Yêu Sự Dịu Dàng Của Anh
Chương 6
edit: Lenivy
beta: hoa nguyen
______
Một buổi chiều ngày nọ, lúc Ương Ương tan học về, vừa vào nhà thì phát hiện trước cửa có đặt một đôi guốc, trái tim cậu bỗng đột nhiên đập liên hồi, chẳng nhẽ….. Đi vào phòng khách, quả nhiên là mẹ của ca ca đã trở về!
Bà ngồi trên ghế sa lon, thoạt nhìn có chút tiều tụy, vẫn mặc nguyên quần áo công sở, bên cạnh còn có một chiếc valy.
“Chào dì ạ.” Ương Ương đánh tiếng bắt chuyện.
Như bị những lời này làm giật mình, bà chợt ngẩng đầu lên, phát hiện là cậu, bà lại thất vọng cúi đầu, có chút không kiên nhẫn nói “Triệt đâu? Còn chưa về à?”
“Ca ca chắc tầm bảy giờ mới về ạ.” Ương Ương cẩn thận từng li từng tí một đáp lời.
“Hừ!” Bà hừ mũi khinh thường, hỏi như chất vấn “Cậu với nó dạo này thế nào?”
“Vẫn tốt ạ.” Ương Ương cúi đầu.
“Nó có bạn gái chưa?” Bà lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.
“Chưa có ạ…” Ánh mắt kia như băng lạnh đâm vào người cậu.
“Xem ra nó làm tình với cậu quen quá rồi nên không thể hứng thú nổi với phụ nữ nữa, hay là cậu không cho nó đi tìm đàn bà?” Bà cười lạnh nói.
Trong đầu “ẦM” một tiếng. Bà ấy đã biết?!!! Bà ấy đã phát hiện từ khi nào?!! Ương Ương bối rối nhìn bà, cứng họng, một câu cũng không phản bác lại được.
“Cậu cho là tôi không biết sao?” Bà khinh thường nhìn cậu “…tôi đã sớm biết rồi! Mỗi tối cậu rên rỉ lớn tiếng như vậy, không nghe thấy thì hóa ra tôi bị điếc à?”
“Cậu quả thật càng lớn càng giống mẹ, thảo nào lại thích mồi chài đàn ông đến thế. Tôi không biết sao Triệt lại thích làm tình với nam nhân, nhưng đàn ông mà, luôn thích phong lưu khoái hoạt, đợi đến lúc ngán thì sẽ đổi. Rồi xem cậu và nó cứ thế được bao lâu? Tôi cũng cảnh cáo cho cậu biết, con tôi nhất định phải kết hôn sinh con!!!”
Trái tim cậu đột nhiên quặn đau, không phải vì những lời lẽ khinh miệt, chửi mắng của bà mà là vì câu “nhất định phải kết hôn sinh con!!!”. Vừa nghĩ tới viễn cảnh này, nỗi sợ hãi như càng đè nghiến lên tâm can cậu hơn. Cậu không dám tưởng tượng người anh trai yêu mến của mình sẽ có cảm tình với một người khác như thế nào, càng không dám tượng tượng được cảnh thân thể của ca ca từng chỉ thuộc về mình sẽ quấn lấy một thân thể khác ra sao. Nếu như….nếu như vậy, cậu chỉ muốn giải thoát khỏi cuộc đời này.
Cửa mở, Triệt vào nhà nhưng hai người ngồi trong phòng lại không hề hay biết.
“MẸ?! Mẹ trở về rồi sao?!!!” Triệt rất kinh ngạc, lập tức nhận ra vẻ khác thường của Ương Ương “Ương Ương! Em làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Ương Ương dường như không nghe thấy.
“Làm sao vậy?” Triệt bỏ mẹ mình qua một bên, lo lắng kéo cậu vào trong ngực.
“Mẹ, mẹ về lúc nào vậy?” Triệt một bên hỏi mẹ, một bên ôm eo cậu, như đang dỗ dành trẻ nhỏ vỗ về lưng cậu.
“Vừa về, có một số việc phải giải quyết.” Bà chán ghét liếc mắt nhìn động tác của hắn, kêu lên “Chớ có thân mật ở trước mặt ta như thế.”
Triệt biểu tình phức tạp nhìn mẹ, không trả lời, chỉ kéo Ương Ương đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Khi hắn đưa tay nâng khuôn mặt vẫn một mực cúi gằm xuống của Ương Ương mới phát hiện ra cậu đang khóc.
” Sao vậy?” Triệt đau lòng lau nước mắt cho cậu, hắn biết rõ nhất định có liên quan tới mẹ.
Ương Ương đột nhiên ôm lấy hắn, đầu tựa vào trước ngực hắn, thỏ thẻ “Nếu như anh thích một người khác, quan hệ với người đó, em sẽ…. “
“Sẽ sao?” Câu nói tiếp quá nhỏ, hắn không nghe được.
Em sẽ chết. Ương Ương trong lòng thầm nói. Nếu như ca ca yêu mến một người khác, nếu như ca ca với người đó có quan hệ xác thịt thì chắc cậu sẽ phát điên mất. Thế giới này ngoài ca ca ra thì không còn gì đáng để lưu luyến nữa. Ngoài ca ca ra, cậu không có gì cả, không cha mẹ, không gia đình, không ai yêu thương không ai quan tâm đến…. Cậu chỉ là một đứa nhỏ bị vứt bỏ, hắt hủi, thứ gì cũng không có, chỉ có cái ôm trong vòng tay của ca ca là thân thuộc nhất…. Xin anh đừng bao giờ phản bội em, nếu không, em chỉ có thể chọn cách ra đi mà thôi….
“Mẹ nói gì với em sao?” Triệt thở dài, kéo cậu ra, nâng mặt cậu lên nhìn thẳng vào hắn.
“Ca ca, đừng thích ai khác, đừng sinh con đẻ cái, đừng ân ái với bất kỳ ai trừ em ra.” Ương Ương nhìn sâu vào mắt hắn “…có thể chứ? Ca ca.”
Triệt hoàn toàn bị bất ngờ, hắn chưa từng nghĩ sẽ yêu một ai đó. Đây cũng là lần đầu tiên Ương Ương có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đến vậy. Hắn đáp “Không đâu, anh chỉ muốn mãi mãi bên Ương Ương mà thôi.”
Ương Ương dường như thả lỏng hẳn, nở nụ cười, ôm lấy cổ hắn, kiễng mũi chân hôn hắn.
Triệt như bị kích động, biết rõ mẹ còn đang ở ngoài nhưng vẫn vươn tay với vào trong quần áo của Ương Ương.
Còn Ương Ương một bên hôn hắn, một bên lại kéo khóa quần hắn xuống, đưa tay vào trong khiêu khích xoa nắn phân thân của hắn.
Đáng chết! Mẹ còn ở bên ngoài đó. Triệt nén nhịn dục vọng sắp bùng nổ, bắt lấy tay Ương Ương kéo ra “Hiện giờ không được.”
Ương Ương cắn cắn vành tai của hắn, nói “Một lát thôi, em dùng miệng giúp anh.”
Thân thể dị thường hưng phấn, giữa hai chân trướng đến đau đớn.
Ương Ương quỳ xuống, lôi phân thân của hắn ra, ngậm trong miệng bắt đầu khuấy động.
Thật là một tiểu yêu tinh! Triệt ôm lấy đầu cậu, nhắm mắt dần dần hưởng thụ.
Hắn không hề phát hiện thấy, khóe mắt Ương Ương khẽ trào ra một giọt nước óng ánh, lặng lẽ rơi trên mặt đất….
