
– Diệu Anh , mày sao thế ? Sao ngẩn ngơ ra vậy ? Hải Đăng đi trước rồi kìa !
Quỳnh Giao không hề để ý đến thái độ của Diệu Anh , đeo cặp ngay ngắn hối thúc cô .
– Ờ ờ , tao biết rồi .
Diệu Anh cũng tặc lưỡi cho qua , thôi thì hết tiền ở lại rửa chén không công trả nợ cho người ta vậy . ” Quỳnh Giao , mày có biết vì mày mà tao rơi vào tình cảnh éo le vậy không ? ” – Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ , Diệu Anh nào có nói ra .
Trong khi Diệu Anh đang khổ đau nghĩ về túi tiền thì tên đằng trước cứ sốt ruột chờ ai đó chạy đến năn nỉ .
Trái với dự đoán , người chạy đến lại chẳng phải người đó . Lại còn tự nhiên khoác tay Hải Đăng thân thiết :
– Hải Đăng , cậu có chuyện không vui à ? Sao khó chịu thế ?
– Không có gì .
Hải Đăng thẳng thừng hất tay ra , lộ rõ vẻ khó chịu . Hơi nghiêng người nhìn về phía sau . Con nhỏ này bị gì thế ? Lủi thủi đi một mình như vậy … bị gì sao ?
Không một chút quan tâm đến người bên cạnh đang hụt hẫng , đau lòng biết bao . Hải Đăng bước thật nhanh về phía người kia – người mà cậu vừa ghét vừa thương … :
– Anh , cậu bị sao vậy ?
Diệu Anh vừa đi vừa cắm đầu xuống đất , nghe thấy giọng nói ngàn lần đáng hận kia lập tức ngẩng đầu lên :
– Không sao !!!
Nói xong Diệu Anh liền bước nhanh vượt mặt Hải Đăng , không một lần ngoảnh đầu nhìn .
Quỳnh Giao nãy giờ thấy cả , không sót một cái gì . Diệu Anh chẳng thèm quan tâm đến Hải Đăng như vậy , tại sao cậu vẫn một mực quan tâm đến Diệu Anh , thay vì như thế , quan tâm đến Quỳnh Giao chẳng phải tốt hơn sao ?
~~~~~
– Cho 5 ly trà sữa ! – Hải Đăng mặt lạnh hơn tiền bước vào quán mở miệng gọi .
Chủ quán nhìn Hải Đăng và hai người đằng sau bằng con mắt khá là ” khác thường ” . Cũng phải thôi , 3 người uống 5 ly trà sữa !?
Diệu Anh biết rõ Hải Đăng tại sao lại gọi nhiều vậy . Nhưng đành bấm bụng tiếc tiền , hi vọng cậu ta không gọi thêm . Nếu gọi nữa , e rằng Diệu Anh không tránh khỏi kiếp ôsin .
Quỳnh Giao kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Diệu Anh , khẽ an ủi :
– Không sao đâu , Hải Đăng là con trai mà . Lý nào lại để con gái trả tiền cho mình ? Nếu không , tao thêm vô tiền thiếu là được chứ gì .
Đúng là chỉ có Quỳnh Giao là tốt với cô nhất ! Nhưng mà … phải ha ! Cậu ta là con trai , sao có thể để con gái khao mình ăn uống như thế ? Hải Đăng đâu có hèn hạ đến vậy nhỉ !?
Thế là Diệu Anh mừng thầm trong lòng , vô tư uống trà sữa .
Kẻ đối diện nhếch môi cười khẩy một cái , Diệu Anh … hèn hạ với ai là không thể , nhưng với cô , thì hoàn toàn có thể đấy !
Một phần là nghĩ thế , phần khác Hải Đăng phải suy nghĩ làm sao uống hết 3 ly trà sữa kia . Cậu không thích ngọt lắm , 1 ly thì được . 3 ly … liệu có quá sức không ? Thây kệ , nhất định phải uống hết . Không được tự làm mất mặt trước Diệu Anh !
