Yêu Quái Y Quán
Chương 5-2: Chi Ngũ: Tử biệt(2)
Mục tiêu lần này chính là con trai của gia đình Đoàn thị giàu có nhất Lễ Châu, con nhà quan chức buôn bán, ăn chơi trác táng khắp nơi, ức nam hiếp nữ, đối với Giang Hoài mà nói đây quả thực chẳng chút đáng sợ, xem như một nhiệm vụ khá đơn giản.
Giang Hoài từ trước đến giờ luôn đơn độc hành động, nên y để Lục Vưu ở lại quán trọ, thay quần áo khác, rồi đi ra cửa.
Sắc trời âm u, như thể sắp đổ cơn mưa.
Giang Hoài chọn vị trí ẩn nấp, trước mắt ngày ngày phải ôm cây đợi thỏ.
Thế nhưng y không phải đợi lâu, phía xa đã xuất hiện bóng dáng hai người xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía này. Một nữ tử dáng vẻ thướt tha phong trần đang dìu một tên đại thiếu gia đi một bước lắc một bước, tên công tử kia mùi rượu nồng nặc tận trời, miệng thì không ngừng chửi bậy hết câu này đến câu khác.
Nữ tử phong trần kéo nam nhân say khướt kia đi, trong lòng mặc dù vô cùng buồn nôn, nhưng vẫn cười xòa. Đi qua hai ngã rẽ sẽ đến được phủ đệ của vị đại thiếu gia này. Nữ tử sau khi nghiêng đầu thở hắt, quay lại định nói gì đó với hắn, liền thấy trước mắt lóe lên ánh kiếm, một dòng chất lỏng ấm nóng văng lên mặt nàng. Nữ tử theo phản xạ né đầu sang một bên, chỉ thấy mũi kiếm sắc nhọn bóng loáng đâm xuyên qua yết hầu của gã kia. Nàng kinh hãi đến cực điểm, hét lên một tiếng, rồi bất tỉnh tại chỗ.
Giang Hoài thu hồi Hàn Thiền. Mục tiêu đã được trừ khử, đang đắn đo không biết xử lý vị nhân chứng vô tình thế nào, lại nghe một người nói: “Mềm lòng nương tay, sẽ để lại hậu hoạn khó lường nha.”
Giang Hoài cảnh giác quay đầu, liền thấy một thiếu nữ người Miêu Cương đang ngồi trên vách tường, đung đưa hai chân, ý cười nhàn nhạt nhìn y.
Giang Hoài cả kinh nói: “……Là ngươi?”
Thiếu nữ Miêu Cương bảo: “Ngươi không đành lòng thì để ta thay ngươi giải quyết vậy.”
Lời còn chưa dứt, nàng phất tay thả ra một con cổ trùng, tàn nhẫn cắn đứt yết hầu của nữ tử phong trần kia.
Thiếu nữ phất phất tay: “Không cần đa tạ, hẹn ngày tái kiến.”
Giang Hoài nâng kiếm nghênh tiếp: “Đứng lại!”
Thiếu nữ thấy vậy thì phồng má, giả bộ tức giận nói: “Ngươi Trung Nguyên các ngươi lấy oán báo ân.” Nàng bỗng nhiên rắc bột phấn, còn có lòng tốt nhắc nhở, “Nhắm mắt!”
Giang Hoài lập tức điểm mũi chân xuống đất, lấy đà tung người về phía sau mấy trượng, nghiêng Hàn Thiền che chắn, kiếm khí đánh văng bột phấn ra xa. Khi ngẩng đầu lên, thì thiếu nữ Miêu Cương kia đã biến mất sau bức tường.
Giang Hoài trở lại khách điếm. Chẳng biết từ khi nào trời đổ mưa lâm thâm.
Đi tới góc đường, xa xa thấy bóng lưng Lục Vưu, dáng dấp kia, dường như là đang chờ y.