Tối hôm đó, ca ca ở trong phòng mẹ rất lâu, dường như nói rất nhiều chuyện. Cậu cũng muốn nghe nhưng không nghe thấy gì cả. Sau khi ca ca từ trong phòng dì đi ra cũng không giống thường ngày tới phòng cậu mà lại đóng chặt cửa ngồi trong phòng. Ương Ương một mình cô đơn tịch mịch nằm trên giường, đột nhiên rất muốn khóc, lại không khóc được.
.
.
.
Sáng ngày thứ hai, cậu bị ca ca đánh thức “Ương Ương, hôm nay xin nghỉ phép ở trường học nhé.”
Cậu khó hiểu nhìn ca ca, tại sao phải xin phép nghỉ?
“Em cứ xin nghỉ đi, chúng ta phải tới bệnh viện, trên đường đi anh sẽ kể cho em nghe. ” Khuôn mặt của ca ca lộ ra vẻ mỏi mệt, hình như suốt một đêm không ngủ.
Bệnh viện? Trong nội tâm có dự cảm bất thường, nhưng cậu vẫn nghe lời lập tức xuống giường rửa mặt, gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp nói cậu bị bệnh nên xin phép nghỉ một ngày.
Ba người đi xe tới thẳng bệnh viện G, trên đường đi, ca ca cầm tay cậu nói “Ba ba sắp chết.”
“Anh nói cái gì?!” Cậu giật mình nhìn ca ca, lại nhìn dì đang lái xe ngồi kế bên.
“Mẹ trở về cũng là bởi vì chuyện này.” Ca ca bình tĩnh nói “…ba ba bị ung thư, sáng nay lại nhận được thông báo là bệnh tình nguy kịch, có khả năng sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.”
“Ba ba…” Ương Ương máy móc phát âm ra từ này, người cha đã vứt bỏ cậu?!! Người cha của cậu và ca ca?!! Cậu thật vất vả mới quên đi người ‘ba ba’ này, không nghĩ tới…..
Khi cậu hồi phục tinh thần, thì phát hiện ra mình đã rơi lệ đầy mặt. Triệt vươn tay ôm cậu, không nói được lời nào.
***
Xuống xe, đến thẳng đến phòng cấp cứu, khi bọn cậu đẩy cửa vào trong thì đã thấy trong phòng có ba người.
Một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, khí chất trang nhã, hốc mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa khóc. Hai người khác rõ ràng là Thi Lam cùng người nam sinh ngồi bên cạnh hắn lần trước ở quán MacDonald!
“Thi Lam?!!!” Ương Ương ngạc nhiên kêu lên.
“Các em quen nhau?!” Triệt cũng kinh ngạc nói.
“Hạo Ương, Triệt, dì, các vị đã tới.” Thi Lam dường như rất quen thuộc với mỗi người bọn cậu.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Ương Ương hoang mang, cậu nhìn Thi Lam, rồi lại nhìn ca ca cùng dì.
“Để tôi giải thích với các vị, trước tiên mấy người tới nhìn ba ba đã. ” Thi Lam mời bọn cậu tới trước giường bệnh, sau đó cúi xuống thì thầm với bệnh nhân đang nằm trên giường, nói “Ba ba, bọn họ đều tới thăm ba rồi.”
Ương Ương đi tới, trong ấn tượng của mình, vị phụ thân trẻ tuổi, khỏe mạnh giờ đây sắc mặt xám xịt, thoi thóp nằm trên giường bệnh, đôi má hóp sâu, mái tóc hoa râm u tối không chút khí sắc.
“Ương Ương…” Người đàn ông nằm trên giường nhận ra cậu, khóe miệng khẽ cong, tựa hồ là muốn cười “Con tới thăm ba rồi….ba ba…..thực xin lỗi con…..thực xin lỗi mẹ con, Thục Vân đến giờ cũng không chịu tha thứ cho ba.”
Ông đột nhiên ho khan kịch liệt, tay che miệng, thân thể run mạnh, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng thống khổ.
“Ba ba, cẩn thận một chút, từ từ nói chuyện.” Thi Lam thấy thế, ngay lập tức tiến lên nâng ông dậy, bưng một chén nước ép ông uống hết.
Người đàn ông kia cảm kích nhìn Thi Lam, vỗ vỗ tay hắn “Không việc gì đâu…. “
“Triệt… Như Ngọc… Hai người cũng tới…” Người đàn ông kia quay đầu, nhìn về phía Triệt cùng người vợ trước của mình.
Triệt tâm tình phức tạp nhìn người đàn ông sắp chết kia, còn mẹ sau khi nghe thấy hai từ “Như Ngọc”, thân thể cũng run rẩy, hai hàng nước mắt chảy xuống.
“Tôi thực xin lỗi hai mẹ con… Tôi đã phụ bỏ Như Ngọc, phụ bỏ Triệt… Phụ bỏ Thục Vân, phụ bỏ Ương Ương… Cuối cùng lại làm Vũ Âm cùng Tiểu Lam phải mệt nhọc…. Tôi tội nghiệt đầy mình…. Cho nên chết không được yên lành…”
Ánh mắt ông nhìn ngắm từng người, cuối cùng dừng trên người Thi Lam “Tôi không phải là cha ruột của Thi Lam……Nó đối đãi với tôi như cha đẻ….Tôi đã để nó phải thiệt thòi rồi.”
Người phụ nữ tên Vũ Âm kia nghe thấy thế đột nhiên khóc rống lên “Phong Hải, lúc trước nếu không phải nhờ ông thì mẹ con chúng tôi chắc chẳng còn sống được đến ngày hôm nay.”
Cảm giác khó chịu từ đáy lòng trào lên, Triệt bỗng trở nên phẫn nộ!!!! Người đàn ông này hai lần vứt bỏ vợ con, cuối cùng lại vì một người phụ nữ và một đứa trẻ không phải con ruột của mình, còn ở nơi này giả mù sa mưa nói cái gì phụ bỏ bọn hắn, chết đến nơi rồi còn ở đây thương tiếc cho người đàn bà kia cùng Thi Lam, vậy hắn với Ương Ương, còn mẹ và dì Thục Vân thì rốt cục vất ở đâu?!
Ương Ương cũng ngây ngẩn cả người, cậu đột nhiên cảm thấy ba ba gọi mấy người cậu tới không phải là vì nhớ nhung bọn cậu.
Người đàn ông kia vẫn thì thào không ngừng “Tiểu Lam đối với tôi rất tốt… Sau khi tôi chết tất cả mọi thứ đều là của Tiểu Lam … Các người không thể tranh giành…Vũ Âm… Bà nhất định phải chăm sóc cẩn thận cho đứa nhỏ này….Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt… chỉ là tâm quá thiện lương…..Tôi lo lắng cho nó….”
ĐỦ QUÁ RỒI!!!!! Triệt thiếu chút nữa đã xông tới đánh cái người hắn từng gọi là ba ba kia!!! Ông ta coi bọn hắn là cái gì chưa?! Chán thì ném đi, đã thế còn cố ý gọi bọn hắn tới để nhắn nhủ không thể giành gia sản ông ta, bởi vì tất cả đều đã trao cho ‘Tiểu Lam’ ông ta yêu quý nhất! Hắn thật đúng là con mẹ nó đáng khinh, vì ông ta mà khổ sở cả đêm, tưởng ông ta sắp chết nên mới đành lòng mang Ương Ương tới đây.
