Yêu Thương
Chương 46: Không thể không quên đi
Quên lãng.
Đó là khi cô bị tai nạn xe cộ, sau một khoảng thời gian rất dài, cô vẫn không tìm lại được chính mình. Cho đến khi có thể từ từ tỉnh táo, đã vô thức vẽ vài bức tranh. Cô gái trong tranh đứng bên bờ biển, mặt hướng ra mênh mông, phía sau lưu lại một chuỗi dấu chân rất dài. Cô gái trên cổ mang theo một đôi bông tai tinh tế, bông tai đó được khắc chạm một nửa trái tim.
Con tim đã thất lạc mất một nửa, khó có thể tìm về trọn vẹn.
"Muốn quên cái gì?" Từ Dịch Phong lành lạnh nhìn cô một cái, giọng nói vang lên bên tai, hai người đứng gần như vậy là thiết quá, tư thế đó làm người ta cảm thấy họ vô cùng thân mật, gắn bó khăng khít.
Hơi thở của Mạnh Hạ căng thẳng, trong lòng tự nhiên có cảm giác bài xích khó hiểu, ngay cả nghiêng người để tránh né cũng hết sức. Cô chỉ lẳng lặng nhìn hắn, khóe miệng khẽ mở muốn nói gì đó.
Từ đằng xa Giản Ninh đúng lúc đi về phía bọn họ: "Mạnh Hạ, đã lâu không gặp."
Mạnh Hạ hướng đến hắn ta mỉm cười, lúc nhìn vào Giản Ninh, cô đã hơi thất thần một chút.
Từ Dịch Phong mặt lạnh xuống, trong khi đó La Xuyên đi tới nói với Từ Dịch Phong, hắn liền hướng về Mạnh Hạ nói ra: "Anh có việc, đi rồi sẽ về ngay."
Mạnh Hạ không nói gì thêm.
Dáng vẻ của Từ Dịch Phong vội vã.
Giản Ninh thản nhiên đánh giá: "Từ Tổng cuối cùng lại có chút thay đổi."
Mạnh Hạ không để ý đến, chỉ đi vào một góc khuất. Ngọn đèn lóe sáng, Mạnh Hạ đưa tay ra, lặng lẽ nhìn hắn: "Giản Ninh, đưa vé máy bay cho tôi."
Giản Ninh miễn cưỡng dựa lên vách tường: "Cô không sợ anh ấy sẽ biết sao?"
Mạnh Hạ lắc lắc đầu, tỏ ra bình tĩnh: "Anh ta sẽ không biết."
"Có lòng tin như vậy?" Giản Ninh nhướng mi.
Ánh mắt của Mạnh Hạ càng lúc càng ảm đạm: "Tôi không thể không đi."
Giản Ninh ngắm nhìn cô, dung nhan như vậy thật sự thanh lên động lòng người. Hắn hơi xao xuyến, từ trong bóp tiền lấy vé máy bay ra.
"Cô không ở nơi này để phát triển sự nghiệp thì thật sự là đáng tiếc?"
Mạnh Hạ cười yếu tớt, nghiêng người hết sức lại để ngắm nhìn những thiết kế trang sức của chính mình, nói ra rõ ràng: "Cơ bản có lẽ bởi vì mẹ tôi là giáo viên mỹ thuật, từ trong tâm khảm, nghệ thuật đối với bà ấy là một niềm đam mê lớn. Khi tôi còn nhỏ, bà đã cho tôi học rất nhiều thứ, đàn violin, vẽ tranh, viết thư pháp… Thành tích học tập của tôi không tốt, lúc học cấp ba, cả nhà đã ủng hộ tôi dự thi năng khiếu, những thầy cô giáo đã tìm tới tôi rất nhiều, nhưng tôi đều cự tuyệt." Cô ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía Từ Dịch Phong ở nơi xa.
Giản Ninh hiểu được, nhanh nhẹn nói ra: "Bởi vì anh ấy?"
Mạnh Hạ khổ sở cong miệng cười: "Từ Dịch Phong năm đó thi tốt nghiệp trung học đoạt thủ khoa, tôi không muốn lúc đứng một chỗ với anh ta lại không ngóc đầu lên được." Cô khẽ nhún vai: "Kỳ thật, chuyện tôi thích nhất chính là chơi đàn." [***]
"Cuộc sống tôi đã bỏ đi một lần, còn có điều gì là không từ bỏ được nữa." Cô nhẹ nhàng nói ra, vẻ mặt thoải mái.
