Yêu Quái Thư Trai
Chương 75: Song sinh (8)
Kẻ địch thế đến rào rạt, không cần nói nhảm, trực tiếp đánh nhau.
Tiểu Kiều vác đao xông lên, Lâm Thiên Phong lui về phía sau một bước, ánh mắt sắc bén đảo qua màn đêm sau ánh đèn, “Hướng chín giờ, ba.”
Tiểu Kiều nghe vậy cổ tay vừa chuyển, mười hai khoen kim loạn trên sống đao đinh đương rung động. Cái chớp mắt tiếp theo, ánh đao và bóng đen đã quấn cùng một chỗ, đao pháp mở rộng chấn đến cây lá xung quanh vang lên tiếng xào xạt.
Nhưng mà quỷ quái là không có thật thể, một đao chặt xuống phảng phất đều là chém vào khoảng không, Tiểu Kiều không khỏi hơi nhăn mày.
“Phía sau! Hướng bảy giờ!” Lâm Thiên Phong lần thứ hai đề điểm.
Tiểu Kiều đang quơ đao về trước, nghe vậy liền không hề chần chờ lấy chân trái làm trục xoay, đảo người cấp tốc lướt đao về phía sau. Kình phong gào thét một gã quỷ quái bị cắt làm hai đoạn, trong khoảnh khắc hòa thành khói đen tiêu tán.
Nhưng mà giết được một, lại có càng nhiều hơn bắt đầu vây lấy.
Lâm Thiên Phong âm thầm kinh hãi, cũng không phải là vì sự giết chóc quả quyết của Tiểu Kiều, đối với việc này cậu từ sớm đã có chuẩn bị. So với để đám quỷ quái này tiếp tục bị người khu xử, còn không bằng cho bọn họ một con đường giải thoát.
Điều làm cậu kinh ngạc chính là số lượng quỷ quái đối phương triệu hồi, quỷ đạo nhất chi vốn không hưng thịnh, mấy năm nay càng thêm xuống dốc. Nhưng nhìn trận thế này của đối phương, hoàn toàn không có cái gì gọi là đang xuống dốc.
Nếu như Lâm gia bên kia bờ biển thật sự là một chi nhánh của nhà bọn họ, Lâm Thiên Phong làm người chưởng kính thế hệ này cũng coi như bụng làm dạ chịu.
Nghĩ đến đó, Lâm Thiên Phong cấp tốc lấy một lá bùa màu vàng rực từ trong túi ra kẹp giữa hai đầu ngón tay, thủ thế đặt trước ngực. Âm tiết trầm thấp thần bí nhanh chóng tuôn ra từ đôi môi, châm lên một luồng hỏa diễm u lam giữa bóng đêm đen kịt.
Hỏa diễm bắt nguồn từ phù chú, theo âm tiết trong miệng Lâm Thiên Phong mà không ngừng biến ảo chập chờn. Tay còn lại của Lâm Thiên Phong nhanh chóng bắt lấy đầu còn lại của tấm bùa, hai tay nhanh chóng bật ra, lá bùa đang bùng cháy cũng theo đó từ một phân hai, chỉ là thế lửa vẫn không hề giảm bớt.
“Liệt phù!” Trong bóng tối, chủ nhân của một ánh mắt nhìn chằm chằm hoàng phù trên tay Lâm Thiên Phong, đồng tử ánh ra sự ngạc nhiên lẫn với ghen tỵ. Thuật pháp ‘Liệt phù’ chính tông của Lâm gia không ngờ lại tái hiện trên người một thằng nhóc như vậy, uy lực của tấm bùa này, cho dù là hơn mười tấm bùa hôm đó hắn dùng để tấn công Thương Tứ gộp lại cũng không thể so sánh.
Nhất định phải bắt được Lâm Thiên Phong, ý nghĩa của thằng nhóc này đã không thấp hơn cặp song sinh nọ.
“Lên!” Quát to một tiếng, lại có một người bước ra từ bóng tối ven đường, đèn đường kéo dài bóng của kẻ nọ trên mặt đất, chỉ là dưới ánh đèn, gương mặt của hắn giống như còn che phủ một tần sương mờ, không thể nhìn rõ.
Hai người nhanh chóng nắm bắt thủ ấn, tốc độ rất nhanh, lúc Lâm Thiên Phong nhìn sang ấn của hai người đã thành hình. Quỷ quái trên đường phát ra tiếng gào thét, âm phong từng trận nổi lên, thân ảnh của đám quỷ kia cũng chợt phồng to chèn ép cả không gian, đánh thẳng về phía Lâm Thiên Phong.
Nhưng mà Lâm Thiên Phong cũng không hề cử động, tràng cảnh bị quỷ quái bao vây trong dự đoán cũng chẳng thấy phát sinh. Tiểu Kiều đúng lúc xuất hiện trước mặt Lâm Thiên Phong, đại đạo bắt ngang trước ngực, mười hai khoen tròn va đập ngân nga, Tiểu Kiều vỗ mạnh một chưởng lên sống đao, tiếng kim loại rền vang lập tức giống như sóng biển khuếch tán ra ngoài, trong đó còn giấu đao phong sắc bén, thẳng tắp xuyên vào lỗ tai của đám quỷ quái.
Bọn chúng ôm đầu đau đớn gào thét, mà trong lúc này, cổ tay của Lâm Thiên Phong chợt chuyển, hai lá bùa lần nữa phân liệt từ hai thành bốn, từ bốn thành tám, hơn nữa nhìn khí thế giống như vẫn chưa dừng lại!
“Mười sáu!” Đôi mắt trong bóng tối đột nhiên trợn to, mười sáu tấm Liệt phù, thiên phú của thằng nhóc Lâm Thiên Phong này thực sự quá đáng sợ. Hắn không thể do dự nữa, lập tức gào to: “Kết trận!”
Nhưng mà lúc này, phù chú trong tay Lâm Thiên Phong đã vận sức từ lâu, chỉ còn chờ phát động.
–
Cùng lúc đó, bên ngoài thư trai cũng nghênh đón vô số quỷ ảnh tụ tập. Trong con hẻm dài sâu thẳm, ở những góc khuất đèn đường không thể chiếu đến, thậm chí là dưới miệng cống thoát nước, những quỷ ảnh mơ hồ không có thực thế đều đồng loạt xông ra, như một đợt thủy triều màu đen ập thẳng về phía thư trai.
Nếu áp đến lại gần còn có thể nghe được tiếng quỷ nói thầm, giống như là một thanh âm khàn khàn lạnh lẽo kề sát bên tai, mà khi những thanh âm này tụ tập lại với nhau, hoàn toàn đủ để khiến cho người ta cảm thấy xương cốt bủn rủn.
Song, ngay khi quỷ ảnh thứ nhất đến trước cửa thư trai ý đồ xông vào, phần cánh tay của nó giống như đã chạm phải một lá chắn vô hình, lá chắn này giống như một cái chụp hình tròn gắt gao bao trùm lấy cả thư trai, cản trở bước tiến của những kẻ đột nhập.
Thế nhưng, quỷ hồn từ sớm đã mất đi đại bộ phận linh trí cũng không hiểu được lui lại, bọn chúng một lần lại một lần đánh vào lớp lá chắn kia, trong không khí rất nhanh bắt đầu nổi lên từng tia ba động, mà tấm chắn cũng vì thế bị ép đến vặn vẹo.
“Hức hức hức hức thật đáng sợ......” Thái Bạch Thái Hắc đứng trên lan can lầu hai ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vô số quỷ ảnh đã men theo tấm chắn bò lên, vì vậy kết giới nguyên bản vô hình vô sắc lại bị nhiễm phải một tầng hắc sắc dày nặng không đồng nhất. Mà khoảng không bên trên thư trai cũng giống như bị tằm ăn rỗi rơi vào màn đêm vô tận ánh trăng và những vì tinh tú đều cứ thế biến mất.
Hai bé mập nức nở ôm lấy nhau, run rẩy, “Chủ nhân cứu mạng!”