Nghĩ rồi Hải Đăng bắt tay vào uống hết 3 ly trà sữa . Uống , cứ uống , hết ly này đến ly khác … xong , cuối cùng cũng hết 3 ly . Hải Đăng ôm bụng bự xoa xoa , như vậy về nhà là khỏi ăn tối luôn .
Phía đối diện Diệu Anh cứ nhìn chằm chằm Hải Đăng , chờ đợi sự ga lăng nào đó sẽ xuất hiện . Lúc Hải Đăng gọi bồi bàn tới tưởng tính tiền … ai dè , gọi thêm 10 ly nữa đem về !
Tên khốn !!! Rõ ràng là muốn Diệu Anh ôm túi tiền rỗng về nhà mà ! Diệu Anh bản thân tự hiểu rõ cứ bị Hải Đăng chơi khăm hết lần này đến lần khác , vậy mà cô vẫn chưa tìm được cơ hội trả thù mới tức !!!
Tiếc nuối rời ghế đi tính tiền , phóng ánh mắt như dao găm về phía tên khốn nạn ôm bụng thảnh thơi cười cợt nhìn Diệu Anh . 300 … 300 nghìn của cô ! Bay rồi , một đi không trở lại !!!
Cầm 10 ly trà sữa trong tay mà Diệu Anh muốn ném thẳng vào mặt Hải Đăng ghê gớm ! Nhưng thôi , cũng là tiền của cô , đành cẩn thận đưa trà sữa cho cậu .
– Ôi chao ơi ! Anh hôm nay tốt bụng ghê !!!
Có ngu cũng nhận ra đây chính là sự mỉa mai chứ chả khen gì sất ! Ý là Diệu Anh thường ngày rất keo kiệt , tên đáng chết !!!
Đợi Hải Đăng cầm xong , Diệu Anh không nói không rằng liếc mắt xoay lưng đi về . Quỳnh Giao cũng định chạy theo nhưng thấy Hải Đăng cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích . Nó thấy lạ liền hỏi :
– Cậu bị sao vậy , Hải Đăng ?
– Không có gì đâu , mau về với Anh đi ! Mai gặp .
Hải Đăng chỉ lắc nhẹ đầu rồi bước ra khỏi quán , không hiểu sao lại đi rất nhanh .
~~~~~
Trước khi lên nhà , Hải Đăng phân phát trà sữa cho mấy đứa nhóc đang chơi trước chung cư . Chỉ giữ lại duy nhất một ly cho mình .
Vào phòng , Hải Đăng không uống ngay mà cứ nhìn ngắm ly trà sữa trên tay . Đây là trà sữa đào – loại trà sữa mà Diệu Anh thích nhất . Là ly duy nhất khác với 9 ly còn lại .
Diệu Anh , có phải cậu đã làm cho cô giận ? Thái độ vừa rồi của Diệu Anh , từ nãy đến giờ , cậu cân nhắc rất nhiều .
Nhưng cũng không trách cậu được , tất cả là do Diệu Anh . Từ lúc gặp nhau đầu năm cho đến lúc này , cậu đều cố tình gây sự với Diệu Anh , tất cả … tất cả đều xuất phát từ Diệu Anh mà ra .
“Diệu Anh , đừng vội trách tôi ! Là do cậu cả thôi ! ”
Hải Đăng mệt mỏi dần thiếp đi .
Đến tối , Hải Đăng giật mình thức giấc . Đã 7h rồi . Ly trà sữa giờ đã tan thành nước rồi , không hiểu sao khi nhìn nó , Hải Đăng lại cảm thấy có gì đó … hơi buồn .
Lết tấm thân vào bếp nấu mì gói ăn . Hải Đăng vừa húp nước mì vừa suy nghĩ gì đó .
Căn hộ này , là do ba mẹ đã mua cho Hải Đăng . Họ rất bận , đến cả thời gian dành cho con trai độc nhất của mình cũng không có . Họ cứ đi công tác rồi lại về , mỗi lần về chỉ ở được tầm 1 tuần . Thời gian đó , đối với những đứa con xa ba mẹ lâu ngày mới gặp lại mà nói , thật sự rất ít .