Lúc Từ Dịch Phong đi tới, liền thấy trên gương mặt của cô mang một nét vui vẻ, ấm áp dịu dàng. Đã bao lâu rồi hắn chưa được thấy cô cười như vậy? [Mạnh Hạ đang cười với Giản Ninh nên anh ấy chuẩn bị chiếm hữu =))]
Hắn nheo mắt lại, đi tới, bá đạo giữ chặt lấy tay của cô, ánh mắt lại nhìn vào Giản Ninh: "Nói cái gì vậy?"
Giản Ninh cười cười nói ra: "Em đang khuyên cô ấy trở về Tinh Thành đây? Sau cuộc triển lãm này, đoán chừng không ít công ty muốn thọc gậy bánh xe." [Giản Ninh muốn nói sợ các công ty cạnh tranh sẽ mời gọi Mạnh Hạ đầu quân.]
Ánh mắt của Từ Dịch Phong chợt lóe lên ngắm nhìn Mạnh Hạ.
Mạnh Hạ cảm nhận được vẻ ôn hòa và hiền hậu từ bàn tay của hắn, đột nhiên cô nghiêng người qua hướng về phía hắn nở một nụ cười tươi tắn. Bàn tay của Từ Dịch Phong căng thẳng một hồi rồi thoải mái trở lại, trong tim thậm chí còn nhảy lên dồn dập, vẻ mặt từ từ thả lỏng. [Cố tình dụ dỗ =))]
"Trở về đi, tôi thấy mệt."
"Được!" Giọng nói Từ Dịch Phong nghe thấy hơi khàn khàn, nhiều hơn là có vài phần kích động khó kiềm nén được.
Giản Ninh xoay người đi, để lại một bóng lưng cô đơn.
Thư ký Tô đi tới, vẻ mặt ảm đạm, cô ấy khẽ nhíu mày nhìn vào Giản Ninh. Hai người liếc mắt nhìn nhay, cuối cùng lời nào cũng không nói. Cuộc hội thoại vừa rồi của Giản Ninh và Mạnh Hạ, cô ấy đã nghe thấy được.
*****************************
Mạnh Hạ ngồi trên xe, trong lòng thưa thớt không còn thú vị, cô mãi vẫn không thể thích ứng được việc tiếp xúc đơn độc với Từ Dịch Phong, luôn cảm giác toàn thân không được thoải mái. Nhìn thấy trên xe để mấy cái đĩa CD, hắn đang tùy ý bật nhạc lên.
Nhắm hai mắt lại, âm nhạc vang lên, chỉ trong tích tắc, cô nhanh chóng cầm lấy cái vỏ đĩa để nhìn, động tác hơi cứng lại, đầu ngón tay giống như có một luồng điện chạy qua, cảm giác tê tê: "Anh còn giữ à." Cô thản nhiên nói ra.
Dưới ánh sáng mờ tối ở trong xe, sắc mặt của Từ Dịch Phong thoáng trở nên lúng túng, thái độ có chút mất tự nhiên.
Đó là đĩa ghi lại lúc Mạnh Hạ tham gia cuộc thi đàn violin toàn quốc giành cho thanh thiếu niên. Mạnh mẫu đã cẩn thận tỉ mỉ lưu thành hai bản. Một chiếc cô đưa cho Từ Dịch Phong, một chiếc khác vào thời điểm Mạnh gia xảy ra biến cố đã bị mất.
Khi đó cô giành được giải nhất, sau khi trở về đã đưa cho hắn cái đĩa này, Từ Dịch Phong chỉ lạnh nhạt cầm lấy. Về sau có một ngày, Mạnh Hạ nhìn thấy Mạnh Tiêu lại đi lấy cái đĩa này về nhà, Mạnh Tiêu còn giấu diếm vòng vo một hồi. Nhưng cô biết được, là Từ Dịch Phong đã đem cái đĩa này cho người khác nên Mạnh Tiêu mới đi đòi về.
Mạnh Hạ khóc, Mạnh Tiêu không còn cách nào khác, liền vọt tới Đại viện ở phía đối diện, cùng Từ Dịch Phong ầm ĩ một trận rồi đem cái đĩa cứng rắn ép buộc hắn giữ. Tính tình của Mạnh Tiêu như cái tên của hắn, tiêu tiêu sái sái, thoải mái tự do.
Hai người đều đang nghĩ đến chuyện cũ, Từ Dịch Phong nâng một cánh tay lên, sờ sờ vào mũi: "Mạnh Tiêu khi đó ra tay thật nặng."
Khóe miệng của Mạnh Hạ cong lên, anh của cô đã vì cô mà đánh nhau với Từ Dịch Phong nhiều lần, Mạnh Tiêu không thể để cho Từ Dịch Phong ủy khuất cô dù chỉ một chút. Chỉ là về sau…
Sau một hồi trầm mặc, xe đang ngừng lại.