Thế nhưng chủ nhân của bọn họ đang bận hẹn hò, không muốn bị quấy rầy. Thật ra Lục Tri Phi đã nghe được tiếng chuông nhỏ trên eo Thương Tứ không ngừng vang lên, còn hỏi một câu, “Mặc kệ sao?”
“Trong thiên hạ, còn chưa có ai có thể phá cấm chế của ta dễ dàng như vậy. Hơn nữa......” Thương Tứ đưa một que kẹo cho Lục Tri Phi, quay đầu nhìn về vị? trí khá kín đáo phía bồn hoa, còn có khúc quanh ven tòa nhà lớn bên cạnh, cười nói: “Đối phương lễ nghĩa chu toàn đến thế, làm sao có thể chỉ bỏ quên chúng ta chứ?”
“Bọn họ từ đầu vẫn đi theo?” Lục Tri Phi hỏi.
“Đúng vậy.” Thương Tứ hoạt động cổ tay một chút, “Xem ra là muốn kéo chân chúng ta lại, tranh thủ thời gian cho những người khác. Đoán chừng là đã dốc hết lực lượng.”
“Ồ.” Lục Tri Phi cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ lui về sau một bước, “Anh đánh, em xem.”
Thương Tứ nhướn mày quay đầu lại, “Không cổ vũ ta một chút sao?”
Lục Tri Phi trầm mặc hai giây, sau đó nắm lấy thỏ bông lắc lắc, cầm tay chân thỏ bày ra một tư thế cổ vũ, giọng nói không chút gợn sóng cũng không có thành ý thốt lên, “Đại ma vương cố lên.”
Chỉ là Thương Tứ còn cảm thấy rất khả ái, hắn cảm thấy ngay thời khắc này. năng lượng của mình có thể đủ lật úp cả tòa cao ốc. Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi cũng bất quá như thế mà thôi.
–
Tình huống phía bên này cũng không quá lạc quan.
“Phụt!” Lại một lá bùa bị thiêu đốt không còn, Lâm Thiên Phong hô hấp rối loạn, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu cho dù có thiên phú đến thế nào thì tuổi tác vẫn bày ra đó, đạo hạnh của đối phương không phải chỉ cần một ít pháp thuật cao cấp của cậu là có thể chống lại.
Nhưng mà lúc này, thế tấn công của kẻ địch đột nhiên thả chậm, phía trước có một người bước ra gọi tên Lâm Thiên Phong.
“Thiên Phong, trả con lại cho thím có được không?”
Lâm Thiên Phong lau mồ hôi, định thần nhìn lại, chỉ thấy thím út Lâm Xảo của mình bước khỏi bóng tối, gương mặt tiều tụy tái nhợt mang theo mong đợi nhìn sang, “Trả hai em lại cho thím có được không? Chỉ cần con đồng ý, thím bảo đảm sẽ khuyên chú của con không làm như vậy nữa.”
Lâm Thiên Phong nhìn người phụ nữ kia, không nói gì. Ngày thường Lâm Xảo đối xử với cậu còn tốt hơn Lâm Bình An vài phần, tuy rằng Lâm Thiên Phong đến mức xem bà như mẹ của mình, thế nhưng trong lòng vẫn rất tôn trọng.
“Thiên Phong, con không tin được Bình An nhưng còn không thể tin thím sao?” Lâm Xảo tiếp tục đến gần, trong hốc mắt đã có ánh nước lưu chuyển, “Đó là con của thím, con trả lại con cho thím có được không? Thím van con.”
Nhãn thần của Lâm Thiên Phong nháy mắt xảy ra dao động, có thể Lâm Xảo sẽ không giống Lâm Bình An, dù sao cũng là con do chính bà sinh ra. Thế nhưng cậu vừa bước lên một bước, Tiểu Kiều ở bên cạnh liền cười lạnh, nói: “Ngươi cũng họ Lâm, chi thứ Lâm gia có quan hệ thế nào với ngươi?”
Lâm Thiên Phong đột nhiên dừng lại, nhìn gương mặt tuy tiều tụy nhưng cũng không mất phong vận của Lâm Xảo, trên lưng rịn ra mồ hôi lạnh.
Trong mắt Lâm Xảo hiện ra một tia cảnh giác mịt mờ, “Mày là ai? Vì sao lại nói xấu tao?”
Tiểu Kiều như cười như không, “Chỉ là thuận miệng nói một chút, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?”
Nguy rồi, trong lòng Lâm Xảo xẹt qua một tia bất an, bà ta vội vàng nhìn về phía Lâm Thiên Phong, chỉ thấy trong mắt thiếu niên hiện lên một tia cảnh giác hoài nghi, tâm trạng không khỏi chùng xuống.
“Vì sao các người lại làm như vậy?” Lâm Thiên Phong không khỏi phẫn nộ, “Chẳng lẽ từ đầu khi thím gả cho chú con đã có âm mưu?”
“Thiên Phong, con còn nhỏ, rất nhiều chuyện con đều không hiểu.” Lâm Xảo nói, lần nữa vươn tay, ngữ khí ôn hòa, “Ngoan, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói, con sẽ trả con cho thím, phải không?”
Lâm Thiên Phong chợt nhớ đến trước kia, mỗi buổi sáng người phụ nữ này dều sẽ đứng ở cửa phòng bếp mỉm cười ấm áp với mình, nhưng mà tất cả sự ôn nhu trong quá khứ đều đã trôi theo cơn gió tối nay tan mất. Tiếng cười khùng khục quái dị hòa cùng tiếng quỷ khóc khiến trái tim của Lâm Thiên Phong từ từ trở nên lạnh lẽo.
Cậu lui về sau một bước, chỉ là một bước này lại phảng phất vạch ra một đạo lạch trời giữa cậu và Lâm Xảo.
Lâm Xảo thấy thế, biểu tình cũng chợt lạnh.
Lâm Thiên Phong hai tay kết ấn, hỏi: “Lâm Bình An đâu?”
“Đó là chú của mày, sao mày không tự mình đi hỏi?” Lâm xảo bỗng nhiên mỉm cười, nước mắt dưới ánh đèn đường lóe sáng lấp lánh, thần sắc cũng không còn bi thương tiều tụy, “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tao, tao cũng không làm chuyện gì có lỗi với mày. Hết thảy đều do Lâm Bình An tự nguyện, hai đứa nhỏ còn phải do tao sinh. Ngược lại là tụi bây, không ngừng khoa tay múa chân với chuyện của người khác, không cảm giác mình quản được quá rộng rồi sao?”
Lâm Thiên Phong trầm mặc, cậu rất phẫn nộ, thế nhưng thật bất ngờ, cho dù trong lòng có bao nhiêu phẫn nộ thì cậu vẫn có thể bảo trì trấn định. Có lẽ là do Tiểu Kiều đã từng nói cho cậu biết, phẫn nộ chính là vô dụng.
Vì vậy, cậu kéo xuống sợi dây đỏ buộc trên cổ mình, trên dây đỏ còn có một mặt gương đồng phục cổ lớn chừng ngón tay cái.
“La Sát kính.” Một giọng nam trầm thấp vang lên, Lâm Xảo quay đầu nhìn lại, “Anh họ.”
Anh họ của Lâm Xảo tên Lâm An Liêm, cũng chính là người ngày đó đã giao thủ với Thương Tứ. Lâm An Liêm vươn tay kéo Lâm Xảo ra sau che chở, “Cẩn thận một chút, uy lực của La Sát kính không nhỏ.”
Lâm Xảo trịnh trọng gật đầu, La Sát kính là chí bảo của nhà họ Lâm, mấy năm nay mụ cũng có ý tìm kiếm, chỉ là không ngờ vẫn được Lâm Thiên Phong đeo trên cổ. Ông già chết tiệt kia, thật đúng là có thứ tốt gì cũng để lại cho thằng cháu bảo bối này.
Lâm Bình An khẳng định cũng biết nhưng lại không nói ra, việc này khiến Lâm Xảo không khỏi nheo mắt lại. Mà lúc này, La Sát kính đã khôi phục lại kích thước ngang bằng một quả bóng đá, Lâm Thiên Phong một tay cầm trên một tay đỡ dưới, hai tay nâng kính.
