Yêu Thô Nhân
Chương 23
Đại Ngưu nắm tay Mộng Ngọc, ban đầu Mộng Ngọc nằm ở trên giường yên lặng rơi lệ cũng không để ý đến Đại Ngưu, Đại Ngưu giữ chặt tay y cũng bị y giãy dụa rút ra, Đại Ngưu sửa lại nắm góc áo y.
“Mộng Ngọc ta thật xin lỗi ngươi, ngươi nhìn ta được không?”
Mộng Ngọc quay đầu đi không nhìn hắn.
Đại Ngưu đột nhiên đứng lên, này hết thảy đều là do Lỗ đại nhân làm hại, hắn muốn cấp Mộng Ngọc báo thù.
Mộng Ngọc kỳ thật chính là cùng Đại Ngưu phát sinh chút hờn dỗi, vừa thấy Đại Ngưu buông y ra phải đi, ngược lại hoảng thần.
“Ngươi muốn đi làm cái gì?”
“Đi báo thù cho ngươi.” Đại Ngưu nghiến răng nghiến lợi.
Mộng Ngọc khóc, Đại Ngưu vẫn để ý y thì tốt rồi.
“Đại Ngưu quên đi, dân không cùng quan đấu, ngươi không làm gì được đâu.”
“Ta không cam lòng. Hắn khi dễ ngươi a.”
“Ta không phải hảo hảo sao? Ta chỉ yêu ngươi về sau cùng ta thì tốt rồi.”
Đại Ngưu xông lên ôm lấy Mộng Ngọc.
“Ta về sau đều cùng ngươi một chỗ, không đi đâu hết, chờ trở về kinh thanh ta lấy tiền thưởng liền mang ngươi hồi hương sống qua ngày.”
“Ân! Đại Ngưu cho ta sửa cái tên đi.”
“Tên của ngươi rất êm tai a.”
“Không tốt, đó là tên trước kia trong danh sách, ta nghĩ ta sống lại một lần nữa, làm người lần nữa. Nghĩ đến người khác gọi ta Mộng Ngọc thật khó chịu, Mộng Ngọc đã mất rồi, ta là một người khác, ta là của Đại Ngưu.”
“Ta không biết nhiều chữ khó, sợ không đặt được tên đẹp cho ngươi.”
“Ta mặc kệ, ngươi cho ta cái tên a miêu, a cẩu, ta đều nhận.”
Mộng Ngọc tựa vào người Đại Ngưu, ôm bờ vai của hắn cầu xin.
Đại Ngưu sờ sờ đỉnh đầu.
“Ta họ Lí, nếu không ngươi theo họ ta đi, bộ dạng ngươi tựa ngọc. Tiểu Ngọc Nhi, Lí Ngọc Nhi. Ta không thể nghĩ ra tên khác.”
“Ta đây đã kêu Lí Ngọc Nhi.”
“Ân.”
Hai người gắt gao ôm cùng nhau thề không bao giờ rời đi nữa.
Qua vài ngày, Huyền Vũ quốc phó sứ khởi hành, Đại Ngưu theo phía sau xuất phát vào kinh thành.
Vào kinh thành, Đại Ngưu cùng Mộng Ngọc ở phủ Tướng quân, có một ngày Tướng quân không chào hỏi liền đem Đại Ngưu kéo vào trong cung.
Ở ngoài điện chờ Hoàng Thượng, Đại Ngưu còn oán giận.
“Tướng quân nói vào kinh đưa ta quân lương để ta rời đi. Tại sao vô thanh vô tức kéo ta gặp Hoàng Thượng làm gì a.”
“Đại Ngưu a, ngươi là người tài như thế nào để cho ngươi đi, quốc gia sẽ tổn thất. Ta muốn đem ngươi đề cử cho Hoàng Thượng, người về sau quan to lộc hậu phải cảm kích ơn ta.”
Đại Ngưu lắc lắc đầu.
“Ta nghĩ nên về tìm Ngọc Nhi, ta chỉ cần lấy tiền cùng Ngọc Nhi sống qua ngày là tốt rồi.”
“Ngươi không có sinh khí?”
Đại Ngưu lắc lắc đầu. “Ta không dám cùng ai sinh khí, Ngọc Nhi nói như vậy không tốt, hơn nữa cùng Ngọc Nhi sinh khí ta cũng luyến tiếc.”
Tướng quân mắt trợn trắng, thật sự là Ngọc Nhi dưỡng man ngưu, không thể không nói tiểu hài tử có thuật khống chế a.”
