Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 186: Chỉ sủng em, chỉ cưng chiều em (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người râu quai nón lại làm một hớp bia, nói tiếp: “Người đàn ông này không phải vẫn luôn rất khiêm tốn sao? Vì sao giờ phút này anh ta lại đồng ý chấp nhận phỏng vấn, có thể thấy anh ta thực sự yêu thương vợ mình… nếu như giữa vợ anh ta và người đàn ông khác thật sự có dính dấp gì đó, liệu anh ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho hai người đó như vậy?”
“Người anh em! Anh nói rất có lý…!” Mấy người này lại cụng ly với nhau.
Gã mập mạp kia ngẫm nghĩ môt chút rồi nói: “Nếu như nói thế, vậy thì tôi lại thấy rất bội phục người tên Diệp Đình này… Nếu như anh ta thật sự là người khiêm tốn, nhưng lại có thể chấp nhận cái cuộc phỏng vấn có tính nhục nhã vô cùng mạnh mẽ này vì vợ mình, vậy thì chắc chắn anh ta rất yêu thương vợ mình, hơn nữa… còn là một người đàn ông vô cùng có trách nhiệm!”
“Ừ, anh nói không sai… nếu như quả thật giống những gì VIB truyền đi, Diệp Đình đã sớm ly dị với cô vợ kia, chứ làm sao lại ra mặt thay cô ấy?”
“Đúng vậy!”
“Nào nào nào! Chúng ta cùng cạn ly!”
“Đúng đúng đúng ~ chúng ta không cần phải quan tâm đến nhưng chuyện này nữa, chuyện của người khác, thì có quan hệ gì với chúng ta? Cạn lý!”
“Cạn ly!”
Cuộc phỏng vấn của Diệp Đình, trong nháy mắt đã trấn an tâm tình của phần lớn dân chúng.
Sau chuyện này, tổng tài Louiss của Laroe và Henry cũng chấp nhận phỏng vấn, lúc bị hỏi đến đoạn Lăng Vi và Hoa Thiếu Kiền có quan hệ hay không, Henry liền trực tiếp mắng chửi…
Ngay sau đó, tất cả những gì liên quan đến chuyện này đều nhanh chóng chuyển hướng.
Sự chửi bới của dân chúng với Lăng Vi cuối cùng cũng dần dần không còn nữa.
Trở về biệt thự, đã hơn mười một giờ đêm. Lăng Vi thả người vào trên chiếc ghế sofa mềm mại, giống như buông xuống hết thảy mọi gánh nặng. Cô rất thích chiếc ghế sofa này, màu xanh da trời nhạt, tựa như màu sóng biển của đại dương bao la… Xúc cảm mềm mạo, khiến cô có một thứ cảm giác vô cùng an toàn. Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Đình, tò mò hỏi anh: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Horca thực sự rớt đài rồi?”
Diệp Đình đi tới, cúi người ngối bên cạnh cô, nới lỏng một chiếc cúc áo, cười với cô một tiếng.
Cô nhạy bén nhận ra được, tâm tình hiện giờ của anh vô cùng tốt.
Lăng Vi chớp mắt, nhìn anh chăm chú, hói: “Cái ông thủ tướng kia? Là đối tượng công kích chủ yếu của các anh? Ông ta đã tiêu đời chưa? Tại sao lại phải chỉnh ông ta? Ép bức một thủ tướng rớt đài, lại dễ dàng như vậy sao?”
Diệp Đình vươn tay búng mũi cô một cái: “Chuyện này nào có đơn giản như vậy, thứ em thấy chẳng qua cũng chỉ là kết quả, cả quá trình vô cùng mạo hiểm, hơn nữa đã kéo dài ba năm!”
“Đã kéo dài ba năm?” Lăng Vi kinh ngạc há cái miệng nhỏ, Diệp Đình nhìn miệng nhỏ của cô biến thành một chữ O tròn xoe đáng yêu, tâm trạng vô cùng tốt đưa ngón tay vào miệng nhỏ của cô, khuấy khuấy vài cái. Lăng Vi không nghĩ tới anh sẽ làm vậy, lại càng khiếp sợ, cắn luôn lấy ngón tay anh.
Hàm răng nhỏ của cô cắn chặt ngón tay anh, đầu lưỡi mềm nhũn giống như dòng điện từng chút từng chút chạy khắp cả người anh.
Tâm trạng Diệp Đình lại tốt hơn, bật cười, rút ngón tay ra sau đó tiếp tục cời cúc áo sơ mi, vừa cởi vừa nói: “Cái gã Horca này là người đứng phía sau của VIB, sau khi ông ta bị vặn ngã, tất nhiên VIB sẽ bị thương tổn nặng nề!”