Mặt kính xoay tròn, một bên là Ngọc diện Diêm La, một mặt là Quan Âm bảo tướng, mà lúc này Quan Âm đối nội, Diêm La đôi ngoại. Lâm Thiên Phong nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trong sát na trợn mắt thấp giọng khẽ quát, “Khai!”
Tiểu Kiều tò mò nhìn sang, chỉ thấy Ngọc diện Diêm La cư nhiên cũng theo hiệu lệnh của Lâm Thiên Phong mở mắt ra, diện mạo âm trầm tuấn tú như quan ngọc kia trong nháy mắt giống như sống lại.
Nhưng mà Tiểu Kiều lại phát hiện Lâm An Liêm vẫn sắc mặt như thường, khóe mắt đảo khắp xung quanh, mà mình cùng Lâm Thiên Phong không biết đã bị bao vây từ lúc nào. Tiểu Kiều hơi nhíu mày, lập tức đẩy nhẹ mắt kính viền vàng, lộ ra tia cười yếu ớt.
Đây là quỷ đạo sao? quả nhiên quỷ thần khó lường.
Tiểu Kiều lại quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên Phong, “Này, ngươi có được không? Nếu không để ta ra tay.”
Lâm Thiên Phong cũng không đáp lời, cậu phải dùng toàn bộ tâm thần để điều khiển La Sát kính, với đạo hạnh của cậu, cho dù chỉ có một tia phân thần cũng sẽ hứng chịu phản phệ. Nhưng cậu dù sao cũng phải cược một lần, cậu không thể vĩnh viễn đều dựa vào người khác, chuyện của nhà họ Lâm phải do người họ Lâm tự chấm dứt.
Có lẽ biểu tình của Lâm Thiên Phong quá mức kiên quyết, Tiểu Kiều cũng không nói gì nữa. Đại đao vung lên liên tiếp giúp Lâm Thiên Phong che chắn mấy đạo công kích, chỉ là sắc mặt của Lâm Thiên Phong càng lức càng tái nhợt, La Sát kính lại không làm ra bất kỳ phản ứng nào khác.
Lâm Xảo giống như cũng nhìn ra mánh khóe, mười ngón khẽ động rung lên mấy tiếng chuông leng keng, trong sát na này, đám quỷ quái nguyên bản chỉ biết công kích lung tung giống như được cái gì dẫn dắt, thế trận dần trở nên quy luật
Tiếng chuông mang theo giọng khuyên bảo uyển chuyển của Lâm Xảo truyền vào tai Lâm Thiên Phong, “Thiên Phong, đừng tiếp tục nữa, trả hai con cho thím đi. Thím là mẹ của bọn chúng, hai đứa nó không phải nên ở cùng thím sao? Con trả con cho thím, thím mang bọn chúng rời đi, bảo đảm sẽ không để chú con động đến một sợi tóc của bọn nhỏ….”
“Không.” Lâm Thiên Phong gian nan phun ra một chữ, bàn tay nắm gương siết chặt hơn một chút. Lâm Xảo còn định nói gì đó nhưng Lâm An Liêm đang đứng bên cạnh chợt kéo mụ nhanh chóng lui về phía sau, “Cẩn thận!”
Sương đen cuồn cuộn như cự thú viễn cổ gầm thét nhảy ra khỏi kính. Ngọc diện Diêm La đang cười lạnh. im lặng nhìn hết thảy trước mặt tẫn thành hư vô.
Sương đen lan đến nơi nào, tất cả quỷ quái giống như đều bị bẻ gảy nghiền nát, tan thành tro bụi.
Trong đồng tử của Lâm Thiên Phong mang theo một tia đạm mạc như Diêm La, cái biểu tình này khiến Tiểu Kiều không khỏi siết chặt chuôi đao, chuẩn bị tùy thời xuất thủ. Cũng may ánh mắt của thiếu niên vẫn rất trong sáng, cậu dùng lực cắn rách môi đổi về một tia thần trí, sau đó nhanh chóng chuyển mặt kính.
Quan Âm bảo tướng trang nghiêm từ bi, đám quỷ quái đã bị Ngọc diện Diêm La chèn ép đột nhiên an tĩnh lại. Cơ hồ trong sát na, Lâm An Liêm và Lâm Xảo đều cảm giác được liên hệ của mình cũng đám quỷ quái kia chợt yếu đi.
Là Lâm Thiên Phong!
Hai người cực nhanh quyết định triệt thoái, hy vọng có thể thoát ra phạm vi tác dụng của La Sát kính vãn hồi tổn thất. Thế nhưng đám quỷ quái kia giống như đã hoàn toàn bị La Sát kính hấp dẫn vậy, cứ đứng yên tại chỗ không thèm nhúc nhích.
Tất cả gào thét đều quy về bình tĩnh, tất cả biểu tình đều dần dần an hòa nhàn định.
La Sát kính chiếu ra bạch quang ôn nhu, Lâm Thiên Phong nỗ lực nâng kính, cảm thụ thể lực không ngừng xói mòn, nóng ruột gào to một tiếng, “Còn không mau mau rời đi!”
Đám quỷ quái lúc này giống như giật mình tỉnh mộng, rốt cuộc tìm về được bản thân.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, ngơ ngác một hồi, sau đó không ngừng có kẻ biến thành điểm sáng, triệt để tiêu tán.
Sắc mặt Lâm An Liêm và Lâm Xảo ngưng trọng, cũng không dám lại tùy tiện bước vào bán kính mười thước của La Sát kính. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, lúc này Lâm Thiên Phong cũng đã là sức cùng lực kiệt, thắng bại vẫn khó liệu như trước.
Lâm Thiên Phong cũng rõ ràng điểm này, vậy nên bọn họ phải nắm chặt thời gian, “Tiểu Kiều, trông cậy vào cậu.”
Tiểu Kiều sao cũng được gật gật đầu, vác đao tiến về phía trước vài bước, “Các vị, được người ủy thác vì người làm việc, sau đây hai người muốn tự mình chịu trói hay muốn để ta động thủ?”
“Anh bạn nhỏ, lời không thể nói quá vẹn toàn. Chỉ bằng hai người đã muốn bọn ta bó tay chịu trói? Không bằng gọi người lớn nhà hai đứa tới, có thể chúng ta sẽ sảng khoái chịu thua đâu.” Lâm Xảo nhướn mày, khóe mắt trao đổi một ẩn ý mịt mờ với Lâm An Liêm, Lâm Xảo rất nhanh đã hiểu được ý tứ trong đó, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Kiều cười cười hỏi ngược: “Làm sao ngươi biết hắn không có tới chứ?”
Lâm Xảo sửng sốt, lập tức khẩn trương nhìn quanh nhưng cũng không phát hiện bất kỳ bóng người nào. Gương mặt xinh đẹp nhất thời giận đến tái nhợt, “Mày dọa tao!”
“Muốn chơi tâm lý chiến với ta, các ngươi vẫn còn non lắm.” Tiểu Kiều chậm rãi đi về phía trước, thản nhiên tự đắc chẳng khác đang tản bộ trong vườn nhà. Nghiêng đầu, nụ cười trên môi sung sướng mà tàn nhẫn, “Ngươi cho rằng ta không nhìn ra các ngươi là đang kéo dài thời gian sao? Ngươi cho là chỉ có các ngươi mới muốn kéo dài thời gian à? Nếu đã biết Thương Tứ rất lợi hại, các ngươi lại dám ở nơi này lôi kéo, ta không thể không nói các ngươi thực sự rất —— ngu xuẩn.”
Lâm Xảo bị lời châm chọc này làm cho sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vừa định lên tiếng đã nghe Tiểu Kiều cười hỏi: “Vậy các ngươi nghĩ xem, sau khi Thương Tứ giải quyết xong phiền toái trong tay nhưng lại không đến nơi này, hắn sẽ đi đâu?”
Không có khả năng. Phản ứng đầu tiên của Lâm Xảo chính là bốn chữ này, bọn họ vì muốn cầm chân Thương Tứ đã vận dụng chiến lực mạnh nhất, hơn nữa còn có Dẫn hồn hương cực kỳ trân quý. Tất cả quỷ hồn phương viên mười dặm đều sẽ bị hấp dẫn, sau đó cuồn cuộn không ngừng vọt về phía Thương Tứ, cho dù pháp lực Thương Tứ có cao cường hơn nữa, thế nhưng song quyền nan địch tứ thủ mà?
