Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 256: Thám hiểm (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lăng Vi rất hưng phấn! Cô nhìn thấy rất nhiều cá! Nước biển thật xanh… Cá cảnh nhiệt đới thành nhóm, thành đoàn, kết đội mà đi.
Có đỏ, xanh, lục, tím, ngũ sắc* rực rỡ… Lăng Vi cực kỳ hưng phấn. Cho tới nay, cô chưa từng thấy nhiều cá đẹp như vậy.
(*) Ngũ sắc: Vàng, xanh, đỏ, trắng, đen.
Con cá cũng không sợ cô, bơi qua bơi lại quanh cô.
Cô đưa tay sồ, một con cá màu đỏ bơi qua kẽ tay cô.
“Thật vừa lòng đẹp ý… thật kỳ diệu…” Cảm giác này quá tốt đẹp.
Diệp Đình nhéo lòng bàn tay cô, ngón tay chỉ xuống.
Lăng Vi nhìn theo ngón tay anh, wow! Lại là một đám san hô màu trắng xinh đẹp…
Bên cạnh còn có thứ mềm mại màu đỏ, cô không biết là gì, cô muốn sờ, lại không dám. Diệp Đình kéo tay cô tới, tỏ ý cô có thể sờ.
Lăng Vi sờ một cái, thịt thịt, chơi thật vui!
Cô giơ ngón cái với anh, cô muốn nói: “Thật giỏi!”
Diệp Đình dùng dấu tay hỏi cô: “Nổi lên?”
Vì giơ ngón cái lên là chỉ nổi lên, Lăng Vi nhất thời kích động lại quên, lập tức vẫy tay, lại ra dấu OK.
Diệp Đình nhéo mặt cô, lại kéo cô lặn xuống.
Cũng không biết lặn bao xa, Lăng Vi cảm thấy tai đau như kim đâm, Diệp Đình phát hiện cô hình như không thoải mái, liền tỏ ý cô bóp mũi dùng sức thở ra.
Lăng Vi liền bóp mũi, thở mạnh. Quả nhiên… Tai không sao, lại thấy anh chỉ tay phía trước.
Dưới đát có một chiếc thuyền chìm!
Anh kéo cô bơi qua, nhìn dáng vẻ quen đường của anh, liền biết anh thường xuyên đến đây lặn.
Trong chiếc thuyền tối đen, cô không dám vào.
Cảm nhận được cô giãy giụa, Diệp Đình ra dấu tay với cô: “Không sợ, tin tưởng anh.”
Lăng Vi lắc đầu: “Không dám, quá tối…”
Anh biết, nhưng vẫn kiên trì bắt cô vào, anh vỗ ngực: “Tin tưởng anh!”
Lăng Vi nắm chặt tay anh, vẫn không dám. Anh nắm tay cô có lực mà kiên định, anh tháo bình dưỡng khí, tháo mắt kính, ánh mắt kiên định nhìn cô.
Lăng Vi sợ anh bị sặc nước, lập tức ra dấu tay OK. Diệp Đình vui vẻ, hôn gò má cô.
Lăng Vi nắm tay thật chặt, mê người như người cá, tiêu soái bơi vào trong thuyền chìm. Anh ôm cô bơi vào hành lang, hành lang lại sáng…
Xảy ra chuyện gì? Tại sao nơi này có thể phát sáng? Lăng Vi cực kỳ tò mò, chốc lát sau, cô rốt cuộc hiểu rõ, thì ra trên vách tường hành lang có hai viên dạ minh châu!
Dạ minh châu! Trong thuyền này lại có dạ minh châu!
Quá thần kỳ!
Lúc này, Diệp Đình bơi tới, cầm lấy dạ minh châu, lấy tay xoa xoa, dùng nước biển rửa qua.
Dạ minh chân sáng lên, Lăng Vi nhìn ngây người, trong đầu nghĩ: Hai viên dạ minh châu này không phải là do Diệp Đình đặt ở đây chứ?
Anh cầm một viên dạ minh châu trong tay, một viên khác nhét vào tay cô.
Anh kéo cô, lần lượt qua từng căn phòng. Chiếc thuyền này như thuyền buôn hiện đại, bên trong có đủ bàn ghế, băng ngồi, chén đĩa, tranh vẽ trên tường.
Lăng Vi tò mò nhìn khắp nơi như trẻ con.
Đi tới phòng cuối cùng, Diệp Đình ra hiệu với cô bên trong có đồ tốt.
Lăng Vi mở to mắt, tim đập nhanh lên, không biết bên trong có bảo bối gì? Cô mong đợi mở to hai mắt chờ anh mở cửa.