Từ Dịch Phong xuống xe.
Mạnh Hạ không hiểu được nên nghiêng người qua nhìn ra ngoài cửa sổ, phía trước là một cửa hàng bánh kem. Không lâu sau, cô liền chứng kiến người đàn ông với bộ tây trang thẳng thớm ấy mang theo một hộp bánh kem đi tới. Ánh mắt của cô đã thoáng ẩm ướt.
Đây là loại bánh kem mà cô thích ăn nhất.
Mạnh Hạ hít sâu một hơi, đôi tay gắt gao nắm chặt ở trong ghế dựa bằng da thật, tất cả những cảm xúc ở trong lòng đều bị quấy đảo lên từng đợt. Hắn nhớ rõ, nhưng hắn cũng biết được, không phải vào lúc nào khác mà lại vào đúng thời gian này.
Từ Dịch Phong để bánh kem ra chỗ ngồi phía sau, ánh mắt đen như mực nhìn thẳng về phía trước. Rốt cuộc bản thân mình cái gì cũng đều nhớ rõ, cô ấy thích ăn bánh kem chocolate.
*************************
Lúc trở lại biệt thực, đã sau giữa trưa.
Nhạc Nhạc được Nhan Ngải Ưu cho con cún Teddy, hưng phấn vui vẻ không chịu được.
Nhưng lúc này Từ Dịch Phong lại hắt xì không ngừng: "Hà tẩu, nhanh chóng đem vứt con chó đi." [=)) Ăn với chả nói.]
Nhạc Nhạc mất hứng nặng nề, hai mắt tội nghiệp nhìn vào Từ Dịch Phong, sắp khóc như bão tố đến nơi rồi đây.
"Nhạc Nhạc…" Mạnh Hạ gọi cô bé một tiếng muốn khuyên giải. Bé con lại rất thông minh, bước chân đi đến liền ôm chân Từ Dịch Phong làm nũng: "Thúc thúc……"
Từ Dịch Phong chịu đựng chóp mũi ngứa ngáy khó chịu, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng phải gật gật đầu thỏa hiệp: "Hà tẩu, lúc tôi không có ở dưới nhà thì cho con bé chơi thêm một lát."
"Thúc thúc, con yêu thúc, thúc thật là tốt quá." Miệng lưỡi của tiểu nha đầu này ngọt giống như ngậm đường vậy.
Từ Dịch Phong lại phải hắt xì một cái, hắn vội vã đi lên lầu. [=))]
Mạnh Hạ vội vàng đưa Nhạc Nhạc đi tắm, lúc ngồi ở đại sảnh lau tóc cho bé con, Từ Dịch Phong cũng ngồi ở bên cạnh. Nghiễm nhiên là hình ảnh một nhà ba người ấm áp, nhưng tất cả cũng chỉ là ảo ảnh.
Tiểu cô nương hôm nay rất vui vẻ.
"Mẹ, dì Nhan mời con ăn rất nhiều món ngon, dì còn cho một con búp bê thật lớn."
Mạnh Hạ có hơi lạc lõng, đó là tình cảm thiên tính của mẹ con sao?
"Mẹ………"
"Nhạc Nhạc có thích dì Nhan không?"
"Dạ thích."
"Vậy thích mẹ hơn hay thích dì Nhan hơn?"
Từ Dịch Phong ngồi ở một bên cười phì một tiếng, khép lại văn kiện ở trong tay, khóe môi cong lên vui vẻ.
"Như vậy không giống, mẹ là mẹ, dì là dì, con đều thích." Sắc mặt của Nhạc Nhạc hơi rối ren nói ra.
Mạnh Hạ hôn cô bé một cái: "Đúng vậy, mẹ và dì cũng đều thích con."
Từ Dịch Phong tham gia vào: "Nhạc Nhạc và cô ấy lại rất có duyên, La Xuyên nói thân thể của cô ấy không được khỏe, lại rất sợ đến gần người ngoài."
Mạnh Hạ cúi thấp đầu, giọng nói cũng tự nhiên: "Đúng vậy, duyên phận giữa người với người có đôi khi lại rất kỳ quái." Cô nói ra có chủ ý.
Từ Dịch Phong lại như chưa hiểu, chỉ bưng bánh kem qua, cắt hai phần, đưa tới trước mặt hai người.
Nhạc Nhạc cười đến mặt mày hớn hở: "Thúc thúc, con thích ăn nhất cái này."