Bất quá Lâm An Liêm đã tự mình lãnh giáo sự lợi hại của Thương Tứ, nhìn bộ dạng chắc chắn của Tiểu Kiều như vậy, trong lòng đã bắt đầu sinh ra hoài nghi. Mà hiện giờ tên đã lên dây không thể không bắn, tất nhiên đã lỡ trì hoãn thì phải kéo đến tận cùng. Hắn trầm giọng nói: “Là chỗ của Lâm Bình An?”
“Trả lời đúng rồi, đáng tiếc không có thưởng.” Tiểu Kiều vỗ tay.
“Ngươi nói bậy.” Lâm An Liêm ánh mắt sắc bén, Lâm Xảo đứng phía sau hắn cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, “Chúng ta vừa liên lạc với Lâm Bình An, Thương Tứ căn bản không ở đằng kia.”
“Ồ?” Tiểu Kiều nở nụ cười, “Xem ra hai người thật sự là đang vì Lâm Bình An kéo dài thời gian.”
Nụ cười của Tiểu Kiều khiến Lâm An Liêm hơi rùng mình, lẽ nào lời nói vừa rồi đều chỉ là thử? Tên nhóc này rốt cuộc có lai lịch thế nào, rõ ràng tuổi tác còn nhỏ như vậy lòng dạ lại sâu đến đáng sợ. Lâm An Liêm vội nháy mắt với Lâm Xảo, miễn cho mụ lại dễ dàng bị người ta lừa ra tin tức.
Thế nhưng Thương Tứ đến tột cùng đang ở nơi nào? Lời thằng nhóc này nói có mấy phần thật mấy phần giả? Lâm An Liêm không khỏi nhíu mày thật sâu, mà lúc này Tiểu Kiều lại bước lên một bước, thong thả nói: “Lần này đến lượt ta đoán đi, các người còn an bày một đội đi thư trai có phải không? Thế nhưng các ngươi cũng biết tối nay là một ván cờ, chúng ta nếu đã có thể toàn bộ đều rời đi thư trai, như vậy đại biểu chúng ta có chỗ dựa. Vậy nên ngay từ đầu các ngươi sẽ không ôm dự định công phá thư trai cướp người, đây chẳng qua là nước cờ che mắt thứ hai sau trận mai phục tại đây. Hết thảy đều là vì mục đích thực sự của các ngươi, mà cái mục đích này, hẳn là để cho Lâm Bình An đi thực hiện.”
Nếu nói vừa rồi Lâm An Liêm chỉ là trong lòng cảnh giác, vậy bây giờ hắn đã bắt đầu cảm nhận được sự hoảng loạn. Khi toàn bộ kế hoạch đều bị vạch trần, hắn giống như đã chịu lột sạch quần áo ném ra đường lớn, mà thiếu niên trước mặt cho đến bây giờ còn rất ung dung, như vậy đối phương hẳn là đã chuẩn bị sẵn hậu chiêu, vậy nên mới hoàn toàn không thèm lo lắng.
Tình tự của Lâm An Liêm thiên hồi bách chuyển, trong thoáng chốc đã đem các loại khả năng đều suy tính một lần. Bốn phía nhất thời trở nên an tĩnh, gió thổi qua, quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt dán chặt vào lưng, lạnh lẽo như một tấm sắt vô tri.
Tiểu Kiều tiếp tục chậm rãi tiến lên, mỗi bước giống như đều trải qua một lần hô hấp lâu dài. Cậu phảng phất là một ác ma đang dùng gương mặt tuấn tú của mình đi mê hoặc người khác, rồi mỗi bước chân lại là dẫm nát trái tim của đối phương, sau đó còn vươn tay bóp chẹn cổ họng kẻ địch.
“Các ngươi không phải đang đoán xem bọn ta rốt cuộc có con bài gì chưa lật sao?” Nghe xem, ngữ điệu này có bao nhiêu nhẹ nhàng uyển chuyển, “Kỳ thực, không phải ta đã nói từ đầu sao? Không phải chỉ có các ngươi muốn kéo dài thời gian.”
Răng rắc, Lâm Xảo phảng phất đã nghe được thanh âm cổ mình bị bẻ gãy, mụ không khỏi bắt đầu thở hổn hển, gần như chết ngạt. Lâm An Liêm so ra vẫn tốt hơn một chút, mạnh mẽ bắt mình phục hồi tinh thần, nắm lấy cánh tay Lâm Xảo, khuyên răn, “Ổn định!”
Lâm Xảo nhanh chóng hoàn hồn, ánh mắt lay động cuối cùng dừng lại trên đôi môi đang cười tủm tỉm của Tiểu Kiều, bất quá lần này mụ tinh tường nhìn rõ sự khinh miệt trong đôi mắt nọ.
Gương mặt của Lâm Xảo lập tức đỏ lên, cơn giận vô biên trỗi dậy trong lòng mụ, sự sỉ nhục vì bị trêu chọc khiến mụ mất đi khả năng bình tĩnh. Chỉ là mụ rõ ràng không phải người như vậy, nếu không làm sao có thể mai phục trong nhà họ Lâm nhiều năm đến thế?!
Đều do kẻ này, đều do kẻ trước mặt này!
Nhưng mà Tiểu Kiều lại không thèm phân cho mụ cả một nửa ánh nhìn, cậu quay đầu lại nhìn Lâm Thiên Phong, nói: “Cậu có thể tắt cái đèn pin kia rồi.”
Lâm Thiên Phong bình tĩnh ‘À’ một tiếng, sau đó bạch quang mà La Sát kính phát tán ra cũng lập tức tiêu thất vô tung.
Lâm Xảo và Lâm An Liêm, cùng với đám người vừa rồi bọn họ mang tới đều ngẩng ra, thậm chí có người bắt đầu hóa đá tán loạn trong gió. Đúng vậy, bọn họ đều đã quên, Lâm Thiên Phong làm sao có thể kiên trì lâu như vậy?
Hai đứa trẻ này cư nhiên dám dùng ánh đèn pin để lừa dối bọn họ, sao lại lớn mật như vậy?
Là đang trêu đùa họ phải không? Phải không?
Đúng vậy.
Bởi vì Tiểu Kiều đã cười đến vô cùng vui vẻ.
Lâm An Liêm cũng không dám cược tiếp, hắn lập tức lôi kéo Lâm Xảo đã có chút không khống chế được, “Lập tức đi trợ giúp Lâm Bình An!”
Ánh mắt Lâm Xảo nhìn về phía Tiểu Kiều còn có chút phẫn hận, đến khi nghe Lâm An Liêm lại quát lên một tiếng mới chịu dẫn người rời đi, mà bản thân Lâm An Liêm đương nhiên là lưu lại đoạn hậu. Nhưng điều khiến hắn nghi ngờ chính là, hai thiếu niên trước mặt giống như không hề có ý ngăn cản.
Điều này khiến cho hắn chợt dâng lên một cỗ linh tính không tốt.
Càng bết bát hơn chính là, cái linh tính kia rất nhanh đã hóa thành hiện tực. Lâm Thiên Phong thu hồi tấm kính, gầm điện thoại ra bấm một dãy số, giọng nói trong trẻo của thiếu niên rất nhanh vang lên trong gió đêm, “Cảnh sát Tiền, nhân thủ đều đã bố trí xong rồi sao? Chú đã có thể xông vào bắt người rồi.”
Sắc mặt Lâm An Liêm chợt biến, cơ hồ không kịp suy nghĩ đã xông lên muốn cướp di động, chỉ là bước chân của hắn vừa xông tới đã bị lưỡi đao của Tiểu Kiều ngăn cản.
Lâm Thiên Phong cách một lưỡi đao của Tiểu Kiều đối diện với hắn, trong mắt tràn đầy quyết tuyệt, “Đúng vậy, cảnh sát Tiền, con có thể bảo đảm, người trong phòng lúc này chính là chú của con, Lâm Bình An.”