“Oh!” Thì ra là vậy, Lương Cửu đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra!
Cô nắm lấy cánh tay anh, hỏi: “Anh không trả thù Yuna, cũng không trả thù VIB, mà trực tiếp tìm tới hậu đài của bọn họ?”
Diệp Đình búng chóp mũi cô một cái: “Bắt giặc phải bắt vua trước, chính là đạo lý này.”
Lăng Vi bị anh làm mấy hành động thân mật này khiến cho cả khôn mặt đều đỏ bừng. Thế nhưng, cô cảm thấy chuyện này rất thú vị, lại ngẫm nghĩ một chút, hơi ngờ ngợ: “Vì sao nữ vương kia lại phải giúp các anh?”
“Không phải bà ấy giúp tôi, mà là tôi giúp bà ta.” Diệp Đình nói: “Chuyện lợi ích chính trị em không hiểu, nữ vương, tổng thống luôn muốn nâng thế lực của mình lên. Vì thế, Horca đang đảm nhiệm bắt buộc phải rớt đài.”
“…” Lăng Vi cười khanh khách: “Thật là đáng sợ… bọn họ lại không phải cùng một phe…”
Diệp Đình ôn nhu xoa tóc cô, Lăng Vi vô cùng tò mò hỏi: “Anh nắm được cái chuôi gì của Horca sao?”
Diệp Đình nói: “Hằng năm lão ta có thể thu được rất nhiều sản nghiệp từ dài truyền hình VIB, đội bóng AL, hạm đội G2, ít nhất cũng kiếm được hơn năm tỷ.”
“…” Năm tỷ?!
Lăng Vi đột nhiên hít sâu một hơi, mí mắt chớp chớp, như vậy mười năm, là có năm mươi tỷ rồi!
Cái lão Horca này chính là một cự phú mà!
Cô đang kinh ngạc ngẩn người, đột nhiên thấy gương mặt đẹp trai của Diệp Đình dán sát về phía mình.
Diệp Đình nắm chặt lấy cằm cô, vẻ mặt đầy bất mãn ép tới gần cô: “Bây giờ thì có thể giải thích một chút, bạn, gái… là có ý tứ gì?”
Lăng Vi câm nín.
Diệp Đình tiến tới sát cô, mạnh mẽ áp cô trên sofa, anh dùng một tay giữ chặt cả hai tay cô, kéo lên đặt trên đỉnh đầu, một tay khác đưa vào trong váy cô, giống như trừng phạt bóp mạnh vào ngang hông cô một cái, cưới xấu xa: “Bạn gái là có ý tứ gì?”
Đầu Lăng Vi ‘ong’ một tiếng, giãy dụa liên tục, tay Diệp Đình lại càng tăng thêm sức: “Em là bạn gái của ai?”
“…” Lăng Vi cảm nhận được khí tức trên người anh vô cùng nguy hiểm! Đôi mắt sâu đen của anh nhìn cô chằm chằm, ý tứ trừng phạt vô cùng nặng!
“Hử? Em là bạn gái của ai?” Bàn tay anh lại trượt đến sau lưng, cởi bỏ nút áo ngực của cô.
Trong đầu Lăng Vi ong ong mấy tiếng, lúc đó cô đưa Hoa Thiếu Kiền đi bệnh viện, tình thế đang cấp bách, không hề suy nghĩ nhiều đến vậy, hơn nữa, cô cũng không biết sẽ bị người khác quay trộm…
Cô cố gắng giãy dục, nhưng dù giãy thế nào cũng không thoát ra được.
Quá mức nóng ruột, cô liền buột miệng nói: “Lúc ấy em không nghĩ nhiều như vậy!” Bàn tay anh giữ chặt lấy cằm cô, cô khẽ kêu một tiếng, liền vội vàng sửa lời: “Không phải… Em nói sai rồi! Không phải là không suy nghĩ nhiều như vậy… mà em không còn cách nào khác…” Đôi tay anh kéo khóa chiếc váy cô đang mặc ra: “Em là bạn gái của ai, mau nói.”
Lăng Vi đầy vẻ thẹn thùng, quẫn bách: “Em không phải bạn gái của anh ta. Em là vợ anh…”
Diệp Đình hài lòng cười một tiếng, đưa tay vào trong váy cô, ánh mắt tà tứ nhìn chằm chằm: “Nghĩa vụ của người vợ là gì? Có cần chồng em phải dạy không?” Anh đưa tay kéo váy của cô xuống đến tận đầu gối.
