Yêu Thô Nhân
Chương 30
Đại Ngưu ngồi xổm xuống vuốt chân Ngọc Nhi.
“Vì chuyện này sao? Ngày mai ta đi đưa cơm cho ngươi, nói với bọn họ ta là của Đại Ngưu ngươi.”
Đại Ngưu ngẩng đầu hai mắt sáng lên nhìn phía Ngọc Nhi, bọn họ không có lão bà đẹp như Ngọc Nhi.
Quả nhiên ngày thứ hai Ngọc Nhi đi đến bờ. Đại Ngưu nhìn thấy y trong tay hái một đóa hoa liền nghênh đón, đem hoa đưa cho Ngọc Nhi, tiếp nhập rổ, Ngọc Nhi hỏi.
“Đây là hoa gì a?”
“Không biết, mọc trên vách đá, ta thấy rất đẹp nghĩ ngươi nhất định thích liền hái.”
“Nó thật là đẹp mắt.”
Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn Ngọc Nhi bị phơi nắng hồng. Si ngốc ngơ ngác nói.
“Ngươi càng đẹp mắt.”
Ngọc Nhi cầm bánh lớn nhét vào miệng Đại Ngưu. “Ăn cơm.”
Đại Ngưu một ngụm cắn bánh lớn, mồm to dùng sức cắn tiếp, nhìn Ngọc Nhi là có thể ăn với cơm. Bánh lớn ăn cái hương.
“Dùng bữa.”
Ngọc Nhi gắp đồ ăn cho hắn ăn. Người xung quanh hâm mộ sắp chết
“Lão bà nhà ta cũng không ôn nhu như vậy.
“Đúng a, còn không có người nào xinh đẹp như vậy đâu.”
Người địa phương nhỏ tính chất phác, bọn họ nhìn không phải tính, mà là người nọ diện mạo như thế nào, phẩm chất như thế nào. Người cầm đầu lực hảo, nghe được lời nói khen đẹp.
“Bọn họ cũng nói ngươi đẹp.”
“Theo Đại Ngưu, đáng tiếc.”
Có người bắt đầu ghen tị, Đại Ngưu nhíu mày.
“Làm sao vậy?”
“Bọn họ còn nói ta và ngươi không xứng.”
Ngọc Nhi nhìn những người đó, đi qua hôn Đại Ngưu một ngụm, như là khiêu khích. “Cứ để bọn họ nói đi, ta thích ngươi thì tốt rồi.”
Đại Ngưu gật đầu thật mạnh.
Ngọc Nhi nhìn hoa trong tay, mới phát hiện y tối thích hợp cùng Đại Ngưu thô nhân có cuộc sống bình thường này. Mặt trời mọc, mặt trời lặn, giữa trưa nam nhân chính mình đưa cơm tới, rước lất một động ánh mắt hâm mộ, cũng coi như cấp mặt mũi cho Đại Ngưu.
Đại Ngưu xem Ngọc Nhi đối với hoa cười, nghĩ đến y thích.
“Ta về sau mỗi ngày hái cho ngươi một đóa hoa.”
“Ân.”
Vĩnh viễn một câu làm cho người ta nghe xong liền an tâm kỳ hạn, vài năm trước y cũng không dám nghĩ đến tương lai. Ngọc Nhi đối tương lai tràn ngập vô hạn kỳ vọng.
Hoàn~~
“Vì chuyện này sao? Ngày mai ta đi đưa cơm cho ngươi, nói với bọn họ ta là của Đại Ngưu ngươi.”
Đại Ngưu ngẩng đầu hai mắt sáng lên nhìn phía Ngọc Nhi, bọn họ không có lão bà đẹp như Ngọc Nhi.
Quả nhiên ngày thứ hai Ngọc Nhi đi đến bờ. Đại Ngưu nhìn thấy y trong tay hái một đóa hoa liền nghênh đón, đem hoa đưa cho Ngọc Nhi, tiếp nhập rổ, Ngọc Nhi hỏi.
“Đây là hoa gì a?”
“Không biết, mọc trên vách đá, ta thấy rất đẹp nghĩ ngươi nhất định thích liền hái.”
“Nó thật là đẹp mắt.”
Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn Ngọc Nhi bị phơi nắng hồng. Si ngốc ngơ ngác nói.
“Ngươi càng đẹp mắt.”
Ngọc Nhi cầm bánh lớn nhét vào miệng Đại Ngưu. “Ăn cơm.”
Đại Ngưu một ngụm cắn bánh lớn, mồm to dùng sức cắn tiếp, nhìn Ngọc Nhi là có thể ăn với cơm. Bánh lớn ăn cái hương.
“Dùng bữa.”
Ngọc Nhi gắp đồ ăn cho hắn ăn. Người xung quanh hâm mộ sắp chết
“Lão bà nhà ta cũng không ôn nhu như vậy.
“Đúng a, còn không có người nào xinh đẹp như vậy đâu.”
Người địa phương nhỏ tính chất phác, bọn họ nhìn không phải tính, mà là người nọ diện mạo như thế nào, phẩm chất như thế nào. Người cầm đầu lực hảo, nghe được lời nói khen đẹp.
“Bọn họ cũng nói ngươi đẹp.”
“Theo Đại Ngưu, đáng tiếc.”
Có người bắt đầu ghen tị, Đại Ngưu nhíu mày.
“Làm sao vậy?”
“Bọn họ còn nói ta và ngươi không xứng.”
Ngọc Nhi nhìn những người đó, đi qua hôn Đại Ngưu một ngụm, như là khiêu khích. “Cứ để bọn họ nói đi, ta thích ngươi thì tốt rồi.”
Đại Ngưu gật đầu thật mạnh.
Ngọc Nhi nhìn hoa trong tay, mới phát hiện y tối thích hợp cùng Đại Ngưu thô nhân có cuộc sống bình thường này. Mặt trời mọc, mặt trời lặn, giữa trưa nam nhân chính mình đưa cơm tới, rước lất một động ánh mắt hâm mộ, cũng coi như cấp mặt mũi cho Đại Ngưu.
Đại Ngưu xem Ngọc Nhi đối với hoa cười, nghĩ đến y thích.
“Ta về sau mỗi ngày hái cho ngươi một đóa hoa.”
“Ân.”
Vĩnh viễn một câu làm cho người ta nghe xong liền an tâm kỳ hạn, vài năm trước y cũng không dám nghĩ đến tương lai. Ngọc Nhi đối tương lai tràn ngập vô hạn kỳ vọng.
Hoàn~~
Tác giả :
Đông Trùng