Yêu Thương - Vi Duyến Giao Cảnh Thụy Nam Đường
Chương 4: Dâm đãng bữa cơm trưa 1
“A…” Tay Hiên Viên Mộ dùng sức đè xuống, thiếu niên hét lên một tiếng, bụng quặn lên co quắp một chút, trứng nhảy màu hồng theo hậu huyệt rơi ra, vừa vặn rớt xuống khay thức ăn đặt dưới sàn nhà.
Hậu huyệt mất đi vật ngăn chặn, vật gì bên trong dũng đạo đều tranh giành nhau mà trào ra ngoài, quả nho tròn tròn, anh đào ngọt ngào, đều chen lấn đến mức muốn rách luôn cả cây quýt cánh hoa… hỗn hợp các loại hoa quả cùng dịch ruột non dũng đạo tiết ra, từ trong hậu huyệt thiếu niên, nhỏ giọt rơi xuống khay thức ăn sủng vật.
“Ô… Ân ha…” Thiếu niên bởi vì giải thoát khoái cảm mà không ngừng phát ra tiếng rên rỉ bao hàm xuân ý.
“Aha, ” Hiên Viên Mộ cười nói, “Cơm trưa hôm nay của Tiểu Hi là salad trái cây à.”
Hiên Viên Mộ ngón tay thon dài thăm dò vào hậu huyệt thiếu niên
quấy nhiễu bên trong, sau lại oán giận nói: “Anh hai cũng keo kiệt quá đi, thế nào không cho cơm trưa salad của Tiểu Hi thêm một chút tương a.”
Mặc dù có xuất ra, nhưng là không ít hoa quả vẫn còn trong hậu huyệt, bụng vẫn như cũ phồng lên, cửa huyệt lại bị ngón tay Hiên Viên Mộ ngăn chặn, mông nhỏ thiếu niên phát tiết mới được một nửa nên khó chịu giãy dụa, trong miệng đáng thương hề hề nỉ non rên rỉ.
Từ trong khay thức ăn Hiên Viên Mộ cầm lấy quả anh đào tròn tròn, nhét lại vào hậu huyệt thiếu niên, dục vọng nóng rực giữa hai chân liền hấp tấp thay thế ngón tay, để ở cửa huyệt, thắt lưng mạnh mẽ đẩy một cái, dã thú liền hung hăng xông vào dũng đạo ấm áp sít chặt của thiếu niên, Hiên Viên Mộ sảng khoái thở dài một tiếng, dốc hết toàn lực, mạnh mẽ trừu sáp.
“Xì xì”, tiểu huyệt chật vật phun ra nuốt vào dã vật, hoa quả bên trong dũng đạo bị tràng đạo hai bên co giật cùng dã vật không ngừng rút ra cắm vào làm cho vỡ tan ra. Mỗi một lần rút ra cắm vào đều mang theo tiếng nước *** đãng.
“A… Ân… Không, ô…” Dũng đạo vốn đã bị nhét đầy, giờ lại bị ép nuốt vào vật cứng thô to, thân thể thiếu niên căng thẳng, giống như con mồi bị đóng đinh dính chặt ở trên thớt, phí công giãy dụa lấy. Mỗi một lần xâm nhập đều đem đến cho thiếu niên ảo giác như bị xỏ xuyên qua người, trong cổ họng buồn nôn, thiếu niên hoảng sợ trợn tròn mắt, sợ một giây sau sẽ có anh đào hoặc là nho bị dã vật đâm mạnh một cái liền từ trong cổ họng nôn ra ngoài.
“Ô… Oa… Muốn, muốn hỏng mất…anh ba… Đâm hỏng rồi…” Thiếu niên sợ hãi, nức nở, từng giọt nước mắt lăn tròn bên hai gò má, trong cổ họng thỉnh thoảng lại nôn khan.
Hiên Viên Mộ bị bộ dáng đáng thương của thiếu niên kích thích càng thêm điên cuồng, thắt lưng mạnh mẽ hệt như động cơ hoạt động không ngừng, đem thiếu niên đâm đến cả người xụi lơ, mắt thấy thiếu niên tê liệt ngã xuống đất, dã vật trượt ra khỏi hậu huyệt sưng đỏ, Hiên Viên Mộ gầm nhẹ một tiếng, bàn tay to nắm lấy vòng eo thiếu niên, một bên dùng sức thẳng lưng một bên giữ lấy thiếu niên, làm cho hậu huyệt thiếu niên va chạm hướng vào dã vật bản thân mình, hai bên dùng lực, dã vật càng dễ dàng xâm nhập vào sâu bên trong, thiếu niên không thể chịu được nữa khóc nháo lên, nhưng là mọi tiếng khóc than rống đều bị dã vật hung hăng đâm đến mức phá thành từng mảnh nhỏ rên rỉ.