Không có họ , Hải Đăng cũng ít quan tâm tới bản thân mình hơn . Cậu là con trai , biết nấu ăn cái gì đây ? Chẳng lẽ lại cầm cuốn sách hướng dẫn nấu ăn lăn vào bếp . Ngán ngẩm cái viễn cảnh đó , ngày nào Hải Đăng cũng ăn mì gói . Thậm chí còn mua cả thùng về cất trong tủ bếp , lúc đói lại lấy ra nấu mà ăn . Siêng lắm , hoặc là kinh phí cho phép cậu mới xách mông ra khỏi nhà đi ăn quán .
Đang tập trung nghĩ suy thì tiếng điện thoại reo làm cắt đứt mạch suy nghĩ . Lúc này , đột nhiên Hải Đăng mong rằng cuộc gọi này , là từ người đó .
Nhưng không phải … là một người khác . Chẳng cần nhìn màn hình điện thoại cậu cũng có thể biết đó không phải Diệu Anh . Vì đơn giản , chuông điện thoại không phải bài Until You . Diệu Anh khác với tất cả những người có trong danh bạ điện thoại , họ đều chung một loại nhạc chuông . Nhưng mỗi Diệu Anh lại là Until You .
Chán chường bắt máy , Hải Đăng hỏi :
– Alô , ai vậy ?
Đầu dây bên kia nghe được giọng Hải Đăng vui mừng khôn xiết :
– Tớ , là tớ … Quỳnh Giao đây !
Thì ra là Mai Quỳnh Giao . Đây là lí do màn hình không hiển thị tên ai cả , Hải Đăng không hề lưu số của nó trong danh bạ .
– Ừ , có gì sao ?
– Cũng không có gì lớn lắm , tớ chỉ muốn hỏi bài cậu thôi .
Hỏi bài mà cũng cần phải gọi điện cho Hải Đăng sao ? Có Diệu Anh ở chung nhà để làm gì ?
– Bài môn gì ?
– Là môn Anh .
Lần này thì Hải Đăng càng phải nói thẳng :
– Quỳnh Giao , hình như cậu không biết !? Tôi học lớp chuyên Anh không phải vì tôi giỏi Anh đâu . Tôi chuyên Toán , vì một lý do nào đó nên tôi được chọn vào 11 Anh A . Tuy không biết bài cậu muốn hỏi là gì , và có thể tôi giúp được . Nhưng tôi thắc mắc Diệu Anh là một dân chuyên Anh chính gốc , lại là lớp trưởng của 11 Anh A . Như vậy cũng đủ hiểu trình độ ngoại ngữ của cậu ấy hơn hẳn tôi . Tại sao cậu lại không hỏi , trong khi hai người ở chung nhà ?
Nhất thời không nghĩ Hải Đăng lại tuôn một tràng như vậy , đầu dây bên kia im phăng phắc .
Hải Đăng phía bên này nói xong mấy câu đó cũng không nói thêm gì nữa , chờ đợi sự phản hồi từ bên kia .
– Xin lỗi , hình như tớ làm phiền đến cậu rồi .
Xem ra Mai Quỳnh Giao còn hiểu chuyện , tuy sự thật là thế nhưng Hải Đăng vẫn lựa lời khôn khéo :
– Tôi chỉ thắc mắc vậy thôi , nếu cậu muốn hỏi , cứ việc hỏi .
Không sai dự đoán của cậu , Quỳnh Giao liền từ chối :
– Không cần đâu , để tớ sang phòng Diệu Anh hỏi cậu ấy cũng được . Xin lỗi đã làm phiền cậu !
Chưa đợi Hải Đăng trả lời , Quỳnh Giao đã chủ động tắt máy .
~~~~~
Cùng lúc đó , ở nhà của Diệu Anh .
Diệu Anh đang ở trong phòng chuyên tâm học bài . Ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa , quái lạ ! Hôm nay Quỳnh Giao còn khách sáo gõ cửa nữa à ?
– Vào đi , Giao !
Dứt lời , người bên ngoài liền mở cửa đi vào , ngồi phịch lên giường .