Tiểu Kiều vác đao xông lên, Lâm Thiên Phong lui về phía sau một bước, ánh mắt sắc bén đảo qua màn đêm sau ánh đèn, “Hướng chín giờ, ba.”
Tiểu Kiều nghe vậy cổ tay vừa chuyển, mười hai khoen kim loạn trên sống đao đinh đương rung động. Cái chớp mắt tiếp theo, ánh đao và bóng đen đã quấn cùng một chỗ, đao pháp mở rộng chấn đến cây lá xung quanh vang lên tiếng xào xạt.
Nhưng mà quỷ quái là không có thật thể, một đao chặt xuống phảng phất đều là chém vào khoảng không, Tiểu Kiều không khỏi hơi nhăn mày.
“Phía sau! Hướng bảy giờ!” Lâm Thiên Phong lần thứ hai đề điểm.
Tiểu Kiều đang quơ đao về trước, nghe vậy liền không hề chần chờ lấy chân trái làm trục xoay, đảo người cấp tốc lướt đao về phía sau. Kình phong gào thét một gã quỷ quái bị cắt làm hai đoạn, trong khoảnh khắc hòa thành khói đen tiêu tán.
Nhưng mà giết được một, lại có càng nhiều hơn bắt đầu vây lấy.
Lâm Thiên Phong âm thầm kinh hãi, cũng không phải là vì sự giết chóc quả quyết của Tiểu Kiều, đối với việc này cậu từ sớm đã có chuẩn bị. So với để đám quỷ quái này tiếp tục bị người khu xử, còn không bằng cho bọn họ một con đường giải thoát.
Điều làm cậu kinh ngạc chính là số lượng quỷ quái đối phương triệu hồi, quỷ đạo nhất chi vốn không hưng thịnh, mấy năm nay càng thêm xuống dốc. Nhưng nhìn trận thế này của đối phương, hoàn toàn không có cái gì gọi là đang xuống dốc.
Nếu như Lâm gia bên kia bờ biển thật sự là một chi nhánh của nhà bọn họ, Lâm Thiên Phong làm người chưởng kính thế hệ này cũng coi như bụng làm dạ chịu.
Nghĩ đến đó, Lâm Thiên Phong cấp tốc lấy một lá bùa màu vàng rực từ trong túi ra kẹp giữa hai đầu ngón tay, thủ thế đặt trước ngực. Âm tiết trầm thấp thần bí nhanh chóng tuôn ra từ đôi môi, châm lên một luồng hỏa diễm u lam giữa bóng đêm đen kịt.
Hỏa diễm bắt nguồn từ phù chú, theo âm tiết trong miệng Lâm Thiên Phong mà không ngừng biến ảo chập chờn. Tay còn lại của Lâm Thiên Phong nhanh chóng bắt lấy đầu còn lại của tấm bùa, hai tay nhanh chóng bật ra, lá bùa đang bùng cháy cũng theo đó từ một phân hai, chỉ là thế lửa vẫn không hề giảm bớt.
“Liệt phù!” Trong bóng tối, chủ nhân của một ánh mắt nhìn chằm chằm hoàng phù trên tay Lâm Thiên Phong, đồng tử ánh ra sự ngạc nhiên lẫn với ghen tỵ. Thuật pháp ‘Liệt phù’ chính tông của Lâm gia không ngờ lại tái hiện trên người một thằng nhóc như vậy, uy lực của tấm bùa này, cho dù là hơn mười tấm bùa hôm đó hắn dùng để tấn công Thương Tứ gộp lại cũng không thể so sánh.
Nhất định phải bắt được Lâm Thiên Phong, ý nghĩa của thằng nhóc này đã không thấp hơn cặp song sinh nọ.
“Lên!” Quát to một tiếng, lại có một người bước ra từ bóng tối ven đường, đèn đường kéo dài bóng của kẻ nọ trên mặt đất, chỉ là dưới ánh đèn, gương mặt của hắn giống như còn che phủ một tần sương mờ, không thể nhìn rõ.
Hai người nhanh chóng nắm bắt thủ ấn, tốc độ rất nhanh, lúc Lâm Thiên Phong nhìn sang ấn của hai người đã thành hình. Quỷ quái trên đường phát ra tiếng gào thét, âm phong từng trận nổi lên, thân ảnh của đám quỷ kia cũng chợt phồng to chèn ép cả không gian, đánh thẳng về phía Lâm Thiên Phong.
Nhưng mà Lâm Thiên Phong cũng không hề cử động, tràng cảnh bị quỷ quái bao vây trong dự đoán cũng chẳng thấy phát sinh. Tiểu Kiều đúng lúc xuất hiện trước mặt Lâm Thiên Phong, đại đạo bắt ngang trước ngực, mười hai khoen tròn va đập ngân nga, Tiểu Kiều vỗ mạnh một chưởng lên sống đao, tiếng kim loại rền vang lập tức giống như sóng biển khuếch tán ra ngoài, trong đó còn giấu đao phong sắc bén, thẳng tắp xuyên vào lỗ tai của đám quỷ quái.
Bọn chúng ôm đầu đau đớn gào thét, mà trong lúc này, cổ tay của Lâm Thiên Phong chợt chuyển, hai lá bùa lần nữa phân liệt từ hai thành bốn, từ bốn thành tám, hơn nữa nhìn khí thế giống như vẫn chưa dừng lại!
“Mười sáu!” Đôi mắt trong bóng tối đột nhiên trợn to, mười sáu tấm Liệt phù, thiên phú của thằng nhóc Lâm Thiên Phong này thực sự quá đáng sợ. Hắn không thể do dự nữa, lập tức gào to: “Kết trận!”
Nhưng mà lúc này, phù chú trong tay Lâm Thiên Phong đã vận sức từ lâu, chỉ còn chờ phát động.
–
Cùng lúc đó, bên ngoài thư trai cũng nghênh đón vô số quỷ ảnh tụ tập. Trong con hẻm dài sâu thẳm, ở những góc khuất đèn đường không thể chiếu đến, thậm chí là dưới miệng cống thoát nước, những quỷ ảnh mơ hồ không có thực thế đều đồng loạt xông ra, như một đợt thủy triều màu đen ập thẳng về phía thư trai.
Nếu áp đến lại gần còn có thể nghe được tiếng quỷ nói thầm, giống như là một thanh âm khàn khàn lạnh lẽo kề sát bên tai, mà khi những thanh âm này tụ tập lại với nhau, hoàn toàn đủ để khiến cho người ta cảm thấy xương cốt bủn rủn.
Song, ngay khi quỷ ảnh thứ nhất đến trước cửa thư trai ý đồ xông vào, phần cánh tay của nó giống như đã chạm phải một lá chắn vô hình, lá chắn này giống như một cái chụp hình tròn gắt gao bao trùm lấy cả thư trai, cản trở bước tiến của những kẻ đột nhập.
Thế nhưng, quỷ hồn từ sớm đã mất đi đại bộ phận linh trí cũng không hiểu được lui lại, bọn chúng một lần lại một lần đánh vào lớp lá chắn kia, trong không khí rất nhanh bắt đầu nổi lên từng tia ba động, mà tấm chắn cũng vì thế bị ép đến vặn vẹo.
“Hức hức hức hức thật đáng sợ......” Thái Bạch Thái Hắc đứng trên lan can lầu hai ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vô số quỷ ảnh đã men theo tấm chắn bò lên, vì vậy kết giới nguyên bản vô hình vô sắc lại bị nhiễm phải một tầng hắc sắc dày nặng không đồng nhất. Mà khoảng không bên trên thư trai cũng giống như bị tằm ăn rỗi rơi vào màn đêm vô tận ánh trăng và những vì tinh tú đều cứ thế biến mất.
Hai bé mập nức nở ôm lấy nhau, run rẩy, “Chủ nhân cứu mạng!”
Thế nhưng chủ nhân của bọn họ đang bận hẹn hò, không muốn bị quấy rầy. Thật ra Lục Tri Phi đã nghe được tiếng chuông nhỏ trên eo Thương Tứ không ngừng vang lên, còn hỏi một câu, “Mặc kệ sao?”