Mạnh Hạ không nhúc nhích gì, Từ Dịch Phong lại ngắm nhìn cô, Nhạc Nhạc nhìn qua nhìn lại hai người, liền nói ra: "Mẹ con không thích ăn bánh kem. Hồi trước có bạn nhỏ ở trong lớp con tổ chức sinh nhật, con đã phần bánh cho mẹ nhưng mẹ nói không thích ăn."
Mạnh Hạ hơi cong khóe miệng: "Tôi từ lâu đã không ăn nhưng thứ vày." Liền đẩy đĩa bánh ra.
Ánh mắt của Từ Dịch Phong hạ xuống, hình như đã nhớ lại thứ gì đó, chỉ là không nói ra.
***************************
Buổi tổi, Mạnh Hạ dỗ ngủ Nhạc Nhạc xong, lúc trở lại phòng đã thấy Từ Dịch Phong tự nhiên ngồi ở trong giường lớn. Mạnh Hạ bình tĩnh đi đến muốn nằm xuống bên kia. Từ Dịch Phong lại bưng tới một chén canh đen thui, nâng người của cô lên: "Uống thứ này rồi hãy ngủ."
Mạnh Hạ trầm mặc một hồi lâu, tiếp nhận rồi uống sạch, sau đó mới nằm xuống. Mí mắt của cô càng lúc càng nặng, lúc đang chìm vào giấc ngủ, cô đã nghe Từ Dịch Phong nói ra: "Anh phải đi Anh quốc một chuyến, buổi sáng ngày mai bay." [Tội nghiệp anh Phong quá, sao lại e dè nhút nhát đến mức lúc này mới dám thông báo =))]
Nhưng vẫn là im lặng không có câu trả lời, hắn nằm xuống, cánh tay ôm qua eo cô, chân còn ác ý đè nặng lên người cô: "Có nghe hay không?" [=)) Oa, thì ra là không hề nhát mà là cố tình phá đám >_<]
Mạnh Hạ bối rối nặng nề, ậm ừ một tiếng.
Ngày mai. Trong lòng cô khe khẽ thở dài một hơi, nhưng lại bị Từ Dịch Phong ôm đến khó chịu, nhẹ nhàng động đậy một chút, liền cảm thấy ở hạ thân chạm vào nơi nóng bỏng.
"Đừng động." Từ Dịch Phong nói ra, hơi thở lưu luyến trên cổ làm cô thấy hơi ngứa ngáy: "Anh chỉ ôm em ngủ thế này."
Mạnh Hạ cắn môi, trong người buồn bực, lúc đang mơ mang ngủ đã nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng của hắn.
*************************
Sáng sớm khi tỉnh lại, trên người Từ Dịch Phong bị nổi lên rất nhiều nốt hồng hồng như của bệnh sởi. Hắn lại mặc Tây phục màu đen, phụ kiện xa hoa. Ánh mắt của Mạnh Hạ nhìn vào cổ hắn, thấy được những vết đỏ ấy.
Lúc Tô thư ký nhìn thấy hắn như vậy, sắc mặt có chút lo lắng: "Từ Tổng, ngài có muốn đến bệnh viện khám trước hay không?"
Từ Dịch Phong liếc nhìn qua Mạnh Hạ, cô chỉ cúi thấp đầu đút cho Nhạc Nhạc ăn điểm tâm. Hắn nhanh chóng quay đầu đi: "Không được, đi thẳng tới sân bay."
"Mẹ… con muốn ăn cái này…" Nhạc Nhạc thúc giục, Mạnh Hạ vội vàng phục hồi lại tinh thần.
Sắc mặt của Từ Dịch Phong trong trẻo nhưng lạnh lùng, mi tâm cau lại: "Những ngày anh không có ở đây, có chuyện gì thì tìm La Xuyên." Hắn dặn dò vài câu xong mới xoay người rời đi.
.............
Từ Dịch Phong vừa đi khỏi, Hà tẩu liền xách theo hành lý của cô để ở một bên: "Tiểu Hạ, có thể xuất phát rồi."
Mạnh Hạ nhàn nhạt nhìn thoáng qua đại sảnh, hướng đi ra bên ngoài. Ở cổng đậu một chiếc Audi màu đen, bên cạnh có một người đàn ông đang đứng chờ, khoảng hơn ba mươi tuổi. Hắn tiếp nhận lấy hành lý, âm thanh khô khan: "Phu nhân giao cho tôi đưa hai người đến Thượng Hải."
Mạnh Hạ cười khẽ, tầm mắt rơi vào Nhạc Nhạc. Đàm Dĩnh quả nhiên suy nghĩ chu đáo và chặt chẽ, cô và Từ Dịch Phong cùng bay trong một ngày, nhưng cất cánh ở hai sân bay của hai thành phố khác nhau. Từ Dịch Phong căn bản không thể tưởng tượng ra được.