Người bên trong nhìn thấy hoảng hồn :
– Mày sao thế , Quỳnh Giao ?
Quỳnh Giao hai mắt ươn ướt nằm xuống giường , vùi mặt vào chăn , không đáp .
Hành động đó càng khiến Diệu Anh sốt ruột hơn . Diệu Anh bỏ cả bài vở đến ngồi bên giường , lay nhẹ người nó :
– Có chuyện gì ? Kể tao nghe , chẳng nhẽ không được ?
Quỳnh Giao nghe được mấy lời quan tâm đó , xoay người về hướng Diệu Anh , bắt đầu kể lể :
– Diệu Anh này , có phải tao còn gì sai sót không ? Sao Hải Đăng lúc nào cũng lạnh nhạt với tao thế ?
Thì ra là vì TRAI , cái lý do muôn thuở .
– Hải Đăng lại làm gì mày nữa à ?
– Lúc nãy tao gọi điện hỏi bài , cậu ấy chẳng những không bày , còn tuôn một tràng mắng tao .
– Cái gì ? Tên đó ăn trúng gan trời hay sao mà dám mắng mày ?
– Sao mày cứ gọi tên này tên nọ vậy ? Cậu ấy có tên đàng hoàng đấy !
Trong mắt Diệu Anh , lời của Quỳnh Giao là sự bênh vực mù quáng . Cậu ta đối xử với nó tệ như vậy mà trước mặt Diệu Anh vẫn cố bênh vực .
– Rồi rồi , Hải Đăng cụ thể là nói gì ?
– Bảo tao sao không hỏi mày , có mày chung nhà làm cảnh à ? Còn hỏi tao mày chuyên Anh lại dốt hơn người chuyên Toán không giúp tao giải bài tập được sao ? Còn … còn …
Nói đến đây Quỳnh Giao bỗng dưng bật khóc , làm Diệu Anh bối rối hỏi liền :
– Mày khóc cái gì chứ ? Còn nói gì nữa hả ?
– Nói … nói tao làm phiền cậu ấy !!!
– Phiền sao ? Thật quá đáng !
Diệu Anh không biết gọi là ngây thơ hay ngu ngơ mà tin lời Quỳnh Giao . Cô nào biết , trong câu nói đó , một phần là thật , đa số là bịa .
Mấy câu nói đó , như động chạm lòng tự trọng của Diệu Anh . Hải Đăng , cậu ta dám bảo cô dốt Anh hơn cậu ta ? Ý là cậu ta giỏi Anh hơn cô sao ? Nằm mơ cũng đừng nghĩ đến chuyện đó .
Vậy mà Hải Đăng lại ngang nhiên nói Diệu Anh như vậy ? Chuyện lúc chiều , Diệu Anh còn chưa cho qua , lại thêm chuyện này . Hải Đăng , quá đáng !!! Đáng chết !!!
– Được rồi , mày thắc mắc gì thì lấy vở tao xem , lần sau có gì cứ hỏi tao . Giờ mày về phòng đi , chuyện đó xử sau ! Đừng buồn ! – Diệu Anh lấy vở bài tập Anh đưa cho Quỳnh Giao , trấn tĩnh bản thân cố nhẹ giọng an ủi nó .
– Ừ , cảm ơn mày ! – Quỳnh Giao nhận lấy vở thút thít trở về phòng .
Từ trước đến nay , Diệu Anh luôn là chỗ dựa vững chắc , là chỗ để Quỳnh Giao giải quyết mọi nỗi buồn , bực tức .
~~~~~
Hải Đăng học bài xong tự dưng lại muốn nói chuyện với Diệu Anh , bật facebook lên xem cô có online không ?
Dấu chấm xanh từ acc của Diệu Anh làm Hải Đăng vui biết nhường nào !
Nhấn chuột vào khung inbox , Hải Đăng mở lời :
– ” Hế lô ! ”
Trái với thái độ niềm nở của Hải Đăng , Diệu Anh hằn học soạn tin nhắn trả lời :
– ” Còn dám ib cho tôi , cậu muốn bị chửi lắm phải không ? ”
– ” Chửi gì ? Chuyện trà sữa lúc chiều sao ? ”
Đã xem . Diệu Anh không hề trả lời tin nhắn .