Trong lòng Giang Hoài bỗng xuất hiện một cảm giác không nói lên lời.
Mưa phùn mù mịt, phía xa Lục Vưu đang đứng đưa lưng về phía y, tay cầm một chiếc ô giấy dầu, mặt ô in từng đóa hoa đào sắp nở, từng nụ hoa e ấp, được nước mưa thấm ướt, cảm giác như những đóa hoa ấy sẽ bung nở tỏa hương.
Giang Hoài không tự chủ mà ngưng thở, y sợ rằng chỉ cần sơ ý một chút thì hình ảnh trước mắt sẽ như bị cuốn trôi như cát bụi.
Lục Vưu ngây người nhìn khách vãng lai qua đường, hắn chìa tay ra ngoài, mưa sắp tạnh rồi.
Cảm giác có người đi tới từ phía sau, Lục Vưu xoay người lại theo bản năng: “Giang Hoài? Đã xong rồi sao?”
Sau lưng bỗng nhiên được bao bọc trong hơi ấm.
Người đến không hề lên tiếng, kéo hắn ngược vào trong lồng ngực rắn chắc.
Lục Vưu liền nghe được mùi hương quen thuộc.
Hắn muốn hỏi Giang Hoài làm sao vậy, thuận lợi chứ, nhưng chẳng biết vì sao lời đến bên miệng lại biến thành: “Ngươi làm cái gì vậy, muốn ta cõng ngươi về hử?”
Giang Hoài cúi đầu, chóp mũi vùi sâu vào hõm vai của hắn, giọng nói xuyên qua lớp vải vóc có chút khó chịu: “Ngươi có thể yên lặng được không.”
Lục Vưu quay đầu mắng hắn: “Coi ngươi lợi hại ghê, còn dám chê ta ồn ào?”
Nhưng nhìn gương mặt Giang Hoài với khoảng cách gần như vậy, ánh mắt rũ xuống, hắn nhìn không ra cảm xúc trên nét mặt y.
Không biết sao lại thế này, Lục Vưu lại nghĩ đến nụ hôn ở Lan Đình, bỗng dưng mở miệng lại nói lắp: “Ngươi, ngươi có phải là lạnh lắm không? Còn có, ngươi làm ướt y phục của ta luôn rồi.”
Giang Hoài: “Ừ.”
Lục Vưu: “Ừ là xong hả? Ngươi không xin lỗi sao?”
Giang Hoài: “Xin lỗi.”
Lục Vưu cảm thấy có gì đó không đúng: sao nghe lời như vậy?
Hắn lo lắng xoay người lại, sờ sờ đầu Giang Hoài: “Ngươi bị đánh hả?”
Giang Hoài nghĩ: người này tại sao không phải là người câm chứ.
Công tử Đoàn Ngọc của Đoàn Gia Lễ Châu đã chết, vết thương chí mạng ngay yết hầu, máu thịt lẫn lộn, chết không nhắm mắt. Tin tức này ngày hôm sau lưu truyền khiến dư luận xôn xao mạnh mẽ.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, không cần nán lại, Giang Hoài suy tính mấy ngày nữa sẽ lên đường trở về Lan Đình. Theo phép tắc thì phải đến Vấn Kiếm Sơn Trang chào từ biệt, nhưng chung quy là có chút do dự.
Khoảng thời gian Lục Vưu này cũng đã chơi đủ rồi, lại có chút nhớ nhung núi Bất Tri của mình, thuận miệng hỏi: “Chúng ta lúc nào thì quay về?”
Giang Hoài nói: “Hôm nay.”
Lục Vưu nói: “Ý ta là về núi Bất Tri của ta.”
Giang Hoài im lặng một hồi, đắn đo mở miệng: “Lục Vưu, có một chuyện ta muốn cùng ngươi thương lượng.”
Lục Vưu vung tay lên: “Nói.”
Giang Hoài hít sâu một hơi, nói: “Ta muốn ở lại Lan Đình. Ngươi có thể đồng….”
