Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 515: Hơn người (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tuy giọng điệu của anh cực kì bình tĩnh không hề lên xuống nhưng Lăng Vi lại cảm thấy cực kì ấm áp.
Lăng Vi nhìn anh mỉm cười: “Anh Hân.”
Anh nhìn cô, đẩy mắt kính cúi đầu nhìn bản phác thảo.
Nhìn một lúc anh mới nói: “Hiện tại chúng ta nói đến bản phác thảo này của em đi.”
Ngón tay thon dài của anh chỉ chỉ lên bản phác thảo, từ tận đáy lòng khen ngợi: “Ý tưởng của em rất tốt, có thể nhìn ra em đã nghiên cứu rất nhiều về hệ thống động cơ, hiểu rất sâu, nghiên cứu cực kì tỉ mỉ cẩn thận. Lấy trình độ hiện tại của em, anh gần như không thể giúp gì. Em đã hiểu biết trình độ cao như vậy, nếu đổi lại là anh, có lẽ không thể thiết kế tỉ mỉ như vậy…”
Lăng Vi nhìn anh nhưng không nói gì.
Anh còn nói: “Từ bản thiết kế này của em có thể nhìn ra hiện tại em đang làm thực nghiệm về cải tạo động cơ, cải tạo để giảm nhiên liệu dầu, tăng công suất, có thể gia tăng tốc độ lên mức tối đa.”
Lăng Vi vội vàng gật đầu.
Lăng Diệc Hân đột nhiên cười nói: “Em thiết kế cực kì tốt, muốn đạt tới hiệu quả như của em cũng chỉ có thể thực nghiệm từng bước một, không có cách nào khác.”
“Vâng, cảm ơn anh Hân chỉ bảo.”
Trò chuyện với anh xong, Lăng Vi cảm thấy như vũ trụ nhỏ bùng nổ.
Sức mạnh hồng hoang trong người như nghịch lưu.
Năng lượng tràn trề, nháy mắt có tự tin gấp trăm lần.
Lăng Diệc Hân tìm ghế dựa ngồi xuống, trò chuyện với bốn chuyên gia, trao đổi kinh nghiệm của mình với họ.
Lăng Vi thấy bốn người chuyện gia thi thoảng mở to mắt, liên tiếp gật đầu bày tỏ tán thưởng.
Nhìn bọn họ và Lăng Diệc Hân nói chuyện cũng có ích không nhỏ.
Trong kho quá nóng, quạt chưa được mang tới, quạt trần trên đầu không có nhiều tác dụng.
Lăng Vi thấy cả người Lăng Diệc Hân đầy mồ hôi, ngay cả áo sơ mi cũng ướt. Cô sợ Lăng Diệc Hân không chịu nổi liền bảo anh về trước.
Lăng Diệc Hân nói: “Không sao, bình thường anh làm thử nghiệm còn khó chịu hơn việc này.” Nói xong xắn tay áo sơ mi lên, xoay người cùng chuyện gia hàn điện rời đi.
30ph sau, rốt cuộc quạt cũng được mang tới, Lăng Vi chọn 20 chiếc Tshirt cũng được mang tới.
Làm việc ở đây rất vất vả, quần áo cực kì dễ ướt, cho nên cô chuẩn bị nhiều trang phục cho đám chuyên gia thay đổi.
Lăng Diệc Hân rất thoải mái, không hề ghét bỏ, cởi áo sơ mi của mình mặc Tshirt vào.
Đến 12h trưa, Lăng Vi nhắc nhở anh:”Anh Hân, không phải buổi chiều anh có hội nghị nghiên cứu phải không? Hiện tại có cần về luôn không?”
Anh nhìn Lăng Vi một cái, nói: “Anh đi gọi điện thoại một chút.”
Anh cầm di động ra ngoài, một lúc sau quay về nói: “Anh xin nghỉ phép rồi, không phải hội nghị quan trọng, không cần tới.”
“Xin phép?”
Lăng Vi giật mình nhìn anh.
Hội nghị này hẳn là quan trọng lắm mà, vắng mặt không sao chứ?
Nhưng mà nhìn vẻ mặt kiên quyết của anh giống như trong lòng đã quyết, Lăng Vi không nói nhiều mà gọi đồ ăn nhanh bảo họ mang qua.
Bọn họ vất vả chờ cả ngày, vẽ rất nhiều bản thảo, chờ đến khi hơn 10h, Lăng Vi mới phát hiện mình đã ở bên ngoài rất lâu rồi.
“Trời ạ, đã hơn 10h rồi.” Muộn như vậy cô còn chưa quay về, không biết Diệp Đình có sốt ruột hay không… cô sờ điện thoại, sao lại không thấy đâu?
Lúc này Lăng Vi mới cảm thấy đầu mình phát đau.
Cô và Lăng Diệc Hân vẫn vùi đầu vẽ, ngay cả bốn chuyện gia rời đi cũng không biết.
“Chúng ta nhanh về thôi.” Lăng Vi vừa thu dọn bản thảo vừa nhìn Lăng Diệc Hân, anh vẫn đang cầm bút sửa chữa bản thảo.
