Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 322: Lộ vết thương cho người xem (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lần đầu được người khác thương yêu chăm sóc.
Lần đầu cô dám lộ vết thương cho người xem.
Lần đầu có người thấy cô bị thương mà còn đau hơn cô!
Không phải cô chưa từng nói yêu đương, cô từng yêu một năm.
Nhưng một năm đó, lòng cô làm thế nào cũng không ấm.
Hứa Tử Huân cũng rất tốt, rất quan tâm cô.
Mùa đông tặng khăn choàng, bao tay, mùa hè tặng chiếu mát, quạt gió.
Nhưng trong lòng Lăng Vi có một chuyện vướng mắc. Đó là, có một lần…
Lúc cô và anh ta cùng đi dạo phố, dì cả cô đột nhiên tới.
Đau bụng đến run lẩy bẩy.
Cô muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng Hứa Tử Huân nhất quyết kéo cô đi xem phim.
Anh ta nói bọn họ không chung lớp, ít khi gặp mặt.
Anh ta rất nhớ cô, muốn ở cùng cô thêm một hồi.
Lăng Vi có thể hiểu được tâm tình anh ta, nên cô cắn răng, siết chặt ngón tay đang run rẩy, đi xem phim cùng anh ta.
Hứa Tử Huân cảm động ôm cô: “Vi Vi, đời này anh chỉ tốt với một mình em.”
Nước mắt Lăng Vi lại rơi xuống.
Không phải vì kẻ đàn ông hèn hạ nói không giữ lời đó.
Mà là vì mình đã từng quá ngu! Sau khi xem phim về nhà, Lăng Vi ở trong nhà không ra khỏi cửa, Hứa Tử Huân đi chơi bóng rổ cùng bạn học…
Ba ngày sau, lại tới tìm cô ăn cơm, Lăng Vi liền nghĩ, anh ta canh thời gian thật chuẩn. Ba ngày sau, dì cả cô đã tạm biệt cô, anh ta lập tức xuất hiện.
Ba ngày cô đau muốn chết, Hứa Tử Huân gửi cô vài tin nhắn, nói cô uống nước nhiều nước nóng, ăn no. Nhưng nấu cơm, rót nước đều là Hạ Tiểu Hi làm cho cô.
Không có công lao của Hứa Tử Huân.
Anh ta chỉ biết kéo cô đi show ân ái khắp nơi.
Nên Lăng Vi luôn nhàn nhạt với anh ta. Cũng không phải vì cô không muốn yêu thật tốt, mà là… Hứa Tử Huân không có cách nào đi tìm hiểu sâu vào, suy xét một cách cẩn thận “Tình yêu” này đầy vết thương.
Cũng may đều đã qua.
Đúng lúc này, Diệp Đình nói: “Đều qua rồi, đừng nghĩ quá nhiều. Sau này sẽ tốt hơn.”
Nước mắt của Lăng Vi lại vỡ đê, níu cổ áo anh, đau đến khóc thành tiếng. Cô luôn có thói quen kìm nén không khóc, lại không nghĩ rằng, bị anh nói một câu đã khiến cô… không thể khống chế.
Cô níu áo anh, khóc sảng khoái.
Anh ôm cô, ôm thật chặt. Ngồi ở hành lang bệnh viện một hồi, đợi cô dần bình tĩnh lại, anh mới hỏi: “Nghĩ tới cái gì? Có thể nói với anh không? Nói ra thì tốt.”
Lăng Vi không muốn nói, nhưng quỷ thuần xui khiến nói: “Từ khi ba mẹ em qua đời, chú em ngồi tù, không có ai thật lòng thương yêu em. Thật vất vả có người bạn trai, lại phách lối…”
Anh thở dài, cũng không hỏi nữa. Ngón tay thon dài lau khóe mắt cô.
Nước mắt cô chảy xuống dọc theo ngón cái anh.
Ấm nóng.
Nóng vào tim anh, quẹt từng đao một trong lòng anh.
“Anh thương em… Sau này anh thương em.” Anh cúi đầu nhìn cô, ôn nhu như đại gia si mê cất giữ đồ cổ, thâm tình như vật báu hiếm có.
Mũi cô càng chua. Nhưng đè nén được nước mắt.
Anh yêu thương hôn tóc cô, trong đôi mắt nổi lên hơi nước chứa đầy yêu thương.
Mắt cô hồng hồng, Diệp Đình không ngừng hôn mắt cô. Môi anh rất mềm, nhẹ nhàng rơi vào trên trán và khóe mắt cô. Anh vuốt ve rất ôn nhu, nhẹ nhàng như lông chim vạch qua gò má.
Anh khẽ hôn khuôn mặt đỏ ửng của cô, cúi đầu ôn nhu hôn môi cô. Nhẹ nhàng hôn, nhẹ nhàng chạm. Anh không tiến thêm một bước đòi hỏi, chỉ muốn dùng nụ hôn và cái ôm ôn nhu nhất để hòa tan oán hận chất chứa trong cô.
Lăng Vi hít mũi, ôm chặt cổ anh: “Diệp Đình, có anh thật tốt…”
Lần đầu được người khác thương yêu chăm sóc.