Lục Vưu vội xen lời: “Không được, Hề Nang đã thế chấp ngươi cho ta, ngươi phải theo ta trở về.”
Giang Hoài nhíu mày nói: “Lục Vưu….”
Lục Vục bịt chặt hai tai: “Ta không nghe. Sư đệ sư muội ngươi ai cũng có công việc quan trọng, nhiều thêm một người như ngươi không bằng bớt đi một người, ngươi trở lại làm gì?”
Giang Hoài giải thích phải trái với hắn: “Sư phụ đối với ta ơn trọng như núi…..”
Bởi vì Lục Vưu trước nay vẫn là kẻ chủ trương không nghe đạo lý, liền kéo tay y nói: “Ta cứu mạng ngươi, khác nào phụ mẫu tái sinh, ngươi gọi ta một tiếng cha nghe đi?”
Giang Hoài: “……….”
Y còn muốn cùng Lục Vưu nói rõ lí lẽ, vừa mới mở miệng, hai bên thái dương bỗng dưng đau nhói, trước mắt hiện ra một hình ảnh, chợt lóe lên, rồi lại biến mất ngay lập tức. Cùng lúc đó, trong người dường như cũng đã có gì đó biến mất theo.
Giang Hoài bỗng dưng thay đổi sắc mặt, khiếp sợ cực điểm, lại vô cùng khó tin.
Hắn bỗng nhiên buông Lục Vưu ra, lao ra ngoài như một kẻ điên.
Lục Vưu đứng nguyên tại chỗ, sửng sốt nửa ngày mới sực tỉnh mà tức giận: “Là ai tập cho hắn hả, còn biết đá hậu* rồi!”
*: không nghe lời
Giang Hoài vận khinh công chạy đi, xẹt qua mái nhà, cảnh sắc đường phố dưới chân lướt qua như dòng nước chảy xiết.
Bàn tay Giang Hoài nắm chặt Hàn Thiền dường như run rẩy.
Vừa mới nãy, y nhìn thấy một gương mặt hiện ra trong vũng máu.
Mà gương mặt ấy, chính là Tần Sanh.
Giang Hoài từ trước đến giờ luôn đơn độc hành động, nên y để Lục Vưu ở lại quán trọ, thay quần áo khác, rồi đi ra cửa.
Sắc trời âm u, như thể sắp đổ cơn mưa.
Giang Hoài chọn vị trí ẩn nấp, trước mắt ngày ngày phải ôm cây đợi thỏ.
Thế nhưng y không phải đợi lâu, phía xa đã xuất hiện bóng dáng hai người xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía này. Một nữ tử dáng vẻ thướt tha phong trần đang dìu một tên đại thiếu gia đi một bước lắc một bước, tên công tử kia mùi rượu nồng nặc tận trời, miệng thì không ngừng chửi bậy hết câu này đến câu khác.
Nữ tử phong trần kéo nam nhân say khướt kia đi, trong lòng mặc dù vô cùng buồn nôn, nhưng vẫn cười xòa. Đi qua hai ngã rẽ sẽ đến được phủ đệ của vị đại thiếu gia này. Nữ tử sau khi nghiêng đầu thở hắt, quay lại định nói gì đó với hắn, liền thấy trước mắt lóe lên ánh kiếm, một dòng chất lỏng ấm nóng văng lên mặt nàng. Nữ tử theo phản xạ né đầu sang một bên, chỉ thấy mũi kiếm sắc nhọn bóng loáng đâm xuyên qua yết hầu của gã kia. Nàng kinh hãi đến cực điểm, hét lên một tiếng, rồi bất tỉnh tại chỗ.
Giang Hoài thu hồi Hàn Thiền. Mục tiêu đã được trừ khử, đang đắn đo không biết xử lý vị nhân chứng vô tình thế nào, lại nghe một người nói: “Mềm lòng nương tay, sẽ để lại hậu hoạn khó lường nha.”
