Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 9: Tối nay tôi ở lại đây
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi nhìn người đàn bà kia giẫm lên đôi giày cao gót đi vào phòng ngủ.
Cô ta dùng tiếng Anh hỏi ba người đàn ông kia: “Có phát hiện gì không?”
Ba người đàn ông chia nhau đứng đầu giường, rèm che và cuối giường: “Chị cả, không có gì cả. Bên trong trống không, chúng tôi mở đệm ra nhìn, bên trong chỉ có khăn trải giường và chăn bong.” Ba người đàn ông lắc đầu với cô ta.
Cô gái kia nhìn xung quanh lại nhìn chiếc giường, như không yên tâm lại lật lên.
Lăng Vi làm bộ tức giận nhưng giận lại không dám nói mà nhỏ giọng: “Chó còn tự trốn được dưới đệm sao? Có mà chó thần...”
Mấy người trong phòng không kiên nhẫn trừng cô.
Lăng Vi đứng ngoài cửa khoanh tay bộ dạng buồn ngủ, rất không kiên nhẫn giống như muốn tiễn khách.
Tuy cô biểu hiện vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng...bởi vì trong phòng che giấu một người mà người nọ còn có thương tích trên người!
Những người này là người thường múa dao lộng súng, một khi trong không khí có mùi máu tươi nhất định bọn họ sẽ ngửi ra được.
Nhưng cô tự chế tủ quần áo bịt kín, hợp thành một thể với vách tường, căn bản mùi hương bên trong không thể truyền ra. Hơn nữa bên trong tủ quần áo để nhiều long não, hoàn toàn có thể che đi mùi máu tươi.
Người đàn bà quyến rũ kia lật chăn lên, lại lật khăn trải giường, không phát hiện gì mới nói: “Lật lại hết đi.”
Cô ta đứng yên giữa phòng, như đang tự hỏi chuyện gì đó, Lăng Vi sợ cô ta nghĩ đến trong phòng của cô không có tủ quần áo. Ánh mắt người đàn bà kia làm cho cô sợ hãi.
Nhất định phải nghĩ cách.
Đôi mắt Lăng Vi lóe lên sự tinh ranh, đột nhiên vẻ mặt nhăn lại cong cả lưng: “Ôi chao...” kêu thảm một tiếng liền cất bước chạy đi.
Người đàn bà có tính cảnh giác rất cao. Nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng hé, lập tức từ trong phòng lao ra, thấy cô gái nhỏ cong eo vọt vào nhà vệ sinh.
“Làm cái quỷ gì vậy?” người đàn bà kia nhìn chăm chằm cửa phòng vệ sinh, chỉ một lát sau Lăng Vi mở cửa, ôm bụng, mặt nạ trên mặt cũng rơi ra, trên trán đều là mồ hôi hột: “Cái đó… hình như tôi bị tiêu chảy… các người có thể rời đi chưa?” Nói xong có phe phẩy trước mũi.
Người đàn bà kia chán ghét nhíu mày, vẫy tay với người đằng sau: “Đi thôi, qua nhà khác.”
Bảo vệ chạy theo phía sau bọn họ rời đi: “Lăng tiểu thư, quấy rầy cô rồi, mời nghỉ ngơi ạ.”
Lăng Vi không kiên nhẫn phất tay.
“Sập…” Lăng Vi oán giận đóng sập cửa, cửa đóng lại ngăn cách cô và đám người đó, Lăng Vi như bị rút hết sức lực dựa vào cửa rồi trượt xuống đất, thật là đáng sợ.
May mà cô còn chuẩn bị tốt, quạt và nước hoa đã phát huy tác dụng, mùi máu tươi hoàn toàn bị che dấu.
Còn có nửa quần áo bên ngoài, buồng vệ sinh khô ráo, đồ làm bếp lạnh lẽo… đủ loại chi tiết, chỉ cần có chút sơ sẩy thì đêm nay cô xong rồi.
Lăng Vi không lập tức gọi người đàn ông kia ra, sợ đối phương có chiêu sau.
Cô lẳng lặng ngủ trên giường.
Quả nhiên không tới vài phút, mái nhà đối diện có người dùng đèn Fa chiếu vào nhà cô.
Cô không kiên nhẫn lấy chăn che đầu, hơn 20s sau không thấy ánh sáng nữa.
Những người này là thật sự đi rồi.
Lăng Vi nhanh chóng kéo chặt rèm cửa, ho hẹ hai tiếng: “Khụ, khụ.” Người đàn ông nhận được tín hiệu liền kéo cửa ra.
Anh ta che miệng vết thương, đôi mắt đen nhanh như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt cô. Khuôn mặt cô buông lỏng, hiển nhiên vừa nãy rất khẩn trương. Nhưng dù có khẩn trương muốn chết vẫn hiểu hiện cực kì bình tĩnh.
Anh ta nhìn cô thật kĩ: “Cô thích hợp làm trinh thám lắm.”
Trinh thám sao? Lăng Vi cười haha, chỉ là từ bé cô ở một chỗ độc lập, không có cha mẹ chăm sóc, chuyện gì cũng tự mình làm, không cẩn thận một chút thì sao mà trưởng thành đến giờ.
Cô không để ý tới mà lạnh giọng hỏi: “Bọn họ đi rồi, hiện tại anh tới bệnh viện hay là đi tìm người giúp đỡ?”
Người đàn ông lắc đầu: “Tôi ở lại đây.”