– ” Này , trả lời đi . Nếu là chuyện đó , mai tôi mua lại cho cậu , không những 15 ly , 30 ly tôi cũng mua ! ”
– ” Không cần ! Chuyện đó tôi bỏ qua ”
– ” Ừ , cậu không bận tâm chuyện đó là tốt rồi ”
– ” Nhưng tôi muốn nói chuyện khác . Sao cậu dám làm Quỳnh Giao tổn thương hả ? ”
– ” Tôi làm gì ? ”
– ” Còn hỏi ? Cậu sao có thể nói nó phiền phức chứ ? Chỉ là hỏi bài , làm như cậu có giá lắm ”
Đích thị là Mai Quỳnh Giao đi lẻo mép gì rồi . Nhưng Hải Đăng có nói Quỳnh Giao phiền phức bao giờ sao ? Làm gì có ! Nó rốt cuộc đã thêm mắm thêm muối gì vào mà kể cho Diệu Anh chứ ?
Trong lúc Hải Đăng đang bận suy nghĩ thì bên kia Diệu Anh đã nhắn tiếp :
– ” Sao hả ? Tôi nói đúng quá nên ngậm như hến không dám mở miệng chứ gì ? ”
– ” Anh , tôi thừa nhận có hơi quá lời với Mai Quỳnh Giao . Nhưng tôi không nói cậu ta phiền phức . ”
– ” Không có sao Quỳnh Giao lại nói có ? Chẳng lẽ Quỳnh Giao lại gạt tôi ? ”
– ” Cậu tin Mai Quỳnh Giao hơn Hải Đăng này sao ? ”
– ” Tất nhiên ”
Hai chữ ” Tất nhiên ” đó , như đâm thẳng vào tim Hải Đăng . Diệu Anh chẳng hề tin tưởng cậu như cậu đã lầm tưởng . Có thể vì lời dối trá của Mai Quỳnh Giao kia mà mắng cậu xối xả .
– ” Diệu Anh , tôi nói cho cậu hay . Cậu là đứa con gái ngu ngốc nhất tôi từng biết ! ”
Quá đáng ! Đã nói Diệu Anh dốt hơn cậu . Giờ còn mở miệng chửi thẳng Diệu Anh ngu !
– ” Khốn khiếp ! Hải Đăng , cậu dám chửi tôi ngu , cậu thông minh hơn ai chứ hả ? ”
– ” Thông minh hơn cậu là được rồi . Cậu tự mà nghĩ lại sao tôi lại chửi cậu như thế . ”
– ” Cậu ghét tôi nên chửi thế chứ gì . Haha … tôi biết cả , cần gì phải suy nghĩ . ”
– ” Ngu ngốc . Cậu nghĩ lúc nào cậu cũng đúng à ? ”
– ” Phải . Nói cho cậu biết , cậu mà không xin lỗi Quỳnh Giao , tôi với cậu xem như kẻ thù ! ”
– ” Tại sao tôi phải xin lỗi ? ”
– ” Vì rõ ràng là cậu sai ? Là cậu mắng Quỳnh Giao phiền phức khiến nó buồn ”
Diệu Anh chỉ lo Quỳnh Giao bị bảo phiền phức mà buồn thôi sao ? Vậy còn cậu … thái độ đó của Diệu Anh , khi cô nói cô không tin cậu , khi cô vì mấy lời chưa rõ ràng của Quỳnh Giao mà chửi cậu , liệu cô có nghĩ đến Hải Đăng buồn nhường nào ?
– ” Tôi không có bảo cậu ta phiền phức ”
– ” Rõ ràng như vậy cậu còn chối sao ? ”
– ” Vũ Hoàng Diệu Anh , tôi không làm gì sai . Vì thế chẳng có lý do gì để xin lỗi Mai Quỳnh Giao . Cậu muốn là kẻ thù , được , tôi đồng ý ! ”
Tác giả :
PhThao_CHH