“Trong thiên hạ, còn chưa có ai có thể phá cấm chế của ta dễ dàng như vậy. Hơn nữa......” Thương Tứ đưa một que kẹo cho Lục Tri Phi, quay đầu nhìn về vị? trí khá kín đáo phía bồn hoa, còn có khúc quanh ven tòa nhà lớn bên cạnh, cười nói: “Đối phương lễ nghĩa chu toàn đến thế, làm sao có thể chỉ bỏ quên chúng ta chứ?”
“Bọn họ từ đầu vẫn đi theo?” Lục Tri Phi hỏi.
“Đúng vậy.” Thương Tứ hoạt động cổ tay một chút, “Xem ra là muốn kéo chân chúng ta lại, tranh thủ thời gian cho những người khác. Đoán chừng là đã dốc hết lực lượng.”
“Ồ.” Lục Tri Phi cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ lui về sau một bước, “Anh đánh, em xem.”
Thương Tứ nhướn mày quay đầu lại, “Không cổ vũ ta một chút sao?”
Lục Tri Phi trầm mặc hai giây, sau đó nắm lấy thỏ bông lắc lắc, cầm tay chân thỏ bày ra một tư thế cổ vũ, giọng nói không chút gợn sóng cũng không có thành ý thốt lên, “Đại ma vương cố lên.”
Chỉ là Thương Tứ còn cảm thấy rất khả ái, hắn cảm thấy ngay thời khắc này. năng lượng của mình có thể đủ lật úp cả tòa cao ốc. Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi cũng bất quá như thế mà thôi.
–
Tình huống phía bên này cũng không quá lạc quan.
“Phụt!” Lại một lá bùa bị thiêu đốt không còn, Lâm Thiên Phong hô hấp rối loạn, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu cho dù có thiên phú đến thế nào thì tuổi tác vẫn bày ra đó, đạo hạnh của đối phương không phải chỉ cần một ít pháp thuật cao cấp của cậu là có thể chống lại.
Nhưng mà lúc này, thế tấn công của kẻ địch đột nhiên thả chậm, phía trước có một người bước ra gọi tên Lâm Thiên Phong.
“Thiên Phong, trả con lại cho thím có được không?”
Lâm Thiên Phong lau mồ hôi, định thần nhìn lại, chỉ thấy thím út Lâm Xảo của mình bước khỏi bóng tối, gương mặt tiều tụy tái nhợt mang theo mong đợi nhìn sang, “Trả hai em lại cho thím có được không? Chỉ cần con đồng ý, thím bảo đảm sẽ khuyên chú của con không làm như vậy nữa.”
Lâm Thiên Phong nhìn người phụ nữ kia, không nói gì. Ngày thường Lâm Xảo đối xử với cậu còn tốt hơn Lâm Bình An vài phần, tuy rằng Lâm Thiên Phong đến mức xem bà như mẹ của mình, thế nhưng trong lòng vẫn rất tôn trọng.
“Thiên Phong, con không tin được Bình An nhưng còn không thể tin thím sao?” Lâm Xảo tiếp tục đến gần, trong hốc mắt đã có ánh nước lưu chuyển, “Đó là con của thím, con trả lại con cho thím có được không? Thím van con.”
Nhãn thần của Lâm Thiên Phong nháy mắt xảy ra dao động, có thể Lâm Xảo sẽ không giống Lâm Bình An, dù sao cũng là con do chính bà sinh ra. Thế nhưng cậu vừa bước lên một bước, Tiểu Kiều ở bên cạnh liền cười lạnh, nói: “Ngươi cũng họ Lâm, chi thứ Lâm gia có quan hệ thế nào với ngươi?”
Lâm Thiên Phong đột nhiên dừng lại, nhìn gương mặt tuy tiều tụy nhưng cũng không mất phong vận của Lâm Xảo, trên lưng rịn ra mồ hôi lạnh.
Trong mắt Lâm Xảo hiện ra một tia cảnh giác mịt mờ, “Mày là ai? Vì sao lại nói xấu tao?”
Tiểu Kiều như cười như không, “Chỉ là thuận miệng nói một chút, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?”
Nguy rồi, trong lòng Lâm Xảo xẹt qua một tia bất an, bà ta vội vàng nhìn về phía Lâm Thiên Phong, chỉ thấy trong mắt thiếu niên hiện lên một tia cảnh giác hoài nghi, tâm trạng không khỏi chùng xuống.
“Vì sao các người lại làm như vậy?” Lâm Thiên Phong không khỏi phẫn nộ, “Chẳng lẽ từ đầu khi thím gả cho chú con đã có âm mưu?”
“Thiên Phong, con còn nhỏ, rất nhiều chuyện con đều không hiểu.” Lâm Xảo nói, lần nữa vươn tay, ngữ khí ôn hòa, “Ngoan, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói, con sẽ trả con cho thím, phải không?”
Lâm Thiên Phong chợt nhớ đến trước kia, mỗi buổi sáng người phụ nữ này dều sẽ đứng ở cửa phòng bếp mỉm cười ấm áp với mình, nhưng mà tất cả sự ôn nhu trong quá khứ đều đã trôi theo cơn gió tối nay tan mất. Tiếng cười khùng khục quái dị hòa cùng tiếng quỷ khóc khiến trái tim của Lâm Thiên Phong từ từ trở nên lạnh lẽo.
Cậu lui về sau một bước, chỉ là một bước này lại phảng phất vạch ra một đạo lạch trời giữa cậu và Lâm Xảo.
Lâm Xảo thấy thế, biểu tình cũng chợt lạnh.
Lâm Thiên Phong hai tay kết ấn, hỏi: “Lâm Bình An đâu?”
“Đó là chú của mày, sao mày không tự mình đi hỏi?” Lâm xảo bỗng nhiên mỉm cười, nước mắt dưới ánh đèn đường lóe sáng lấp lánh, thần sắc cũng không còn bi thương tiều tụy, “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tao, tao cũng không làm chuyện gì có lỗi với mày. Hết thảy đều do Lâm Bình An tự nguyện, hai đứa nhỏ còn phải do tao sinh. Ngược lại là tụi bây, không ngừng khoa tay múa chân với chuyện của người khác, không cảm giác mình quản được quá rộng rồi sao?”
Lâm Thiên Phong trầm mặc, cậu rất phẫn nộ, thế nhưng thật bất ngờ, cho dù trong lòng có bao nhiêu phẫn nộ thì cậu vẫn có thể bảo trì trấn định. Có lẽ là do Tiểu Kiều đã từng nói cho cậu biết, phẫn nộ chính là vô dụng.
Vì vậy, cậu kéo xuống sợi dây đỏ buộc trên cổ mình, trên dây đỏ còn có một mặt gương đồng phục cổ lớn chừng ngón tay cái.
“La Sát kính.” Một giọng nam trầm thấp vang lên, Lâm Xảo quay đầu nhìn lại, “Anh họ.”
Anh họ của Lâm Xảo tên Lâm An Liêm, cũng chính là người ngày đó đã giao thủ với Thương Tứ. Lâm An Liêm vươn tay kéo Lâm Xảo ra sau che chở, “Cẩn thận một chút, uy lực của La Sát kính không nhỏ.”
Lâm Xảo trịnh trọng gật đầu, La Sát kính là chí bảo của nhà họ Lâm, mấy năm nay mụ cũng có ý tìm kiếm, chỉ là không ngờ vẫn được Lâm Thiên Phong đeo trên cổ. Ông già chết tiệt kia, thật đúng là có thứ tốt gì cũng để lại cho thằng cháu bảo bối này.
Lâm Bình An khẳng định cũng biết nhưng lại không nói ra, việc này khiến Lâm Xảo không khỏi nheo mắt lại. Mà lúc này, La Sát kính đã khôi phục lại kích thước ngang bằng một quả bóng đá, Lâm Thiên Phong một tay cầm trên một tay đỡ dưới, hai tay nâng kính.