Đó là khi cô bị tai nạn xe cộ, sau một khoảng thời gian rất dài, cô vẫn không tìm lại được chính mình. Cho đến khi có thể từ từ tỉnh táo, đã vô thức vẽ vài bức tranh. Cô gái trong tranh đứng bên bờ biển, mặt hướng ra mênh mông, phía sau lưu lại một chuỗi dấu chân rất dài. Cô gái trên cổ mang theo một đôi bông tai tinh tế, bông tai đó được khắc chạm một nửa trái tim.
Con tim đã thất lạc mất một nửa, khó có thể tìm về trọn vẹn.
"Muốn quên cái gì?" Từ Dịch Phong lành lạnh nhìn cô một cái, giọng nói vang lên bên tai, hai người đứng gần như vậy là thiết quá, tư thế đó làm người ta cảm thấy họ vô cùng thân mật, gắn bó khăng khít.
Hơi thở của Mạnh Hạ căng thẳng, trong lòng tự nhiên có cảm giác bài xích khó hiểu, ngay cả nghiêng người để tránh né cũng hết sức. Cô chỉ lẳng lặng nhìn hắn, khóe miệng khẽ mở muốn nói gì đó.
Từ đằng xa Giản Ninh đúng lúc đi về phía bọn họ: "Mạnh Hạ, đã lâu không gặp."
Mạnh Hạ hướng đến hắn ta mỉm cười, lúc nhìn vào Giản Ninh, cô đã hơi thất thần một chút.
Từ Dịch Phong mặt lạnh xuống, trong khi đó La Xuyên đi tới nói với Từ Dịch Phong, hắn liền hướng về Mạnh Hạ nói ra: "Anh có việc, đi rồi sẽ về ngay."
Mạnh Hạ không nói gì thêm.
Dáng vẻ của Từ Dịch Phong vội vã.
Giản Ninh thản nhiên đánh giá: "Từ Tổng cuối cùng lại có chút thay đổi."
Mạnh Hạ không để ý đến, chỉ đi vào một góc khuất. Ngọn đèn lóe sáng, Mạnh Hạ đưa tay ra, lặng lẽ nhìn hắn: "Giản Ninh, đưa vé máy bay cho tôi."
Giản Ninh miễn cưỡng dựa lên vách tường: "Cô không sợ anh ấy sẽ biết sao?"
Mạnh Hạ lắc lắc đầu, tỏ ra bình tĩnh: "Anh ta sẽ không biết."
"Có lòng tin như vậy?" Giản Ninh nhướng mi.
Ánh mắt của Mạnh Hạ càng lúc càng ảm đạm: "Tôi không thể không đi."
Giản Ninh ngắm nhìn cô, dung nhan như vậy thật sự thanh lên động lòng người. Hắn hơi xao xuyến, từ trong bóp tiền lấy vé máy bay ra.
"Cô không ở nơi này để phát triển sự nghiệp thì thật sự là đáng tiếc?"
Mạnh Hạ cười yếu tớt, nghiêng người hết sức lại để ngắm nhìn những thiết kế trang sức của chính mình, nói ra rõ ràng: "Cơ bản có lẽ bởi vì mẹ tôi là giáo viên mỹ thuật, từ trong tâm khảm, nghệ thuật đối với bà ấy là một niềm đam mê lớn. Khi tôi còn nhỏ, bà đã cho tôi học rất nhiều thứ, đàn violin, vẽ tranh, viết thư pháp… Thành tích học tập của tôi không tốt, lúc học cấp ba, cả nhà đã ủng hộ tôi dự thi năng khiếu, những thầy cô giáo đã tìm tới tôi rất nhiều, nhưng tôi đều cự tuyệt." Cô ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía Từ Dịch Phong ở nơi xa.
Giản Ninh hiểu được, nhanh nhẹn nói ra: "Bởi vì anh ấy?"
Mạnh Hạ khổ sở cong miệng cười: "Từ Dịch Phong năm đó thi tốt nghiệp trung học đoạt thủ khoa, tôi không muốn lúc đứng một chỗ với anh ta lại không ngóc đầu lên được." Cô khẽ nhún vai: "Kỳ thật, chuyện tôi thích nhất chính là chơi đàn." [***]
"Cuộc sống tôi đã bỏ đi một lần, còn có điều gì là không từ bỏ được nữa." Cô nhẹ nhàng nói ra, vẻ mặt thoải mái.
