Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 248: Làm nhánh cây có thể dựa vào (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kaya lại nói: “Cô nhìn xem, chén Thánh chỉ do một bàn tay đỡ lấy, nhẹ nhàng dùng ngón tay đỡ lấy chén Thánh mà không phải dùng sức bắt lấy cho nên lá bài đại biểu… người đó cẩn thận che chở cô, không phải là cậy mạnh bắt ép, bởi vì người đó hiểu được nếu cậy mạnh bắt ép thì chỉ làm đoạn tình cảm này không thoải mái mà thôi.”
Nói xong Kaya nhìn Diệp Đình như đang nhắc nhở anh.
Thấy ánh mắt anh thâm thúy mới nói: “Tôi vừa giải thích đại biểu của chén Thánh, còn nghịch vị, đại biểu tuy tình cảm hợp nhau nhưng trải qua rất nhiều trắc trở…”
“Ừ…” Lăng Vi gật đầu.
Cô nhìn chằm chằm lá bài, bên trong ánh mắt đầy quật cường và cứng cỏi.
Đột nhiên Kaya cảm động.
Tuy Lăng Vi chưa nói gì nhưng Kaya cảm nhận được nội tâm cứng cỏi của cô, giống như trong lòng cô cỗ lực lượng mạnh mẽ vọt từ trong người cô ta.
Cảm giác này cực kì kỳ diệu. Cô vốn muốn đề tỉnh hai người này nhưng hiện tại xem ra là dư thừa rồi.
Trong lòng hai người cực kì kiên định, giống như không có gì có thể ngăn cản được hai người yêu nhau.
Nhất thời Kaya bị hai người bọn họ làm cho chấn động.
Cũng không biết vì sao đột nhiên Kaya cảm thấy muốn rơi nước mặt, thực tế cô cũng muốn có được tình yêu như vậy.
Trong lòng cô như gợn sóng, duỗi tay cầm bút trên bàn từ từ viết một câu: “Chim chóc sở dĩ có thể bay có đôi khi không phải ao ước trời cao rộng lớn mà bởi vì không có một nhánh cây cho nó có thể đậu.”
“...” Lăng Vi lặp lại câu nói này, trong lòng như có mạch nước ngầm cuồn cuộn.
Lại thấy Diệp Đình cầm bút viết một dòng.
Lăng Vi nhìn qua liền thấy anh viết: “nhìn này đoạn lời nói, ở sâu trong nội tâm mạch nước ngầm cuồn cuộn.
Liền thấy Diệp Đình cũng cầm lấy bút, viết một hàng tự.
Lăng Vi triều trên giấy nhìn lại, liền thấy, hắn viết: “Không để cho người đó phải chịu đau khổ, nguyện làm nhánh cây làm bạn cùng người đó vượt qua mọi tháng ngày.”
Đột nhiên nước mắt Lăng Vi rơi như mưa.
Cô hít hít mũi cố gắng nhẫn nhịn.
Kaya nhéo má cô cho cô nụ cười cổ vũ: “Cố lên tôi xem trọng cô.”
“Cảm ơn.” Lăng Vi rung động nước mắt mỉm cười nhìn Kaya.
Đột nhiên Kaya ôm lấy Lăng Vi, hôn lên má cô một cái, cô gái đáng yêu…
Chính Hiền vào cửa đột nhiên dừng chân kêu lên: “Má ơi…”
Quân Dương đụng vào người anh ta: “Trời ạ, cậu đi đường kiểu gì thế?”
Lúc Quân Dương dừng chân nhìn trong phòng khách liền thấy Lăng Vi và Kaya đang ôm hôn nhau.
“Tình huống gì vậy? Tình huống gì vậy? Hai người đàn bà sao lại hôn nhau? Đình ca, anh mặc kệ không để ý sao?”
Quân Dương như nghĩ tới điều gì, vỗ đùi một cái.
Anh ta hoảng sợ mở to mắt: “Hai người muốn làm bách hợp sao? Mấy vạn đồng bào nam chúng tôi là chó độc thân làm sao mà chịu nổi?”
Lăng Vi thật muốn cho Quân Dương biệt danh mồm to, cô nhìn anh ta nói: “Nam nữ tỉ lên 3:1, tình nhân cần một đôi, anh muốn thoát khỏi kiếp FA nhưng muốn làm đồng tính sao?”
“Ọe…” Quân Dương buồn nôn.
Đột nhiên Chính Hiền che mặt, xấu hổ tới mức đỏ mặt xuống tận cổ.
