Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 28: Còn không phải vì anh… (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tầm mắt Lăng Vi rơi vào trên mặt Lôi Tuấn.
“Này, tôi thấy anh cũng sắp nướng chín rồi.” Lúc này, mặt anh ta bị nướng đến đỏ bừng.
Lôi Tuấn vội vàng khoát tay: “Nửa chín… Nửa chín…”
Lăng Vi bật cười: “Chín năm phần?”
Lôi Tuấn khổ sở lau mồ hôi trên trán: “Cũng sắp chín bảy phần rồi…”
Lăng Vi che miệng, cười lên. Quay đầu hỏi Diệp Đình: “Ánh mặt trời chói gay gắt như vậy, sẽ nướng chết người, để anh ta lên xe được không?”
Vừa rồi ở trong rừng cây, Lôi Tuấn còn cứu cô, nguyên tắc làm người của Lăng Vi là: Bạn nhường tôi một thước, tôi kính bạn một trượng. Bạn nhượng bộ, tôi còn nhượng bộ hơn bạn, bạn cương quyết, tôi cương quyết hơn bạn gấp trăm lần.
Lôi Tuấn cứu cô hai lần, nên nhìn người này này tương đối thuận mắt.
Diệp Đình rũ mắt tiệp, giống như không nghe.
Lăng Vi lại quay đầu nhìn Lôi Tuấn.
Anh ta và Lôi Đình nhìn nhau, hai người đứng suy đoán.
Lôi Đình bĩu môi, hiển nhiên nghe hiểu ý Lăng Vi. Cô nói “cho anh ta lên xe”, mà không phải là “cho bọn họ lên xe”, đây là không bao gồm Lôi Đình.
Lôi Đình cũng biết mình vừa mắng Lăng Vi hai lần, người ta đòi lại cũng không sai. Nhưng trong lòng không thoải mái lắm.
Diệp Đình không mở cửa, hai người kia cứ đứng vậy.
Lăng Vi biết, Diệp Đình không lên tiếng, bọn họ không dám lên xe…
Lăng Vi hạ cửa kính xuống, đưa cho Lôi Tuấn một chai nước.
Lôi Tuấn đưa tay, dừng lại. Lăng Vi trực tiếp nhét chai nước vào trong tay anh.
“Hai người làm gì đắc tội anh ta?” Lăng Vi hỏi.
Hai người không lên tiếng. Trong đầu nghĩ, còn không phải vì cô…
Lôi Tuấn tương đối linh hoạt, cười nói: “Gần đây thân thể tôi yếu ớt, muốn rèn luyện một chút.”
“Phương thức rèn luyện của anh… Thật kỳ lạ.”
Lôi Tuấn cười khổ.
Lăng Vi nhìn Lôi Đình: “Cô thì sao?”
Lôi Đình thấy cô chủ động hỏi mình, tâm niệm thay đổi thật nhanh, đây là cấp cho cô ta cành ô liu?
Tâm niệm Lôi Đình xoay chuyển.
Thái độ lập tức thay đổi 180 độ. Cô ta cười nói: “Cảm nhận chút ánh nắng thiên nhiên, đi tản bộ một lát, phơi nắng vô cùng tốt.”
“Ken két” Xe mở khóa.
Lôi Tuấn và Lôi Đình bốn mắt nhìn nhau, đây là lão đại thấy thái độ bọn họ tốt, mở khóa xe cho bọn họ lên xe?
Hai người vui mừng quá đổi.
Lôi Tuấn âm thầm lạy Lăng Vi, trong lòng ghi nhớ cô tốt bụng.
Lôi Đình tâm cơ không sâu, nhưng lúc này nghĩ rõ. Nếu không phải Lăng Vi mở miệng, lão đại tuyệt đối sẽ không cho bọn họ lên xe.
Lôi Đình nhìn Lăng Vi, hiền hào cười với cô. Hoàn toàn quên mất vừa rồi tại sao bị đuổi xuống xe.