Lăng Vi muốn giơ tay ngăn cản, thế nhưng tay cô lại bị anh giữ chặt quá, đặt lên tận trên đỉnh đâu, cô cố gắng uốn người, Diệp Đình đột nhiên hít sâu một hơi, nơi nóng bỏng của anh dám chặt lấy cô. Lăng Vi nhìn tròng mắt anh sâu đến mức không thấy đáy.
Mặt Lăng Vi trong nháy mắt liền đỏ ửng, ngay cả lỗ tau, cả cổ cũng đều đỏ.
Diệp Đình nhìn chằm chằm làn da đỏ ửng của cô, ánh mắt càng ngày càng sâu.
Trong lòng Lăng Vi liền biết hôm nay cô phải vào miệng cọp rồi! Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi ngày này đến, cô vẫn có chút sợ hãi. Phòng khách vẫn đang bật đèn, cô sợ bị người khác nhìn thấy, liền năn nỉ: “Đèn vẫn còn đang bật mà…”
Diệp Đình hôn cô, hừ một tiếng: “Bật đèn, thì mới nhìn rõ được.”
“Không phải… anh quên rồi, không phải trong phòng khách có camera sao?”
Diệp Đình không nhịn được liền dùng sức mút lấy môi cô: “Nhiều lời như vậy làm gì? Không thể chuyên tâm hơn một chút được sao?” Anh ngậm lấy môi cô, vừa hút vào thật chặt, vừa lẩm bẩm nói nhỏ: “Em cho là chồng em sẽ cho người khác xem kịch không công sao, ở nơi này, đương nhiên tôi đã cho người đi hủy camera rồi.”
Lăng Vi không lòng kêu thảm rồi, bị anh hôn đến mức không cách phản kháng, chỉ đành nói: “Có thể đi vào phòng ngủ được không? Ở chỗ này, em không thể thả lỏng được…”
Diệp Đình đột nhiên ngước mắt nhìn cô chăm chú, đôi đồng tử của anh đen bóng, mang một cảm xúc kinh ngạc.Tiếp sau đó, trong mắt lại toát ra vẻ vui mừng ngạc nhiên, anh khẽ kéo cong khóe môi, giọng nói trầm thấp, hỏi: “Em bằng lòng cho tôi?”
Người râu quai nón lại làm một hớp bia, nói tiếp: “Người đàn ông này không phải vẫn luôn rất khiêm tốn sao? Vì sao giờ phút này anh ta lại đồng ý chấp nhận phỏng vấn, có thể thấy anh ta thực sự yêu thương vợ mình… nếu như giữa vợ anh ta và người đàn ông khác thật sự có dính dấp gì đó, liệu anh ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho hai người đó như vậy?”
“Người anh em! Anh nói rất có lý…!” Mấy người này lại cụng ly với nhau.
Gã mập mạp kia ngẫm nghĩ môt chút rồi nói: “Nếu như nói thế, vậy thì tôi lại thấy rất bội phục người tên Diệp Đình này… Nếu như anh ta thật sự là người khiêm tốn, nhưng lại có thể chấp nhận cái cuộc phỏng vấn có tính nhục nhã vô cùng mạnh mẽ này vì vợ mình, vậy thì chắc chắn anh ta rất yêu thương vợ mình, hơn nữa… còn là một người đàn ông vô cùng có trách nhiệm!”
“Ừ, anh nói không sai… nếu như quả thật giống những gì VIB truyền đi, Diệp Đình đã sớm ly dị với cô vợ kia, chứ làm sao lại ra mặt thay cô ấy?”
“Đúng vậy!”
“Nào nào nào! Chúng ta cùng cạn ly!”
“Đúng đúng đúng ~ chúng ta không cần phải quan tâm đến nhưng chuyện này nữa, chuyện của người khác, thì có quan hệ gì với chúng ta? Cạn lý!”
“Cạn ly!”
Cuộc phỏng vấn của Diệp Đình, trong nháy mắt đã trấn an tâm tình của phần lớn dân chúng.
Sau chuyện này, tổng tài Louiss của Laroe và Henry cũng chấp nhận phỏng vấn, lúc bị hỏi đến đoạn Lăng Vi và Hoa Thiếu Kiền có quan hệ hay không, Henry liền trực tiếp mắng chửi…
Ngay sau đó, tất cả những gì liên quan đến chuyện này đều nhanh chóng chuyển hướng.
Sự chửi bới của dân chúng với Lăng Vi cuối cùng cũng dần dần không còn nữa.