Mặt kính xoay tròn, một bên là Ngọc diện Diêm La, một mặt là Quan Âm bảo tướng, mà lúc này Quan Âm đối nội, Diêm La đôi ngoại. Lâm Thiên Phong nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trong sát na trợn mắt thấp giọng khẽ quát, “Khai!”
Tiểu Kiều tò mò nhìn sang, chỉ thấy Ngọc diện Diêm La cư nhiên cũng theo hiệu lệnh của Lâm Thiên Phong mở mắt ra, diện mạo âm trầm tuấn tú như quan ngọc kia trong nháy mắt giống như sống lại.
Nhưng mà Tiểu Kiều lại phát hiện Lâm An Liêm vẫn sắc mặt như thường, khóe mắt đảo khắp xung quanh, mà mình cùng Lâm Thiên Phong không biết đã bị bao vây từ lúc nào. Tiểu Kiều hơi nhíu mày, lập tức đẩy nhẹ mắt kính viền vàng, lộ ra tia cười yếu ớt.
Đây là quỷ đạo sao? quả nhiên quỷ thần khó lường.
Tiểu Kiều lại quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên Phong, “Này, ngươi có được không? Nếu không để ta ra tay.”
Lâm Thiên Phong cũng không đáp lời, cậu phải dùng toàn bộ tâm thần để điều khiển La Sát kính, với đạo hạnh của cậu, cho dù chỉ có một tia phân thần cũng sẽ hứng chịu phản phệ. Nhưng cậu dù sao cũng phải cược một lần, cậu không thể vĩnh viễn đều dựa vào người khác, chuyện của nhà họ Lâm phải do người họ Lâm tự chấm dứt.
Có lẽ biểu tình của Lâm Thiên Phong quá mức kiên quyết, Tiểu Kiều cũng không nói gì nữa. Đại đao vung lên liên tiếp giúp Lâm Thiên Phong che chắn mấy đạo công kích, chỉ là sắc mặt của Lâm Thiên Phong càng lức càng tái nhợt, La Sát kính lại không làm ra bất kỳ phản ứng nào khác.
Lâm Xảo giống như cũng nhìn ra mánh khóe, mười ngón khẽ động rung lên mấy tiếng chuông leng keng, trong sát na này, đám quỷ quái nguyên bản chỉ biết công kích lung tung giống như được cái gì dẫn dắt, thế trận dần trở nên quy luật
Tiếng chuông mang theo giọng khuyên bảo uyển chuyển của Lâm Xảo truyền vào tai Lâm Thiên Phong, “Thiên Phong, đừng tiếp tục nữa, trả hai con cho thím đi. Thím là mẹ của bọn chúng, hai đứa nó không phải nên ở cùng thím sao? Con trả con cho thím, thím mang bọn chúng rời đi, bảo đảm sẽ không để chú con động đến một sợi tóc của bọn nhỏ….”
“Không.” Lâm Thiên Phong gian nan phun ra một chữ, bàn tay nắm gương siết chặt hơn một chút. Lâm Xảo còn định nói gì đó nhưng Lâm An Liêm đang đứng bên cạnh chợt kéo mụ nhanh chóng lui về phía sau, “Cẩn thận!”
Sương đen cuồn cuộn như cự thú viễn cổ gầm thét nhảy ra khỏi kính. Ngọc diện Diêm La đang cười lạnh. im lặng nhìn hết thảy trước mặt tẫn thành hư vô.
Sương đen lan đến nơi nào, tất cả quỷ quái giống như đều bị bẻ gảy nghiền nát, tan thành tro bụi.
Trong đồng tử của Lâm Thiên Phong mang theo một tia đạm mạc như Diêm La, cái biểu tình này khiến Tiểu Kiều không khỏi siết chặt chuôi đao, chuẩn bị tùy thời xuất thủ. Cũng may ánh mắt của thiếu niên vẫn rất trong sáng, cậu dùng lực cắn rách môi đổi về một tia thần trí, sau đó nhanh chóng chuyển mặt kính.
Quan Âm bảo tướng trang nghiêm từ bi, đám quỷ quái đã bị Ngọc diện Diêm La chèn ép đột nhiên an tĩnh lại. Cơ hồ trong sát na, Lâm An Liêm và Lâm Xảo đều cảm giác được liên hệ của mình cũng đám quỷ quái kia chợt yếu đi.
Là Lâm Thiên Phong!
Hai người cực nhanh quyết định triệt thoái, hy vọng có thể thoát ra phạm vi tác dụng của La Sát kính vãn hồi tổn thất. Thế nhưng đám quỷ quái kia giống như đã hoàn toàn bị La Sát kính hấp dẫn vậy, cứ đứng yên tại chỗ không thèm nhúc nhích.
Tất cả gào thét đều quy về bình tĩnh, tất cả biểu tình đều dần dần an hòa nhàn định.
La Sát kính chiếu ra bạch quang ôn nhu, Lâm Thiên Phong nỗ lực nâng kính, cảm thụ thể lực không ngừng xói mòn, nóng ruột gào to một tiếng, “Còn không mau mau rời đi!”
Đám quỷ quái lúc này giống như giật mình tỉnh mộng, rốt cuộc tìm về được bản thân.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, ngơ ngác một hồi, sau đó không ngừng có kẻ biến thành điểm sáng, triệt để tiêu tán.
Sắc mặt Lâm An Liêm và Lâm Xảo ngưng trọng, cũng không dám lại tùy tiện bước vào bán kính mười thước của La Sát kính. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, lúc này Lâm Thiên Phong cũng đã là sức cùng lực kiệt, thắng bại vẫn khó liệu như trước.
Lâm Thiên Phong cũng rõ ràng điểm này, vậy nên bọn họ phải nắm chặt thời gian, “Tiểu Kiều, trông cậy vào cậu.”
Tiểu Kiều sao cũng được gật gật đầu, vác đao tiến về phía trước vài bước, “Các vị, được người ủy thác vì người làm việc, sau đây hai người muốn tự mình chịu trói hay muốn để ta động thủ?”
“Anh bạn nhỏ, lời không thể nói quá vẹn toàn. Chỉ bằng hai người đã muốn bọn ta bó tay chịu trói? Không bằng gọi người lớn nhà hai đứa tới, có thể chúng ta sẽ sảng khoái chịu thua đâu.” Lâm Xảo nhướn mày, khóe mắt trao đổi một ẩn ý mịt mờ với Lâm An Liêm, Lâm Xảo rất nhanh đã hiểu được ý tứ trong đó, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Kiều cười cười hỏi ngược: “Làm sao ngươi biết hắn không có tới chứ?”
Lâm Xảo sửng sốt, lập tức khẩn trương nhìn quanh nhưng cũng không phát hiện bất kỳ bóng người nào. Gương mặt xinh đẹp nhất thời giận đến tái nhợt, “Mày dọa tao!”
“Muốn chơi tâm lý chiến với ta, các ngươi vẫn còn non lắm.” Tiểu Kiều chậm rãi đi về phía trước, thản nhiên tự đắc chẳng khác đang tản bộ trong vườn nhà. Nghiêng đầu, nụ cười trên môi sung sướng mà tàn nhẫn, “Ngươi cho rằng ta không nhìn ra các ngươi là đang kéo dài thời gian sao? Ngươi cho là chỉ có các ngươi mới muốn kéo dài thời gian à? Nếu đã biết Thương Tứ rất lợi hại, các ngươi lại dám ở nơi này lôi kéo, ta không thể không nói các ngươi thực sự rất —— ngu xuẩn.”
Lâm Xảo bị lời châm chọc này làm cho sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vừa định lên tiếng đã nghe Tiểu Kiều cười hỏi: “Vậy các ngươi nghĩ xem, sau khi Thương Tứ giải quyết xong phiền toái trong tay nhưng lại không đến nơi này, hắn sẽ đi đâu?”
Không có khả năng. Phản ứng đầu tiên của Lâm Xảo chính là bốn chữ này, bọn họ vì muốn cầm chân Thương Tứ đã vận dụng chiến lực mạnh nhất, hơn nữa còn có Dẫn hồn hương cực kỳ trân quý. Tất cả quỷ hồn phương viên mười dặm đều sẽ bị hấp dẫn, sau đó cuồn cuộn không ngừng vọt về phía Thương Tứ, cho dù pháp lực Thương Tứ có cao cường hơn nữa, thế nhưng song quyền nan địch tứ thủ mà?
