Yêu Thô Nhân
Chương 5
“Chúng ta cũng đang muốn tìm ngay đây. Mộng Ngọc là người có thể động sao? Hắn là dùng tiền lớn mà mua, hảo lần đầu tiên cấp cho ngươi, thấy ngươi chút bạc vụn còn không có, ngươi bồi thường được sao? Đánh hắn luôn cho ta, đánh tới chết.”
Bốn quy nô đồng loạt động thủ, mới giơ bản tử lên đã bị thô nhân đoạt đi, hai tay dùng chút lực bản tự giám đoạn giữa chừng, người bị hắn khống chế.
“Ngươi còn muốn như thế nào? Còn muốn động thủ, ta còn muốn báo quan đây, thô nhân như ngươi lấy không ra được một ngàn lượng.”
Mộng Ngọc lôi kéo Lý Đại Ngưu. “Ngươi đi đi, không cần lo cho ta, ta vẫn cứ như vậy, bọn họ sẽ làm đánh chết ta đâu.”
“Ta nói rồi ta muốn bảo vệ ngươi.”
Mộng Ngọc cười cười. “Ngươi vừa rồi đi ra ngoài làm cái gì?”
“Ta đi ra ngoài múc nước cho ngươi lau người một chút.”
“Ngươi đối ta thật tốt, ngươi là người tốt, đi thôi rời đi này đi, chớ quên ta.”
“Ta không đi, nếu đi cũng mang ngươi cùng nhau đi.”
“Tiểu tử ngươi muốn cướp người, ai đều biết nói Mộng Ngọc là đầu bản của chúng ta, muốn mang người đi, không có 10 vạn cũng phải 8 vạn, nếu không ngươi ra được Đạo Môn cũng không ra được cửa thành.”
“Ngươi nói bao nhiêu, mới có thể làm cho hắn theo ta đi?”
“Ít nhất 8 vạn, người là thô nhân đánh chết ta cũng lấy được 8 vạn bạc, nếu có tiền ta liền đưa khế ước của y cho ngươi.”
Lý Đại Ngưu ngồi xổm xuống bên bọc nhỏ của mình tìm kiếm, xuất ra một xấp ngân phiếu nhăn nheo.
“Cho ngươi, khế ước bán thân đâu?”
Tú bà nửa tin nửa ngờ lấy ngân phiếu qua, tên cửa hiệu ngân phiếu, 10 vạn lượng vàng trong tay nàng có điểm hối hận, vừa rồi nói hơn 10 vạn thì tốt rồi, cái này còn muốn thêm 2 vạn.
“Ngân phiếu này làm sao ngươi có? Không phải là giả chứ?”
“Ta có thể đi theo người của ngươi, bất quá ngươi trước tiên đem giấy bán thân của Mộng Ngọc cho ta, muốn ta đưa thêm 2 vạn.” Thô nhân đem ngân phiếu đoạt trở lại.
Tú bà xoay người cùng hai quy nô đi, trong chốc lát lại trở về đưa cho hắn giấy bán thân.
Lý Đại Ngưu đem giấy bán thân đưa cho Mộng Ngọc nhìn xem.
Mộng Ngọc gật đầu, tờ giấy mỏng mảnh này làm cho y sống không bằng chết ở nơi này.
Lý Đại Ngưu đem giấy bán thân nhét vào trong ngực, đem ngân phiếu đưa cho tú bà.
Tú bà lấy ngân lượng, đưa cho hắn một cái hộp. Bên trong là cớ kiếm bạc của nàng, đồng thời ý bảo quy nô lấy một túi vải đến.
“Ta nói Đại Ngưu a, chúng ta thương lượng một chút, trong tay ta là 1 vạn 5 ngàn lượng, này là Mộng Ngọc xuân hạ thu đọng làm quần áo, ngươi sờ xem đều là hàng tốt, có thể hay không để 5 ngàn lượng.”
Đại Ngưu không muốn cùng nàng nhiều lời, đoạt lấy túi vải, hảo cần thận cấp Mộng Ngọc mặc quần áo, ôm Mộng Ngọc rời đi.
Mới ra đại môn, Mộng Ngọc tựa hồ yên tâm, ngất đi. Đại Ngưu vội vàng tìm một y quán cho y xem bệnh.
Đầy người là dấu hồng ngân, và dấu đánh của bản tử. Trên người còn có căn ngăn do chính mình lưu, còn có phía sau hậu đình, đại phu mắng chửi người, Đại Ngưu áy náy nghe.
“Nhìn ngươi không giống loại người này, như thế nào cũng ngoạn như thế. Hoàn hảo không nội thương, thượng dược vài ngàu sẽ không sao.”
“Ta không đánh y, chính là, chính là lần đầu tiên có điểm…… cái kia.”
“Người kỹ viện đánh? Các ngươi là bỏ trốn?”
“Không phải, ta đem y mang đi, y hiện tại đã tự do.”
“A.”
