Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 441: Về sau, em không còn một mình nữa (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Tiểu Hi ôm cánh tay Lý Thiên Mặc, nước mắt ào ào rơi xuống. Lý Thiên Mặc xoa xoa đầu cô, nhỏ giọng an ủi cô: “Tiểu Vi đừng khóc, chúng ta phải vui thay cô ấy mới đúng.”
“Ừ!” Hạ Tiểu Hi nâng tay lau nước mắt. Lúc này, Lôi Tuấn lại đưa khăn tay qua.
“Cảm ơn...” Hạ Tiểu Hi nhận khăn tay lau nước mắt, Lôi Tuấn nói: “Đừng khóc, cô khóc, chị dâu tôi lại càng không nhịn được.”
“Ừ!” Hạ Tiểu Hi gật đầu, thút tha thút thít, nhưng làm thế nào nước mắt cũng không ngừng được.
Lúc này, đột nhiên một thân ảnh đỏ rực xông tới!
“Lăng Vi —— con tiện nhân này!” Chu Vân khàn cả giọng mắng, cô ta sợ bị phóng viên biết mẹ cô ta là thủ phạm giết người, cho nên trùm kín đầu ngồi trong góc! Từ đầu tới cuối không ai chú ý tới cô ta.
Lúc này, người trong toà án đi hết rồi, cô ta mới hung thần ác sát tới chỗ Lăng Vi, cô ta bị Lý Thiên Mặc cản lại, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giơ chân mắng to! “Lăng Vi! Chính tay mày đưa cô mày vào nhà tù rồi đấy! Mày không chết tử tế được!” Chu Vân hận Lăng Vi! Hận đến muốn lột da cô, rút xương cô! Muốn xé nát cô ra, muốn giết cô, muốn băm Lăng Vi ra cho chó ăn! Cô ta bị từ hôn, sự nghiệp rơi xuống vực, mẹ, sau ba, tất cả đều bị phán tù chung thân! Tất cả sản nghiệp Chu gia bị chủ nợ chia cắt! Gia sản phần của cô cũng không có được! Công ty quảng cáo, điện ảnh né cô như rắn rết! Chu Vân phẫn nộ! Thống hận! Giống như bị toàn bộ thế giới này ruồng bỏ! Tiện nhân cô đang nắm trong tay bây giờ đều coi cô như phân chó mà phỉ nhổ ——
“Lăng Vi! Giờ mày vừa lòng chưa? Mày giờ đắc ý lắm nhỉ! Mày trăm phương ngàn kế chỉnh tao thảm như thế! Mày cảm thấy mỹ mãn chưa?!”
Lăng Vi lạnh như băng liếc cô ta, cắn răng từng chữ từng chữ ngoan độc nói: “Đừng tự coi mình quan - trọng như vậy!” Lăng Vi đứng lên, từng bước ép sát Chu Vân: “Cô cho cô là ai? Nếu cô không phải con gái của tiện nhân mưu sát ba mẹ tôi, cô đối với tôi mà nói chính là một cục phân chó! Thậm chí ngay cả phân chó cũng không bằng!”
Lăng Vi khinh thường nhìn về phía cô ta: “Tất cả những gì tôi làm hôm nay, đều là vì ‘Long Đằng’ giải tội! Là thay cha mẹ tôi lấy lại công bằng! Tôi phải giúp cha mẹ tìm ra sự thật! Ô tô Long Đằng là trong sạch! Trăm phương ngàn kế chỉnh cô? Cô cho cô là cái – thá - gì?!”
Lăng Vi mặt lạnh như sương! Đi lướt qua Chu Vân, ra khỏi cửa tòa án. Lúc này không hề ít phóng viên xông tới: “Lăng tiểu thư, xin hỏi bây giờ có tiện nhận hiện phỏng vấn không?”
Một phóng viên nam chen đến trước, tranh nhau hỏi: “Lăng tiểu thư, toà án phán định Lăng Phong, Trầm Minh Nhược là bị mưu sát, cái này chứng minh ô tô Long Đằng không tồn tại vấn đề chất lượng. Lão Long Đằng có thể giải tội, có thể nói một chút cảm thụ hiện tại của cô không?”
“Lăng tiểu thư, mười hai năm, ngài có từng nghĩ vụ án của cha mẹ sẽ được phúc thẩm không? Xin hỏi ngài, vì bắt được hung phạm, ngài chuẩn bị bao lâu rồi?”
“Lăng tiểu thư, bây giờ vụ án đã đã định kết quả, xin hỏi ngài, về sau có tính toán gì không?”
Tim Lăng Vi đau nhối! Cô lao lực quá độ, cái gì cũng không muốn nói, nhưng cô vẫn nhịn đau nói: “Cảm ơn mọi người quan tâm, cha mẹ tôi bị hại...” Nói chưa nói xong, nước mắt đã rơi xuống.
Diệp Đình lạnh mặt, liếc nhìn bốn phía, bộ dáng cao ngạo lạnh giọng nói: “Phu nhân của tôi cần nghỉ ngơi, có vấn đề gì, ngày mai buổi tối họp báo hỏi lại đi.”
Hai tay anh ôm cô, mạnh mẽ tạo thành một bức tường bảo vệ trong suốt bao quanh cô.
Các phóng viên không dám hỏi nhiều, vội vàng gật đầu bỏ đi.
*
Trong xe, Lăng Vi ổn định cảm xúc, lau khô nước mắt.
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm Diệp Đình nói: “Em muốn đưa anh tới một chỗ.”
Cô dẫn anh tới một ngọn núi nhỏ, nắm tay anh, từng bước một đi lên.
Trên núi hoang có hai bia mộ cô đơn nằm đó.