“Ương Ương! Chúng ta đi!” Triệt không thể nhịn được nữa.
Trên khuôn mặt của Ương Ương biểu tình rất kỳ quái, cậu lại nhìn Thi Lam rồi lại nhìn ‘người ba’ kia, đột nhiên nở nụ cười “Ba ba, con tuyệt đối sẽ không tranh giành tài sản của ba, ca ca cũng thế. Ba yêu ai thì cho người đó là được rồi, chúng con không quấy rầy ba nghỉ ngơi nữa, hẹn gặp lại!”
Mà Như Ngọc, mẹ của Triệt, lại đột nhiên như điên như dại nhào tới tát vào mặt người đàn ông kia “ÔNG LÀ ĐỒ VÔ LƯƠNG TÂM!!! KHÔNG DƯNG LẠI THÍCH CÁI LOẠI GÁI ĐIẾM CÙNG TÊN LƯU MANH NÀY!!!! Sao ông có thể đối xử với tôi như thế chứ?!! Sao có thể thế được?!!”
Thi Lam cùng Vũ Âm lập tức xông lên kéo bà ra, rồi Thi Lam nói “Dì bình tĩnh một chút!”
“BÌNH TĨNH?! Cậu nói tôi bình tĩnh thế nào được?!!”
Bà nhăn nhó trừng mắt nhìn Thi Lam “Tôi vất vả trăm bề nuôi hộ ông ta hai đứa con ruột, cứ nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày ông ta nhớ tới con trai sẽ quay trở về bên tôi, không ngờ tới người ông ta quan tâm lại là đồ con hoang như cậu!!! Sớm biết thế này, tôi nên bóp chết hai đứa con trai của ông ta! Để nhà họ Lăng vô hậu luôn!”
Thi Lam biểu tình thay đổi, còn Triệt với Ương Ương vẻ mặt càng thêm đau khổ. Thì ra mẹ nuôi bọn cậu là vì lý do này, thì ra bọn cậu đáng lẽ phải bị bóp chết. Cả Triệt lẫn Ương Ương đều cảm thấy trái tim rỉ máu, sự thật tàn khốc như vậy sao lại để hai người bọn cậu biết được.
“LĂNG PHONG HẢI! Ông tưởng là chết sẽ được giải thoát sao! Ông cứ đợi đấy! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua con tiện nhân cùng thằng con hoang này đâu!” Mẹ cười lạnh nói tiếp.
“Bà…Các người không nên làm thương tổn Tiểu Lam….Không nên thương tổn Vũ Âm…” Người đàn ông kia rất kích động, vừa rồi lúc bị tát ông ta cũng chỉ biết trốn tránh mà thôi.
Triệt không chứng kiến nổi nữa, hắn kéo tay Ương Ương bỏ ra ngoài.
Thi Lam đuổi theo, kêu lên “HAI NGƯỜI HÃY NGHE TÔI GIẢI THÍCH!”
Triệt quay đầu lại, nói ra từng chữ từng câu “Chúng tôi không cần giải thích! Phiền anh sau này đừng tới tìm tôi và Ương Ương nữa, chúng tôi không có quan hệ gì với anh cả!!”
Biểu tình của Thi Lam suy sụp, Triệt không hề dừng bước, mang theo Ương Ương nghênh ngang rời đi.
.
.
.
Một tuần lễ sau, trên đường Ương Ương về nhà thì bị Thi Lam chặn lại. Ương Ương trừng mắt nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.
“Có một số việc tôi nhất định phải giải thích rõ ràng với mấy người.” Thi Lam nhìn vào mắt cậu, chân thành tha thiết nói.
“Giải thích hay không, đối với chúng tôi đã không có ý nghĩa gì nữa rồi.”
“KHÔNG! Tôi không hi vọng các người hiểu lầm tôi và mẹ, tôi có trách nhiệm phải kể những chuyện đã xảy gần đây cho mọi người biết. Ba ba đã chết….lúc hai người rời đi….”
Người đàn ông kia đã chết?!! Ương Ương nghe vậy cả kinh, không rõ là khổ sở hay cao hứng nữa. Dù sao người đó vẫn là cha cậu, nhưng loại người như thế chết cũng đáng đời.
“Cậu đi theo tôi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, sẽ không quá lâu đâu.” Thi Lam khẩn cầu “…cứ coi như các người không chịu tha thứ cho ba ba, nhưng ít nhất các người cần phải hiểu rõ nỗi khổ của ông ấy chứ.”
Ương Ương trầm mặc, sau đó hỏi “Đi nơi nào?”
***
Thi Lam dẫn cậu tới một quán cafe gần đó, tìm một bàn gần chỗ vắng vẻ, ngồi xuống, bắt đầu kể lại sự việc lúc ba ba rời đi.
“Mẹ tôi vốn là tiểu thư nhà giàu, năm tôi tám tuổi, ông ngoại làm ăn thất bại, công ty phải đóng cửa, còn thiếu không ít khoản nợ. Ông ngoại lo lắng, đột nhiên trúng gió, nằm trên giường không gượng dậy nổi nữa. Cha ruột tôi vốn ở rể, trông thấy gia đình này lụi tàn như vậy thì bắt mẹ tôi ly hôn. Khi đó trong nhà đã không còn cái gì đáng giá nữa rồi, mẹ tôi từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, quen có người hầu hạ, giờ lại phải nuôi tôi. Ông ngoại nằm viện nếu không có tiền thuốc men thì bệnh viện sẽ dừng điều trị. Mẹ tôi không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy nữa nên đã mang theo tôi cùng đi tự sát…”
Nói đến đây, Thi Lam lộ ra vẻ mặt thống khổ “Tôi không bao giờ có thể quên đi cái buổi tối hôm đó, tôi thiếu chút nữa đã bị chính mẹ ruột của mình tự tay giết chết. “
“Mẹ mang tôi ra bờ biển, trời đêm đen kịt mịt mù, gió biển rít lên từng cơn, tôi vừa sợ vừa lạnh, không biết mẹ muốn làm gì. Mẹ kéo tôi đi xuống biển, sóng lớn từng cơn đánh ập tới, tôi vừa sặc nước vừa khó chịu. Mẹ nói, ‘bé ngoan, con cứ đi trước một bước đi, mẹ lập tức đi ngay cùng con.’ Sau đó dí đầu tôi xuống mặt nước biển. Tôi dốc sức liều mạng giãy dụa, mẹ lại càng giữ chặt đầu tôi không buông, về sau thì tôi mất dần ý thức. Đến lúc tôi tỉnh lại, cả mẹ và ba ba đều ở bênh cạnh tôi. Thì ra ba ba đêm đó lái xe trên đường quốc lộ gần bờ biển để sang thành phố D bàn chuyện làm ăn, lúc soi đèn nhìn đường vô tình soi sáng tôi với mẹ và đã cứu được mẹ con chúng tôi. Mẹ rất cảm kích ba ba, ba ba nghe xong câu chuyện của chúng tôi đã nói rằng từ nay về sau không cần lo lắng nữa, ông sẽ chăm lo cho hai mẹ con. Đương nhiên, khi đó chúng tôi không biết quá khứ trước kia của ba ba. Mẹ gả cho ba ba, ba ba cố gắng làm ăn, giúp chúng tôi trả hết nợ nần, lại mời bác sĩ rất tốt đến cho ông ngoại. Không chỉ có vậy, ba ba đối với tôi cũng như mẹ đều vô cùng tốt. Khi còn bé, tôi thường cảm thấy chính ông mới là cha ruột của mình. Cuộc sống cứ như vậy phẳng lặng trôi qua cho đến nửa năm trước ba ba phát hiện ra mình bị ung thư mới kể lại hết quá khứ trước kia cho hai mẹ con tôi biết… Tôi và mẹ lúc đầu cũng rất bàng hoàng, mẹ mắng cha là một tên lừa gạt, là đồ thay lòng đổi dạ. Nhưng ba ba nói rằng là do ông bị bắt buộc.”