Lần đầu cô dám lộ vết thương cho người xem.
Lần đầu có người thấy cô bị thương mà còn đau hơn cô!
Không phải cô chưa từng nói yêu đương, cô từng yêu một năm.
Nhưng một năm đó, lòng cô làm thế nào cũng không ấm.
Hứa Tử Huân cũng rất tốt, rất quan tâm cô.
Mùa đông tặng khăn choàng, bao tay, mùa hè tặng chiếu mát, quạt gió.
Nhưng trong lòng Lăng Vi có một chuyện vướng mắc. Đó là, có một lần…
Lúc cô và anh ta cùng đi dạo phố, dì cả cô đột nhiên tới.
Đau bụng đến run lẩy bẩy.
Cô muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng Hứa Tử Huân nhất quyết kéo cô đi xem phim.
Anh ta nói bọn họ không chung lớp, ít khi gặp mặt.
Anh ta rất nhớ cô, muốn ở cùng cô thêm một hồi.
Lăng Vi có thể hiểu được tâm tình anh ta, nên cô cắn răng, siết chặt ngón tay đang run rẩy, đi xem phim cùng anh ta.
Hứa Tử Huân cảm động ôm cô: “Vi Vi, đời này anh chỉ tốt với một mình em.”
Nước mắt Lăng Vi lại rơi xuống.
Không phải vì kẻ đàn ông hèn hạ nói không giữ lời đó.
Mà là vì mình đã từng quá ngu! Sau khi xem phim về nhà, Lăng Vi ở trong nhà không ra khỏi cửa, Hứa Tử Huân đi chơi bóng rổ cùng bạn học…
Ba ngày sau, lại tới tìm cô ăn cơm, Lăng Vi liền nghĩ, anh ta canh thời gian thật chuẩn. Ba ngày sau, dì cả cô đã tạm biệt cô, anh ta lập tức xuất hiện.
Ba ngày cô đau muốn chết, Hứa Tử Huân gửi cô vài tin nhắn, nói cô uống nước nhiều nước nóng, ăn no. Nhưng nấu cơm, rót nước đều là Hạ Tiểu Hi làm cho cô.
Không có công lao của Hứa Tử Huân.
Anh ta chỉ biết kéo cô đi show ân ái khắp nơi.
Nên Lăng Vi luôn nhàn nhạt với anh ta. Cũng không phải vì cô không muốn yêu thật tốt, mà là… Hứa Tử Huân không có cách nào đi tìm hiểu sâu vào, suy xét một cách cẩn thận “Tình yêu” này đầy vết thương.
Cũng may đều đã qua.
Đúng lúc này, Diệp Đình nói: “Đều qua rồi, đừng nghĩ quá nhiều. Sau này sẽ tốt hơn.”
Nước mắt của Lăng Vi lại vỡ đê, níu cổ áo anh, đau đến khóc thành tiếng. Cô luôn có thói quen kìm nén không khóc, lại không nghĩ rằng, bị anh nói một câu đã khiến cô… không thể khống chế.
Cô níu áo anh, khóc sảng khoái.
Anh ôm cô, ôm thật chặt. Ngồi ở hành lang bệnh viện một hồi, đợi cô dần bình tĩnh lại, anh mới hỏi: “Nghĩ tới cái gì? Có thể nói với anh không? Nói ra thì tốt.”
Lăng Vi không muốn nói, nhưng quỷ thuần xui khiến nói: “Từ khi ba mẹ em qua đời, chú em ngồi tù, không có ai thật lòng thương yêu em. Thật vất vả có người bạn trai, lại phách lối…”
Anh thở dài, cũng không hỏi nữa. Ngón tay thon dài lau khóe mắt cô.
Nước mắt cô chảy xuống dọc theo ngón cái anh.
Ấm nóng.
Nóng vào tim anh, quẹt từng đao một trong lòng anh.
“Anh thương em… Sau này anh thương em.” Anh cúi đầu nhìn cô, ôn nhu như đại gia si mê cất giữ đồ cổ, thâm tình như vật báu hiếm có.
Mũi cô càng chua. Nhưng đè nén được nước mắt.
Anh yêu thương hôn tóc cô, trong đôi mắt nổi lên hơi nước chứa đầy yêu thương.
Mắt cô hồng hồng, Diệp Đình không ngừng hôn mắt cô. Môi anh rất mềm, nhẹ nhàng rơi vào trên trán và khóe mắt cô. Anh vuốt ve rất ôn nhu, nhẹ nhàng như lông chim vạch qua gò má.
Anh khẽ hôn khuôn mặt đỏ ửng của cô, cúi đầu ôn nhu hôn môi cô. Nhẹ nhàng hôn, nhẹ nhàng chạm. Anh không tiến thêm một bước đòi hỏi, chỉ muốn dùng nụ hôn và cái ôm ôn nhu nhất để hòa tan oán hận chất chứa trong cô.
Lăng Vi hít mũi, ôm chặt cổ anh: “Diệp Đình, có anh thật tốt…”
Tác giả :
Bạo Mễ Hoa