Lúc Từ Dịch Phong đi tới, liền thấy trên gương mặt của cô mang một nét vui vẻ, ấm áp dịu dàng. Đã bao lâu rồi hắn chưa được thấy cô cười như vậy? [Mạnh Hạ đang cười với Giản Ninh nên anh ấy chuẩn bị chiếm hữu =))]
Hắn nheo mắt lại, đi tới, bá đạo giữ chặt lấy tay của cô, ánh mắt lại nhìn vào Giản Ninh: "Nói cái gì vậy?"
Giản Ninh cười cười nói ra: "Em đang khuyên cô ấy trở về Tinh Thành đây? Sau cuộc triển lãm này, đoán chừng không ít công ty muốn thọc gậy bánh xe." [Giản Ninh muốn nói sợ các công ty cạnh tranh sẽ mời gọi Mạnh Hạ đầu quân.]
Ánh mắt của Từ Dịch Phong chợt lóe lên ngắm nhìn Mạnh Hạ.
Mạnh Hạ cảm nhận được vẻ ôn hòa và hiền hậu từ bàn tay của hắn, đột nhiên cô nghiêng người qua hướng về phía hắn nở một nụ cười tươi tắn. Bàn tay của Từ Dịch Phong căng thẳng một hồi rồi thoải mái trở lại, trong tim thậm chí còn nhảy lên dồn dập, vẻ mặt từ từ thả lỏng. [Cố tình dụ dỗ =))]
"Trở về đi, tôi thấy mệt."
"Được!" Giọng nói Từ Dịch Phong nghe thấy hơi khàn khàn, nhiều hơn là có vài phần kích động khó kiềm nén được.
Giản Ninh xoay người đi, để lại một bóng lưng cô đơn.
Thư ký Tô đi tới, vẻ mặt ảm đạm, cô ấy khẽ nhíu mày nhìn vào Giản Ninh. Hai người liếc mắt nhìn nhay, cuối cùng lời nào cũng không nói. Cuộc hội thoại vừa rồi của Giản Ninh và Mạnh Hạ, cô ấy đã nghe thấy được.
*****************************
Mạnh Hạ ngồi trên xe, trong lòng thưa thớt không còn thú vị, cô mãi vẫn không thể thích ứng được việc tiếp xúc đơn độc với Từ Dịch Phong, luôn cảm giác toàn thân không được thoải mái. Nhìn thấy trên xe để mấy cái đĩa CD, hắn đang tùy ý bật nhạc lên.
Nhắm hai mắt lại, âm nhạc vang lên, chỉ trong tích tắc, cô nhanh chóng cầm lấy cái vỏ đĩa để nhìn, động tác hơi cứng lại, đầu ngón tay giống như có một luồng điện chạy qua, cảm giác tê tê: "Anh còn giữ à." Cô thản nhiên nói ra.
Dưới ánh sáng mờ tối ở trong xe, sắc mặt của Từ Dịch Phong thoáng trở nên lúng túng, thái độ có chút mất tự nhiên.
Đó là đĩa ghi lại lúc Mạnh Hạ tham gia cuộc thi đàn violin toàn quốc giành cho thanh thiếu niên. Mạnh mẫu đã cẩn thận tỉ mỉ lưu thành hai bản. Một chiếc cô đưa cho Từ Dịch Phong, một chiếc khác vào thời điểm Mạnh gia xảy ra biến cố đã bị mất.
Khi đó cô giành được giải nhất, sau khi trở về đã đưa cho hắn cái đĩa này, Từ Dịch Phong chỉ lạnh nhạt cầm lấy. Về sau có một ngày, Mạnh Hạ nhìn thấy Mạnh Tiêu lại đi lấy cái đĩa này về nhà, Mạnh Tiêu còn giấu diếm vòng vo một hồi. Nhưng cô biết được, là Từ Dịch Phong đã đem cái đĩa này cho người khác nên Mạnh Tiêu mới đi đòi về.
Mạnh Hạ khóc, Mạnh Tiêu không còn cách nào khác, liền vọt tới Đại viện ở phía đối diện, cùng Từ Dịch Phong ầm ĩ một trận rồi đem cái đĩa cứng rắn ép buộc hắn giữ. Tính tình của Mạnh Tiêu như cái tên của hắn, tiêu tiêu sái sái, thoải mái tự do.
Hai người đều đang nghĩ đến chuyện cũ, Từ Dịch Phong nâng một cánh tay lên, sờ sờ vào mũi: "Mạnh Tiêu khi đó ra tay thật nặng."
Khóe miệng của Mạnh Hạ cong lên, anh của cô đã vì cô mà đánh nhau với Từ Dịch Phong nhiều lần, Mạnh Tiêu không thể để cho Từ Dịch Phong ủy khuất cô dù chỉ một chút. Chỉ là về sau…
Sau một hồi trầm mặc, xe đang ngừng lại.