Thi Lam ngừng lại “Tôi chỉ là thuật lại nguyên lời ba ba nói, hi vọng cậu nghe xong không giận.”
“Ba ba nói, người vợ đầu tiên của ông là Như Ngọc, một người phụ nữ luôn đa nghi, hay ghen tuông vô cớ, lúc nào cũng lo ông ở bên ngoài có người đàn bà khác. Mỗi lần về nhà đều kiểm tra quần áo ông cùng những đồ dùng khác, nếu có gì khả nghi thì sẽ lại cãi lộn, thậm chí đôi khi trước mặt người ngoài cũng gây sự khiến ba ba rất mất mặt. Cuộc sống cứ thế mãi làm ba ba cảm thấy quá áp lực, mệt mỏi, ngay cả khi tan tầm đi ra ngoài xã giao cũng phải cân nhắc suy nghĩ, nếu có nữ đồng nghiệp hay khách hàng nữ tham gia thì lời nói và hành động càng phải cẩn trọng. Cuối cùng ba ba không thể nhịn được nữa nên đệ đơn ly hôn, dì Như Ngọc không đồng ý, ba ba trong cơn tức giận đã thực sự ra ngoài tìm người phụ nữ khác. Và người phụ nữ đó chính là mẹ của cậu, Thục Vân. Như Ngọc ngày nào cũng ồn ào, gây chuyện, ba ba càng cảm thấy phiền toái, dứt khoát bỏ đi, một đi không trở lại nữa.”
Thi Lam nhìn phản ứng của Ương Ương rồi nói tiếp “Sau khi ba ba rời nhà, liền chính thức sống cùng mẹ Thục Vân của cậu, nhưng ông thực sự không ngờ rằng, dì Thục Vân đơn thuần chỉ vì tiền nên mới đi theo ông. Vì muốn níu kéo ba ba, bà ấy đã cố ý mang thai cậu, để tránh ông ấy nhất thời nhớ mong con trai sẽ mềm lòng quay trở về. Dì Thục Vân mỗi ngày chỉ dùng tiền đi dạo phố, mua sắm, chơi mạt chược, không chút nào quan tâm tới cuộc sống của ba ba. Có một lần, bà đua đòi, vụng trộm cầm tiền của ba ba đi đầu tư cổ phiếu, kết quả là vốn không đủ, công ty của ba ba bởi vậy mà bị ảnh hưởng rất lớn. Công ty đó là tâm huyết suốt mấy năm khổ sở của ba ba, do ba ba tay trắng lập nên. Ba ba rất tức giận nên đã chia tay dì Thục Vân, lại sợ dì Thục Vân bám lấy không tha nên ông quyết định đi tới thành phố D, một lần nữa lập công ty bắt đầu lại từ đầu. Mãi cho đến khi gặp được tôi cùng mẹ, ba ba nói ông mới được sống một cuộc sống đầm ấm đúng nghĩa gia đình. Tôi với mẹ tha thứ cho ông, bao nhiêu năm trời ông đối với tôi và mẹ tốt như vậy, chúng tôi làm sao có thể nhẫn tâm.”
Khuôn mặt Ương Ương trở nên trắng bệch, vì cớ gì chân tướng sự việc lại là như thế?!! Những năm gần đây, cậu và ca ca vẫn cho rằng là ba ba ham vui trăng hoa cho nên mới vứt bỏ vợ con chứ có bao giờ nghĩ như thế. Nếu đúng như lời kể là ba ba vì không thể chịu nổi hai người vợ trước mà bỏ đi… thì cậu và ca ca có làm gì sai đâu? Ông ta chưa bao giờ về nhìn cậu và ca ca, đến chết cũng chỉ nhớ thương đến Thi Lam, coi bọn cậu như vô hình….Vì cớ gì?!!!
“Kỳ thật, khi còn sống, ba ba cảm thấy thẹn với cậu và Triệt, nói hai người không chỗ nương tựa, khẳng định đã nếm không ít khổ, hi vọng hai người có thể tha thứ cho ông.” Thi Lam ảm đạm nói.
Ương Ương dùng hai tay bưng kín mặt, nhắm mắt lại. Sự yêu thương của ba ba dành cho cậu khi còn bé từng chút từng chút hiện ra trong đầu. Ba ba cậu sao có thể đối xử với cậu và ca ca như thế chứ? Chắc chắc, ca ca khi còn bé cũng từng được hưởng tình thương của ba ba, nếu không tại sao ca ca hôm đó lại có thể tức giận đến như vậy. Người đàn ông này đã chết rồi, dù ông ta từng đối xử với cậu và ca ca vô tình ra sao thì giờ ông ấy cũng đã ra đi. Nước mắt dành cho người đàn ông đã chết được một tuần kia không cách nào thôi chảy xuống…
Thi Lam không nói cho Ương Ương biết thêm là ba ba trước khi chết nói với mẹ, khi còn sống ông có thể cùng mẹ nên duyên vợ chồng, tuy không phải ruột thịt nhưng có được một đứa con trai hiếu thuận như vậy là ông đã mãn nguyện rồi. Tuy hắn không ủng hộ cách làm của ba ba, nhưng dù sao ba ba đã dành hết sự yêu thương đối với con cái cho một mình hắn, hắn còn có thể biện bạch điều gì đây?
Hắn chỉ hi vọng, ba ba không còn day dứt, đau khổ nữa, còn cuộc sống của Ương Ương và Triệt sẽ không còn tồn tại bất kỳ bóng ma nào nữa.
“Công ty của ba ba, tạm thời do mẹ tôi quản lý, trong đó có một phần của các người, hai anh em cậu có thể tùy lúc đến làm thủ tục xử lý.” Thi Lam nhẹ nhàng nói.
Ương Ương lắc đầu, lấy tay dùng sức lau nước mắt “Chúng tôi không muốn. Chúng tôi không muốn một đồng một cắc nào của người đàn ông kia. Ông ta bỏ đi nhiều năm như vậy, chúng tôi đã sớm không cần ông ta nữa rồi. Theo như ý ông, tất cả đều cho cậu hết. Ông ta đã chết, tôi và ca ca cũng sẽ không còn hận nữa.”
“Tôi không ép cậu, nhưng tôi vẫn sẽ giữ lại quyền lợi cho mọi người, bất kể khi nào hai người gặp khó khăn hãy tới tìm tôi. Kể từ khi tôi biết mình có một người anh và một người em, tôi vẫn luôn muốn gặp hai người, nhưng lại sợ, cho nên vẫn một mực do dự. Ngày đó va vào cậu thật đúng là duyên phận…” Thi Lam lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Ương Ương cũng cười, nói “Tôi cũng không nghĩ tới anh lại là anh của tôi.”
Bầu không khí xấu hổ cuối cùng cũng dần biến mất, Thi Lam tiễn Ương Ương đến dưới lầu, hai người vẫy tay nói lời tạm biệt.