Giang Hoài cảnh giác quay đầu, liền thấy một thiếu nữ người Miêu Cương đang ngồi trên vách tường, đung đưa hai chân, ý cười nhàn nhạt nhìn y.
Giang Hoài cả kinh nói: “……Là ngươi?”
Thiếu nữ Miêu Cương bảo: “Ngươi không đành lòng thì để ta thay ngươi giải quyết vậy.”
Lời còn chưa dứt, nàng phất tay thả ra một con cổ trùng, tàn nhẫn cắn đứt yết hầu của nữ tử phong trần kia.
Thiếu nữ phất phất tay: “Không cần đa tạ, hẹn ngày tái kiến.”
Giang Hoài nâng kiếm nghênh tiếp: “Đứng lại!”
Thiếu nữ thấy vậy thì phồng má, giả bộ tức giận nói: “Ngươi Trung Nguyên các ngươi lấy oán báo ân.” Nàng bỗng nhiên rắc bột phấn, còn có lòng tốt nhắc nhở, “Nhắm mắt!”
Giang Hoài lập tức điểm mũi chân xuống đất, lấy đà tung người về phía sau mấy trượng, nghiêng Hàn Thiền che chắn, kiếm khí đánh văng bột phấn ra xa. Khi ngẩng đầu lên, thì thiếu nữ Miêu Cương kia đã biến mất sau bức tường.
Giang Hoài trở lại khách điếm. Chẳng biết từ khi nào trời đổ mưa lâm thâm.
Đi tới góc đường, xa xa thấy bóng lưng Lục Vưu, dáng dấp kia, dường như là đang chờ y.
Trong lòng Giang Hoài bỗng xuất hiện một cảm giác không nói lên lời.
Mưa phùn mù mịt, phía xa Lục Vưu đang đứng đưa lưng về phía y, tay cầm một chiếc ô giấy dầu, mặt ô in từng đóa hoa đào sắp nở, từng nụ hoa e ấp, được nước mưa thấm ướt, cảm giác như những đóa hoa ấy sẽ bung nở tỏa hương.
Giang Hoài không tự chủ mà ngưng thở, y sợ rằng chỉ cần sơ ý một chút thì hình ảnh trước mắt sẽ như bị cuốn trôi như cát bụi.
Lục Vưu ngây người nhìn khách vãng lai qua đường, hắn chìa tay ra ngoài, mưa sắp tạnh rồi.
Cảm giác có người đi tới từ phía sau, Lục Vưu xoay người lại theo bản năng: “Giang Hoài? Đã xong rồi sao?”
Sau lưng bỗng nhiên được bao bọc trong hơi ấm.
Người đến không hề lên tiếng, kéo hắn ngược vào trong lồng ngực rắn chắc.
Lục Vưu liền nghe được mùi hương quen thuộc.
Hắn muốn hỏi Giang Hoài làm sao vậy, thuận lợi chứ, nhưng chẳng biết vì sao lời đến bên miệng lại biến thành: “Ngươi làm cái gì vậy, muốn ta cõng ngươi về hử?”
Giang Hoài cúi đầu, chóp mũi vùi sâu vào hõm vai của hắn, giọng nói xuyên qua lớp vải vóc có chút khó chịu: “Ngươi có thể yên lặng được không.”
Lục Vưu quay đầu mắng hắn: “Coi ngươi lợi hại ghê, còn dám chê ta ồn ào?”
Nhưng nhìn gương mặt Giang Hoài với khoảng cách gần như vậy, ánh mắt rũ xuống, hắn nhìn không ra cảm xúc trên nét mặt y.
Không biết sao lại thế này, Lục Vưu lại nghĩ đến nụ hôn ở Lan Đình, bỗng dưng mở miệng lại nói lắp: “Ngươi, ngươi có phải là lạnh lắm không? Còn có, ngươi làm ướt y phục của ta luôn rồi.”
