Yêu Thô Nhân
Chương 27
Hắc sư phụ thấy Ngọc Nhi dừng lại xuất ra dao nhỏ, trong lòng biết không tốt đi lên một phen chế ngụ tay Ngọc Nhi.
“Hắc sư phụ.”
“Tin tưởng ta, đồ đệ ngốc không phải không cần ngươi, tìm chết không bằng tìm chỗ chờ, tin tưởng hắn cũng như tin tưởng ngươi.”
“Đại Ngưu sẽ tới sao?”
“Ở trong cung bị nhiều người quản rất phiền, có cơ hội hắm liền trốn ra.”
Hắn sư phụ kéo Ngọc Nhi lưu luyến không rời, Tướng quân cầm hành lý cùng ngân phiếu chuẩn bị sẵn đưa cho họ, hai người khởi hành trở về làng chài nơi Đại Ngưu ở.
Nói sau Đại Ngưu không còn nhỏ, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu còn ý tìm Vương phi cho hắn. Đại Ngưu kháng nghị qua, nói với Hoàng Thượng hắn có Ngọc Nhi. Làm sao Hoàng Thượng nghe lọt, hỉ phục đã chuẩn bị đưa cho hắn mặc, Đại Ngưu nhìn quầo áo mà phát sầu, cứ tiếp tục hắn sẽ không chịu được, Ngọc Nhi sẽ bị thương tâm khóc giận.
Hỉ làm ba bộ cho hắn chọn, Đại Ngưu nhìn bộ kia thật xinh đẹp, Ngọc Nhi mặc sẽ rất hấp dẫn.
Đại Ngưu không ngốc, hắn biết Hoàng Thượng và Hoàng Hậu không chịu nhận Ngọc Nhi là nương tử của hắn, còn phái người bên ngoài canh chừng hắn, hắn cũng không nghĩ quản chuyện đó, mấy hôm trước không đi là muốn cùng cha mẹ thân tình, mười chín năm không gặp đều không phải là lý dó gì, hắn sẽ không buông tha cho Ngọc Nhi, Đại Ngưu may mắn chính mình học võ siêng năng.
Thần không biết quỷ không hay, Đại Ngưu ra cung đến phủ Tướng quân, vào cửa liền hô to.
“Ngọc Nhi.”
Tướng quân đã chạy tới tiếp hắn.
“Vương gia như thế nào lại đây? Bệ hạ chuẩn ngài đi ra?”
Đại Ngưu lắc lắc đầu. “Bọn họ bức ta thú người khác, ta là leo tường đi ra, Ngọc nhi đâu?”
“Y cùng sư phụ của ngươi đi rồi, trước khi đi sư phụ ngươi lưu câu này cho ngươi, hắn mang Ngọc nhi về nhà chờ ngươi.”
“Về nhà, cám ơn Tướng quân. Sau này còn gặp lại.”
Đại Ngưu xoay người bỏ chạy, Tướng quân mặt sau hỏi.
“Ngươi đi đâu?”
“Về nhà.”
Đại Ngưu một đường không nghỉ ngơi, chỉ dùng tam thiên bước đi thẳng một đường, đến tối là về đến nhà.
Đẩy cửa vào liền thấy lưng Ngọc Nhi đưa về phía cửa, tay cầm quần áo cũ của hắn mà khóc, điềm đạm đáng yêu như vậy, cái miệng nhỏ nhắn run run, lông mi dài dính đầy nước mắt. Đại Ngưu xông lên từ phía sau ôm lấy Ngọc Nhi, dùng sức hôn cổ y, muốn ôm chết y, hơn mười ngày không có ôm rồi
Hắn hành động bất ngờ dọa đến Ngọc Nhi. Ngọc Nhi định kêu cứu mạng, mới hô lên đã nghe hơi thở của Đại Ngưu.
“Đại Ngưu.”
Hắc sư phụ nghe động tĩnh chạy tới, nghe được Ngọc Nhi keo Đại Ngưu, biết là ngốc đồ đệ đã về, ở cửa nhắc nhở.
“Ngọc Nhi từ khi trở về không có ăn cơm, ngươi chú ý chừng mực.”
“Ân, ngày mai ta xuống biển đánh cá cho y ăn.”
Vừa nói Đại Ngưu đem quần áo thoát sạch. Thế này mới thấy cùng Ngọc Nhi vài phần giống nhau, nơi đó của Đại Ngưu cũng đã cao cao ngất ngưỡng.
Ngọc Nhi nhìn, không có ý cởi quần áo.
“Vì cái gì hơn mười ngày không viết thư cho ta?”
“Ta bị bọn họ quan sát.”
“Ngươi có năng lực chạy.”
“Bọn họ đối ta đều vô cùng tốt, ta sợ bọn họ thương tâm.”
“Sợ bọn họ thương tâm, sẽ không sợ ta thương tâm?”
“Cũng sợ, cho nên bọn họ bức ta thú người khác, ta bỏ chạy ngay.”
“Ô ô, ta nghĩ đến ngươi không cần ta.” Ngọc Nhi bổ nhào vào trong lòng hắn bắt đầu khóc.
Đại Ngưu gắng gượng đụng đến quần áo Ngọc Nhi, thật không được tự nhiên “Ngọc Nhi chúng ta lên giường đi.”
Ngọc Nhi thoáng nâng thân thể, vật nọ Đại Ngưu ngay trước mắt, nhẹ nhàng dùng tay nhỏ bé bắt vật nọ cầm lấy dùng miệng hàm trụ. Đại Ngưu lột quần áo của y, Ngọc Nhi toàn thân không còn mảnh vải.c
“Hắc sư phụ.”
