Yêu Tôi, Khó Lắm Hả
Chương 6: Khởi đầu
GTNV:
-Trần Thanh Tuấn: trợ thủ đắc lực của nó, 15 tuổi, làm việc với nó từ nhỏ khi còn bên Hàn, đẹp trai, lạnh lùng với tất cả trừ nó. cao 1m78.
-Lê Hồng Mai: 16 tuổi, dễ thương, tính tình trẻ con có chút NGUY HIỂM, cao 1m70. Con gái chủ tịch của 1 tập đoàn nhỏ trong nước.Ra chơi. Nó cùng hắn và Thiên Bảo xuống căn tin. Tìm 1 cái bàn gần cửa sổ, nó ngồi xuống, Bảo đi gọi đồ ăn, còn hắn vẫn chăm chú vào cái điện thoại. Tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên. Nhưng nó không quan tâm, ánh mắt nhìn ra ngoài, gió thổi tóc nó bay bay, khi hắn ngước lên thì thấy tim đập loạn xạ nhìn người con gái trước mắt, "đẹp quá", hắn suy nghĩ rồi lắc đầu xua đi.
Thiên Bảo từ xa đi tới trên tay cầm khay đồ ăn, đặt xuống bàn rồi quay qua, xoa nhẹ đầu nó, dịu dàng nói:
-Em ăn đi.
Nó không nói gì, cầm ly cafe lên uống. Từ đâu Hồng Mai chạy tới, mỉm cười chào 3 người.
-Chào mọi người, có thể cho em ngồi đây được không?
-Ừ, em ngồi đi._Bảo nhìn nó rồi quay qua Mai nói.
-Á..._Mai trên tay cầm 1 ly sữa nóng, không may vấp ngã, tất cả sữa trong ly đã đổ lên áo nó.
-Trúc Nhi, em có sao không._Bảo lo lắng.-Em làm gì vậy hả?_Anh tiếp tục quay qua Mai lớn tiếng.
-Sữa nóng?_Nó không cảm xúc nhìn Mai.
-Tớ..tớ xin lỗi, tớ không cố ý, cậu..cậu có sao không, tớ....tớ..._Khuôn mặt Mai hoảng hốt, tay run run định chạm vào nó.
-Không sao._Nó lạnh lùng.
-Cô về trước đi, xin nghĩ 1 bữa, ba lô lát nữa Bảo cầm về sau._Hắn nãy giờ mới lên tiếng. Thấy tay nó dần dần đỏ lên vì nóng thì có chút lo lắng. Nó không nói gì đứng dậy ra về.
Bảo và Hắn nhìn Mai thì thấy cô vẫn còn run run nên nghĩ chắc cô cũng không cố ý. Cả 3 người bước về lớp. để lại 1 nụ cười nửa miệng phía sau với câu nói khó hiểu,
-Tốt lắm. Chỉ mới là khởi đầu.
...
Còn Huỳnh Phương Trúc, từ khi bước ra khỏi cổng trường thì đi thẳng tới shop quần áo, thay đồ khác rồi chạy thẳng đến bar của mình.
Vì là ban ngày nên trong bar rất ít người, Thanh Tuấn thấy nó vào thì chạy lại chào hỏi.
-Tiểu thư, sao bây giờ lại ở đây?
-Lấy cho tôi 1 chai Whisky, Phòng Vip 1._Không trả lời câu hỏi của cậu, nó nói rồi đi thẳng.
Bước vào phòng, nó mở nhạc thật to, tiếng nhạc sập sình sôi động nhưng chỉ có 1 mình nó nghe thấy, Thanh Tuấn bước vào đặt rượu lên bàn rồi đi ra ngoài. Cậu hiểu bây giờ tâm trạng của ra sao, đã 6 năm trôi qua, không có khi nào cậu thấy nó cười, trong lòng Huỳnh Phương Trúc chỉ có thù hận, và người mẹ đã khuất ấy.
Ánh đèn chớp nháy đủ màu, mùi rượu phả vào không trung.
"CHOANG" nó ném chai Whisky vào tường làm chai vỡ nát, từng mảnh vỡ văng tung toé, nó hất tất cả những thứ trên bàn xuống đất, ngã người ra ghế.