Giang Hoài: “Ừ.”
Lục Vưu: “Ừ là xong hả? Ngươi không xin lỗi sao?”
Giang Hoài: “Xin lỗi.”
Lục Vưu cảm thấy có gì đó không đúng: sao nghe lời như vậy?
Hắn lo lắng xoay người lại, sờ sờ đầu Giang Hoài: “Ngươi bị đánh hả?”
Giang Hoài nghĩ: người này tại sao không phải là người câm chứ.
Công tử Đoàn Ngọc của Đoàn Gia Lễ Châu đã chết, vết thương chí mạng ngay yết hầu, máu thịt lẫn lộn, chết không nhắm mắt. Tin tức này ngày hôm sau lưu truyền khiến dư luận xôn xao mạnh mẽ.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, không cần nán lại, Giang Hoài suy tính mấy ngày nữa sẽ lên đường trở về Lan Đình. Theo phép tắc thì phải đến Vấn Kiếm Sơn Trang chào từ biệt, nhưng chung quy là có chút do dự.
Khoảng thời gian Lục Vưu này cũng đã chơi đủ rồi, lại có chút nhớ nhung núi Bất Tri của mình, thuận miệng hỏi: “Chúng ta lúc nào thì quay về?”
Giang Hoài nói: “Hôm nay.”
Lục Vưu nói: “Ý ta là về núi Bất Tri của ta.”
Giang Hoài im lặng một hồi, đắn đo mở miệng: “Lục Vưu, có một chuyện ta muốn cùng ngươi thương lượng.”
Lục Vưu vung tay lên: “Nói.”
Giang Hoài hít sâu một hơi, nói: “Ta muốn ở lại Lan Đình. Ngươi có thể đồng….”
Lục Vưu vội xen lời: “Không được, Hề Nang đã thế chấp ngươi cho ta, ngươi phải theo ta trở về.”
Giang Hoài nhíu mày nói: “Lục Vưu….”
Lục Vục bịt chặt hai tai: “Ta không nghe. Sư đệ sư muội ngươi ai cũng có công việc quan trọng, nhiều thêm một người như ngươi không bằng bớt đi một người, ngươi trở lại làm gì?”
Giang Hoài giải thích phải trái với hắn: “Sư phụ đối với ta ơn trọng như núi…..”
Bởi vì Lục Vưu trước nay vẫn là kẻ chủ trương không nghe đạo lý, liền kéo tay y nói: “Ta cứu mạng ngươi, khác nào phụ mẫu tái sinh, ngươi gọi ta một tiếng cha nghe đi?”
Giang Hoài: “……….”
Y còn muốn cùng Lục Vưu nói rõ lí lẽ, vừa mới mở miệng, hai bên thái dương bỗng dưng đau nhói, trước mắt hiện ra một hình ảnh, chợt lóe lên, rồi lại biến mất ngay lập tức. Cùng lúc đó, trong người dường như cũng đã có gì đó biến mất theo.
Giang Hoài bỗng dưng thay đổi sắc mặt, khiếp sợ cực điểm, lại vô cùng khó tin.
Hắn bỗng nhiên buông Lục Vưu ra, lao ra ngoài như một kẻ điên.
Lục Vưu đứng nguyên tại chỗ, sửng sốt nửa ngày mới sực tỉnh mà tức giận: “Là ai tập cho hắn hả, còn biết đá hậu* rồi!”
*: không nghe lời
Giang Hoài vận khinh công chạy đi, xẹt qua mái nhà, cảnh sắc đường phố dưới chân lướt qua như dòng nước chảy xiết.
Bàn tay Giang Hoài nắm chặt Hàn Thiền dường như run rẩy.
Vừa mới nãy, y nhìn thấy một gương mặt hiện ra trong vũng máu.
Mà gương mặt ấy, chính là Tần Sanh.
Tác giả :
Tái Xuyên