Nhìn đến thiếu niên khóc thật sự đáng thương, Hiên Viên Bạc ngồi xổm xuống trìu mến lau đi nước mắt thiếu niên, ở bên tai thiếu niên, âm thanh mang theo từ tính mê hoặc nói, “Tiểu Hi ngoan nga, anh hai yêu em.”
Câu nói kia giống như một loại thần chú, thiếu niên ngoan ngoãn nhịn xuống ý niệm muốn khóc, chân cố gắng mở rộng ra, thừa nhận đâm chọc ở phía sau, thỉnh thoảng hậu huyệt lại co rút lấy lòng dã vật hưng phấn trong người.
Hiên Viên Mộ nhìn Hiên Viên Bạc liếc mắt một cái, muốn nói cái gì đó, lại bị thiếu niên kẹp một cái, lập tức đầu óc như muốn nhũn ra, cúi người nằm sấp xuống, cưỡi ở trên thân thiếu niên, giống như dã thú *** cắm vào dưới thân thiếu niên.
Nhìn một màn *** loạn trước mắt này, cự vật Hiên Viên Bạc cũng không chịu thua vươn vai ngẩng đầu vận sức chờ phát động. Nhưng cuối cùng lại không nhịn được đem dục vọng cứng nóng cắm vào cái miệng nhỏ của thiếu niên.
Hai anh em người trước người sau đồng loạt cắm vào hai cái miệng của thiếu niên, đại não thiếu niên trống rỗng, dường như cả thế giới đều đã biến mất, chỉ còn lại hai cự thú đang tàn sát bừa bãi trong hạ thân mình, thiếu niên bị cắm vào liên tục vô lực rên rỉ, dường như cả người đã biến thành một thứ đồ chơi mặc cho hai anh em phát tiết thú tính, khoái cảm quỷ dị cuốn tới, ở sâu trong nội tâm thiếu niên dâng lên một cỗ khát vọng muốn bị phá hư hoàn toàn cho xong…
Hậu huyệt mất đi vật ngăn chặn, vật gì bên trong dũng đạo đều tranh giành nhau mà trào ra ngoài, quả nho tròn tròn, anh đào ngọt ngào, đều chen lấn đến mức muốn rách luôn cả cây quýt cánh hoa… hỗn hợp các loại hoa quả cùng dịch ruột non dũng đạo tiết ra, từ trong hậu huyệt thiếu niên, nhỏ giọt rơi xuống khay thức ăn sủng vật.
“Ô… Ân ha…” Thiếu niên bởi vì giải thoát khoái cảm mà không ngừng phát ra tiếng rên rỉ bao hàm xuân ý.
“Aha, ” Hiên Viên Mộ cười nói, “Cơm trưa hôm nay của Tiểu Hi là salad trái cây à.”
Hiên Viên Mộ ngón tay thon dài thăm dò vào hậu huyệt thiếu niên
quấy nhiễu bên trong, sau lại oán giận nói: “Anh hai cũng keo kiệt quá đi, thế nào không cho cơm trưa salad của Tiểu Hi thêm một chút tương a.”
Mặc dù có xuất ra, nhưng là không ít hoa quả vẫn còn trong hậu huyệt, bụng vẫn như cũ phồng lên, cửa huyệt lại bị ngón tay Hiên Viên Mộ ngăn chặn, mông nhỏ thiếu niên phát tiết mới được một nửa nên khó chịu giãy dụa, trong miệng đáng thương hề hề nỉ non rên rỉ.
Từ trong khay thức ăn Hiên Viên Mộ cầm lấy quả anh đào tròn tròn, nhét lại vào hậu huyệt thiếu niên, dục vọng nóng rực giữa hai chân liền hấp tấp thay thế ngón tay, để ở cửa huyệt, thắt lưng mạnh mẽ đẩy một cái, dã thú liền hung hăng xông vào dũng đạo ấm áp sít chặt của thiếu niên, Hiên Viên Mộ sảng khoái thở dài một tiếng, dốc hết toàn lực, mạnh mẽ trừu sáp.