Trở về biệt thự, đã hơn mười một giờ đêm. Lăng Vi thả người vào trên chiếc ghế sofa mềm mại, giống như buông xuống hết thảy mọi gánh nặng. Cô rất thích chiếc ghế sofa này, màu xanh da trời nhạt, tựa như màu sóng biển của đại dương bao la… Xúc cảm mềm mạo, khiến cô có một thứ cảm giác vô cùng an toàn. Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Đình, tò mò hỏi anh: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Horca thực sự rớt đài rồi?”
Diệp Đình đi tới, cúi người ngối bên cạnh cô, nới lỏng một chiếc cúc áo, cười với cô một tiếng.
Cô nhạy bén nhận ra được, tâm tình hiện giờ của anh vô cùng tốt.
Lăng Vi chớp mắt, nhìn anh chăm chú, hói: “Cái ông thủ tướng kia? Là đối tượng công kích chủ yếu của các anh? Ông ta đã tiêu đời chưa? Tại sao lại phải chỉnh ông ta? Ép bức một thủ tướng rớt đài, lại dễ dàng như vậy sao?”
Diệp Đình vươn tay búng mũi cô một cái: “Chuyện này nào có đơn giản như vậy, thứ em thấy chẳng qua cũng chỉ là kết quả, cả quá trình vô cùng mạo hiểm, hơn nữa đã kéo dài ba năm!”
“Đã kéo dài ba năm?” Lăng Vi kinh ngạc há cái miệng nhỏ, Diệp Đình nhìn miệng nhỏ của cô biến thành một chữ O tròn xoe đáng yêu, tâm trạng vô cùng tốt đưa ngón tay vào miệng nhỏ của cô, khuấy khuấy vài cái. Lăng Vi không nghĩ tới anh sẽ làm vậy, lại càng khiếp sợ, cắn luôn lấy ngón tay anh.
Hàm răng nhỏ của cô cắn chặt ngón tay anh, đầu lưỡi mềm nhũn giống như dòng điện từng chút từng chút chạy khắp cả người anh.
Tâm trạng Diệp Đình lại tốt hơn, bật cười, rút ngón tay ra sau đó tiếp tục cời cúc áo sơ mi, vừa cởi vừa nói: “Cái gã Horca này là người đứng phía sau của VIB, sau khi ông ta bị vặn ngã, tất nhiên VIB sẽ bị thương tổn nặng nề!”
“Oh!” Thì ra là vậy, Lương Cửu đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra!
Cô nắm lấy cánh tay anh, hỏi: “Anh không trả thù Yuna, cũng không trả thù VIB, mà trực tiếp tìm tới hậu đài của bọn họ?”
Diệp Đình búng chóp mũi cô một cái: “Bắt giặc phải bắt vua trước, chính là đạo lý này.”
Lăng Vi bị anh làm mấy hành động thân mật này khiến cho cả khôn mặt đều đỏ bừng. Thế nhưng, cô cảm thấy chuyện này rất thú vị, lại ngẫm nghĩ một chút, hơi ngờ ngợ: “Vì sao nữ vương kia lại phải giúp các anh?”
“Không phải bà ấy giúp tôi, mà là tôi giúp bà ta.” Diệp Đình nói: “Chuyện lợi ích chính trị em không hiểu, nữ vương, tổng thống luôn muốn nâng thế lực của mình lên. Vì thế, Horca đang đảm nhiệm bắt buộc phải rớt đài.”
“…” Lăng Vi cười khanh khách: “Thật là đáng sợ… bọn họ lại không phải cùng một phe…”
Diệp Đình ôn nhu xoa tóc cô, Lăng Vi vô cùng tò mò hỏi: “Anh nắm được cái chuôi gì của Horca sao?”
Diệp Đình nói: “Hằng năm lão ta có thể thu được rất nhiều sản nghiệp từ dài truyền hình VIB, đội bóng AL, hạm đội G2, ít nhất cũng kiếm được hơn năm tỷ.”
“…” Năm tỷ?!
Lăng Vi đột nhiên hít sâu một hơi, mí mắt chớp chớp, như vậy mười năm, là có năm mươi tỷ rồi!
Cái lão Horca này chính là một cự phú mà!
Cô đang kinh ngạc ngẩn người, đột nhiên thấy gương mặt đẹp trai của Diệp Đình dán sát về phía mình.
Diệp Đình nắm chặt lấy cằm cô, vẻ mặt đầy bất mãn ép tới gần cô: “Bây giờ thì có thể giải thích một chút, bạn, gái… là có ý tứ gì?”
Lăng Vi câm nín.