Một tiếng rên rỉ Mộng Ngọc tỉnh. Nhìn Lý Đại Ngưu còn cảm thấy chính mình ở trong mộng, đại phu đi ra ngoài.c
Bốn quy nô đồng loạt động thủ, mới giơ bản tử lên đã bị thô nhân đoạt đi, hai tay dùng chút lực bản tự giám đoạn giữa chừng, người bị hắn khống chế.
“Ngươi còn muốn như thế nào? Còn muốn động thủ, ta còn muốn báo quan đây, thô nhân như ngươi lấy không ra được một ngàn lượng.”
Mộng Ngọc lôi kéo Lý Đại Ngưu. “Ngươi đi đi, không cần lo cho ta, ta vẫn cứ như vậy, bọn họ sẽ làm đánh chết ta đâu.”
“Ta nói rồi ta muốn bảo vệ ngươi.”
Mộng Ngọc cười cười. “Ngươi vừa rồi đi ra ngoài làm cái gì?”
“Ta đi ra ngoài múc nước cho ngươi lau người một chút.”
“Ngươi đối ta thật tốt, ngươi là người tốt, đi thôi rời đi này đi, chớ quên ta.”
“Ta không đi, nếu đi cũng mang ngươi cùng nhau đi.”
“Tiểu tử ngươi muốn cướp người, ai đều biết nói Mộng Ngọc là đầu bản của chúng ta, muốn mang người đi, không có 10 vạn cũng phải 8 vạn, nếu không ngươi ra được Đạo Môn cũng không ra được cửa thành.”
“Ngươi nói bao nhiêu, mới có thể làm cho hắn theo ta đi?”
“Ít nhất 8 vạn, người là thô nhân đánh chết ta cũng lấy được 8 vạn bạc, nếu có tiền ta liền đưa khế ước của y cho ngươi.”
Lý Đại Ngưu ngồi xổm xuống bên bọc nhỏ của mình tìm kiếm, xuất ra một xấp ngân phiếu nhăn nheo.
“Cho ngươi, khế ước bán thân đâu?”
Tú bà nửa tin nửa ngờ lấy ngân phiếu qua, tên cửa hiệu ngân phiếu, 10 vạn lượng vàng trong tay nàng có điểm hối hận, vừa rồi nói hơn 10 vạn thì tốt rồi, cái này còn muốn thêm 2 vạn.
“Ngân phiếu này làm sao ngươi có? Không phải là giả chứ?”
“Ta có thể đi theo người của ngươi, bất quá ngươi trước tiên đem giấy bán thân của Mộng Ngọc cho ta, muốn ta đưa thêm 2 vạn.” Thô nhân đem ngân phiếu đoạt trở lại.
Tú bà xoay người cùng hai quy nô đi, trong chốc lát lại trở về đưa cho hắn giấy bán thân.
Lý Đại Ngưu đem giấy bán thân đưa cho Mộng Ngọc nhìn xem.
Mộng Ngọc gật đầu, tờ giấy mỏng mảnh này làm cho y sống không bằng chết ở nơi này.
Lý Đại Ngưu đem giấy bán thân nhét vào trong ngực, đem ngân phiếu đưa cho tú bà.
Tú bà lấy ngân lượng, đưa cho hắn một cái hộp. Bên trong là cớ kiếm bạc của nàng, đồng thời ý bảo quy nô lấy một túi vải đến.
“Ta nói Đại Ngưu a, chúng ta thương lượng một chút, trong tay ta là 1 vạn 5 ngàn lượng, này là Mộng Ngọc xuân hạ thu đọng làm quần áo, ngươi sờ xem đều là hàng tốt, có thể hay không để 5 ngàn lượng.”
Đại Ngưu không muốn cùng nàng nhiều lời, đoạt lấy túi vải, hảo cần thận cấp Mộng Ngọc mặc quần áo, ôm Mộng Ngọc rời đi.
Mới ra đại môn, Mộng Ngọc tựa hồ yên tâm, ngất đi. Đại Ngưu vội vàng tìm một y quán cho y xem bệnh.
Đầy người là dấu hồng ngân, và dấu đánh của bản tử. Trên người còn có căn ngăn do chính mình lưu, còn có phía sau hậu đình, đại phu mắng chửi người, Đại Ngưu áy náy nghe.
“Nhìn ngươi không giống loại người này, như thế nào cũng ngoạn như thế. Hoàn hảo không nội thương, thượng dược vài ngàu sẽ không sao.”
“Ta không đánh y, chính là, chính là lần đầu tiên có điểm…… cái kia.”
“Người kỹ viện đánh? Các ngươi là bỏ trốn?”
“Không phải, ta đem y mang đi, y hiện tại đã tự do.”
“A.”
Một tiếng rên rỉ Mộng Ngọc tỉnh. Nhìn Lý Đại Ngưu còn cảm thấy chính mình ở trong mộng, đại phu đi ra ngoài.c
Tác giả :
Đông Trùng