“Xì xì”, tiểu huyệt chật vật phun ra nuốt vào dã vật, hoa quả bên trong dũng đạo bị tràng đạo hai bên co giật cùng dã vật không ngừng rút ra cắm vào làm cho vỡ tan ra. Mỗi một lần rút ra cắm vào đều mang theo tiếng nước *** đãng.
“A… Ân… Không, ô…” Dũng đạo vốn đã bị nhét đầy, giờ lại bị ép nuốt vào vật cứng thô to, thân thể thiếu niên căng thẳng, giống như con mồi bị đóng đinh dính chặt ở trên thớt, phí công giãy dụa lấy. Mỗi một lần xâm nhập đều đem đến cho thiếu niên ảo giác như bị xỏ xuyên qua người, trong cổ họng buồn nôn, thiếu niên hoảng sợ trợn tròn mắt, sợ một giây sau sẽ có anh đào hoặc là nho bị dã vật đâm mạnh một cái liền từ trong cổ họng nôn ra ngoài.
“Ô… Oa… Muốn, muốn hỏng mất…anh ba… Đâm hỏng rồi…” Thiếu niên sợ hãi, nức nở, từng giọt nước mắt lăn tròn bên hai gò má, trong cổ họng thỉnh thoảng lại nôn khan.
Hiên Viên Mộ bị bộ dáng đáng thương của thiếu niên kích thích càng thêm điên cuồng, thắt lưng mạnh mẽ hệt như động cơ hoạt động không ngừng, đem thiếu niên đâm đến cả người xụi lơ, mắt thấy thiếu niên tê liệt ngã xuống đất, dã vật trượt ra khỏi hậu huyệt sưng đỏ, Hiên Viên Mộ gầm nhẹ một tiếng, bàn tay to nắm lấy vòng eo thiếu niên, một bên dùng sức thẳng lưng một bên giữ lấy thiếu niên, làm cho hậu huyệt thiếu niên va chạm hướng vào dã vật bản thân mình, hai bên dùng lực, dã vật càng dễ dàng xâm nhập vào sâu bên trong, thiếu niên không thể chịu được nữa khóc nháo lên, nhưng là mọi tiếng khóc than rống đều bị dã vật hung hăng đâm đến mức phá thành từng mảnh nhỏ rên rỉ.
Nhìn đến thiếu niên khóc thật sự đáng thương, Hiên Viên Bạc ngồi xổm xuống trìu mến lau đi nước mắt thiếu niên, ở bên tai thiếu niên, âm thanh mang theo từ tính mê hoặc nói, “Tiểu Hi ngoan nga, anh hai yêu em.”
Câu nói kia giống như một loại thần chú, thiếu niên ngoan ngoãn nhịn xuống ý niệm muốn khóc, chân cố gắng mở rộng ra, thừa nhận đâm chọc ở phía sau, thỉnh thoảng hậu huyệt lại co rút lấy lòng dã vật hưng phấn trong người.
Hiên Viên Mộ nhìn Hiên Viên Bạc liếc mắt một cái, muốn nói cái gì đó, lại bị thiếu niên kẹp một cái, lập tức đầu óc như muốn nhũn ra, cúi người nằm sấp xuống, cưỡi ở trên thân thiếu niên, giống như dã thú *** cắm vào dưới thân thiếu niên.
Nhìn một màn *** loạn trước mắt này, cự vật Hiên Viên Bạc cũng không chịu thua vươn vai ngẩng đầu vận sức chờ phát động. Nhưng cuối cùng lại không nhịn được đem dục vọng cứng nóng cắm vào cái miệng nhỏ của thiếu niên.
Hai anh em người trước người sau đồng loạt cắm vào hai cái miệng của thiếu niên, đại não thiếu niên trống rỗng, dường như cả thế giới đều đã biến mất, chỉ còn lại hai cự thú đang tàn sát bừa bãi trong hạ thân mình, thiếu niên bị cắm vào liên tục vô lực rên rỉ, dường như cả người đã biến thành một thứ đồ chơi mặc cho hai anh em phát tiết thú tính, khoái cảm quỷ dị cuốn tới, ở sâu trong nội tâm thiếu niên dâng lên một cỗ khát vọng muốn bị phá hư hoàn toàn cho xong…
Tác giả :
Vi Duyến Giao Cảnh Thụy Nam Đường