-Hức..hức.._Tiếng nấc của nó vang lên, nó đã quá mệt mỏi. 6 năm trước Huỳnh Phương Trúc nghĩ chỉ cần mẹ là đủ, vậy mà nhìn xem, ông trời đã đối xử với nó như thế nào, cướp đi người ba mà nó đã từng cho là quan trọng, rồi lại cướp đi người nó yêu thương nhất cũng là người yêu thương nó nhất, tại sao, tại sao?, nó cười nhạt, từng giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên đôi má.
-Tiểu thư._Thanh Tuấn sợ nó xảy ra chuyện gì nên chạy vào, không ngờ cậu vừa bước ra ngoài thì trong phòng lại thành ra như vậy.
-Ra-ngoài._Nó gằn lên từng chữ.
-Chị đừng như vậy được không.?_Tuấn đau lòng lại gần nó, từ tiểu thư đã được thay bằng từ "chị".
-RA NGOÀI._Nó hét lên, nước mắt càng lúc càng rơi ra nhiều hơn. Tuấn không kiềm chế được, chạy tới ôm nó vào lòng, gần 6 năm làm việc với nó, gần 6 năm bên nó thì cậu cũng hiểu nó, hiểu hơn cả người cha đã bỏ rơi nó.
Huỳnh Phương Trúc không đẩy ra, không hét lên nữa, chỉ ngồi đó, dựa vào vai Thanh Tuấn mà khóc, ai nói người mạnh mẽ sẽ không có yếu đuối. Huỳnh Phương Trúc dù đã rất mạnh mẽ nhưng bây giờ thì sao, nó vẫn yếu đuối đấy thôi.
-Chị hãy khóc 1 lần này nữa thôi, chị đừng ép bản thân mình, dù thế nào tôi vẫn luôn bên chị._Tuấn lấy tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt nó.
-Hãy chuẩn bị mọi thứ, mai con gái ông ta chuyển tới sẽ bắt đầu._Nó hất tay cậu ra rồi đứng dậy ra về. Bỏ lại cậu trong căn phòng với ánh mắt xót thương, có lẽ cậu đã yêu nó quá nhiều, tình yêu này đã 4 năm rồi, nhưng chưa ai được biết. Dù có biết thì đối với Huỳnh Phương Trúc cũng như không.
-Trần Thanh Tuấn: trợ thủ đắc lực của nó, 15 tuổi, làm việc với nó từ nhỏ khi còn bên Hàn, đẹp trai, lạnh lùng với tất cả trừ nó. cao 1m78.
-Lê Hồng Mai: 16 tuổi, dễ thương, tính tình trẻ con có chút NGUY HIỂM, cao 1m70. Con gái chủ tịch của 1 tập đoàn nhỏ trong nước.Ra chơi. Nó cùng hắn và Thiên Bảo xuống căn tin. Tìm 1 cái bàn gần cửa sổ, nó ngồi xuống, Bảo đi gọi đồ ăn, còn hắn vẫn chăm chú vào cái điện thoại. Tiếng bàn tán bắt đầu nổi lên. Nhưng nó không quan tâm, ánh mắt nhìn ra ngoài, gió thổi tóc nó bay bay, khi hắn ngước lên thì thấy tim đập loạn xạ nhìn người con gái trước mắt, "đẹp quá", hắn suy nghĩ rồi lắc đầu xua đi.
Thiên Bảo từ xa đi tới trên tay cầm khay đồ ăn, đặt xuống bàn rồi quay qua, xoa nhẹ đầu nó, dịu dàng nói:
-Em ăn đi.
Nó không nói gì, cầm ly cafe lên uống. Từ đâu Hồng Mai chạy tới, mỉm cười chào 3 người.
-Chào mọi người, có thể cho em ngồi đây được không?
-Ừ, em ngồi đi._Bảo nhìn nó rồi quay qua Mai nói.
-Á..._Mai trên tay cầm 1 ly sữa nóng, không may vấp ngã, tất cả sữa trong ly đã đổ lên áo nó.
-Trúc Nhi, em có sao không._Bảo lo lắng.-Em làm gì vậy hả?_Anh tiếp tục quay qua Mai lớn tiếng.
-Sữa nóng?_Nó không cảm xúc nhìn Mai.
-Tớ..tớ xin lỗi, tớ không cố ý, cậu..cậu có sao không, tớ....tớ..._Khuôn mặt Mai hoảng hốt, tay run run định chạm vào nó.