_______
Lenivy: Chương sau xin mọi người hãy chuẩn bị cà chua, gạch, dép….tất cả những thứ ném được để đáp vỡ mặt một con hồ ly tinh ạ. (Không phải em nhé =)))))))
beta: hoa nguyen
______
Một buổi chiều ngày nọ, lúc Ương Ương tan học về, vừa vào nhà thì phát hiện trước cửa có đặt một đôi guốc, trái tim cậu bỗng đột nhiên đập liên hồi, chẳng nhẽ….. Đi vào phòng khách, quả nhiên là mẹ của ca ca đã trở về!
Bà ngồi trên ghế sa lon, thoạt nhìn có chút tiều tụy, vẫn mặc nguyên quần áo công sở, bên cạnh còn có một chiếc valy.
“Chào dì ạ.” Ương Ương đánh tiếng bắt chuyện.
Như bị những lời này làm giật mình, bà chợt ngẩng đầu lên, phát hiện là cậu, bà lại thất vọng cúi đầu, có chút không kiên nhẫn nói “Triệt đâu? Còn chưa về à?”
“Ca ca chắc tầm bảy giờ mới về ạ.” Ương Ương cẩn thận từng li từng tí một đáp lời.
“Hừ!” Bà hừ mũi khinh thường, hỏi như chất vấn “Cậu với nó dạo này thế nào?”
“Vẫn tốt ạ.” Ương Ương cúi đầu.
“Nó có bạn gái chưa?” Bà lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.
“Chưa có ạ…” Ánh mắt kia như băng lạnh đâm vào người cậu.
“Xem ra nó làm tình với cậu quen quá rồi nên không thể hứng thú nổi với phụ nữ nữa, hay là cậu không cho nó đi tìm đàn bà?” Bà cười lạnh nói.
Trong đầu “ẦM” một tiếng. Bà ấy đã biết?!!! Bà ấy đã phát hiện từ khi nào?!! Ương Ương bối rối nhìn bà, cứng họng, một câu cũng không phản bác lại được.
“Cậu cho là tôi không biết sao?” Bà khinh thường nhìn cậu “…tôi đã sớm biết rồi! Mỗi tối cậu rên rỉ lớn tiếng như vậy, không nghe thấy thì hóa ra tôi bị điếc à?”
“Cậu quả thật càng lớn càng giống mẹ, thảo nào lại thích mồi chài đàn ông đến thế. Tôi không biết sao Triệt lại thích làm tình với nam nhân, nhưng đàn ông mà, luôn thích phong lưu khoái hoạt, đợi đến lúc ngán thì sẽ đổi. Rồi xem cậu và nó cứ thế được bao lâu? Tôi cũng cảnh cáo cho cậu biết, con tôi nhất định phải kết hôn sinh con!!!”
Trái tim cậu đột nhiên quặn đau, không phải vì những lời lẽ khinh miệt, chửi mắng của bà mà là vì câu “nhất định phải kết hôn sinh con!!!”. Vừa nghĩ tới viễn cảnh này, nỗi sợ hãi như càng đè nghiến lên tâm can cậu hơn. Cậu không dám tưởng tượng người anh trai yêu mến của mình sẽ có cảm tình với một người khác như thế nào, càng không dám tượng tượng được cảnh thân thể của ca ca từng chỉ thuộc về mình sẽ quấn lấy một thân thể khác ra sao. Nếu như….nếu như vậy, cậu chỉ muốn giải thoát khỏi cuộc đời này.
Cửa mở, Triệt vào nhà nhưng hai người ngồi trong phòng lại không hề hay biết.
“MẸ?! Mẹ trở về rồi sao?!!!” Triệt rất kinh ngạc, lập tức nhận ra vẻ khác thường của Ương Ương “Ương Ương! Em làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Ương Ương dường như không nghe thấy.
“Làm sao vậy?” Triệt bỏ mẹ mình qua một bên, lo lắng kéo cậu vào trong ngực.
“Mẹ, mẹ về lúc nào vậy?” Triệt một bên hỏi mẹ, một bên ôm eo cậu, như đang dỗ dành trẻ nhỏ vỗ về lưng cậu.
“Vừa về, có một số việc phải giải quyết.” Bà chán ghét liếc mắt nhìn động tác của hắn, kêu lên “Chớ có thân mật ở trước mặt ta như thế.”
Triệt biểu tình phức tạp nhìn mẹ, không trả lời, chỉ kéo Ương Ương đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Khi hắn đưa tay nâng khuôn mặt vẫn một mực cúi gằm xuống của Ương Ương mới phát hiện ra cậu đang khóc.
” Sao vậy?” Triệt đau lòng lau nước mắt cho cậu, hắn biết rõ nhất định có liên quan tới mẹ.
Ương Ương đột nhiên ôm lấy hắn, đầu tựa vào trước ngực hắn, thỏ thẻ “Nếu như anh thích một người khác, quan hệ với người đó, em sẽ…. “
“Sẽ sao?” Câu nói tiếp quá nhỏ, hắn không nghe được.
Em sẽ chết. Ương Ương trong lòng thầm nói. Nếu như ca ca yêu mến một người khác, nếu như ca ca với người đó có quan hệ xác thịt thì chắc cậu sẽ phát điên mất. Thế giới này ngoài ca ca ra thì không còn gì đáng để lưu luyến nữa. Ngoài ca ca ra, cậu không có gì cả, không cha mẹ, không gia đình, không ai yêu thương không ai quan tâm đến…. Cậu chỉ là một đứa nhỏ bị vứt bỏ, hắt hủi, thứ gì cũng không có, chỉ có cái ôm trong vòng tay của ca ca là thân thuộc nhất…. Xin anh đừng bao giờ phản bội em, nếu không, em chỉ có thể chọn cách ra đi mà thôi….
“Mẹ nói gì với em sao?” Triệt thở dài, kéo cậu ra, nâng mặt cậu lên nhìn thẳng vào hắn.
“Ca ca, đừng thích ai khác, đừng sinh con đẻ cái, đừng ân ái với bất kỳ ai trừ em ra.” Ương Ương nhìn sâu vào mắt hắn “…có thể chứ? Ca ca.”
Triệt hoàn toàn bị bất ngờ, hắn chưa từng nghĩ sẽ yêu một ai đó. Đây cũng là lần đầu tiên Ương Ương có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đến vậy. Hắn đáp “Không đâu, anh chỉ muốn mãi mãi bên Ương Ương mà thôi.”
Ương Ương dường như thả lỏng hẳn, nở nụ cười, ôm lấy cổ hắn, kiễng mũi chân hôn hắn.
Triệt như bị kích động, biết rõ mẹ còn đang ở ngoài nhưng vẫn vươn tay với vào trong quần áo của Ương Ương.
Còn Ương Ương một bên hôn hắn, một bên lại kéo khóa quần hắn xuống, đưa tay vào trong khiêu khích xoa nắn phân thân của hắn.
Đáng chết! Mẹ còn ở bên ngoài đó. Triệt nén nhịn dục vọng sắp bùng nổ, bắt lấy tay Ương Ương kéo ra “Hiện giờ không được.”
Ương Ương cắn cắn vành tai của hắn, nói “Một lát thôi, em dùng miệng giúp anh.”
Thân thể dị thường hưng phấn, giữa hai chân trướng đến đau đớn.
Ương Ương quỳ xuống, lôi phân thân của hắn ra, ngậm trong miệng bắt đầu khuấy động.
Thật là một tiểu yêu tinh! Triệt ôm lấy đầu cậu, nhắm mắt dần dần hưởng thụ.
Hắn không hề phát hiện thấy, khóe mắt Ương Ương khẽ trào ra một giọt nước óng ánh, lặng lẽ rơi trên mặt đất….