Hạ Tiểu Hi ôm cánh tay Lý Thiên Mặc, nước mắt ào ào rơi xuống. Lý Thiên Mặc xoa xoa đầu cô, nhỏ giọng an ủi cô: “Tiểu Vi đừng khóc, chúng ta phải vui thay cô ấy mới đúng.”
“Ừ!” Hạ Tiểu Hi nâng tay lau nước mắt. Lúc này, Lôi Tuấn lại đưa khăn tay qua.
“Cảm ơn...” Hạ Tiểu Hi nhận khăn tay lau nước mắt, Lôi Tuấn nói: “Đừng khóc, cô khóc, chị dâu tôi lại càng không nhịn được.”
“Ừ!” Hạ Tiểu Hi gật đầu, thút tha thút thít, nhưng làm thế nào nước mắt cũng không ngừng được.
Lúc này, đột nhiên một thân ảnh đỏ rực xông tới!
“Lăng Vi —— con tiện nhân này!” Chu Vân khàn cả giọng mắng, cô ta sợ bị phóng viên biết mẹ cô ta là thủ phạm giết người, cho nên trùm kín đầu ngồi trong góc! Từ đầu tới cuối không ai chú ý tới cô ta.
Lúc này, người trong toà án đi hết rồi, cô ta mới hung thần ác sát tới chỗ Lăng Vi, cô ta bị Lý Thiên Mặc cản lại, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giơ chân mắng to! “Lăng Vi! Chính tay mày đưa cô mày vào nhà tù rồi đấy! Mày không chết tử tế được!” Chu Vân hận Lăng Vi! Hận đến muốn lột da cô, rút xương cô! Muốn xé nát cô ra, muốn giết cô, muốn băm Lăng Vi ra cho chó ăn! Cô ta bị từ hôn, sự nghiệp rơi xuống vực, mẹ, sau ba, tất cả đều bị phán tù chung thân! Tất cả sản nghiệp Chu gia bị chủ nợ chia cắt! Gia sản phần của cô cũng không có được! Công ty quảng cáo, điện ảnh né cô như rắn rết! Chu Vân phẫn nộ! Thống hận! Giống như bị toàn bộ thế giới này ruồng bỏ! Tiện nhân cô đang nắm trong tay bây giờ đều coi cô như phân chó mà phỉ nhổ ——
“Lăng Vi! Giờ mày vừa lòng chưa? Mày giờ đắc ý lắm nhỉ! Mày trăm phương ngàn kế chỉnh tao thảm như thế! Mày cảm thấy mỹ mãn chưa?!”
Lăng Vi lạnh như băng liếc cô ta, cắn răng từng chữ từng chữ ngoan độc nói: “Đừng tự coi mình quan - trọng như vậy!” Lăng Vi đứng lên, từng bước ép sát Chu Vân: “Cô cho cô là ai? Nếu cô không phải con gái của tiện nhân mưu sát ba mẹ tôi, cô đối với tôi mà nói chính là một cục phân chó! Thậm chí ngay cả phân chó cũng không bằng!”
Lăng Vi khinh thường nhìn về phía cô ta: “Tất cả những gì tôi làm hôm nay, đều là vì ‘Long Đằng’ giải tội! Là thay cha mẹ tôi lấy lại công bằng! Tôi phải giúp cha mẹ tìm ra sự thật! Ô tô Long Đằng là trong sạch! Trăm phương ngàn kế chỉnh cô? Cô cho cô là cái – thá - gì?!”
Lăng Vi mặt lạnh như sương! Đi lướt qua Chu Vân, ra khỏi cửa tòa án. Lúc này không hề ít phóng viên xông tới: “Lăng tiểu thư, xin hỏi bây giờ có tiện nhận hiện phỏng vấn không?”
Một phóng viên nam chen đến trước, tranh nhau hỏi: “Lăng tiểu thư, toà án phán định Lăng Phong, Trầm Minh Nhược là bị mưu sát, cái này chứng minh ô tô Long Đằng không tồn tại vấn đề chất lượng. Lão Long Đằng có thể giải tội, có thể nói một chút cảm thụ hiện tại của cô không?”
“Lăng tiểu thư, mười hai năm, ngài có từng nghĩ vụ án của cha mẹ sẽ được phúc thẩm không? Xin hỏi ngài, vì bắt được hung phạm, ngài chuẩn bị bao lâu rồi?”
“Lăng tiểu thư, bây giờ vụ án đã đã định kết quả, xin hỏi ngài, về sau có tính toán gì không?”
Tim Lăng Vi đau nhối! Cô lao lực quá độ, cái gì cũng không muốn nói, nhưng cô vẫn nhịn đau nói: “Cảm ơn mọi người quan tâm, cha mẹ tôi bị hại...” Nói chưa nói xong, nước mắt đã rơi xuống.
Diệp Đình lạnh mặt, liếc nhìn bốn phía, bộ dáng cao ngạo lạnh giọng nói: “Phu nhân của tôi cần nghỉ ngơi, có vấn đề gì, ngày mai buổi tối họp báo hỏi lại đi.”
Hai tay anh ôm cô, mạnh mẽ tạo thành một bức tường bảo vệ trong suốt bao quanh cô.
Các phóng viên không dám hỏi nhiều, vội vàng gật đầu bỏ đi.
*
Trong xe, Lăng Vi ổn định cảm xúc, lau khô nước mắt.
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm Diệp Đình nói: “Em muốn đưa anh tới một chỗ.”
Cô dẫn anh tới một ngọn núi nhỏ, nắm tay anh, từng bước một đi lên.
Trên núi hoang có hai bia mộ cô đơn nằm đó.
Tác giả :
Bạo Mễ Hoa