Lăng Vi rất hưng phấn! Cô nhìn thấy rất nhiều cá! Nước biển thật xanh… Cá cảnh nhiệt đới thành nhóm, thành đoàn, kết đội mà đi.
Có đỏ, xanh, lục, tím, ngũ sắc* rực rỡ… Lăng Vi cực kỳ hưng phấn. Cho tới nay, cô chưa từng thấy nhiều cá đẹp như vậy.
(*) Ngũ sắc: Vàng, xanh, đỏ, trắng, đen.
Con cá cũng không sợ cô, bơi qua bơi lại quanh cô.
Cô đưa tay sồ, một con cá màu đỏ bơi qua kẽ tay cô.
“Thật vừa lòng đẹp ý… thật kỳ diệu…” Cảm giác này quá tốt đẹp.
Diệp Đình nhéo lòng bàn tay cô, ngón tay chỉ xuống.
Lăng Vi nhìn theo ngón tay anh, wow! Lại là một đám san hô màu trắng xinh đẹp…
Bên cạnh còn có thứ mềm mại màu đỏ, cô không biết là gì, cô muốn sờ, lại không dám. Diệp Đình kéo tay cô tới, tỏ ý cô có thể sờ.
Lăng Vi sờ một cái, thịt thịt, chơi thật vui!
Cô giơ ngón cái với anh, cô muốn nói: “Thật giỏi!”
Diệp Đình dùng dấu tay hỏi cô: “Nổi lên?”
Vì giơ ngón cái lên là chỉ nổi lên, Lăng Vi nhất thời kích động lại quên, lập tức vẫy tay, lại ra dấu OK.
Diệp Đình nhéo mặt cô, lại kéo cô lặn xuống.
Cũng không biết lặn bao xa, Lăng Vi cảm thấy tai đau như kim đâm, Diệp Đình phát hiện cô hình như không thoải mái, liền tỏ ý cô bóp mũi dùng sức thở ra.
Lăng Vi liền bóp mũi, thở mạnh. Quả nhiên… Tai không sao, lại thấy anh chỉ tay phía trước.
Dưới đát có một chiếc thuyền chìm!
Anh kéo cô bơi qua, nhìn dáng vẻ quen đường của anh, liền biết anh thường xuyên đến đây lặn.
Trong chiếc thuyền tối đen, cô không dám vào.
Cảm nhận được cô giãy giụa, Diệp Đình ra dấu tay với cô: “Không sợ, tin tưởng anh.”
Lăng Vi lắc đầu: “Không dám, quá tối…”
Anh biết, nhưng vẫn kiên trì bắt cô vào, anh vỗ ngực: “Tin tưởng anh!”
Lăng Vi nắm chặt tay anh, vẫn không dám. Anh nắm tay cô có lực mà kiên định, anh tháo bình dưỡng khí, tháo mắt kính, ánh mắt kiên định nhìn cô.
Lăng Vi sợ anh bị sặc nước, lập tức ra dấu tay OK. Diệp Đình vui vẻ, hôn gò má cô.
Lăng Vi nắm tay thật chặt, mê người như người cá, tiêu soái bơi vào trong thuyền chìm. Anh ôm cô bơi vào hành lang, hành lang lại sáng…
Xảy ra chuyện gì? Tại sao nơi này có thể phát sáng? Lăng Vi cực kỳ tò mò, chốc lát sau, cô rốt cuộc hiểu rõ, thì ra trên vách tường hành lang có hai viên dạ minh châu!
Dạ minh châu! Trong thuyền này lại có dạ minh châu!
Quá thần kỳ!
Lúc này, Diệp Đình bơi tới, cầm lấy dạ minh châu, lấy tay xoa xoa, dùng nước biển rửa qua.
Dạ minh chân sáng lên, Lăng Vi nhìn ngây người, trong đầu nghĩ: Hai viên dạ minh châu này không phải là do Diệp Đình đặt ở đây chứ?
Anh cầm một viên dạ minh châu trong tay, một viên khác nhét vào tay cô.
Anh kéo cô, lần lượt qua từng căn phòng. Chiếc thuyền này như thuyền buôn hiện đại, bên trong có đủ bàn ghế, băng ngồi, chén đĩa, tranh vẽ trên tường.
Lăng Vi tò mò nhìn khắp nơi như trẻ con.
Đi tới phòng cuối cùng, Diệp Đình ra hiệu với cô bên trong có đồ tốt.
Lăng Vi mở to mắt, tim đập nhanh lên, không biết bên trong có bảo bối gì? Cô mong đợi mở to hai mắt chờ anh mở cửa.
Tác giả :
Bạo Mễ Hoa