Từ Dịch Phong xuống xe.
Mạnh Hạ không hiểu được nên nghiêng người qua nhìn ra ngoài cửa sổ, phía trước là một cửa hàng bánh kem. Không lâu sau, cô liền chứng kiến người đàn ông với bộ tây trang thẳng thớm ấy mang theo một hộp bánh kem đi tới. Ánh mắt của cô đã thoáng ẩm ướt.
Đây là loại bánh kem mà cô thích ăn nhất.
Mạnh Hạ hít sâu một hơi, đôi tay gắt gao nắm chặt ở trong ghế dựa bằng da thật, tất cả những cảm xúc ở trong lòng đều bị quấy đảo lên từng đợt. Hắn nhớ rõ, nhưng hắn cũng biết được, không phải vào lúc nào khác mà lại vào đúng thời gian này.
Từ Dịch Phong để bánh kem ra chỗ ngồi phía sau, ánh mắt đen như mực nhìn thẳng về phía trước. Rốt cuộc bản thân mình cái gì cũng đều nhớ rõ, cô ấy thích ăn bánh kem chocolate.
*************************
Lúc trở lại biệt thực, đã sau giữa trưa.
Nhạc Nhạc được Nhan Ngải Ưu cho con cún Teddy, hưng phấn vui vẻ không chịu được.
Nhưng lúc này Từ Dịch Phong lại hắt xì không ngừng: "Hà tẩu, nhanh chóng đem vứt con chó đi." [=)) Ăn với chả nói.]
Nhạc Nhạc mất hứng nặng nề, hai mắt tội nghiệp nhìn vào Từ Dịch Phong, sắp khóc như bão tố đến nơi rồi đây.
"Nhạc Nhạc…" Mạnh Hạ gọi cô bé một tiếng muốn khuyên giải. Bé con lại rất thông minh, bước chân đi đến liền ôm chân Từ Dịch Phong làm nũng: "Thúc thúc……"
Từ Dịch Phong chịu đựng chóp mũi ngứa ngáy khó chịu, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng phải gật gật đầu thỏa hiệp: "Hà tẩu, lúc tôi không có ở dưới nhà thì cho con bé chơi thêm một lát."
"Thúc thúc, con yêu thúc, thúc thật là tốt quá." Miệng lưỡi của tiểu nha đầu này ngọt giống như ngậm đường vậy.
Từ Dịch Phong lại phải hắt xì một cái, hắn vội vã đi lên lầu. [=))]
Mạnh Hạ vội vàng đưa Nhạc Nhạc đi tắm, lúc ngồi ở đại sảnh lau tóc cho bé con, Từ Dịch Phong cũng ngồi ở bên cạnh. Nghiễm nhiên là hình ảnh một nhà ba người ấm áp, nhưng tất cả cũng chỉ là ảo ảnh.
Tiểu cô nương hôm nay rất vui vẻ.
"Mẹ, dì Nhan mời con ăn rất nhiều món ngon, dì còn cho một con búp bê thật lớn."
Mạnh Hạ có hơi lạc lõng, đó là tình cảm thiên tính của mẹ con sao?
"Mẹ………"
"Nhạc Nhạc có thích dì Nhan không?"
"Dạ thích."
"Vậy thích mẹ hơn hay thích dì Nhan hơn?"
Từ Dịch Phong ngồi ở một bên cười phì một tiếng, khép lại văn kiện ở trong tay, khóe môi cong lên vui vẻ.
"Như vậy không giống, mẹ là mẹ, dì là dì, con đều thích." Sắc mặt của Nhạc Nhạc hơi rối ren nói ra.
Mạnh Hạ hôn cô bé một cái: "Đúng vậy, mẹ và dì cũng đều thích con."
Từ Dịch Phong tham gia vào: "Nhạc Nhạc và cô ấy lại rất có duyên, La Xuyên nói thân thể của cô ấy không được khỏe, lại rất sợ đến gần người ngoài."
Mạnh Hạ cúi thấp đầu, giọng nói cũng tự nhiên: "Đúng vậy, duyên phận giữa người với người có đôi khi lại rất kỳ quái." Cô nói ra có chủ ý.
Từ Dịch Phong lại như chưa hiểu, chỉ bưng bánh kem qua, cắt hai phần, đưa tới trước mặt hai người.
Nhạc Nhạc cười đến mặt mày hớn hở: "Thúc thúc, con thích ăn nhất cái này."
Mạnh Hạ không nhúc nhích gì, Từ Dịch Phong lại ngắm nhìn cô, Nhạc Nhạc nhìn qua nhìn lại hai người, liền nói ra: "Mẹ con không thích ăn bánh kem. Hồi trước có bạn nhỏ ở trong lớp con tổ chức sinh nhật, con đã phần bánh cho mẹ nhưng mẹ nói không thích ăn."