Tuy giọng điệu của anh cực kì bình tĩnh không hề lên xuống nhưng Lăng Vi lại cảm thấy cực kì ấm áp.
Lăng Vi nhìn anh mỉm cười: “Anh Hân.”
Anh nhìn cô, đẩy mắt kính cúi đầu nhìn bản phác thảo.
Nhìn một lúc anh mới nói: “Hiện tại chúng ta nói đến bản phác thảo này của em đi.”
Ngón tay thon dài của anh chỉ chỉ lên bản phác thảo, từ tận đáy lòng khen ngợi: “Ý tưởng của em rất tốt, có thể nhìn ra em đã nghiên cứu rất nhiều về hệ thống động cơ, hiểu rất sâu, nghiên cứu cực kì tỉ mỉ cẩn thận. Lấy trình độ hiện tại của em, anh gần như không thể giúp gì. Em đã hiểu biết trình độ cao như vậy, nếu đổi lại là anh, có lẽ không thể thiết kế tỉ mỉ như vậy…”
Lăng Vi nhìn anh nhưng không nói gì.
Anh còn nói: “Từ bản thiết kế này của em có thể nhìn ra hiện tại em đang làm thực nghiệm về cải tạo động cơ, cải tạo để giảm nhiên liệu dầu, tăng công suất, có thể gia tăng tốc độ lên mức tối đa.”
Lăng Vi vội vàng gật đầu.
Lăng Diệc Hân đột nhiên cười nói: “Em thiết kế cực kì tốt, muốn đạt tới hiệu quả như của em cũng chỉ có thể thực nghiệm từng bước một, không có cách nào khác.”
“Vâng, cảm ơn anh Hân chỉ bảo.”
Trò chuyện với anh xong, Lăng Vi cảm thấy như vũ trụ nhỏ bùng nổ.
Sức mạnh hồng hoang trong người như nghịch lưu.
Năng lượng tràn trề, nháy mắt có tự tin gấp trăm lần.
Lăng Diệc Hân tìm ghế dựa ngồi xuống, trò chuyện với bốn chuyên gia, trao đổi kinh nghiệm của mình với họ.
Lăng Vi thấy bốn người chuyện gia thi thoảng mở to mắt, liên tiếp gật đầu bày tỏ tán thưởng.
Nhìn bọn họ và Lăng Diệc Hân nói chuyện cũng có ích không nhỏ.
Trong kho quá nóng, quạt chưa được mang tới, quạt trần trên đầu không có nhiều tác dụng.
Lăng Vi thấy cả người Lăng Diệc Hân đầy mồ hôi, ngay cả áo sơ mi cũng ướt. Cô sợ Lăng Diệc Hân không chịu nổi liền bảo anh về trước.
Lăng Diệc Hân nói: “Không sao, bình thường anh làm thử nghiệm còn khó chịu hơn việc này.” Nói xong xắn tay áo sơ mi lên, xoay người cùng chuyện gia hàn điện rời đi.
30ph sau, rốt cuộc quạt cũng được mang tới, Lăng Vi chọn 20 chiếc Tshirt cũng được mang tới.
Làm việc ở đây rất vất vả, quần áo cực kì dễ ướt, cho nên cô chuẩn bị nhiều trang phục cho đám chuyên gia thay đổi.
Lăng Diệc Hân rất thoải mái, không hề ghét bỏ, cởi áo sơ mi của mình mặc Tshirt vào.
Đến 12h trưa, Lăng Vi nhắc nhở anh:”Anh Hân, không phải buổi chiều anh có hội nghị nghiên cứu phải không? Hiện tại có cần về luôn không?”
Anh nhìn Lăng Vi một cái, nói: “Anh đi gọi điện thoại một chút.”
Anh cầm di động ra ngoài, một lúc sau quay về nói: “Anh xin nghỉ phép rồi, không phải hội nghị quan trọng, không cần tới.”
“Xin phép?”
Lăng Vi giật mình nhìn anh.
Hội nghị này hẳn là quan trọng lắm mà, vắng mặt không sao chứ?
Nhưng mà nhìn vẻ mặt kiên quyết của anh giống như trong lòng đã quyết, Lăng Vi không nói nhiều mà gọi đồ ăn nhanh bảo họ mang qua.
Bọn họ vất vả chờ cả ngày, vẽ rất nhiều bản thảo, chờ đến khi hơn 10h, Lăng Vi mới phát hiện mình đã ở bên ngoài rất lâu rồi.
“Trời ạ, đã hơn 10h rồi.” Muộn như vậy cô còn chưa quay về, không biết Diệp Đình có sốt ruột hay không… cô sờ điện thoại, sao lại không thấy đâu?
Lúc này Lăng Vi mới cảm thấy đầu mình phát đau.
Cô và Lăng Diệc Hân vẫn vùi đầu vẽ, ngay cả bốn chuyện gia rời đi cũng không biết.
“Chúng ta nhanh về thôi.” Lăng Vi vừa thu dọn bản thảo vừa nhìn Lăng Diệc Hân, anh vẫn đang cầm bút sửa chữa bản thảo.
Tác giả :
Bạo Mễ Hoa