Kaya lại nói: “Cô nhìn xem, chén Thánh chỉ do một bàn tay đỡ lấy, nhẹ nhàng dùng ngón tay đỡ lấy chén Thánh mà không phải dùng sức bắt lấy cho nên lá bài đại biểu… người đó cẩn thận che chở cô, không phải là cậy mạnh bắt ép, bởi vì người đó hiểu được nếu cậy mạnh bắt ép thì chỉ làm đoạn tình cảm này không thoải mái mà thôi.”
Nói xong Kaya nhìn Diệp Đình như đang nhắc nhở anh.
Thấy ánh mắt anh thâm thúy mới nói: “Tôi vừa giải thích đại biểu của chén Thánh, còn nghịch vị, đại biểu tuy tình cảm hợp nhau nhưng trải qua rất nhiều trắc trở…”
“Ừ…” Lăng Vi gật đầu.
Cô nhìn chằm chằm lá bài, bên trong ánh mắt đầy quật cường và cứng cỏi.
Đột nhiên Kaya cảm động.
Tuy Lăng Vi chưa nói gì nhưng Kaya cảm nhận được nội tâm cứng cỏi của cô, giống như trong lòng cô cỗ lực lượng mạnh mẽ vọt từ trong người cô ta.
Cảm giác này cực kì kỳ diệu. Cô vốn muốn đề tỉnh hai người này nhưng hiện tại xem ra là dư thừa rồi.
Trong lòng hai người cực kì kiên định, giống như không có gì có thể ngăn cản được hai người yêu nhau.
Nhất thời Kaya bị hai người bọn họ làm cho chấn động.
Cũng không biết vì sao đột nhiên Kaya cảm thấy muốn rơi nước mặt, thực tế cô cũng muốn có được tình yêu như vậy.
Trong lòng cô như gợn sóng, duỗi tay cầm bút trên bàn từ từ viết một câu: “Chim chóc sở dĩ có thể bay có đôi khi không phải ao ước trời cao rộng lớn mà bởi vì không có một nhánh cây cho nó có thể đậu.”
“...” Lăng Vi lặp lại câu nói này, trong lòng như có mạch nước ngầm cuồn cuộn.
Lại thấy Diệp Đình cầm bút viết một dòng.
Lăng Vi nhìn qua liền thấy anh viết: “nhìn này đoạn lời nói, ở sâu trong nội tâm mạch nước ngầm cuồn cuộn.
Liền thấy Diệp Đình cũng cầm lấy bút, viết một hàng tự.
Lăng Vi triều trên giấy nhìn lại, liền thấy, hắn viết: “Không để cho người đó phải chịu đau khổ, nguyện làm nhánh cây làm bạn cùng người đó vượt qua mọi tháng ngày.”
Đột nhiên nước mắt Lăng Vi rơi như mưa.
Cô hít hít mũi cố gắng nhẫn nhịn.
Kaya nhéo má cô cho cô nụ cười cổ vũ: “Cố lên tôi xem trọng cô.”
“Cảm ơn.” Lăng Vi rung động nước mắt mỉm cười nhìn Kaya.
Đột nhiên Kaya ôm lấy Lăng Vi, hôn lên má cô một cái, cô gái đáng yêu…
Chính Hiền vào cửa đột nhiên dừng chân kêu lên: “Má ơi…”
Quân Dương đụng vào người anh ta: “Trời ạ, cậu đi đường kiểu gì thế?”
Lúc Quân Dương dừng chân nhìn trong phòng khách liền thấy Lăng Vi và Kaya đang ôm hôn nhau.
“Tình huống gì vậy? Tình huống gì vậy? Hai người đàn bà sao lại hôn nhau? Đình ca, anh mặc kệ không để ý sao?”
Quân Dương như nghĩ tới điều gì, vỗ đùi một cái.
Anh ta hoảng sợ mở to mắt: “Hai người muốn làm bách hợp sao? Mấy vạn đồng bào nam chúng tôi là chó độc thân làm sao mà chịu nổi?”
Lăng Vi thật muốn cho Quân Dương biệt danh mồm to, cô nhìn anh ta nói: “Nam nữ tỉ lên 3:1, tình nhân cần một đôi, anh muốn thoát khỏi kiếp FA nhưng muốn làm đồng tính sao?”
“Ọe…” Quân Dương buồn nôn.
Đột nhiên Chính Hiền che mặt, xấu hổ tới mức đỏ mặt xuống tận cổ.
Tác giả :
Bạo Mễ Hoa