“Thượng điện, ta cầu ngươi không cần cùng Hoàng Thượng nói cái gì quân lương, ta sẽ ngươi nói.”
“Ân.”
“Mộng Ngọc ta thật xin lỗi ngươi, ngươi nhìn ta được không?”
Mộng Ngọc quay đầu đi không nhìn hắn.
Đại Ngưu đột nhiên đứng lên, này hết thảy đều là do Lỗ đại nhân làm hại, hắn muốn cấp Mộng Ngọc báo thù.
Mộng Ngọc kỳ thật chính là cùng Đại Ngưu phát sinh chút hờn dỗi, vừa thấy Đại Ngưu buông y ra phải đi, ngược lại hoảng thần.
“Ngươi muốn đi làm cái gì?”
“Đi báo thù cho ngươi.” Đại Ngưu nghiến răng nghiến lợi.
Mộng Ngọc khóc, Đại Ngưu vẫn để ý y thì tốt rồi.
“Đại Ngưu quên đi, dân không cùng quan đấu, ngươi không làm gì được đâu.”
“Ta không cam lòng. Hắn khi dễ ngươi a.”
“Ta không phải hảo hảo sao? Ta chỉ yêu ngươi về sau cùng ta thì tốt rồi.”
Đại Ngưu xông lên ôm lấy Mộng Ngọc.
“Ta về sau đều cùng ngươi một chỗ, không đi đâu hết, chờ trở về kinh thanh ta lấy tiền thưởng liền mang ngươi hồi hương sống qua ngày.”
“Ân! Đại Ngưu cho ta sửa cái tên đi.”
“Tên của ngươi rất êm tai a.”
“Không tốt, đó là tên trước kia trong danh sách, ta nghĩ ta sống lại một lần nữa, làm người lần nữa. Nghĩ đến người khác gọi ta Mộng Ngọc thật khó chịu, Mộng Ngọc đã mất rồi, ta là một người khác, ta là của Đại Ngưu.”
“Ta không biết nhiều chữ khó, sợ không đặt được tên đẹp cho ngươi.”
“Ta mặc kệ, ngươi cho ta cái tên a miêu, a cẩu, ta đều nhận.”
Mộng Ngọc tựa vào người Đại Ngưu, ôm bờ vai của hắn cầu xin.
Đại Ngưu sờ sờ đỉnh đầu.
“Ta họ Lí, nếu không ngươi theo họ ta đi, bộ dạng ngươi tựa ngọc. Tiểu Ngọc Nhi, Lí Ngọc Nhi. Ta không thể nghĩ ra tên khác.”
“Ta đây đã kêu Lí Ngọc Nhi.”
“Ân.”
Hai người gắt gao ôm cùng nhau thề không bao giờ rời đi nữa.
Qua vài ngày, Huyền Vũ quốc phó sứ khởi hành, Đại Ngưu theo phía sau xuất phát vào kinh thành.
Vào kinh thành, Đại Ngưu cùng Mộng Ngọc ở phủ Tướng quân, có một ngày Tướng quân không chào hỏi liền đem Đại Ngưu kéo vào trong cung.
Ở ngoài điện chờ Hoàng Thượng, Đại Ngưu còn oán giận.
“Tướng quân nói vào kinh đưa ta quân lương để ta rời đi. Tại sao vô thanh vô tức kéo ta gặp Hoàng Thượng làm gì a.”
“Đại Ngưu a, ngươi là người tài như thế nào để cho ngươi đi, quốc gia sẽ tổn thất. Ta muốn đem ngươi đề cử cho Hoàng Thượng, người về sau quan to lộc hậu phải cảm kích ơn ta.”
Đại Ngưu lắc lắc đầu.
“Ta nghĩ nên về tìm Ngọc Nhi, ta chỉ cần lấy tiền cùng Ngọc Nhi sống qua ngày là tốt rồi.”
“Ngươi không có sinh khí?”
Đại Ngưu lắc lắc đầu. “Ta không dám cùng ai sinh khí, Ngọc Nhi nói như vậy không tốt, hơn nữa cùng Ngọc Nhi sinh khí ta cũng luyến tiếc.”
Tướng quân mắt trợn trắng, thật sự là Ngọc Nhi dưỡng man ngưu, không thể không nói tiểu hài tử có thuật khống chế a.”
“Thượng điện, ta cầu ngươi không cần cùng Hoàng Thượng nói cái gì quân lương, ta sẽ ngươi nói.”
“Ân.”
Tác giả :
Đông Trùng