Lăng Vi kinh ngạc, cô không nghĩ tới cô gái này không thù dai như vậy.
Mặc dù nóng nảy, nhưng cũng không có tâm xấu, Lăng Vi thay đổi cái nhìn với cô gái này.
Dường như… Không đáng ghét lắm?
“Anh Đình, em lái xe.” Lôi Tuấn đi ra trước, mở cửa xe.
Diệp Đình rời khỏi ghế tài xế, đi ra sau.
Lôi Đình phất phất tay với Lăng Vi, ngồi vào ghế cạnh tài xế.
Diệp Đình mở cửa sau, ngồi đối diện Lăng Vi.
Sau xe, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lăng Vi mệt rả rời, nhưng lại không thể hoàn toàn buông xuống lòng phòng bị. Cô mở mắt rất to, phòng ngừa mình ngủ quên.
Diệp Đình liếc cô, cô ôm áo khoác của anh, đang ngước mắt nhìn anh chằm chằm
Tầm mắt hai người chống nhau, đều không nói gì, không dời đi chỗ khác.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương. Tựa như im lặng tỉ đấu.
Xe chạy qua một cái hố to, đột nhiên lắc lư. Lăng Vi nhìn ra ngoài.
Diệp Đình thu hồi tầm mắt, mở laptop họp qua video.
Trong cuộc họp, anh nổi giận! Một hồi mắng cái này, một hồi mắng cái kia! Thái độ hung dữ như sư tử hoang dã!
Lăng Vi rúc cổ nghe. Những lời anh nói, cô hoàn toàn nghe không hiểu… Tất cả đều là phải thu mua ai, phải sỉ vả ai, phải đầu tư ai…
Những chuyện này đều là bí mật thương nghiệp, anh cũng không đề phòng cô? Lỡ như cô là gián điệp thương mại thì sao?
Lăng Vi đang suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện điện thoại anh phát sáng, thì ra anh tắt âm, lúc này có người gọi tới, anh căn bản cũng sẽ không tiếp.
Tầm mắt Lăng Vi rơi vào trên mặt Lôi Tuấn.
“Này, tôi thấy anh cũng sắp nướng chín rồi.” Lúc này, mặt anh ta bị nướng đến đỏ bừng.
Lôi Tuấn vội vàng khoát tay: “Nửa chín… Nửa chín…”
Lăng Vi bật cười: “Chín năm phần?”
Lôi Tuấn khổ sở lau mồ hôi trên trán: “Cũng sắp chín bảy phần rồi…”
Lăng Vi che miệng, cười lên. Quay đầu hỏi Diệp Đình: “Ánh mặt trời chói gay gắt như vậy, sẽ nướng chết người, để anh ta lên xe được không?”
Vừa rồi ở trong rừng cây, Lôi Tuấn còn cứu cô, nguyên tắc làm người của Lăng Vi là: Bạn nhường tôi một thước, tôi kính bạn một trượng. Bạn nhượng bộ, tôi còn nhượng bộ hơn bạn, bạn cương quyết, tôi cương quyết hơn bạn gấp trăm lần.
Lôi Tuấn cứu cô hai lần, nên nhìn người này này tương đối thuận mắt.
Diệp Đình rũ mắt tiệp, giống như không nghe.
Lăng Vi lại quay đầu nhìn Lôi Tuấn.
Anh ta và Lôi Đình nhìn nhau, hai người đứng suy đoán.
Lôi Đình bĩu môi, hiển nhiên nghe hiểu ý Lăng Vi. Cô nói “cho anh ta lên xe”, mà không phải là “cho bọn họ lên xe”, đây là không bao gồm Lôi Đình.
Lôi Đình cũng biết mình vừa mắng Lăng Vi hai lần, người ta đòi lại cũng không sai. Nhưng trong lòng không thoải mái lắm.
Diệp Đình không mở cửa, hai người kia cứ đứng vậy.
Lăng Vi biết, Diệp Đình không lên tiếng, bọn họ không dám lên xe…
Lăng Vi hạ cửa kính xuống, đưa cho Lôi Tuấn một chai nước.