Tối hôm đó, ca ca ở trong phòng mẹ rất lâu, dường như nói rất nhiều chuyện. Cậu cũng muốn nghe nhưng không nghe thấy gì cả. Sau khi ca ca từ trong phòng dì đi ra cũng không giống thường ngày tới phòng cậu mà lại đóng chặt cửa ngồi trong phòng. Ương Ương một mình cô đơn tịch mịch nằm trên giường, đột nhiên rất muốn khóc, lại không khóc được.
.
.
.
Sáng ngày thứ hai, cậu bị ca ca đánh thức “Ương Ương, hôm nay xin nghỉ phép ở trường học nhé.”
Cậu khó hiểu nhìn ca ca, tại sao phải xin phép nghỉ?
“Em cứ xin nghỉ đi, chúng ta phải tới bệnh viện, trên đường đi anh sẽ kể cho em nghe. ” Khuôn mặt của ca ca lộ ra vẻ mỏi mệt, hình như suốt một đêm không ngủ.
Bệnh viện? Trong nội tâm có dự cảm bất thường, nhưng cậu vẫn nghe lời lập tức xuống giường rửa mặt, gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp nói cậu bị bệnh nên xin phép nghỉ một ngày.
Ba người đi xe tới thẳng bệnh viện G, trên đường đi, ca ca cầm tay cậu nói “Ba ba sắp chết.”
“Anh nói cái gì?!” Cậu giật mình nhìn ca ca, lại nhìn dì đang lái xe ngồi kế bên.
“Mẹ trở về cũng là bởi vì chuyện này.” Ca ca bình tĩnh nói “…ba ba bị ung thư, sáng nay lại nhận được thông báo là bệnh tình nguy kịch, có khả năng sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.”
“Ba ba…” Ương Ương máy móc phát âm ra từ này, người cha đã vứt bỏ cậu?!! Người cha của cậu và ca ca?!! Cậu thật vất vả mới quên đi người ‘ba ba’ này, không nghĩ tới…..
Khi cậu hồi phục tinh thần, thì phát hiện ra mình đã rơi lệ đầy mặt. Triệt vươn tay ôm cậu, không nói được lời nào.
***
Xuống xe, đến thẳng đến phòng cấp cứu, khi bọn cậu đẩy cửa vào trong thì đã thấy trong phòng có ba người.
Một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, khí chất trang nhã, hốc mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa khóc. Hai người khác rõ ràng là Thi Lam cùng người nam sinh ngồi bên cạnh hắn lần trước ở quán MacDonald!
“Thi Lam?!!!” Ương Ương ngạc nhiên kêu lên.
“Các em quen nhau?!” Triệt cũng kinh ngạc nói.
“Hạo Ương, Triệt, dì, các vị đã tới.” Thi Lam dường như rất quen thuộc với mỗi người bọn cậu.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Ương Ương hoang mang, cậu nhìn Thi Lam, rồi lại nhìn ca ca cùng dì.
“Để tôi giải thích với các vị, trước tiên mấy người tới nhìn ba ba đã. ” Thi Lam mời bọn cậu tới trước giường bệnh, sau đó cúi xuống thì thầm với bệnh nhân đang nằm trên giường, nói “Ba ba, bọn họ đều tới thăm ba rồi.”
Ương Ương đi tới, trong ấn tượng của mình, vị phụ thân trẻ tuổi, khỏe mạnh giờ đây sắc mặt xám xịt, thoi thóp nằm trên giường bệnh, đôi má hóp sâu, mái tóc hoa râm u tối không chút khí sắc.
“Ương Ương…” Người đàn ông nằm trên giường nhận ra cậu, khóe miệng khẽ cong, tựa hồ là muốn cười “Con tới thăm ba rồi….ba ba…..thực xin lỗi con…..thực xin lỗi mẹ con, Thục Vân đến giờ cũng không chịu tha thứ cho ba.”
Ông đột nhiên ho khan kịch liệt, tay che miệng, thân thể run mạnh, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng thống khổ.
“Ba ba, cẩn thận một chút, từ từ nói chuyện.” Thi Lam thấy thế, ngay lập tức tiến lên nâng ông dậy, bưng một chén nước ép ông uống hết.
Người đàn ông kia cảm kích nhìn Thi Lam, vỗ vỗ tay hắn “Không việc gì đâu…. “
“Triệt… Như Ngọc… Hai người cũng tới…” Người đàn ông kia quay đầu, nhìn về phía Triệt cùng người vợ trước của mình.
Triệt tâm tình phức tạp nhìn người đàn ông sắp chết kia, còn mẹ sau khi nghe thấy hai từ “Như Ngọc”, thân thể cũng run rẩy, hai hàng nước mắt chảy xuống.
“Tôi thực xin lỗi hai mẹ con… Tôi đã phụ bỏ Như Ngọc, phụ bỏ Triệt… Phụ bỏ Thục Vân, phụ bỏ Ương Ương… Cuối cùng lại làm Vũ Âm cùng Tiểu Lam phải mệt nhọc…. Tôi tội nghiệt đầy mình…. Cho nên chết không được yên lành…”
Ánh mắt ông nhìn ngắm từng người, cuối cùng dừng trên người Thi Lam “Tôi không phải là cha ruột của Thi Lam……Nó đối đãi với tôi như cha đẻ….Tôi đã để nó phải thiệt thòi rồi.”
Người phụ nữ tên Vũ Âm kia nghe thấy thế đột nhiên khóc rống lên “Phong Hải, lúc trước nếu không phải nhờ ông thì mẹ con chúng tôi chắc chẳng còn sống được đến ngày hôm nay.”
Cảm giác khó chịu từ đáy lòng trào lên, Triệt bỗng trở nên phẫn nộ!!!! Người đàn ông này hai lần vứt bỏ vợ con, cuối cùng lại vì một người phụ nữ và một đứa trẻ không phải con ruột của mình, còn ở nơi này giả mù sa mưa nói cái gì phụ bỏ bọn hắn, chết đến nơi rồi còn ở đây thương tiếc cho người đàn bà kia cùng Thi Lam, vậy hắn với Ương Ương, còn mẹ và dì Thục Vân thì rốt cục vất ở đâu?!
Ương Ương cũng ngây ngẩn cả người, cậu đột nhiên cảm thấy ba ba gọi mấy người cậu tới không phải là vì nhớ nhung bọn cậu.
Người đàn ông kia vẫn thì thào không ngừng “Tiểu Lam đối với tôi rất tốt… Sau khi tôi chết tất cả mọi thứ đều là của Tiểu Lam … Các người không thể tranh giành…Vũ Âm… Bà nhất định phải chăm sóc cẩn thận cho đứa nhỏ này….Đứa nhỏ này cái gì cũng tốt… chỉ là tâm quá thiện lương…..Tôi lo lắng cho nó….”
ĐỦ QUÁ RỒI!!!!! Triệt thiếu chút nữa đã xông tới đánh cái người hắn từng gọi là ba ba kia!!! Ông ta coi bọn hắn là cái gì chưa?! Chán thì ném đi, đã thế còn cố ý gọi bọn hắn tới để nhắn nhủ không thể giành gia sản ông ta, bởi vì tất cả đều đã trao cho ‘Tiểu Lam’ ông ta yêu quý nhất! Hắn thật đúng là con mẹ nó đáng khinh, vì ông ta mà khổ sở cả đêm, tưởng ông ta sắp chết nên mới đành lòng mang Ương Ương tới đây.
“Ương Ương! Chúng ta đi!” Triệt không thể nhịn được nữa.