“Cái gì? Anh ở lại chỗ tôi? Anh không bị điên chứ?” Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Lăng Vi nhìn người đàn bà kia giẫm lên đôi giày cao gót đi vào phòng ngủ.
Cô ta dùng tiếng Anh hỏi ba người đàn ông kia: “Có phát hiện gì không?”
Ba người đàn ông chia nhau đứng đầu giường, rèm che và cuối giường: “Chị cả, không có gì cả. Bên trong trống không, chúng tôi mở đệm ra nhìn, bên trong chỉ có khăn trải giường và chăn bong.” Ba người đàn ông lắc đầu với cô ta.
Cô gái kia nhìn xung quanh lại nhìn chiếc giường, như không yên tâm lại lật lên.
Lăng Vi làm bộ tức giận nhưng giận lại không dám nói mà nhỏ giọng: “Chó còn tự trốn được dưới đệm sao? Có mà chó thần...”
Mấy người trong phòng không kiên nhẫn trừng cô.
Lăng Vi đứng ngoài cửa khoanh tay bộ dạng buồn ngủ, rất không kiên nhẫn giống như muốn tiễn khách.
Tuy cô biểu hiện vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng...bởi vì trong phòng che giấu một người mà người nọ còn có thương tích trên người!
Những người này là người thường múa dao lộng súng, một khi trong không khí có mùi máu tươi nhất định bọn họ sẽ ngửi ra được.
Nhưng cô tự chế tủ quần áo bịt kín, hợp thành một thể với vách tường, căn bản mùi hương bên trong không thể truyền ra. Hơn nữa bên trong tủ quần áo để nhiều long não, hoàn toàn có thể che đi mùi máu tươi.
Người đàn bà quyến rũ kia lật chăn lên, lại lật khăn trải giường, không phát hiện gì mới nói: “Lật lại hết đi.”
Cô ta đứng yên giữa phòng, như đang tự hỏi chuyện gì đó, Lăng Vi sợ cô ta nghĩ đến trong phòng của cô không có tủ quần áo. Ánh mắt người đàn bà kia làm cho cô sợ hãi.
Nhất định phải nghĩ cách.
Đôi mắt Lăng Vi lóe lên sự tinh ranh, đột nhiên vẻ mặt nhăn lại cong cả lưng: “Ôi chao...” kêu thảm một tiếng liền cất bước chạy đi.
Người đàn bà có tính cảnh giác rất cao. Nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng hé, lập tức từ trong phòng lao ra, thấy cô gái nhỏ cong eo vọt vào nhà vệ sinh.
“Làm cái quỷ gì vậy?” người đàn bà kia nhìn chăm chằm cửa phòng vệ sinh, chỉ một lát sau Lăng Vi mở cửa, ôm bụng, mặt nạ trên mặt cũng rơi ra, trên trán đều là mồ hôi hột: “Cái đó… hình như tôi bị tiêu chảy… các người có thể rời đi chưa?” Nói xong có phe phẩy trước mũi.
Người đàn bà kia chán ghét nhíu mày, vẫy tay với người đằng sau: “Đi thôi, qua nhà khác.”
Bảo vệ chạy theo phía sau bọn họ rời đi: “Lăng tiểu thư, quấy rầy cô rồi, mời nghỉ ngơi ạ.”
Lăng Vi không kiên nhẫn phất tay.
“Sập…” Lăng Vi oán giận đóng sập cửa, cửa đóng lại ngăn cách cô và đám người đó, Lăng Vi như bị rút hết sức lực dựa vào cửa rồi trượt xuống đất, thật là đáng sợ.
May mà cô còn chuẩn bị tốt, quạt và nước hoa đã phát huy tác dụng, mùi máu tươi hoàn toàn bị che dấu.
Còn có nửa quần áo bên ngoài, buồng vệ sinh khô ráo, đồ làm bếp lạnh lẽo… đủ loại chi tiết, chỉ cần có chút sơ sẩy thì đêm nay cô xong rồi.
Lăng Vi không lập tức gọi người đàn ông kia ra, sợ đối phương có chiêu sau.
Cô lẳng lặng ngủ trên giường.
Quả nhiên không tới vài phút, mái nhà đối diện có người dùng đèn Fa chiếu vào nhà cô.
Cô không kiên nhẫn lấy chăn che đầu, hơn 20s sau không thấy ánh sáng nữa.
Những người này là thật sự đi rồi.
Lăng Vi nhanh chóng kéo chặt rèm cửa, ho hẹ hai tiếng: “Khụ, khụ.” Người đàn ông nhận được tín hiệu liền kéo cửa ra.
Anh ta che miệng vết thương, đôi mắt đen nhanh như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt cô. Khuôn mặt cô buông lỏng, hiển nhiên vừa nãy rất khẩn trương. Nhưng dù có khẩn trương muốn chết vẫn hiểu hiện cực kì bình tĩnh.
Anh ta nhìn cô thật kĩ: “Cô thích hợp làm trinh thám lắm.”
Trinh thám sao? Lăng Vi cười haha, chỉ là từ bé cô ở một chỗ độc lập, không có cha mẹ chăm sóc, chuyện gì cũng tự mình làm, không cẩn thận một chút thì sao mà trưởng thành đến giờ.
Cô không để ý tới mà lạnh giọng hỏi: “Bọn họ đi rồi, hiện tại anh tới bệnh viện hay là đi tìm người giúp đỡ?”
Người đàn ông lắc đầu: “Tôi ở lại đây.”
“Cái gì? Anh ở lại chỗ tôi? Anh không bị điên chứ?” Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Tác giả :
Bạo Mễ Hoa