Bất quá Lâm An Liêm đã tự mình lãnh giáo sự lợi hại của Thương Tứ, nhìn bộ dạng chắc chắn của Tiểu Kiều như vậy, trong lòng đã bắt đầu sinh ra hoài nghi. Mà hiện giờ tên đã lên dây không thể không bắn, tất nhiên đã lỡ trì hoãn thì phải kéo đến tận cùng. Hắn trầm giọng nói: “Là chỗ của Lâm Bình An?”
“Trả lời đúng rồi, đáng tiếc không có thưởng.” Tiểu Kiều vỗ tay.
“Ngươi nói bậy.” Lâm An Liêm ánh mắt sắc bén, Lâm Xảo đứng phía sau hắn cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, “Chúng ta vừa liên lạc với Lâm Bình An, Thương Tứ căn bản không ở đằng kia.”
“Ồ?” Tiểu Kiều nở nụ cười, “Xem ra hai người thật sự là đang vì Lâm Bình An kéo dài thời gian.”
Nụ cười của Tiểu Kiều khiến Lâm An Liêm hơi rùng mình, lẽ nào lời nói vừa rồi đều chỉ là thử? Tên nhóc này rốt cuộc có lai lịch thế nào, rõ ràng tuổi tác còn nhỏ như vậy lòng dạ lại sâu đến đáng sợ. Lâm An Liêm vội nháy mắt với Lâm Xảo, miễn cho mụ lại dễ dàng bị người ta lừa ra tin tức.
Thế nhưng Thương Tứ đến tột cùng đang ở nơi nào? Lời thằng nhóc này nói có mấy phần thật mấy phần giả? Lâm An Liêm không khỏi nhíu mày thật sâu, mà lúc này Tiểu Kiều lại bước lên một bước, thong thả nói: “Lần này đến lượt ta đoán đi, các người còn an bày một đội đi thư trai có phải không? Thế nhưng các ngươi cũng biết tối nay là một ván cờ, chúng ta nếu đã có thể toàn bộ đều rời đi thư trai, như vậy đại biểu chúng ta có chỗ dựa. Vậy nên ngay từ đầu các ngươi sẽ không ôm dự định công phá thư trai cướp người, đây chẳng qua là nước cờ che mắt thứ hai sau trận mai phục tại đây. Hết thảy đều là vì mục đích thực sự của các ngươi, mà cái mục đích này, hẳn là để cho Lâm Bình An đi thực hiện.”
Nếu nói vừa rồi Lâm An Liêm chỉ là trong lòng cảnh giác, vậy bây giờ hắn đã bắt đầu cảm nhận được sự hoảng loạn. Khi toàn bộ kế hoạch đều bị vạch trần, hắn giống như đã chịu lột sạch quần áo ném ra đường lớn, mà thiếu niên trước mặt cho đến bây giờ còn rất ung dung, như vậy đối phương hẳn là đã chuẩn bị sẵn hậu chiêu, vậy nên mới hoàn toàn không thèm lo lắng.
Tình tự của Lâm An Liêm thiên hồi bách chuyển, trong thoáng chốc đã đem các loại khả năng đều suy tính một lần. Bốn phía nhất thời trở nên an tĩnh, gió thổi qua, quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt dán chặt vào lưng, lạnh lẽo như một tấm sắt vô tri.
Tiểu Kiều tiếp tục chậm rãi tiến lên, mỗi bước giống như đều trải qua một lần hô hấp lâu dài. Cậu phảng phất là một ác ma đang dùng gương mặt tuấn tú của mình đi mê hoặc người khác, rồi mỗi bước chân lại là dẫm nát trái tim của đối phương, sau đó còn vươn tay bóp chẹn cổ họng kẻ địch.
“Các ngươi không phải đang đoán xem bọn ta rốt cuộc có con bài gì chưa lật sao?” Nghe xem, ngữ điệu này có bao nhiêu nhẹ nhàng uyển chuyển, “Kỳ thực, không phải ta đã nói từ đầu sao? Không phải chỉ có các ngươi muốn kéo dài thời gian.”
Răng rắc, Lâm Xảo phảng phất đã nghe được thanh âm cổ mình bị bẻ gãy, mụ không khỏi bắt đầu thở hổn hển, gần như chết ngạt. Lâm An Liêm so ra vẫn tốt hơn một chút, mạnh mẽ bắt mình phục hồi tinh thần, nắm lấy cánh tay Lâm Xảo, khuyên răn, “Ổn định!”
Lâm Xảo nhanh chóng hoàn hồn, ánh mắt lay động cuối cùng dừng lại trên đôi môi đang cười tủm tỉm của Tiểu Kiều, bất quá lần này mụ tinh tường nhìn rõ sự khinh miệt trong đôi mắt nọ.
Gương mặt của Lâm Xảo lập tức đỏ lên, cơn giận vô biên trỗi dậy trong lòng mụ, sự sỉ nhục vì bị trêu chọc khiến mụ mất đi khả năng bình tĩnh. Chỉ là mụ rõ ràng không phải người như vậy, nếu không làm sao có thể mai phục trong nhà họ Lâm nhiều năm đến thế?!
Đều do kẻ này, đều do kẻ trước mặt này!
Nhưng mà Tiểu Kiều lại không thèm phân cho mụ cả một nửa ánh nhìn, cậu quay đầu lại nhìn Lâm Thiên Phong, nói: “Cậu có thể tắt cái đèn pin kia rồi.”
Lâm Thiên Phong bình tĩnh ‘À’ một tiếng, sau đó bạch quang mà La Sát kính phát tán ra cũng lập tức tiêu thất vô tung.
Lâm Xảo và Lâm An Liêm, cùng với đám người vừa rồi bọn họ mang tới đều ngẩng ra, thậm chí có người bắt đầu hóa đá tán loạn trong gió. Đúng vậy, bọn họ đều đã quên, Lâm Thiên Phong làm sao có thể kiên trì lâu như vậy?
Hai đứa trẻ này cư nhiên dám dùng ánh đèn pin để lừa dối bọn họ, sao lại lớn mật như vậy?
Là đang trêu đùa họ phải không? Phải không?
Đúng vậy.
Bởi vì Tiểu Kiều đã cười đến vô cùng vui vẻ.
Lâm An Liêm cũng không dám cược tiếp, hắn lập tức lôi kéo Lâm Xảo đã có chút không khống chế được, “Lập tức đi trợ giúp Lâm Bình An!”
Ánh mắt Lâm Xảo nhìn về phía Tiểu Kiều còn có chút phẫn hận, đến khi nghe Lâm An Liêm lại quát lên một tiếng mới chịu dẫn người rời đi, mà bản thân Lâm An Liêm đương nhiên là lưu lại đoạn hậu. Nhưng điều khiến hắn nghi ngờ chính là, hai thiếu niên trước mặt giống như không hề có ý ngăn cản.
Điều này khiến cho hắn chợt dâng lên một cỗ linh tính không tốt.
Càng bết bát hơn chính là, cái linh tính kia rất nhanh đã hóa thành hiện tực. Lâm Thiên Phong thu hồi tấm kính, gầm điện thoại ra bấm một dãy số, giọng nói trong trẻo của thiếu niên rất nhanh vang lên trong gió đêm, “Cảnh sát Tiền, nhân thủ đều đã bố trí xong rồi sao? Chú đã có thể xông vào bắt người rồi.”
Sắc mặt Lâm An Liêm chợt biến, cơ hồ không kịp suy nghĩ đã xông lên muốn cướp di động, chỉ là bước chân của hắn vừa xông tới đã bị lưỡi đao của Tiểu Kiều ngăn cản.
Lâm Thiên Phong cách một lưỡi đao của Tiểu Kiều đối diện với hắn, trong mắt tràn đầy quyết tuyệt, “Đúng vậy, cảnh sát Tiền, con có thể bảo đảm, người trong phòng lúc này chính là chú của con, Lâm Bình An.”
Tác giả :
Lộng Thanh Phong