“Tin tưởng ta, đồ đệ ngốc không phải không cần ngươi, tìm chết không bằng tìm chỗ chờ, tin tưởng hắn cũng như tin tưởng ngươi.”
“Đại Ngưu sẽ tới sao?”
“Ở trong cung bị nhiều người quản rất phiền, có cơ hội hắm liền trốn ra.”
Hắn sư phụ kéo Ngọc Nhi lưu luyến không rời, Tướng quân cầm hành lý cùng ngân phiếu chuẩn bị sẵn đưa cho họ, hai người khởi hành trở về làng chài nơi Đại Ngưu ở.
Nói sau Đại Ngưu không còn nhỏ, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu còn ý tìm Vương phi cho hắn. Đại Ngưu kháng nghị qua, nói với Hoàng Thượng hắn có Ngọc Nhi. Làm sao Hoàng Thượng nghe lọt, hỉ phục đã chuẩn bị đưa cho hắn mặc, Đại Ngưu nhìn quầo áo mà phát sầu, cứ tiếp tục hắn sẽ không chịu được, Ngọc Nhi sẽ bị thương tâm khóc giận.
Hỉ làm ba bộ cho hắn chọn, Đại Ngưu nhìn bộ kia thật xinh đẹp, Ngọc Nhi mặc sẽ rất hấp dẫn.
Đại Ngưu không ngốc, hắn biết Hoàng Thượng và Hoàng Hậu không chịu nhận Ngọc Nhi là nương tử của hắn, còn phái người bên ngoài canh chừng hắn, hắn cũng không nghĩ quản chuyện đó, mấy hôm trước không đi là muốn cùng cha mẹ thân tình, mười chín năm không gặp đều không phải là lý dó gì, hắn sẽ không buông tha cho Ngọc Nhi, Đại Ngưu may mắn chính mình học võ siêng năng.
Thần không biết quỷ không hay, Đại Ngưu ra cung đến phủ Tướng quân, vào cửa liền hô to.
“Ngọc Nhi.”
Tướng quân đã chạy tới tiếp hắn.
“Vương gia như thế nào lại đây? Bệ hạ chuẩn ngài đi ra?”
Đại Ngưu lắc lắc đầu. “Bọn họ bức ta thú người khác, ta là leo tường đi ra, Ngọc nhi đâu?”
“Y cùng sư phụ của ngươi đi rồi, trước khi đi sư phụ ngươi lưu câu này cho ngươi, hắn mang Ngọc nhi về nhà chờ ngươi.”
“Về nhà, cám ơn Tướng quân. Sau này còn gặp lại.”
Đại Ngưu xoay người bỏ chạy, Tướng quân mặt sau hỏi.
“Ngươi đi đâu?”
“Về nhà.”
Đại Ngưu một đường không nghỉ ngơi, chỉ dùng tam thiên bước đi thẳng một đường, đến tối là về đến nhà.
Đẩy cửa vào liền thấy lưng Ngọc Nhi đưa về phía cửa, tay cầm quần áo cũ của hắn mà khóc, điềm đạm đáng yêu như vậy, cái miệng nhỏ nhắn run run, lông mi dài dính đầy nước mắt. Đại Ngưu xông lên từ phía sau ôm lấy Ngọc Nhi, dùng sức hôn cổ y, muốn ôm chết y, hơn mười ngày không có ôm rồi
Hắn hành động bất ngờ dọa đến Ngọc Nhi. Ngọc Nhi định kêu cứu mạng, mới hô lên đã nghe hơi thở của Đại Ngưu.
“Đại Ngưu.”
Hắc sư phụ nghe động tĩnh chạy tới, nghe được Ngọc Nhi keo Đại Ngưu, biết là ngốc đồ đệ đã về, ở cửa nhắc nhở.
“Ngọc Nhi từ khi trở về không có ăn cơm, ngươi chú ý chừng mực.”
“Ân, ngày mai ta xuống biển đánh cá cho y ăn.”
Vừa nói Đại Ngưu đem quần áo thoát sạch. Thế này mới thấy cùng Ngọc Nhi vài phần giống nhau, nơi đó của Đại Ngưu cũng đã cao cao ngất ngưỡng.
Ngọc Nhi nhìn, không có ý cởi quần áo.
“Vì cái gì hơn mười ngày không viết thư cho ta?”
“Ta bị bọn họ quan sát.”
“Ngươi có năng lực chạy.”
“Bọn họ đối ta đều vô cùng tốt, ta sợ bọn họ thương tâm.”
“Sợ bọn họ thương tâm, sẽ không sợ ta thương tâm?”
“Cũng sợ, cho nên bọn họ bức ta thú người khác, ta bỏ chạy ngay.”
“Ô ô, ta nghĩ đến ngươi không cần ta.” Ngọc Nhi bổ nhào vào trong lòng hắn bắt đầu khóc.
Đại Ngưu gắng gượng đụng đến quần áo Ngọc Nhi, thật không được tự nhiên “Ngọc Nhi chúng ta lên giường đi.”
Ngọc Nhi thoáng nâng thân thể, vật nọ Đại Ngưu ngay trước mắt, nhẹ nhàng dùng tay nhỏ bé bắt vật nọ cầm lấy dùng miệng hàm trụ. Đại Ngưu lột quần áo của y, Ngọc Nhi toàn thân không còn mảnh vải.c
Tác giả :
Đông Trùng