Trên khuôn mặt của Ương Ương biểu tình rất kỳ quái, cậu lại nhìn Thi Lam rồi lại nhìn ‘người ba’ kia, đột nhiên nở nụ cười “Ba ba, con tuyệt đối sẽ không tranh giành tài sản của ba, ca ca cũng thế. Ba yêu ai thì cho người đó là được rồi, chúng con không quấy rầy ba nghỉ ngơi nữa, hẹn gặp lại!”
Mà Như Ngọc, mẹ của Triệt, lại đột nhiên như điên như dại nhào tới tát vào mặt người đàn ông kia “ÔNG LÀ ĐỒ VÔ LƯƠNG TÂM!!! KHÔNG DƯNG LẠI THÍCH CÁI LOẠI GÁI ĐIẾM CÙNG TÊN LƯU MANH NÀY!!!! Sao ông có thể đối xử với tôi như thế chứ?!! Sao có thể thế được?!!”
Thi Lam cùng Vũ Âm lập tức xông lên kéo bà ra, rồi Thi Lam nói “Dì bình tĩnh một chút!”
“BÌNH TĨNH?! Cậu nói tôi bình tĩnh thế nào được?!!”
Bà nhăn nhó trừng mắt nhìn Thi Lam “Tôi vất vả trăm bề nuôi hộ ông ta hai đứa con ruột, cứ nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày ông ta nhớ tới con trai sẽ quay trở về bên tôi, không ngờ tới người ông ta quan tâm lại là đồ con hoang như cậu!!! Sớm biết thế này, tôi nên bóp chết hai đứa con trai của ông ta! Để nhà họ Lăng vô hậu luôn!”
Thi Lam biểu tình thay đổi, còn Triệt với Ương Ương vẻ mặt càng thêm đau khổ. Thì ra mẹ nuôi bọn cậu là vì lý do này, thì ra bọn cậu đáng lẽ phải bị bóp chết. Cả Triệt lẫn Ương Ương đều cảm thấy trái tim rỉ máu, sự thật tàn khốc như vậy sao lại để hai người bọn cậu biết được.
“LĂNG PHONG HẢI! Ông tưởng là chết sẽ được giải thoát sao! Ông cứ đợi đấy! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua con tiện nhân cùng thằng con hoang này đâu!” Mẹ cười lạnh nói tiếp.
“Bà…Các người không nên làm thương tổn Tiểu Lam….Không nên thương tổn Vũ Âm…” Người đàn ông kia rất kích động, vừa rồi lúc bị tát ông ta cũng chỉ biết trốn tránh mà thôi.
Triệt không chứng kiến nổi nữa, hắn kéo tay Ương Ương bỏ ra ngoài.
Thi Lam đuổi theo, kêu lên “HAI NGƯỜI HÃY NGHE TÔI GIẢI THÍCH!”
Triệt quay đầu lại, nói ra từng chữ từng câu “Chúng tôi không cần giải thích! Phiền anh sau này đừng tới tìm tôi và Ương Ương nữa, chúng tôi không có quan hệ gì với anh cả!!”
Biểu tình của Thi Lam suy sụp, Triệt không hề dừng bước, mang theo Ương Ương nghênh ngang rời đi.
.
.
.
Một tuần lễ sau, trên đường Ương Ương về nhà thì bị Thi Lam chặn lại. Ương Ương trừng mắt nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.
“Có một số việc tôi nhất định phải giải thích rõ ràng với mấy người.” Thi Lam nhìn vào mắt cậu, chân thành tha thiết nói.
“Giải thích hay không, đối với chúng tôi đã không có ý nghĩa gì nữa rồi.”
“KHÔNG! Tôi không hi vọng các người hiểu lầm tôi và mẹ, tôi có trách nhiệm phải kể những chuyện đã xảy gần đây cho mọi người biết. Ba ba đã chết….lúc hai người rời đi….”
Người đàn ông kia đã chết?!! Ương Ương nghe vậy cả kinh, không rõ là khổ sở hay cao hứng nữa. Dù sao người đó vẫn là cha cậu, nhưng loại người như thế chết cũng đáng đời.
“Cậu đi theo tôi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, sẽ không quá lâu đâu.” Thi Lam khẩn cầu “…cứ coi như các người không chịu tha thứ cho ba ba, nhưng ít nhất các người cần phải hiểu rõ nỗi khổ của ông ấy chứ.”
Ương Ương trầm mặc, sau đó hỏi “Đi nơi nào?”
***
Thi Lam dẫn cậu tới một quán cafe gần đó, tìm một bàn gần chỗ vắng vẻ, ngồi xuống, bắt đầu kể lại sự việc lúc ba ba rời đi.
“Mẹ tôi vốn là tiểu thư nhà giàu, năm tôi tám tuổi, ông ngoại làm ăn thất bại, công ty phải đóng cửa, còn thiếu không ít khoản nợ. Ông ngoại lo lắng, đột nhiên trúng gió, nằm trên giường không gượng dậy nổi nữa. Cha ruột tôi vốn ở rể, trông thấy gia đình này lụi tàn như vậy thì bắt mẹ tôi ly hôn. Khi đó trong nhà đã không còn cái gì đáng giá nữa rồi, mẹ tôi từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, quen có người hầu hạ, giờ lại phải nuôi tôi. Ông ngoại nằm viện nếu không có tiền thuốc men thì bệnh viện sẽ dừng điều trị. Mẹ tôi không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy nữa nên đã mang theo tôi cùng đi tự sát…”
Nói đến đây, Thi Lam lộ ra vẻ mặt thống khổ “Tôi không bao giờ có thể quên đi cái buổi tối hôm đó, tôi thiếu chút nữa đã bị chính mẹ ruột của mình tự tay giết chết. “
“Mẹ mang tôi ra bờ biển, trời đêm đen kịt mịt mù, gió biển rít lên từng cơn, tôi vừa sợ vừa lạnh, không biết mẹ muốn làm gì. Mẹ kéo tôi đi xuống biển, sóng lớn từng cơn đánh ập tới, tôi vừa sặc nước vừa khó chịu. Mẹ nói, ‘bé ngoan, con cứ đi trước một bước đi, mẹ lập tức đi ngay cùng con.’ Sau đó dí đầu tôi xuống mặt nước biển. Tôi dốc sức liều mạng giãy dụa, mẹ lại càng giữ chặt đầu tôi không buông, về sau thì tôi mất dần ý thức. Đến lúc tôi tỉnh lại, cả mẹ và ba ba đều ở bênh cạnh tôi. Thì ra ba ba đêm đó lái xe trên đường quốc lộ gần bờ biển để sang thành phố D bàn chuyện làm ăn, lúc soi đèn nhìn đường vô tình soi sáng tôi với mẹ và đã cứu được mẹ con chúng tôi. Mẹ rất cảm kích ba ba, ba ba nghe xong câu chuyện của chúng tôi đã nói rằng từ nay về sau không cần lo lắng nữa, ông sẽ chăm lo cho hai mẹ con. Đương nhiên, khi đó chúng tôi không biết quá khứ trước kia của ba ba. Mẹ gả cho ba ba, ba ba cố gắng làm ăn, giúp chúng tôi trả hết nợ nần, lại mời bác sĩ rất tốt đến cho ông ngoại. Không chỉ có vậy, ba ba đối với tôi cũng như mẹ đều vô cùng tốt. Khi còn bé, tôi thường cảm thấy chính ông mới là cha ruột của mình. Cuộc sống cứ như vậy phẳng lặng trôi qua cho đến nửa năm trước ba ba phát hiện ra mình bị ung thư mới kể lại hết quá khứ trước kia cho hai mẹ con tôi biết… Tôi và mẹ lúc đầu cũng rất bàng hoàng, mẹ mắng cha là một tên lừa gạt, là đồ thay lòng đổi dạ. Nhưng ba ba nói rằng là do ông bị bắt buộc.”