Lôi Tuấn đưa tay, dừng lại. Lăng Vi trực tiếp nhét chai nước vào trong tay anh.
“Hai người làm gì đắc tội anh ta?” Lăng Vi hỏi.
Hai người không lên tiếng. Trong đầu nghĩ, còn không phải vì cô…
Lôi Tuấn tương đối linh hoạt, cười nói: “Gần đây thân thể tôi yếu ớt, muốn rèn luyện một chút.”
“Phương thức rèn luyện của anh… Thật kỳ lạ.”
Lôi Tuấn cười khổ.
Lăng Vi nhìn Lôi Đình: “Cô thì sao?”
Lôi Đình thấy cô chủ động hỏi mình, tâm niệm thay đổi thật nhanh, đây là cấp cho cô ta cành ô liu?
Tâm niệm Lôi Đình xoay chuyển.
Thái độ lập tức thay đổi 180 độ. Cô ta cười nói: “Cảm nhận chút ánh nắng thiên nhiên, đi tản bộ một lát, phơi nắng vô cùng tốt.”
“Ken két” Xe mở khóa.
Lôi Tuấn và Lôi Đình bốn mắt nhìn nhau, đây là lão đại thấy thái độ bọn họ tốt, mở khóa xe cho bọn họ lên xe?
Hai người vui mừng quá đổi.
Lôi Tuấn âm thầm lạy Lăng Vi, trong lòng ghi nhớ cô tốt bụng.
Lôi Đình tâm cơ không sâu, nhưng lúc này nghĩ rõ. Nếu không phải Lăng Vi mở miệng, lão đại tuyệt đối sẽ không cho bọn họ lên xe.
Lôi Đình nhìn Lăng Vi, hiền hào cười với cô. Hoàn toàn quên mất vừa rồi tại sao bị đuổi xuống xe.
Lăng Vi kinh ngạc, cô không nghĩ tới cô gái này không thù dai như vậy.
Mặc dù nóng nảy, nhưng cũng không có tâm xấu, Lăng Vi thay đổi cái nhìn với cô gái này.
Dường như… Không đáng ghét lắm?
“Anh Đình, em lái xe.” Lôi Tuấn đi ra trước, mở cửa xe.
Diệp Đình rời khỏi ghế tài xế, đi ra sau.
Lôi Đình phất phất tay với Lăng Vi, ngồi vào ghế cạnh tài xế.
Diệp Đình mở cửa sau, ngồi đối diện Lăng Vi.
Sau xe, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lăng Vi mệt rả rời, nhưng lại không thể hoàn toàn buông xuống lòng phòng bị. Cô mở mắt rất to, phòng ngừa mình ngủ quên.
Diệp Đình liếc cô, cô ôm áo khoác của anh, đang ngước mắt nhìn anh chằm chằm
Tầm mắt hai người chống nhau, đều không nói gì, không dời đi chỗ khác.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương. Tựa như im lặng tỉ đấu.
Xe chạy qua một cái hố to, đột nhiên lắc lư. Lăng Vi nhìn ra ngoài.
Diệp Đình thu hồi tầm mắt, mở laptop họp qua video.
Trong cuộc họp, anh nổi giận! Một hồi mắng cái này, một hồi mắng cái kia! Thái độ hung dữ như sư tử hoang dã!
Lăng Vi rúc cổ nghe. Những lời anh nói, cô hoàn toàn nghe không hiểu… Tất cả đều là phải thu mua ai, phải sỉ vả ai, phải đầu tư ai…
Những chuyện này đều là bí mật thương nghiệp, anh cũng không đề phòng cô? Lỡ như cô là gián điệp thương mại thì sao?
Lăng Vi đang suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện điện thoại anh phát sáng, thì ra anh tắt âm, lúc này có người gọi tới, anh căn bản cũng sẽ không tiếp.
Tác giả :
Bạo Mễ Hoa