-Không sao._Nó lạnh lùng.
-Cô về trước đi, xin nghĩ 1 bữa, ba lô lát nữa Bảo cầm về sau._Hắn nãy giờ mới lên tiếng. Thấy tay nó dần dần đỏ lên vì nóng thì có chút lo lắng. Nó không nói gì đứng dậy ra về.
Bảo và Hắn nhìn Mai thì thấy cô vẫn còn run run nên nghĩ chắc cô cũng không cố ý. Cả 3 người bước về lớp. để lại 1 nụ cười nửa miệng phía sau với câu nói khó hiểu,
-Tốt lắm. Chỉ mới là khởi đầu.
...
Còn Huỳnh Phương Trúc, từ khi bước ra khỏi cổng trường thì đi thẳng tới shop quần áo, thay đồ khác rồi chạy thẳng đến bar của mình.
Vì là ban ngày nên trong bar rất ít người, Thanh Tuấn thấy nó vào thì chạy lại chào hỏi.
-Tiểu thư, sao bây giờ lại ở đây?
-Lấy cho tôi 1 chai Whisky, Phòng Vip 1._Không trả lời câu hỏi của cậu, nó nói rồi đi thẳng.
Bước vào phòng, nó mở nhạc thật to, tiếng nhạc sập sình sôi động nhưng chỉ có 1 mình nó nghe thấy, Thanh Tuấn bước vào đặt rượu lên bàn rồi đi ra ngoài. Cậu hiểu bây giờ tâm trạng của ra sao, đã 6 năm trôi qua, không có khi nào cậu thấy nó cười, trong lòng Huỳnh Phương Trúc chỉ có thù hận, và người mẹ đã khuất ấy.
Ánh đèn chớp nháy đủ màu, mùi rượu phả vào không trung.
"CHOANG" nó ném chai Whisky vào tường làm chai vỡ nát, từng mảnh vỡ văng tung toé, nó hất tất cả những thứ trên bàn xuống đất, ngã người ra ghế.
-Hức..hức.._Tiếng nấc của nó vang lên, nó đã quá mệt mỏi. 6 năm trước Huỳnh Phương Trúc nghĩ chỉ cần mẹ là đủ, vậy mà nhìn xem, ông trời đã đối xử với nó như thế nào, cướp đi người ba mà nó đã từng cho là quan trọng, rồi lại cướp đi người nó yêu thương nhất cũng là người yêu thương nó nhất, tại sao, tại sao?, nó cười nhạt, từng giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên đôi má.
-Tiểu thư._Thanh Tuấn sợ nó xảy ra chuyện gì nên chạy vào, không ngờ cậu vừa bước ra ngoài thì trong phòng lại thành ra như vậy.
-Ra-ngoài._Nó gằn lên từng chữ.
-Chị đừng như vậy được không.?_Tuấn đau lòng lại gần nó, từ tiểu thư đã được thay bằng từ "chị".
-RA NGOÀI._Nó hét lên, nước mắt càng lúc càng rơi ra nhiều hơn. Tuấn không kiềm chế được, chạy tới ôm nó vào lòng, gần 6 năm làm việc với nó, gần 6 năm bên nó thì cậu cũng hiểu nó, hiểu hơn cả người cha đã bỏ rơi nó.
Huỳnh Phương Trúc không đẩy ra, không hét lên nữa, chỉ ngồi đó, dựa vào vai Thanh Tuấn mà khóc, ai nói người mạnh mẽ sẽ không có yếu đuối. Huỳnh Phương Trúc dù đã rất mạnh mẽ nhưng bây giờ thì sao, nó vẫn yếu đuối đấy thôi.
-Chị hãy khóc 1 lần này nữa thôi, chị đừng ép bản thân mình, dù thế nào tôi vẫn luôn bên chị._Tuấn lấy tay lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt nó.
-Hãy chuẩn bị mọi thứ, mai con gái ông ta chuyển tới sẽ bắt đầu._Nó hất tay cậu ra rồi đứng dậy ra về. Bỏ lại cậu trong căn phòng với ánh mắt xót thương, có lẽ cậu đã yêu nó quá nhiều, tình yêu này đã 4 năm rồi, nhưng chưa ai được biết. Dù có biết thì đối với Huỳnh Phương Trúc cũng như không.
Tác giả :
Thu Hiền