Thi Lam ngừng lại “Tôi chỉ là thuật lại nguyên lời ba ba nói, hi vọng cậu nghe xong không giận.”
“Ba ba nói, người vợ đầu tiên của ông là Như Ngọc, một người phụ nữ luôn đa nghi, hay ghen tuông vô cớ, lúc nào cũng lo ông ở bên ngoài có người đàn bà khác. Mỗi lần về nhà đều kiểm tra quần áo ông cùng những đồ dùng khác, nếu có gì khả nghi thì sẽ lại cãi lộn, thậm chí đôi khi trước mặt người ngoài cũng gây sự khiến ba ba rất mất mặt. Cuộc sống cứ thế mãi làm ba ba cảm thấy quá áp lực, mệt mỏi, ngay cả khi tan tầm đi ra ngoài xã giao cũng phải cân nhắc suy nghĩ, nếu có nữ đồng nghiệp hay khách hàng nữ tham gia thì lời nói và hành động càng phải cẩn trọng. Cuối cùng ba ba không thể nhịn được nữa nên đệ đơn ly hôn, dì Như Ngọc không đồng ý, ba ba trong cơn tức giận đã thực sự ra ngoài tìm người phụ nữ khác. Và người phụ nữ đó chính là mẹ của cậu, Thục Vân. Như Ngọc ngày nào cũng ồn ào, gây chuyện, ba ba càng cảm thấy phiền toái, dứt khoát bỏ đi, một đi không trở lại nữa.”
Thi Lam nhìn phản ứng của Ương Ương rồi nói tiếp “Sau khi ba ba rời nhà, liền chính thức sống cùng mẹ Thục Vân của cậu, nhưng ông thực sự không ngờ rằng, dì Thục Vân đơn thuần chỉ vì tiền nên mới đi theo ông. Vì muốn níu kéo ba ba, bà ấy đã cố ý mang thai cậu, để tránh ông ấy nhất thời nhớ mong con trai sẽ mềm lòng quay trở về. Dì Thục Vân mỗi ngày chỉ dùng tiền đi dạo phố, mua sắm, chơi mạt chược, không chút nào quan tâm tới cuộc sống của ba ba. Có một lần, bà đua đòi, vụng trộm cầm tiền của ba ba đi đầu tư cổ phiếu, kết quả là vốn không đủ, công ty của ba ba bởi vậy mà bị ảnh hưởng rất lớn. Công ty đó là tâm huyết suốt mấy năm khổ sở của ba ba, do ba ba tay trắng lập nên. Ba ba rất tức giận nên đã chia tay dì Thục Vân, lại sợ dì Thục Vân bám lấy không tha nên ông quyết định đi tới thành phố D, một lần nữa lập công ty bắt đầu lại từ đầu. Mãi cho đến khi gặp được tôi cùng mẹ, ba ba nói ông mới được sống một cuộc sống đầm ấm đúng nghĩa gia đình. Tôi với mẹ tha thứ cho ông, bao nhiêu năm trời ông đối với tôi và mẹ tốt như vậy, chúng tôi làm sao có thể nhẫn tâm.”
Khuôn mặt Ương Ương trở nên trắng bệch, vì cớ gì chân tướng sự việc lại là như thế?!! Những năm gần đây, cậu và ca ca vẫn cho rằng là ba ba ham vui trăng hoa cho nên mới vứt bỏ vợ con chứ có bao giờ nghĩ như thế. Nếu đúng như lời kể là ba ba vì không thể chịu nổi hai người vợ trước mà bỏ đi… thì cậu và ca ca có làm gì sai đâu? Ông ta chưa bao giờ về nhìn cậu và ca ca, đến chết cũng chỉ nhớ thương đến Thi Lam, coi bọn cậu như vô hình….Vì cớ gì?!!!
“Kỳ thật, khi còn sống, ba ba cảm thấy thẹn với cậu và Triệt, nói hai người không chỗ nương tựa, khẳng định đã nếm không ít khổ, hi vọng hai người có thể tha thứ cho ông.” Thi Lam ảm đạm nói.
Ương Ương dùng hai tay bưng kín mặt, nhắm mắt lại. Sự yêu thương của ba ba dành cho cậu khi còn bé từng chút từng chút hiện ra trong đầu. Ba ba cậu sao có thể đối xử với cậu và ca ca như thế chứ? Chắc chắc, ca ca khi còn bé cũng từng được hưởng tình thương của ba ba, nếu không tại sao ca ca hôm đó lại có thể tức giận đến như vậy. Người đàn ông này đã chết rồi, dù ông ta từng đối xử với cậu và ca ca vô tình ra sao thì giờ ông ấy cũng đã ra đi. Nước mắt dành cho người đàn ông đã chết được một tuần kia không cách nào thôi chảy xuống…
Thi Lam không nói cho Ương Ương biết thêm là ba ba trước khi chết nói với mẹ, khi còn sống ông có thể cùng mẹ nên duyên vợ chồng, tuy không phải ruột thịt nhưng có được một đứa con trai hiếu thuận như vậy là ông đã mãn nguyện rồi. Tuy hắn không ủng hộ cách làm của ba ba, nhưng dù sao ba ba đã dành hết sự yêu thương đối với con cái cho một mình hắn, hắn còn có thể biện bạch điều gì đây?
Hắn chỉ hi vọng, ba ba không còn day dứt, đau khổ nữa, còn cuộc sống của Ương Ương và Triệt sẽ không còn tồn tại bất kỳ bóng ma nào nữa.
“Công ty của ba ba, tạm thời do mẹ tôi quản lý, trong đó có một phần của các người, hai anh em cậu có thể tùy lúc đến làm thủ tục xử lý.” Thi Lam nhẹ nhàng nói.
Ương Ương lắc đầu, lấy tay dùng sức lau nước mắt “Chúng tôi không muốn. Chúng tôi không muốn một đồng một cắc nào của người đàn ông kia. Ông ta bỏ đi nhiều năm như vậy, chúng tôi đã sớm không cần ông ta nữa rồi. Theo như ý ông, tất cả đều cho cậu hết. Ông ta đã chết, tôi và ca ca cũng sẽ không còn hận nữa.”
“Tôi không ép cậu, nhưng tôi vẫn sẽ giữ lại quyền lợi cho mọi người, bất kể khi nào hai người gặp khó khăn hãy tới tìm tôi. Kể từ khi tôi biết mình có một người anh và một người em, tôi vẫn luôn muốn gặp hai người, nhưng lại sợ, cho nên vẫn một mực do dự. Ngày đó va vào cậu thật đúng là duyên phận…” Thi Lam lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Ương Ương cũng cười, nói “Tôi cũng không nghĩ tới anh lại là anh của tôi.”
Bầu không khí xấu hổ cuối cùng cũng dần biến mất, Thi Lam tiễn Ương Ương đến dưới lầu, hai người vẫy tay nói lời tạm biệt.
_______
Lenivy: Chương sau xin mọi người hãy chuẩn bị cà chua, gạch, dép….tất cả những thứ ném được để đáp vỡ mặt một con hồ ly tinh ạ. (Không phải em nhé =)))))))
Tác giả :
Đông Vĩ