Mạnh Hạ hơi cong khóe miệng: "Tôi từ lâu đã không ăn nhưng thứ vày." Liền đẩy đĩa bánh ra.
Ánh mắt của Từ Dịch Phong hạ xuống, hình như đã nhớ lại thứ gì đó, chỉ là không nói ra.
***************************
Buổi tổi, Mạnh Hạ dỗ ngủ Nhạc Nhạc xong, lúc trở lại phòng đã thấy Từ Dịch Phong tự nhiên ngồi ở trong giường lớn. Mạnh Hạ bình tĩnh đi đến muốn nằm xuống bên kia. Từ Dịch Phong lại bưng tới một chén canh đen thui, nâng người của cô lên: "Uống thứ này rồi hãy ngủ."
Mạnh Hạ trầm mặc một hồi lâu, tiếp nhận rồi uống sạch, sau đó mới nằm xuống. Mí mắt của cô càng lúc càng nặng, lúc đang chìm vào giấc ngủ, cô đã nghe Từ Dịch Phong nói ra: "Anh phải đi Anh quốc một chuyến, buổi sáng ngày mai bay." [Tội nghiệp anh Phong quá, sao lại e dè nhút nhát đến mức lúc này mới dám thông báo =))]
Nhưng vẫn là im lặng không có câu trả lời, hắn nằm xuống, cánh tay ôm qua eo cô, chân còn ác ý đè nặng lên người cô: "Có nghe hay không?" [=)) Oa, thì ra là không hề nhát mà là cố tình phá đám >_<]
Mạnh Hạ bối rối nặng nề, ậm ừ một tiếng.
Ngày mai. Trong lòng cô khe khẽ thở dài một hơi, nhưng lại bị Từ Dịch Phong ôm đến khó chịu, nhẹ nhàng động đậy một chút, liền cảm thấy ở hạ thân chạm vào nơi nóng bỏng.
"Đừng động." Từ Dịch Phong nói ra, hơi thở lưu luyến trên cổ làm cô thấy hơi ngứa ngáy: "Anh chỉ ôm em ngủ thế này."
Mạnh Hạ cắn môi, trong người buồn bực, lúc đang mơ mang ngủ đã nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng của hắn.
*************************
Sáng sớm khi tỉnh lại, trên người Từ Dịch Phong bị nổi lên rất nhiều nốt hồng hồng như của bệnh sởi. Hắn lại mặc Tây phục màu đen, phụ kiện xa hoa. Ánh mắt của Mạnh Hạ nhìn vào cổ hắn, thấy được những vết đỏ ấy.
Lúc Tô thư ký nhìn thấy hắn như vậy, sắc mặt có chút lo lắng: "Từ Tổng, ngài có muốn đến bệnh viện khám trước hay không?"
Từ Dịch Phong liếc nhìn qua Mạnh Hạ, cô chỉ cúi thấp đầu đút cho Nhạc Nhạc ăn điểm tâm. Hắn nhanh chóng quay đầu đi: "Không được, đi thẳng tới sân bay."
"Mẹ… con muốn ăn cái này…" Nhạc Nhạc thúc giục, Mạnh Hạ vội vàng phục hồi lại tinh thần.
Sắc mặt của Từ Dịch Phong trong trẻo nhưng lạnh lùng, mi tâm cau lại: "Những ngày anh không có ở đây, có chuyện gì thì tìm La Xuyên." Hắn dặn dò vài câu xong mới xoay người rời đi.
.............
Từ Dịch Phong vừa đi khỏi, Hà tẩu liền xách theo hành lý của cô để ở một bên: "Tiểu Hạ, có thể xuất phát rồi."
Mạnh Hạ nhàn nhạt nhìn thoáng qua đại sảnh, hướng đi ra bên ngoài. Ở cổng đậu một chiếc Audi màu đen, bên cạnh có một người đàn ông đang đứng chờ, khoảng hơn ba mươi tuổi. Hắn tiếp nhận lấy hành lý, âm thanh khô khan: "Phu nhân giao cho tôi đưa hai người đến Thượng Hải."
Mạnh Hạ cười khẽ, tầm mắt rơi vào Nhạc Nhạc. Đàm Dĩnh quả nhiên suy nghĩ chu đáo và chặt chẽ, cô và Từ Dịch Phong cùng bay trong một ngày, nhưng cất cánh ở hai sân bay của hai thành phố khác nhau. Từ Dịch Phong căn bản không thể tưởng tượng ra được.
Tác giả :
Dạ Mạn