Diệp Đình tiến tới sát cô, mạnh mẽ áp cô trên sofa, anh dùng một tay giữ chặt cả hai tay cô, kéo lên đặt trên đỉnh đầu, một tay khác đưa vào trong váy cô, giống như trừng phạt bóp mạnh vào ngang hông cô một cái, cưới xấu xa: “Bạn gái là có ý tứ gì?”
Đầu Lăng Vi ‘ong’ một tiếng, giãy dụa liên tục, tay Diệp Đình lại càng tăng thêm sức: “Em là bạn gái của ai?”
“…” Lăng Vi cảm nhận được khí tức trên người anh vô cùng nguy hiểm! Đôi mắt sâu đen của anh nhìn cô chằm chằm, ý tứ trừng phạt vô cùng nặng!
“Hử? Em là bạn gái của ai?” Bàn tay anh lại trượt đến sau lưng, cởi bỏ nút áo ngực của cô.
Trong đầu Lăng Vi ong ong mấy tiếng, lúc đó cô đưa Hoa Thiếu Kiền đi bệnh viện, tình thế đang cấp bách, không hề suy nghĩ nhiều đến vậy, hơn nữa, cô cũng không biết sẽ bị người khác quay trộm…
Cô cố gắng giãy dục, nhưng dù giãy thế nào cũng không thoát ra được.
Quá mức nóng ruột, cô liền buột miệng nói: “Lúc ấy em không nghĩ nhiều như vậy!” Bàn tay anh giữ chặt lấy cằm cô, cô khẽ kêu một tiếng, liền vội vàng sửa lời: “Không phải… Em nói sai rồi! Không phải là không suy nghĩ nhiều như vậy… mà em không còn cách nào khác…” Đôi tay anh kéo khóa chiếc váy cô đang mặc ra: “Em là bạn gái của ai, mau nói.”
Lăng Vi đầy vẻ thẹn thùng, quẫn bách: “Em không phải bạn gái của anh ta. Em là vợ anh…”
Diệp Đình hài lòng cười một tiếng, đưa tay vào trong váy cô, ánh mắt tà tứ nhìn chằm chằm: “Nghĩa vụ của người vợ là gì? Có cần chồng em phải dạy không?” Anh đưa tay kéo váy của cô xuống đến tận đầu gối.
Lăng Vi muốn giơ tay ngăn cản, thế nhưng tay cô lại bị anh giữ chặt quá, đặt lên tận trên đỉnh đâu, cô cố gắng uốn người, Diệp Đình đột nhiên hít sâu một hơi, nơi nóng bỏng của anh dám chặt lấy cô. Lăng Vi nhìn tròng mắt anh sâu đến mức không thấy đáy.
Mặt Lăng Vi trong nháy mắt liền đỏ ửng, ngay cả lỗ tau, cả cổ cũng đều đỏ.
Diệp Đình nhìn chằm chằm làn da đỏ ửng của cô, ánh mắt càng ngày càng sâu.
Trong lòng Lăng Vi liền biết hôm nay cô phải vào miệng cọp rồi! Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi ngày này đến, cô vẫn có chút sợ hãi. Phòng khách vẫn đang bật đèn, cô sợ bị người khác nhìn thấy, liền năn nỉ: “Đèn vẫn còn đang bật mà…”
Diệp Đình hôn cô, hừ một tiếng: “Bật đèn, thì mới nhìn rõ được.”
“Không phải… anh quên rồi, không phải trong phòng khách có camera sao?”
Diệp Đình không nhịn được liền dùng sức mút lấy môi cô: “Nhiều lời như vậy làm gì? Không thể chuyên tâm hơn một chút được sao?” Anh ngậm lấy môi cô, vừa hút vào thật chặt, vừa lẩm bẩm nói nhỏ: “Em cho là chồng em sẽ cho người khác xem kịch không công sao, ở nơi này, đương nhiên tôi đã cho người đi hủy camera rồi.”
Lăng Vi không lòng kêu thảm rồi, bị anh hôn đến mức không cách phản kháng, chỉ đành nói: “Có thể đi vào phòng ngủ được không? Ở chỗ này, em không thể thả lỏng được…”
Diệp Đình đột nhiên ngước mắt nhìn cô chăm chú, đôi đồng tử của anh đen bóng, mang một cảm xúc kinh ngạc.Tiếp sau đó, trong mắt lại toát ra vẻ vui mừng ngạc nhiên, anh khẽ kéo cong khóe môi, giọng nói trầm thấp, hỏi: “Em bằng lòng cho tôi?”
Tác giả :
Bạo Mễ Hoa